Sáng canh ba giờ Mẹo, trong doanh địa Hãm Trận Doanh vang lên một hồi kèn lệnh dài. Thiếu niên Lưu Trường Ngọc phùng mang trợn má, ôm lấy một cái kèn lệnh so với đầu của mình còn lớn hơn hai lần, đỏ mặt tía tai lấy hết sức mà thổi. Hồ Tử đứng ở một bên, khuôn mặt đầy râu quai nón bắt đầu hét to mắng đám binh lính còn đang tham ngủ trong doanh trướng đứng dậy.
Tô Trường An mang theo Thanh Loan đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám binh lính lười nhác. Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, đám binh lính này mới tạo thành đội ngũ đứng trước mặt Tô Trường An, ánh mắt còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì.
Tô Trường An đang muốn nói cái gì đó, nhưng xa xa chợt truyền đến một hồi tiếng cười:
Ha ha, Nam Tướng quân thật chăm chỉ. Sáng sớm như vậy đã huấn luyện sĩ tốt rồi, ngài làm cho Cố mỗ thấy thật hổ thẹn.
Mọi người quay đầu nhìn lại liền thấy Cố Nha Lãng cùng phó vị phó tướng có vết sẹo trên mặt, cùng mấy binh lính hộ vệ dáng vẻ vui mừng đi tới. Chắc chắn là có quỷ kế, không phải chuyện tốt lành gì.
Cố tướng quân có chuyện gì sao? Tô Trường An không mặn không nhạt hỏi. Hắn dù sao lịch duyệt còn thấp, mới hôm qua còn dùng những lời ác ý với nhau nhưng cách có mấy canh giờ thì hắn cũng không bày được khuôn mặt tươi cười đón chào nhanh như của Cố Nha Lãng hiện giờ.
Theo như Nam tướng quân nói, nếu không có việc gì thì ta không thể đến đây xem sao? Cố Nha Lãng dường như không phát hiện vẻ mặt Tô Trường An không vui, thuận miệng trả lời.
Tô Trường An không đáp lại, chỉ giương mắt lạnh lẽo nhìn gã. Chuyện lá mặt lá trái này thì với tâm tính của Tô Trường An làm không được. Hắn không phải là không muốn làm, mà sẽ không làm. Cố Nha Lãng bị vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Trường An làm cho mất mặt, gã liền thu hồi vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nói ra: Thực không dám dấu diếm, lão ca ta hôm qua nhận được thông báo nói lão đệ ngươi lơ là nhiệm vụ, không lo quốc quân đại sự. Nói đến đây Cố Nha Lãng dừng lại một chút, con ngươi liếc xéo Tô Trường An, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường thì không khỏi chán nản, nghĩ thầm Để ta xem người còn chống được đến bao giờ.
Nghĩ như vậy, Cố Nha Lãng tiếp tục nói: Nói là Nam lão đệ ngươi dung túng binh lính bỏ trốn, đến cả binh sĩ tuần tra doanh trại cũng không có.
Binh sĩ tuần tra? Không phải việc tuần tra doanh trướng từ trước đến nay đều là trách nhiện của Cố tướng quân sao? Hồ Tử ở trong quân doanh nhiều năm cũng không phải là người hồ đồ, liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Nha Lãng tới là cố ý bới móc, sợ Tô Trường An không biết nguyên do sự việc bên trong sẽ ăn thiệt thòi nên liền bất chấp giới hạn của một binh sĩ, lên tiếng nhắc nhở.
Cố Nha Lãng nghe vậy sắc mặt liền phát lạnh: Ta với tướng quân ngươi đang nói chuyện, ngươi chỉ là binh sĩ có quyền gì xen vào. Gã nói xong liền móc ra trường tiên treo bên thắt lưng đánh về phía Hồ Tử.
Khi nói ra mấy lời ấy Hồ Tử liền biết sẽ có kết cục này, nhưng dù vậy cũng không có nửa phần sợ hãi; bản thân chỉ âm thầm hy vọng Tô Trường An có thể sáng tỏ ý của mình, không mắc mưu của Cố Nha Lãng.
Dù sao Tô Trường An so với Thiên phu trưởng trước kia của bọn họ tốt hơn rất nhiều. Nếu hắn xảy ra chuyện, chỉ e Hãm Trận Doanh sẽ bị đánh về nguyên hình, trở lại quãng thời gian khổ không thể tả.
Ngay tại lúc Hồ Tử vận khởi linh lực, chuẩn bị chống cự lại thì cũng ngay lúc đó có một cánh tay đưa ra, vững vàng tiếp được đòn roi. Hồ Tử trong lòng giật mình, có chút cảm kích, lại có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Trường An. Tiếp được roi này, tự nhiên là để cho Hồ Tử sinh lòng cảm kích, nhưng đồng thời cũng vì thế mà Tô Trường An cùng Cố Nha Lãng triệt để vạch mặt. Được mất trong đó, người sáng suốt tự nhiên đều có thể nhìn rõ.
Nhưng Tô Trường An lại không nghĩ được nhiều như vậy, hắn nghe ra Hồ Tử có lòng giúp mình, mà với tâm tính của hắn từ trước đến nay nếu người không phụ ta thì ta tuyệt không phụ người. Cho nên Tô Trường An không có khả năng trơ mắt nhìn Hồ Tử bị Cố Nha Lãng hành hạ ngay trước mặt mình.
Nam Tướng quân, đây là ý gì? Thần sắc Cố Nha Lãng biến đổi, gã thật không nghĩ được Tô Trường An sẽ vì một sĩ tốt nhỏ nhoi mà trở mặt với mình.
Cố Tướng quân, đây lại là ý gì? Tô Trường An hỏi ngược lại, linh lực trong tay chấn động, trường tiên liền bị hắn ném về.
Hạ nhân không hiểu chuyện, ta thay Nam huynh quản giáo cẩn thận... Lời của Cố Nha Lãng còn chưa dứt, liền bị Tô Trường An cắt ngang: Chuyện của thủ hạ ta, ta tự có chừng mực. Còn chưa tới phiên ngươi quản giáo! Tô Trường An nói lời này hoàn toàn không có chút khách khí, thậm chí còn có thể nói là ương ngạnh.
Sắc mặt Cố Nha Lãng vì vậy mà thay trắng đổi xanh, gã cắn răng đè xuống tức giận trong lòng nói: Tốt, là Cố mỗ nhiều chuyện rồi, bây giờ chúng ta nói một chút hôm qua Nam tướng quân không bố trí tốt binh lính tuần tra, dung túng người dưới trướng bỏ trốn đây!
Không phải phó quan của ta đã nói rồi sao, việc tuần tra đều là ngươi chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện liên quan gì đến ta? Tô Trường An lạnh giọng trả lời.
Nam tướng quân liền có chỗ không biết rồi, lúc trước Thần tướng đại nhân giao việc tuần tra danh địa cho ta nhưng chỉ có tám doanh không bao gồm Hãm Trận doanh, chưa từng nói ta phải quản doanh này. Nếu đã không quy cho ta quản thì đương nhiên trách nhiệm thuộc về Thiên phu trưởng ngươi rồi! Cố Nha Lãng vừa cười vừa nói, hiển nhiên lý do thoái thác đã được gã chuẩn bị sẵn.
Tô Trường An nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi nói: Nhưng hôm qua ta không có lập quân lệnh trạng, bây giờ cũng không tính…
Cố Nha Lãng thấy Tô Trường An không hiểu ngọn nguồn thì thoải mái thêm vài phần, vẻ mặt gã nghiêm túc cắt đứt lời của Tô Trường An: Việc đào binh này thực ra từ trước đến nay đều có, Nam lão đệ không lập quân lệnh trạng đương nhiên không thể trách được. Nhưng ngươi lại không bố trí tuần tra chính là thất trách. Gã giống như khuyên nhủ nhưng giấu không được sự đắc ý.
Bất quá ta tin Nam lão đệ dám không bố trí tuần tra tự nhiên đã có tính toán trước, nhưng để phòng người khác nói này nói kia không thể không mang người đến kiểm lại doanh số. Gã nói xong cũng không trưng cầu ý kiến của Tô Trường An mà nháy mắt ra hiệu với hộ vệ sau lưng để cho bọn họ đi đến tập kết đội ngũ Hãm Trận doanh thành hình vuông bắt đầu kiểm kê nhân số.
Sắc mặt Tô Trường An càng hiện ra vẻ khó coi, giọng nói hiếm thấy hòa hoãn hỏi: Thật sự không biết nếu có đào binh sẽ xử trí như thế nào?
Cái này... Vẻ mặt Cố Nha Lãng khó xử nhưng sự vui vẻ lại bại lộ sự đắc ý trong lòng gã. Nếu đào binh bị bắt đương nhiên xử trí đào binh là được, nếu là thoát rồi ngược lại không ngại, tối đa bị Thần tướng đại nhân quát mắng vài câu. Nhưng Nam lão đệ ngươi lại không bắt được đào binh cũng không bố trí tuần tra, chuyện thất trách nếu rơi vào tai Thần tướng đại nhân ngươi cũng biết, trong mắt vị Thần tướng này từ trước đến nay là không chứa được hạt cát đấy. (ý nói chuyện nhỏ cũng khó chịu)
Hôm qua Cố Nha Lãng về suy nghĩ một phen thật kỹ cảm thấy nếu Trấn Tây Quan thật sự trọng dụng Tô Trường An thì không có khả năng an bài hắn đến Hãm Trận doanh. Hôm qua gây chuyện lớn như vậy nhưng y lại không ra mặt nghĩ đến chắc vì Tô Trường An là do Quan Thương Hải mang đến cho nên không dám khó xử bên ngoài. Vì vậy Cố Nha Lãng càng nghĩ càng cảm thấy chỉnh đốn Tô Trường An sẽ không đắc tội Trấn Tây Quan ngược lại có khả năng thỏa mãn tâm ý của y.
Ấy thế mới có tiết mục như bây giờ. Gã nói xong thì mấy tên hộ vệ kiểm tra cũng trở về không biết có phải do Cố Nha Lãng gợi ý hay không nhưng giọng của mấy tên này lại nói to. Tên hộ vệ báo lên: Khởi bẩm đại nhân, Hãm Trận doanh có tám trăm chín mươi hai người, bây giờ trình diện tám trăm tám mươi ba người, thiếu đi chín người!
Cố Nha Lãng nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hôm qua nghe hồi báo là ít đi ba người mà hôm nay lại chạy sáu người, trong lòng gã không khỏi vui vẻ thầm nghĩ lần này xem Tô Trường An sẽ kết thúc như thế nào. Nhưng trên mặt gã lại lộ vẻ đau đớn nói: Ái nha, chuyện này phải làm sao đây!
Gã nói xong quay đầu nhìn Tô Trường An chờ bộ dạng vị Thiên phu trưởng ngang ngược này quỳ xuống đất cầu xin. Nhưng gã không thể tưởng được chính là, lúc Tô Trường An nghe nói thiếu mất chín người lại thở ra một hơi.
Trong lòng Cố Nha Lãng không khỏi siết chặt sinh ra chút bất an nhưng miệng vẫn nói: Nam lão đệ, việc này ngươi giải thích thế nào?
Vẻ mặt Tô Trường An lại biểu hiện không hiểu đáp lại: Việc này có gì để giải thích sao?
Cố Nha Lãng cười lạnh: Một đêm này chạy ra chín tên binh lính, chuyện này chưa bao giờ xảy ra dưới tay Thần tướng, đến lúc người trách tội xuống...
Việc này có gì để trách tội sao? Tô Trường An một bộ không hiểu chuyện này liên quan gì đến mình.
Cố Nha Lãng thầm cho rằng lúc này Tô Trường An hết đường chối cãi nên bắt đầu giở trò vô lại. Nhưng Trấn Tây Quan làm người trước nay nghiêm khắc, Tô Trường An ỷ vào chiến lực vượt trội có thể làm mưa làm gió trước mặt bọn họ nhưng Cố Nha Lãng không tin hắn dám không để Thần tướng vào mắt.
Gã nghĩ như vậy thì sắc mặt cũng lạnh theo trầm giọng nói: Nam lão đệ ngang ngược không nói đạo lý như thế, lão ca đây cũng chỉ có thể đắc tội rồi, áp ngươi đi đến trước mặt Thần tướng đại nhân để người định đoạt!
Gã nói xong nháy mắt cho bọn hộ vệ sau lưng tiến lên muốn vây Tô Trường An. Nhưng Thanh Loan bên cạnh Tô Trường An tiến tới một bước rút kiếm khỏi vỏ quét một đường vòng cung lăng lệ ác liệt bức lui chúng hộ vệ.
Sắc mặt Cố Nha Lãng càng âm hàn nhưng đáy lòng càng đắc ý.
Thế nào? Nam lão đệ muốn chống lại lệnh bắt? Chẳng lẽ còn muốn binh biến? Gã cứ như vậy chụp mũ lên đầu Tô Trường An.
Tô Trường An thò tay ngăn Thanh Loan lại vẻ mặt nghi ngờ hỏi: Ta đương nhiên không dám chống lại lệnh bắt, chỉ là không thể vô duyên vô cớ bắt ta được. Chớ không phải cho rằng Nam mỗ là người hiền lành dễ ức hiếp?
Cố Nha Lãng ngẩn người, đáy lòng cũng có chút bội phục bổn sự chơi trò xỏ lá của Tô Trường An nhưng vẫn nói ra: Nam lão đệ, Hãm Trận doanh của ngươi hôm qua chạy ra chín binh lính, ta bắt ngươi vì cấp một cái công đạo cho Thần tướng đại nhân, như thế nào lại đổi trắng thay đen thì khác gì mấy phu nhân khóc om sòm ở đầu đường xó chợ chứ!
Thiếu chín người? Tô Trường An nghe vậy thì nét không hiểu trên mặt càng nhiều, hắn nghĩ nghĩ sau đó vỗ ót một cái nói: Chẳng lẽ Cố tướng quân chỉ chính là bọn họ? Hắn nói xong thì chỉ phía sau lưng, sắc mặt Cố Nha Lãng dần trở nên khó coi trong khi sáu binh lính đang áp giả ba người thần sắc uể oải đi tới nơi đây.
Tô Trường An mang theo Thanh Loan đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám binh lính lười nhác. Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, đám binh lính này mới tạo thành đội ngũ đứng trước mặt Tô Trường An, ánh mắt còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì.
Tô Trường An đang muốn nói cái gì đó, nhưng xa xa chợt truyền đến một hồi tiếng cười:
Ha ha, Nam Tướng quân thật chăm chỉ. Sáng sớm như vậy đã huấn luyện sĩ tốt rồi, ngài làm cho Cố mỗ thấy thật hổ thẹn.
Mọi người quay đầu nhìn lại liền thấy Cố Nha Lãng cùng phó vị phó tướng có vết sẹo trên mặt, cùng mấy binh lính hộ vệ dáng vẻ vui mừng đi tới. Chắc chắn là có quỷ kế, không phải chuyện tốt lành gì.
Cố tướng quân có chuyện gì sao? Tô Trường An không mặn không nhạt hỏi. Hắn dù sao lịch duyệt còn thấp, mới hôm qua còn dùng những lời ác ý với nhau nhưng cách có mấy canh giờ thì hắn cũng không bày được khuôn mặt tươi cười đón chào nhanh như của Cố Nha Lãng hiện giờ.
Theo như Nam tướng quân nói, nếu không có việc gì thì ta không thể đến đây xem sao? Cố Nha Lãng dường như không phát hiện vẻ mặt Tô Trường An không vui, thuận miệng trả lời.
Tô Trường An không đáp lại, chỉ giương mắt lạnh lẽo nhìn gã. Chuyện lá mặt lá trái này thì với tâm tính của Tô Trường An làm không được. Hắn không phải là không muốn làm, mà sẽ không làm. Cố Nha Lãng bị vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Trường An làm cho mất mặt, gã liền thu hồi vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nói ra: Thực không dám dấu diếm, lão ca ta hôm qua nhận được thông báo nói lão đệ ngươi lơ là nhiệm vụ, không lo quốc quân đại sự. Nói đến đây Cố Nha Lãng dừng lại một chút, con ngươi liếc xéo Tô Trường An, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường thì không khỏi chán nản, nghĩ thầm Để ta xem người còn chống được đến bao giờ.
Nghĩ như vậy, Cố Nha Lãng tiếp tục nói: Nói là Nam lão đệ ngươi dung túng binh lính bỏ trốn, đến cả binh sĩ tuần tra doanh trại cũng không có.
Binh sĩ tuần tra? Không phải việc tuần tra doanh trướng từ trước đến nay đều là trách nhiện của Cố tướng quân sao? Hồ Tử ở trong quân doanh nhiều năm cũng không phải là người hồ đồ, liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Nha Lãng tới là cố ý bới móc, sợ Tô Trường An không biết nguyên do sự việc bên trong sẽ ăn thiệt thòi nên liền bất chấp giới hạn của một binh sĩ, lên tiếng nhắc nhở.
Cố Nha Lãng nghe vậy sắc mặt liền phát lạnh: Ta với tướng quân ngươi đang nói chuyện, ngươi chỉ là binh sĩ có quyền gì xen vào. Gã nói xong liền móc ra trường tiên treo bên thắt lưng đánh về phía Hồ Tử.
Khi nói ra mấy lời ấy Hồ Tử liền biết sẽ có kết cục này, nhưng dù vậy cũng không có nửa phần sợ hãi; bản thân chỉ âm thầm hy vọng Tô Trường An có thể sáng tỏ ý của mình, không mắc mưu của Cố Nha Lãng.
Dù sao Tô Trường An so với Thiên phu trưởng trước kia của bọn họ tốt hơn rất nhiều. Nếu hắn xảy ra chuyện, chỉ e Hãm Trận Doanh sẽ bị đánh về nguyên hình, trở lại quãng thời gian khổ không thể tả.
Ngay tại lúc Hồ Tử vận khởi linh lực, chuẩn bị chống cự lại thì cũng ngay lúc đó có một cánh tay đưa ra, vững vàng tiếp được đòn roi. Hồ Tử trong lòng giật mình, có chút cảm kích, lại có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Trường An. Tiếp được roi này, tự nhiên là để cho Hồ Tử sinh lòng cảm kích, nhưng đồng thời cũng vì thế mà Tô Trường An cùng Cố Nha Lãng triệt để vạch mặt. Được mất trong đó, người sáng suốt tự nhiên đều có thể nhìn rõ.
Nhưng Tô Trường An lại không nghĩ được nhiều như vậy, hắn nghe ra Hồ Tử có lòng giúp mình, mà với tâm tính của hắn từ trước đến nay nếu người không phụ ta thì ta tuyệt không phụ người. Cho nên Tô Trường An không có khả năng trơ mắt nhìn Hồ Tử bị Cố Nha Lãng hành hạ ngay trước mặt mình.
Nam Tướng quân, đây là ý gì? Thần sắc Cố Nha Lãng biến đổi, gã thật không nghĩ được Tô Trường An sẽ vì một sĩ tốt nhỏ nhoi mà trở mặt với mình.
Cố Tướng quân, đây lại là ý gì? Tô Trường An hỏi ngược lại, linh lực trong tay chấn động, trường tiên liền bị hắn ném về.
Hạ nhân không hiểu chuyện, ta thay Nam huynh quản giáo cẩn thận... Lời của Cố Nha Lãng còn chưa dứt, liền bị Tô Trường An cắt ngang: Chuyện của thủ hạ ta, ta tự có chừng mực. Còn chưa tới phiên ngươi quản giáo! Tô Trường An nói lời này hoàn toàn không có chút khách khí, thậm chí còn có thể nói là ương ngạnh.
Sắc mặt Cố Nha Lãng vì vậy mà thay trắng đổi xanh, gã cắn răng đè xuống tức giận trong lòng nói: Tốt, là Cố mỗ nhiều chuyện rồi, bây giờ chúng ta nói một chút hôm qua Nam tướng quân không bố trí tốt binh lính tuần tra, dung túng người dưới trướng bỏ trốn đây!
Không phải phó quan của ta đã nói rồi sao, việc tuần tra đều là ngươi chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện liên quan gì đến ta? Tô Trường An lạnh giọng trả lời.
Nam tướng quân liền có chỗ không biết rồi, lúc trước Thần tướng đại nhân giao việc tuần tra danh địa cho ta nhưng chỉ có tám doanh không bao gồm Hãm Trận doanh, chưa từng nói ta phải quản doanh này. Nếu đã không quy cho ta quản thì đương nhiên trách nhiệm thuộc về Thiên phu trưởng ngươi rồi! Cố Nha Lãng vừa cười vừa nói, hiển nhiên lý do thoái thác đã được gã chuẩn bị sẵn.
Tô Trường An nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi nói: Nhưng hôm qua ta không có lập quân lệnh trạng, bây giờ cũng không tính…
Cố Nha Lãng thấy Tô Trường An không hiểu ngọn nguồn thì thoải mái thêm vài phần, vẻ mặt gã nghiêm túc cắt đứt lời của Tô Trường An: Việc đào binh này thực ra từ trước đến nay đều có, Nam lão đệ không lập quân lệnh trạng đương nhiên không thể trách được. Nhưng ngươi lại không bố trí tuần tra chính là thất trách. Gã giống như khuyên nhủ nhưng giấu không được sự đắc ý.
Bất quá ta tin Nam lão đệ dám không bố trí tuần tra tự nhiên đã có tính toán trước, nhưng để phòng người khác nói này nói kia không thể không mang người đến kiểm lại doanh số. Gã nói xong cũng không trưng cầu ý kiến của Tô Trường An mà nháy mắt ra hiệu với hộ vệ sau lưng để cho bọn họ đi đến tập kết đội ngũ Hãm Trận doanh thành hình vuông bắt đầu kiểm kê nhân số.
Sắc mặt Tô Trường An càng hiện ra vẻ khó coi, giọng nói hiếm thấy hòa hoãn hỏi: Thật sự không biết nếu có đào binh sẽ xử trí như thế nào?
Cái này... Vẻ mặt Cố Nha Lãng khó xử nhưng sự vui vẻ lại bại lộ sự đắc ý trong lòng gã. Nếu đào binh bị bắt đương nhiên xử trí đào binh là được, nếu là thoát rồi ngược lại không ngại, tối đa bị Thần tướng đại nhân quát mắng vài câu. Nhưng Nam lão đệ ngươi lại không bắt được đào binh cũng không bố trí tuần tra, chuyện thất trách nếu rơi vào tai Thần tướng đại nhân ngươi cũng biết, trong mắt vị Thần tướng này từ trước đến nay là không chứa được hạt cát đấy. (ý nói chuyện nhỏ cũng khó chịu)
Hôm qua Cố Nha Lãng về suy nghĩ một phen thật kỹ cảm thấy nếu Trấn Tây Quan thật sự trọng dụng Tô Trường An thì không có khả năng an bài hắn đến Hãm Trận doanh. Hôm qua gây chuyện lớn như vậy nhưng y lại không ra mặt nghĩ đến chắc vì Tô Trường An là do Quan Thương Hải mang đến cho nên không dám khó xử bên ngoài. Vì vậy Cố Nha Lãng càng nghĩ càng cảm thấy chỉnh đốn Tô Trường An sẽ không đắc tội Trấn Tây Quan ngược lại có khả năng thỏa mãn tâm ý của y.
Ấy thế mới có tiết mục như bây giờ. Gã nói xong thì mấy tên hộ vệ kiểm tra cũng trở về không biết có phải do Cố Nha Lãng gợi ý hay không nhưng giọng của mấy tên này lại nói to. Tên hộ vệ báo lên: Khởi bẩm đại nhân, Hãm Trận doanh có tám trăm chín mươi hai người, bây giờ trình diện tám trăm tám mươi ba người, thiếu đi chín người!
Cố Nha Lãng nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hôm qua nghe hồi báo là ít đi ba người mà hôm nay lại chạy sáu người, trong lòng gã không khỏi vui vẻ thầm nghĩ lần này xem Tô Trường An sẽ kết thúc như thế nào. Nhưng trên mặt gã lại lộ vẻ đau đớn nói: Ái nha, chuyện này phải làm sao đây!
Gã nói xong quay đầu nhìn Tô Trường An chờ bộ dạng vị Thiên phu trưởng ngang ngược này quỳ xuống đất cầu xin. Nhưng gã không thể tưởng được chính là, lúc Tô Trường An nghe nói thiếu mất chín người lại thở ra một hơi.
Trong lòng Cố Nha Lãng không khỏi siết chặt sinh ra chút bất an nhưng miệng vẫn nói: Nam lão đệ, việc này ngươi giải thích thế nào?
Vẻ mặt Tô Trường An lại biểu hiện không hiểu đáp lại: Việc này có gì để giải thích sao?
Cố Nha Lãng cười lạnh: Một đêm này chạy ra chín tên binh lính, chuyện này chưa bao giờ xảy ra dưới tay Thần tướng, đến lúc người trách tội xuống...
Việc này có gì để trách tội sao? Tô Trường An một bộ không hiểu chuyện này liên quan gì đến mình.
Cố Nha Lãng thầm cho rằng lúc này Tô Trường An hết đường chối cãi nên bắt đầu giở trò vô lại. Nhưng Trấn Tây Quan làm người trước nay nghiêm khắc, Tô Trường An ỷ vào chiến lực vượt trội có thể làm mưa làm gió trước mặt bọn họ nhưng Cố Nha Lãng không tin hắn dám không để Thần tướng vào mắt.
Gã nghĩ như vậy thì sắc mặt cũng lạnh theo trầm giọng nói: Nam lão đệ ngang ngược không nói đạo lý như thế, lão ca đây cũng chỉ có thể đắc tội rồi, áp ngươi đi đến trước mặt Thần tướng đại nhân để người định đoạt!
Gã nói xong nháy mắt cho bọn hộ vệ sau lưng tiến lên muốn vây Tô Trường An. Nhưng Thanh Loan bên cạnh Tô Trường An tiến tới một bước rút kiếm khỏi vỏ quét một đường vòng cung lăng lệ ác liệt bức lui chúng hộ vệ.
Sắc mặt Cố Nha Lãng càng âm hàn nhưng đáy lòng càng đắc ý.
Thế nào? Nam lão đệ muốn chống lại lệnh bắt? Chẳng lẽ còn muốn binh biến? Gã cứ như vậy chụp mũ lên đầu Tô Trường An.
Tô Trường An thò tay ngăn Thanh Loan lại vẻ mặt nghi ngờ hỏi: Ta đương nhiên không dám chống lại lệnh bắt, chỉ là không thể vô duyên vô cớ bắt ta được. Chớ không phải cho rằng Nam mỗ là người hiền lành dễ ức hiếp?
Cố Nha Lãng ngẩn người, đáy lòng cũng có chút bội phục bổn sự chơi trò xỏ lá của Tô Trường An nhưng vẫn nói ra: Nam lão đệ, Hãm Trận doanh của ngươi hôm qua chạy ra chín binh lính, ta bắt ngươi vì cấp một cái công đạo cho Thần tướng đại nhân, như thế nào lại đổi trắng thay đen thì khác gì mấy phu nhân khóc om sòm ở đầu đường xó chợ chứ!
Thiếu chín người? Tô Trường An nghe vậy thì nét không hiểu trên mặt càng nhiều, hắn nghĩ nghĩ sau đó vỗ ót một cái nói: Chẳng lẽ Cố tướng quân chỉ chính là bọn họ? Hắn nói xong thì chỉ phía sau lưng, sắc mặt Cố Nha Lãng dần trở nên khó coi trong khi sáu binh lính đang áp giả ba người thần sắc uể oải đi tới nơi đây.
/743
|