Tây Lương, quan Vĩnh Ninh, phủ đệ của Thần tướng.
Một gian phòng trang hoàng bình thường, một nam tử ngọ ngoạy từ trên giường muốn đứng người lên.
Nhưng y dường như có chút suy yếu, điều đó khiến sắc mặt trắng nõn của y càng phát tái nhợt, đôi môi màu đỏ tươi cũng lộ ra không bình thường.
Việc như vậy là chuyện rất đơn giản với người bình thường, rơi vào trên người y lại có vẻ khó khăn, y không thể không duỗi hai tay vịn chặt đầu giường, vừa mới chống thân thể dậy còn chưa kịp mang vào đôi giày ống đặt ở gầm giường thì y đã hết khí lực, lại ngã ngồi trên giường.
Tiếng va chạm của thân thể và giường vang lên kinh động người ngồi ngủ bên cạnh bàn.
Nàng ngẩng đầu lên, là một vị nữ tử khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc cách phu nhân, rất là xinh đẹp.
Ngươi muốn là gì? Đại phu nói rồi, thân thể của ngươi còn cần tu dưỡng một thời gian ngắn. nàng thấy thế đuổi bước lên phía trước, mang đệm chăn bị nam tử vén lên đắp lại lần nữa.
Lúc này là tháng Chạp, Man Hoang Tây Lương vốn là nơi rét lạnh, bản thân nam tử lại bị trọng thương, nếu như lại mắc phong hàn, hiển nhiên là họa vô đơn chí.
Nhưng dường như nam tử không nghe thấy ngôn ngữ chứa ý ân cần của nữ tử.
Hôm nay Man quân còn đến khiêu chiến? nam tử hỏi, thanh âm nhỏ yếu như tơ nhện.
Mỗi ngày đều có. nữ tử nghe vậy, có chút uể oải nhưng vẫn trấn an nói: nhưng biên quan tất có Hồng Ngọc tỷ tỷ trông nom, ngươi không cần lo lắng, mau chóng khỏi bệnh mới là việc chính.
Nam tử nghe vậy, trầm mặc hồi lâu sau đó chợt quay đầu nhìn nữ tử.
Dò xét thẳng như vậy chưa bao giờ có từ lúc hai người lập gia đình đến nay, khiến cho nữ tử có chút bối rối, sắc mặt của nàng hồng hồng, vô thức quay đầu qua không dám chống lại ánh măt của nam tử.
Hai ngày sau, ta sai người đưa ngươi về lại Trường An. nam tử chợt nói.
Nữ tử nghe vậy sững sờ, thần sắc trên mặt nàng biến ảo, cuối cùng nhất cắn răng quật cường lắc đầu: ngươi là phu quân của ta, ngươi ở nơi nào ta liền ở nơi đó.
Nam tử gượng cười, quan Vĩnh Ninh không thủ được bao lâu, ngươi không cần ở đây cùng ta chịu chết. Thế nào mà nói thì ngươi cũng là con gái của Tư Mã Hủ, đến Trường An rồi lão sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Cuối cùng nữ tử quay đầu lại nhìn nam tử. Sắc mặt y tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng. Thật giống như trên đời không có cái gì có thể khiến y xúc động tinh thần.
Ta nói rồi, ngươi là phu quân của ta, ngươi ở đâu ta liền ở đó. Ngươi nếu là chết rồi ta cũng quyết không tạm bợ sống tiếp. nàng nói như thế, thanh âm kiên quyết. Rất khó tưởng tượng nhìn nàng như nữ tử nhu nhược lại có thể nói ra ngữ điệu quyết tiệt như thế.
Nữ tử phản ứng như vậy cũng khiến nam tử kinh ngạc một hồi, y tiếp tục khuyên giải nói: trở về đi, người kia vẫn còn chờ ngươi.
Thân thể nữ tử chấn động, trong óc nàng đột nhiên hiện ra thân ảnh cõng trường thương màu đỏ trên lưng.
Nàng nhớ tới một màn cùng gã ở chung, nhớ tới tràng cảnh gã cùng thiếu niên kia đại náo hôn lễ của nàng. Đầu của nàng cúi thấp xuống, rơi vào trầm lặng.
Ngay tại lúc nam tử cho rằng nữ tử đáp ứng hắn, nhưng nữ tử lại ngẩng đầu lần nữa nhìn hắn, ánh mắt nàng ôn nhu từ trước đến nay lại tràn đầy liên quyết. Nàng nói ra: ta không quay về.
Ta đã gả cho ngươi rồi. Tư Mã Trường Tuyết ta, sống là người của Bắc Thông Huyền, chết là quỷ của Bắc Thông Huyền.
Ta mặc kệ ngươi nghĩ đến ai, nhớ kỹ ai, nhưng ta mới là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng.
Nữ tử dứt lời đứng lên, không tiếp tục tranh luận với nam tử nửa câu, quay người liền đi ra khỏi phòng.
Nam tử có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng của nữ tử, khuôn mặt lạnh giá lại trồi lên thần sắc phức tạp hiếm thấy.
Y có thể hiểu được một chút suy nghĩ trong lòng nữ tử.
Trên điểm này, nàng cùng nàng kỳ thực rất giống.
Có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhẫn nhục chịu đựng.
Cho nên nàng đã tiếp nhận mệnh lệnh cha chú, dù trong lòng có ý khác nhưng cuối cùng nhất lại không hề oán hận nửa câu gả cho y.
Sau hôn lễ, nàng theo y đi vào Tây Lương, mặc dù phương diện vật chất y chưa từng khiến nàng thiệt thòi nhưng tình cảm giữa phu thê, lần này có thể xem là lần đầu tiên y cùng nàng nói chuyện.
Dù cho như vậy nàng cũng không có nửa câu oán giận.
Nhưng nhìn nữ tử dường như càng dịu dàng như vậy, nội tâm của các nàng càng có kiên trì của chính mình.
Hoặc là nói, ngoài mặt các nàng dịu dàng, kỳ thật các nàng khởi nguyên rất kiên trì - phụ đức thượng nhu, tòng nhất chi chung.
Xem nàng nữ nhân như vậy chắc từ nhỏ được dạy đạo này.
Không thể nói là hạnh phúc hay bất hạnh.
Nam tử nghĩ tới đây không khỏi thở dài một hơi.
Người sống cả đời, nhiều người vì thanh danh mệt mỏi nhưng đến cuối cùng nhất, thời điểm mất đi thứ gì đó mới hiểu rõ, kỳ thật trên đời có rất nhiều thứ còn nặng hơn thanh danh gấp trăm lần.
Y nghĩ như vậy, tay lại duỗi vào trong ngực móc ra một quyển sách ố vàng.
Không cần mở ra, câu chuyện bên trong y đã thuộc lòng.
Mỗi một lần nhìn, lập tức sẽ đau lòng một lần, liền sẽ nhớ tới năm đó người kia mặc áo tân nương ngã quỵ trong lòng mình một lần.
Y lại thở dài một tiếng.
Kỳ thật nàng cùng mình cũng không khác biệt gì, luôn mệt mỏi vì thanh danh.
Đạo lý trên đời này đã là như thế, nói thì dễ nhưng làm thì khó muôn lần.
...
Tô Trường An chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, hắn liền ngửi được một mùi vị quen thuộc.
Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đó là một cảnh tuyết trắng xóa, dưới chân hắn là tuyết trắng bao phủ, dãy núi xa cũng được tuyết che đậy, tuyết từ trên trời không ngừng rơi xuống.
Đã đến mùa đông rồi sao?
Tô Trường An không khỏi ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ hóa ra mình đã ở Thiên Đạo các lâu như vậy.
Nhưng mà mùa đông ở Tây Lương cũng có cảnh tượng tuyết trắng mênh mông như vậy sao? Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, tuyết trắng như vậy chỉ có gặp qua ở Bắc địa.
Nhìn chung quanh lần nữa hắn cũng không thấy bóng dáng hùng vĩ của quan Vĩnh Ninh.
Theo lý thuyết, cái quan ải cao trăm trượng kia dù ở bất kỳ chỗ nào của Tây Lương đều có thể nhìn thấy được ngay.
Quân Man tiếp cận, cũng không biết vị công chúa Ma Thanh Linh kia đến tột cùng có thể ngăn cản bước chân của Cửu Anh thị tộc hay không. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, hắn sợ đã có biến hóa lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu chạy về hướng tây.
Đã không tìm được đường thì cứ tìm một thành trấn tìm hiểu tình huống vậy.
Tô Trường An nghĩ như vậy, tốc độ lại nhanh thêm vài phần, thân thể kéo một tàn ảnh trên mặt tuyết mênh mông.
Hắn toàn lực thi triển lực lượng có thể cảm giác nó mạnh hơn dĩ vãng vài phần.
Nhưng tâm hắn lúc này lại chìm xuống.
Không vì động tĩnh gì cả, chỉ là cảnh tượng chung quanh nơi này, hắn quá mức quen thuộc, những cảnh tuyết này, thị trấn nhỏ xa xa, đều sỡ đã in thật sâu trong đáy lòng hắn.
Đây là Bắc địa?
Sắc mặt Tô Trường An trở nên có chút cổ quái, chẳng lẽ mình còn bị nhốt trong ảo cảnh của Thiên Đạo các?
Nhưng hắn đã bước vào Tiên đạo, lại thành đạo tâm, ảo cảnh bình thường sao có thể lừa được mắt hắn?
Thân thể hắn mang theo nghi hoặc như vậy đột nhiên đi vào tòa thị trấn nhỏ phía trước.
Trên cửa trấn viết hai chữ to - Trường Môn!
---o0o---
Một gian phòng trang hoàng bình thường, một nam tử ngọ ngoạy từ trên giường muốn đứng người lên.
Nhưng y dường như có chút suy yếu, điều đó khiến sắc mặt trắng nõn của y càng phát tái nhợt, đôi môi màu đỏ tươi cũng lộ ra không bình thường.
Việc như vậy là chuyện rất đơn giản với người bình thường, rơi vào trên người y lại có vẻ khó khăn, y không thể không duỗi hai tay vịn chặt đầu giường, vừa mới chống thân thể dậy còn chưa kịp mang vào đôi giày ống đặt ở gầm giường thì y đã hết khí lực, lại ngã ngồi trên giường.
Tiếng va chạm của thân thể và giường vang lên kinh động người ngồi ngủ bên cạnh bàn.
Nàng ngẩng đầu lên, là một vị nữ tử khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc cách phu nhân, rất là xinh đẹp.
Ngươi muốn là gì? Đại phu nói rồi, thân thể của ngươi còn cần tu dưỡng một thời gian ngắn. nàng thấy thế đuổi bước lên phía trước, mang đệm chăn bị nam tử vén lên đắp lại lần nữa.
Lúc này là tháng Chạp, Man Hoang Tây Lương vốn là nơi rét lạnh, bản thân nam tử lại bị trọng thương, nếu như lại mắc phong hàn, hiển nhiên là họa vô đơn chí.
Nhưng dường như nam tử không nghe thấy ngôn ngữ chứa ý ân cần của nữ tử.
Hôm nay Man quân còn đến khiêu chiến? nam tử hỏi, thanh âm nhỏ yếu như tơ nhện.
Mỗi ngày đều có. nữ tử nghe vậy, có chút uể oải nhưng vẫn trấn an nói: nhưng biên quan tất có Hồng Ngọc tỷ tỷ trông nom, ngươi không cần lo lắng, mau chóng khỏi bệnh mới là việc chính.
Nam tử nghe vậy, trầm mặc hồi lâu sau đó chợt quay đầu nhìn nữ tử.
Dò xét thẳng như vậy chưa bao giờ có từ lúc hai người lập gia đình đến nay, khiến cho nữ tử có chút bối rối, sắc mặt của nàng hồng hồng, vô thức quay đầu qua không dám chống lại ánh măt của nam tử.
Hai ngày sau, ta sai người đưa ngươi về lại Trường An. nam tử chợt nói.
Nữ tử nghe vậy sững sờ, thần sắc trên mặt nàng biến ảo, cuối cùng nhất cắn răng quật cường lắc đầu: ngươi là phu quân của ta, ngươi ở nơi nào ta liền ở nơi đó.
Nam tử gượng cười, quan Vĩnh Ninh không thủ được bao lâu, ngươi không cần ở đây cùng ta chịu chết. Thế nào mà nói thì ngươi cũng là con gái của Tư Mã Hủ, đến Trường An rồi lão sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Cuối cùng nữ tử quay đầu lại nhìn nam tử. Sắc mặt y tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng. Thật giống như trên đời không có cái gì có thể khiến y xúc động tinh thần.
Ta nói rồi, ngươi là phu quân của ta, ngươi ở đâu ta liền ở đó. Ngươi nếu là chết rồi ta cũng quyết không tạm bợ sống tiếp. nàng nói như thế, thanh âm kiên quyết. Rất khó tưởng tượng nhìn nàng như nữ tử nhu nhược lại có thể nói ra ngữ điệu quyết tiệt như thế.
Nữ tử phản ứng như vậy cũng khiến nam tử kinh ngạc một hồi, y tiếp tục khuyên giải nói: trở về đi, người kia vẫn còn chờ ngươi.
Thân thể nữ tử chấn động, trong óc nàng đột nhiên hiện ra thân ảnh cõng trường thương màu đỏ trên lưng.
Nàng nhớ tới một màn cùng gã ở chung, nhớ tới tràng cảnh gã cùng thiếu niên kia đại náo hôn lễ của nàng. Đầu của nàng cúi thấp xuống, rơi vào trầm lặng.
Ngay tại lúc nam tử cho rằng nữ tử đáp ứng hắn, nhưng nữ tử lại ngẩng đầu lần nữa nhìn hắn, ánh mắt nàng ôn nhu từ trước đến nay lại tràn đầy liên quyết. Nàng nói ra: ta không quay về.
Ta đã gả cho ngươi rồi. Tư Mã Trường Tuyết ta, sống là người của Bắc Thông Huyền, chết là quỷ của Bắc Thông Huyền.
Ta mặc kệ ngươi nghĩ đến ai, nhớ kỹ ai, nhưng ta mới là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng.
Nữ tử dứt lời đứng lên, không tiếp tục tranh luận với nam tử nửa câu, quay người liền đi ra khỏi phòng.
Nam tử có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng của nữ tử, khuôn mặt lạnh giá lại trồi lên thần sắc phức tạp hiếm thấy.
Y có thể hiểu được một chút suy nghĩ trong lòng nữ tử.
Trên điểm này, nàng cùng nàng kỳ thực rất giống.
Có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhẫn nhục chịu đựng.
Cho nên nàng đã tiếp nhận mệnh lệnh cha chú, dù trong lòng có ý khác nhưng cuối cùng nhất lại không hề oán hận nửa câu gả cho y.
Sau hôn lễ, nàng theo y đi vào Tây Lương, mặc dù phương diện vật chất y chưa từng khiến nàng thiệt thòi nhưng tình cảm giữa phu thê, lần này có thể xem là lần đầu tiên y cùng nàng nói chuyện.
Dù cho như vậy nàng cũng không có nửa câu oán giận.
Nhưng nhìn nữ tử dường như càng dịu dàng như vậy, nội tâm của các nàng càng có kiên trì của chính mình.
Hoặc là nói, ngoài mặt các nàng dịu dàng, kỳ thật các nàng khởi nguyên rất kiên trì - phụ đức thượng nhu, tòng nhất chi chung.
Xem nàng nữ nhân như vậy chắc từ nhỏ được dạy đạo này.
Không thể nói là hạnh phúc hay bất hạnh.
Nam tử nghĩ tới đây không khỏi thở dài một hơi.
Người sống cả đời, nhiều người vì thanh danh mệt mỏi nhưng đến cuối cùng nhất, thời điểm mất đi thứ gì đó mới hiểu rõ, kỳ thật trên đời có rất nhiều thứ còn nặng hơn thanh danh gấp trăm lần.
Y nghĩ như vậy, tay lại duỗi vào trong ngực móc ra một quyển sách ố vàng.
Không cần mở ra, câu chuyện bên trong y đã thuộc lòng.
Mỗi một lần nhìn, lập tức sẽ đau lòng một lần, liền sẽ nhớ tới năm đó người kia mặc áo tân nương ngã quỵ trong lòng mình một lần.
Y lại thở dài một tiếng.
Kỳ thật nàng cùng mình cũng không khác biệt gì, luôn mệt mỏi vì thanh danh.
Đạo lý trên đời này đã là như thế, nói thì dễ nhưng làm thì khó muôn lần.
...
Tô Trường An chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, hắn liền ngửi được một mùi vị quen thuộc.
Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đó là một cảnh tuyết trắng xóa, dưới chân hắn là tuyết trắng bao phủ, dãy núi xa cũng được tuyết che đậy, tuyết từ trên trời không ngừng rơi xuống.
Đã đến mùa đông rồi sao?
Tô Trường An không khỏi ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ hóa ra mình đã ở Thiên Đạo các lâu như vậy.
Nhưng mà mùa đông ở Tây Lương cũng có cảnh tượng tuyết trắng mênh mông như vậy sao? Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, tuyết trắng như vậy chỉ có gặp qua ở Bắc địa.
Nhìn chung quanh lần nữa hắn cũng không thấy bóng dáng hùng vĩ của quan Vĩnh Ninh.
Theo lý thuyết, cái quan ải cao trăm trượng kia dù ở bất kỳ chỗ nào của Tây Lương đều có thể nhìn thấy được ngay.
Quân Man tiếp cận, cũng không biết vị công chúa Ma Thanh Linh kia đến tột cùng có thể ngăn cản bước chân của Cửu Anh thị tộc hay không. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, hắn sợ đã có biến hóa lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu chạy về hướng tây.
Đã không tìm được đường thì cứ tìm một thành trấn tìm hiểu tình huống vậy.
Tô Trường An nghĩ như vậy, tốc độ lại nhanh thêm vài phần, thân thể kéo một tàn ảnh trên mặt tuyết mênh mông.
Hắn toàn lực thi triển lực lượng có thể cảm giác nó mạnh hơn dĩ vãng vài phần.
Nhưng tâm hắn lúc này lại chìm xuống.
Không vì động tĩnh gì cả, chỉ là cảnh tượng chung quanh nơi này, hắn quá mức quen thuộc, những cảnh tuyết này, thị trấn nhỏ xa xa, đều sỡ đã in thật sâu trong đáy lòng hắn.
Đây là Bắc địa?
Sắc mặt Tô Trường An trở nên có chút cổ quái, chẳng lẽ mình còn bị nhốt trong ảo cảnh của Thiên Đạo các?
Nhưng hắn đã bước vào Tiên đạo, lại thành đạo tâm, ảo cảnh bình thường sao có thể lừa được mắt hắn?
Thân thể hắn mang theo nghi hoặc như vậy đột nhiên đi vào tòa thị trấn nhỏ phía trước.
Trên cửa trấn viết hai chữ to - Trường Môn!
---o0o---
/743
|