Tô Trường An cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Trong giấc mơ đó tối tăm ngột ngạt, một vùng tối đen.
Có một cô gái, mặc một thân đồ xanh, nhưng mặt đầy máu đứng trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy cô gái này nhìn rất quen, nhưng hắn không nhớ nổi tên của nàng.
Nàng hỏi hắn, tại sao không cứu nàng.
Tô Trường An trầm mặc.
Nàng hỏi hắn, tại sao nhìn nàng chết ở trước mặt hắn.
Tô Trường An vẫn trầm mặc.
Vì vậy cô gái dùng bàn tay dính đầy máu tươi thò vào trong ngực móc ra một vật, đưa đến trước mặt Tô Trường An.
Đó là một con búp bê hình dáng thiếu niên.
Ngốc nghếch, rất đáng yêu.
Chẳng biết tại sao, Tô Trường An cảm thấy con rối đó rất giống hắn, như là một hắn khác vậy.
Trong nháy mắt Tô Trường An sinh ra ý nghĩ như vậy thì con rối cũng đột nhiên sống lại.
Ngươi chẳng cứu được ai cả, bất kể trên lưng có bao nhiêu thần binh lợi khí, trong cơ thể có bao nhiêu truyền thừa Tinh Vẫn. Nhưng ngươi vẫn chỉ là Tô Trường An tệ hại trong trấn Trường Môn, ngươi chẳng cứu được ai, ngươi vẫn là một tên phế vật.
Sắc mặt Tô Trường An biến đổi, thân thể hắn theo bản năng lùi về phía sau.
Từng hình ảnh như giống vậy lướt qua trong đầu hắn.
Một đao dứt khoát của Mạc Thính Vũ ở Tuyết Địa.
Một kiếm cuồn cuộn của Ngọc Hành ở Thiên Lam viện.
Gào thét của đao khách Giang Đông.
Hoảng sợ trong mắt Hầu Như Ý trước khi chết.
Cuối cùng, những cảnh tượng này tản đi, cô gái kia biến mất thay vào đó là một con phượng hoàng toàn thân đẫm máu.
Nàng đứng trước mặt hắn, chất vấn hắn, tại sao, tại sao không cứu nàng.
Âm thanh của nàng từ bốn phương tám hướng truyền tới, bất kể Tô Trường An trốn tránh thế nào âm thanh đó vẫn đuổi theo không bỏ.
Trán hắn đầy mồ hôi, một loại sợ hãi vô hình lan tràn khắp toàn thân hắn, hắn cảm thấy bản thân giống như sắp bị bóng tối vô biên cắn nuốt.
A!!!
Hắn phát ra một tiếng thét cực kỳ bi thương, thân thể đột nhiên bật ngồi dậy.
Lúc đó một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào hai tròng mắt của hắn, bởi vì đau nhức đột ngột nên hắn nhắm mắt lại.
Ngươi tỉnh rồi? Bên tai truyền tới một âm thanh dịu dàng của nữ tử.
Âm thanh này hình như Tô Trường An đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là ai.
Hắn theo bản năng mở hai mắt ra nhìn về hướng âm thanh truyền tới, nhưng bởi vì còn chưa thích ứng ánh sáng nên nhìn không rõ lắm.
Cho đến khi mấy hơi thở trôi qua, hắn mới dần dần thích ứng được. Mà lúc này hắn mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử trước mắt.
Mày cao mũi ngọc, răng trắng môi hồng. Đôi mắt long lanh như có nước, khóe miệng như đang cười.
Trường Tuyết tỷ tỷ? Tô Trường An có chút không xác định hỏi.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một sương phòng*, trang hoàng trong phòng rất đơn giản, một bộ bàn ghế, một bức bích họa, một bình phong cùng với một chiếc gường gỗ hiện tại hắn đang nằm.
*Sương phòng: phòng bên cạnh phòng chính
Ngươi còn nhớ ta à? Nữ tử cười với hắn, khác với lạnh lùng của Thanh Loan, cũng khác với tinh quái của Cổ Tiễn Quân. Nụ cười đó ấm áp dịu dàng, như gió xuân tháng ba, thấm vào lòng người.
Ừ. Tô Trường An gật đầu, nhưng có lẽ bởi vì giấc mơ kia, đầu của hắn vẫn có hơi mơ hồ, hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao mình lại ở nơi này.
Hai tay hắn chống giường muốn đứng lên, nhưng vừa dùng sức thì một cảm giác yếu ớt mạnh mẽ xông về phía bản thân. Sắc mặt hắn liền trở nên tái nhợt, thân thể nghiêng về phía sau sắp ngã xuống.
Cẩn thận! May mà Tư Mã Trường Tuyết bên cạnh lanh tay lẹ mặt, vươn tay đỡ lấy người hắn, lúc này mới để hắn tránh được chật vật ngã về lại trên giường.
Nhưng trên trán hắn lúc này toát đầy mồ hôi, nhìn ra hắn vẫn không dùng lực được.
Ngươi không sao chứ? Tư Mã Trường Tuyết có chút lo lắng hỏi.
Tô Trường An ngơ ngác lắc đầu, sắc mặt của hắn lúc này càng thêm tái nhợt.
Trong nháy mắt hắn ngã ngồi lại giường, hắn liền cảm giác được trong cơ thể mình trống rỗng không có thứ gì cả.
Hắn đã tu thành Thiên Thính cảnh, Tinh hồn Địa hồn Thiên hồn trong cơ thể tề tụ, cho dù là tiêu hao quá độ, chỉ cần hắn động một ý niệm, muốn tụ tập chút linh lực cũng chỉ nháy mắt là được. Nhưng bây giờ, bất luận hắn làm thế nào cũng không được đáp lại. Thân thể hắn giống như hoàn toàn mất đi liên hệ với phương thiên địa này.
Hắn cảm thấy không đúng, lấy tu vi Thiên Thính cảnh của hắn không nên thế này.
Thần niệm của hắn chợt lóe, bao trùm đến toàn thân của mình.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện, ba hồn trong cơ thể mình đã tan hết sạch, trong đan điền chỉ có ba viên Tinh Linh lẻ loi đang quay vòng, một con quái điểu màu đỏ đang ngủ say, còn có một thanh trường mộc màu xanh cùng với Thần Huyết liên tục sôi ùng ục phía dưới.
Tu vi của hắn mất sạch rồi!
Tô Trường An đột nhiên nhận ra được điều này, hắn chợt nhớ tới một màn cuối cùng trong ký ức, nam nhân tên là Khai Dương đưa tay vào trong cơ thể hắn, sau đó tu vi của hắn liền giảm xuống, cho đến khi tất cả đều hóa thành một giấc mộng hoàng lương*.
*hoàng lương: có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn hai mươi năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Hắn lại trở về nơi bắt đầu, trở về làm một thiếu niên chỉ mang theo mấy viên Tinh Linh truyền thừa, thân lại gánh Thần Huyết.
Mà khiến hắn sợ hãi nhất là hắn nhớ tới máu tươi dầm dề nhiễm đầy trên người con phượng hoàng kia.
Tô Trường An cảm thấy đầu mình đau đớn như muốn nổ tung, hắn ôm đầu, miệng phát ra tiếng gào thét trầm thấp.
Điều này khiến vẻ mặt của Tư Mã Trường Tuyết bên cạnh hốt hoảng, nàng liên tục hỏi Tô Trường An không thoải mái chỗ nào, có cần tìm vài thầy thuốc hay không.
Nhưng Tô Trường An chỉ ôm đầu, giống như cực kỳ đau đớn, cũng không đáp lại nàng câu nào.
Vào lúc đáy lòng nàng nôn nóng, muốn ra ngoài tìm người, Tô Trường An lại chợt yên tĩnh.
Ngươi. Tư Mã Trường Tuyết sợ hãi không chắc chắn nhìn thiếu niên trước mặt, vừa định nói gì đó hỏi thăm thương thế của hắn, nhưng vào lúc đó Tô Trường An lại nghiêng đầu nhìn nàng.
Bắc Thông Huyền đâu? Ta muốn gặp y. Hắn nói như vậy, âm thanh lại trầm hẳn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Mã Trường Tuyết không hiểu sao ngừng một chút, Tô Trường An trong ký ức của nàng là một đứa trẻ.
Sạch sẽ, sôi nổi. Có thể vì một nữ nhân không quen biết mà giơ trường đao lên với một nam nhân lúc đó hắn tuyệt đối không thể nào chiến thắng.
Mà bây giờ, tuy hắn vẫn là bộ dáng đó, nhưng thần sắc trên mặt hắn, giọng điệu lúc nói chuyện lại rõ ràng đang nói cho nàng biết hắn bây giờ đã là một nam nhân.
Phức tạp, âm u. Có thể vì một mục tiêu nào đó mà không chừa thủ đoạn.
Nàng không khỏi lắc đầu, xua tan ảo giác chợt hiện ra trong đầu kia đi.
Ta biết ngươi muốn tìm y, cho nên đã lệnh người đi đến quan khẩu bảo y trở lại. Tư Mã Trường Tuyết nói, lúc nhắc đến 'y', nàng cố hết khả năng để thần sắc trên mặt tỏ ra bình thường một chút, nhưng đôi mày hơi nhíu lại đã bán đứng khác thường nơi đáy lòng lúc này của nàng.
Y ức hiếp ngươi à? Tô Trường An hiển nhiên nhìn ra biến hóa nhỏ bé của Tư Mã Trường Tuyết, hắn nhịn không được hỏi.
Hiển nhiên, điều hắn gọi là ức hiếp cũng chỉ là ức hiếp, nhưng rơi vào trong tai Tư Mã Trường Tuyết lại có một ý nghĩa khác.
Sắc mặt nàng không khỏi đỏ bừng, âm thanh không ngờ nhỏ đi vài phần.
Không có.
Lời nàng vừa mới nói xong, ngoài phòng liền truyền tới âm thanh vội vàng của nha hoàn.
Phu nhân, lão gia trở về rồi.
---o0o---
Trong giấc mơ đó tối tăm ngột ngạt, một vùng tối đen.
Có một cô gái, mặc một thân đồ xanh, nhưng mặt đầy máu đứng trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy cô gái này nhìn rất quen, nhưng hắn không nhớ nổi tên của nàng.
Nàng hỏi hắn, tại sao không cứu nàng.
Tô Trường An trầm mặc.
Nàng hỏi hắn, tại sao nhìn nàng chết ở trước mặt hắn.
Tô Trường An vẫn trầm mặc.
Vì vậy cô gái dùng bàn tay dính đầy máu tươi thò vào trong ngực móc ra một vật, đưa đến trước mặt Tô Trường An.
Đó là một con búp bê hình dáng thiếu niên.
Ngốc nghếch, rất đáng yêu.
Chẳng biết tại sao, Tô Trường An cảm thấy con rối đó rất giống hắn, như là một hắn khác vậy.
Trong nháy mắt Tô Trường An sinh ra ý nghĩ như vậy thì con rối cũng đột nhiên sống lại.
Ngươi chẳng cứu được ai cả, bất kể trên lưng có bao nhiêu thần binh lợi khí, trong cơ thể có bao nhiêu truyền thừa Tinh Vẫn. Nhưng ngươi vẫn chỉ là Tô Trường An tệ hại trong trấn Trường Môn, ngươi chẳng cứu được ai, ngươi vẫn là một tên phế vật.
Sắc mặt Tô Trường An biến đổi, thân thể hắn theo bản năng lùi về phía sau.
Từng hình ảnh như giống vậy lướt qua trong đầu hắn.
Một đao dứt khoát của Mạc Thính Vũ ở Tuyết Địa.
Một kiếm cuồn cuộn của Ngọc Hành ở Thiên Lam viện.
Gào thét của đao khách Giang Đông.
Hoảng sợ trong mắt Hầu Như Ý trước khi chết.
Cuối cùng, những cảnh tượng này tản đi, cô gái kia biến mất thay vào đó là một con phượng hoàng toàn thân đẫm máu.
Nàng đứng trước mặt hắn, chất vấn hắn, tại sao, tại sao không cứu nàng.
Âm thanh của nàng từ bốn phương tám hướng truyền tới, bất kể Tô Trường An trốn tránh thế nào âm thanh đó vẫn đuổi theo không bỏ.
Trán hắn đầy mồ hôi, một loại sợ hãi vô hình lan tràn khắp toàn thân hắn, hắn cảm thấy bản thân giống như sắp bị bóng tối vô biên cắn nuốt.
A!!!
Hắn phát ra một tiếng thét cực kỳ bi thương, thân thể đột nhiên bật ngồi dậy.
Lúc đó một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào hai tròng mắt của hắn, bởi vì đau nhức đột ngột nên hắn nhắm mắt lại.
Ngươi tỉnh rồi? Bên tai truyền tới một âm thanh dịu dàng của nữ tử.
Âm thanh này hình như Tô Trường An đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là ai.
Hắn theo bản năng mở hai mắt ra nhìn về hướng âm thanh truyền tới, nhưng bởi vì còn chưa thích ứng ánh sáng nên nhìn không rõ lắm.
Cho đến khi mấy hơi thở trôi qua, hắn mới dần dần thích ứng được. Mà lúc này hắn mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử trước mắt.
Mày cao mũi ngọc, răng trắng môi hồng. Đôi mắt long lanh như có nước, khóe miệng như đang cười.
Trường Tuyết tỷ tỷ? Tô Trường An có chút không xác định hỏi.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một sương phòng*, trang hoàng trong phòng rất đơn giản, một bộ bàn ghế, một bức bích họa, một bình phong cùng với một chiếc gường gỗ hiện tại hắn đang nằm.
*Sương phòng: phòng bên cạnh phòng chính
Ngươi còn nhớ ta à? Nữ tử cười với hắn, khác với lạnh lùng của Thanh Loan, cũng khác với tinh quái của Cổ Tiễn Quân. Nụ cười đó ấm áp dịu dàng, như gió xuân tháng ba, thấm vào lòng người.
Ừ. Tô Trường An gật đầu, nhưng có lẽ bởi vì giấc mơ kia, đầu của hắn vẫn có hơi mơ hồ, hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao mình lại ở nơi này.
Hai tay hắn chống giường muốn đứng lên, nhưng vừa dùng sức thì một cảm giác yếu ớt mạnh mẽ xông về phía bản thân. Sắc mặt hắn liền trở nên tái nhợt, thân thể nghiêng về phía sau sắp ngã xuống.
Cẩn thận! May mà Tư Mã Trường Tuyết bên cạnh lanh tay lẹ mặt, vươn tay đỡ lấy người hắn, lúc này mới để hắn tránh được chật vật ngã về lại trên giường.
Nhưng trên trán hắn lúc này toát đầy mồ hôi, nhìn ra hắn vẫn không dùng lực được.
Ngươi không sao chứ? Tư Mã Trường Tuyết có chút lo lắng hỏi.
Tô Trường An ngơ ngác lắc đầu, sắc mặt của hắn lúc này càng thêm tái nhợt.
Trong nháy mắt hắn ngã ngồi lại giường, hắn liền cảm giác được trong cơ thể mình trống rỗng không có thứ gì cả.
Hắn đã tu thành Thiên Thính cảnh, Tinh hồn Địa hồn Thiên hồn trong cơ thể tề tụ, cho dù là tiêu hao quá độ, chỉ cần hắn động một ý niệm, muốn tụ tập chút linh lực cũng chỉ nháy mắt là được. Nhưng bây giờ, bất luận hắn làm thế nào cũng không được đáp lại. Thân thể hắn giống như hoàn toàn mất đi liên hệ với phương thiên địa này.
Hắn cảm thấy không đúng, lấy tu vi Thiên Thính cảnh của hắn không nên thế này.
Thần niệm của hắn chợt lóe, bao trùm đến toàn thân của mình.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện, ba hồn trong cơ thể mình đã tan hết sạch, trong đan điền chỉ có ba viên Tinh Linh lẻ loi đang quay vòng, một con quái điểu màu đỏ đang ngủ say, còn có một thanh trường mộc màu xanh cùng với Thần Huyết liên tục sôi ùng ục phía dưới.
Tu vi của hắn mất sạch rồi!
Tô Trường An đột nhiên nhận ra được điều này, hắn chợt nhớ tới một màn cuối cùng trong ký ức, nam nhân tên là Khai Dương đưa tay vào trong cơ thể hắn, sau đó tu vi của hắn liền giảm xuống, cho đến khi tất cả đều hóa thành một giấc mộng hoàng lương*.
*hoàng lương: có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn hai mươi năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Hắn lại trở về nơi bắt đầu, trở về làm một thiếu niên chỉ mang theo mấy viên Tinh Linh truyền thừa, thân lại gánh Thần Huyết.
Mà khiến hắn sợ hãi nhất là hắn nhớ tới máu tươi dầm dề nhiễm đầy trên người con phượng hoàng kia.
Tô Trường An cảm thấy đầu mình đau đớn như muốn nổ tung, hắn ôm đầu, miệng phát ra tiếng gào thét trầm thấp.
Điều này khiến vẻ mặt của Tư Mã Trường Tuyết bên cạnh hốt hoảng, nàng liên tục hỏi Tô Trường An không thoải mái chỗ nào, có cần tìm vài thầy thuốc hay không.
Nhưng Tô Trường An chỉ ôm đầu, giống như cực kỳ đau đớn, cũng không đáp lại nàng câu nào.
Vào lúc đáy lòng nàng nôn nóng, muốn ra ngoài tìm người, Tô Trường An lại chợt yên tĩnh.
Ngươi. Tư Mã Trường Tuyết sợ hãi không chắc chắn nhìn thiếu niên trước mặt, vừa định nói gì đó hỏi thăm thương thế của hắn, nhưng vào lúc đó Tô Trường An lại nghiêng đầu nhìn nàng.
Bắc Thông Huyền đâu? Ta muốn gặp y. Hắn nói như vậy, âm thanh lại trầm hẳn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Mã Trường Tuyết không hiểu sao ngừng một chút, Tô Trường An trong ký ức của nàng là một đứa trẻ.
Sạch sẽ, sôi nổi. Có thể vì một nữ nhân không quen biết mà giơ trường đao lên với một nam nhân lúc đó hắn tuyệt đối không thể nào chiến thắng.
Mà bây giờ, tuy hắn vẫn là bộ dáng đó, nhưng thần sắc trên mặt hắn, giọng điệu lúc nói chuyện lại rõ ràng đang nói cho nàng biết hắn bây giờ đã là một nam nhân.
Phức tạp, âm u. Có thể vì một mục tiêu nào đó mà không chừa thủ đoạn.
Nàng không khỏi lắc đầu, xua tan ảo giác chợt hiện ra trong đầu kia đi.
Ta biết ngươi muốn tìm y, cho nên đã lệnh người đi đến quan khẩu bảo y trở lại. Tư Mã Trường Tuyết nói, lúc nhắc đến 'y', nàng cố hết khả năng để thần sắc trên mặt tỏ ra bình thường một chút, nhưng đôi mày hơi nhíu lại đã bán đứng khác thường nơi đáy lòng lúc này của nàng.
Y ức hiếp ngươi à? Tô Trường An hiển nhiên nhìn ra biến hóa nhỏ bé của Tư Mã Trường Tuyết, hắn nhịn không được hỏi.
Hiển nhiên, điều hắn gọi là ức hiếp cũng chỉ là ức hiếp, nhưng rơi vào trong tai Tư Mã Trường Tuyết lại có một ý nghĩa khác.
Sắc mặt nàng không khỏi đỏ bừng, âm thanh không ngờ nhỏ đi vài phần.
Không có.
Lời nàng vừa mới nói xong, ngoài phòng liền truyền tới âm thanh vội vàng của nha hoàn.
Phu nhân, lão gia trở về rồi.
---o0o---
/743
|