Bản thân tự nghĩ? Tô Trường An ngẩn người, hắn cảm thấy đây là một chuyện rất hoang đường.
Nhưng Vô lại nhẹ gật đầu nói ra: Thí luyện ở phương thế giới này đều là luyện nội tâm của thí luyện giả, ta chỉ giúp bọn họ cụ hóa tâm ma của chính bản thân. Nhưng trong lòng ngươi không ma, ta đương nhiên không thể giúp được ngươi.
Ngươi cần thông qua thí luyện, như vậy bước đầu tiên ngươi cần có ma của bản thân.
Ngươi nói là để cho bản thân ta sáng tạo một cái tâm ma? Tô Trường An hỏi.
Ma tùy tâm sinh, thí luyện giả đến đây để phá ma. Nào có đạo lý vì thí luyện mà bản thân lại sáng tạo ra một cái tâm ma. Cái này chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi? Vô nhịn không được cười lên nói.
Vậy ý của ngươi là sao? Tô Trường An càng thêm nghi ngờ.
Người đều có.
Cái này có yêu, có hận, có tham, có si. Bọn nó vô luận là lớn hoặc nhỏ, tốt hay xấu. Đều là ma.
Cho nên, chỉ cần là người, đều có ma!
Ta đây tại sao lại không có? Tô Trường An không khỏi hỏi.
Ta không biết. Vô nhún nhún bờ vai của mình rồi nói ra: Có lẽ ma của ngươi, được ngươi che đậy, hoặc có lẽ ma của ngươi quá mạnh, mạnh đến mức dùng năng lực của ta cũng khó có thể cụ hóa nó.
Âm thanh của Vô cũng không lớn, nhưng lại như sấm sét bên tai của Tô Trường An.
Hắn đột nhiên ý thức được ma của bản thân đến tột cùng là vật gì.
Một cảm giác lạnh khắp người từ lòng bàn chân dâng lên, thân thể hắn không tự chủ được run lên một cái.
Phương hư vô nơi này cũng bắt đầu biến hóa, từng sinh vật giống như ác quỷ đen kịt cũng không biết từ nơi nào trong hư không bò ra, bọn nó gào thét phóng tới Tô Trường An.
Trong lòng Tô Trường An chấn động, mặt mày trầm xuống, rút đao ra khỏi vỏ lần nữa. Linh lực trong cơ thể vận chuyển, lôi quang, linh viêm, đao ý cuộn trào mãnh liệt xông ra, những con ác quỷ kia dưới lực lượng hỗn loạn đều hóa thành tro tàn.
Chúng là cái gì? Tô Trường An quay đầu hỏi Vô.
Là nỗi sợ của ngươi. Thân thể Vô tại một khắc này từ từ biến mất, âm thanh của y từ bốn phương tám hướng truyền đến. Tại trong phương thế giới này, mỗi một lần cảm xúc của ngươi xúc động đều được cụ thể hóa ra, trở thành ma tập kích về phía ngươi. Trước khi ngươi tìm được ma chân chính, ta khuyên ngươi không nên có quá nhiều ý nghĩ về ma.
Tô Trường An nghe vậy, nhẹ gật đầu.
Hắn không nghi ngờ gì, sau đó thu liễm tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ ma của bản thân đến tột cùng là cái gì.
Vô nói, ma của hắn bị hắn giấu đi, hay là ma kia quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi y khó có thể cụ thể nó.
Nhưng hắn tự nhận là từ khi đến đây, chưa bao giờ thu liễm qua suy nghĩ ở đáy lòng, cho nên việc giấu ma từng nói là vớ vẩn.
Như vậy ma trong cơ thể ta là Thần Huyết sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đáy lòng bất chợt sinh ra sự sợ hãi.
Vài con ác quỷ trong phương thế giới này lại đột nhiên xuất hiện tập kích về phía Tô Trường An. Hắn không thể không đứng lên xách đao chém giết hết chúng.
Mà khi hắn ngồi xuống, một khi suy nghĩ chạm đến thứ có liên quan tới Thần Huyết thì sự sợ hãi trong lòng lại dâng lên. Những ác quỷ kia một lần tiếp một lần đánh tới. Hắn buộc phải xách đao đi chém giết.
Sự tình lúc này dường như lâm vào vòng tuần hoàn không lối thoát.
Thần Huyết là mấu chốt cởi bỏ tâm ma của hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nó thì hắn sẽ tự nhiên sinh ra sợ hãi, lập tức có ác quỷ dốc toàn bộ lực lượng đánh tới.
Hắn không thể không có chút vội vàng xao động, vội vã nóng nảy như vậy khiến phương thiên địa này bỗng nhiên hóa thành một biển lửa, mà hắn chính là trung tâm của nó. Tô Trường An ý thức được như vậy là không tốt, nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể đè xuống dao động ở đáy lòng. Dó đó biển lửa càng cháy lên nóng rực, mồ hôi trên đầu hắn tuôn xuống không ngừng.
Nhưng Tô Trường An như trước không có đầu mối.
Khoảng gần nửa canh giờ trôi qua, quần áo trên người hắn đã thấm ướt mồ hôi.
Nhiệt độ của biển lửa này ngày càng cao, hắn cũng rõ chính vì tâm mình ngày càng vội vàng xao động. Hắn ý thức được điểm này nhưng mỗi lần nghĩ phải đè xuống tâm tình thì kết quả hoàn toàn ngược lại.
Dưới nhiệt độ cao như vậy, linh lực trong người đã bắt đầu tán loạn, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong hư không bỗng xuất hiện trên trăm ngàn con ác quỷ, chúng gào thét tập kích về phía Tô Trường An.
Số lượng ác quỷ lúc này vượt xa mấy lần trước, hắn ý được đây là do tâm của mình quá sợ hãi rồi. Hắn đứng người lên lần nữa, hoành đao trước ngực, linh lực trong cơ thể vận chuyển muốn xuất kích.
Nhưng bỗng như ý thức được điều gì, thân thể của Tô Trường An đột nhiên ngừng lại.
Ngươi từng nói qua, người đều có tâm ma phải không? Hắn lớn tiếng nói với hư không.
Ừ. Thanh âm của Vô từ bốn phương tám hướng đáp lại.
Vậy những người giết chết ma của bản thân ở đâu? Đáy lòng của bọn họ còn ma hay không?
Lúc này Vô trầm mặc một hồi mới trả lời.
Đương nhiên có. Có người thì có ma.
Nói cách khác không thể giết chết ma. Đúng không? Con mắt Tô Trường An bỗng nhiên phát sáng.
Đúng vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện không ngừng thì đám ác quỷ kia đã gào thét đến trước người Tô Trường An, nhưng hắn vẫn như chưa tỉnh.
Cho đến khi đạt được đáp án kia, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nhạt.
Sau đó hắn thả đao vào vỏ, linh viêm, lôi quang và đao ý tại bốn phía quanh thân ngay lúc này đều thu liễm không còn. Hắn cứ như vậy, trần trụi đứng bên trong đám ác quỷ kia.
Hai tay hắn chậm rãi mở ra, giống như muốn ôm thứ gì đó.
Thời khắc này những ác quỷ kia cũng tập kích tới.
Bọn nó gào thét chói tai, dũng mãnh tràn vào thân thể của Tô Trường An giống như từng dòng nước lũ biến mất trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó, phương biển lửa nơi đây như có linh tính hóa thành từng luồng ánh sáng lung linh được Tô Trường An thu nạp.
Mấy tức sau đó, phương thiên địa này bình tĩnh trở lại.
Tô Trường An mở hai mắt ra, hắn lần nữa đứng trong không gian hư ảo.
Vô lại xuất hiện trước mắt hắn.
Ngươi làm sao làm được? Mặc dù không thấy rõ dung mạo của Vô nhưng Tô Trường An có thể cảm giác rõ giọng nói của y đang run rẩy.
Rất đơn giản. Tô Trường An cười cười, Nếu ma đã giết không chết, cần gì phải giết nó.
Lòng người có yêu, có hận, có sợ hãi. Chỉ cần là người, những thứ này sẽ không ngừng nảy sinh trong lòng, không bao giờ giết hết bọn chúng, cũng chém không đứt. Đã như vậy, đối mặt mới là tốt.
Tô Trường An đáp lại như vậy.
Câu trả lời của hắn làm Vô ngẩn người thêm lần nữa, một hồi lâu sau y bỗng nở nụ cười.
Ngươi thật sự là một tên gia hỏa thú vị vô cùng. Ta ở chỗ này đã không biết bao nhiêu lâu, cũng gặp qua rất nhiều truyền nhân của Thiên Lam viện.”
Bọn họ đều giống ngươi, cũng có tâm ma. Nhưng bọn họ lại muốn trừ tận ma, hết lần này tới lần khác trảm giết ma trong lòng, có người làm được, nhưng cũng có người bị vô cùng vô tận ma sinh từ đáy lòng giết chết.
Nhưng bất kể như thế nào, sớm hay muộn đáy lòng của bọn họ cũng sẽ sinh ra ma mới.
Chỉ có ngươi, sáng tỏ rồi, học xong, ngộ đạo rồi. Đây dường như là một chuyện cực kỳ tốt đối với Vô, cho nên nói hết những thứ này, y không nhịn được mà cười lên ha hả.
Mấy chục hơi thở sau đó y mới thu lại tiếng cười của mình.
Bất quá rất đáng tiếc, ngươi biết trừ ma như thế nào nhưng lại không tìm thấy tâm ma của mình, y nguyên như trước không thể đi ra. Vô như là tiếc hận nhưng sự đùa cợt trong giọng nói lại không che giấu chút nào.
Không. Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu.
Ta đã tìm được tâm ma của mình.
Mặc dù ta không biết vì cái gì. Nhưng ta rất khẳng định.
Ngươi chính là tâm ma của ta.
---o0o---
Nhưng Vô lại nhẹ gật đầu nói ra: Thí luyện ở phương thế giới này đều là luyện nội tâm của thí luyện giả, ta chỉ giúp bọn họ cụ hóa tâm ma của chính bản thân. Nhưng trong lòng ngươi không ma, ta đương nhiên không thể giúp được ngươi.
Ngươi cần thông qua thí luyện, như vậy bước đầu tiên ngươi cần có ma của bản thân.
Ngươi nói là để cho bản thân ta sáng tạo một cái tâm ma? Tô Trường An hỏi.
Ma tùy tâm sinh, thí luyện giả đến đây để phá ma. Nào có đạo lý vì thí luyện mà bản thân lại sáng tạo ra một cái tâm ma. Cái này chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi? Vô nhịn không được cười lên nói.
Vậy ý của ngươi là sao? Tô Trường An càng thêm nghi ngờ.
Người đều có.
Cái này có yêu, có hận, có tham, có si. Bọn nó vô luận là lớn hoặc nhỏ, tốt hay xấu. Đều là ma.
Cho nên, chỉ cần là người, đều có ma!
Ta đây tại sao lại không có? Tô Trường An không khỏi hỏi.
Ta không biết. Vô nhún nhún bờ vai của mình rồi nói ra: Có lẽ ma của ngươi, được ngươi che đậy, hoặc có lẽ ma của ngươi quá mạnh, mạnh đến mức dùng năng lực của ta cũng khó có thể cụ hóa nó.
Âm thanh của Vô cũng không lớn, nhưng lại như sấm sét bên tai của Tô Trường An.
Hắn đột nhiên ý thức được ma của bản thân đến tột cùng là vật gì.
Một cảm giác lạnh khắp người từ lòng bàn chân dâng lên, thân thể hắn không tự chủ được run lên một cái.
Phương hư vô nơi này cũng bắt đầu biến hóa, từng sinh vật giống như ác quỷ đen kịt cũng không biết từ nơi nào trong hư không bò ra, bọn nó gào thét phóng tới Tô Trường An.
Trong lòng Tô Trường An chấn động, mặt mày trầm xuống, rút đao ra khỏi vỏ lần nữa. Linh lực trong cơ thể vận chuyển, lôi quang, linh viêm, đao ý cuộn trào mãnh liệt xông ra, những con ác quỷ kia dưới lực lượng hỗn loạn đều hóa thành tro tàn.
Chúng là cái gì? Tô Trường An quay đầu hỏi Vô.
Là nỗi sợ của ngươi. Thân thể Vô tại một khắc này từ từ biến mất, âm thanh của y từ bốn phương tám hướng truyền đến. Tại trong phương thế giới này, mỗi một lần cảm xúc của ngươi xúc động đều được cụ thể hóa ra, trở thành ma tập kích về phía ngươi. Trước khi ngươi tìm được ma chân chính, ta khuyên ngươi không nên có quá nhiều ý nghĩ về ma.
Tô Trường An nghe vậy, nhẹ gật đầu.
Hắn không nghi ngờ gì, sau đó thu liễm tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ ma của bản thân đến tột cùng là cái gì.
Vô nói, ma của hắn bị hắn giấu đi, hay là ma kia quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi y khó có thể cụ thể nó.
Nhưng hắn tự nhận là từ khi đến đây, chưa bao giờ thu liễm qua suy nghĩ ở đáy lòng, cho nên việc giấu ma từng nói là vớ vẩn.
Như vậy ma trong cơ thể ta là Thần Huyết sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đáy lòng bất chợt sinh ra sự sợ hãi.
Vài con ác quỷ trong phương thế giới này lại đột nhiên xuất hiện tập kích về phía Tô Trường An. Hắn không thể không đứng lên xách đao chém giết hết chúng.
Mà khi hắn ngồi xuống, một khi suy nghĩ chạm đến thứ có liên quan tới Thần Huyết thì sự sợ hãi trong lòng lại dâng lên. Những ác quỷ kia một lần tiếp một lần đánh tới. Hắn buộc phải xách đao đi chém giết.
Sự tình lúc này dường như lâm vào vòng tuần hoàn không lối thoát.
Thần Huyết là mấu chốt cởi bỏ tâm ma của hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nó thì hắn sẽ tự nhiên sinh ra sợ hãi, lập tức có ác quỷ dốc toàn bộ lực lượng đánh tới.
Hắn không thể không có chút vội vàng xao động, vội vã nóng nảy như vậy khiến phương thiên địa này bỗng nhiên hóa thành một biển lửa, mà hắn chính là trung tâm của nó. Tô Trường An ý thức được như vậy là không tốt, nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể đè xuống dao động ở đáy lòng. Dó đó biển lửa càng cháy lên nóng rực, mồ hôi trên đầu hắn tuôn xuống không ngừng.
Nhưng Tô Trường An như trước không có đầu mối.
Khoảng gần nửa canh giờ trôi qua, quần áo trên người hắn đã thấm ướt mồ hôi.
Nhiệt độ của biển lửa này ngày càng cao, hắn cũng rõ chính vì tâm mình ngày càng vội vàng xao động. Hắn ý thức được điểm này nhưng mỗi lần nghĩ phải đè xuống tâm tình thì kết quả hoàn toàn ngược lại.
Dưới nhiệt độ cao như vậy, linh lực trong người đã bắt đầu tán loạn, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong hư không bỗng xuất hiện trên trăm ngàn con ác quỷ, chúng gào thét tập kích về phía Tô Trường An.
Số lượng ác quỷ lúc này vượt xa mấy lần trước, hắn ý được đây là do tâm của mình quá sợ hãi rồi. Hắn đứng người lên lần nữa, hoành đao trước ngực, linh lực trong cơ thể vận chuyển muốn xuất kích.
Nhưng bỗng như ý thức được điều gì, thân thể của Tô Trường An đột nhiên ngừng lại.
Ngươi từng nói qua, người đều có tâm ma phải không? Hắn lớn tiếng nói với hư không.
Ừ. Thanh âm của Vô từ bốn phương tám hướng đáp lại.
Vậy những người giết chết ma của bản thân ở đâu? Đáy lòng của bọn họ còn ma hay không?
Lúc này Vô trầm mặc một hồi mới trả lời.
Đương nhiên có. Có người thì có ma.
Nói cách khác không thể giết chết ma. Đúng không? Con mắt Tô Trường An bỗng nhiên phát sáng.
Đúng vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện không ngừng thì đám ác quỷ kia đã gào thét đến trước người Tô Trường An, nhưng hắn vẫn như chưa tỉnh.
Cho đến khi đạt được đáp án kia, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nhạt.
Sau đó hắn thả đao vào vỏ, linh viêm, lôi quang và đao ý tại bốn phía quanh thân ngay lúc này đều thu liễm không còn. Hắn cứ như vậy, trần trụi đứng bên trong đám ác quỷ kia.
Hai tay hắn chậm rãi mở ra, giống như muốn ôm thứ gì đó.
Thời khắc này những ác quỷ kia cũng tập kích tới.
Bọn nó gào thét chói tai, dũng mãnh tràn vào thân thể của Tô Trường An giống như từng dòng nước lũ biến mất trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó, phương biển lửa nơi đây như có linh tính hóa thành từng luồng ánh sáng lung linh được Tô Trường An thu nạp.
Mấy tức sau đó, phương thiên địa này bình tĩnh trở lại.
Tô Trường An mở hai mắt ra, hắn lần nữa đứng trong không gian hư ảo.
Vô lại xuất hiện trước mắt hắn.
Ngươi làm sao làm được? Mặc dù không thấy rõ dung mạo của Vô nhưng Tô Trường An có thể cảm giác rõ giọng nói của y đang run rẩy.
Rất đơn giản. Tô Trường An cười cười, Nếu ma đã giết không chết, cần gì phải giết nó.
Lòng người có yêu, có hận, có sợ hãi. Chỉ cần là người, những thứ này sẽ không ngừng nảy sinh trong lòng, không bao giờ giết hết bọn chúng, cũng chém không đứt. Đã như vậy, đối mặt mới là tốt.
Tô Trường An đáp lại như vậy.
Câu trả lời của hắn làm Vô ngẩn người thêm lần nữa, một hồi lâu sau y bỗng nở nụ cười.
Ngươi thật sự là một tên gia hỏa thú vị vô cùng. Ta ở chỗ này đã không biết bao nhiêu lâu, cũng gặp qua rất nhiều truyền nhân của Thiên Lam viện.”
Bọn họ đều giống ngươi, cũng có tâm ma. Nhưng bọn họ lại muốn trừ tận ma, hết lần này tới lần khác trảm giết ma trong lòng, có người làm được, nhưng cũng có người bị vô cùng vô tận ma sinh từ đáy lòng giết chết.
Nhưng bất kể như thế nào, sớm hay muộn đáy lòng của bọn họ cũng sẽ sinh ra ma mới.
Chỉ có ngươi, sáng tỏ rồi, học xong, ngộ đạo rồi. Đây dường như là một chuyện cực kỳ tốt đối với Vô, cho nên nói hết những thứ này, y không nhịn được mà cười lên ha hả.
Mấy chục hơi thở sau đó y mới thu lại tiếng cười của mình.
Bất quá rất đáng tiếc, ngươi biết trừ ma như thế nào nhưng lại không tìm thấy tâm ma của mình, y nguyên như trước không thể đi ra. Vô như là tiếc hận nhưng sự đùa cợt trong giọng nói lại không che giấu chút nào.
Không. Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu.
Ta đã tìm được tâm ma của mình.
Mặc dù ta không biết vì cái gì. Nhưng ta rất khẳng định.
Ngươi chính là tâm ma của ta.
---o0o---
/743
|