Thái dương lạnh nhạt treo cao thương khung, ánh nắng liên miên thiêu đốt khiến cho không khí trở nên vặn vẹo một cách thê lương, cấu tạo trũng sâu của diễn võ trường lại càng hấp thu đại lượng nhiệt khí, diễn võ trường thời điểm này hóa thành một cái hỏa lò, tất cả đối với Diệp Bất Phàm mà nói, là thách thức, là mệt mỏi không gì sánh được.
Diệp Bất Phàm quên mất khái niệm thời gian, bỏ đi ý niệm thành bại, hắn không biết thiếu niên đối diện vẫn kiên trì hay đã bỏ cuộc, Diệp Bất Phàm không quan tâm.
Bất động thanh sắc, thiên địa chỉ còn lại một mình hắn, như đã từ rất lâu, một khổ tu hành giả trước sau luôn kiên định với ý niệm của bản thân.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, lúc này đan vụ hoàn toàn tiêu tán, chúng nhân đã có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh đang phát sinh bên trong, ai nấy đều âm thầm thở dài một tiếng.
Diệp Bất Phàm kia ở trên Đan Đạo xác thực thiên phú rất cao, có lẽ cố chấp như vậy là để truy cầu một cái Đan Sư danh ngạch! .
Tên kia hình như là Trận Hình Đường đệ tử! Điên cuồng a! .
Thời gian sắp hết, chắc chắn hai người bọn hắn phải nhận lấy thất vọng, Tu Chân giả xác thực rất cần một quả Đạo Tâm, nhưng thiên phú mới là thứ cuối cùng quyết định hết thảy, thiên phú thấp kém không gì có thể bù đắp cho nổi, như Trần Tuần Sơn, hắn vừa mới hiển lộ ra thiên phú liền được Trường Đường Chủ thu làm đệ tử thân truyền, nếu như một ngày đi đến Trúc Cơ ở bên trên Thượng Viện nhất định tiền đồ vô lượng .
Mặc cho có thế nào đi nữa thì Diệp Bất Phàm cùng tên thiếu niên kia cũng đã làm ra một cái truyền kỳ..Trùng kích Đan Điền, quá trình này quá mức gian khổ, để chịu đựng được một ngày đã là điều khó khăn, bằng vào phần kiên định kia quả thực ta có chút chịu phục! .
Chúng nhân nghị luận, mỗi người một suy nghĩ, một biểu cảm khác biệt nhưng đa phần đều dành ít nhiều cảm tình cho Diệp Bất Phàm cùng thiếu niên bên trên diễn võ trường, theo bọn họ, thì kỳ tích chính là thứ đang xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này tại trung tâm Cổ Linh Đường, bên trên vách núi cheo leo treo cao một cái chuông lớn, phía dưới một tên Cổ Linh Đường đệ tử đang chầm chậm nhấc tay, chuẩn bị đánh chuông, thời khắc khi đại chung vang lên cũng là khi quá trình Ngưng Khí Đan Điền chấm dứt.
Bảy tiếng chuông sắc bén mà thâm trầm quanh quẩn toàn bộ Hạ Viện sơn môn, gần như ngay lập tức Tụ Linh Trận biến mất, tiếng chuông nổ vang chấn động tâm thần, Diệp Bất Phàm mở mắt, trong ánh mắt kia dày đặc tơ máu, hiện lên mãnh liệt hung tàn, đây chính xác là đối với bản thân từ đầu đến cuối hung tàn.
Diệp Bất Phàm cắn răng gầm nhẹ, Diệp Lục Đồ Đằng ở trên mi tâm thình lình lóe sáng, trong cơ thể hắn linh khí đang tán loạn du tẩu lập tức ngưng tụ lại một chỗ, từ mi tâm vô số đạo lục quang mãnh liệt bắn ra, chiếu xạ bốn phương tám hướng, sát na, sinh khí bằng một loại tốc độ nghịch thiên trực tiếp hồi phục.
Phá..Phá! Diệp Bất Phàm hét dài, thiếu niên đối diện cũng đồng thời hét lớn, không biết hắn dùng đến thủ đoạn gì mà giờ phút này cả người có hắc khí động đãng, thiếu niên nhấc tay, tay phải hóa chưởng hung hăng vỗ mạnh lên ngực, chủ động đi thương tổn bản thân, lập tức miệng thiếu niên phun ra một ngụm lớn máu tươi, cũng đồng thời trên đỉnh đầu hắn bạo phát mãnh liệt kim quang, kim quang này cực kỳ sáng lạn.
Kim quang phá không, hướng bầu trời gào thét, như một đầu Kim Long muốn đăng đạp Cửu Thiên, toàn thân lại có hào quang tề chiếu, khí tức ở trong chớp mắt kéo lên, từ Khí Huyết kỳ bước ra một bước trở thành Ngưng Khí Linh Tu.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Diệp Bất Phàm cũng xuất hiện lục quang, tương tự lấy bầu trời làm đích đến, tựa hồ thông thiên đại trụ xé rách tầng tầng lớp lớp mây xanh.
Ngưng Khí kỳ! Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, thời khắc bích chướng Đan Điền hoàn toàn sụp đổ, linh khí thiên địa kích động, càng mãnh liệt quay cuồng, hướng Đan Điền gào thét trực tiếp tiến nhập.
Ầm ầm thanh âm nổ vang, cả người Diệp Bất Phàm vặn vẹo, vặn vẹo không phải vì đau đớn mà là thống khoái, cực kỳ thống khoái, thực lực hắn tại chỗ kéo lên, đề cao một mảng lớn, sinh mệnh lực lượng thăng hoa mạnh mẽ, thậm chí nhục thân cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Diệp Bất Phàm nhắm vào hai mắt, khi một lần nữa mở mắt ra, con ngươi trong suốt, thâm thúy chi mang thoắt ẩn thoắt hiện, trong lòng vô cùng kích động, rốt cuộc hắn cũng thành công, như ý nguyện trở thành Linh Tu, bước một bước chân đạp lên thênh thang Tiên Lộ.
Thành công! Diệp Bất Phàm nói thầm.
Lúc này Diệp Bất Phàm mới có thời gian đảo mắt quan sát bốn phía.
Xung quanh diễn võ trường mấy trăm cặp mắt mang theo biểu tình kinh hãi, nghi hoặc đang chằm chằm nhìn lên, tựa hồ còn chưa thể chấp nhận hiện thực.
Ở ngay thời khắc mấu chốt, Diệp Bất Phàm cùng thiếu niên kia vậy mà thành công mở ra Đan Điền, mọi thứ chính xác một cách tuyệt đối, hình như trước sau đã tính toán thời gian, hậu tích bạc phát, trong chớp mắt tạo ra oanh động.
Trăm người như một, không ai mở miệng nói lời nào, không khí vì vậy thoáng trở nên ngưng trệ, Diệp Bất Phàm liếc mắt nhìn thiếu niên, khẽ gật đầu một cái, sau khi để ý biểu tình chúng nhân liền cảm thấy có chút không đúng mới nhẹ giọng đằng hắng, khuôn miệng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.
Diệp Bất Phàm nhấc tay áo nhỏ, đang muốn thể hiện một chút, nhưng nghĩ lại thì bản thân hắn là người cuối cùng thành công cho nên cũng không có gì đáng để khoe khoang, Diệp Bất Phàm trịnh trọng bước xuống diễn võ trường, đối với chúng nhân lướt mắt một vòng, khẽ cúi đầu ôm quyền.
Hắn vậy mà làm được! Triệu Môn Chủ đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm trầm, hứng thú nói.
Tại sao Linh Căn của hắn lại là màu lục, còn thiếu niên đệ tử Trận Hình Đường kia nữa, tại sao lại là màu vàng kim? Ngồi bên cạnh Triệu Môn Chủ, Triệu Hy Viên hai con ngươi đen nhánh, khuôn mặt kinh diễm thoáng biến sắc, hướng Triệu Môn Chủ ôn nhu hỏi.
Linh Căn không chỉ có thượng, trung, hạ ba cấp độ, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một ít dị biến Linh Căn, như Diệp Bất Phàm là Thảo Mộc Linh Căn, đại biểu ở trên Đan Đạo thiên phú hơn người, còn tên đệ tử kia, Linh Căn màu vàng kim có chút hiếm thấy, ta xưa nay chưa từng nghe nói, bất quá, biểu hiện tầm thường cũng chỉ là một cái Linh Căn cấp thấp mà thôi! Triệu Môn Chủ ôn tồn đáp.
Diệp Bất Phàm nhận lấy lời chúc mừng từ chúng nhân, đám người Thiết Trụ từ đầu chí cuối âm thầm quan sát, lúc này cũng không quên khích lệ hắn vài câu.
Diệp Bất Phàm rời diễn võ trường trở về động phủ, trước khi rời đi ánh mắt hắn ở giữa cùng ánh mắt thiếu niên vô tình va chạm, thiếu niên mỉm cười, khẽ cúi đầu, ôn nhu nói.
Ta Tử Kim Minh! Cám ơn ngươi, ba ngày qua quả thực vô cùng gian khổ, nhiều khi ta muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần mở mắt đều thấy ngươi, nhìn ra được ở ta và ngươi có cùng chí hướng, có điểm tương đồng, cho nên lấy ngươi làm động lực để tiếp tục kiên trì! .
Diệp Bất Phàm! Đa tạ! Diệp Bất Phàm không nhiều lời mà lãnh đạm ôm quyền đáp lễ, đối với Tử Kim Minh cũng mỉm cười một cái, sau đó khẽ nhấc lên tay áo quay người rời đi.
Khi Diệp Bất Phàm trở về động phủ trời cũng vừa chập tối, nhưng trong lòng hắn cảm thấy thiên địa giờ phút này tươi sáng hơn bao giờ hết, một năm qua bỏ ra không ít tâm tư cùng sức lực, cuối cùng vẫn được đền đáp xứng đáng, hắn đã trở thành Linh Tu, ở trong thiên hạ mênh mông này xem như tìm ra chỗ đứng, vượt trên phàm nhân, trở thành tồn tại đặc thù: Linh Tu Giả.
Hơn hết, Ngưng Khí kỳ đã có thể luyện tập Tiên Kỹ, Tiên Kỹ này thần thông biến hóa vô cùng, không hề giống với Vũ Kỹ phàm nhân.
Trở về động phủ Diệp Bất Phàm liền bắt gặp Hắc Điểu đang nhảy nhót, thần tình cực kỳ kích động, Diệp Bất Phàm đang muốn báo tin chính mình đã trở thành Linh Tu thì lập tức cảm giác được Hắc Điểu ở trên khí thế có chút biến hóa, không phải là nồng đậm lực lượng khí huyết, mà toàn thân linh khí trận trận bốc lên, ảnh hưởng đến cả không khí bên trong động phủ.
Diệp lão đệ! Báo cho ngươi một cái tin mừng, lão ca vừa ngủ dậy liền phát hiện ra mình đã đột phá đến Ngưng Khí kỳ, hơn nữa còn là Ngưng Khí trung kỳ a! Xưa nay ta không hề nghi ngờ về thiên tư bản thân, nhưng cũng quá khoa trương đi, đi ngủ đều có thể đột phá, mà còn đột phá liên tục hai cái cảnh giới! Hắc Hắc .
Hắc Điểu oai võ đứng trên tổ, lông vũ xù lên, khí thế ngay lập tức trùng điệp gia tăng, bên dưới khí tức này Diệp Bất Phàm ẩn ẩn cảm thấy có chút khó thở, não hải càng là oanh minh chấn động, hắn muốn trước mặt Hắc Điểu khoe khoang bản lĩnh hiện tại nhằm thị uy, để cho con chim này về sau phải tuyệt đối thần phục không dám làm càn, nhưng hiện thực quá mức khốc liệt, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn, nhất thời nội tâm như có sóng lớn dồn dập, lồng ngực bất giác dâng lên một cỗ cảm xúc đắng chát.
Lại có thể như vậy? Ta hao tổn ba ngày, phải trải qua trùng điệp gian khổ, mà nó chỉ cần ngủ, ngủ một giấc liền đột phá? Diệp Bất Phàm ngây ngốc, nhìn Hắc Điểu, bất đắc dĩ gật đầu, theo bản năng nhếch môi cười tán thưởng, trong lòng đối với lão thiên từ sớm đã sinh ra bất mãn, giờ phút này bất mãn càng đậm.
Con mẹ nó! Trần Tuần Sơn kia dù sao cũng là nhân loại! Lão thiên ngươi ưu ái hắn một chút ta không chấp nhặt, nhưng lại để cho một con chim đạp lên đầu lão tử! Mẹ nó! Còn gì là công đạo? Diệp Bất Phàm rơm rớm nước mắt.
Diệp lão đệ! Đừng khóc! Không nên xúc động như vậy! Từ nay mọi chuyện đã có lão ca, ở trong thiên hạ này nhất định không ai bắt nạt được ngươi nữa! Lão ca sẽ vì ngươi mà chiếu cố.. Ai bảo chúng ta là huynh đệ! Hắc Điểu sụt sùi, phóng một cái liền đậu trên vai Diệp Bất Phàm, hai cánh vỗ nhẹ lên đầu hắn, như trưởng bối đối với hậu nhân quan tâm, an ủi.
Diệp lão đệ! Tất cả cũng nhờ ngươi, nhờ Chí Tôn Bạo Dục Đan.. Ai mà ngờ được nó lại có tác dụng khiến cho tu vi tăng trưởng, không phải chỉ tăng trưởng bình thường, mà là tăng trưởng một cách chóng mặt a! Hay là ngươi cũng nuốt thử một nắm xem sao, biết đâu có thể đột phá Ngưng Khí kỳ? Hắc Điểu cao hứng, để ý thấy khuôn mặt Diệp Bất Phàm tái đi, mới hốt hoảng trấn an.
Ngươi là lão đệ của ta, đại ca thuận miệng chỉ điểm một chút, đừng xúc động quá! Thiên tư kém cũng không sao, hài tử nên tránh để cho tâm tình chập chờn biến hóa, mọi chuyện đã có đại ca lo lắng! Ngươi Đan Đạo thiên phú cổ kim duy nhất, đại ca ở trên Tiên Đạo lại càng siêu việt thế nhân! Về sau một Đan một Võ tha hồ ngang dọc! .
Chí Tôn Bạo Dục Đan đâu?...Còn thừa bao nhiêu nuốt lấy bấy nhiêu, nhắm mắt ngủ một giấc liền có thể đột phá!.. Tin ở đại ca, Chí Tôn Bạo Dục Đan xác thực rất có công hiệu! .
Diệp Bất Phàm quên mất khái niệm thời gian, bỏ đi ý niệm thành bại, hắn không biết thiếu niên đối diện vẫn kiên trì hay đã bỏ cuộc, Diệp Bất Phàm không quan tâm.
Bất động thanh sắc, thiên địa chỉ còn lại một mình hắn, như đã từ rất lâu, một khổ tu hành giả trước sau luôn kiên định với ý niệm của bản thân.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, lúc này đan vụ hoàn toàn tiêu tán, chúng nhân đã có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh đang phát sinh bên trong, ai nấy đều âm thầm thở dài một tiếng.
Diệp Bất Phàm kia ở trên Đan Đạo xác thực thiên phú rất cao, có lẽ cố chấp như vậy là để truy cầu một cái Đan Sư danh ngạch! .
Tên kia hình như là Trận Hình Đường đệ tử! Điên cuồng a! .
Thời gian sắp hết, chắc chắn hai người bọn hắn phải nhận lấy thất vọng, Tu Chân giả xác thực rất cần một quả Đạo Tâm, nhưng thiên phú mới là thứ cuối cùng quyết định hết thảy, thiên phú thấp kém không gì có thể bù đắp cho nổi, như Trần Tuần Sơn, hắn vừa mới hiển lộ ra thiên phú liền được Trường Đường Chủ thu làm đệ tử thân truyền, nếu như một ngày đi đến Trúc Cơ ở bên trên Thượng Viện nhất định tiền đồ vô lượng .
Mặc cho có thế nào đi nữa thì Diệp Bất Phàm cùng tên thiếu niên kia cũng đã làm ra một cái truyền kỳ..Trùng kích Đan Điền, quá trình này quá mức gian khổ, để chịu đựng được một ngày đã là điều khó khăn, bằng vào phần kiên định kia quả thực ta có chút chịu phục! .
Chúng nhân nghị luận, mỗi người một suy nghĩ, một biểu cảm khác biệt nhưng đa phần đều dành ít nhiều cảm tình cho Diệp Bất Phàm cùng thiếu niên bên trên diễn võ trường, theo bọn họ, thì kỳ tích chính là thứ đang xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này tại trung tâm Cổ Linh Đường, bên trên vách núi cheo leo treo cao một cái chuông lớn, phía dưới một tên Cổ Linh Đường đệ tử đang chầm chậm nhấc tay, chuẩn bị đánh chuông, thời khắc khi đại chung vang lên cũng là khi quá trình Ngưng Khí Đan Điền chấm dứt.
Bảy tiếng chuông sắc bén mà thâm trầm quanh quẩn toàn bộ Hạ Viện sơn môn, gần như ngay lập tức Tụ Linh Trận biến mất, tiếng chuông nổ vang chấn động tâm thần, Diệp Bất Phàm mở mắt, trong ánh mắt kia dày đặc tơ máu, hiện lên mãnh liệt hung tàn, đây chính xác là đối với bản thân từ đầu đến cuối hung tàn.
Diệp Bất Phàm cắn răng gầm nhẹ, Diệp Lục Đồ Đằng ở trên mi tâm thình lình lóe sáng, trong cơ thể hắn linh khí đang tán loạn du tẩu lập tức ngưng tụ lại một chỗ, từ mi tâm vô số đạo lục quang mãnh liệt bắn ra, chiếu xạ bốn phương tám hướng, sát na, sinh khí bằng một loại tốc độ nghịch thiên trực tiếp hồi phục.
Phá..Phá! Diệp Bất Phàm hét dài, thiếu niên đối diện cũng đồng thời hét lớn, không biết hắn dùng đến thủ đoạn gì mà giờ phút này cả người có hắc khí động đãng, thiếu niên nhấc tay, tay phải hóa chưởng hung hăng vỗ mạnh lên ngực, chủ động đi thương tổn bản thân, lập tức miệng thiếu niên phun ra một ngụm lớn máu tươi, cũng đồng thời trên đỉnh đầu hắn bạo phát mãnh liệt kim quang, kim quang này cực kỳ sáng lạn.
Kim quang phá không, hướng bầu trời gào thét, như một đầu Kim Long muốn đăng đạp Cửu Thiên, toàn thân lại có hào quang tề chiếu, khí tức ở trong chớp mắt kéo lên, từ Khí Huyết kỳ bước ra một bước trở thành Ngưng Khí Linh Tu.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Diệp Bất Phàm cũng xuất hiện lục quang, tương tự lấy bầu trời làm đích đến, tựa hồ thông thiên đại trụ xé rách tầng tầng lớp lớp mây xanh.
Ngưng Khí kỳ! Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, thời khắc bích chướng Đan Điền hoàn toàn sụp đổ, linh khí thiên địa kích động, càng mãnh liệt quay cuồng, hướng Đan Điền gào thét trực tiếp tiến nhập.
Ầm ầm thanh âm nổ vang, cả người Diệp Bất Phàm vặn vẹo, vặn vẹo không phải vì đau đớn mà là thống khoái, cực kỳ thống khoái, thực lực hắn tại chỗ kéo lên, đề cao một mảng lớn, sinh mệnh lực lượng thăng hoa mạnh mẽ, thậm chí nhục thân cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Diệp Bất Phàm nhắm vào hai mắt, khi một lần nữa mở mắt ra, con ngươi trong suốt, thâm thúy chi mang thoắt ẩn thoắt hiện, trong lòng vô cùng kích động, rốt cuộc hắn cũng thành công, như ý nguyện trở thành Linh Tu, bước một bước chân đạp lên thênh thang Tiên Lộ.
Thành công! Diệp Bất Phàm nói thầm.
Lúc này Diệp Bất Phàm mới có thời gian đảo mắt quan sát bốn phía.
Xung quanh diễn võ trường mấy trăm cặp mắt mang theo biểu tình kinh hãi, nghi hoặc đang chằm chằm nhìn lên, tựa hồ còn chưa thể chấp nhận hiện thực.
Ở ngay thời khắc mấu chốt, Diệp Bất Phàm cùng thiếu niên kia vậy mà thành công mở ra Đan Điền, mọi thứ chính xác một cách tuyệt đối, hình như trước sau đã tính toán thời gian, hậu tích bạc phát, trong chớp mắt tạo ra oanh động.
Trăm người như một, không ai mở miệng nói lời nào, không khí vì vậy thoáng trở nên ngưng trệ, Diệp Bất Phàm liếc mắt nhìn thiếu niên, khẽ gật đầu một cái, sau khi để ý biểu tình chúng nhân liền cảm thấy có chút không đúng mới nhẹ giọng đằng hắng, khuôn miệng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.
Diệp Bất Phàm nhấc tay áo nhỏ, đang muốn thể hiện một chút, nhưng nghĩ lại thì bản thân hắn là người cuối cùng thành công cho nên cũng không có gì đáng để khoe khoang, Diệp Bất Phàm trịnh trọng bước xuống diễn võ trường, đối với chúng nhân lướt mắt một vòng, khẽ cúi đầu ôm quyền.
Hắn vậy mà làm được! Triệu Môn Chủ đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm trầm, hứng thú nói.
Tại sao Linh Căn của hắn lại là màu lục, còn thiếu niên đệ tử Trận Hình Đường kia nữa, tại sao lại là màu vàng kim? Ngồi bên cạnh Triệu Môn Chủ, Triệu Hy Viên hai con ngươi đen nhánh, khuôn mặt kinh diễm thoáng biến sắc, hướng Triệu Môn Chủ ôn nhu hỏi.
Linh Căn không chỉ có thượng, trung, hạ ba cấp độ, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một ít dị biến Linh Căn, như Diệp Bất Phàm là Thảo Mộc Linh Căn, đại biểu ở trên Đan Đạo thiên phú hơn người, còn tên đệ tử kia, Linh Căn màu vàng kim có chút hiếm thấy, ta xưa nay chưa từng nghe nói, bất quá, biểu hiện tầm thường cũng chỉ là một cái Linh Căn cấp thấp mà thôi! Triệu Môn Chủ ôn tồn đáp.
Diệp Bất Phàm nhận lấy lời chúc mừng từ chúng nhân, đám người Thiết Trụ từ đầu chí cuối âm thầm quan sát, lúc này cũng không quên khích lệ hắn vài câu.
Diệp Bất Phàm rời diễn võ trường trở về động phủ, trước khi rời đi ánh mắt hắn ở giữa cùng ánh mắt thiếu niên vô tình va chạm, thiếu niên mỉm cười, khẽ cúi đầu, ôn nhu nói.
Ta Tử Kim Minh! Cám ơn ngươi, ba ngày qua quả thực vô cùng gian khổ, nhiều khi ta muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần mở mắt đều thấy ngươi, nhìn ra được ở ta và ngươi có cùng chí hướng, có điểm tương đồng, cho nên lấy ngươi làm động lực để tiếp tục kiên trì! .
Diệp Bất Phàm! Đa tạ! Diệp Bất Phàm không nhiều lời mà lãnh đạm ôm quyền đáp lễ, đối với Tử Kim Minh cũng mỉm cười một cái, sau đó khẽ nhấc lên tay áo quay người rời đi.
Khi Diệp Bất Phàm trở về động phủ trời cũng vừa chập tối, nhưng trong lòng hắn cảm thấy thiên địa giờ phút này tươi sáng hơn bao giờ hết, một năm qua bỏ ra không ít tâm tư cùng sức lực, cuối cùng vẫn được đền đáp xứng đáng, hắn đã trở thành Linh Tu, ở trong thiên hạ mênh mông này xem như tìm ra chỗ đứng, vượt trên phàm nhân, trở thành tồn tại đặc thù: Linh Tu Giả.
Hơn hết, Ngưng Khí kỳ đã có thể luyện tập Tiên Kỹ, Tiên Kỹ này thần thông biến hóa vô cùng, không hề giống với Vũ Kỹ phàm nhân.
Trở về động phủ Diệp Bất Phàm liền bắt gặp Hắc Điểu đang nhảy nhót, thần tình cực kỳ kích động, Diệp Bất Phàm đang muốn báo tin chính mình đã trở thành Linh Tu thì lập tức cảm giác được Hắc Điểu ở trên khí thế có chút biến hóa, không phải là nồng đậm lực lượng khí huyết, mà toàn thân linh khí trận trận bốc lên, ảnh hưởng đến cả không khí bên trong động phủ.
Diệp lão đệ! Báo cho ngươi một cái tin mừng, lão ca vừa ngủ dậy liền phát hiện ra mình đã đột phá đến Ngưng Khí kỳ, hơn nữa còn là Ngưng Khí trung kỳ a! Xưa nay ta không hề nghi ngờ về thiên tư bản thân, nhưng cũng quá khoa trương đi, đi ngủ đều có thể đột phá, mà còn đột phá liên tục hai cái cảnh giới! Hắc Hắc .
Hắc Điểu oai võ đứng trên tổ, lông vũ xù lên, khí thế ngay lập tức trùng điệp gia tăng, bên dưới khí tức này Diệp Bất Phàm ẩn ẩn cảm thấy có chút khó thở, não hải càng là oanh minh chấn động, hắn muốn trước mặt Hắc Điểu khoe khoang bản lĩnh hiện tại nhằm thị uy, để cho con chim này về sau phải tuyệt đối thần phục không dám làm càn, nhưng hiện thực quá mức khốc liệt, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn, nhất thời nội tâm như có sóng lớn dồn dập, lồng ngực bất giác dâng lên một cỗ cảm xúc đắng chát.
Lại có thể như vậy? Ta hao tổn ba ngày, phải trải qua trùng điệp gian khổ, mà nó chỉ cần ngủ, ngủ một giấc liền đột phá? Diệp Bất Phàm ngây ngốc, nhìn Hắc Điểu, bất đắc dĩ gật đầu, theo bản năng nhếch môi cười tán thưởng, trong lòng đối với lão thiên từ sớm đã sinh ra bất mãn, giờ phút này bất mãn càng đậm.
Con mẹ nó! Trần Tuần Sơn kia dù sao cũng là nhân loại! Lão thiên ngươi ưu ái hắn một chút ta không chấp nhặt, nhưng lại để cho một con chim đạp lên đầu lão tử! Mẹ nó! Còn gì là công đạo? Diệp Bất Phàm rơm rớm nước mắt.
Diệp lão đệ! Đừng khóc! Không nên xúc động như vậy! Từ nay mọi chuyện đã có lão ca, ở trong thiên hạ này nhất định không ai bắt nạt được ngươi nữa! Lão ca sẽ vì ngươi mà chiếu cố.. Ai bảo chúng ta là huynh đệ! Hắc Điểu sụt sùi, phóng một cái liền đậu trên vai Diệp Bất Phàm, hai cánh vỗ nhẹ lên đầu hắn, như trưởng bối đối với hậu nhân quan tâm, an ủi.
Diệp lão đệ! Tất cả cũng nhờ ngươi, nhờ Chí Tôn Bạo Dục Đan.. Ai mà ngờ được nó lại có tác dụng khiến cho tu vi tăng trưởng, không phải chỉ tăng trưởng bình thường, mà là tăng trưởng một cách chóng mặt a! Hay là ngươi cũng nuốt thử một nắm xem sao, biết đâu có thể đột phá Ngưng Khí kỳ? Hắc Điểu cao hứng, để ý thấy khuôn mặt Diệp Bất Phàm tái đi, mới hốt hoảng trấn an.
Ngươi là lão đệ của ta, đại ca thuận miệng chỉ điểm một chút, đừng xúc động quá! Thiên tư kém cũng không sao, hài tử nên tránh để cho tâm tình chập chờn biến hóa, mọi chuyện đã có đại ca lo lắng! Ngươi Đan Đạo thiên phú cổ kim duy nhất, đại ca ở trên Tiên Đạo lại càng siêu việt thế nhân! Về sau một Đan một Võ tha hồ ngang dọc! .
Chí Tôn Bạo Dục Đan đâu?...Còn thừa bao nhiêu nuốt lấy bấy nhiêu, nhắm mắt ngủ một giấc liền có thể đột phá!.. Tin ở đại ca, Chí Tôn Bạo Dục Đan xác thực rất có công hiệu! .
/25
|