Con ngươi của Úc Lũy vào lúc đó phóng đại đến mức cao nhất.
Ở chỗ sâu trong linh hồn hệt như có thứ gì đó nứt ra, cuối cùng vào lúc đó gã nhớ lại, ở trong sinh mệnh vô tận của mình rốt cuộc là ai đã từng giơ đao kiếm trong tay về phía gã.
Hào quang trong con ngươi của gã đang bắt đầu trở nên tan rã, gã giống như đột nhiên mất đi tất cả sức lực vậy, phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt nam tử.
Cái đầu cao ngạo kia từ từ cúi xuống, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy, lại không biết được rốt cuộc bởi vì sợ hay là bởi vì nhục nhã.
Chủ nhân. Gã xưng hô với nam tử này như vậy.
Trên khuôn mặt âm u là sự lo sợ sẽ chọc giận đế vương.
Một màn này cực kỳ kinh người, bất kể là Thanh Loan hay là Tô Trường An đều vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy khiếp sợ từ tận sâu trong linh hồn.
Một vị Thần, lại cúi đầu xưng thần với một người.
Cho dù người kia là Tinh Vẫn cao quý nhất trên thế gian này, nhưng theo sự hiểu biết không nhiều lắm của bọn họ đối với Thần tộc thì đây vẫn là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Ừm. Nam tử gật đầu, vẻ mặt của y lãnh đạm, tựa như đối với y thì đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Trở về đi. Y nói, sau đó duỗi tay của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên cái đầu đang cúi thấp của Úc Lũy.
Vào lúc đó thân thể Úc Lũy ngừng run rẩy, hoặc là nói khi ấy thân thể của gã đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, một đạo huyết quang dày đặc dâng lên, từ lòng bàn tay nam tử tràn vào thân thể gã khiến nó hóa thành một hư ảnh.
Mà cùng với sự biến mất của Úc Lũy, những tử thi bị gã khống chế cũng vào lúc ấy giống như rối gỗ bị đứt dây, chỉ nghe từng tiếng vang do vật nặng rơi xuống, toàn bộ chúng nó đã ngã trên mặt đất.
Thành Lai Vân vừa nãy tràn ngập tiếng gào thét cùng với tiếng đao kiếm giờ chợt yên tĩnh lại.
Đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ trong mắt dần dần hóa thành vui mừng sống sót sau tai nạn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hoan hô, cũng chưa kịp chúc mừng.
Bởi vì vào lúc này một luồng khí tức âm u lạnh lẽo không gì sánh được cuốn tới.
Nó giống như ánh sao trên trời lúc này bao phủ cả thành Lai Vân, bất cứ người nào ở dưới khí tức như vậy đều không có chỗ che thân.
Cuối cùng bọn họ đem tầm mắt của mình chuyển về phía nam tử kia.
Y mặc một chiếc áo xanh, tay cầm một thanh kiếm dài ba thước, không biết từ lúc nào nơi ấn đường xuất hiện một văn sức màu đen, giống như ngọn lửa vậy. Tuy vẻ mặt y lãnh đạm, nhưng quanh thân lại tràn ngập một cỗ uy nghiêm như đế vương.
Tựa như không chỉ là con người, ngay cả trời và đất, thậm chí vạn vật trong thiên địa này đều là bề tôi của y.
Vào lúc này tất cả mọi người yên tĩnh lại, bọn họ sợ hãi y, đồng thời cũng cảm thấy kính nể.
Nhưng nam tử làm như không thấy ánh mắt quăng tới của mọi người xung quanh.
Cả người y chợt yên tĩnh.
Chỉ thấy y nhíu mày một cái, sau đó ánh sao trong trời đất dần dần mờ đi.
Một khắc sau, y như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thần sắc trên mặt liền theo đó giãn ra, mà ánh sao trên trời vào lúc đó lại lần nữa sáng lên.
Sau khi nhìn thấy dị tượng như vậy con ngươi của Thanh Loan đột nhiên phóng đại.
Đây là ngôn xuất pháp tùy*, là uy năng chỉ khi tu luyện chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục của Tinh Thần các đến cảnh giới cao nhất mới có thể sở hữu.
*Ngôn xuất pháp tùy: lời vừa nói ra pháp thuật liền theo ở phía sau
Một lời nói, một hành động của nam tử đã có thể kéo khí cơ của một phương thiên địa biến hóa theo, tinh đẩu thăng chìm.
Đó là sức mạnh đáng sợ vượt qua cảnh giới Tinh Vẫn mới có thể có.
Sức mạnh như vậy, Thanh Loan đã từng thầm cho rằng chỉ có vị Các Chủ của Tinh Thần các có thể nắm giữ, sau đó có thêm một vị sư phụ nàng chỉ từng gặp mặt một lần, nhưng rõ ràng đã cứu mạng nàng. Mà bây giờ trước mắt nàng, lại có thêm một vị.
Nhưng hai vị này, một vị là đại năng của Tinh Thần các nắm giữ chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục, một vị là thiên tài tu hành kinh diễm vô song của Thiên Lam viện.
Nhưng so sánh Trấn Tây Thần Hậu này với hai người trước, rốt cuộc có tài đức gì mà có thể bước lên thần cảnh đó.
Điều này khiến Thanh Loan nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Nhưng rất nhanh, nàng không còn tâm tư để đi tìm kiếm kết quả trong đó.
Biểu tình trên mặt nam tử đột nhiên trở nên linh hoạt, nhưng lúc y lại lần nữa chuyển hướng ánh mắt qua Tô Trường An, trong con ngươi của y để lộ ra vẻ kỳ quái.
Xin lỗi, xem ra ta phải nuốt lời. Y lắc đầu có chút ít tiếc nuối nói.
Tô Trường An còn đang khiếp sợ liền sửng sốt.
Hắn khiếp sợ khác Thanh Loan. Tuy tu vi của hắn cao hơn Thanh Loan rất nhiều, nhưng tầm mắt lại kém hơn Thanh Loan đã sống ba trăm năm, thậm chí đã từng bước vào cảnh giới Tinh Vẫn.
Hiển nhiên, hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người nam tử trở nên mạnh hơn rất nhiều, nhưng rốt cuộc mạnh đến mức độ nào, hắn lại nhìn không thấu.
Hắn cảm thấy khiếp sợ là vì Trấn Tây Thần Hậu này lại thật sự hàng phục được tên ác thần kia.
Thì ra con người, thật sự có thể chiến thắng Thần.
Tim của hắn, vào lúc đó đập điên cuồng, ngay tại lúc hắn suýt nữa không nhịn được muốn hỏi nam tử rốt cuộc y làm sao có thể làm được tất cả điều này, nam tử lại nói ra câu vừa nãy.
Tô Trường An cảm thấy nghi ngờ, không biết lời hứa mà nam tử nói là chỉ câu nào.
Tựa như nhìn thấu điều không hiểu của Tô Trường An.
Ta phải giết ngươi. Y nói như vậy.
Tô Trường An lại sững sốt lần nữa, cũng không phải hắn cảm thấy sợ hay là gì đó khác.
Chỉ là giọng điệu của nam tử quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như điều y nói chỉ là một vài chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi không quan trọng. Đến mức khiến Tô Trường An nhất thời khó mà phản ứng kịp.
Vừa nãy, Úc Lũy nói cho ta biết rất nhiều chuyện. Nam tử chỉ vết tích trên ấn đường của mình, nói: Gã nói với ta, thứ bên trong cơ thể ngươi hình như khác với Thần Huyết bình thường, so với bọn họ mạnh hơn không chỉ mấy trăm lần.
Như để bù đắp vì mình nuốt lời, nam tử rất kiên nhẫn bắt đầu giải thích cho Tô Trường An.
Mà bệ hạ, đang thiếu một giọt Thần Huyết như vậy. Ta phải lấy về cho người.
Một ít tin tức lộ ra trong lời nói của nam tử, khiến Tô Trường An trong thời gian ngắn suýt quên mất cái sự thật hắn sắp bị giết này.
Bệ hạ? Hắn nhịn không được hỏi.
Thánh Hoàng đã chết.
Tuy ngôi sao Tử Vi vẫn đang lấp lánh trong Tinh Hải, nhưng lấy tu vi của nam tử nhất định có thể phân biệt được ngôi sao kia đã đổi chủ rồi.
Vậy thì bệ hạ trong miệng y, rốt cuộc là người nào?
Tô Trường An không cho rằng là vị tân hoàng co đầu rút cổ ở trong thành Trường An bị Tư Mã Hủ điều khiển kia sẽ được vị Trấn Tây Thần Hậu đã ngủ đông mười mấy năm trong quan tài trước mặt đây thành tâm cống hiến sức lực.
Ừm. Nam tử gật đầu, hình như cũng không hiểu được nghi vấn của Tô Trường An.
Bệ hạ nào? Có lẽ bởi vì trong lòng khiếp sợ, khiến Tô Trường An nhịn không được truy hỏi.
Thiên hạ này lẽ nào còn có hai bệ hạ... Lời nam tử vừa nói được một nửa, liền phải dừng lại. Y vỗ ót một cái, có chút áy náy nhìn về phía Tô Trường An. Hình như bây giờ có hai bệ hạ.
Nói xong, tay y đột nhiên giơ lên, khẽ vẫy về phía bầu trời đêm.
Trong tinh hải vốn mây đen đã không nhiều vào lúc đó lại tản ra, những ngôi sao trở nên rõ rệt có thể thấy rõ.
Tô Trường An gần như cùng lúc theo bản năng nhìn lên phiến tinh hải kia, nhìn về phía ngôi sao tên là Tử Vi.
Quả thật chỉ có một ngôi sao Tử Vi.
Tô Trường An nghi ngờ, nhưng có lẽ bởi vì con quái điểu trong cơ thể, thị lực của hắn tốt đến mức có chút khác thường.
Cuối cùng hắn nắm bắt được một vài chi tiết mà trước đây hắn chưa từng chú ý, cũng không cách nào chú ý đến.
Ngôi sao kia bị ánh sáng chói mắt bao quanh, có hai vệt ánh sáng chuyển động như song ngư âm dương. (chắc các bạn biết vòng Thái Cực mà)
Đó là một ngôi sao Tử Vi, nhưng bao quanh mệnh tuyến của hai vị Tinh Vẫn.
Vào lúc đó một suy đoán đáng sợ dâng lên trong lòng Tô Trường An, hắn sợ đến không nói nên lời.
Nhưng mà, nhanh thôi. Sẽ chỉ còn lại, một bệ hạ.
Vào lúc đó âm thanh mang theo sự sùng kính gần như cuồng nhiệt của nam tử xa xôi vang lên bên tai Tô Trường An.
---o0o---
Ở chỗ sâu trong linh hồn hệt như có thứ gì đó nứt ra, cuối cùng vào lúc đó gã nhớ lại, ở trong sinh mệnh vô tận của mình rốt cuộc là ai đã từng giơ đao kiếm trong tay về phía gã.
Hào quang trong con ngươi của gã đang bắt đầu trở nên tan rã, gã giống như đột nhiên mất đi tất cả sức lực vậy, phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt nam tử.
Cái đầu cao ngạo kia từ từ cúi xuống, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy, lại không biết được rốt cuộc bởi vì sợ hay là bởi vì nhục nhã.
Chủ nhân. Gã xưng hô với nam tử này như vậy.
Trên khuôn mặt âm u là sự lo sợ sẽ chọc giận đế vương.
Một màn này cực kỳ kinh người, bất kể là Thanh Loan hay là Tô Trường An đều vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy khiếp sợ từ tận sâu trong linh hồn.
Một vị Thần, lại cúi đầu xưng thần với một người.
Cho dù người kia là Tinh Vẫn cao quý nhất trên thế gian này, nhưng theo sự hiểu biết không nhiều lắm của bọn họ đối với Thần tộc thì đây vẫn là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Ừm. Nam tử gật đầu, vẻ mặt của y lãnh đạm, tựa như đối với y thì đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Trở về đi. Y nói, sau đó duỗi tay của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên cái đầu đang cúi thấp của Úc Lũy.
Vào lúc đó thân thể Úc Lũy ngừng run rẩy, hoặc là nói khi ấy thân thể của gã đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, một đạo huyết quang dày đặc dâng lên, từ lòng bàn tay nam tử tràn vào thân thể gã khiến nó hóa thành một hư ảnh.
Mà cùng với sự biến mất của Úc Lũy, những tử thi bị gã khống chế cũng vào lúc ấy giống như rối gỗ bị đứt dây, chỉ nghe từng tiếng vang do vật nặng rơi xuống, toàn bộ chúng nó đã ngã trên mặt đất.
Thành Lai Vân vừa nãy tràn ngập tiếng gào thét cùng với tiếng đao kiếm giờ chợt yên tĩnh lại.
Đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ trong mắt dần dần hóa thành vui mừng sống sót sau tai nạn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hoan hô, cũng chưa kịp chúc mừng.
Bởi vì vào lúc này một luồng khí tức âm u lạnh lẽo không gì sánh được cuốn tới.
Nó giống như ánh sao trên trời lúc này bao phủ cả thành Lai Vân, bất cứ người nào ở dưới khí tức như vậy đều không có chỗ che thân.
Cuối cùng bọn họ đem tầm mắt của mình chuyển về phía nam tử kia.
Y mặc một chiếc áo xanh, tay cầm một thanh kiếm dài ba thước, không biết từ lúc nào nơi ấn đường xuất hiện một văn sức màu đen, giống như ngọn lửa vậy. Tuy vẻ mặt y lãnh đạm, nhưng quanh thân lại tràn ngập một cỗ uy nghiêm như đế vương.
Tựa như không chỉ là con người, ngay cả trời và đất, thậm chí vạn vật trong thiên địa này đều là bề tôi của y.
Vào lúc này tất cả mọi người yên tĩnh lại, bọn họ sợ hãi y, đồng thời cũng cảm thấy kính nể.
Nhưng nam tử làm như không thấy ánh mắt quăng tới của mọi người xung quanh.
Cả người y chợt yên tĩnh.
Chỉ thấy y nhíu mày một cái, sau đó ánh sao trong trời đất dần dần mờ đi.
Một khắc sau, y như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thần sắc trên mặt liền theo đó giãn ra, mà ánh sao trên trời vào lúc đó lại lần nữa sáng lên.
Sau khi nhìn thấy dị tượng như vậy con ngươi của Thanh Loan đột nhiên phóng đại.
Đây là ngôn xuất pháp tùy*, là uy năng chỉ khi tu luyện chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục của Tinh Thần các đến cảnh giới cao nhất mới có thể sở hữu.
*Ngôn xuất pháp tùy: lời vừa nói ra pháp thuật liền theo ở phía sau
Một lời nói, một hành động của nam tử đã có thể kéo khí cơ của một phương thiên địa biến hóa theo, tinh đẩu thăng chìm.
Đó là sức mạnh đáng sợ vượt qua cảnh giới Tinh Vẫn mới có thể có.
Sức mạnh như vậy, Thanh Loan đã từng thầm cho rằng chỉ có vị Các Chủ của Tinh Thần các có thể nắm giữ, sau đó có thêm một vị sư phụ nàng chỉ từng gặp mặt một lần, nhưng rõ ràng đã cứu mạng nàng. Mà bây giờ trước mắt nàng, lại có thêm một vị.
Nhưng hai vị này, một vị là đại năng của Tinh Thần các nắm giữ chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục, một vị là thiên tài tu hành kinh diễm vô song của Thiên Lam viện.
Nhưng so sánh Trấn Tây Thần Hậu này với hai người trước, rốt cuộc có tài đức gì mà có thể bước lên thần cảnh đó.
Điều này khiến Thanh Loan nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Nhưng rất nhanh, nàng không còn tâm tư để đi tìm kiếm kết quả trong đó.
Biểu tình trên mặt nam tử đột nhiên trở nên linh hoạt, nhưng lúc y lại lần nữa chuyển hướng ánh mắt qua Tô Trường An, trong con ngươi của y để lộ ra vẻ kỳ quái.
Xin lỗi, xem ra ta phải nuốt lời. Y lắc đầu có chút ít tiếc nuối nói.
Tô Trường An còn đang khiếp sợ liền sửng sốt.
Hắn khiếp sợ khác Thanh Loan. Tuy tu vi của hắn cao hơn Thanh Loan rất nhiều, nhưng tầm mắt lại kém hơn Thanh Loan đã sống ba trăm năm, thậm chí đã từng bước vào cảnh giới Tinh Vẫn.
Hiển nhiên, hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người nam tử trở nên mạnh hơn rất nhiều, nhưng rốt cuộc mạnh đến mức độ nào, hắn lại nhìn không thấu.
Hắn cảm thấy khiếp sợ là vì Trấn Tây Thần Hậu này lại thật sự hàng phục được tên ác thần kia.
Thì ra con người, thật sự có thể chiến thắng Thần.
Tim của hắn, vào lúc đó đập điên cuồng, ngay tại lúc hắn suýt nữa không nhịn được muốn hỏi nam tử rốt cuộc y làm sao có thể làm được tất cả điều này, nam tử lại nói ra câu vừa nãy.
Tô Trường An cảm thấy nghi ngờ, không biết lời hứa mà nam tử nói là chỉ câu nào.
Tựa như nhìn thấu điều không hiểu của Tô Trường An.
Ta phải giết ngươi. Y nói như vậy.
Tô Trường An lại sững sốt lần nữa, cũng không phải hắn cảm thấy sợ hay là gì đó khác.
Chỉ là giọng điệu của nam tử quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như điều y nói chỉ là một vài chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi không quan trọng. Đến mức khiến Tô Trường An nhất thời khó mà phản ứng kịp.
Vừa nãy, Úc Lũy nói cho ta biết rất nhiều chuyện. Nam tử chỉ vết tích trên ấn đường của mình, nói: Gã nói với ta, thứ bên trong cơ thể ngươi hình như khác với Thần Huyết bình thường, so với bọn họ mạnh hơn không chỉ mấy trăm lần.
Như để bù đắp vì mình nuốt lời, nam tử rất kiên nhẫn bắt đầu giải thích cho Tô Trường An.
Mà bệ hạ, đang thiếu một giọt Thần Huyết như vậy. Ta phải lấy về cho người.
Một ít tin tức lộ ra trong lời nói của nam tử, khiến Tô Trường An trong thời gian ngắn suýt quên mất cái sự thật hắn sắp bị giết này.
Bệ hạ? Hắn nhịn không được hỏi.
Thánh Hoàng đã chết.
Tuy ngôi sao Tử Vi vẫn đang lấp lánh trong Tinh Hải, nhưng lấy tu vi của nam tử nhất định có thể phân biệt được ngôi sao kia đã đổi chủ rồi.
Vậy thì bệ hạ trong miệng y, rốt cuộc là người nào?
Tô Trường An không cho rằng là vị tân hoàng co đầu rút cổ ở trong thành Trường An bị Tư Mã Hủ điều khiển kia sẽ được vị Trấn Tây Thần Hậu đã ngủ đông mười mấy năm trong quan tài trước mặt đây thành tâm cống hiến sức lực.
Ừm. Nam tử gật đầu, hình như cũng không hiểu được nghi vấn của Tô Trường An.
Bệ hạ nào? Có lẽ bởi vì trong lòng khiếp sợ, khiến Tô Trường An nhịn không được truy hỏi.
Thiên hạ này lẽ nào còn có hai bệ hạ... Lời nam tử vừa nói được một nửa, liền phải dừng lại. Y vỗ ót một cái, có chút áy náy nhìn về phía Tô Trường An. Hình như bây giờ có hai bệ hạ.
Nói xong, tay y đột nhiên giơ lên, khẽ vẫy về phía bầu trời đêm.
Trong tinh hải vốn mây đen đã không nhiều vào lúc đó lại tản ra, những ngôi sao trở nên rõ rệt có thể thấy rõ.
Tô Trường An gần như cùng lúc theo bản năng nhìn lên phiến tinh hải kia, nhìn về phía ngôi sao tên là Tử Vi.
Quả thật chỉ có một ngôi sao Tử Vi.
Tô Trường An nghi ngờ, nhưng có lẽ bởi vì con quái điểu trong cơ thể, thị lực của hắn tốt đến mức có chút khác thường.
Cuối cùng hắn nắm bắt được một vài chi tiết mà trước đây hắn chưa từng chú ý, cũng không cách nào chú ý đến.
Ngôi sao kia bị ánh sáng chói mắt bao quanh, có hai vệt ánh sáng chuyển động như song ngư âm dương. (chắc các bạn biết vòng Thái Cực mà)
Đó là một ngôi sao Tử Vi, nhưng bao quanh mệnh tuyến của hai vị Tinh Vẫn.
Vào lúc đó một suy đoán đáng sợ dâng lên trong lòng Tô Trường An, hắn sợ đến không nói nên lời.
Nhưng mà, nhanh thôi. Sẽ chỉ còn lại, một bệ hạ.
Vào lúc đó âm thanh mang theo sự sùng kính gần như cuồng nhiệt của nam tử xa xôi vang lên bên tai Tô Trường An.
---o0o---
/743
|