Dịch giả: Đình Phong
- Chúng ta lại gặp mặt?
Quái vật kia vừa dứt lời, Tô Trường An đã ngửi được mùi vị quen thuộc trên người nó.
Cỗ khí tức kia âm lãnh như đến từ Hoàng Tuyền dưới Cửu U, trong trí nhớ của hắn còn mới như in.
Đó là một đêm có thể nói là cải biến vận mệnh của Tô Trường An.
Một đêm đó hắn rút đao ra, con quái vật kia chui vào người hắn.
- Ngươi là... Thiên Chiếu?
Thanh âm của Tô Trường An run rẩy mà hỏi.
Trong lòng của hắn nổi lên nghi hoặc cùng sợ hãi.
Ở U Vân Lĩnh hắn từng tận mắt nhìn thấy Thiên Chiếu bị sư nương chính là phượng hoàng chân hỏa thiêu đốt đến thần hình câu diệt, theo lý thuyết trong vòng trăm năm không thể xuất hiện, nhưng cổ khí tức quen thuộc bây giờ khiến Tô Trường An tự hỏi không thể nhận lầm. Cho nên hắn rất kinh ngạc, kinh ngạc không gì sánh được. Nếu thứ gọi Thần tộc giống như thế này, có thể vô hạn phục sinh, thì đừng nói Chân Thần, cho dù thêm mấy tên Bán Thần như Thiên Chiếu thì đối với Nhân tộc hay toàn bộ thiên hạ mà nói đều là tai nạn khó có thể tưởng tượng.
- Thiên Chiếu?
Quái vật kia phát ra tiếng cười chói tai.
- Thiên Chiếu mệnh của ta bị ngươi chém rụng, hiện tại ta là Bách Quỷ!
Vừa dứt lời, cốt cánh cực lớn của gã chấn động, những ác linh từng đẩy Tô Trường An vào đường cùng lần nữa hiện ra sau lưng gã.
Quanh thân chúng đều tản ra từng trận tà lực như thực chất, hai mắt bọn nó đỏ tươi, lạnh lùng dán chặt vào Tô Trường An, giống như từng cây tiễn vận sức chờ vọt ra.
- Địa Linh!
Trong lòng Tô Trường An giật mình, số ác linh kia khoảng chừng một trăm, cho dù tên Thiên Chiếu hay là Bách Quỷ kia không rõ thực lực sâu cạn chưa ra tay thì hắn với Mục Quy Vân cần đồng thời đối mặt với rất nhiều ác linh có tu vị Địa Linh cảnh.
Nhưng với cảnh giới của bọn hắn hiện giờ, đừng nói gần trăm Địa Linh cảnh, cho dù giảm đi một nửa thì hai người hợp lực cũng quyết không thể là đối thủ.
- Quá yếu.
Nhưng lúc này Bách Quỷ lại lắc đầu, dường như gã đối với thực lực đám ác linh do mình triệu hồi ra cũng không hài lòng lắm. Cho nên sau khi nhìn bốn phía đột nhiên phát hiện vị trí bản thân đang đứng là một tòa thành trì dân cư đông đúc thì khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
- Đi, hút chút ít huyết nhục đi!
Gã nói như vậy, những ác linh kia như nhận được sắc lệnh phát ra từng tiếng gào rú hưng phấn, sau đó hóa thành từng luồng sáng xông ra bốn phương tám hướng.
Trong lòng Tô Trường An nổi giận, hắn đường nhiên có thể hiểu cái gọi đi hút huyết nhục rốt cục là việc gì, nếu bỏ mặc một đám ác linh như vậy dũng mãnh tràn vào thành Trường An, dù cho trong thành có rất nhiều cao thủ nhưng lúc ban đầu chưa phản ứng kịp chắc chắn số bình dân thương vong là đếm không rõ đấy.
Hắn cùng với Mục Quy Vân liếc nhìn nhau lập tức hiểu được ý nghĩ đối phương cũng như mình.
Hai người vận chuyển linh lực muốn đi ngăn trở những ác linh kia, cho dù chỉ được một hai con nhưng có thể giảm thiểu thương vong tóm lại là tốt. Nhưng lúc này bọn hắn mới phát hiện thân thể như bị thứ gông xiềng nào đó trói chặt, mặc cho bọn hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích được nửa phần ngón tay.
Mà đúng lúc này một luồng kiếm quang màu xanh hiển hiện xông vào phía trước nhất của đội ngũ ác linh lập tức biến chúng thành tro bụi.
Rồi sau đó một cô gái mặc quần áo xanh chợt xuất hiện giữa không trung. Con ngươi nàng lạnh lùng, bả thanh phong trên tay có thanh quang lưu chuyển chỉ thẳng vào tên ác thần đang đứng trên phế tích của Thiên Lam Viện.
- Thanh Loan!
Tô Trường An thét một tiếng kinh hãi. Hắn không thể tưởng tượng vị sư thúc chỉ hơi lớn hơn mình lại có thực lực đến thế, chỉ một chiêu đã chém rụng mấy đầu ác linh Địa Linh cảnh.
- Hả?
Sự trêu tức trong ánh mắt của Bách Quỷ khi người con gái này xuất hiện lập tức thối lui. Gã nhướng mày, bản mặt dữ tợn đến gần như vặn vẹo xuất hiện một loại sắc mặt không hiểu.
- Tinh Vẫn?
Trả lời gã chính là hào quang chói mắt.
Đó là một luồng ánh sao màu xanh.
Nó từ Tinh Hải xa không biết bao nhiêu chiếu xạ đến, đậu trên người Thanh Loan.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, con ngươi thanh tịnh, như là nước ngầm trong đất, khe suối trong rừng, vô trần vô cấu.- Thời đại của các ngươi từ vạn năm trước cũng đã tiêu vong. Vì sao còn phải tới quấy rầy sinh linh chốn này?
Giọng điệu của nàng rét lạnh không chút nào kính ý với thứ gọi là Thần, ngược lại giống như đang tiến hành một hồi thẩm phán.
Tô Trường An cùng Mục Quy Vân ở một bên đã kinh ngạc tới mức không ngậm miệng được rồi. Cho dù như thế nào thì bọn hắn cũng không thể tưởng được cô gái bất quá khoảng hai mươi tuổi này lại là Tinh Vẫn!
Mà lúc này, trên người Thanh Loan lại hiện lên mấy luồng sáng xanh, muốn lần nữa chém giết đám ác linh định xông lên.
- Quá khứ?
Khóe miệng của Bách Quỷ trồi lên nụ cười nhàn nhạt, huyết sắc trong con ngươi nhìn về phía Thanh Loan gần như cuồng nhiệt.
- Chân Thần sắp tái nhập, ít ngày nữa phương thiên địa này lại nằm dưới chân của Chư Thần. Thời đại của Chư Thần sẽ tiến tới lần nữa.
- Chân Thần?
Thanh Loan nhướng mày.
- Bọn hắn đã sớm bị phong ấn ở phần cuối của thế giới, muốn sống loại bất quá là nói chuyện viển vông hoang đường mà thôi.
Nói xong trường kiếm trong tay nàng đưa lên lần nữa chỉ về phía Bách Quỷ. Một cỗ kiếm ý lăng liệt theo đó phóng lên trời.
- Vậy sao?
Khóe miệng Bách Quỷ nét cười càng đậm, gã liếc xéo con ngươi về phía Tô Trường An một cái nhưng không nói gì nữa.
Tâm Tô Trường An đột nhiên nhảy dựng, hắn ý thức được thân phận của Thanh Loan không chỉ đơn giản là sư thúc của hắn. Nàng dường như còn sứ mạng ở mặt khác mà hắn không biết được.
Ví dụ như thanh lý Thần tộc.
Lại ví như thanh lý những người mang Thần huyết kia.
Bỗng nhiên hắn sinh ra một nỗi lo lắng, nếu có một ngày Thanh Loan biết cái gọi là Chân Thần bị phong ấn kỳ thật đang ẩn giấu ở trong cơ thể của mình, nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để hắn nghĩ ngợi lung tung. Bởi vì giờ đây hai người đã bắt đầu giao thủ.
Chỉ thấy Bách Quỷ vẫy cốt cánh một cái mượn gió mạnh được xoáy lên thì thân thể liền hóa thành một luồng ánh sáng màu đen vọt tới Thanh Loan.
- Bách Quỷ đi!
Gã rống to một tiếng, những ác linh kia còn đang chém giết nhanh chóng hóa thành ánh đen bao quanh thân thể Bách Quỷ.
- Chỉ là Tinh Vẫn mà cũng dám chỉ trích Thần tộc ta làm việc!
Sau đó tính cả thân thể của gã và đám ác linh vây quanh bỗng nhiên hóa thành một khỏa đầu lâu màu đen cực lớn, mang theo tà lực đầy trời đánh úp về phía Thanh Loan.
Nhưng sắc mặt của Thanh Loan cũng không vì thanh thế to lớn của một kích này mà có chút biến hóa nào, con ngươi và sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng như trước. Chỉ khác là ánh sao trên thương khung ngày càng sáng, chiếu lóa một bộ thanh y.
Một khắc này.
Ống tay áo nàng chập chờn, tóc đen như gấm.
So với hung thần Bách Quỷ vô bì.
Nàng không phải là thần linh, nhưng lại càng hơn thần linh.
- Thứ Bán thần như ngươi, số lượng ta chém xuống trong ba trăm năm qua cũng không hề ít!
Thanh âm của nàng vang lên như mang theo vận luật kỳ dị nào đó, uy nghiêm thánh khiết, vang vọng thật lâu giữa thiên địa chốn này.
Cũng vang vọng thật lâu bên tai Tô Trường An.
---o0o---
Nhóm dịch đã suy vi tới mức thảm thương và e rằng sức Đình mỗ không thể chèo chống Thư kiếm Trường An cũng như Ngọc Hành Tinh Vẫn che chở cho Thiên Lam Viện được.
Vì thế rất mong quý độc giả có lòng xin nhính chút thời gian tạo nick và nhấp vào đường link [Đăng ký dịch] bên dưới để tham gia dịch ủng hộ duy trì truyện. Đình mỗ cảm kích muôn phần!!!
- Chúng ta lại gặp mặt?
Quái vật kia vừa dứt lời, Tô Trường An đã ngửi được mùi vị quen thuộc trên người nó.
Cỗ khí tức kia âm lãnh như đến từ Hoàng Tuyền dưới Cửu U, trong trí nhớ của hắn còn mới như in.
Đó là một đêm có thể nói là cải biến vận mệnh của Tô Trường An.
Một đêm đó hắn rút đao ra, con quái vật kia chui vào người hắn.
- Ngươi là... Thiên Chiếu?
Thanh âm của Tô Trường An run rẩy mà hỏi.
Trong lòng của hắn nổi lên nghi hoặc cùng sợ hãi.
Ở U Vân Lĩnh hắn từng tận mắt nhìn thấy Thiên Chiếu bị sư nương chính là phượng hoàng chân hỏa thiêu đốt đến thần hình câu diệt, theo lý thuyết trong vòng trăm năm không thể xuất hiện, nhưng cổ khí tức quen thuộc bây giờ khiến Tô Trường An tự hỏi không thể nhận lầm. Cho nên hắn rất kinh ngạc, kinh ngạc không gì sánh được. Nếu thứ gọi Thần tộc giống như thế này, có thể vô hạn phục sinh, thì đừng nói Chân Thần, cho dù thêm mấy tên Bán Thần như Thiên Chiếu thì đối với Nhân tộc hay toàn bộ thiên hạ mà nói đều là tai nạn khó có thể tưởng tượng.
- Thiên Chiếu?
Quái vật kia phát ra tiếng cười chói tai.
- Thiên Chiếu mệnh của ta bị ngươi chém rụng, hiện tại ta là Bách Quỷ!
Vừa dứt lời, cốt cánh cực lớn của gã chấn động, những ác linh từng đẩy Tô Trường An vào đường cùng lần nữa hiện ra sau lưng gã.
Quanh thân chúng đều tản ra từng trận tà lực như thực chất, hai mắt bọn nó đỏ tươi, lạnh lùng dán chặt vào Tô Trường An, giống như từng cây tiễn vận sức chờ vọt ra.
- Địa Linh!
Trong lòng Tô Trường An giật mình, số ác linh kia khoảng chừng một trăm, cho dù tên Thiên Chiếu hay là Bách Quỷ kia không rõ thực lực sâu cạn chưa ra tay thì hắn với Mục Quy Vân cần đồng thời đối mặt với rất nhiều ác linh có tu vị Địa Linh cảnh.
Nhưng với cảnh giới của bọn hắn hiện giờ, đừng nói gần trăm Địa Linh cảnh, cho dù giảm đi một nửa thì hai người hợp lực cũng quyết không thể là đối thủ.
- Quá yếu.
Nhưng lúc này Bách Quỷ lại lắc đầu, dường như gã đối với thực lực đám ác linh do mình triệu hồi ra cũng không hài lòng lắm. Cho nên sau khi nhìn bốn phía đột nhiên phát hiện vị trí bản thân đang đứng là một tòa thành trì dân cư đông đúc thì khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
- Đi, hút chút ít huyết nhục đi!
Gã nói như vậy, những ác linh kia như nhận được sắc lệnh phát ra từng tiếng gào rú hưng phấn, sau đó hóa thành từng luồng sáng xông ra bốn phương tám hướng.
Trong lòng Tô Trường An nổi giận, hắn đường nhiên có thể hiểu cái gọi đi hút huyết nhục rốt cục là việc gì, nếu bỏ mặc một đám ác linh như vậy dũng mãnh tràn vào thành Trường An, dù cho trong thành có rất nhiều cao thủ nhưng lúc ban đầu chưa phản ứng kịp chắc chắn số bình dân thương vong là đếm không rõ đấy.
Hắn cùng với Mục Quy Vân liếc nhìn nhau lập tức hiểu được ý nghĩ đối phương cũng như mình.
Hai người vận chuyển linh lực muốn đi ngăn trở những ác linh kia, cho dù chỉ được một hai con nhưng có thể giảm thiểu thương vong tóm lại là tốt. Nhưng lúc này bọn hắn mới phát hiện thân thể như bị thứ gông xiềng nào đó trói chặt, mặc cho bọn hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích được nửa phần ngón tay.
Mà đúng lúc này một luồng kiếm quang màu xanh hiển hiện xông vào phía trước nhất của đội ngũ ác linh lập tức biến chúng thành tro bụi.
Rồi sau đó một cô gái mặc quần áo xanh chợt xuất hiện giữa không trung. Con ngươi nàng lạnh lùng, bả thanh phong trên tay có thanh quang lưu chuyển chỉ thẳng vào tên ác thần đang đứng trên phế tích của Thiên Lam Viện.
- Thanh Loan!
Tô Trường An thét một tiếng kinh hãi. Hắn không thể tưởng tượng vị sư thúc chỉ hơi lớn hơn mình lại có thực lực đến thế, chỉ một chiêu đã chém rụng mấy đầu ác linh Địa Linh cảnh.
- Hả?
Sự trêu tức trong ánh mắt của Bách Quỷ khi người con gái này xuất hiện lập tức thối lui. Gã nhướng mày, bản mặt dữ tợn đến gần như vặn vẹo xuất hiện một loại sắc mặt không hiểu.
- Tinh Vẫn?
Trả lời gã chính là hào quang chói mắt.
Đó là một luồng ánh sao màu xanh.
Nó từ Tinh Hải xa không biết bao nhiêu chiếu xạ đến, đậu trên người Thanh Loan.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, con ngươi thanh tịnh, như là nước ngầm trong đất, khe suối trong rừng, vô trần vô cấu.- Thời đại của các ngươi từ vạn năm trước cũng đã tiêu vong. Vì sao còn phải tới quấy rầy sinh linh chốn này?
Giọng điệu của nàng rét lạnh không chút nào kính ý với thứ gọi là Thần, ngược lại giống như đang tiến hành một hồi thẩm phán.
Tô Trường An cùng Mục Quy Vân ở một bên đã kinh ngạc tới mức không ngậm miệng được rồi. Cho dù như thế nào thì bọn hắn cũng không thể tưởng được cô gái bất quá khoảng hai mươi tuổi này lại là Tinh Vẫn!
Mà lúc này, trên người Thanh Loan lại hiện lên mấy luồng sáng xanh, muốn lần nữa chém giết đám ác linh định xông lên.
- Quá khứ?
Khóe miệng của Bách Quỷ trồi lên nụ cười nhàn nhạt, huyết sắc trong con ngươi nhìn về phía Thanh Loan gần như cuồng nhiệt.
- Chân Thần sắp tái nhập, ít ngày nữa phương thiên địa này lại nằm dưới chân của Chư Thần. Thời đại của Chư Thần sẽ tiến tới lần nữa.
- Chân Thần?
Thanh Loan nhướng mày.
- Bọn hắn đã sớm bị phong ấn ở phần cuối của thế giới, muốn sống loại bất quá là nói chuyện viển vông hoang đường mà thôi.
Nói xong trường kiếm trong tay nàng đưa lên lần nữa chỉ về phía Bách Quỷ. Một cỗ kiếm ý lăng liệt theo đó phóng lên trời.
- Vậy sao?
Khóe miệng Bách Quỷ nét cười càng đậm, gã liếc xéo con ngươi về phía Tô Trường An một cái nhưng không nói gì nữa.
Tâm Tô Trường An đột nhiên nhảy dựng, hắn ý thức được thân phận của Thanh Loan không chỉ đơn giản là sư thúc của hắn. Nàng dường như còn sứ mạng ở mặt khác mà hắn không biết được.
Ví dụ như thanh lý Thần tộc.
Lại ví như thanh lý những người mang Thần huyết kia.
Bỗng nhiên hắn sinh ra một nỗi lo lắng, nếu có một ngày Thanh Loan biết cái gọi là Chân Thần bị phong ấn kỳ thật đang ẩn giấu ở trong cơ thể của mình, nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để hắn nghĩ ngợi lung tung. Bởi vì giờ đây hai người đã bắt đầu giao thủ.
Chỉ thấy Bách Quỷ vẫy cốt cánh một cái mượn gió mạnh được xoáy lên thì thân thể liền hóa thành một luồng ánh sáng màu đen vọt tới Thanh Loan.
- Bách Quỷ đi!
Gã rống to một tiếng, những ác linh kia còn đang chém giết nhanh chóng hóa thành ánh đen bao quanh thân thể Bách Quỷ.
- Chỉ là Tinh Vẫn mà cũng dám chỉ trích Thần tộc ta làm việc!
Sau đó tính cả thân thể của gã và đám ác linh vây quanh bỗng nhiên hóa thành một khỏa đầu lâu màu đen cực lớn, mang theo tà lực đầy trời đánh úp về phía Thanh Loan.
Nhưng sắc mặt của Thanh Loan cũng không vì thanh thế to lớn của một kích này mà có chút biến hóa nào, con ngươi và sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng như trước. Chỉ khác là ánh sao trên thương khung ngày càng sáng, chiếu lóa một bộ thanh y.
Một khắc này.
Ống tay áo nàng chập chờn, tóc đen như gấm.
So với hung thần Bách Quỷ vô bì.
Nàng không phải là thần linh, nhưng lại càng hơn thần linh.
- Thứ Bán thần như ngươi, số lượng ta chém xuống trong ba trăm năm qua cũng không hề ít!
Thanh âm của nàng vang lên như mang theo vận luật kỳ dị nào đó, uy nghiêm thánh khiết, vang vọng thật lâu giữa thiên địa chốn này.
Cũng vang vọng thật lâu bên tai Tô Trường An.
---o0o---
Nhóm dịch đã suy vi tới mức thảm thương và e rằng sức Đình mỗ không thể chèo chống Thư kiếm Trường An cũng như Ngọc Hành Tinh Vẫn che chở cho Thiên Lam Viện được.
Vì thế rất mong quý độc giả có lòng xin nhính chút thời gian tạo nick và nhấp vào đường link [Đăng ký dịch] bên dưới để tham gia dịch ủng hộ duy trì truyện. Đình mỗ cảm kích muôn phần!!!
/743
|