Dịch giả: alreii
Một tiếng kêu rên phát ra từ trong cổ họng lão giả.
Lão cuối đầu khó tin nhìn lỗ máu chi chít trước ngực mình, trong con ngươi trống rỗng tràn đầy kinh hoảng.
Người của Thiên Lam viện các ngươi quả nhiên khác biệt với người khác. Âm thanh của lão giả vang lên, giọng điệu khàn khàn tựa như cành cây khô đang từ từ thối rữa vậy.
Tô Trường An ngửi thấy một ít khác thường bên trong âm thanh kia, trong lòng hắn khẽ động, thân thể liền đột nhiên nhích qua bên trái.
Một khắc sau, bóng dáng của lão giả đã đột ngột xuất hiện ở vị trí Tô Trường An vừa đứng lúc nãy, tay phải của lão chẳng biết từ lúc nào đã bành trướng, căng rách áo của lão, lộ ra bắp thịt bên trong gồ lên cao cao như ngọn núi nhỏ, có lẽ bởi vì thân thể của mình không cách nào chịu đựng biến hóa như vậy, làn da của lão lộ ra huyết sắc cực kỳ quỷ dị.
Mà đoạn trước của cánh tay kia là móng nhọn giống như của dã thú, lúc này đang lóe ra ánh sáng lạnh đáng sợ.
Tạo hình của cánh tay này rất khoa trương, cùng với vóc người gầy yếu lưng còng của lão đã hình thành đối lập rõ ràng, mà lỗ máu bị kiếm long của Tô Trường An đâm qua trước ngực lão vẫn còn đang không ngừng đổ máu, cái này khiến cho cả người lão nhìn càng giống như là ác quỷ nào đó từ trong địa ngục bò ra chứ không phải một người hoặc một Man.
Không có ai có thể sau khi bị đâm thủng lồng ngực mà vẫn còn sống cả.
Chí ít Tô Trường An cho là như vậy.
Hắn gần như ngay tại lúc này có thể khẳng định, lão giả này nhất định giống Thác Bạt Viêm, trong cơ thể có Thần huyết.
Hình như nhìn ra kinh ngạc của Tô Trường An, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão giả lần nữa phác họa ra một nụ cười tàn nhẫn.
Rất kỳ lạ hả? Lão giả hỏi, giọng nói trầm thấp, như ác quỷ nhẹ than.
Lão vươn tay xé đi chiếc áo đã rách nát của mình, lộ ra thân thể khô héo thậm chí có chút máu thịt lẫn lộn bên trong.
Ta từng nhận được chúc phúc của Thánh tử, ta sẽ sống mãi không chết! Trên mặt lão giả hiện ra nụ cười điên cuồng.
Lời của lão vừa dứt, thân thể khô héo vào lúc đó đột nhiên bắt đầu bành trướng, lão giống như một túi hơi được bơm phồng, trong nháy mắt phình lên, những lỗ máu bị Tô Trường An mở ra ở trước ngực cũng đang lấy tốc độ có thể thấy được bắt đầu khép lại.
Không đến thời gian mười hơi thở, thân thể của lão đã cao tới ba trượng, phần đầu có răng nanh, quanh người còn bao phủ chằng chịt lớp vảy màu xanh, trong con ngươi lại lóe ra huyết quang tàn bạo.
Bộ dạng như vậy Tô Trường An không lâu trước đây đã từng thấy qua, tuy rằng có chút khác biệt, nhưng lại cực kỳ giống tên Bách Quỷ kia, đây rõ ràng chính là Thần tộc.
Mày Tô Trường An nhíu lại, thầm nghĩ, xem lời nói của lão giả này chắc chắn chính là Man tộc, nhưng vì sao có thể huyễn hóa thành Thần tộc? Chẳng lẽ Thánh tử trong miệng bọn chúng có cách nào đó chuyển hóa Nhân tộc và Man tộc thành Thần tộc?
Nếu là như vậy...
Nghĩ đến đây Tô Trường An cảm thấy da đầu mình tê dại, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc Thần tộc có thể chế tạo ra một nhóm quái vật như lão giả này sao?
Lão giả tất nhiên sẽ không cho Tô Trường An thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ nghe miệng lão phát ra một tiếng gầm gừ không thuộc về con người, linh lực quanh thân tuôn trào, giây kế tiếp thân thể lão liền như luồng sáng giết về phía Tô Trường An.
Trong lòng Tô Trường An căng thẳng, vội vàng bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn của mình, kiếm sau lưng hắn chấn động một cái, gió mạnh bốn phía nổi lên, Thiên Tuyền! Dao Quang! Hắn khẽ hô một tiếng, gọi hai hư ảnh Thất Tinh cuối cùng ra.
Thiên Tuyền vừa ra, thanh kiếm long hắn vừa điều khiển liền rơi vào sự khống chế của nàng, mà hư ảnh của Dao Quang cũng vào lúc này nắm lấy đao Cửu Nạn bay ra từ trong tay Tô Trường An.
Ba người đứng sóng vai, trước khi lão giả xông đến trước người bọn họ, giữa trán bọn họ tuôn ra sát khí.
Kiếm long của Thiên Tuyền như biển, gào thét lao nhanh mà ra.
Thân thể Dao Quang nhảy lên thật cao, đao như cầu vồng, cắt mở trời đất.
Tô Trường An cầm Hạ Hầu Huyết, cuốn theo lôi quang đầy trời, chém thẳng về phía trước lão giả. Thanh Thập Phương thần kiếm trên đỉnh đầu hắn thanh minh, cũng theo hắn gào thét giết về phía lão giả.
Đây là một lần đối chiến kinh động lòng người.
Lúc hai luồng lực lượng gặp nhau ánh sáng to lớn tuôn ra, chiếu thẳng tới khiến mọi người có mặt tại đó không mở mắt ra nổi.
Mà đợt sóng khí theo tới càng trực tiếp đánh quân Man xung quanh ngã xuống đất.
Trong nháy mắt lại thời gian mấy hơi thở qua đi, đợi đến khi ánh sáng tan hết.
Tô Trường An và quái vật do lão giả biến thành đã tách nhau ra.
Hai hư ảnh Tô Trường An gọi ra vào lúc này đã biến mất không thấy, có lẽ đã hoàn toàn biến mất trong trận đối đầu vừa nãy, mà Tô Trường An cũng cả người đẫm máu, toàn thân dường như không còn tìm được chút máu thịt hoàn chỉnh nào, nhưng mắt của hắn vẫn sáng ngời, hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy.
Nhìn lại lão giả, tình huống của lão so với Tô Trường An càng thêm kinh khủng.
Vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người lão có khoảng mấy trăm, máu không ngừng nhỏ xuống, nếu như nhìn kỹ, liền có thể phát hiện một ít ánh vàng không dễ bị thấy rõ lẫn trong những giọt máu kia.
Tuy lão cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng từ khí cơ quanh thân lão không khó phát hiện lão cũng không bị thương đến căn bản, hơn nữa có lẽ bởi vì Thần huyết, phần lớn vết thương trên người lão đang lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, mà duy chỉ có một vết kiếm thương trên ngực cùng với một vết đao thương nơi cánh tay trái lại thật lâu không thấy tốt hơn.
Tô Trường An nhớ rất rõ, thương thế ở hai nơi này là do Cửu Nạn và Thập Phương gây ra.
Hắn như có chút hiểu ra nhìn nhìn đao Cửu Nạn đã trở lại trong tay hắn, lòng chợt nhớ đến vài chuyện.Ngô Đồng từng nói, Thần là giết không chết.
Mà ở Thiên Lam viện, Ngọc Hành trước khi chết lại từng ngự sử Thập Phương thần kiếm, hoàn toàn đánh chết Bách Quỷ.
Mới đầu Tô Trường An cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ngọc Hành nắm giữ một ít phương pháp mạnh mẽ, đủ để tiêu diệt Chân Thần.
Nhưng theo tu vi tăng lên, Tô Trường An dần dần nhận ra chuyện không đơn giản như vậy.
Mà hai vết thương vừa nãy trên người lão giả dường như đã chứng minh một vài suy đoán của Tô Trường An.
Không đến thời gian mấy hơi thở, thương thế thoạt nhìn cực kỳ kinh người vừa nãy của lão giả vào lúc này đã toàn bộ khôi phục như lúc đầu, chỉ có hai vết thương do Thập Phương và Cửu Nạn gây ra lại không thấy tốt hơn chút nào.
Nhưng tên quái vật do lão giả hóa thành hình như không chú ý tới những thứ này chút nào, lão phát ra một trận cười ngang ngược, sắc mặt dữ tợn nói: Chúc phúc của Thánh tử đâu phải thứ như bọn chuột nhắt các ngươi có thể thương tổn được?
Đợi ta lấy đầu của ngươi xuống, mang về Vương Đình hiến tặng cho Thánh tử, đến lúc đó sẽ có thể nhận được nhiều thần vật hơn, đăng lâm Tinh Vẫn là chuyện trong tầm tay. Lão giả vừa nói, dường như đã nhìn thấy tương lai đăng lâm Tinh Vẫn trong miệng lão, huyết quang trong con ngươi của lão càng trở nên dày đặc. Dữ tợn và cuồng nhiệt trên mặt trộn lẫn vào nhau, khiến cả khuôn mặt của lão nhìn gần như là vặn vẹo.
Tô Trường An nhạy bén từ trong lời nói của lão giả lĩnh hội được một vài thứ gì đó.
Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, thân thể càng là theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Thánh tử của các ngươi muốn... muốn... giết người của Thiên Lam viện? Hắn hỏi như vậy, bởi vì đáy lòng căng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng có chút đứt quãng.
Hình như biểu hiện đó của Tô Trường An đã thõa mãn lớn đến một dục vọng dơ bẩn dưới đáy lòng của lão giả, lão rất phối hợp bước về phía trước một bước, huyết quang trong con ngươi sâu hơn.
Đúng vậy. Quái vật kia nói như vậy, giọng điệu càng trở nên trầm thấp. Nếu không ngươi cho rằng vì sao năm mươi vạn đại quân của bọn ta vây thành nhưng lại chậm chạp không tấn công, có người muốn bảo vệ tên tướng lĩnh thủ thành kia, mà bọn ta đang đợi một cơ hội có thể một kích giết chết. Đáng tiếc lần trước kém chút xíu.
Lão có chút ít tiếc nuối nói, ở trong mắt lão, Tô Trường An đã là người chết, cho nên lão không ngại nói ra một ít lời khá bí mật.
Tô Trường An hiển nhiên nhanh chóng hiểu rõ vị tướng lĩnh thủ thành trong miệng lão giả tự nhiên là chỉ Bắc Thông Huyền, còn ai muốn bảo vệ y, Tô Trường An cũng không biết.
Hắn tiếp tục lùi về phía sau một bước, dường như muốn giữ một khoảng cách với quái vật này. Trong miệng thì lại cực kỳ hoảng sợ hỏi: tại... tại sao?
Chuyện Thánh tử bàn giao, ta làm theo là được, nào hỏi nhiều vậy chứ? Quái vật kia nói, thân thể lại tiến lên phía trước một bước, lúc này khoảng cách của lão và Tô Trường An đã quá gần.
Lão thích cảm giác thế này, giống như con báo đang đùa giỡn con mồi trước khi giết, lão thích nhìn sự sợ hãi trước khi chết của đám quân địch kia, lão cho rằng đó là phong cảnh tuyệt vời nhất trên cõi đời này.
Thánh tử rốt cuộc là ai? Tô Trường An lại hỏi, thân thể lại lùi về phía sau một bước.
Thánh tử chính là Thánh tử. Câu trả lời rất ba phải cái nào cũng được, đây là một loại sùng bái gần như mù quáng, thân thể của lão lại nhích tới gần Tô Trường An, theo lão thấy đây là một khoảng cách rất tốt, chỉ cần lão muốn, vươn tay là có thể vặn đầu Tô Trường An xuống.
... Tô Trường An cúi đầu yên lặng, tựa như đã bị quái vật này dọa sợ, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng lão cũng không có.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt lão giả, lão mím môi có chút tiếc nuối, thầm cho rằng Tô Trường An lúc này đã mất đi giá trị để lão chơi đùa. Bây giờ, ngươi liền chết đi! Lão nói như vậy, một cánh tay to lớn được lão duỗi thẳng đến cần cổ của Tô Trường An.
Không. Đúng vào lúc này âm thanh của Tô Trường An lại vang lên, hắn ngửa đầu nhìn về phía lão giả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trên mặt là ung dung và kiên quyết, làm gì còn chút sợ hãi nào như vừa nãy.
Nhận ra được không đúng lòng lão giả khẽ động, lão vừa định nói gì đó, một luồng đao quang lại đột nhiên sáng lên.
Lời nói đến bên cổ họng của lão liền vĩnh viễn kị kẹt ở nơi đó, cái tay duỗi ra của lão vào lúc này cũng ngừng lại giống như bị đứng hình vậy.
Một khắc sau, một cột máu chợt phun ra, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đầu lâu của lão bị hất lên thật cao, cuối cùng kể cả thân thể của lão đều rơi xuống đất như bùn nhão vậy, tỏa ra một mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
Rất hiển nhiên, lão vĩnh viễn không thể nào sống lại nữa, còn chúc phúc của Thánh tử kia, mộng đẹp sống mãi không chết, giờ đây xem ra chỉ là trò cười.
Tô Trường An làm xong hết thảy điều này, há miệng thở hổn hển.
Từ hai vết thương trên người lão giả, lại nhớ đến lúc trước Ngọc Hành ngự sử Thập Phương giết Bách Quỷ, Tô Trường An gần như có thể khẳng định hai chí bảo truyền thừa là Thập Phương và Cửu Nạn của Thiên Lam viện có lực sát thương trí mạng với những tên gọi là Thần tộc kia.
Thậm chí Tô Trường An mơ hồ có một ít trực giác, hai thanh thần binh này rất có thể là đúc ra để tàn sát chúng Thần.
Rầm!
Ngay tại lúc này, một tiếng vang lớn từ phía sau truyền tới.
Tô Trường An vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy thân thể hổ lớn do Hổ Yển hóa thành đang ầm ầm ngã xuống đất trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người.
Mà từ nơi khóe mắt của hắn nhìn thấy một vị nam tử tay cầm ngọc tiêu, đang từ nơi xa chậm rãi mà tới.
Y giống như xuất hiện từ hư không vậy, đi trên chiến trường nhưng lại như đang đi dạo nơi sân vắng.
Tống Táng giả!
Lòng Tô Trường An chấn động, gần như theo bản năng đã nhận định thân phận của người tới.
Một tiếng kêu rên phát ra từ trong cổ họng lão giả.
Lão cuối đầu khó tin nhìn lỗ máu chi chít trước ngực mình, trong con ngươi trống rỗng tràn đầy kinh hoảng.
Người của Thiên Lam viện các ngươi quả nhiên khác biệt với người khác. Âm thanh của lão giả vang lên, giọng điệu khàn khàn tựa như cành cây khô đang từ từ thối rữa vậy.
Tô Trường An ngửi thấy một ít khác thường bên trong âm thanh kia, trong lòng hắn khẽ động, thân thể liền đột nhiên nhích qua bên trái.
Một khắc sau, bóng dáng của lão giả đã đột ngột xuất hiện ở vị trí Tô Trường An vừa đứng lúc nãy, tay phải của lão chẳng biết từ lúc nào đã bành trướng, căng rách áo của lão, lộ ra bắp thịt bên trong gồ lên cao cao như ngọn núi nhỏ, có lẽ bởi vì thân thể của mình không cách nào chịu đựng biến hóa như vậy, làn da của lão lộ ra huyết sắc cực kỳ quỷ dị.
Mà đoạn trước của cánh tay kia là móng nhọn giống như của dã thú, lúc này đang lóe ra ánh sáng lạnh đáng sợ.
Tạo hình của cánh tay này rất khoa trương, cùng với vóc người gầy yếu lưng còng của lão đã hình thành đối lập rõ ràng, mà lỗ máu bị kiếm long của Tô Trường An đâm qua trước ngực lão vẫn còn đang không ngừng đổ máu, cái này khiến cho cả người lão nhìn càng giống như là ác quỷ nào đó từ trong địa ngục bò ra chứ không phải một người hoặc một Man.
Không có ai có thể sau khi bị đâm thủng lồng ngực mà vẫn còn sống cả.
Chí ít Tô Trường An cho là như vậy.
Hắn gần như ngay tại lúc này có thể khẳng định, lão giả này nhất định giống Thác Bạt Viêm, trong cơ thể có Thần huyết.
Hình như nhìn ra kinh ngạc của Tô Trường An, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão giả lần nữa phác họa ra một nụ cười tàn nhẫn.
Rất kỳ lạ hả? Lão giả hỏi, giọng nói trầm thấp, như ác quỷ nhẹ than.
Lão vươn tay xé đi chiếc áo đã rách nát của mình, lộ ra thân thể khô héo thậm chí có chút máu thịt lẫn lộn bên trong.
Ta từng nhận được chúc phúc của Thánh tử, ta sẽ sống mãi không chết! Trên mặt lão giả hiện ra nụ cười điên cuồng.
Lời của lão vừa dứt, thân thể khô héo vào lúc đó đột nhiên bắt đầu bành trướng, lão giống như một túi hơi được bơm phồng, trong nháy mắt phình lên, những lỗ máu bị Tô Trường An mở ra ở trước ngực cũng đang lấy tốc độ có thể thấy được bắt đầu khép lại.
Không đến thời gian mười hơi thở, thân thể của lão đã cao tới ba trượng, phần đầu có răng nanh, quanh người còn bao phủ chằng chịt lớp vảy màu xanh, trong con ngươi lại lóe ra huyết quang tàn bạo.
Bộ dạng như vậy Tô Trường An không lâu trước đây đã từng thấy qua, tuy rằng có chút khác biệt, nhưng lại cực kỳ giống tên Bách Quỷ kia, đây rõ ràng chính là Thần tộc.
Mày Tô Trường An nhíu lại, thầm nghĩ, xem lời nói của lão giả này chắc chắn chính là Man tộc, nhưng vì sao có thể huyễn hóa thành Thần tộc? Chẳng lẽ Thánh tử trong miệng bọn chúng có cách nào đó chuyển hóa Nhân tộc và Man tộc thành Thần tộc?
Nếu là như vậy...
Nghĩ đến đây Tô Trường An cảm thấy da đầu mình tê dại, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc Thần tộc có thể chế tạo ra một nhóm quái vật như lão giả này sao?
Lão giả tất nhiên sẽ không cho Tô Trường An thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ nghe miệng lão phát ra một tiếng gầm gừ không thuộc về con người, linh lực quanh thân tuôn trào, giây kế tiếp thân thể lão liền như luồng sáng giết về phía Tô Trường An.
Trong lòng Tô Trường An căng thẳng, vội vàng bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn của mình, kiếm sau lưng hắn chấn động một cái, gió mạnh bốn phía nổi lên, Thiên Tuyền! Dao Quang! Hắn khẽ hô một tiếng, gọi hai hư ảnh Thất Tinh cuối cùng ra.
Thiên Tuyền vừa ra, thanh kiếm long hắn vừa điều khiển liền rơi vào sự khống chế của nàng, mà hư ảnh của Dao Quang cũng vào lúc này nắm lấy đao Cửu Nạn bay ra từ trong tay Tô Trường An.
Ba người đứng sóng vai, trước khi lão giả xông đến trước người bọn họ, giữa trán bọn họ tuôn ra sát khí.
Kiếm long của Thiên Tuyền như biển, gào thét lao nhanh mà ra.
Thân thể Dao Quang nhảy lên thật cao, đao như cầu vồng, cắt mở trời đất.
Tô Trường An cầm Hạ Hầu Huyết, cuốn theo lôi quang đầy trời, chém thẳng về phía trước lão giả. Thanh Thập Phương thần kiếm trên đỉnh đầu hắn thanh minh, cũng theo hắn gào thét giết về phía lão giả.
Đây là một lần đối chiến kinh động lòng người.
Lúc hai luồng lực lượng gặp nhau ánh sáng to lớn tuôn ra, chiếu thẳng tới khiến mọi người có mặt tại đó không mở mắt ra nổi.
Mà đợt sóng khí theo tới càng trực tiếp đánh quân Man xung quanh ngã xuống đất.
Trong nháy mắt lại thời gian mấy hơi thở qua đi, đợi đến khi ánh sáng tan hết.
Tô Trường An và quái vật do lão giả biến thành đã tách nhau ra.
Hai hư ảnh Tô Trường An gọi ra vào lúc này đã biến mất không thấy, có lẽ đã hoàn toàn biến mất trong trận đối đầu vừa nãy, mà Tô Trường An cũng cả người đẫm máu, toàn thân dường như không còn tìm được chút máu thịt hoàn chỉnh nào, nhưng mắt của hắn vẫn sáng ngời, hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy.
Nhìn lại lão giả, tình huống của lão so với Tô Trường An càng thêm kinh khủng.
Vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người lão có khoảng mấy trăm, máu không ngừng nhỏ xuống, nếu như nhìn kỹ, liền có thể phát hiện một ít ánh vàng không dễ bị thấy rõ lẫn trong những giọt máu kia.
Tuy lão cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng từ khí cơ quanh thân lão không khó phát hiện lão cũng không bị thương đến căn bản, hơn nữa có lẽ bởi vì Thần huyết, phần lớn vết thương trên người lão đang lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, mà duy chỉ có một vết kiếm thương trên ngực cùng với một vết đao thương nơi cánh tay trái lại thật lâu không thấy tốt hơn.
Tô Trường An nhớ rất rõ, thương thế ở hai nơi này là do Cửu Nạn và Thập Phương gây ra.
Hắn như có chút hiểu ra nhìn nhìn đao Cửu Nạn đã trở lại trong tay hắn, lòng chợt nhớ đến vài chuyện.Ngô Đồng từng nói, Thần là giết không chết.
Mà ở Thiên Lam viện, Ngọc Hành trước khi chết lại từng ngự sử Thập Phương thần kiếm, hoàn toàn đánh chết Bách Quỷ.
Mới đầu Tô Trường An cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ngọc Hành nắm giữ một ít phương pháp mạnh mẽ, đủ để tiêu diệt Chân Thần.
Nhưng theo tu vi tăng lên, Tô Trường An dần dần nhận ra chuyện không đơn giản như vậy.
Mà hai vết thương vừa nãy trên người lão giả dường như đã chứng minh một vài suy đoán của Tô Trường An.
Không đến thời gian mấy hơi thở, thương thế thoạt nhìn cực kỳ kinh người vừa nãy của lão giả vào lúc này đã toàn bộ khôi phục như lúc đầu, chỉ có hai vết thương do Thập Phương và Cửu Nạn gây ra lại không thấy tốt hơn chút nào.
Nhưng tên quái vật do lão giả hóa thành hình như không chú ý tới những thứ này chút nào, lão phát ra một trận cười ngang ngược, sắc mặt dữ tợn nói: Chúc phúc của Thánh tử đâu phải thứ như bọn chuột nhắt các ngươi có thể thương tổn được?
Đợi ta lấy đầu của ngươi xuống, mang về Vương Đình hiến tặng cho Thánh tử, đến lúc đó sẽ có thể nhận được nhiều thần vật hơn, đăng lâm Tinh Vẫn là chuyện trong tầm tay. Lão giả vừa nói, dường như đã nhìn thấy tương lai đăng lâm Tinh Vẫn trong miệng lão, huyết quang trong con ngươi của lão càng trở nên dày đặc. Dữ tợn và cuồng nhiệt trên mặt trộn lẫn vào nhau, khiến cả khuôn mặt của lão nhìn gần như là vặn vẹo.
Tô Trường An nhạy bén từ trong lời nói của lão giả lĩnh hội được một vài thứ gì đó.
Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, thân thể càng là theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Thánh tử của các ngươi muốn... muốn... giết người của Thiên Lam viện? Hắn hỏi như vậy, bởi vì đáy lòng căng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng có chút đứt quãng.
Hình như biểu hiện đó của Tô Trường An đã thõa mãn lớn đến một dục vọng dơ bẩn dưới đáy lòng của lão giả, lão rất phối hợp bước về phía trước một bước, huyết quang trong con ngươi sâu hơn.
Đúng vậy. Quái vật kia nói như vậy, giọng điệu càng trở nên trầm thấp. Nếu không ngươi cho rằng vì sao năm mươi vạn đại quân của bọn ta vây thành nhưng lại chậm chạp không tấn công, có người muốn bảo vệ tên tướng lĩnh thủ thành kia, mà bọn ta đang đợi một cơ hội có thể một kích giết chết. Đáng tiếc lần trước kém chút xíu.
Lão có chút ít tiếc nuối nói, ở trong mắt lão, Tô Trường An đã là người chết, cho nên lão không ngại nói ra một ít lời khá bí mật.
Tô Trường An hiển nhiên nhanh chóng hiểu rõ vị tướng lĩnh thủ thành trong miệng lão giả tự nhiên là chỉ Bắc Thông Huyền, còn ai muốn bảo vệ y, Tô Trường An cũng không biết.
Hắn tiếp tục lùi về phía sau một bước, dường như muốn giữ một khoảng cách với quái vật này. Trong miệng thì lại cực kỳ hoảng sợ hỏi: tại... tại sao?
Chuyện Thánh tử bàn giao, ta làm theo là được, nào hỏi nhiều vậy chứ? Quái vật kia nói, thân thể lại tiến lên phía trước một bước, lúc này khoảng cách của lão và Tô Trường An đã quá gần.
Lão thích cảm giác thế này, giống như con báo đang đùa giỡn con mồi trước khi giết, lão thích nhìn sự sợ hãi trước khi chết của đám quân địch kia, lão cho rằng đó là phong cảnh tuyệt vời nhất trên cõi đời này.
Thánh tử rốt cuộc là ai? Tô Trường An lại hỏi, thân thể lại lùi về phía sau một bước.
Thánh tử chính là Thánh tử. Câu trả lời rất ba phải cái nào cũng được, đây là một loại sùng bái gần như mù quáng, thân thể của lão lại nhích tới gần Tô Trường An, theo lão thấy đây là một khoảng cách rất tốt, chỉ cần lão muốn, vươn tay là có thể vặn đầu Tô Trường An xuống.
... Tô Trường An cúi đầu yên lặng, tựa như đã bị quái vật này dọa sợ, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng lão cũng không có.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt lão giả, lão mím môi có chút tiếc nuối, thầm cho rằng Tô Trường An lúc này đã mất đi giá trị để lão chơi đùa. Bây giờ, ngươi liền chết đi! Lão nói như vậy, một cánh tay to lớn được lão duỗi thẳng đến cần cổ của Tô Trường An.
Không. Đúng vào lúc này âm thanh của Tô Trường An lại vang lên, hắn ngửa đầu nhìn về phía lão giả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trên mặt là ung dung và kiên quyết, làm gì còn chút sợ hãi nào như vừa nãy.
Nhận ra được không đúng lòng lão giả khẽ động, lão vừa định nói gì đó, một luồng đao quang lại đột nhiên sáng lên.
Lời nói đến bên cổ họng của lão liền vĩnh viễn kị kẹt ở nơi đó, cái tay duỗi ra của lão vào lúc này cũng ngừng lại giống như bị đứng hình vậy.
Một khắc sau, một cột máu chợt phun ra, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đầu lâu của lão bị hất lên thật cao, cuối cùng kể cả thân thể của lão đều rơi xuống đất như bùn nhão vậy, tỏa ra một mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
Rất hiển nhiên, lão vĩnh viễn không thể nào sống lại nữa, còn chúc phúc của Thánh tử kia, mộng đẹp sống mãi không chết, giờ đây xem ra chỉ là trò cười.
Tô Trường An làm xong hết thảy điều này, há miệng thở hổn hển.
Từ hai vết thương trên người lão giả, lại nhớ đến lúc trước Ngọc Hành ngự sử Thập Phương giết Bách Quỷ, Tô Trường An gần như có thể khẳng định hai chí bảo truyền thừa là Thập Phương và Cửu Nạn của Thiên Lam viện có lực sát thương trí mạng với những tên gọi là Thần tộc kia.
Thậm chí Tô Trường An mơ hồ có một ít trực giác, hai thanh thần binh này rất có thể là đúc ra để tàn sát chúng Thần.
Rầm!
Ngay tại lúc này, một tiếng vang lớn từ phía sau truyền tới.
Tô Trường An vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy thân thể hổ lớn do Hổ Yển hóa thành đang ầm ầm ngã xuống đất trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người.
Mà từ nơi khóe mắt của hắn nhìn thấy một vị nam tử tay cầm ngọc tiêu, đang từ nơi xa chậm rãi mà tới.
Y giống như xuất hiện từ hư không vậy, đi trên chiến trường nhưng lại như đang đi dạo nơi sân vắng.
Tống Táng giả!
Lòng Tô Trường An chấn động, gần như theo bản năng đã nhận định thân phận của người tới.
/743
|