Hư ảnh lão nhân sau khi công kích Hỏa Thánh Ma Viên thì tự động biến mất, nhưng trận pháp hộ tông vẫn như cũ, quang mang bàng bạc ngập trời bộc phát lại có xu thế kéo lên, nếu như để ý thật kỹ thì phía sau tấm màn ánh sáng một tốp tu sĩ số lượng đông đến kinh khủng đang nhao nhao tụ tập, âm thầm án ngữ.
Ngay giờ phút này, bên trong hoàng cung Đông Lâm cựu quốc, hiện tại là Thiên Hoàng đế quốc, vị trí chính chính điện kiến trúc xa hoa, một nhóm người mang theo nhiều sắc thái biểu cảm đồng thời nhìn lên một tấm gương lớn, bên trong tấm gương phản chiếu rõ ràng toàn bộ hình ảnh đang phát sinh tại Bát Cực Đạo Tông, chân núi Khâu Sơn.
Bệ hạ! Người thấy thế nào? Một tu sĩ thân mang lân giáp hình thể cao lớn, vô cùng anh dũng thần võ, tu sĩ cung kính hướng lên chính điện vị trị bảo tọa, thanh âm ồm ồm.
Bên trên bảo tọa ung dung ngồi lấy một nam nhân, nam nhân này tuổi đời nhìn qua còn rất trẻ, nhưng toàn thân hắn mơ hồ tản mát một cỗ khí tức vô cùng kỳ dị, phảng phất ở giữa thiên địa như có như không, nam nhân thân mang Hoàng Kim Đế Bào đầu đội Kim Cương Đế Quan, cả người tràn ngập Đế Vương khí vận.
Thần sắc hắn cực kỳ băng lãnh, ngồi tại chỗ như một tảng băng tỏa ra kinh thiên hàn khí, nam nhân đạm mạc mân mê chiếc vòng ngọc nhỏ xíu trên tay, nét mặt liên tục thay đổi không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy hơi thở qua đi, nam nhân thình lình lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt như gió: Tạm thời án binh, nhất cử nhất động của Bát Cực Đạo Tông đều phải chú tâm lưu ý, không hổ là tông môn ngàn năm, nội tình sâu hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều! .
Bệ hạ! Tại sao không trực tiếp xuất quân công phạt? Chẳng lẽ Thiên Hoàng triều lại e ngại một tông môn ngàn năm? Tu sĩ lân giáp vẻ mặt hiện lên biểu tình khó hiểu, tuy nhiên đối với nam nhân không dám tùy tiện chất vấn mà nhỏ giọng, cung kính hỏi.
Tông môn này đã từng đứng đầu Trung Châu, so với Thiên Cơ Tông nội tình không hề thua kém, ngươi nhìn trận pháp kia đi, vô cùng quỷ dị! Người bố trí ra nó tu vi không dưới Hóa Thần kỳ! Chúng ta từ Thiên Hoàng cấm khu đi ra, đối với Trung Châu nhận thức nông cạn, một khi chưa hoàn toàn nắm chắc tuyệt đối không được chủ quan.
Cứ cho rằng Thiên Hoàng đại quân có thể đạp lên Khâu Sơn thì thế nào? Nhất định cũng sẽ nhận lấy ít nhiều tổn thất mà Thiên Cơ Tông còn đó, hơn nữa mấy chục môn phái thượng lưu, mấy trăm môn phái trung lưu chỉ lệ thuộc vào chúng ta trên danh nghĩa, tâm địa bọn chúng ra sao ai dám nắm chắc? Không sợ đánh rắn động cỏ, chỉ sợ đánh rắn động rừng! .
Nam nhân lạnh lùng quét mắt, thanh âm sâm nghiêm vang vọng, những người bên dưới đều im lặng không dám tiếp tục nêu lên ý kiến, ngưng một chút nam nhân lại tiếp lời.
Sở dĩ chúng ta dễ dàng công phạt Đông Lâm là vì bách tông Trung Châu từ trước nội bộ chia rẽ, hơn nữa Đông Lâm quốc đã từng phát triển đến cực thịnh, mà cực thịnh tất suy, đó là đạo trời, cũng là thiên ý! Nam nhân nói xong thì đứng dậy cuốn lên áo bào quay người rời đi chính điện.
Lúc này bên dưới chân núi Khâu Sơn, Hỏa Thánh Ma Viên một lần nữa phá không bay lên, nhục thân Hỏa Thánh Ma Viên bị tàn phá cực kỳ khủng khiếp, ngay vùng bụng một cái lỗ máu đen ngòm liên tục phun ra nuốt vào ma khí.
Hỏa Thánh Ma Viên giữa trời gào thét, ánh mắt kiêng kỵ hướng đỉnh Khâu Sơn, lông mao trên cơ thể không còn một màu đỏ rực mà được đốt lên bởi hỏa diễm trùng thiên, lúc này mới phần nào đúng với danh tự của nó: Hỏa Thánh Ma Viên.
Toàn thân hỏa diễm hừng hực bốc cháy, khí thế phảng phất muốn thiêu đốt thiên địa, nó không dám tiếp tục công kích lên tấm màn ánh sáng đại trận hộ tông mà lăng lập giữa trời vỗ ngực quay cuồng dẫm đạp.
Hỏa Thánh Ma Viên có lẽ linh trí không cao, dưới một kích kinh thiên động địa do hư ảnh lão nhân mang lại khiến cho tiềm thức nó bất giác sinh ra úy kỵ.
Súc Sinh! Phía chân trời một tiếng quát dài thình lình vang lên, sau đó một đạo điện lôi hướng bên này Khâu Sơn gào thét bay đến, đạo điện lôi khóa chặt Hỏa Thánh Ma Viên, lấy cực hạn tốc độ cách không giáng xuống.
Hỏa Thánh Ma Viên biểu tình dữ tợn lập tức vỗ ngực, ngẩng đầu há miệng phun ra một cột lửa lớn, cột lửa này tựa hồ nham tương nóng bỏng từ đại địa mãnh liệt phun trào hướng bầu trời điên cuồng bắn phá.
Cột lửa cản lại đạo điện lôi, hai luồng khí tức ở giữa quay cuồng muốn cắn nuốt lẫn nhau, Hỏa Thánh Ma Viên bất ngờ há miệng, theo đó một cỗ hấp lực khủng khiếp từ miệng bạo phát mà ra.
Đạo điện lôi, thậm chí phong vân trên bầu trời chớp mắt đều bị Hỏa Thánh Ma Viên trực tiếp thôn phệ, nuốt xuống một ngụm, Hỏa Thánh Ma Viên tham lam liếm môi, ánh mắt nó lại hiện lên nồng đậm hung tàn khát máu, lúc này nhục thân to lớn của Hỏa Thánh Ma Viên vậy mà thình lình biến mất, bên trong thiên địa như chưa từng xuất hiện, thậm chí một chút khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán.
Thời điểm trung niên nhân từ chân trời Thuấn Di bay đến, chân thân hiện ra chỉ thấy trước mặt một mảnh trống không, trung niên nhân giật mình, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì lập tức từ phía trên đỉnh đầu, từ bốn phương tám hướng một cỗ sóng nhiệt khủng khiếp bỗng nhiên gào thét ập xuống.
Vẻ mặt đại biến, dưới cực hạn nguy cơ trung niên nhân muốn tránh né nhưng đã hoàn toàn không kịp, cỗ sóng nhiệt cấp tốc hướng trung niên nhân bao trùm, một bàn tay khổng lồ cháy rực hỏa diễm từ bầu trời trực tiếp nện lên người trung niên nhân, hung hăng ném hắn rơi thẳng xuống mặt đất, trung niên nhân ma sát cày lên mặt đất một cái rãnh dài, lăn đi không biết bao xa.
Môn Chủ! .
Mười sáu vị Kết Đan cường giả thấy vậy thì đồng loạt hét lên một tiếng, mười sáu người lập tức phi thân bao vây lấy Hỏa Thánh Ma Viên, binh khí xuất ra, tu vi toàn diện bộc phát, muốn ngăn cản không cho Hỏa Thánh Ma Viên tiếp tục công kích trung niên nhân.
Trung niên nhân nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, chỉ thấy toàn thân y phục bị tàn phá bừa bãi, nửa thân trên bạch y cháy rụi để lộ ra tấm nội giáp màu xanh lam, hắn rơi ngay vị trí Diệp Bất Phàm đang ẩn nấp.
Môn Chủ! Người này có lẽ là Hạ Viện Môn Chủ! Diệp Bất Phàm âm thầm quan sát, không dám tùy tiện làm ra hành động, bởi ánh mắt đỏ rực khát máu của Hỏa Thánh Ma Viên đang hướng vị trí này chằm chằm nhìn tới.
Muốn cứu cũng không cứu được, lão tử không đủ đảm đương, hy vọng hắn còn chưa chết! Diệp Bất Phàm nói thầm, khi một lần nữa nhìn lên bầu trời thì mười sáu vị Kết Đan cường giả đang cùng với Hỏa Thánh Ma Viên triển khai quần chiến.
Kinh thiên động địa khí tức trong chớp mắt ngập trời bộc phát, Hỏa Thánh Ma Viên để cho mười mấy đạo thần thông tùy tiện đánh lên cơ thể, thanh âm va chạm nổ vang, thiên địa linh khí quay cuồng dữ dội, bầu trời phút chốc ảm đạm xuống.
Dưới Kết Đan thần thông hợp kích Hỏa Thánh Ma Viên như cũ phun ra kim huyết, nhưng bản thân nó trước sau có lẽ đều không thèm để mười sáu vị Kết Đan tu sĩ vào trong mắt, thực lực chênh lệch quá lớn, mặc dù có thể lấy số lượng để bù đắp nhưng Hỏa Thánh Ma Viên nhục thân còn quá mức biến thái, phảng phất một con trâu sắt đánh không đau, giết không chết, mười sáu vị Kết Đan hiển nhiên cũng rõ ràng điều này, ai nấy toát mồ hôi hột càng điên cuồng xuất ra thủ đoạn mạnh nhất, bọn họ không hy vọng trấn áp được Hỏa Thánh Ma Viên, chỉ muốn kéo dài thêm một chút thời gian.
Mấy chục hơi thở qua đi, mặc cho hàng trăm đạo thần thông phân biệt liên tục đánh lên cơ thể thì Hỏa Thánh Ma Viên vẫn sừng sững, giữa bầu trời hoành không lăng lập, khuôn miệng nó giờ phút này thình lình nhếch lên nặn ra một nụ cười mỉa mai.
Mười sáu vị cường giả Kết Đan hô hấp càng gấp, thần thông Kết Đan không biết từ lúc nào lại trở nên rẻ rúm vô dụng như vậy, đánh lên cơ thể Hỏa Thánh Ma Viên không khác gì đá cuội ném ném xuống mặt hồ, tuy vẫn nổ vang, tạo ra uy thế nhưng đều chìm nghỉm.
Trường Đường Chủ tựa hồ phát điên, khuôn mặt vằn vện gân xanh, hốc mắt chạy dọc tơ máu, liền ngẩng đầu gầm lên một tiếng, hai tay thình lình hóa chưởng, thủ chưởng trực tiếp nện thẳng lên ngực, lập tức một ngụm máu tươi từ miệng hung hăng bắn ra phía trước, bỗng nhiên bên trên đỉnh đầu Trường Đường Chủ kim quang động đãng, một viên Kim Đan lơ lửng tại đó tỏa ra hào quang chói mắt.
Những người còn lại thấy vậy cũng lập tức tế xuất Kim Đan, bọn họ không biết dùng đến thủ đoạn gì mà khí trên thân liên tục kéo lên, mười sáu viên Kim Đan như mười sáu vầng mặt trời tản mát ra kinh thiên khí tức.
Hỏa Thánh Ma Viên tựa hồ cảm nhận được nguy cơ liền há miệng gầm thét, hỏa diễm trên thân phun trào càng bạo nhiệt hỏa hừng hực thiêu đốt bốn phía không gian tạo thành một cái quang cầu ánh sáng, quang cầu ánh sáng này vần vũ quay cuồng, lực lượng khủng bố chậm rãi tích tụ, chớp mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho đất trời cùng lúc oanh minh, ánh sáng trùng điệp tách ra hóa thành vô số đạo quang tiển, quang tiển đầy trời gào thét như muốn bắn nát không gian.
Mười sáu vị Kết Đan cường giả đồng thời biến sắc, buộc phải dùng đến thân pháp để tránh né, mỗi một đạo quang tiển này uy lực không thể xem thường, quang cầu ánh sáng sau khi nổ tung lại nhấc lên lực lượng trùng kích quét ngang bát phương, mười sáu vị Kết Đan cường giả mặc dù tránh né được quang tiển nhưng lại để cho lực lượng trùng kích dễ dàng quét bay.
Nhận thấy Hỏa Thánh Ma Viên đang tập trung chiến đấu không có thời gian chú ý đến mình, Diệp Bất Phàm cẩn thận lôi từ bên trong túi trữ vật một viên đan dược, là Hồi Nguyên Đan.
Diệp Bất Phàm nhét Hồi Nguyên Đan vào miệng trung niên nhân, nhìn thấy khuôn ngực hắn vẫn phập phồng mới an tâm thở ra một hơi.
Bát Cực Đạo Tông không lẽ chỉ thế này a! Những người khác đâu sao còn chưa chịu xuất thủ? Diệp Bất Phàm không hiểu, nếu như nam nhân trước mặt hắn là Hạ Viện Môn Chủ thì Thượng Viện Môn Chủ đâu? Thậm chí Thiên Viện bí ẩn kia ở đâu?.
Ngay giờ phút này, bên trong hoàng cung Đông Lâm cựu quốc, hiện tại là Thiên Hoàng đế quốc, vị trí chính chính điện kiến trúc xa hoa, một nhóm người mang theo nhiều sắc thái biểu cảm đồng thời nhìn lên một tấm gương lớn, bên trong tấm gương phản chiếu rõ ràng toàn bộ hình ảnh đang phát sinh tại Bát Cực Đạo Tông, chân núi Khâu Sơn.
Bệ hạ! Người thấy thế nào? Một tu sĩ thân mang lân giáp hình thể cao lớn, vô cùng anh dũng thần võ, tu sĩ cung kính hướng lên chính điện vị trị bảo tọa, thanh âm ồm ồm.
Bên trên bảo tọa ung dung ngồi lấy một nam nhân, nam nhân này tuổi đời nhìn qua còn rất trẻ, nhưng toàn thân hắn mơ hồ tản mát một cỗ khí tức vô cùng kỳ dị, phảng phất ở giữa thiên địa như có như không, nam nhân thân mang Hoàng Kim Đế Bào đầu đội Kim Cương Đế Quan, cả người tràn ngập Đế Vương khí vận.
Thần sắc hắn cực kỳ băng lãnh, ngồi tại chỗ như một tảng băng tỏa ra kinh thiên hàn khí, nam nhân đạm mạc mân mê chiếc vòng ngọc nhỏ xíu trên tay, nét mặt liên tục thay đổi không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy hơi thở qua đi, nam nhân thình lình lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt như gió: Tạm thời án binh, nhất cử nhất động của Bát Cực Đạo Tông đều phải chú tâm lưu ý, không hổ là tông môn ngàn năm, nội tình sâu hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều! .
Bệ hạ! Tại sao không trực tiếp xuất quân công phạt? Chẳng lẽ Thiên Hoàng triều lại e ngại một tông môn ngàn năm? Tu sĩ lân giáp vẻ mặt hiện lên biểu tình khó hiểu, tuy nhiên đối với nam nhân không dám tùy tiện chất vấn mà nhỏ giọng, cung kính hỏi.
Tông môn này đã từng đứng đầu Trung Châu, so với Thiên Cơ Tông nội tình không hề thua kém, ngươi nhìn trận pháp kia đi, vô cùng quỷ dị! Người bố trí ra nó tu vi không dưới Hóa Thần kỳ! Chúng ta từ Thiên Hoàng cấm khu đi ra, đối với Trung Châu nhận thức nông cạn, một khi chưa hoàn toàn nắm chắc tuyệt đối không được chủ quan.
Cứ cho rằng Thiên Hoàng đại quân có thể đạp lên Khâu Sơn thì thế nào? Nhất định cũng sẽ nhận lấy ít nhiều tổn thất mà Thiên Cơ Tông còn đó, hơn nữa mấy chục môn phái thượng lưu, mấy trăm môn phái trung lưu chỉ lệ thuộc vào chúng ta trên danh nghĩa, tâm địa bọn chúng ra sao ai dám nắm chắc? Không sợ đánh rắn động cỏ, chỉ sợ đánh rắn động rừng! .
Nam nhân lạnh lùng quét mắt, thanh âm sâm nghiêm vang vọng, những người bên dưới đều im lặng không dám tiếp tục nêu lên ý kiến, ngưng một chút nam nhân lại tiếp lời.
Sở dĩ chúng ta dễ dàng công phạt Đông Lâm là vì bách tông Trung Châu từ trước nội bộ chia rẽ, hơn nữa Đông Lâm quốc đã từng phát triển đến cực thịnh, mà cực thịnh tất suy, đó là đạo trời, cũng là thiên ý! Nam nhân nói xong thì đứng dậy cuốn lên áo bào quay người rời đi chính điện.
Lúc này bên dưới chân núi Khâu Sơn, Hỏa Thánh Ma Viên một lần nữa phá không bay lên, nhục thân Hỏa Thánh Ma Viên bị tàn phá cực kỳ khủng khiếp, ngay vùng bụng một cái lỗ máu đen ngòm liên tục phun ra nuốt vào ma khí.
Hỏa Thánh Ma Viên giữa trời gào thét, ánh mắt kiêng kỵ hướng đỉnh Khâu Sơn, lông mao trên cơ thể không còn một màu đỏ rực mà được đốt lên bởi hỏa diễm trùng thiên, lúc này mới phần nào đúng với danh tự của nó: Hỏa Thánh Ma Viên.
Toàn thân hỏa diễm hừng hực bốc cháy, khí thế phảng phất muốn thiêu đốt thiên địa, nó không dám tiếp tục công kích lên tấm màn ánh sáng đại trận hộ tông mà lăng lập giữa trời vỗ ngực quay cuồng dẫm đạp.
Hỏa Thánh Ma Viên có lẽ linh trí không cao, dưới một kích kinh thiên động địa do hư ảnh lão nhân mang lại khiến cho tiềm thức nó bất giác sinh ra úy kỵ.
Súc Sinh! Phía chân trời một tiếng quát dài thình lình vang lên, sau đó một đạo điện lôi hướng bên này Khâu Sơn gào thét bay đến, đạo điện lôi khóa chặt Hỏa Thánh Ma Viên, lấy cực hạn tốc độ cách không giáng xuống.
Hỏa Thánh Ma Viên biểu tình dữ tợn lập tức vỗ ngực, ngẩng đầu há miệng phun ra một cột lửa lớn, cột lửa này tựa hồ nham tương nóng bỏng từ đại địa mãnh liệt phun trào hướng bầu trời điên cuồng bắn phá.
Cột lửa cản lại đạo điện lôi, hai luồng khí tức ở giữa quay cuồng muốn cắn nuốt lẫn nhau, Hỏa Thánh Ma Viên bất ngờ há miệng, theo đó một cỗ hấp lực khủng khiếp từ miệng bạo phát mà ra.
Đạo điện lôi, thậm chí phong vân trên bầu trời chớp mắt đều bị Hỏa Thánh Ma Viên trực tiếp thôn phệ, nuốt xuống một ngụm, Hỏa Thánh Ma Viên tham lam liếm môi, ánh mắt nó lại hiện lên nồng đậm hung tàn khát máu, lúc này nhục thân to lớn của Hỏa Thánh Ma Viên vậy mà thình lình biến mất, bên trong thiên địa như chưa từng xuất hiện, thậm chí một chút khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán.
Thời điểm trung niên nhân từ chân trời Thuấn Di bay đến, chân thân hiện ra chỉ thấy trước mặt một mảnh trống không, trung niên nhân giật mình, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì lập tức từ phía trên đỉnh đầu, từ bốn phương tám hướng một cỗ sóng nhiệt khủng khiếp bỗng nhiên gào thét ập xuống.
Vẻ mặt đại biến, dưới cực hạn nguy cơ trung niên nhân muốn tránh né nhưng đã hoàn toàn không kịp, cỗ sóng nhiệt cấp tốc hướng trung niên nhân bao trùm, một bàn tay khổng lồ cháy rực hỏa diễm từ bầu trời trực tiếp nện lên người trung niên nhân, hung hăng ném hắn rơi thẳng xuống mặt đất, trung niên nhân ma sát cày lên mặt đất một cái rãnh dài, lăn đi không biết bao xa.
Môn Chủ! .
Mười sáu vị Kết Đan cường giả thấy vậy thì đồng loạt hét lên một tiếng, mười sáu người lập tức phi thân bao vây lấy Hỏa Thánh Ma Viên, binh khí xuất ra, tu vi toàn diện bộc phát, muốn ngăn cản không cho Hỏa Thánh Ma Viên tiếp tục công kích trung niên nhân.
Trung niên nhân nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, chỉ thấy toàn thân y phục bị tàn phá bừa bãi, nửa thân trên bạch y cháy rụi để lộ ra tấm nội giáp màu xanh lam, hắn rơi ngay vị trí Diệp Bất Phàm đang ẩn nấp.
Môn Chủ! Người này có lẽ là Hạ Viện Môn Chủ! Diệp Bất Phàm âm thầm quan sát, không dám tùy tiện làm ra hành động, bởi ánh mắt đỏ rực khát máu của Hỏa Thánh Ma Viên đang hướng vị trí này chằm chằm nhìn tới.
Muốn cứu cũng không cứu được, lão tử không đủ đảm đương, hy vọng hắn còn chưa chết! Diệp Bất Phàm nói thầm, khi một lần nữa nhìn lên bầu trời thì mười sáu vị Kết Đan cường giả đang cùng với Hỏa Thánh Ma Viên triển khai quần chiến.
Kinh thiên động địa khí tức trong chớp mắt ngập trời bộc phát, Hỏa Thánh Ma Viên để cho mười mấy đạo thần thông tùy tiện đánh lên cơ thể, thanh âm va chạm nổ vang, thiên địa linh khí quay cuồng dữ dội, bầu trời phút chốc ảm đạm xuống.
Dưới Kết Đan thần thông hợp kích Hỏa Thánh Ma Viên như cũ phun ra kim huyết, nhưng bản thân nó trước sau có lẽ đều không thèm để mười sáu vị Kết Đan tu sĩ vào trong mắt, thực lực chênh lệch quá lớn, mặc dù có thể lấy số lượng để bù đắp nhưng Hỏa Thánh Ma Viên nhục thân còn quá mức biến thái, phảng phất một con trâu sắt đánh không đau, giết không chết, mười sáu vị Kết Đan hiển nhiên cũng rõ ràng điều này, ai nấy toát mồ hôi hột càng điên cuồng xuất ra thủ đoạn mạnh nhất, bọn họ không hy vọng trấn áp được Hỏa Thánh Ma Viên, chỉ muốn kéo dài thêm một chút thời gian.
Mấy chục hơi thở qua đi, mặc cho hàng trăm đạo thần thông phân biệt liên tục đánh lên cơ thể thì Hỏa Thánh Ma Viên vẫn sừng sững, giữa bầu trời hoành không lăng lập, khuôn miệng nó giờ phút này thình lình nhếch lên nặn ra một nụ cười mỉa mai.
Mười sáu vị cường giả Kết Đan hô hấp càng gấp, thần thông Kết Đan không biết từ lúc nào lại trở nên rẻ rúm vô dụng như vậy, đánh lên cơ thể Hỏa Thánh Ma Viên không khác gì đá cuội ném ném xuống mặt hồ, tuy vẫn nổ vang, tạo ra uy thế nhưng đều chìm nghỉm.
Trường Đường Chủ tựa hồ phát điên, khuôn mặt vằn vện gân xanh, hốc mắt chạy dọc tơ máu, liền ngẩng đầu gầm lên một tiếng, hai tay thình lình hóa chưởng, thủ chưởng trực tiếp nện thẳng lên ngực, lập tức một ngụm máu tươi từ miệng hung hăng bắn ra phía trước, bỗng nhiên bên trên đỉnh đầu Trường Đường Chủ kim quang động đãng, một viên Kim Đan lơ lửng tại đó tỏa ra hào quang chói mắt.
Những người còn lại thấy vậy cũng lập tức tế xuất Kim Đan, bọn họ không biết dùng đến thủ đoạn gì mà khí trên thân liên tục kéo lên, mười sáu viên Kim Đan như mười sáu vầng mặt trời tản mát ra kinh thiên khí tức.
Hỏa Thánh Ma Viên tựa hồ cảm nhận được nguy cơ liền há miệng gầm thét, hỏa diễm trên thân phun trào càng bạo nhiệt hỏa hừng hực thiêu đốt bốn phía không gian tạo thành một cái quang cầu ánh sáng, quang cầu ánh sáng này vần vũ quay cuồng, lực lượng khủng bố chậm rãi tích tụ, chớp mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho đất trời cùng lúc oanh minh, ánh sáng trùng điệp tách ra hóa thành vô số đạo quang tiển, quang tiển đầy trời gào thét như muốn bắn nát không gian.
Mười sáu vị Kết Đan cường giả đồng thời biến sắc, buộc phải dùng đến thân pháp để tránh né, mỗi một đạo quang tiển này uy lực không thể xem thường, quang cầu ánh sáng sau khi nổ tung lại nhấc lên lực lượng trùng kích quét ngang bát phương, mười sáu vị Kết Đan cường giả mặc dù tránh né được quang tiển nhưng lại để cho lực lượng trùng kích dễ dàng quét bay.
Nhận thấy Hỏa Thánh Ma Viên đang tập trung chiến đấu không có thời gian chú ý đến mình, Diệp Bất Phàm cẩn thận lôi từ bên trong túi trữ vật một viên đan dược, là Hồi Nguyên Đan.
Diệp Bất Phàm nhét Hồi Nguyên Đan vào miệng trung niên nhân, nhìn thấy khuôn ngực hắn vẫn phập phồng mới an tâm thở ra một hơi.
Bát Cực Đạo Tông không lẽ chỉ thế này a! Những người khác đâu sao còn chưa chịu xuất thủ? Diệp Bất Phàm không hiểu, nếu như nam nhân trước mặt hắn là Hạ Viện Môn Chủ thì Thượng Viện Môn Chủ đâu? Thậm chí Thiên Viện bí ẩn kia ở đâu?.
/25
|