Mọi vực ngoại thiên ma đều chuẩn bị xem cảnh đổ máu.
Đối với chúng, hóa hình yêu thú và nhân tộc tu sĩ không khác gì nhau, trừ chúng ta thì mọi sinh linh trong thái hư đều là sâu kiến.
Nhưng tròng mắt tất cả co lại vì Linh Lung Thiên không tránh, lao vào bạch cốt như ý.
Chỉ khác là có hôi quang bao phủ toàn thân.
Đạo Thiên Như cứng đờ nét đắc ý và giảo trá.
Bạch cốt như ý chạm vào hôi quang thì tan chảy như tuyết gặp nắng.
"Hút được nguyên khí uy năng?"
Định thần lại, nhận ra mình không đả thương được Linh Lung Thiên thì nó cách không đầy mấy trăm trượng.
"Chát!"
Bạch sắc quang trụ từ miệng Đạo Thiên Như phun trúng Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên không dừng, hôi sắc thủ trạc lên tục rực thần quang, lao vào bạch sắc quang trụ.
Cố chống lại lực xung kích nên khóe môi nó rỉ máu, chỉ còn cách Đạo Thiên Như không đầy mười trượng.
"A!"
Đạo Thiên Như kinh hoàng.
Y nhận ra nguyên khí bên ngoài và trong tan nhanh, không phát nổi uy năng thuật pháp.
Mọi vực ngoại thiên ma đều thấy không ổn, không tính là công bình đối quyết thì cả hai đã rất gần nhau, uy năng thuật pháp nào thì giáng vào Linh Lung Thiên cũng đả thương luôn Đạo Thiên Như.
Y không còn chọn lựa nào ngoài bổ mạnh vào Linh Lung Thiên.
So ra, y gấp đôi Linh Lung Thiên, nhục thân cũng không kém gì thần thiết.
"Cách", Linh Lung Thiên giáng mạnh, mọi vực ngoại thiên ma méo miệng vì tay nó không sao còn tay Đạo Thiên Như văng xương vụn, thân thể như bị chùy giáng vào, run lên.
Đạo Thiên Như chưa kịp làm gì, Linh Lung Thiên đã tung cước.
Vì không thể độn quang không nên ngọn cước này nhắm đỉnh đầu Đạo Thiên Như.
Vực ngoại thiên ma đều thấy rợn tóc gáy, trong tiếng nổ như gõ trống, đầu Đạo Thiên Như bị ấn thụt xuống cổ.
"Chát... Chát... Chát... Chát..."
Linh Lung Thiên không dừng, liên tục đạp vào đầu và tâm mạch Đạo Thiên Như, tiếng xương vỡ rợn người vang khắp hư không.
Là ai nhỉ!
Liên Đạo Thiên Như đại nhân bị diệt uy năng thuật pháp, nhục thân cũng không so được?!
Mọi vực ngoại thiên ma đều đờ đẫn.
"Thích Già Lam đại nhân, không biết lúc này còn hoài nghi lời mỗ không, chắc các hạ cũng thấy vị nhân huynh này không phải đối thủ. Không chống nổi thì cứ nhận thua là xong." Ngụy Tác bảo Thích Già Lam.
"..." Nhiều vực ngoại thiên ma suýt hộc máu.
Hiện tại óc và tâm mạch Đạo Thiên Như nát bấy, muốn nói cũng không nói được mà Ngụy Tác còn bắt nhận thua, làm sao y lên tiếng được!
"Đủ rồi!"
Thích Già Lam không nén được nữa, mặt mũi khó coi cực độ ngoái lại gào lên với Ngụy Tác, "Ngươi tưởng với chút trò vặt này, với thiên phú thần thông đặc biệt của vài người là đủ chấn nhiếp bọn tan hả! A Ma Kha, cho chúng thấy mọi âm mưu toán kế vô dụng thôi!"
"Tuân mệnh! Thích Già Lam đại nhân!"
Một vực ngoại thiên ma gầm lên trầm trầm lao ra.
Y cực kỳ cao lớn, bạch cốt khôi giáp dày kinh nhân, trông như bạch cốt cự sư bay tới, là kẻ được Thích Già Lam thưởng vương tộc bản nguyên huyết.
Lúc y lao ra, nhiệt khí hình thành một dòng chảy, tản đi bốn phương tám hướng.
"Nhục thân y e không kém Ngụy Tác!" Trưởng Tôn Cảnh và bọn Nguyên Âm lão tổ hít một hơi lạnh, nhìn nhau, cùng hiểu ý.
"Mình ta sẽ giết hết các ngươi!" Vực ngoại thiên ma cao lớn đó lao về phía Linh Lung Thiên đánh Đạo Thiên Như, hú vang.
Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh giật giật chân mày. "Để thiếp!" Một giọng nữ đầy uy nghiêm vang lên.
"Ngươi bảo mình ngươi đủ giết hết bọn ta, để ta đấu trước xem ngươi chống nổi không." Vu thần nữ nói, gật đầu với Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh rồi đi tới.
"Vù!"
Từng thanh tử sắc phi kiếm cùng thần văn chói lòa hiện lên trước mặt Nam Cung Vũ Tinh.
"Được, giải quyết ngươi đã! Lẽ nào ngươi tưởng với phi kiếm này là đối phó được ta?" A Ma Kha khinh miệt.
"A!"
Nhưng rồi y lập tức kinh hô không dám tin.
"Phù!" Mọi vực ngoại thiên ma đều hít hơi lạnh.
Nhiều quá!
Vu thần nữ có quá nhiều phi kiếm!
A Ma Kha cười nhạt thì trước mặt Vu thần nữ hiện lên mấy nghìn bính phi kiếm. Số lượng tuy nhiên kinh nhân nhưng A Ma Kha không coi ra gì.
Nhưng hiện tại, trước mặt Vu thần nữ thân tiền có mấy chục vạn phi kiếm, lại liên tục tăng thêm.
Như đột nhiên xuất hiện khe nứt hư không, hình thành hư không phong bạo.
Trước mắt tất cả không còn thấy gì ngoài phi kiếm dày đặc.
Liên tục quét thần thức vào đều bị phi kiếm cắt nát.
"Chát!"
Trong lúc vực ngoại thiên ma đó sững sờ, phi kiếm đã thành trăm vạn, phát ra kiếm quang chói lòa như tử sắc nguyệt quang, hình thành một dòng thác đổ vào A Ma Kha.
"A!"
A Ma Kha không tránh được, khu vực vô số phi kiếm bao trùm quá kinh nhân, ngần ấy phi kiếm tụ lại khiến y không thể động đậy.
Tích tắc đó, y đành vung tay vỗ vào từng phi kiếm.
Ban đầu tử sắc loan nguyệt lưu quang bị y hất đi, y như cây trụ trong dòng thác nhưng mỗi tia lưu quang chém vào đều dấy lên bạch sắc quang tinh.
Tay y không xua được dòng thác do tử sắc lưu quang hình thành mà cứ giữ nguyên tư thế đẩy tới.
Vô số tử sắc lưu quang xung kích không gây thương tổn cho y nhưng mỗi tia đều mang theo quang tinh.
Tử sắc lưu quang quá kinh nhân, mỗi đạo xung kích lên y đều rực quang tinh, khiến y như người cát đứng trong gió, cứ từ từ nhỏ dần.
Chỉ mấy tích tắc, tử sắc lưu quang hồng lưu tan đi, Vu thần nữ không đủ chân nguyên giữ cho kiếm trận vận chuyển, Thiên nguyệt luân phi kiếm quay lại nạp bảo cổ giới.
"Kết thúc rồi?"
Cơ hồ sở mọivực ngoại thiên ma đều có ý nghĩ này.
Lúc này chúng mới nhìn sang A Ma Kha.
A Ma Kha chỉ còn lại bộ xương!
Bạch cốt khôi giáp, cả huyết nhục cũng tan biến, chỉ còn lại bộ xương giữa hư không.
Vực ngoại thiên ma đều sinh cơ siêu phàm nhưng thương thế này thì A Ma Kha khó mà khôi phục.
"Cách!"
Kiếm quang tan biến, Vu thần nữ hơi thở dốc, A Ma Kha rú lên rồi tắt sinh cơ, khung xương tan đi.
"Thích Già Lam đại nhân, hiện tại thấy mỗ nói không sai chứ?" Ngụy Tác lại lên tiếng.
Tích tắc đó, trừ Thích Già Lam thì mọi vực ngoại thiên ma đều lạnh mình.
Chúng đều biết mình không chống nổi dòng phi kiếm như thế, có khi còn thê thảm hơn A Ma Kha.
Một vực ngoại thiên ma không địch nổi là bình thường nhưng không trả đòn được thì thật giật mình, gờ ba đại nhân vật thua trong lúc công bình đối quyết, nguyên khí dao động của đối phương cũng không mạnh lắm thì họ không chịu nổi!
"Không ngờ các ngươi có thực lực này, xem ra chúng ta nên bàn bạc." Thích Già Lam hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Tác như muốn bàn bạc cùng gã.
Vực ngoại thiên ma thể hiện rõ tính âm hiểm giảo trá.
Bọn Trưởng Tôn Cảnh và Nguyên Âm lão tổ lỏng người thì Thích Già Lam rực hắc sắc thần quang, chém và Vu thần nữ!
"Oành!"
Đồng thời, vực ngoại thiên ma đều bừng lên khí tức như núi lửa phun trào.
Thích Già Lam ra vẻ muốn bàn bạc với Ngụy Tác thì ngầm hạ lệnh cho các vực ngoại thiên ma động thủ!
Y định nhân lúc Vu thần nữ tiêu hao chân nguyên thì diệt nàng ta trước!
Đối với chúng, hóa hình yêu thú và nhân tộc tu sĩ không khác gì nhau, trừ chúng ta thì mọi sinh linh trong thái hư đều là sâu kiến.
Nhưng tròng mắt tất cả co lại vì Linh Lung Thiên không tránh, lao vào bạch cốt như ý.
Chỉ khác là có hôi quang bao phủ toàn thân.
Đạo Thiên Như cứng đờ nét đắc ý và giảo trá.
Bạch cốt như ý chạm vào hôi quang thì tan chảy như tuyết gặp nắng.
"Hút được nguyên khí uy năng?"
Định thần lại, nhận ra mình không đả thương được Linh Lung Thiên thì nó cách không đầy mấy trăm trượng.
"Chát!"
Bạch sắc quang trụ từ miệng Đạo Thiên Như phun trúng Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên không dừng, hôi sắc thủ trạc lên tục rực thần quang, lao vào bạch sắc quang trụ.
Cố chống lại lực xung kích nên khóe môi nó rỉ máu, chỉ còn cách Đạo Thiên Như không đầy mười trượng.
"A!"
Đạo Thiên Như kinh hoàng.
Y nhận ra nguyên khí bên ngoài và trong tan nhanh, không phát nổi uy năng thuật pháp.
Mọi vực ngoại thiên ma đều thấy không ổn, không tính là công bình đối quyết thì cả hai đã rất gần nhau, uy năng thuật pháp nào thì giáng vào Linh Lung Thiên cũng đả thương luôn Đạo Thiên Như.
Y không còn chọn lựa nào ngoài bổ mạnh vào Linh Lung Thiên.
So ra, y gấp đôi Linh Lung Thiên, nhục thân cũng không kém gì thần thiết.
"Cách", Linh Lung Thiên giáng mạnh, mọi vực ngoại thiên ma méo miệng vì tay nó không sao còn tay Đạo Thiên Như văng xương vụn, thân thể như bị chùy giáng vào, run lên.
Đạo Thiên Như chưa kịp làm gì, Linh Lung Thiên đã tung cước.
Vì không thể độn quang không nên ngọn cước này nhắm đỉnh đầu Đạo Thiên Như.
Vực ngoại thiên ma đều thấy rợn tóc gáy, trong tiếng nổ như gõ trống, đầu Đạo Thiên Như bị ấn thụt xuống cổ.
"Chát... Chát... Chát... Chát..."
Linh Lung Thiên không dừng, liên tục đạp vào đầu và tâm mạch Đạo Thiên Như, tiếng xương vỡ rợn người vang khắp hư không.
Là ai nhỉ!
Liên Đạo Thiên Như đại nhân bị diệt uy năng thuật pháp, nhục thân cũng không so được?!
Mọi vực ngoại thiên ma đều đờ đẫn.
"Thích Già Lam đại nhân, không biết lúc này còn hoài nghi lời mỗ không, chắc các hạ cũng thấy vị nhân huynh này không phải đối thủ. Không chống nổi thì cứ nhận thua là xong." Ngụy Tác bảo Thích Già Lam.
"..." Nhiều vực ngoại thiên ma suýt hộc máu.
Hiện tại óc và tâm mạch Đạo Thiên Như nát bấy, muốn nói cũng không nói được mà Ngụy Tác còn bắt nhận thua, làm sao y lên tiếng được!
"Đủ rồi!"
Thích Già Lam không nén được nữa, mặt mũi khó coi cực độ ngoái lại gào lên với Ngụy Tác, "Ngươi tưởng với chút trò vặt này, với thiên phú thần thông đặc biệt của vài người là đủ chấn nhiếp bọn tan hả! A Ma Kha, cho chúng thấy mọi âm mưu toán kế vô dụng thôi!"
"Tuân mệnh! Thích Già Lam đại nhân!"
Một vực ngoại thiên ma gầm lên trầm trầm lao ra.
Y cực kỳ cao lớn, bạch cốt khôi giáp dày kinh nhân, trông như bạch cốt cự sư bay tới, là kẻ được Thích Già Lam thưởng vương tộc bản nguyên huyết.
Lúc y lao ra, nhiệt khí hình thành một dòng chảy, tản đi bốn phương tám hướng.
"Nhục thân y e không kém Ngụy Tác!" Trưởng Tôn Cảnh và bọn Nguyên Âm lão tổ hít một hơi lạnh, nhìn nhau, cùng hiểu ý.
"Mình ta sẽ giết hết các ngươi!" Vực ngoại thiên ma cao lớn đó lao về phía Linh Lung Thiên đánh Đạo Thiên Như, hú vang.
Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh giật giật chân mày. "Để thiếp!" Một giọng nữ đầy uy nghiêm vang lên.
"Ngươi bảo mình ngươi đủ giết hết bọn ta, để ta đấu trước xem ngươi chống nổi không." Vu thần nữ nói, gật đầu với Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh rồi đi tới.
"Vù!"
Từng thanh tử sắc phi kiếm cùng thần văn chói lòa hiện lên trước mặt Nam Cung Vũ Tinh.
"Được, giải quyết ngươi đã! Lẽ nào ngươi tưởng với phi kiếm này là đối phó được ta?" A Ma Kha khinh miệt.
"A!"
Nhưng rồi y lập tức kinh hô không dám tin.
"Phù!" Mọi vực ngoại thiên ma đều hít hơi lạnh.
Nhiều quá!
Vu thần nữ có quá nhiều phi kiếm!
A Ma Kha cười nhạt thì trước mặt Vu thần nữ hiện lên mấy nghìn bính phi kiếm. Số lượng tuy nhiên kinh nhân nhưng A Ma Kha không coi ra gì.
Nhưng hiện tại, trước mặt Vu thần nữ thân tiền có mấy chục vạn phi kiếm, lại liên tục tăng thêm.
Như đột nhiên xuất hiện khe nứt hư không, hình thành hư không phong bạo.
Trước mắt tất cả không còn thấy gì ngoài phi kiếm dày đặc.
Liên tục quét thần thức vào đều bị phi kiếm cắt nát.
"Chát!"
Trong lúc vực ngoại thiên ma đó sững sờ, phi kiếm đã thành trăm vạn, phát ra kiếm quang chói lòa như tử sắc nguyệt quang, hình thành một dòng thác đổ vào A Ma Kha.
"A!"
A Ma Kha không tránh được, khu vực vô số phi kiếm bao trùm quá kinh nhân, ngần ấy phi kiếm tụ lại khiến y không thể động đậy.
Tích tắc đó, y đành vung tay vỗ vào từng phi kiếm.
Ban đầu tử sắc loan nguyệt lưu quang bị y hất đi, y như cây trụ trong dòng thác nhưng mỗi tia lưu quang chém vào đều dấy lên bạch sắc quang tinh.
Tay y không xua được dòng thác do tử sắc lưu quang hình thành mà cứ giữ nguyên tư thế đẩy tới.
Vô số tử sắc lưu quang xung kích không gây thương tổn cho y nhưng mỗi tia đều mang theo quang tinh.
Tử sắc lưu quang quá kinh nhân, mỗi đạo xung kích lên y đều rực quang tinh, khiến y như người cát đứng trong gió, cứ từ từ nhỏ dần.
Chỉ mấy tích tắc, tử sắc lưu quang hồng lưu tan đi, Vu thần nữ không đủ chân nguyên giữ cho kiếm trận vận chuyển, Thiên nguyệt luân phi kiếm quay lại nạp bảo cổ giới.
"Kết thúc rồi?"
Cơ hồ sở mọivực ngoại thiên ma đều có ý nghĩ này.
Lúc này chúng mới nhìn sang A Ma Kha.
A Ma Kha chỉ còn lại bộ xương!
Bạch cốt khôi giáp, cả huyết nhục cũng tan biến, chỉ còn lại bộ xương giữa hư không.
Vực ngoại thiên ma đều sinh cơ siêu phàm nhưng thương thế này thì A Ma Kha khó mà khôi phục.
"Cách!"
Kiếm quang tan biến, Vu thần nữ hơi thở dốc, A Ma Kha rú lên rồi tắt sinh cơ, khung xương tan đi.
"Thích Già Lam đại nhân, hiện tại thấy mỗ nói không sai chứ?" Ngụy Tác lại lên tiếng.
Tích tắc đó, trừ Thích Già Lam thì mọi vực ngoại thiên ma đều lạnh mình.
Chúng đều biết mình không chống nổi dòng phi kiếm như thế, có khi còn thê thảm hơn A Ma Kha.
Một vực ngoại thiên ma không địch nổi là bình thường nhưng không trả đòn được thì thật giật mình, gờ ba đại nhân vật thua trong lúc công bình đối quyết, nguyên khí dao động của đối phương cũng không mạnh lắm thì họ không chịu nổi!
"Không ngờ các ngươi có thực lực này, xem ra chúng ta nên bàn bạc." Thích Già Lam hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Tác như muốn bàn bạc cùng gã.
Vực ngoại thiên ma thể hiện rõ tính âm hiểm giảo trá.
Bọn Trưởng Tôn Cảnh và Nguyên Âm lão tổ lỏng người thì Thích Già Lam rực hắc sắc thần quang, chém và Vu thần nữ!
"Oành!"
Đồng thời, vực ngoại thiên ma đều bừng lên khí tức như núi lửa phun trào.
Thích Già Lam ra vẻ muốn bàn bạc với Ngụy Tác thì ngầm hạ lệnh cho các vực ngoại thiên ma động thủ!
Y định nhân lúc Vu thần nữ tiêu hao chân nguyên thì diệt nàng ta trước!
/1284
|