Thanh Loan đã chạy hồi lâu.
Từ sắc trời hơi sáng cho đến lúc hoàng hôn.
Vì tránh né hết thảy khả năng gặp truy kích, nàng lựa chọn chạy trong rừng rậm cho khuất tầm mắt.
Nó khiến bản thân Thanh Loan thân mang thương thế lại muốn phân tâm chiếu cố Tô Trường An nên tình cảnh càng thêm khó khăn.
Vào năm canh giờ trước, hồn phách của Tô Trường An nên về Tinh Hải rồi.
Thế nhưng Thanh Loan không có tấu hồn khúc, nàng cứ tiếp tục kéo dài, vết rạn trên thân ngọc tiêu theo thời gian trôi qua càng ngày càng nhiều.
Rốt cuộc bọn hắn xuyên qua mảnh rừng rậm, thân thể Thanh Loan bỗng dưng nhẹ bẫng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
May mắn nàng tay mắt lanh lẹ đỡ một bên cành cây đứng vững thân hình lại.
Nàng thở một hơi áp xuống thương thế đang quay cuồng càng ngày càng mãnh liệt bên trong cơ thể, sau đó dõi mắt nhìn về phương xa.
Hai mắt nàng theo đó tỏa sáng vì cách đó không xa trên đường nông thôn xuất hiện một tòa đạo quan. Nhìn bộ dáng có chút tàn bại, nghĩ được chắc là lâu rồi không có người cư trú. Bất quá theo ý của Thanh Loan, có thể phòng ngừa tiếp xúc với ngoại nhân, lại có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thương thế bên trong cơ thể nàng thật sự quá nặng, nếu không điệu trị thoáng một phát chỉ sợ nguy tới tính mạng. Mà tình huống của Tô Trường An cũng không thể lạc quan, thương thế nghiêm trọng, mệnh tinh nghiền nát, nếu không phải chậm chạp không thổi hồn khúc, chỉ sợ nhục thân hắn sớm đã tan rã, anh linh đi về.
Theo như lời của La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc đi đến Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền có thể cứu Tô Trường An.
Thanh Loan cảm thấy không đúng.
Hai người bọn họ là phàm thai mắt thường, nghĩ Tô Trường An chỉ bị Thần Huyết cắn nuốt nhưng kỳ thực thời gian của hắn đã đến, là trời không dung hắn.
Lại không luận Bắc Thông Huyền có thể cứu được hắn hay không nhưng có một điểm, Trường An đi Tây Lương đâu chỉ xa vạn dặm? Theo tình huống hiện tại của Thanh Loan muốn mang theo Tô Trường An đi đến địa phương xa như vậy không có khả năng trong một hai tháng. Đến lúc đó chớ nói Tô Trường An, chỉ sợ bản thân Thanh Loan cũng có thể chết vì cắn trả đến từ Tinh Thần Các.
Cái này là lý lẽ nước xa không cứu được lửa gần.
Nghĩ đến những điều này, rốt cuộc Thanh Loan vịn được Tô Trường An đi tới đường thôn vắng vẻ kia.
Như sở liệu của nàng, đạo quán tan hoang sớm đã không còn người ở, tượng thần được cung phụng bên trong cũng tàn hại không chịu nổi. Đứt chi vỡ đầu, còn có rêu xanh mọc lên từ các vết nứt trên thân tượng.
Chuyện như vậy cũng không tính kỳ quái.
Mặc dù Đại Ngụy biểu hiện ra binh hùng tướng mạnh nhưng kỳ thực miệng cọp gan thỏ, nhiều năm gươm ngựa sẵn sàng, nam chinh bắc chiến đã sớm lấy hết thân thể của con quái vật khổng lồ này. Đến bây giờ ngay cả dân chúng nội địa trung nguyên không cần gánh chịu chiến hỏa loạn lạc của biên cảnh thì cũng bị sưu cao thuế nặng của triều đình mà cuộc sống cực kỳ khó khăn.
Vì vậy có không ít người không thể sống tiếp được.
Nhưng chung quy cũng sẽ không có người chịu chết như vậy, cho nên dù chỉ cách Trường An mấy trăm dặm nhưng không tránh được nạn trộm cướp hoành hành.
Nếu đã có nạn trộm cướp, bất kể là đạo quan hay dân chúng đều nghĩ biện pháp rời xa chốn thị phi này.
Đương nhiên đây cũng không phải là ý tứ của Thanh Loan.
Nàng tìm được một tấm vảnh mành cũng không tính sạch sẽ nhưng khô ráo, lại tìm thêm chút cỏ khô. Sau đó nàng rải cỏ khô lên đất rồi trải vải mành lên, kế tiếp nhẹ nhàng cẩn thận đặt Tô Trường An lên đó.
Đây thật ra cũng không xem là một chuyện khó khăn nhưng Thanh Loan lại làm rất lâu - thương thế của nàng quá nặng rồi, nàng cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mà đúng lúc này, Tô Trường An luôn hôn mê phát ra một trận ho khan dữ dội, sắc mặt tái nhợt mở ra đôi mắt mình.
Có lẽ do nguyên nhân hồi quang phản chiếu, đại não luôn chìm trong hôn mê giờ lại thanh tỉnh chút ít, hắn nhìn vẻ mặt Thanh Loan vui mừng ngay trước mắt, hơi sững sờ.
Vẻ mặt như vậy, Tô Trường An cùng nàng ở chung mấy tháng nhưng chưa bao giờ thấy qua.
- Chúng ta ở đâu?
Tô Trường An hỏi. Trí nhớ của hắn lưu lại chỉ có Từ Nhượng.
Thanh Loan lắc đầu, cũng không có giải thích quá nhiều, nàng hiểu rất rõ tình huống hiện tại của Tô Trường An, biết được quá nhiều ngược lại càng thêm phiền.
- Cách Trường An khoảng hai trăm dặm về phía Tây. - Thanh Loan đáp.
- Phía Tây Trường An?
Tô Trường An có chút nghi hoặc, mới hỏi được mấy chữ thì ngực tê rần lại phát ra một trận ho khan dữ dội, đến mức máu tươi tràu ra khóe miệng.
Thanh Loan thấy thế thì trong lòng hốt hoảng, vội vàng lấy ống tay áo của mình lau khóe miệng của Tô Trường An.
- Ta muốn dẫn ngươi đi Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền.
Thanh Loan nói như vậy.
- Tìm Bắc Thông Huyền?
Tô Trường An sau một hơi trì hoãn thì sững sờ, hắn không hiểu rõ tại sao phải đi tìm Bắc Thông Huyền? Bất quá việc làm hắn lo lắng hơn chính là tình huống La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc cùng với Thanh Loan làm như thế nào mang hắn chạy ra khỏi thành Trường An.
Mặc dù thân thể hắn suy yếu nhưng liếc một cái vẫn nhìn ra được tình huống của Thanh Loan hiện giờ cũng không tốt lắm.
- La Ngọc Nhi nói là Bắc Thông Huyền có biện pháp cứu ngươi, nghĩ đến hẳn là có thể ngăn Thần Huyết trong cơ thể ngươi cắn trả. Nhưng... Thanh Loan nói đến đây thì lại thôi.
Nhưng hiện tại bản chất của Tô Trường An không phải là Thần Huyết cắn trả mà là mệnh tinh của hắn vỡ vụn, anh linh phải về. Đây là hiện thực mà Thanh Loan không đành lòng nói với Tô Trường An.
- Nhưng căn bản không kịp rồi đúng không?
Tô Trường An lại lộ nụ cười sầu thảm tiếp lời Thanh Loan.
Trong lòng Thanh Loan chấn động, vừa muốn nói cái gì đó thì Tô Trường An chậm rãi vươn lên cánh tay trái của hắn.
Cánh tay kia có lẽ vì mất máu quá nhiều nên có chút tái nhợt, bên trên còn chằng chịt vết thương, mặc dù đã cầm máu đóng vảy nhưng nhìn qua vẫn giật mình.
Nhưng mấy điều này cũng không đủ để Thanh Loan cảm thấy kinh hãi, điều chân chính làm vị Tống Táng Giả này kinh sợ chính là từ đầu ngón tay của Tô Trường An đang có một chút ánh sao như lưu ly nghiền nát bay lên, không ngừng tán về bốn phía.
Đó là nhục thân Tô Trường An đang quay về mặt đất.
Thanh Loan vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chẳng biết lúc nào sắc trời đã triệt để tối xuống, ánh sáng của ngôi sao màu đỏ như máu kia càng ngày càng yếu, giống như lửa đèn cầy có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tinh Vẫn lúc sắp chết thì nhục thân táng tại mặt đất, anh linh quay về Tinh Hải.
Đạo lý này nghìn đời không thay đổi.
Thời gian Tô Trường An chết cũng đã sớm đến rồi, bởi vì Thanh Loan thân vốn là Tống Táng Giả nên khẽ kéo dài thế nen thân xác của hắn chậm chạp không tiêu tan, nhưng bây giờ cũng đến giới hạn sụp đổ.
Dù cho nàng đè xuống cắn trả nặng nề đến từ Tinh Thần Các không tấu hồn khúc thì vẫn không cải biến được hiện thực Tô Trường An sắp chết.
Ngôi sao kêu gọi anh linh của hắn, mặt đất thôn phệ thân xác của hắn.
Đây là uy áp của phương trời đất này mà tới, há một vị Tống Táng Giả như nàng có thể sửa đổi sao?
- Xem ra, ta sắp chết rồi.
Tô Trường An vừa cười vừa nói. Nhưng sắc mặt của hắn tái nhợt trực tiếp khiến cho tim của Thanh Loan đau nhói.
Hắn nhìn vẻ mặt bi thương sắp rơi lệ của Thanh Loan.
Hắn rất nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Sau khi Thần Huyết thối lui, cảnh giới của hắn hạ xuống nhưng lại có mệnh tinh của mình. Nói như vậy, hắn xem như là Tinh Vẫn.
Điều may mắn Phá Quân là một trong hung tinh, từ ý nào đó mà nói cũng giống như Thất Tinh Thiên Lam, mỗi một vị Tinh Vẫn đều có tư cách đi đến Tinh Hải.
Hắn có thẻ nhìn thấy Mạc Thính Vũ, Ngọc Hành còn có Sở Tích Phong ở nơi đó.
Hắn nghĩ như vậy, miễn cưỡng cũng được xưng tụng thành đao khách giống bọn họ đi?
Rồi Thanh Loan lại vì hắn thút thít nỉ non, các nàng Cổ Tiễn Quân ở phương Bắc xa xôi có lẽ lúc nghe tin hắn chết cũng rơi xuống vài giọt nước mắt.
Cái này càng tốt.
Rất giống với các đại hiệp hắn từng xem qua trong sách.
Thời điểm bọn họ chết chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ hài xinh đẹp vì họ khóc đến mức trời đất tối sầm .
Tô Trường An cũng không hi vọng các nàng khóc đến lợi hại như vậy, nhưng khóc lên một hồi cũng là không tệ lắm, ít nhất chứng minh trên thế giới này còn có một nhóm người quan tâm bản thân mình.
Hắn nghĩ như vậy, mí mắt càng ngày càng nặng.
Hắn cảm giác mình còn nhiều chuyện chưa kịp làm, rất nhiều phong cảnh chưa nhìn thấy.
Nhưng não của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả việc suy nghĩ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Tấu hồn khúc đi.
Hắn nói như vậy, Thanh Loan vẫn luôn ép xuống không tấu hồn khúc, mặc dù hắn không rõ lắm làm như vậy nàng sẽ gặp hậu quả gì nhưng xem trạng thái Thanh Loan hiện tại, nghĩ đến cũng không quá dễ dàng.
Đã tránh không được cái chết, cần gì phải kéo dài đây?
Huống chi có thể được nàng đưa hắn đến Tinh Hải, hắn rất yên tâm cũng rất an tâm.
Thanh Loan vẫn luôn cúi đầu lúc nghe lời này của Tô Trường An chợt ngẩng phắt đầu lên.
Nàng đùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Trường An, nhìn đôi con ngươi đã dần dần mất đi ý thức. Sau đó dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói ra:
- Không, ta không muốn ngươi chết, cũng không cho ngươi chết.
Tô Trường An bên bờ hấp hối nghe vậy thì khó khăn lắc đầu, dùng một tia khí lực cuối cùng của hắn nói ra:
- Không cần làm khó chính mình. Đưa ta đi thôi, ngươi đa đáp ứng ta, đợi ngày hồn ta về Tinh Hải, ngươi sẽ đưa ta.
- Hiện tại là thời cơ tốt để ngươi thực hiện hứa hẹn rồi.
Thanh Loan dường như tai không nghe thấy những lời của Tô Trường An nên tiếp tục nói:
- Thời điểm ở Thiên Lam viện, ta hỏi qua Như Nguyệt thích một người đến tột cùng là như thế nào.
- Nàng nói cho ta biết, một nữ hài lúc thích một nam hài, sẽ vì hắn mà không thông tình lý, không giảng đạo lý cũng không tuân thủ hứa hẹn.
- Ta luôn luôn nghi hoặc, bởi vì ta cảm thấy đạo lý nhật định phải nói, hứa hẹn nhất định phải tuân thủ. Loại người như ta, hẳn sẽ không thích ai đó.
- Nhưng bây giờ ta mới biết được, ta thích ngươi. Cho nên ta thực xin lỗi không thể tuân thủ ước định của chúng ta, ta không thể đưa ngươi cũng không muốn ngươi chết.
Thanh Loan không biết Tô Trường An hiện tại có thể còn nghe được lời nàng nói hay không, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Nàng dường như dùng hết tất cả dũng khí của cả đời này đặt lên môi hắn một nụ hôn nhè nhẹ.
Sau đó nàng kiên quyết đứng lên, mặt nhìn về trời sao, gỡ xuống ngọc tiêu tràn đầy vết nứt.
Theo đó một đạo hồn khúc vang lên.
Đó là một hồn khúc rất đặc biệt.
Không tiễn, không táng. Mà là an.
Đây là hồn khúc mà mỗi vị Tống Táng giả chỉ có thể tấu một lần - An Hồn khúc.
Không táng người liền táng mình.
Đây là quy củ của Tinh Thần Các. Mỗi vị Tống Táng Giả đều phải tuân thủ.
Từ sắc trời hơi sáng cho đến lúc hoàng hôn.
Vì tránh né hết thảy khả năng gặp truy kích, nàng lựa chọn chạy trong rừng rậm cho khuất tầm mắt.
Nó khiến bản thân Thanh Loan thân mang thương thế lại muốn phân tâm chiếu cố Tô Trường An nên tình cảnh càng thêm khó khăn.
Vào năm canh giờ trước, hồn phách của Tô Trường An nên về Tinh Hải rồi.
Thế nhưng Thanh Loan không có tấu hồn khúc, nàng cứ tiếp tục kéo dài, vết rạn trên thân ngọc tiêu theo thời gian trôi qua càng ngày càng nhiều.
Rốt cuộc bọn hắn xuyên qua mảnh rừng rậm, thân thể Thanh Loan bỗng dưng nhẹ bẫng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
May mắn nàng tay mắt lanh lẹ đỡ một bên cành cây đứng vững thân hình lại.
Nàng thở một hơi áp xuống thương thế đang quay cuồng càng ngày càng mãnh liệt bên trong cơ thể, sau đó dõi mắt nhìn về phương xa.
Hai mắt nàng theo đó tỏa sáng vì cách đó không xa trên đường nông thôn xuất hiện một tòa đạo quan. Nhìn bộ dáng có chút tàn bại, nghĩ được chắc là lâu rồi không có người cư trú. Bất quá theo ý của Thanh Loan, có thể phòng ngừa tiếp xúc với ngoại nhân, lại có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thương thế bên trong cơ thể nàng thật sự quá nặng, nếu không điệu trị thoáng một phát chỉ sợ nguy tới tính mạng. Mà tình huống của Tô Trường An cũng không thể lạc quan, thương thế nghiêm trọng, mệnh tinh nghiền nát, nếu không phải chậm chạp không thổi hồn khúc, chỉ sợ nhục thân hắn sớm đã tan rã, anh linh đi về.
Theo như lời của La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc đi đến Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền có thể cứu Tô Trường An.
Thanh Loan cảm thấy không đúng.
Hai người bọn họ là phàm thai mắt thường, nghĩ Tô Trường An chỉ bị Thần Huyết cắn nuốt nhưng kỳ thực thời gian của hắn đã đến, là trời không dung hắn.
Lại không luận Bắc Thông Huyền có thể cứu được hắn hay không nhưng có một điểm, Trường An đi Tây Lương đâu chỉ xa vạn dặm? Theo tình huống hiện tại của Thanh Loan muốn mang theo Tô Trường An đi đến địa phương xa như vậy không có khả năng trong một hai tháng. Đến lúc đó chớ nói Tô Trường An, chỉ sợ bản thân Thanh Loan cũng có thể chết vì cắn trả đến từ Tinh Thần Các.
Cái này là lý lẽ nước xa không cứu được lửa gần.
Nghĩ đến những điều này, rốt cuộc Thanh Loan vịn được Tô Trường An đi tới đường thôn vắng vẻ kia.
Như sở liệu của nàng, đạo quán tan hoang sớm đã không còn người ở, tượng thần được cung phụng bên trong cũng tàn hại không chịu nổi. Đứt chi vỡ đầu, còn có rêu xanh mọc lên từ các vết nứt trên thân tượng.
Chuyện như vậy cũng không tính kỳ quái.
Mặc dù Đại Ngụy biểu hiện ra binh hùng tướng mạnh nhưng kỳ thực miệng cọp gan thỏ, nhiều năm gươm ngựa sẵn sàng, nam chinh bắc chiến đã sớm lấy hết thân thể của con quái vật khổng lồ này. Đến bây giờ ngay cả dân chúng nội địa trung nguyên không cần gánh chịu chiến hỏa loạn lạc của biên cảnh thì cũng bị sưu cao thuế nặng của triều đình mà cuộc sống cực kỳ khó khăn.
Vì vậy có không ít người không thể sống tiếp được.
Nhưng chung quy cũng sẽ không có người chịu chết như vậy, cho nên dù chỉ cách Trường An mấy trăm dặm nhưng không tránh được nạn trộm cướp hoành hành.
Nếu đã có nạn trộm cướp, bất kể là đạo quan hay dân chúng đều nghĩ biện pháp rời xa chốn thị phi này.
Đương nhiên đây cũng không phải là ý tứ của Thanh Loan.
Nàng tìm được một tấm vảnh mành cũng không tính sạch sẽ nhưng khô ráo, lại tìm thêm chút cỏ khô. Sau đó nàng rải cỏ khô lên đất rồi trải vải mành lên, kế tiếp nhẹ nhàng cẩn thận đặt Tô Trường An lên đó.
Đây thật ra cũng không xem là một chuyện khó khăn nhưng Thanh Loan lại làm rất lâu - thương thế của nàng quá nặng rồi, nàng cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mà đúng lúc này, Tô Trường An luôn hôn mê phát ra một trận ho khan dữ dội, sắc mặt tái nhợt mở ra đôi mắt mình.
Có lẽ do nguyên nhân hồi quang phản chiếu, đại não luôn chìm trong hôn mê giờ lại thanh tỉnh chút ít, hắn nhìn vẻ mặt Thanh Loan vui mừng ngay trước mắt, hơi sững sờ.
Vẻ mặt như vậy, Tô Trường An cùng nàng ở chung mấy tháng nhưng chưa bao giờ thấy qua.
- Chúng ta ở đâu?
Tô Trường An hỏi. Trí nhớ của hắn lưu lại chỉ có Từ Nhượng.
Thanh Loan lắc đầu, cũng không có giải thích quá nhiều, nàng hiểu rất rõ tình huống hiện tại của Tô Trường An, biết được quá nhiều ngược lại càng thêm phiền.
- Cách Trường An khoảng hai trăm dặm về phía Tây. - Thanh Loan đáp.
- Phía Tây Trường An?
Tô Trường An có chút nghi hoặc, mới hỏi được mấy chữ thì ngực tê rần lại phát ra một trận ho khan dữ dội, đến mức máu tươi tràu ra khóe miệng.
Thanh Loan thấy thế thì trong lòng hốt hoảng, vội vàng lấy ống tay áo của mình lau khóe miệng của Tô Trường An.
- Ta muốn dẫn ngươi đi Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền.
Thanh Loan nói như vậy.
- Tìm Bắc Thông Huyền?
Tô Trường An sau một hơi trì hoãn thì sững sờ, hắn không hiểu rõ tại sao phải đi tìm Bắc Thông Huyền? Bất quá việc làm hắn lo lắng hơn chính là tình huống La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc cùng với Thanh Loan làm như thế nào mang hắn chạy ra khỏi thành Trường An.
Mặc dù thân thể hắn suy yếu nhưng liếc một cái vẫn nhìn ra được tình huống của Thanh Loan hiện giờ cũng không tốt lắm.
- La Ngọc Nhi nói là Bắc Thông Huyền có biện pháp cứu ngươi, nghĩ đến hẳn là có thể ngăn Thần Huyết trong cơ thể ngươi cắn trả. Nhưng... Thanh Loan nói đến đây thì lại thôi.
Nhưng hiện tại bản chất của Tô Trường An không phải là Thần Huyết cắn trả mà là mệnh tinh của hắn vỡ vụn, anh linh phải về. Đây là hiện thực mà Thanh Loan không đành lòng nói với Tô Trường An.
- Nhưng căn bản không kịp rồi đúng không?
Tô Trường An lại lộ nụ cười sầu thảm tiếp lời Thanh Loan.
Trong lòng Thanh Loan chấn động, vừa muốn nói cái gì đó thì Tô Trường An chậm rãi vươn lên cánh tay trái của hắn.
Cánh tay kia có lẽ vì mất máu quá nhiều nên có chút tái nhợt, bên trên còn chằng chịt vết thương, mặc dù đã cầm máu đóng vảy nhưng nhìn qua vẫn giật mình.
Nhưng mấy điều này cũng không đủ để Thanh Loan cảm thấy kinh hãi, điều chân chính làm vị Tống Táng Giả này kinh sợ chính là từ đầu ngón tay của Tô Trường An đang có một chút ánh sao như lưu ly nghiền nát bay lên, không ngừng tán về bốn phía.
Đó là nhục thân Tô Trường An đang quay về mặt đất.
Thanh Loan vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chẳng biết lúc nào sắc trời đã triệt để tối xuống, ánh sáng của ngôi sao màu đỏ như máu kia càng ngày càng yếu, giống như lửa đèn cầy có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tinh Vẫn lúc sắp chết thì nhục thân táng tại mặt đất, anh linh quay về Tinh Hải.
Đạo lý này nghìn đời không thay đổi.
Thời gian Tô Trường An chết cũng đã sớm đến rồi, bởi vì Thanh Loan thân vốn là Tống Táng Giả nên khẽ kéo dài thế nen thân xác của hắn chậm chạp không tiêu tan, nhưng bây giờ cũng đến giới hạn sụp đổ.
Dù cho nàng đè xuống cắn trả nặng nề đến từ Tinh Thần Các không tấu hồn khúc thì vẫn không cải biến được hiện thực Tô Trường An sắp chết.
Ngôi sao kêu gọi anh linh của hắn, mặt đất thôn phệ thân xác của hắn.
Đây là uy áp của phương trời đất này mà tới, há một vị Tống Táng Giả như nàng có thể sửa đổi sao?
- Xem ra, ta sắp chết rồi.
Tô Trường An vừa cười vừa nói. Nhưng sắc mặt của hắn tái nhợt trực tiếp khiến cho tim của Thanh Loan đau nhói.
Hắn nhìn vẻ mặt bi thương sắp rơi lệ của Thanh Loan.
Hắn rất nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Sau khi Thần Huyết thối lui, cảnh giới của hắn hạ xuống nhưng lại có mệnh tinh của mình. Nói như vậy, hắn xem như là Tinh Vẫn.
Điều may mắn Phá Quân là một trong hung tinh, từ ý nào đó mà nói cũng giống như Thất Tinh Thiên Lam, mỗi một vị Tinh Vẫn đều có tư cách đi đến Tinh Hải.
Hắn có thẻ nhìn thấy Mạc Thính Vũ, Ngọc Hành còn có Sở Tích Phong ở nơi đó.
Hắn nghĩ như vậy, miễn cưỡng cũng được xưng tụng thành đao khách giống bọn họ đi?
Rồi Thanh Loan lại vì hắn thút thít nỉ non, các nàng Cổ Tiễn Quân ở phương Bắc xa xôi có lẽ lúc nghe tin hắn chết cũng rơi xuống vài giọt nước mắt.
Cái này càng tốt.
Rất giống với các đại hiệp hắn từng xem qua trong sách.
Thời điểm bọn họ chết chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ hài xinh đẹp vì họ khóc đến mức trời đất tối sầm .
Tô Trường An cũng không hi vọng các nàng khóc đến lợi hại như vậy, nhưng khóc lên một hồi cũng là không tệ lắm, ít nhất chứng minh trên thế giới này còn có một nhóm người quan tâm bản thân mình.
Hắn nghĩ như vậy, mí mắt càng ngày càng nặng.
Hắn cảm giác mình còn nhiều chuyện chưa kịp làm, rất nhiều phong cảnh chưa nhìn thấy.
Nhưng não của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả việc suy nghĩ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Tấu hồn khúc đi.
Hắn nói như vậy, Thanh Loan vẫn luôn ép xuống không tấu hồn khúc, mặc dù hắn không rõ lắm làm như vậy nàng sẽ gặp hậu quả gì nhưng xem trạng thái Thanh Loan hiện tại, nghĩ đến cũng không quá dễ dàng.
Đã tránh không được cái chết, cần gì phải kéo dài đây?
Huống chi có thể được nàng đưa hắn đến Tinh Hải, hắn rất yên tâm cũng rất an tâm.
Thanh Loan vẫn luôn cúi đầu lúc nghe lời này của Tô Trường An chợt ngẩng phắt đầu lên.
Nàng đùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Trường An, nhìn đôi con ngươi đã dần dần mất đi ý thức. Sau đó dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói ra:
- Không, ta không muốn ngươi chết, cũng không cho ngươi chết.
Tô Trường An bên bờ hấp hối nghe vậy thì khó khăn lắc đầu, dùng một tia khí lực cuối cùng của hắn nói ra:
- Không cần làm khó chính mình. Đưa ta đi thôi, ngươi đa đáp ứng ta, đợi ngày hồn ta về Tinh Hải, ngươi sẽ đưa ta.
- Hiện tại là thời cơ tốt để ngươi thực hiện hứa hẹn rồi.
Thanh Loan dường như tai không nghe thấy những lời của Tô Trường An nên tiếp tục nói:
- Thời điểm ở Thiên Lam viện, ta hỏi qua Như Nguyệt thích một người đến tột cùng là như thế nào.
- Nàng nói cho ta biết, một nữ hài lúc thích một nam hài, sẽ vì hắn mà không thông tình lý, không giảng đạo lý cũng không tuân thủ hứa hẹn.
- Ta luôn luôn nghi hoặc, bởi vì ta cảm thấy đạo lý nhật định phải nói, hứa hẹn nhất định phải tuân thủ. Loại người như ta, hẳn sẽ không thích ai đó.
- Nhưng bây giờ ta mới biết được, ta thích ngươi. Cho nên ta thực xin lỗi không thể tuân thủ ước định của chúng ta, ta không thể đưa ngươi cũng không muốn ngươi chết.
Thanh Loan không biết Tô Trường An hiện tại có thể còn nghe được lời nàng nói hay không, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Nàng dường như dùng hết tất cả dũng khí của cả đời này đặt lên môi hắn một nụ hôn nhè nhẹ.
Sau đó nàng kiên quyết đứng lên, mặt nhìn về trời sao, gỡ xuống ngọc tiêu tràn đầy vết nứt.
Theo đó một đạo hồn khúc vang lên.
Đó là một hồn khúc rất đặc biệt.
Không tiễn, không táng. Mà là an.
Đây là hồn khúc mà mỗi vị Tống Táng giả chỉ có thể tấu một lần - An Hồn khúc.
Không táng người liền táng mình.
Đây là quy củ của Tinh Thần Các. Mỗi vị Tống Táng Giả đều phải tuân thủ.
/743
|