Đại khái chừng sau một tuần hương, trên đỉnh gió lốc Ma Nhãn đảo chợt vang lên tiếng lốp bốp, Ngọc hư tử chu bọc trong cái kén vào lao xuống.
"Xem ra Ma Nhãn đảo mấy chục năm không có tu sĩ vào đây.”
Ngọc hư tử chu từ từ đáp xuống, Cơ Nhã ngoái lại bảo Ngụy Tác.
Nàng nhìn quanh, thấy ngay trên đỉnh Ma Nhãn đảo có một thân cây màu xanh biếc cao bằng một người lủng lẳng hồng sắc tương quả lớn cỡ trứng gà.
Vỏ hồng sắc tương quả có hình vân mây, rõ ràng là Xích hà châu quả có thể tiêu tan âm hủ dược lực bất lợi với tu sĩ ở trong một số yêu đơn.
Linh dược này ở ngoài không nhiều, xem màu vỏ thì Xích hà châu quả này từ hơn hai mươi năm trước dược lực đã đạt đến đỉnh, hiện tại đang từ từ già đi, dược lực kém dần. Trong thời gian này mà có tu sĩ vào Ma Nhãn đảo chắc đã hái mất.
Ngụy Tác gật đầu, không vội đáp xuống hái mà dừng lại trên không quan sát tất cả.
Cơn gió lốc kinh nhân chỉ thổi phía trên vũng xoáy bên ngoài đảo, biến Ma Nhãn đảo thành một căn phòng ấm áp, cây cối mọc um tùm như trong Di Thiên cốc.
Nhìn từ trên không một lúc, Ngụy Tác mắt lóe lên dị mang, Ngọc hư tử chu đáp xuống, dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn sạch Xích hà châu quả trên cây rồi lướt đến một sơn cốc ở đỉnh phía nam Ma Nhãn đảo.
Sơn cốc chỉ mấy dặm, nhưng cũng như nhiều nơi trong Ma Nhãn đảo, bao trùm một tầng hôi sắc quang hoa.
Ngọc hư tử chu dừng lại trên không, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, lục bào lão đều tỏ ra kinh nghi bất định.
Đá trong sơn cốc phần lớn màu đen, hôi sắc quang hoa từ trên đó phát ra. Hiển nhiên, đá này là "Bại huyết thạch" có thể phá hoại khí huyết tu sĩ.
Hôi sắc quang hoa tương tự với quang hoa mà pháp châu của hồng sắc tiểu thú phát ra, chỉ là một cực nhạt, một cực dày.
Ngụy Tác có cảm giác hồng sắc tiểu thú ở Ma Nhãn đảo, vì muốn hút lấy hôi sắc quang hoa, tăng cường uy năng pháp châu.
Thứ thu hút ánh mắt bọn gã là một cây cầu gãy đen xì.
Chính giữa sơn cốc là một cây cầu gãy!
Cây cầu chỉ rộng chừng năm trượng, tạo cho người ta cảm giác như đi lên trời, tựa hồ cả cây cầu hoàn chỉnh vươn lên không rất xa, nhưng giờ chỉ còn lại một khúc chưa đầy hai mươi trượng, nơi gãy lởm chởm, không phải bị phong hóa, mà như lúc đấu pháp bị người ta dùng thuật pháp đánh gãy.
Kinh ngạc là toàn bộ cây cầu đều là "Bại huyết thạch".
Rõ ràng, cây cầu này là tác phẩm của tu sĩ, nhưng Ngụy Tác quét thần thức mấy lần, cây cầu không hề có phù văn nên không nhận ra tác dụng vốn có.
Trầm ngâm một chốc, gã điều khiển Ngọc hư tử chu vòng quanh Ma Nhãn đảo.
Từ trên đỉnh núi lượn men xuống, Ngọc hư tử chu lại quay về lưng núi, dừng lại trên không trung.
Cách Ngọc hư tử chu ba trăm trượng là một khối hắc sắc cự bi sừng sững.
Tấm bia cũng đã gãy, chỉ còn một phần chừng hơn bốn mươi trượng, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ dồn nén.
Cả tấm bia cũng được chế tạo từ "Bại huyết thạch", ánh lên hôi quang nhàn nhạt, không có phù văn.
Phía sau tấm bia là một phế khư trông như bình đài, trên nền phẳng rộng chừng hơn hai trăm trượng, tuy lỗ chỗ nhưng rõ ràng là dùng Bại huyết thạch lát. Quanh bình đài còn sững sững mấy khối Bại huyết thạch lớn đã vỡ. Theo bề ngoài những khối đá tuy vỡ nhưng láng bóng này, tựa hồ là văng ra từ một vài bức tượng.
Dừng lại bàn luận một chốc, Ngụy Tác lại điều khiển Ngọc hư tử chu rời đi.
Gần nửa ngày sau, Ngọc hư tử chu lại quay lại.
Trong thời gian này, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đã vơ vét bằng sạch linh dược trên Ma Nhãn đảo, ở trên một dốc núi phía bắc, gã hái được ba nghìn nhánh Xích phát thảo, coi như hoàn toàn đạt thành mục đích. Đơn dược để đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng khẳng định không thành vấn đề nữa.
Nhưng Ma Nhãn đảo có phần quỷ dị, vì sơn cốc có cây cầu gãy, khắp đảo có tới mười tám nơi như thế.
...
Ngụy Tác quay lại chỗ hắc sắc cự bi, thanh hắc sắc âm khí chụp tới, cuốn một mảnh "Bại huyết thạch", thu vào nạp bảo nang.
Ánh xám nhàn nhạt từ trong nạp bảo nang toát ra.
Ngụy Tác nhíu mày.
Hiện tại gã còn năm, sáu cái nạp bảo nang trống, vốn định mang chút "Bại huyết thạch" về rải bên ngoài động phủ, coi như tăng thêm một đạo phòng ngự. Quang hoa "Bại huyết thạch" có thể xuyên qua cả nạp bảo nang thì gã đành bỏ ý định đó.
Hôi sắc quang hoa tổn hại cực đại đối với tu sĩ, hiện tại Ngụy Tác cùng Cơ Nhã tuy không nằm trong vòng bao trùm của Bại huyết thạch nhưng uy năng hôi sắc quang hoa tựa hồ đã tỏa khắp Ma Nhãn đảo, rõ ràng khí huyết liên tục tổn thương nhẹ, giảm bớt thọ nguyên. Có điều mắt thường cũng thấy, nơi nào càng nhiều hôi sắc quang hoa thì thân thể tu sĩ tổn thương càng lớn, có thể trong tích tắc tiêu tan đi mấy năm thọ nguyên.
Lấy "Bại huyết thạch" khỏi nạp bảo nang, ném mạnh đi, mục quang Ngụy Tác lại nhìn lên hắc sắc cự bi.
Nơi này có ngần ấy di tích cầu gãy quỷ dị, chỗ này lại có một tấm bia cực lớn cùng một phế khư bình đài, khẳng định có huyền hư gì đó. Nguyên khối hắc sắc cự bi cùng hôi sắc quang hoa đã khiến Ngụy Tác không dám lại gần trong phạm vi hai trăm trượng.
Với chân nguyên tu vi của gã, chỉ cần lọt vào phạm vi đó thì sẽ già đi nhanh chóng.
Tu sĩ Kim đơn kỳ bình thường vị tất vào được trong làn hôi sắc quang hoa mà không già đi, đừng nói chế thành ngần ấy cây cầu cổ quái, thành tấm bia, thành bình đài.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác không đến gần khối hắc sắc cự bi, dừng cách hai trăm bốn mươi trượng, dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn lục sắc tiểu đao cắt vào đáy tấm bia.
Gã chỉ thấy hiếu kỳ, đến đây rồi thì phải thử tìm hiểu ảo diệu, mặc kệ việc phá hoại di tích hay không.
Con dao được gã dùng chân hỏa tôi luyện, chất liệu còn tốt hơn phổ thông phi kiếm nên cứng hơn cả "Bại huyết thạch", sau nửa tuần hương thì khối hắc sắc cự bi bị cắt đứt, đổ sầm xuống.
Trong đáy bia vẫn là "Bại huyết thạch", không có bất kỳ huyền hư gì.
Ngụy Tác không hề tỏ vẻ thất vọng, kiên nhẫn dùng lục sắc tiểu đao cắt hắc sắc cự bi thành mấy đoạn, không phát hiện gì, gã lại dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn mấy mảnh bia ném đi xa.
Lúc này Huyền Sát đại pháp mới thể hiện ưu thế của thiên cấp thuật pháp.
Phổ thông thuật pháp, tuy dùng chân nguyên là có thể trực tiếp kích phát, không như Huyền Sát đại pháp cần song tu tu thành âm khí, lúc đối địch âm khí lại tổn hao. Nhưng Huyền Sát đại pháp uy lực cao cường, âm khí tích lũy từ nghìn lần song tu ngang với linh cấp hạ phẩm pháp bảo, đến mức như Ngụy Tác thì đã có thể hóa hình, tùy tâm sở dục.
Thuật pháp và pháp bảo bình thường, chỉ cần có thần thức như gã là đủ để ở cự ly xa đánh vỡ hắc sắc cự bi nhưng sau đó thì "Bại huyết thạch" vẫn rơi dưới đất, hôi quang bất lợi đối với tu sĩ không tan đi bao nhiêu. Dù là tu sĩ Kim đơn kỳ thì chân nguyên cũng không thể vươn xa hai trăm mấy chục trượng.
Trừ phi chấp nhận tổn hao mấy chục năm thọ nguyên, đi vào trong hôi sắc quang hoa, không thì không thể nào lấy được "Bại huyết thạch" đã vỡ tan.
Nhưng hiện giờ thì khác, Ngụy Tác nhờ vào Huyền Sát đại pháp, thanh trừ hắc sắc cự bi xong thì hôi sắc quang hoa tan đi quá nửa.
Liền đó Ngụy Tác đi vòng quanh bình đài, thanh lý sạch sẽ Bại huyết thạch chung quanh.
Xong xuôi, Ngụy Tác có thể lọt vào cự ly hai trăm trượng. Nhìn thấy bình đài, gã chợt nhíu mày.
Bại huyết thạch rải rách quanh bình đài được thanh lý toàn bộ, hôi quang hình thành một quang tráo hình rẻ quạt ở phía trên.
Phối hợp với cự bi đã bị Ngụy Tác thanh trừ lúc trước, hôi sắc quang tráo này trông không khác gì một nấm mộ, còn hắc sắc cự bi giống như bia mộ.
Hơi do dự một chốc, Ngụy Tác lại dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn lục sắc tiểu đao lên, liên tục cắt Bại huyết thạch, số đá rơi xuống bị gã ném xa.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
"Xem ra Ma Nhãn đảo mấy chục năm không có tu sĩ vào đây.”
Ngọc hư tử chu từ từ đáp xuống, Cơ Nhã ngoái lại bảo Ngụy Tác.
Nàng nhìn quanh, thấy ngay trên đỉnh Ma Nhãn đảo có một thân cây màu xanh biếc cao bằng một người lủng lẳng hồng sắc tương quả lớn cỡ trứng gà.
Vỏ hồng sắc tương quả có hình vân mây, rõ ràng là Xích hà châu quả có thể tiêu tan âm hủ dược lực bất lợi với tu sĩ ở trong một số yêu đơn.
Linh dược này ở ngoài không nhiều, xem màu vỏ thì Xích hà châu quả này từ hơn hai mươi năm trước dược lực đã đạt đến đỉnh, hiện tại đang từ từ già đi, dược lực kém dần. Trong thời gian này mà có tu sĩ vào Ma Nhãn đảo chắc đã hái mất.
Ngụy Tác gật đầu, không vội đáp xuống hái mà dừng lại trên không quan sát tất cả.
Cơn gió lốc kinh nhân chỉ thổi phía trên vũng xoáy bên ngoài đảo, biến Ma Nhãn đảo thành một căn phòng ấm áp, cây cối mọc um tùm như trong Di Thiên cốc.
Nhìn từ trên không một lúc, Ngụy Tác mắt lóe lên dị mang, Ngọc hư tử chu đáp xuống, dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn sạch Xích hà châu quả trên cây rồi lướt đến một sơn cốc ở đỉnh phía nam Ma Nhãn đảo.
Sơn cốc chỉ mấy dặm, nhưng cũng như nhiều nơi trong Ma Nhãn đảo, bao trùm một tầng hôi sắc quang hoa.
Ngọc hư tử chu dừng lại trên không, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, lục bào lão đều tỏ ra kinh nghi bất định.
Đá trong sơn cốc phần lớn màu đen, hôi sắc quang hoa từ trên đó phát ra. Hiển nhiên, đá này là "Bại huyết thạch" có thể phá hoại khí huyết tu sĩ.
Hôi sắc quang hoa tương tự với quang hoa mà pháp châu của hồng sắc tiểu thú phát ra, chỉ là một cực nhạt, một cực dày.
Ngụy Tác có cảm giác hồng sắc tiểu thú ở Ma Nhãn đảo, vì muốn hút lấy hôi sắc quang hoa, tăng cường uy năng pháp châu.
Thứ thu hút ánh mắt bọn gã là một cây cầu gãy đen xì.
Chính giữa sơn cốc là một cây cầu gãy!
Cây cầu chỉ rộng chừng năm trượng, tạo cho người ta cảm giác như đi lên trời, tựa hồ cả cây cầu hoàn chỉnh vươn lên không rất xa, nhưng giờ chỉ còn lại một khúc chưa đầy hai mươi trượng, nơi gãy lởm chởm, không phải bị phong hóa, mà như lúc đấu pháp bị người ta dùng thuật pháp đánh gãy.
Kinh ngạc là toàn bộ cây cầu đều là "Bại huyết thạch".
Rõ ràng, cây cầu này là tác phẩm của tu sĩ, nhưng Ngụy Tác quét thần thức mấy lần, cây cầu không hề có phù văn nên không nhận ra tác dụng vốn có.
Trầm ngâm một chốc, gã điều khiển Ngọc hư tử chu vòng quanh Ma Nhãn đảo.
Từ trên đỉnh núi lượn men xuống, Ngọc hư tử chu lại quay về lưng núi, dừng lại trên không trung.
Cách Ngọc hư tử chu ba trăm trượng là một khối hắc sắc cự bi sừng sững.
Tấm bia cũng đã gãy, chỉ còn một phần chừng hơn bốn mươi trượng, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ dồn nén.
Cả tấm bia cũng được chế tạo từ "Bại huyết thạch", ánh lên hôi quang nhàn nhạt, không có phù văn.
Phía sau tấm bia là một phế khư trông như bình đài, trên nền phẳng rộng chừng hơn hai trăm trượng, tuy lỗ chỗ nhưng rõ ràng là dùng Bại huyết thạch lát. Quanh bình đài còn sững sững mấy khối Bại huyết thạch lớn đã vỡ. Theo bề ngoài những khối đá tuy vỡ nhưng láng bóng này, tựa hồ là văng ra từ một vài bức tượng.
Dừng lại bàn luận một chốc, Ngụy Tác lại điều khiển Ngọc hư tử chu rời đi.
Gần nửa ngày sau, Ngọc hư tử chu lại quay lại.
Trong thời gian này, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đã vơ vét bằng sạch linh dược trên Ma Nhãn đảo, ở trên một dốc núi phía bắc, gã hái được ba nghìn nhánh Xích phát thảo, coi như hoàn toàn đạt thành mục đích. Đơn dược để đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng khẳng định không thành vấn đề nữa.
Nhưng Ma Nhãn đảo có phần quỷ dị, vì sơn cốc có cây cầu gãy, khắp đảo có tới mười tám nơi như thế.
...
Ngụy Tác quay lại chỗ hắc sắc cự bi, thanh hắc sắc âm khí chụp tới, cuốn một mảnh "Bại huyết thạch", thu vào nạp bảo nang.
Ánh xám nhàn nhạt từ trong nạp bảo nang toát ra.
Ngụy Tác nhíu mày.
Hiện tại gã còn năm, sáu cái nạp bảo nang trống, vốn định mang chút "Bại huyết thạch" về rải bên ngoài động phủ, coi như tăng thêm một đạo phòng ngự. Quang hoa "Bại huyết thạch" có thể xuyên qua cả nạp bảo nang thì gã đành bỏ ý định đó.
Hôi sắc quang hoa tổn hại cực đại đối với tu sĩ, hiện tại Ngụy Tác cùng Cơ Nhã tuy không nằm trong vòng bao trùm của Bại huyết thạch nhưng uy năng hôi sắc quang hoa tựa hồ đã tỏa khắp Ma Nhãn đảo, rõ ràng khí huyết liên tục tổn thương nhẹ, giảm bớt thọ nguyên. Có điều mắt thường cũng thấy, nơi nào càng nhiều hôi sắc quang hoa thì thân thể tu sĩ tổn thương càng lớn, có thể trong tích tắc tiêu tan đi mấy năm thọ nguyên.
Lấy "Bại huyết thạch" khỏi nạp bảo nang, ném mạnh đi, mục quang Ngụy Tác lại nhìn lên hắc sắc cự bi.
Nơi này có ngần ấy di tích cầu gãy quỷ dị, chỗ này lại có một tấm bia cực lớn cùng một phế khư bình đài, khẳng định có huyền hư gì đó. Nguyên khối hắc sắc cự bi cùng hôi sắc quang hoa đã khiến Ngụy Tác không dám lại gần trong phạm vi hai trăm trượng.
Với chân nguyên tu vi của gã, chỉ cần lọt vào phạm vi đó thì sẽ già đi nhanh chóng.
Tu sĩ Kim đơn kỳ bình thường vị tất vào được trong làn hôi sắc quang hoa mà không già đi, đừng nói chế thành ngần ấy cây cầu cổ quái, thành tấm bia, thành bình đài.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác không đến gần khối hắc sắc cự bi, dừng cách hai trăm bốn mươi trượng, dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn lục sắc tiểu đao cắt vào đáy tấm bia.
Gã chỉ thấy hiếu kỳ, đến đây rồi thì phải thử tìm hiểu ảo diệu, mặc kệ việc phá hoại di tích hay không.
Con dao được gã dùng chân hỏa tôi luyện, chất liệu còn tốt hơn phổ thông phi kiếm nên cứng hơn cả "Bại huyết thạch", sau nửa tuần hương thì khối hắc sắc cự bi bị cắt đứt, đổ sầm xuống.
Trong đáy bia vẫn là "Bại huyết thạch", không có bất kỳ huyền hư gì.
Ngụy Tác không hề tỏ vẻ thất vọng, kiên nhẫn dùng lục sắc tiểu đao cắt hắc sắc cự bi thành mấy đoạn, không phát hiện gì, gã lại dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn mấy mảnh bia ném đi xa.
Lúc này Huyền Sát đại pháp mới thể hiện ưu thế của thiên cấp thuật pháp.
Phổ thông thuật pháp, tuy dùng chân nguyên là có thể trực tiếp kích phát, không như Huyền Sát đại pháp cần song tu tu thành âm khí, lúc đối địch âm khí lại tổn hao. Nhưng Huyền Sát đại pháp uy lực cao cường, âm khí tích lũy từ nghìn lần song tu ngang với linh cấp hạ phẩm pháp bảo, đến mức như Ngụy Tác thì đã có thể hóa hình, tùy tâm sở dục.
Thuật pháp và pháp bảo bình thường, chỉ cần có thần thức như gã là đủ để ở cự ly xa đánh vỡ hắc sắc cự bi nhưng sau đó thì "Bại huyết thạch" vẫn rơi dưới đất, hôi quang bất lợi đối với tu sĩ không tan đi bao nhiêu. Dù là tu sĩ Kim đơn kỳ thì chân nguyên cũng không thể vươn xa hai trăm mấy chục trượng.
Trừ phi chấp nhận tổn hao mấy chục năm thọ nguyên, đi vào trong hôi sắc quang hoa, không thì không thể nào lấy được "Bại huyết thạch" đã vỡ tan.
Nhưng hiện giờ thì khác, Ngụy Tác nhờ vào Huyền Sát đại pháp, thanh trừ hắc sắc cự bi xong thì hôi sắc quang hoa tan đi quá nửa.
Liền đó Ngụy Tác đi vòng quanh bình đài, thanh lý sạch sẽ Bại huyết thạch chung quanh.
Xong xuôi, Ngụy Tác có thể lọt vào cự ly hai trăm trượng. Nhìn thấy bình đài, gã chợt nhíu mày.
Bại huyết thạch rải rách quanh bình đài được thanh lý toàn bộ, hôi quang hình thành một quang tráo hình rẻ quạt ở phía trên.
Phối hợp với cự bi đã bị Ngụy Tác thanh trừ lúc trước, hôi sắc quang tráo này trông không khác gì một nấm mộ, còn hắc sắc cự bi giống như bia mộ.
Hơi do dự một chốc, Ngụy Tác lại dùng thanh hắc sắc âm khí cuốn lục sắc tiểu đao lên, liên tục cắt Bại huyết thạch, số đá rơi xuống bị gã ném xa.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
/1284
|