Thiên Đạo Các vẫn là một mảnh u ám hư vô.
Không có người, không có vật, không có trời, cũng không có đất.
Có chỉ là hai đường quang ảnh đang vòng tới vòng lui xuyên thẳng qua nhau.
Bọn họ va chạm! Bọn họ chém giết! Bọn họ gào thét! Cho đến bọn họ tử vong!
Đương nhiên, bên tử vong vĩnh viễn là Tô Trường An.
Hắn cũng không thể nhớ ra cuối cùng bản thân mình đã chết bao nhiêu lần, có lẽ nghìn lần, hoặc cũng có thể là vạn lần.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Hắn có thể sống qua trên tay Thiên Xu thời gian càng ngày càng dài, thậm chí nếu như hắn nguyện ý, lấy lực lượng cường hãn của hắn cũng có thể tùy thời đánh gục Thiên Xu.
Nhưng hắn cũng không làm như vậy.
Hắn cùng với Thiên Xu đánh nhau càng lâu, lại càng có thể cảm giác được trình độ thương pháp của Thiên Xu là kinh người bực nào.
Gã giống như không có sử dụng toàn lực của mình, mới vừa cùng Tô Trường An đánh nhau, tất cả chiêu pháp chấn thương của gã tuy rằng tinh diệu, nhưng nói cho cùng, cũng bất quá là thuật. Cũng không phải đạo.
Thật sự mà nói, lúc Tô Trường An bắt đầu có thể linh hoạt vận dụng song đao, Thiên Xu mới chính thức thể hiện ra gã thân là Tinh Vẫn đạo.
Tuy bởi vì cảnh giới hạn chế, gã không thể tràn ra thế giới của mình, nhưng từng chiêu từng thức của gã ẩn chứa ý cảnh làm cho Tô Trường An ngầm líu lưỡi.
Sau khi cảm nhận được điểm này, Tô Trường An áp chế lực lượng của mình, đem độ lớn linh lực của mình duy trì tại trên dưới Thiên Thính cảnh bình thường, dựa vào chính mình đối với đạo lĩnh ngộ để công bằng đánh bại Thiên Xu, mà không phải như trước kia lúc đối địch lại dựa vào đáng sợ linh áp vượt xa cùng cấp, dốc hết mười phần sức lực đánh bại đối phương.
Hắn đã dần dần lĩnh ngộ ra, con đường tu hành về sau lại càng phải dựa vào việc tu hành giả đối thông hiểu đạo, mà không phải chỉ có mỗi lực lượng.
Thương Thiên Xu ẩn chứa khí thế hào hùng, thương ra như có nghìn quân đi theo, lúc tấn công xâm nhập như lửa, lại có ngàn vạn biến đổi, lúc phòng thủ thì kiên cố, bất động như Thái Sơn.
Nếu như Tô Trường An có tính toán qua, lúc này đây hắn đã sống lại lần thứ chín nghìn bảy trăm hai mươi ba.
Lần này đao ảnh của hắn như lửa, có ý sát phạt, hiển nhiên sau nhiều lần giao thủ hắn đã dần dần lĩnh ngộ được thương đạo của Thiên Xu, tuy rằng còn không thấu đáo nhưng đã có vài phần cơ bản.
Mà dù sao không phải là đồ vật của mình, hơn nữa đây cũng chỉ là hóa thân của Thiên Xu, mà không phải là bản thân Thiên Xu, cũng không thể hoàn toàn hiện ra đạo.
Tô Trường An sau khi cùng Thiên Xu đánh nhau mấy trăm lần, thầm cảm thấy bản thân mình đã đến giới hạn. Nếu là tiếp tục đánh tiếp có lẽ còn có thể có chút tiến bộ, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, hắn quyết định chấm dứt trận thi đấu dài này.
Nghĩ đến như thế, thân ảnh của hắn vừa động, trường đao như hổ, mang theo khí thế hào hùng thẳng đến đỉnh đầu Thiên Xu.
Chỉ thấy một đường tia sáng trắng xẹt qua, hóa thân Thiên Xu liền bị Tô Trường An từ chỗ mi tâm chém thành hai nửa.
Rồi sau đó, gã hóa thành một cái ảo ảnh, lại hoàn hảo xuất hiện ở cách không xa Tô Trường An.
Nhưng lúc này đây, gã không hướng phía Tô Trường An đánh tới như trước kia.
Gã chỉ là tiến về phía trước một bước, khóe miệng cười nói: ngươi thắng, hiện tại ngươi có thể hỏi ta một vấn đề.
Hả? Tô Trường An ngừng lại, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận đây chắc là ban thưởng sau khi mình chiến thắng Thiên Xu, sắc mặt hắn trầm xuống, bước về phía trước một bước nói.
Như thế nào là đạo?
Đạo là vũ khí. Xâm (nhập) như lửa, nhanh như gió, chậm như rừng, bất động như núi.
Trường An tiếp thu. Tô Trường An nghe vậy, hơi hơi trầm ngâm dường như đang suy ngẫm những lời Thiên Xu vừa nói, rồi sau đó, hắn nghiêm mặt, cung kính hướng phía Thiên Xu thi lễ một cái.
Ừ. Hóa thân Thiên Xu mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, rồi sau đó thân thể chậm rãi lui về vị trí của mình trong Thất Tinh.
Mà một vị nam tử tay cầm bút lông bộ dáng thư sinh nho nhã cũng cùng lúc này đi ra.
Bái kiến Thiên Quyền sư thúc. Tô Trường An cũng chắp tay.
Hóa thân Thiên Quyền nhẹ gật đầu, nhưng gã cũng không giống như Thiên Xu dứt khoát đánh tới.
Gã chỉ đứng tại nguyên chỗ, linh lực quanh thân tẩy rửa, một cỗ ý cảnh ngập trời từ trong cơ thể gã phóng ra.
Lông mày Tô Trường An bình tĩnh nhìn gã, trường đao trong tay hào quang chợt nổi lên, như một loại triết thú cảnh giác nhìn chăm chú lên bốn phía.
Sát khí của ngươi quá nặng. Một cách không ngờ là, Thiên Quyền so với Thiên Xu tựa hồ có thêm vài phần tình người, vậy mà chủ động cùng Tô Trường An nói chuyện.
Tô Trường An cũng sững sờ, hắn đang muốn đáp lại Thiên Quyền một chút gì đó.
Nhưng tại lúc đó, tuyệt bút Lang Hào trên tay Thiên Quyền chợt bắt đầu chuyển động. Lang Hào = bút lông sói
Tình cảnh lúc đó dường như có chút biến đổi, chỉ thấy gã vung lên Lang Hào, một vòng tia sáng trắng hiện lên, dưới chân Tô Trường An bỗng đột nhiên nổi lên tuyết trắng ngần. Còn không đợi hắn theo trong dị biến phục hồi tinh thần lại, tuyệt bút của Thiên Quyền lại bắt đầu du tẩu, phía chân trời trống rỗng lại bắt đầu xuất hiện trời xanh mây trắng, mà một cái thị trấn nhỏ đang bay lên từng dòng khói bếp cũng tại lúc đó hiện lên trong tầm mắt của Tô Trường An.
Hắn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.
Là Trường Môn! Sau một khắc Tô Trường An liền nhớ lại nơi đây.
Theo bản năng hắn bước ra bước chân của mình đi về tòa thị trấn nhỏ này, nhưng đến trước mặt lại bỗng nhiên có chút chần chờ.
Hắn nhớ kỹ lúc này đang ở Thiên Đạo các, cũng xác nhận cái này là ảo giác. Mà Thiên Quyền tạo ra một cái ảo cảnh như vậy, tự nhiên không phải là cùng hắn vui đùa, cái này sợ rằng còn có điều gì kỳ quặc, hắn nghĩ vậy nên không khỏi có chút chần chờ.
Nhưng trong thị trấn nhỏ cảnh tượng lại rất thân quen, người cùng vật ở bên trong hắn cũng nhận ra, hắn tại đây đứng nhìn, trong nội tâm lại cảnh giác dị thường.
Mà trong lúc hắn đang còn chần chờ ngoài cửa, tuyết trắng đầy trời biến mất, thị trấn nhỏ trước mặt cũng như mây khói tản đi.
Tô Trường An trong lòng chấn động, hắn nhìn hướng Thiên Quyền, lại thấy Thiên Quyền cùng lúc đó mỉm cười nhìn hắn.
Mà sau một khắc, nụ cười trên mặt Thiên Quyền bỗng nhiên tản đi, khi gã lại lần nữa vươn tay, một cỗ sát ý tràn ra, hư ảnh đầy trời tản đi, đầu bút lông của gã một chấm, có dáng dấp hung bạo, trời đất dường như trở thành cuộn tranh của hắn.
Một ngọn núi nguy nga khổng lồ liền hiện lên trong trời đất, Tô Trường An trên mặt lộ vẻ kinh hãi, thầm cho là ngọn núi này có giấu sát chiêu, không khỏi càng thêm cảnh giác.
Núi không ở cao, có tiên có danh.
Thanh âm của Thiên Quyền vang lên, theo gã vừa mới nói xong một vị lão giả tiên phong đạo cốt liền bỗng nhiên đứng ở đỉnh núi, lão trợn mắt nhìn về phía Tô Trường An, trong ánh mắt tựa như ẩn chứa lôi điện.
Chỉ nghe một tiếng sấm sét, thân thể Tô Trường An liền lần nữa sống lại tại một chỗ trong phương trời đất này.
Thiên Quyền thế tấn công liên tục, mũi thủ bút lại chấn động, chỗ Tô Trường An đang đứng bỗng nhiên hóa thành một cái đầm nước, Tô Trường An không kịp đề phòng, liền rơi vào trong nước.
Nước không ở sâu, có rồng thì linh.
Vừa mới nói xong, đầm nước liền phát ra một trận kịch liệt run run, rồi sau đó còn không đợi Tô Trường An phục hồi tinh thần lại, một đầu ác long toàn thân phủ giáp màu đen liền trống rỗng xuất hiện, nuốt Tô Trường An vào trong bụng.
Lại lần nữa phục sinh Tô Trường An đáy lòng khó tránh khỏi có chút ức nghẹn, hóa thân Thiên Quyền thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, gần như tìm không ra phương pháp hóa giải
Nghĩ tới, trong lòng hắn khẽ động, thầm nói toàn bộ nguyên do chính là Thiên Quyền, mà chỉ cần ngăn cản Thiên Quyền thì những ảo cảnh hay là thủ đoạn như thật này tự nhiên liền không cách nào làm được.
Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An sau khi phục sinh thân thể liền hóa thành một đường ánh sáng thẳng tắp bay tới Thiên Quyền.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng chốc đã đến trước người Thiên Quyền, thế nhưng Thiên Quyền đối mặt Tô Trường An sát khí hừng hực, lại không có chút nào sợ hãi, chỉ thấy bút trong tay gã vung lên, giữa gã cùng Tô Trường An hiện lên một vòng màu đen dày đặc.
Rồi sau đó màu đen truyền đến một trận khí thế hào hùng, hàng trăm kỵ binh màu đen liền từ bức thủy mặc kia trào ra, Tô Trường An không kịp đề phòng lại lần nữa bị những kỵ binh màu đen kia nghiền ép mà chết.
Sau mấy mươi lần nếm thử đều không tật mà chết.
Thiên Quyền chiêu thức quá mức quỷ dị, dường như chỉ cần gã muốn, vạn vật ở trong trời đất này cũng bất quá cũng chỉ là một bút, một họa của gã.
Chiêu thức đáng sợ như vậy Tô Trường An gần như tìm không được kẽ hở.
Sau khi tử vong mấy mươi lần.
Tô Trường An trái lại buông tha cho động tác tiếp tục tập sát Thiên Quyền.
Hắn nhắm hai con mắt của mình, giống như lão tăng đang ngồi thiền không chút nhúc nhích, mặc kệ Thiên Quyền gọi ra các loại mãnh thú đại năng, một lần lại một lần đánh chết hắn.
Mà sau khi mỗi lần phục sinh, hắn cũng như lần thứ nhất trước đó vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhớ tới câu nói đầu tiên của Thiên Quyền.
Sát tâm của ngươi quá nặng.
Đúng vậy sát tâm của hắn rất nhiều, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đối với mọi người cùng mọi chuyện xung quanh cũng ôm lấy cực kỳ cảnh giác.
Có lẽ, ngay từ đầu Thiên Quyền gọi ra cái cảnh tượng ở Trường Môn liền chính là vì bình phục nội tâm bạo động của hắn, thế nhưng là hắn lại bởi vì chính mình chần chờ, mà bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Hắn nghĩ đến như thế, tâm lại đắm chìm xuống.
Vừa trải qua hơn trăm lần bỏ mạng.
Thân thể Tô Trường An lại lần nữa sống lại, rất nhiều ác long, giáp sĩ, mãnh thú, tu sĩ lại lần nữa hướng về phía hắn đánh tới.
Nhưng hiện tại Tô Trường An chợt mở ra hai mắt của mình.
Một khắc này, trong con ngươi của hắn hào quang lập lòe, như có ngôi sao đang chuyển động.
Tựa như hắn lại trở về là tên nam hài kia, đối xử tử tế với mỗi người, cũng đối xử tử tế với chính bản thân mình.
Mà trong nháy mắt hắn lĩnh ngộ đó, ác long mãnh thú đầy trời đều tán đi, giáp sĩ cùng tu sĩ hóa thành mây khói.
Núi cao còn đó, nguy nga lại cứng cáp. Đầm nước còn rõ ràng, chảy xuôi không thôi, róc rách rung động.
Dường như sát cơ tràn ngập trời đất trong mắt hắn vừa rồi lúc này cũng biến thành cảnh ngày tốt đẹp hiếm thấy.
Hắn không khỏi hiểu ý cười cười.
Đến khi đó tri âm tri kỷ tùy theo tán đi, chỉ có Thiên Quyền cười nhẹ nhàng đứng ở trước người hắn.
Tạ Thiên Quyền sư thúc tổ chỉ điểm, Trường An sáng tỏ! Tô Trường An cung kính nói.
Là ngươi ngộ ra, có liên quan gì ta đâu. Thiên Quyền cười nói, sau đó gã xoay chuyển lời nói: hỏi vấn đề của ngươi đi.
Vẻ mặt của Tô Trường An khi đó nghiêm lại, hắn nhìn Thiên Quyền hỏi cùng một vấn đề đã hỏi Thiên Xu: Đạo là gì?
Đạo là tâm, niệm lên thì giang sơn như vẽ, mỹ nhân càng đẹp. Niệm diệt thì non sông nghiền nát, phu nhân rắn rết.
Tô Trường An lại sững sờ, trong miệng nhắc đi nhắc lại câu nói kia, sau đó chắp tay với Thiên Quyền: Tạ ơn sư thúc tổ chỉ giáo.
Thiên Quyền nghe vậy nhẹ gật đầu sau đó một vị nữ tử trong Thất Tinh bước ra.
Bái kiến Thiên Tuyền sư thúc tổ.
Tô Trường An mới vừa nói xong thì trước người Thiên Tuyền đột nhiên nhiều thêm một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy sắc mặt Thiên Tuyền trầm xuống, thanh trường kiếm kia liền một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa nghìn.
Đi! Nàng khẽ quát một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng, tự nhiên cực kỳ êm tai.
Nhưng giờ phút này Tô Trường An không có nửa phần tâm tư thưởng thức thanh âm này, theo âm thanh của Thiên Tuyền vang lên, ngàn thanh trường kiếm liền hóa thành một con Du Long, thẳng tắp tập kích về phía Tô Trường An.
Đã có kinh nghiệm hai lần trước, Tô Trường An không có nửa phần chủ quan, hắn rống một tiếng chấn thiên, sau đó đao ra như lửa, mang theo tư thế ý chí hào hùng, chém thẳng về con Du Long kia.
Một đao đó hắn dùng sức thật lớn, lại có ý cảnh ngộ đạo từ trên người Thiên Xu, vì thế một đao lên, con kiếm long kia liền hóa thành hai nửa.
Trên mặt Tô Trường An trồi lên một chút vui mừng, nhưng ngay lặp tức mãnh liệt cứng lại.
Bởi vì kiếm long bị chém thành hai đoạn cũng không có vì vậy mà dừng lại, bọn chúng thuận thế liền hóa thành hai dòng kiếm lưu tập kích hắn lần nữa.
Tô Trường An không kịp xử trí đề phòng, bị những thanh kiếm bén kia xuyên qua lồng ngực.
Tô Trường An phục sinh lần nữa biết Thiên Tuyền sư thúc tổ thân là một trong Thất Tinh của Thiên Lam, kiếm chiêu tất nhiên có chỗ lợi hại, mù quáng ứng chiến không có gì tốt.
Hắn dứt khoát như trước bắt đầu loại bỏ tiến công toàn lực phòng thủ, ý đồ lần lượt đối kháng lĩnh ngộ đạo của Thiên Tuyền.
Mà sự thật cũng chứng minh đây là một phương pháp xử lý vô cùng tốt, lại tính tử vong hàng trăm lần sau đó Tô Trường An dần dần ngộ ra được một chút.
Kiếm long của Thiên Tuyền lợi dụng tất cả mọi cơ hội, một khi rót thành kiếm long khi di chuyển có chi uy của biển núi, khi phân hóa ra cũng tận dụng tất cả cơ hội.
Lúc đi cuộn trào mãnh liệt, một khi gặp công kích mạnh, liền phân hóa ra tránh lực lượng rồi lại nổi lên biến hóa. Giống như một đao vừa rồi của Tô Trường An, nhìn như uy lực cực lớn kì thực là trâu đất xuống biển, không tổn thương chút nào kiếm long của Thiên Tuyền, ngược lại là bị chiêu thức thất thường của Thiên Tuyền tìm đến sơ hở, một chiêu mất mạng.
Tô Trường An suy nghĩ cẩn thận ảo diệu của nàng về sau liền muốn phản kháng, hắn triệu ra Thập Phương kiếm trận, gọi ra kiếm lưu đối kháng con kiếm long này.
Luận tạo nghệ khống chế phi kiếm hắn tự nhiên không bằng Thiên Tuyền một phần trăm, nhưng cũng may hắn trong Thiên Đạo các này có vô hạn cơ hội, đi suy đoán, cải biến và học tập.
Dù vậy thì quá trình này cũng rất thống khổ, rất buồn tẻ.
Nhưng trong lòng Tô Trường An có chỗ niệm cho nên vẫn tiếp tục kiên trì.
Đây cũng là hơn một nghìn tử vong, sau đó Tô Trường An rốt cuộc tìm đúng cơ hội, một chiêu đã phá vỡ kiếm long của Thiên Tuyền, lúc nàng còn chưa kịp triệu hồi kiếm long bị đánh tan một đao kết liễu tính mạng nàng.
Sau đó tất nhiên là thời gian để hỏi.
Tô Trường An như mấy lần trước cùng hỏi Thiên Tuyền: Đạo là gì?
Đạo là nước, thượng thiện như nước, lợi vạn vật mà không sai; đại ác như nước, tiêu vạn vật mà không tiếng động; biến hóa như nước, muôn hình vạn trạng đến vô hình.
Tô Trường An nghe được như lọt vào sương mù, cuối cùng nhất chỉ có thể một mực ghi nhớ, sau này theo dùng.
Hắn như trước cung kính hành lễ với Thiên Tuyền, tạ ơn nàng chỉ giáo.
Sau Thiên Tuyền, là Thiên Cơ.
Đối mặt ba vị Tinh Vẫn khác, Thiên Cơ có chút bất đông, gã mặc dù ăn mặc kiểu thư sinh nhưng khí tức trên thân rất âm trầm, Tô Trường An thầm cảm thấy không thích. Mà bất đồng nhất chính là, mặc dù ba vị Tinh Vẫn trước cũng là hóa thân nhưng mang theo chút linh khí.
Nhưng Thiên Cơ Tinh Vẫn lại không như vậy, gã giống như một con rối được xách dây, toàn thân tràn ngập tử khí.
Mà khảo nghiệm của gã cũng vô cùng quỷ dị.
Gã như Thiên Quyền lúc trước triệu ra một hư ảnh Trường Môn.
Tô Trường An đi vào ảo cảnh này.
Vốn định tiếp thu giáo huấn của Thiên Quyền khi trước, phóng khai tâm thần, nhưng lúc hắn mở ra cửa nhà mình, phụ thân hắn đột nhiên hóa thành lệ quỷ lấy tánh mạng hắn.
Mặc dù biết những cái này đều là ảo tưởng, nhưng Tô Trường An đối với khảo nghiệm như vậy của Thiên Cơ sinh ra phản cảm.
Sau đó hắn lại nhẫn nại đi vào ảo giác kia lần nữa, tránh thoát lệ quỷ là cha mình lại bị Mạt Mạt giết chết trên đường.
Như thế mấy chục lần.
Lúc này Tô Trường An mới hiểu ra, ảo giác Trường Môn, mỗi người thậm chí mỗi một sự vật đều là ác quỷ muốn lấy mạng hắn.
Nhìn như Trường Môn yên bình nhưng lại khắp nơi ẩn giấu sát cơ.
Trên điểm này cùng thành Trường An ngược lại có chút giống nhau.
Rốt cuộc sau mấy trăm lần tử vong tổng kết kinh nghiệm, hắn đào thoát thăng thiên ra khỏi Trường Môn trấn.
Mặc dù thời gian đối mặt ngắn hơn so với ba vị Tinh Vẫn trước nhưng tinh thần của hắn cảm thấy mệt mỏi, cho dù có năng lượng Nhược Mộc cũng không cách nào khu trừ u ám trong đáy lòng hắn.
Đợi cho Thiên Cơ bại vong, con ngươi Tô Trường An bình tĩnh hỏi: Đạo là gì?
Nhưng Thiên Cơ cho đáp án có chút không giống người thường, gã trả lời: Thiên đạo là đạo.
Tô Trường An không hiểu, cau mày hỏi lại: Thiên đạo là thế nào?
Thiên đạo thế nào? Thiên Cơ nhướng mày, Thiên đạo vì sao nặng, ta đạo vì sao nhẹ? Người sao hiểu Thiên đạo. Sau đó gã cười to ba tiếng lui người trở ra.
Tô Trường An vốn định tiếp tục hỏi theo nhưng giờ phút này Ngọc Hành lại bước ra.
Thấy được vị sư thúc tổ hắn xưa nay luôn kính trọng, đáy lòng Tô Trường An không khỏi có chút chua xót, hắn nghĩ tới chút gì đó nhưng rất rõ ràng, hóa thân Ngọc Hành chỉ là hóa thân, mặc dù có chút linh tính nhưng không cách nào có tình cảm.
Lão vừa thấy mặt đã thả ra Thập Phương kiếm trận, bởi vì tâm thần Tô Trường An lay động nên mấy lần giao phong đều bại trận.
Cho đến sau hơn mười lần tử vong, hắn mới thu liễm tâm thần lại.
Bởi vì có đoạn thời gian đi theo Ngọc Hành tu hành, Tô Trường An có chút hiểu rõ đạo của Ngọc Hành. Vì thế lúc này hắn chỉ dùng hơn hai trăm lần tử vong đã chiến thắng lão.
Mà Ngọc Hành đưa ra giải thích về đạo cũng cho Tô Trường An lợi ích không nhỏ.
Đạo là tín ngưỡng. Thủ vững đạo của mình, nghìn vạn người hướng đến.
Nói xong lời ấy Ngọc Hành liền muốn lùi lại nhưng Tô Trường An nhìn bóng lưng của lão không hiểu sống mũi cay cay.
Hắn la lớn với Ngọc Hành: Sư thúc tổ, Trường An rất nhớ người.
Hóa thân của Ngọc Hành ở đằng kia chợt dừng lại, như muốn quay người nhưng lại chưa từng quay lại.
Chỉ là nhè nhẹ trả lời một chữ.
Ngoan.
Sau đó đi vào bên trong Thất Tinh.
Đến đi ra chính là Khai Dương.
Gã sử dụng một kiếm thanh phong ba thước.
Mũi kiếm lạnh thấu xương, sát khí dạt dào. Gần như mỗi một chiêu mỗi một thế đều là sát chiêu lấy mạng người ta.
Không thể không nói so với năm vị Tinh Vẫn phía trước, Khai Dương là khó giải quyết nhất.
Tô Trường An chết trọn vẹn năm ngàn lần mới đánh bại được gã.
Mà lúc gã giải thích về đạo đồng dạng khiến trong lòng Tô Trường An chấn động.
Đạo là tín ngưỡng. Chấp tâm chỗ chấp, niệm tâm chỗ niệm, có thể hóa mục nát, đảo ngược sinh tử.
Cuối cùng nhất rốt cuộc đến phiên vị sư tổ của Tô Trường An, vị sư tổ hắn chưa bao giờ thấy qua - Đao Thánh Dao Quang.
So với đao của Mạc Thính Vũ, đao của Dao Quang nhanh hơn, dữ tợn hơn cũng càng lạnh hơn.
Tô Trường An đối kháng hồi lâu, chết trọn vẹn khoảng ba ngàn lần mới vừa sờ tới môn đạo, tìm đúng thời cơ đánh bại.
Mà câu hỏi cuối cùng nhất, hắn nhưng lại không hỏi đạo.
Hắn hỏi một vấn đề khác.
Tiên là gì?
Không có người, không có vật, không có trời, cũng không có đất.
Có chỉ là hai đường quang ảnh đang vòng tới vòng lui xuyên thẳng qua nhau.
Bọn họ va chạm! Bọn họ chém giết! Bọn họ gào thét! Cho đến bọn họ tử vong!
Đương nhiên, bên tử vong vĩnh viễn là Tô Trường An.
Hắn cũng không thể nhớ ra cuối cùng bản thân mình đã chết bao nhiêu lần, có lẽ nghìn lần, hoặc cũng có thể là vạn lần.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Hắn có thể sống qua trên tay Thiên Xu thời gian càng ngày càng dài, thậm chí nếu như hắn nguyện ý, lấy lực lượng cường hãn của hắn cũng có thể tùy thời đánh gục Thiên Xu.
Nhưng hắn cũng không làm như vậy.
Hắn cùng với Thiên Xu đánh nhau càng lâu, lại càng có thể cảm giác được trình độ thương pháp của Thiên Xu là kinh người bực nào.
Gã giống như không có sử dụng toàn lực của mình, mới vừa cùng Tô Trường An đánh nhau, tất cả chiêu pháp chấn thương của gã tuy rằng tinh diệu, nhưng nói cho cùng, cũng bất quá là thuật. Cũng không phải đạo.
Thật sự mà nói, lúc Tô Trường An bắt đầu có thể linh hoạt vận dụng song đao, Thiên Xu mới chính thức thể hiện ra gã thân là Tinh Vẫn đạo.
Tuy bởi vì cảnh giới hạn chế, gã không thể tràn ra thế giới của mình, nhưng từng chiêu từng thức của gã ẩn chứa ý cảnh làm cho Tô Trường An ngầm líu lưỡi.
Sau khi cảm nhận được điểm này, Tô Trường An áp chế lực lượng của mình, đem độ lớn linh lực của mình duy trì tại trên dưới Thiên Thính cảnh bình thường, dựa vào chính mình đối với đạo lĩnh ngộ để công bằng đánh bại Thiên Xu, mà không phải như trước kia lúc đối địch lại dựa vào đáng sợ linh áp vượt xa cùng cấp, dốc hết mười phần sức lực đánh bại đối phương.
Hắn đã dần dần lĩnh ngộ ra, con đường tu hành về sau lại càng phải dựa vào việc tu hành giả đối thông hiểu đạo, mà không phải chỉ có mỗi lực lượng.
Thương Thiên Xu ẩn chứa khí thế hào hùng, thương ra như có nghìn quân đi theo, lúc tấn công xâm nhập như lửa, lại có ngàn vạn biến đổi, lúc phòng thủ thì kiên cố, bất động như Thái Sơn.
Nếu như Tô Trường An có tính toán qua, lúc này đây hắn đã sống lại lần thứ chín nghìn bảy trăm hai mươi ba.
Lần này đao ảnh của hắn như lửa, có ý sát phạt, hiển nhiên sau nhiều lần giao thủ hắn đã dần dần lĩnh ngộ được thương đạo của Thiên Xu, tuy rằng còn không thấu đáo nhưng đã có vài phần cơ bản.
Mà dù sao không phải là đồ vật của mình, hơn nữa đây cũng chỉ là hóa thân của Thiên Xu, mà không phải là bản thân Thiên Xu, cũng không thể hoàn toàn hiện ra đạo.
Tô Trường An sau khi cùng Thiên Xu đánh nhau mấy trăm lần, thầm cảm thấy bản thân mình đã đến giới hạn. Nếu là tiếp tục đánh tiếp có lẽ còn có thể có chút tiến bộ, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, hắn quyết định chấm dứt trận thi đấu dài này.
Nghĩ đến như thế, thân ảnh của hắn vừa động, trường đao như hổ, mang theo khí thế hào hùng thẳng đến đỉnh đầu Thiên Xu.
Chỉ thấy một đường tia sáng trắng xẹt qua, hóa thân Thiên Xu liền bị Tô Trường An từ chỗ mi tâm chém thành hai nửa.
Rồi sau đó, gã hóa thành một cái ảo ảnh, lại hoàn hảo xuất hiện ở cách không xa Tô Trường An.
Nhưng lúc này đây, gã không hướng phía Tô Trường An đánh tới như trước kia.
Gã chỉ là tiến về phía trước một bước, khóe miệng cười nói: ngươi thắng, hiện tại ngươi có thể hỏi ta một vấn đề.
Hả? Tô Trường An ngừng lại, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận đây chắc là ban thưởng sau khi mình chiến thắng Thiên Xu, sắc mặt hắn trầm xuống, bước về phía trước một bước nói.
Như thế nào là đạo?
Đạo là vũ khí. Xâm (nhập) như lửa, nhanh như gió, chậm như rừng, bất động như núi.
Trường An tiếp thu. Tô Trường An nghe vậy, hơi hơi trầm ngâm dường như đang suy ngẫm những lời Thiên Xu vừa nói, rồi sau đó, hắn nghiêm mặt, cung kính hướng phía Thiên Xu thi lễ một cái.
Ừ. Hóa thân Thiên Xu mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, rồi sau đó thân thể chậm rãi lui về vị trí của mình trong Thất Tinh.
Mà một vị nam tử tay cầm bút lông bộ dáng thư sinh nho nhã cũng cùng lúc này đi ra.
Bái kiến Thiên Quyền sư thúc. Tô Trường An cũng chắp tay.
Hóa thân Thiên Quyền nhẹ gật đầu, nhưng gã cũng không giống như Thiên Xu dứt khoát đánh tới.
Gã chỉ đứng tại nguyên chỗ, linh lực quanh thân tẩy rửa, một cỗ ý cảnh ngập trời từ trong cơ thể gã phóng ra.
Lông mày Tô Trường An bình tĩnh nhìn gã, trường đao trong tay hào quang chợt nổi lên, như một loại triết thú cảnh giác nhìn chăm chú lên bốn phía.
Sát khí của ngươi quá nặng. Một cách không ngờ là, Thiên Quyền so với Thiên Xu tựa hồ có thêm vài phần tình người, vậy mà chủ động cùng Tô Trường An nói chuyện.
Tô Trường An cũng sững sờ, hắn đang muốn đáp lại Thiên Quyền một chút gì đó.
Nhưng tại lúc đó, tuyệt bút Lang Hào trên tay Thiên Quyền chợt bắt đầu chuyển động. Lang Hào = bút lông sói
Tình cảnh lúc đó dường như có chút biến đổi, chỉ thấy gã vung lên Lang Hào, một vòng tia sáng trắng hiện lên, dưới chân Tô Trường An bỗng đột nhiên nổi lên tuyết trắng ngần. Còn không đợi hắn theo trong dị biến phục hồi tinh thần lại, tuyệt bút của Thiên Quyền lại bắt đầu du tẩu, phía chân trời trống rỗng lại bắt đầu xuất hiện trời xanh mây trắng, mà một cái thị trấn nhỏ đang bay lên từng dòng khói bếp cũng tại lúc đó hiện lên trong tầm mắt của Tô Trường An.
Hắn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.
Là Trường Môn! Sau một khắc Tô Trường An liền nhớ lại nơi đây.
Theo bản năng hắn bước ra bước chân của mình đi về tòa thị trấn nhỏ này, nhưng đến trước mặt lại bỗng nhiên có chút chần chờ.
Hắn nhớ kỹ lúc này đang ở Thiên Đạo các, cũng xác nhận cái này là ảo giác. Mà Thiên Quyền tạo ra một cái ảo cảnh như vậy, tự nhiên không phải là cùng hắn vui đùa, cái này sợ rằng còn có điều gì kỳ quặc, hắn nghĩ vậy nên không khỏi có chút chần chờ.
Nhưng trong thị trấn nhỏ cảnh tượng lại rất thân quen, người cùng vật ở bên trong hắn cũng nhận ra, hắn tại đây đứng nhìn, trong nội tâm lại cảnh giác dị thường.
Mà trong lúc hắn đang còn chần chờ ngoài cửa, tuyết trắng đầy trời biến mất, thị trấn nhỏ trước mặt cũng như mây khói tản đi.
Tô Trường An trong lòng chấn động, hắn nhìn hướng Thiên Quyền, lại thấy Thiên Quyền cùng lúc đó mỉm cười nhìn hắn.
Mà sau một khắc, nụ cười trên mặt Thiên Quyền bỗng nhiên tản đi, khi gã lại lần nữa vươn tay, một cỗ sát ý tràn ra, hư ảnh đầy trời tản đi, đầu bút lông của gã một chấm, có dáng dấp hung bạo, trời đất dường như trở thành cuộn tranh của hắn.
Một ngọn núi nguy nga khổng lồ liền hiện lên trong trời đất, Tô Trường An trên mặt lộ vẻ kinh hãi, thầm cho là ngọn núi này có giấu sát chiêu, không khỏi càng thêm cảnh giác.
Núi không ở cao, có tiên có danh.
Thanh âm của Thiên Quyền vang lên, theo gã vừa mới nói xong một vị lão giả tiên phong đạo cốt liền bỗng nhiên đứng ở đỉnh núi, lão trợn mắt nhìn về phía Tô Trường An, trong ánh mắt tựa như ẩn chứa lôi điện.
Chỉ nghe một tiếng sấm sét, thân thể Tô Trường An liền lần nữa sống lại tại một chỗ trong phương trời đất này.
Thiên Quyền thế tấn công liên tục, mũi thủ bút lại chấn động, chỗ Tô Trường An đang đứng bỗng nhiên hóa thành một cái đầm nước, Tô Trường An không kịp đề phòng, liền rơi vào trong nước.
Nước không ở sâu, có rồng thì linh.
Vừa mới nói xong, đầm nước liền phát ra một trận kịch liệt run run, rồi sau đó còn không đợi Tô Trường An phục hồi tinh thần lại, một đầu ác long toàn thân phủ giáp màu đen liền trống rỗng xuất hiện, nuốt Tô Trường An vào trong bụng.
Lại lần nữa phục sinh Tô Trường An đáy lòng khó tránh khỏi có chút ức nghẹn, hóa thân Thiên Quyền thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, gần như tìm không ra phương pháp hóa giải
Nghĩ tới, trong lòng hắn khẽ động, thầm nói toàn bộ nguyên do chính là Thiên Quyền, mà chỉ cần ngăn cản Thiên Quyền thì những ảo cảnh hay là thủ đoạn như thật này tự nhiên liền không cách nào làm được.
Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An sau khi phục sinh thân thể liền hóa thành một đường ánh sáng thẳng tắp bay tới Thiên Quyền.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng chốc đã đến trước người Thiên Quyền, thế nhưng Thiên Quyền đối mặt Tô Trường An sát khí hừng hực, lại không có chút nào sợ hãi, chỉ thấy bút trong tay gã vung lên, giữa gã cùng Tô Trường An hiện lên một vòng màu đen dày đặc.
Rồi sau đó màu đen truyền đến một trận khí thế hào hùng, hàng trăm kỵ binh màu đen liền từ bức thủy mặc kia trào ra, Tô Trường An không kịp đề phòng lại lần nữa bị những kỵ binh màu đen kia nghiền ép mà chết.
Sau mấy mươi lần nếm thử đều không tật mà chết.
Thiên Quyền chiêu thức quá mức quỷ dị, dường như chỉ cần gã muốn, vạn vật ở trong trời đất này cũng bất quá cũng chỉ là một bút, một họa của gã.
Chiêu thức đáng sợ như vậy Tô Trường An gần như tìm không được kẽ hở.
Sau khi tử vong mấy mươi lần.
Tô Trường An trái lại buông tha cho động tác tiếp tục tập sát Thiên Quyền.
Hắn nhắm hai con mắt của mình, giống như lão tăng đang ngồi thiền không chút nhúc nhích, mặc kệ Thiên Quyền gọi ra các loại mãnh thú đại năng, một lần lại một lần đánh chết hắn.
Mà sau khi mỗi lần phục sinh, hắn cũng như lần thứ nhất trước đó vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhớ tới câu nói đầu tiên của Thiên Quyền.
Sát tâm của ngươi quá nặng.
Đúng vậy sát tâm của hắn rất nhiều, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đối với mọi người cùng mọi chuyện xung quanh cũng ôm lấy cực kỳ cảnh giác.
Có lẽ, ngay từ đầu Thiên Quyền gọi ra cái cảnh tượng ở Trường Môn liền chính là vì bình phục nội tâm bạo động của hắn, thế nhưng là hắn lại bởi vì chính mình chần chờ, mà bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Hắn nghĩ đến như thế, tâm lại đắm chìm xuống.
Vừa trải qua hơn trăm lần bỏ mạng.
Thân thể Tô Trường An lại lần nữa sống lại, rất nhiều ác long, giáp sĩ, mãnh thú, tu sĩ lại lần nữa hướng về phía hắn đánh tới.
Nhưng hiện tại Tô Trường An chợt mở ra hai mắt của mình.
Một khắc này, trong con ngươi của hắn hào quang lập lòe, như có ngôi sao đang chuyển động.
Tựa như hắn lại trở về là tên nam hài kia, đối xử tử tế với mỗi người, cũng đối xử tử tế với chính bản thân mình.
Mà trong nháy mắt hắn lĩnh ngộ đó, ác long mãnh thú đầy trời đều tán đi, giáp sĩ cùng tu sĩ hóa thành mây khói.
Núi cao còn đó, nguy nga lại cứng cáp. Đầm nước còn rõ ràng, chảy xuôi không thôi, róc rách rung động.
Dường như sát cơ tràn ngập trời đất trong mắt hắn vừa rồi lúc này cũng biến thành cảnh ngày tốt đẹp hiếm thấy.
Hắn không khỏi hiểu ý cười cười.
Đến khi đó tri âm tri kỷ tùy theo tán đi, chỉ có Thiên Quyền cười nhẹ nhàng đứng ở trước người hắn.
Tạ Thiên Quyền sư thúc tổ chỉ điểm, Trường An sáng tỏ! Tô Trường An cung kính nói.
Là ngươi ngộ ra, có liên quan gì ta đâu. Thiên Quyền cười nói, sau đó gã xoay chuyển lời nói: hỏi vấn đề của ngươi đi.
Vẻ mặt của Tô Trường An khi đó nghiêm lại, hắn nhìn Thiên Quyền hỏi cùng một vấn đề đã hỏi Thiên Xu: Đạo là gì?
Đạo là tâm, niệm lên thì giang sơn như vẽ, mỹ nhân càng đẹp. Niệm diệt thì non sông nghiền nát, phu nhân rắn rết.
Tô Trường An lại sững sờ, trong miệng nhắc đi nhắc lại câu nói kia, sau đó chắp tay với Thiên Quyền: Tạ ơn sư thúc tổ chỉ giáo.
Thiên Quyền nghe vậy nhẹ gật đầu sau đó một vị nữ tử trong Thất Tinh bước ra.
Bái kiến Thiên Tuyền sư thúc tổ.
Tô Trường An mới vừa nói xong thì trước người Thiên Tuyền đột nhiên nhiều thêm một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy sắc mặt Thiên Tuyền trầm xuống, thanh trường kiếm kia liền một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa nghìn.
Đi! Nàng khẽ quát một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng, tự nhiên cực kỳ êm tai.
Nhưng giờ phút này Tô Trường An không có nửa phần tâm tư thưởng thức thanh âm này, theo âm thanh của Thiên Tuyền vang lên, ngàn thanh trường kiếm liền hóa thành một con Du Long, thẳng tắp tập kích về phía Tô Trường An.
Đã có kinh nghiệm hai lần trước, Tô Trường An không có nửa phần chủ quan, hắn rống một tiếng chấn thiên, sau đó đao ra như lửa, mang theo tư thế ý chí hào hùng, chém thẳng về con Du Long kia.
Một đao đó hắn dùng sức thật lớn, lại có ý cảnh ngộ đạo từ trên người Thiên Xu, vì thế một đao lên, con kiếm long kia liền hóa thành hai nửa.
Trên mặt Tô Trường An trồi lên một chút vui mừng, nhưng ngay lặp tức mãnh liệt cứng lại.
Bởi vì kiếm long bị chém thành hai đoạn cũng không có vì vậy mà dừng lại, bọn chúng thuận thế liền hóa thành hai dòng kiếm lưu tập kích hắn lần nữa.
Tô Trường An không kịp xử trí đề phòng, bị những thanh kiếm bén kia xuyên qua lồng ngực.
Tô Trường An phục sinh lần nữa biết Thiên Tuyền sư thúc tổ thân là một trong Thất Tinh của Thiên Lam, kiếm chiêu tất nhiên có chỗ lợi hại, mù quáng ứng chiến không có gì tốt.
Hắn dứt khoát như trước bắt đầu loại bỏ tiến công toàn lực phòng thủ, ý đồ lần lượt đối kháng lĩnh ngộ đạo của Thiên Tuyền.
Mà sự thật cũng chứng minh đây là một phương pháp xử lý vô cùng tốt, lại tính tử vong hàng trăm lần sau đó Tô Trường An dần dần ngộ ra được một chút.
Kiếm long của Thiên Tuyền lợi dụng tất cả mọi cơ hội, một khi rót thành kiếm long khi di chuyển có chi uy của biển núi, khi phân hóa ra cũng tận dụng tất cả cơ hội.
Lúc đi cuộn trào mãnh liệt, một khi gặp công kích mạnh, liền phân hóa ra tránh lực lượng rồi lại nổi lên biến hóa. Giống như một đao vừa rồi của Tô Trường An, nhìn như uy lực cực lớn kì thực là trâu đất xuống biển, không tổn thương chút nào kiếm long của Thiên Tuyền, ngược lại là bị chiêu thức thất thường của Thiên Tuyền tìm đến sơ hở, một chiêu mất mạng.
Tô Trường An suy nghĩ cẩn thận ảo diệu của nàng về sau liền muốn phản kháng, hắn triệu ra Thập Phương kiếm trận, gọi ra kiếm lưu đối kháng con kiếm long này.
Luận tạo nghệ khống chế phi kiếm hắn tự nhiên không bằng Thiên Tuyền một phần trăm, nhưng cũng may hắn trong Thiên Đạo các này có vô hạn cơ hội, đi suy đoán, cải biến và học tập.
Dù vậy thì quá trình này cũng rất thống khổ, rất buồn tẻ.
Nhưng trong lòng Tô Trường An có chỗ niệm cho nên vẫn tiếp tục kiên trì.
Đây cũng là hơn một nghìn tử vong, sau đó Tô Trường An rốt cuộc tìm đúng cơ hội, một chiêu đã phá vỡ kiếm long của Thiên Tuyền, lúc nàng còn chưa kịp triệu hồi kiếm long bị đánh tan một đao kết liễu tính mạng nàng.
Sau đó tất nhiên là thời gian để hỏi.
Tô Trường An như mấy lần trước cùng hỏi Thiên Tuyền: Đạo là gì?
Đạo là nước, thượng thiện như nước, lợi vạn vật mà không sai; đại ác như nước, tiêu vạn vật mà không tiếng động; biến hóa như nước, muôn hình vạn trạng đến vô hình.
Tô Trường An nghe được như lọt vào sương mù, cuối cùng nhất chỉ có thể một mực ghi nhớ, sau này theo dùng.
Hắn như trước cung kính hành lễ với Thiên Tuyền, tạ ơn nàng chỉ giáo.
Sau Thiên Tuyền, là Thiên Cơ.
Đối mặt ba vị Tinh Vẫn khác, Thiên Cơ có chút bất đông, gã mặc dù ăn mặc kiểu thư sinh nhưng khí tức trên thân rất âm trầm, Tô Trường An thầm cảm thấy không thích. Mà bất đồng nhất chính là, mặc dù ba vị Tinh Vẫn trước cũng là hóa thân nhưng mang theo chút linh khí.
Nhưng Thiên Cơ Tinh Vẫn lại không như vậy, gã giống như một con rối được xách dây, toàn thân tràn ngập tử khí.
Mà khảo nghiệm của gã cũng vô cùng quỷ dị.
Gã như Thiên Quyền lúc trước triệu ra một hư ảnh Trường Môn.
Tô Trường An đi vào ảo cảnh này.
Vốn định tiếp thu giáo huấn của Thiên Quyền khi trước, phóng khai tâm thần, nhưng lúc hắn mở ra cửa nhà mình, phụ thân hắn đột nhiên hóa thành lệ quỷ lấy tánh mạng hắn.
Mặc dù biết những cái này đều là ảo tưởng, nhưng Tô Trường An đối với khảo nghiệm như vậy của Thiên Cơ sinh ra phản cảm.
Sau đó hắn lại nhẫn nại đi vào ảo giác kia lần nữa, tránh thoát lệ quỷ là cha mình lại bị Mạt Mạt giết chết trên đường.
Như thế mấy chục lần.
Lúc này Tô Trường An mới hiểu ra, ảo giác Trường Môn, mỗi người thậm chí mỗi một sự vật đều là ác quỷ muốn lấy mạng hắn.
Nhìn như Trường Môn yên bình nhưng lại khắp nơi ẩn giấu sát cơ.
Trên điểm này cùng thành Trường An ngược lại có chút giống nhau.
Rốt cuộc sau mấy trăm lần tử vong tổng kết kinh nghiệm, hắn đào thoát thăng thiên ra khỏi Trường Môn trấn.
Mặc dù thời gian đối mặt ngắn hơn so với ba vị Tinh Vẫn trước nhưng tinh thần của hắn cảm thấy mệt mỏi, cho dù có năng lượng Nhược Mộc cũng không cách nào khu trừ u ám trong đáy lòng hắn.
Đợi cho Thiên Cơ bại vong, con ngươi Tô Trường An bình tĩnh hỏi: Đạo là gì?
Nhưng Thiên Cơ cho đáp án có chút không giống người thường, gã trả lời: Thiên đạo là đạo.
Tô Trường An không hiểu, cau mày hỏi lại: Thiên đạo là thế nào?
Thiên đạo thế nào? Thiên Cơ nhướng mày, Thiên đạo vì sao nặng, ta đạo vì sao nhẹ? Người sao hiểu Thiên đạo. Sau đó gã cười to ba tiếng lui người trở ra.
Tô Trường An vốn định tiếp tục hỏi theo nhưng giờ phút này Ngọc Hành lại bước ra.
Thấy được vị sư thúc tổ hắn xưa nay luôn kính trọng, đáy lòng Tô Trường An không khỏi có chút chua xót, hắn nghĩ tới chút gì đó nhưng rất rõ ràng, hóa thân Ngọc Hành chỉ là hóa thân, mặc dù có chút linh tính nhưng không cách nào có tình cảm.
Lão vừa thấy mặt đã thả ra Thập Phương kiếm trận, bởi vì tâm thần Tô Trường An lay động nên mấy lần giao phong đều bại trận.
Cho đến sau hơn mười lần tử vong, hắn mới thu liễm tâm thần lại.
Bởi vì có đoạn thời gian đi theo Ngọc Hành tu hành, Tô Trường An có chút hiểu rõ đạo của Ngọc Hành. Vì thế lúc này hắn chỉ dùng hơn hai trăm lần tử vong đã chiến thắng lão.
Mà Ngọc Hành đưa ra giải thích về đạo cũng cho Tô Trường An lợi ích không nhỏ.
Đạo là tín ngưỡng. Thủ vững đạo của mình, nghìn vạn người hướng đến.
Nói xong lời ấy Ngọc Hành liền muốn lùi lại nhưng Tô Trường An nhìn bóng lưng của lão không hiểu sống mũi cay cay.
Hắn la lớn với Ngọc Hành: Sư thúc tổ, Trường An rất nhớ người.
Hóa thân của Ngọc Hành ở đằng kia chợt dừng lại, như muốn quay người nhưng lại chưa từng quay lại.
Chỉ là nhè nhẹ trả lời một chữ.
Ngoan.
Sau đó đi vào bên trong Thất Tinh.
Đến đi ra chính là Khai Dương.
Gã sử dụng một kiếm thanh phong ba thước.
Mũi kiếm lạnh thấu xương, sát khí dạt dào. Gần như mỗi một chiêu mỗi một thế đều là sát chiêu lấy mạng người ta.
Không thể không nói so với năm vị Tinh Vẫn phía trước, Khai Dương là khó giải quyết nhất.
Tô Trường An chết trọn vẹn năm ngàn lần mới đánh bại được gã.
Mà lúc gã giải thích về đạo đồng dạng khiến trong lòng Tô Trường An chấn động.
Đạo là tín ngưỡng. Chấp tâm chỗ chấp, niệm tâm chỗ niệm, có thể hóa mục nát, đảo ngược sinh tử.
Cuối cùng nhất rốt cuộc đến phiên vị sư tổ của Tô Trường An, vị sư tổ hắn chưa bao giờ thấy qua - Đao Thánh Dao Quang.
So với đao của Mạc Thính Vũ, đao của Dao Quang nhanh hơn, dữ tợn hơn cũng càng lạnh hơn.
Tô Trường An đối kháng hồi lâu, chết trọn vẹn khoảng ba ngàn lần mới vừa sờ tới môn đạo, tìm đúng thời cơ đánh bại.
Mà câu hỏi cuối cùng nhất, hắn nhưng lại không hỏi đạo.
Hắn hỏi một vấn đề khác.
Tiên là gì?
/743
|