Tô Trường An nghĩ tới đây tâm tình mới bình phục lại xao động.
Có lẽ ngày mai hắn sẽ chết.
Hắn không thể trở thành đao khách như Mạc Thính Vũ, càng không đi được mảnh Tinh Hải kia gặp lại người mình muốn thấy.
Hắn không khỏi có chút khổ sở. Hắn bắt đầu nhớ Bắc địa, nhớ Trường Môn.
Nơi đó còn tuyết rơi không? Cha mình có còn say rượu cả ngày? Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng hắn lại càng rối loạn.
Bản thân khó chịu vì không thể gặp lại mọi người, cũng khổ sở không được như Mạc Thính Vũ năm đó thản nhiên chịu chết.
Chết.
Chữ này đối với một thiếu niên như hắn chung quy vẫn rất trầm trọng. Hắn rốt cuộc không thể tĩnh tâm tu luyện, thậm chí ngủ cũng khó khăn.
Đêm nay đối với rất nhiều người cũng là như thế.
Cách Trường An một trăm hai mươi dặm về phía bắc có một tòa trấn tên là Lãng Đà.
Đây là một trấn rất bình thường, không có chuyện kỳ quái cũng chẳng có cao nhân lánh đời.
Nếu thật muốn nói có chút khác thường thì nó nằm nơi hẻo lánh, hai ngày trước có hai mẹ con đến.
Mẹ khoảng bốn mươi tuổi, xinh đẹp. Con trai mười lăm mười sáu, bộ dáng rất nhu thuận.
Đã nhiều năm Lãng Đà trấn chưa có cư dân mới, nếu người trẻ có chút bổn sự liền muốn đi Trường An để nổi bật cho nên những năm gần đây cư dân không ngừng giảm bớt, bây giờ chỉ còn hơn vài trăm người.
Trưởng trấn Lãng Đà là một lão đầu rất nhiệt tâm.
Ngay ngày hai mẹ con vào trấn lão lập tức dẫn một ít hàng xóm đến trợ giúp. Dù sao theo cách nhìn của lão, cô nhi quả mẫu tha hương tám chín phần là gặp chuyện khó xử.
Nhưng rất kỳ quái chính là hai mẹ con dường như tránh né chút gì đó nên đối với sự hỏi thăm của mọi người lại qua loa cho xong, hạn chế tiếp xúc.
Lão trưởng trấn nghĩ có lẽ hai mẹ con mới gặp nạn nên cảnh giác với người khác, cũng không kỳ quái lắm. Vì vậy cách mỗi ngày lão lại sai người đến thăm hai mẹ con để nàng hiểu hảo ý của mình. Nhưng càng như vậy hai mẹ con càng như tránh không kịp với mọi người.
Càng về sau lão chỉ còn cách dứt khoác quên đi chuyện này, tùy ý họ thôi.
Nhưng tối hôm nay lại có một đám người tiềm nhập trấn, lén lút vây quanh gian nhà của hai mẹ con.
- Thiếu gia, tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi.
Một hắc y nhân đi tới bên người nam tử đeo trường thương.
- Ừ... Nam tử kia gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn gian phòng có chút tan hoang kia rồi nói:
- Bên kia đi thôi, nhớ kỹ có thể đả thương người nhưng không được hại tính mạng họ.
- Vâng! - Hắc y nhân lên tiếng rồi kéo khăn đen dưới cổ lên che mặt, sau đó ra hiệu cho đồng bọn đang tiềm phục xung quanh, một đám người lúc này ứng động vây về phía gian phòng kia.
Sau một hồi gà bay chó chạy, trong phòng lâm vào một mảnh lộn xộn.
Vị nam tử lưng đeo trường thương kia vẫn như trước đứng ở xa, không nói một lời như đang chờ cái gì.
Mấy tức sau có một đoạn đối thoại truyền vào tai y.
- Các người là ai?
- Là người Bát Hoang Viện sao? Phu quân ta đã thay các ngươi làm xong chuyện đó! Vì cái gì các ngươi còn không chịu buông tha chúng ta?
- Ta van cầu ngươi! Thả chúng ta đi! Chúng ta sẽ không tiết lộ gì cả!
Âm thanh của nữ nhân kèm tiếng khóc nức nở, cả nam hài cũng khóc.
- Thực xin lỗi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật vĩnh viễn!
Một âm thanh trầm thấp lúc này vang lên.
Tên nam tử lưng đeo trường thương kia cuối cùng cũng cười nhạt.
Thân hình của y khẽ động, trường thương trên lưng gào thét phát ra hào quang dưới ánh sao thưa thớt.
...
Lâm Sa thành nằm trong nội địa Đại Ngụy.
Lưng quay phía bắc là Trường An, phía nam lờ mờ có thể thấy được một con sông to lớn nước chảy không thôi, nổi tiếng xa gần chính là Ly Giang.
Địa thế như vậy chú định Lâm Sa thành chính là mặt phòng thủ Giang Đông đầu tiên của Trường An.
Những năm cuối trước đây, Thánh Hoàng cùng hai vị nhân kiệt đương thời cắt cứ thiên hạ, Lâm Sa thành lúc ấy được Thánh Hoàng dựa vào Trành Quỷ Tinh Vẫn đóng thủ nơi đây.
Hôm nay mặc dù thiên hạ thái bình nhưng đám đao khách Giang Đông kia trước sau vẫn mài đao soàn soạt, chưa bao giờ ngừng.
Vì điều này nên trước đó vài ngày có hai vị Thần Tướng bị Tư Mã Hủ điều từ Tây Lương qua.
Việc này đương nhiên cực kỳ không khôn ngoan.
Chiến sự Tây Lương với Man tộc đang thất bại liên tục, nếu không có vị Thần tướng mới tấn là Bắc Thông Huyền có chút bổn sự, chỉ sợ hai mươi tám thành của Tây Lương đã tay không cho người, ngay cả sĩ tốt Đại Ngụy cũng co đầu rút cổ ở Tây Lĩnh quan, tránh né đám Man tử cưỡi sói.
Vô luận thế nào thì bây giờ điều binh lực Tây Lương là việc cực kỳ không ổn. Nhưng dù sao Tư Mã Hủ quyền thế che trời, lão trong triều nói một câu dẹp nội loạn mới có thể bình biên giới làm cho rất nhiều quan khác phản đối lão phải á khẩu.
Hai vị Thần Tướng Chung An và Dương Châu đối với việc này phê bình kín đáo, nhưng cuối cùng không thể kháng lệnh đi tới Lâm Sa thành, cả ngày nhìn con sông lớn trước mắt mà uống rượu qua ngày.
Thời tiết hôm nay coi như không tệ.
Hai vị Thần Tướng đại nhân có tuổi chán đến chết, hẹn nhau lên đầu thành uống rượu trò chuyện lý thú lúc chinh chiến ở Tây Lương.
Đây cũng là chỗ tốt duy nhất ở Lâm Sa thành. Thái thú nơi đây bất quá lục phẩm, hai vị Thần Tướng lại là nhị phẩm, vị Thái Thú ngày thường làm mưa làm gió trong thành khi đối mặt hai người cũng không dám thở mạnh. Hai người ở chỗ này nói là thổ hoàng cũng không đủ.
Thời gian thoải mái như vậy nhưng với hai vị đầy kinh nghiệm sa trường thì không hề buông lỏng, ngày đêm bố phòng giám thị đám đao khách Giang Đông ở phía đối diện nhưng chưa bao giờ ngưng nghỉ.
Đương nhiên bọn họ cũng không muốn thật sự giao thủ với đám đao khách ấy.
Không nói đến vị Thiên Thương Tinh Vẫn trẻ tuổi kia, đám đao khách không sợ chết dưới tay y cũng đủ làm cho hai vị Thần Tướng sớm quen sinh tử đã thấy sợ rồi.
Việc của bọn họ chỉ là giám thị hướng đi của đám đao khách kia, kịp thời báo cáo cho triều đình mà thôi.
Đến mức động thủ, oan có đầu nợ có chủ vẫn là giao cho vị Anh Vương điện hạ xuất thế kia đi.
Hai người nghĩ đến đây lại xách bầu rượu uống cạn, đang muốn sai sĩ tốt tới nội phủ Thái Thú lấy bầu ngon hơn thì một tiếng thét kinh hãi chợt truyền đến.
- Tướng quân! Trên mặt sông có dị động.
Hai người nghe vậy thì giật mình, cảm giác say tán sạch.
Bọn họ vội đi tới bờ thành dõi mắt trông về phương xa. Theo thị lực của bọn họ đương nhiên nhìn một cái là thấy, trong bóng tối, trên mặt sông cuồn cuộn.
Thuyền lá đang chậm rãi từ bờ bên kia sông mà đến. Đứng trên những con thuyền kia là từng vị mặc áo trắng, đầu đội nón lá, lưng đeo trường đao.
Mà ở mũi thuyền của con thuyền đầu tiên, cũng có một bóng người, trang phục của y không khác với những đao khách phía sau nhưng Chung An và Dịch Dương Châu nhìn một cái đã nhận ra - Thiên Thương Tinh Vẫn, Đao Nô Sở Tích Phong!
Dù cho cách nhau khá xa nhưng vị đao khách kia dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, nón lá che mặt chợt nâng lên, một tia sáng sắc bén từ đôi mắt y bắn ra xuyên qua tầng tầng hơi nước trên mặt sông Ly Giang đâm thẳng vào tâm thần hai người.
Trong lòng hai vị Thần Tướng run lên, cũng không kịp suy tư vì cái gì thời gian đám đao khách kia vượt sông so với tin tức bọn họ nhận được muộn hơn một tháng. Bọn họ vội vàng thu hồi ánh mắt dò xét, quay đầu quát lớn với những sĩ tốt kia.
- Nhanh đi chuẩn bị ngựa! Nghìn dặm khẩn cấp đưa tới Trường An!
- Đám đao khách Sở gia đến rồi!!!
Có lẽ ngày mai hắn sẽ chết.
Hắn không thể trở thành đao khách như Mạc Thính Vũ, càng không đi được mảnh Tinh Hải kia gặp lại người mình muốn thấy.
Hắn không khỏi có chút khổ sở. Hắn bắt đầu nhớ Bắc địa, nhớ Trường Môn.
Nơi đó còn tuyết rơi không? Cha mình có còn say rượu cả ngày? Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng hắn lại càng rối loạn.
Bản thân khó chịu vì không thể gặp lại mọi người, cũng khổ sở không được như Mạc Thính Vũ năm đó thản nhiên chịu chết.
Chết.
Chữ này đối với một thiếu niên như hắn chung quy vẫn rất trầm trọng. Hắn rốt cuộc không thể tĩnh tâm tu luyện, thậm chí ngủ cũng khó khăn.
Đêm nay đối với rất nhiều người cũng là như thế.
Cách Trường An một trăm hai mươi dặm về phía bắc có một tòa trấn tên là Lãng Đà.
Đây là một trấn rất bình thường, không có chuyện kỳ quái cũng chẳng có cao nhân lánh đời.
Nếu thật muốn nói có chút khác thường thì nó nằm nơi hẻo lánh, hai ngày trước có hai mẹ con đến.
Mẹ khoảng bốn mươi tuổi, xinh đẹp. Con trai mười lăm mười sáu, bộ dáng rất nhu thuận.
Đã nhiều năm Lãng Đà trấn chưa có cư dân mới, nếu người trẻ có chút bổn sự liền muốn đi Trường An để nổi bật cho nên những năm gần đây cư dân không ngừng giảm bớt, bây giờ chỉ còn hơn vài trăm người.
Trưởng trấn Lãng Đà là một lão đầu rất nhiệt tâm.
Ngay ngày hai mẹ con vào trấn lão lập tức dẫn một ít hàng xóm đến trợ giúp. Dù sao theo cách nhìn của lão, cô nhi quả mẫu tha hương tám chín phần là gặp chuyện khó xử.
Nhưng rất kỳ quái chính là hai mẹ con dường như tránh né chút gì đó nên đối với sự hỏi thăm của mọi người lại qua loa cho xong, hạn chế tiếp xúc.
Lão trưởng trấn nghĩ có lẽ hai mẹ con mới gặp nạn nên cảnh giác với người khác, cũng không kỳ quái lắm. Vì vậy cách mỗi ngày lão lại sai người đến thăm hai mẹ con để nàng hiểu hảo ý của mình. Nhưng càng như vậy hai mẹ con càng như tránh không kịp với mọi người.
Càng về sau lão chỉ còn cách dứt khoác quên đi chuyện này, tùy ý họ thôi.
Nhưng tối hôm nay lại có một đám người tiềm nhập trấn, lén lút vây quanh gian nhà của hai mẹ con.
- Thiếu gia, tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi.
Một hắc y nhân đi tới bên người nam tử đeo trường thương.
- Ừ... Nam tử kia gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn gian phòng có chút tan hoang kia rồi nói:
- Bên kia đi thôi, nhớ kỹ có thể đả thương người nhưng không được hại tính mạng họ.
- Vâng! - Hắc y nhân lên tiếng rồi kéo khăn đen dưới cổ lên che mặt, sau đó ra hiệu cho đồng bọn đang tiềm phục xung quanh, một đám người lúc này ứng động vây về phía gian phòng kia.
Sau một hồi gà bay chó chạy, trong phòng lâm vào một mảnh lộn xộn.
Vị nam tử lưng đeo trường thương kia vẫn như trước đứng ở xa, không nói một lời như đang chờ cái gì.
Mấy tức sau có một đoạn đối thoại truyền vào tai y.
- Các người là ai?
- Là người Bát Hoang Viện sao? Phu quân ta đã thay các ngươi làm xong chuyện đó! Vì cái gì các ngươi còn không chịu buông tha chúng ta?
- Ta van cầu ngươi! Thả chúng ta đi! Chúng ta sẽ không tiết lộ gì cả!
Âm thanh của nữ nhân kèm tiếng khóc nức nở, cả nam hài cũng khóc.
- Thực xin lỗi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật vĩnh viễn!
Một âm thanh trầm thấp lúc này vang lên.
Tên nam tử lưng đeo trường thương kia cuối cùng cũng cười nhạt.
Thân hình của y khẽ động, trường thương trên lưng gào thét phát ra hào quang dưới ánh sao thưa thớt.
...
Lâm Sa thành nằm trong nội địa Đại Ngụy.
Lưng quay phía bắc là Trường An, phía nam lờ mờ có thể thấy được một con sông to lớn nước chảy không thôi, nổi tiếng xa gần chính là Ly Giang.
Địa thế như vậy chú định Lâm Sa thành chính là mặt phòng thủ Giang Đông đầu tiên của Trường An.
Những năm cuối trước đây, Thánh Hoàng cùng hai vị nhân kiệt đương thời cắt cứ thiên hạ, Lâm Sa thành lúc ấy được Thánh Hoàng dựa vào Trành Quỷ Tinh Vẫn đóng thủ nơi đây.
Hôm nay mặc dù thiên hạ thái bình nhưng đám đao khách Giang Đông kia trước sau vẫn mài đao soàn soạt, chưa bao giờ ngừng.
Vì điều này nên trước đó vài ngày có hai vị Thần Tướng bị Tư Mã Hủ điều từ Tây Lương qua.
Việc này đương nhiên cực kỳ không khôn ngoan.
Chiến sự Tây Lương với Man tộc đang thất bại liên tục, nếu không có vị Thần tướng mới tấn là Bắc Thông Huyền có chút bổn sự, chỉ sợ hai mươi tám thành của Tây Lương đã tay không cho người, ngay cả sĩ tốt Đại Ngụy cũng co đầu rút cổ ở Tây Lĩnh quan, tránh né đám Man tử cưỡi sói.
Vô luận thế nào thì bây giờ điều binh lực Tây Lương là việc cực kỳ không ổn. Nhưng dù sao Tư Mã Hủ quyền thế che trời, lão trong triều nói một câu dẹp nội loạn mới có thể bình biên giới làm cho rất nhiều quan khác phản đối lão phải á khẩu.
Hai vị Thần Tướng Chung An và Dương Châu đối với việc này phê bình kín đáo, nhưng cuối cùng không thể kháng lệnh đi tới Lâm Sa thành, cả ngày nhìn con sông lớn trước mắt mà uống rượu qua ngày.
Thời tiết hôm nay coi như không tệ.
Hai vị Thần Tướng đại nhân có tuổi chán đến chết, hẹn nhau lên đầu thành uống rượu trò chuyện lý thú lúc chinh chiến ở Tây Lương.
Đây cũng là chỗ tốt duy nhất ở Lâm Sa thành. Thái thú nơi đây bất quá lục phẩm, hai vị Thần Tướng lại là nhị phẩm, vị Thái Thú ngày thường làm mưa làm gió trong thành khi đối mặt hai người cũng không dám thở mạnh. Hai người ở chỗ này nói là thổ hoàng cũng không đủ.
Thời gian thoải mái như vậy nhưng với hai vị đầy kinh nghiệm sa trường thì không hề buông lỏng, ngày đêm bố phòng giám thị đám đao khách Giang Đông ở phía đối diện nhưng chưa bao giờ ngưng nghỉ.
Đương nhiên bọn họ cũng không muốn thật sự giao thủ với đám đao khách ấy.
Không nói đến vị Thiên Thương Tinh Vẫn trẻ tuổi kia, đám đao khách không sợ chết dưới tay y cũng đủ làm cho hai vị Thần Tướng sớm quen sinh tử đã thấy sợ rồi.
Việc của bọn họ chỉ là giám thị hướng đi của đám đao khách kia, kịp thời báo cáo cho triều đình mà thôi.
Đến mức động thủ, oan có đầu nợ có chủ vẫn là giao cho vị Anh Vương điện hạ xuất thế kia đi.
Hai người nghĩ đến đây lại xách bầu rượu uống cạn, đang muốn sai sĩ tốt tới nội phủ Thái Thú lấy bầu ngon hơn thì một tiếng thét kinh hãi chợt truyền đến.
- Tướng quân! Trên mặt sông có dị động.
Hai người nghe vậy thì giật mình, cảm giác say tán sạch.
Bọn họ vội đi tới bờ thành dõi mắt trông về phương xa. Theo thị lực của bọn họ đương nhiên nhìn một cái là thấy, trong bóng tối, trên mặt sông cuồn cuộn.
Thuyền lá đang chậm rãi từ bờ bên kia sông mà đến. Đứng trên những con thuyền kia là từng vị mặc áo trắng, đầu đội nón lá, lưng đeo trường đao.
Mà ở mũi thuyền của con thuyền đầu tiên, cũng có một bóng người, trang phục của y không khác với những đao khách phía sau nhưng Chung An và Dịch Dương Châu nhìn một cái đã nhận ra - Thiên Thương Tinh Vẫn, Đao Nô Sở Tích Phong!
Dù cho cách nhau khá xa nhưng vị đao khách kia dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, nón lá che mặt chợt nâng lên, một tia sáng sắc bén từ đôi mắt y bắn ra xuyên qua tầng tầng hơi nước trên mặt sông Ly Giang đâm thẳng vào tâm thần hai người.
Trong lòng hai vị Thần Tướng run lên, cũng không kịp suy tư vì cái gì thời gian đám đao khách kia vượt sông so với tin tức bọn họ nhận được muộn hơn một tháng. Bọn họ vội vàng thu hồi ánh mắt dò xét, quay đầu quát lớn với những sĩ tốt kia.
- Nhanh đi chuẩn bị ngựa! Nghìn dặm khẩn cấp đưa tới Trường An!
- Đám đao khách Sở gia đến rồi!!!
/743
|