"Không rõ lão quái này đến giao dịch thứ gì.” Nói với Ngụy Tác xong, tu sĩ mặt chữ tỏ vẻ chờ đợi Gia Cát lão quái mặt mày nhợt nhạt dị thường. Với thân phận Gia Cát lão quái, nếu đến bán hoặc lấy thứ gì ra đổi thì giá trị đều không thấp.
Chốc sau, xích hồng sắc quang tráo xuất hiện một tu sĩ mặc pháp y màu bạc như vảy cá.
Tu sĩ này ngũ quan thập phần thanh tú, hơn ba mươi tuổi, hai tay dài ngắn không đều, thần sắc âm nhu.
Vừa thấy người này, tu sĩ mặt chữ điền và Vương chưởng quỹ đều biến sắc, Vương chưởng quỹ nhẹ giọng nhắc nhở Ngụy Tác đạo: "Lão là Ngân Lý tán nhân, là tán tu không rõ lập động phủ tại nơi nào trên biển, tu vi Phân niệm kỳ tứ trọng. Song thủ hơi tàn tật, ghét nhất bị người ta nhìn vào tay, nên chú ý.”
"Xem ra tâm lý y cũng có vấn đề.” Ngụy Tác đương nhiên không muốn rước phiền, bình tĩnh gật đầu, không nhìn sang phía đối phương.
Đợi thêm gần nửa canh giờ, lục có thêm năm, sáu tu sĩ tới, gã lùn mặc áo màu vàng, mặt mũi lạnh lùng cũng đi vào xích hồng sắc quang tráo.
"Chắc bắt đầu rồi.” Ngụy Tác máy động, quả nhiên gã lùn áo vàng mặt mũi lạnh tanh, trực tiếp nói, "Thời gian đã tới, giao lưu hội lần này bắt đầu.”
Ngụy Tác đảo mục quang, tổng thể có mặt chừng bốn mươi tu sĩ, còn hơn mười chiếc ghế để không, tất cả đều dừng bàn luận, nghe gã lùn áo vàng nói.
"Từ trái sang phải.” Gã lùn áo vàng liếc sang mé trái: "Càn đạo hữu, lần này định giao dịch bảo vật gì?"
Người ở góc trái được gã lùn áo vàng xưng là "Càn đạo hữu", là một đạo nhân gầy gò mặc pháp bào màu chàm, đầu đội mũ màu đen, thấy y gật đầu thì móc một thứ lấp lánh lục quang từ ngực áo ra.
"Mảnh vỡ pháp bảo?"
Ngụy Tác thấy trong tay đạo nhân gầy gò cầm một mảnh vỡ tinh kim, bề mặt đầy phù văn cổ kính, quang hoa lấp lánh, linh khí thập phần kinh nhân.
Quả nhiên, đạo nhân gày gò Phân niệm cảnh tam trọng nói: "Vật này là mảnh vỡ của một món cổ bảo vô danh, kích phát xong sẽ phát ra lục sắc quang trụ, uy năng đạt đến linh giai thượng phẩm pháp bảo, không hạn chế số lần kích phát. Có điều thời gian kích phát khá dài, cần năm tích tắc, mỗi lần kích phát, tiêu hao lượng chân nguyên bằng một phần mười tu vi hiện tại của tại hạ. Tại hạ muốn đổi vật này lấy một món pháp bảo phòng ngự linh giai trung phẩm.”
"Lý đạo hữu, tại hạ quên nhắc một việc.” Nghe đối phương nói xong, Vương chưởng quỹ đột nhiên nghĩ ra gì đó, hạ giọng cực thấp dặn Ngụy Tác: "Giao lưu hội kiểu này, không muốn trao đổi hoặc trao đổi không thành cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể mặc cả.”
"Nếu mấy người cùng thích một thứ, tranh giá thì sao?" Ngụy Tác bình tĩnh hạ giọng hỏi. Thật lòng đầu tiên đã là một món mảnh vỡ pháp bảo uy lực đạt đến linh giai thượng phẩm khiến gã hơi chấn kinh. Tuy thời gian kích phát hơi dài nhưng có trong tay pháp khí lợi hại phòng ngự, không sợ đối phương oanh kích thì cực kỳ hữu dụng.
"Phải xem đối phương đưa ra điều kiện gì, có người tranh giành thì tăng thêm, sau cùng do người bán quyết định.” Vương chưởng quỹ đáp.
"Phong hỏa bồ đoàn của tại hạ có hợp ý Càn đạo hữu chăng.” Một tử y tu sĩ lùn mập đầu trọc mặt mũi hiền hòa lấy ra một chiếc bồ đoàn có hai màu xanh đỏ, đưa cho lão đạo họ Càn.
"Long đạo hữu, đó là linh giai trung phẩm pháp bảo phòng ngự gồm phong, hỏa lưỡng hệ, tại hạ đương nhiên mãn ý.” Thấy tu sĩ lùn mập ném bồ đoàn, đạo nhân họ Càn hớn hở.
"Còn đạo hữu nào thích mảnh vỡ pháp bảo của Càn đạo hữu, muốn dùng pháp bảo phòng ngự khác trao đổi không?" Gã lùn áo vàng mặt mũi lạnh tanh hỏi.
Ngụy Tác liếc mảnh vỡ pháp bảo với vẻ thèm muốn, pháp bảo hình ngọn núi màu vàng và Hắc thủy liên của gã đều đủ yêu cầu, nhưng pháp bảo ngọn núi là lấy được của tu sĩ xõa tóc không tiện để lộ trong trường hợp này. Tuy thèm muốn lực công kích linh cấp cao giai này nhưng đành nuốt nước miếng tiếc rẻ.
"Đồ tốt! Đều là đồ tốt!" Giọng lục bào lão đầu đột nhiên vang lên trong tai, càng khiến gã trợn tròng trắng. Lão đầu cuồng mua sắm này đúng là thích mua chứ không cần mạng.
Tu sĩ tại trường đều im lặng, gã lùn áo vàng gật đầu với đạo nhân họ Càn, lão không giấu được hưng phấn thu "Phong hỏa bồ đoàn" lại, ném mảnh vỡ pháp bảo lấp lánh lục quang cho tu sĩ đầu trọc. Y nhìn một chốc, cũng thập phần mãn ý thu lại.
"Tại hạ còn một khối Huyền hoàng đồng, là nguyên liệu cực tốt để luyện chế lôi hệ pháp bảo. Bán với giá ba vạn hạ phẩm linh thạch, nếu dùng linh dược giá trị tương đương có công dụng dưỡng thần, thêm thọ loại thì được ưu tiên.” Đạo nhân họ Càn lại lấy ra một túi gấm đựng một khối thổ hoàng sắc tinh kim cỡ nắm tay, màu như màu áo của gã lùn.
"Tại hạ có thể chi ra ba vạn hạ phẩm linh thạch.” Tu sĩ gầy khô họ Càn vừa dứt lời, một tán tu tóc xõa hơn năm mươi tuổi lên tiếng.
"Tại hạ có thể lấy Tử dương chi ra đổi.” Một trung niên tu sĩ đeo hai kim hoàn, mặc áo da đỏ rực hơi trầm ngâm đoạn lên tiếng.
Thấy không ai lên tiếng, gã lùn áo vàng nhìn lão đạo gầy gò họ Càn, lão không hề do dự lấy "Huyền hoàng đồng" ném cho trung niên tu sĩ mặc áo da đỏ, đổi lấy một vật trông như một cây tử kim sắc linh chi, đoạn bảo gã lùn áo vàng, "Tại hạ tạm thời không bán hay cần gì.”
"Mã đạo hữu.” Gã lùn áo vàng triều gật đầu với một tu sĩ ở cạnh tu sĩ họ Càn.
Bề ngoài tu sĩ này cực kỳ đặc biệt, thân thể không khác gì người thường nhưng mặt mũi trẻ nít, mặc hồng hoa đại bào cực kỳ bắt mắt.
"Tại hạ muốn đổi một con non thủy hệ yêu thú ngũ cấp trở lên hoặc trứng chưa ấp.” Tuổi thật của tu sĩ này không nhỏ, hơn nữa có tu vi Phân niệm cảnh tam trọng, nhưng nói lên vẫn là giọng trẻ nít.
"Tại hạ có một quả trứng ngũ cấp trung giai Thâm thủy pháp chu.” Một hắc y tu sĩ trẻ tuổi, mặt mũi âm u lãnh đạm nói, "Bất quá tại hạ muốn đổi một khối Thái âm thạch.”
"Thái âm thạch?" Tu sĩ mặc trẻ con nói, "Đạo hữu còn bảo vật khác định trao đổi không?"
Nhưng đúng lúc đó Âm Thi tông trưởng lão âm khí ràn rạt, mặc mũi nhợt nhạt dị thường, không khác gì người chết chợt vung tay, lạnh lùng ném ra một viên tinh thạch lam sẫm cho hắc y tu sĩ, đối phương không hề chậm chễ, lấy ta một quả bạch sắc trùng noãn cỡ nắm tay ném cho Gia Cát lão quái.
Tu sĩ mặt trẻ nít không dám tỏ vẻ khó chịu, thấy không ai lên tiếng thì gật đầu với gã lùn áo vàng.
Gã lùn áo vàng không tỏ vẻ gì, gật đầu với trung niên mỹ phụ đều gài kim trâm, mặc bạch sắc pháp y thắt lưng vàng, "Đỗ đạo hữu, hiện tại đến lượt đạo hữu.”
"Tại hạ có một khúc Kim thủy liên căn, muốn đổi một khối Ngũ sắc tảo.” Trung niên mỹ phụ mỉm cười, lấy ra một cọng màu vàng, tỏ vẻ chờ đợi, nhìn quanh một lượt.
"Thất sắc tảo, tại hạ có một khối.” Lão đạo họ Càn sáng mắt, lấy ra một vật mềm mềm rực thất sắc quang hoa, đưa cho trung niên mỹ phụ.
Thấy vật đó, Ngụy Tác ngẩn người.
Đúng lúc trung niên mỹ phụ mắt ánh lên quang mang kinh hỉ, định trao đổi thì Ngụy Tác vốn kín tiếng, ngay cả tu sĩ quanh đó cũng không để ý đột nhiên lấy từ nạp bảo nang ra một thứ cũng lấp lánh thất sắc quang hoa, nhưng lớn gấp ba của đãn lão đạo họ Càn.
Thấy gã lấy ra, trung niên mỹ phụ tức thì sáng mắt.
"Đỗ đạo hữu, tại hạ cũng có vật đó nhưng nói thật là không biết công dụng. Không hiểu Đỗ đạo hữu có thể cho biết chăng, nếu vật này vô dụng với tại hạ một thì tại hạ sẽ dùng số Thất sắc tảo gấp đôi đổi Kim thủy liên căn.” Ngụy Tác bình thản nói nói. Vật mềm nhũn này gã vô tình hái được trên đường đến "Quy Xác đảo" chỉ là thấy màu sắc bất phàm, lục bào lão đầu cùng Cơ Nhã cũng không biết công dụng.
"Hả?" Trung niên mỹ phụ nhìn Ngụy Tác: "Tất nhiên có thể nói với đạo hữu, Thất sắc tảo này khi luyện chế tinh kim pháp khí mà cho dung luyện, khiến chất liệu tinh kim càng chắc chắn. Với loại tinh kim nào cũng hữu hiệu, không ảnh hưởng đến bất kỳ pháp trận nào. Có thể nói là nguyên liệu phụ trợ vạn năng để nâng cao phẩm chất thai thể tinh kim pháp bảo.”
"Được!" Mọi tu sĩ đều thấy Ngụy Tác do dự một chốc, ánh mắt nhìn lên Kim thủy liên căn rồi gật đầu như hạ quyết tâm, vung tay lấy ra khối Thất sắc tảo lớn gấp đôi của lão đạo họ Càn ném cho trung niên mỹ phụ.
Thấy mọi tu sĩ không lên tiếng, trung niên mỹ phụ vội ném cọng màu vàng cho Ngụy Tác.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Chốc sau, xích hồng sắc quang tráo xuất hiện một tu sĩ mặc pháp y màu bạc như vảy cá.
Tu sĩ này ngũ quan thập phần thanh tú, hơn ba mươi tuổi, hai tay dài ngắn không đều, thần sắc âm nhu.
Vừa thấy người này, tu sĩ mặt chữ điền và Vương chưởng quỹ đều biến sắc, Vương chưởng quỹ nhẹ giọng nhắc nhở Ngụy Tác đạo: "Lão là Ngân Lý tán nhân, là tán tu không rõ lập động phủ tại nơi nào trên biển, tu vi Phân niệm kỳ tứ trọng. Song thủ hơi tàn tật, ghét nhất bị người ta nhìn vào tay, nên chú ý.”
"Xem ra tâm lý y cũng có vấn đề.” Ngụy Tác đương nhiên không muốn rước phiền, bình tĩnh gật đầu, không nhìn sang phía đối phương.
Đợi thêm gần nửa canh giờ, lục có thêm năm, sáu tu sĩ tới, gã lùn mặc áo màu vàng, mặt mũi lạnh lùng cũng đi vào xích hồng sắc quang tráo.
"Chắc bắt đầu rồi.” Ngụy Tác máy động, quả nhiên gã lùn áo vàng mặt mũi lạnh tanh, trực tiếp nói, "Thời gian đã tới, giao lưu hội lần này bắt đầu.”
Ngụy Tác đảo mục quang, tổng thể có mặt chừng bốn mươi tu sĩ, còn hơn mười chiếc ghế để không, tất cả đều dừng bàn luận, nghe gã lùn áo vàng nói.
"Từ trái sang phải.” Gã lùn áo vàng liếc sang mé trái: "Càn đạo hữu, lần này định giao dịch bảo vật gì?"
Người ở góc trái được gã lùn áo vàng xưng là "Càn đạo hữu", là một đạo nhân gầy gò mặc pháp bào màu chàm, đầu đội mũ màu đen, thấy y gật đầu thì móc một thứ lấp lánh lục quang từ ngực áo ra.
"Mảnh vỡ pháp bảo?"
Ngụy Tác thấy trong tay đạo nhân gầy gò cầm một mảnh vỡ tinh kim, bề mặt đầy phù văn cổ kính, quang hoa lấp lánh, linh khí thập phần kinh nhân.
Quả nhiên, đạo nhân gày gò Phân niệm cảnh tam trọng nói: "Vật này là mảnh vỡ của một món cổ bảo vô danh, kích phát xong sẽ phát ra lục sắc quang trụ, uy năng đạt đến linh giai thượng phẩm pháp bảo, không hạn chế số lần kích phát. Có điều thời gian kích phát khá dài, cần năm tích tắc, mỗi lần kích phát, tiêu hao lượng chân nguyên bằng một phần mười tu vi hiện tại của tại hạ. Tại hạ muốn đổi vật này lấy một món pháp bảo phòng ngự linh giai trung phẩm.”
"Lý đạo hữu, tại hạ quên nhắc một việc.” Nghe đối phương nói xong, Vương chưởng quỹ đột nhiên nghĩ ra gì đó, hạ giọng cực thấp dặn Ngụy Tác: "Giao lưu hội kiểu này, không muốn trao đổi hoặc trao đổi không thành cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể mặc cả.”
"Nếu mấy người cùng thích một thứ, tranh giá thì sao?" Ngụy Tác bình tĩnh hạ giọng hỏi. Thật lòng đầu tiên đã là một món mảnh vỡ pháp bảo uy lực đạt đến linh giai thượng phẩm khiến gã hơi chấn kinh. Tuy thời gian kích phát hơi dài nhưng có trong tay pháp khí lợi hại phòng ngự, không sợ đối phương oanh kích thì cực kỳ hữu dụng.
"Phải xem đối phương đưa ra điều kiện gì, có người tranh giành thì tăng thêm, sau cùng do người bán quyết định.” Vương chưởng quỹ đáp.
"Phong hỏa bồ đoàn của tại hạ có hợp ý Càn đạo hữu chăng.” Một tử y tu sĩ lùn mập đầu trọc mặt mũi hiền hòa lấy ra một chiếc bồ đoàn có hai màu xanh đỏ, đưa cho lão đạo họ Càn.
"Long đạo hữu, đó là linh giai trung phẩm pháp bảo phòng ngự gồm phong, hỏa lưỡng hệ, tại hạ đương nhiên mãn ý.” Thấy tu sĩ lùn mập ném bồ đoàn, đạo nhân họ Càn hớn hở.
"Còn đạo hữu nào thích mảnh vỡ pháp bảo của Càn đạo hữu, muốn dùng pháp bảo phòng ngự khác trao đổi không?" Gã lùn áo vàng mặt mũi lạnh tanh hỏi.
Ngụy Tác liếc mảnh vỡ pháp bảo với vẻ thèm muốn, pháp bảo hình ngọn núi màu vàng và Hắc thủy liên của gã đều đủ yêu cầu, nhưng pháp bảo ngọn núi là lấy được của tu sĩ xõa tóc không tiện để lộ trong trường hợp này. Tuy thèm muốn lực công kích linh cấp cao giai này nhưng đành nuốt nước miếng tiếc rẻ.
"Đồ tốt! Đều là đồ tốt!" Giọng lục bào lão đầu đột nhiên vang lên trong tai, càng khiến gã trợn tròng trắng. Lão đầu cuồng mua sắm này đúng là thích mua chứ không cần mạng.
Tu sĩ tại trường đều im lặng, gã lùn áo vàng gật đầu với đạo nhân họ Càn, lão không giấu được hưng phấn thu "Phong hỏa bồ đoàn" lại, ném mảnh vỡ pháp bảo lấp lánh lục quang cho tu sĩ đầu trọc. Y nhìn một chốc, cũng thập phần mãn ý thu lại.
"Tại hạ còn một khối Huyền hoàng đồng, là nguyên liệu cực tốt để luyện chế lôi hệ pháp bảo. Bán với giá ba vạn hạ phẩm linh thạch, nếu dùng linh dược giá trị tương đương có công dụng dưỡng thần, thêm thọ loại thì được ưu tiên.” Đạo nhân họ Càn lại lấy ra một túi gấm đựng một khối thổ hoàng sắc tinh kim cỡ nắm tay, màu như màu áo của gã lùn.
"Tại hạ có thể chi ra ba vạn hạ phẩm linh thạch.” Tu sĩ gầy khô họ Càn vừa dứt lời, một tán tu tóc xõa hơn năm mươi tuổi lên tiếng.
"Tại hạ có thể lấy Tử dương chi ra đổi.” Một trung niên tu sĩ đeo hai kim hoàn, mặc áo da đỏ rực hơi trầm ngâm đoạn lên tiếng.
Thấy không ai lên tiếng, gã lùn áo vàng nhìn lão đạo gầy gò họ Càn, lão không hề do dự lấy "Huyền hoàng đồng" ném cho trung niên tu sĩ mặc áo da đỏ, đổi lấy một vật trông như một cây tử kim sắc linh chi, đoạn bảo gã lùn áo vàng, "Tại hạ tạm thời không bán hay cần gì.”
"Mã đạo hữu.” Gã lùn áo vàng triều gật đầu với một tu sĩ ở cạnh tu sĩ họ Càn.
Bề ngoài tu sĩ này cực kỳ đặc biệt, thân thể không khác gì người thường nhưng mặt mũi trẻ nít, mặc hồng hoa đại bào cực kỳ bắt mắt.
"Tại hạ muốn đổi một con non thủy hệ yêu thú ngũ cấp trở lên hoặc trứng chưa ấp.” Tuổi thật của tu sĩ này không nhỏ, hơn nữa có tu vi Phân niệm cảnh tam trọng, nhưng nói lên vẫn là giọng trẻ nít.
"Tại hạ có một quả trứng ngũ cấp trung giai Thâm thủy pháp chu.” Một hắc y tu sĩ trẻ tuổi, mặt mũi âm u lãnh đạm nói, "Bất quá tại hạ muốn đổi một khối Thái âm thạch.”
"Thái âm thạch?" Tu sĩ mặc trẻ con nói, "Đạo hữu còn bảo vật khác định trao đổi không?"
Nhưng đúng lúc đó Âm Thi tông trưởng lão âm khí ràn rạt, mặc mũi nhợt nhạt dị thường, không khác gì người chết chợt vung tay, lạnh lùng ném ra một viên tinh thạch lam sẫm cho hắc y tu sĩ, đối phương không hề chậm chễ, lấy ta một quả bạch sắc trùng noãn cỡ nắm tay ném cho Gia Cát lão quái.
Tu sĩ mặt trẻ nít không dám tỏ vẻ khó chịu, thấy không ai lên tiếng thì gật đầu với gã lùn áo vàng.
Gã lùn áo vàng không tỏ vẻ gì, gật đầu với trung niên mỹ phụ đều gài kim trâm, mặc bạch sắc pháp y thắt lưng vàng, "Đỗ đạo hữu, hiện tại đến lượt đạo hữu.”
"Tại hạ có một khúc Kim thủy liên căn, muốn đổi một khối Ngũ sắc tảo.” Trung niên mỹ phụ mỉm cười, lấy ra một cọng màu vàng, tỏ vẻ chờ đợi, nhìn quanh một lượt.
"Thất sắc tảo, tại hạ có một khối.” Lão đạo họ Càn sáng mắt, lấy ra một vật mềm mềm rực thất sắc quang hoa, đưa cho trung niên mỹ phụ.
Thấy vật đó, Ngụy Tác ngẩn người.
Đúng lúc trung niên mỹ phụ mắt ánh lên quang mang kinh hỉ, định trao đổi thì Ngụy Tác vốn kín tiếng, ngay cả tu sĩ quanh đó cũng không để ý đột nhiên lấy từ nạp bảo nang ra một thứ cũng lấp lánh thất sắc quang hoa, nhưng lớn gấp ba của đãn lão đạo họ Càn.
Thấy gã lấy ra, trung niên mỹ phụ tức thì sáng mắt.
"Đỗ đạo hữu, tại hạ cũng có vật đó nhưng nói thật là không biết công dụng. Không hiểu Đỗ đạo hữu có thể cho biết chăng, nếu vật này vô dụng với tại hạ một thì tại hạ sẽ dùng số Thất sắc tảo gấp đôi đổi Kim thủy liên căn.” Ngụy Tác bình thản nói nói. Vật mềm nhũn này gã vô tình hái được trên đường đến "Quy Xác đảo" chỉ là thấy màu sắc bất phàm, lục bào lão đầu cùng Cơ Nhã cũng không biết công dụng.
"Hả?" Trung niên mỹ phụ nhìn Ngụy Tác: "Tất nhiên có thể nói với đạo hữu, Thất sắc tảo này khi luyện chế tinh kim pháp khí mà cho dung luyện, khiến chất liệu tinh kim càng chắc chắn. Với loại tinh kim nào cũng hữu hiệu, không ảnh hưởng đến bất kỳ pháp trận nào. Có thể nói là nguyên liệu phụ trợ vạn năng để nâng cao phẩm chất thai thể tinh kim pháp bảo.”
"Được!" Mọi tu sĩ đều thấy Ngụy Tác do dự một chốc, ánh mắt nhìn lên Kim thủy liên căn rồi gật đầu như hạ quyết tâm, vung tay lấy ra khối Thất sắc tảo lớn gấp đôi của lão đạo họ Càn ném cho trung niên mỹ phụ.
Thấy mọi tu sĩ không lên tiếng, trung niên mỹ phụ vội ném cọng màu vàng cho Ngụy Tác.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
/1284
|