Dịch giả: Phuongkta1
Trường Lưu chính là một trong mười ba thần kiếm của Thục Sơn.
Chính là trưởng lão đời thứ bảy Thục Sơn, Tuần Trọng lưu lại.
Tương truyền ngày hồn của lão về Tinh Hải, đã đổi tên kiếm này thành Trường Lưu, không ai có thể hiểu ý nghĩa trong đó, Trường Lưu là vật gì, cũng không ai biết được.
Nhưng không thể phủ nhận, nó chính là một thanh thần binh.
Thân kiếm ẩn chứa uy năng, kiếm ý gột rửa ra, không hề thua kém khí thế của Tô Trường An một chút nào.
Tô Trường An cau mày, lại không đơn thuần bởi vì một chiêu công tới của Ngô Khởi cuốn theo lực lượng, càng bởi vì hắn nhạy bén cảm giác được kiếm ý này của Ngô Khởi cùng vừa nãy có chút không giống nhau.
Kiếm ý của gã không hề thuần túy như lúc đầu, bên trong cất giấu lệ khí có chút làm người ta khiếp sợ.
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Bất kể đối với Tô Trường An hay là Ngô Khởi, đều như vậy.
Nhưng hắn vẫn không có thời gian để ngẫm nghĩ nữa, kiếm của Ngô Khởi đã tới trước người.
Trong lòng Tô Trường An trầm xuống, Thập Phương trong tay hắn phát ra một hồi thanh minh, hắn hoành kiếm ngang trước ngực của mình.
Đinh!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, mũi kiếm Trường Lưu đâm lên thân kiếm Thập Phương.
Thời gian trong một khắc này dường như ngừng lại.
Hai con mắt của Ngô Khởi nhuốm máu, giống như điên.
Trong mắt Tô Trường An hào quang trong suốt, con mắt băng lãnh nhìn Ngô Khởi.
Ngươi nhập ma rồi. Hắn thở dài nói như vậy.
Sau đó, thời gian ngưng đọng lại bắt đầu dịch chuyển một lần nữa, chỉ nghe một tiếng khó chịu bỗng nhiên vang lên ở chỗ trường kiếm của hai người đụng nhau, thân thể Tô Trường An cùng lúc đó lùi nhanh mấy trượng.
May mắn được Hoa Phi Tạc ở sau lưng hắn dùng tay tiếp được, mới có thể đứng vững thân hình. Nhưng khó tránh khỏi khóe miệng khẽ run rẩy như cũ, một tia máu tươi từ chỗ đó tràn ra.
Thân thể của Ngô Khởi ổn định dừng lại, huyết quang trong con mắt của gã thoáng tản đi một tí, nhưng dường như, gã đang áp chế một thứ gì đó, trên huyệt thái dương hai bên nổi lên gân xanh.
Vì sao ngươi không ra chiêu? Gã hỏi.
Tu vi của Tô Trường An tuy rằng không cao, nhưng vừa mới cùng một chút đệ Thục Sơn chiến đấu, Ngô Khởi đã phảng phát cảm nhận được, chiến lực của hắn nhất định không phải như vậy, cho nên có chút khó hiểu. (chiến lực: sức mạnh chiến đấu)
Ngươi nhập ma rồi. Tô Trường An khoát tay, ra hiệu cho Hoa Phi Tạc rằng mình không sao, hắn rút kiếm lại đi lên mấy bước một lần nữa, đứng trước người Ngô Khởi mở miệng nói.
Ăn nói bậy bạ! Trong lòng Ngô Khởi không khỏi tuôn ra một cơn bực bội, thân thể của gã khẽ động, kiếm Trường Lưu trong tay hóa thành một đường kiếm ảnh, một hư ảnh sông lớn hiện lên, Tô Trường An đối mặt một người một kiếm này, lại giống như đang đối mặt với đầy trời sóng lớn mãnh liệt.
Chiêu này tên là Đại Giang Đông Khứ (sông lớn chảy về phía đông), chính là tuyệt kỹ thành danh của sư tổ Ngô Khởi, sư phụ của Nhạn Quy Thu, trưởng lão đời thứ mười hai của Thục Sơn - Giang Lưu Yên, bây giờ Ngô Khởi sử ra, có vài phần khí thế của Giang Lưu Yên năm ấy, cũng khiến cho mọi người ở đây nhìn qua khẽ vuốt cằm. Trong lòng cảm thán, danh tiếng Thập Tam, quả thật danh bất hư truyền.
Nhưng chỉ có ba người cùng lúc này nhíu mày.
Tả Ngọc Thành nhíu mày, ánh mắt của lão trong lúc đó rời khỏi Ngô Khởi cùng Tô Trường An, dường như đang suy nghĩ những thứ gì đó.
Vị lão giả Thục Sơn cũng nhíu mày, lão nhìn thấy Ngô Khởi trầm con mắt, hai đầu lông mày nổi lên một chút lo lắng.
Lục Như Nguyệt cũng nhíu mày, vẻ mặt nàng tràn đầy lo lắng nhìn về phía khóe miệng tràn máu của Tô Trường An, mà lúc Ngô Khởi khởi xướng thế công một lần nữa, vẻ lo lắng trên mặt của nàng hóa thành hoảng sợ.
Hầu như theo bản năng nàng tiến về phía trước một bước, khóc nức nở cùng hoảng sợ lớn tiếng la lên: ta bằng lòng!!!
Dường như lo sợ thanh âm của mình bị bao phủ trong biển người, lúc này Lục Như Nguyệt nâng thanh âm thật lớn, đương nhiên truyền vào trong tai mỗi người ở đây rất rõ ràng.
Thần sắc trên mặt mọi người hoảng hốt, Tô Trường An chuẩn bị rút kiếm và Ngô Khởi sát khí hừng hực cũng ngừng lại, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại.
Tô Trường An nhìn về phía Lục Như Nguyệt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Ngươi nói cái gì? Ngô Khởi cũng quay đầu nhìn Lục Như Nguyệt, huyết quang trong con ngươi của gã cùng lúc đó đều thối lui, vẻ mặt của gã tràn đầy vui mừng, tựa như không quá chắc chắn điều mà mình vừa mới nghe thấy rốt cuộc là thật hay giả, không nhịn được lại muốn xác nhận một lần nữa.
Ta bằng lòng, ta bằng lòng gả cho ngươi. Lục Như Nguyệt vội vàng nói, dường như lo sợ Ngô Khởi sẽ làm ra hành động nào đó khiến cho nàng kinh hồn bạt vía.
Ngô Khởi nghe vậy, nụ cười trên mặt rốt cuộc tràn ra, nhưng ý cười như vậy trong phút chốc đông lại ngay lập tức.
Chỉ cần ngươi thả Tô công tử, chuyện gì ta cũng đồng ý. Lục Như Nguyệt tiếp tục nói, vẻ lo lắng trên mặt cùng ý khẩn cầu hiển nhiên không cần nói cũng biết.
... Nụ cười trên mặt Ngô Khởi cứng lại, gã chậm chạp nhìn Lục Như Nguyệt một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
Kiếm trong tay lại bị gã vung lên một lần nữa, đâm thẳng Tô Trường An.
Vì hắn? Ngươi bằng lòng gả cho ta? Gã nói như vậy, khóe miệng chợt hiện ra một nụ cười nhạt làm cho người ta khó có thể phân biệt được buồn vui.
Ta bằng lòng! Lục Như Nguyệt cũng không nhận ra sự khác thường của Ngô Khởi lúc bấy giờ, trong lòng của nàng vẫn luôn treo ở trên người Tô Trường An.
Ta bằng lòng! Chuyện gì ta cũng bằng lòng! Nàng lặp lại một lần nữa.
Huyết sắc trong con mắt của Ngô Khởi vừa mới tản đi lại bắt đầu trở nên đậm đặc, ý cười trên khóe miệng lúc này tràn ra hoàn toàn.
Ha ha ha! Ngươi vì hắn, bằng lòng gả cho ta! Ngươi vì hắn, chuyện gì cũng sẵn lòng làm! Ánh mắt của gã bắt đầu có chút điên cuồng.
Mà điên cuồng như vậy không chỉ khiến cho mọi người ở đây đã nhận ra Ngô Khởi lúc này có chút không bình thường, càng làm cho Lục Như Nguyệt hiểu được chính mình đã phạm phải sai lầm nào đó.
Không phải như vậy. Nàng đang muốn giải thích, nhưng cùng lúc đó, khí thế quanh thân Ngô Khởi bỗng trở nên mênh mông một lần nữa, nụ cười trên mặt gã tan rã, thay vào đó chính là một cỗ u hàn khiến cho người ta lạnh mình.
Ngươi coi Ngô Khởi ta là cái gì? Gã quay đầu nghiêm nghị nói, Không phải ngươi vì hắn chuyện gì cũng sẵn lòng làm sao? Bây giờ ta sẽ giết hắn!
Mấy chữ cuối cùng, gã nhai cực kỳ nặng, giống như là bị gã nặn ra từ trong yết hầu.
Trâm gài tóc trên đầu của gã không biết tróc ra từ lúc nào, ngay lập tức bởi vì linh lực trong cơ thể gã tuôn ra mà tóc dài đen nhánh được nâng lên thật cao.
Khóe miệng của gã phác hoạ ra một vẻ âm lãnh mà người khác chưa bao giờ được thấy, ngươi không nên tới nơi này. Gã ngoảnh mặt về Tô Trường An nói như vậy, kiếm Trường Lưu trong tay một hồi thanh minh, lệ khí tràn ngập quanh người gã càng trở nên đậm đặc.
Theo sau đó, thân thể của gã khẽ động, một đường linh áp tuôn ra, hư ảnh của một chỗ hoang tàn hiện lên, bao trùm cảnh tượng trong đại điện, từng thanh trường kiếm lóe hàn mang giống như bia mộ mọc trên phần đất này.
Kiếm đi người còn ở, nghìn vạn mộ hoang tàn.
Đây là thánh địa Thục Sơn, cũng là lĩnh vực của Ngô Khởi - Kiếm Trủng!
Ly Yên, Lang Tà! Chỉ nghe Ngô Khởi quát nhẹ một tiếng, mộ kiếm kia có hai thanh trường kiếm thanh minh, sau đó chỉ nghe một tiếng thét dài, song kiếm chui lên từ dưới đất.
Bọn chúng bay ở hai bên Ngô Khởi, lóe phong mang, đâm thẳng tắp về phía Tô Trường An, bên ngoài ẩn dấu đậm đặc sát cơ, hầu như đã đến mức không chết không thôi.
Sắc mặt Tô Trường An biến đổi, rút cuộc trên mặt cùng lúc này nổi lên một vẻ giận dữ.
Lúc trước hắn sở dĩ chỉ thủ chớ không tấn công, chẳng qua là vì nhìn thấy Ngô Khởi nhập ma, nếu như tiếp tục tranh đấu, không thể trì hoãn sự tức giận, cùng con đường tu hành của Ngô Khởi có nhiều tai họa, vì vậy nhường nhịn. Nhưng Ngô Khởi lại không biết tốt xấu, bức bách lẫn nhau.
Nhưng hắn há có thể sợ hãi điều đó.
Chỉ thấy mặt mày hắn trầm xuống, một đường linh áp mênh mông cũng tuôn ra.
Thiên Lam!
Trường Lưu chính là một trong mười ba thần kiếm của Thục Sơn.
Chính là trưởng lão đời thứ bảy Thục Sơn, Tuần Trọng lưu lại.
Tương truyền ngày hồn của lão về Tinh Hải, đã đổi tên kiếm này thành Trường Lưu, không ai có thể hiểu ý nghĩa trong đó, Trường Lưu là vật gì, cũng không ai biết được.
Nhưng không thể phủ nhận, nó chính là một thanh thần binh.
Thân kiếm ẩn chứa uy năng, kiếm ý gột rửa ra, không hề thua kém khí thế của Tô Trường An một chút nào.
Tô Trường An cau mày, lại không đơn thuần bởi vì một chiêu công tới của Ngô Khởi cuốn theo lực lượng, càng bởi vì hắn nhạy bén cảm giác được kiếm ý này của Ngô Khởi cùng vừa nãy có chút không giống nhau.
Kiếm ý của gã không hề thuần túy như lúc đầu, bên trong cất giấu lệ khí có chút làm người ta khiếp sợ.
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Bất kể đối với Tô Trường An hay là Ngô Khởi, đều như vậy.
Nhưng hắn vẫn không có thời gian để ngẫm nghĩ nữa, kiếm của Ngô Khởi đã tới trước người.
Trong lòng Tô Trường An trầm xuống, Thập Phương trong tay hắn phát ra một hồi thanh minh, hắn hoành kiếm ngang trước ngực của mình.
Đinh!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, mũi kiếm Trường Lưu đâm lên thân kiếm Thập Phương.
Thời gian trong một khắc này dường như ngừng lại.
Hai con mắt của Ngô Khởi nhuốm máu, giống như điên.
Trong mắt Tô Trường An hào quang trong suốt, con mắt băng lãnh nhìn Ngô Khởi.
Ngươi nhập ma rồi. Hắn thở dài nói như vậy.
Sau đó, thời gian ngưng đọng lại bắt đầu dịch chuyển một lần nữa, chỉ nghe một tiếng khó chịu bỗng nhiên vang lên ở chỗ trường kiếm của hai người đụng nhau, thân thể Tô Trường An cùng lúc đó lùi nhanh mấy trượng.
May mắn được Hoa Phi Tạc ở sau lưng hắn dùng tay tiếp được, mới có thể đứng vững thân hình. Nhưng khó tránh khỏi khóe miệng khẽ run rẩy như cũ, một tia máu tươi từ chỗ đó tràn ra.
Thân thể của Ngô Khởi ổn định dừng lại, huyết quang trong con mắt của gã thoáng tản đi một tí, nhưng dường như, gã đang áp chế một thứ gì đó, trên huyệt thái dương hai bên nổi lên gân xanh.
Vì sao ngươi không ra chiêu? Gã hỏi.
Tu vi của Tô Trường An tuy rằng không cao, nhưng vừa mới cùng một chút đệ Thục Sơn chiến đấu, Ngô Khởi đã phảng phát cảm nhận được, chiến lực của hắn nhất định không phải như vậy, cho nên có chút khó hiểu. (chiến lực: sức mạnh chiến đấu)
Ngươi nhập ma rồi. Tô Trường An khoát tay, ra hiệu cho Hoa Phi Tạc rằng mình không sao, hắn rút kiếm lại đi lên mấy bước một lần nữa, đứng trước người Ngô Khởi mở miệng nói.
Ăn nói bậy bạ! Trong lòng Ngô Khởi không khỏi tuôn ra một cơn bực bội, thân thể của gã khẽ động, kiếm Trường Lưu trong tay hóa thành một đường kiếm ảnh, một hư ảnh sông lớn hiện lên, Tô Trường An đối mặt một người một kiếm này, lại giống như đang đối mặt với đầy trời sóng lớn mãnh liệt.
Chiêu này tên là Đại Giang Đông Khứ (sông lớn chảy về phía đông), chính là tuyệt kỹ thành danh của sư tổ Ngô Khởi, sư phụ của Nhạn Quy Thu, trưởng lão đời thứ mười hai của Thục Sơn - Giang Lưu Yên, bây giờ Ngô Khởi sử ra, có vài phần khí thế của Giang Lưu Yên năm ấy, cũng khiến cho mọi người ở đây nhìn qua khẽ vuốt cằm. Trong lòng cảm thán, danh tiếng Thập Tam, quả thật danh bất hư truyền.
Nhưng chỉ có ba người cùng lúc này nhíu mày.
Tả Ngọc Thành nhíu mày, ánh mắt của lão trong lúc đó rời khỏi Ngô Khởi cùng Tô Trường An, dường như đang suy nghĩ những thứ gì đó.
Vị lão giả Thục Sơn cũng nhíu mày, lão nhìn thấy Ngô Khởi trầm con mắt, hai đầu lông mày nổi lên một chút lo lắng.
Lục Như Nguyệt cũng nhíu mày, vẻ mặt nàng tràn đầy lo lắng nhìn về phía khóe miệng tràn máu của Tô Trường An, mà lúc Ngô Khởi khởi xướng thế công một lần nữa, vẻ lo lắng trên mặt của nàng hóa thành hoảng sợ.
Hầu như theo bản năng nàng tiến về phía trước một bước, khóc nức nở cùng hoảng sợ lớn tiếng la lên: ta bằng lòng!!!
Dường như lo sợ thanh âm của mình bị bao phủ trong biển người, lúc này Lục Như Nguyệt nâng thanh âm thật lớn, đương nhiên truyền vào trong tai mỗi người ở đây rất rõ ràng.
Thần sắc trên mặt mọi người hoảng hốt, Tô Trường An chuẩn bị rút kiếm và Ngô Khởi sát khí hừng hực cũng ngừng lại, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại.
Tô Trường An nhìn về phía Lục Như Nguyệt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Ngươi nói cái gì? Ngô Khởi cũng quay đầu nhìn Lục Như Nguyệt, huyết quang trong con ngươi của gã cùng lúc đó đều thối lui, vẻ mặt của gã tràn đầy vui mừng, tựa như không quá chắc chắn điều mà mình vừa mới nghe thấy rốt cuộc là thật hay giả, không nhịn được lại muốn xác nhận một lần nữa.
Ta bằng lòng, ta bằng lòng gả cho ngươi. Lục Như Nguyệt vội vàng nói, dường như lo sợ Ngô Khởi sẽ làm ra hành động nào đó khiến cho nàng kinh hồn bạt vía.
Ngô Khởi nghe vậy, nụ cười trên mặt rốt cuộc tràn ra, nhưng ý cười như vậy trong phút chốc đông lại ngay lập tức.
Chỉ cần ngươi thả Tô công tử, chuyện gì ta cũng đồng ý. Lục Như Nguyệt tiếp tục nói, vẻ lo lắng trên mặt cùng ý khẩn cầu hiển nhiên không cần nói cũng biết.
... Nụ cười trên mặt Ngô Khởi cứng lại, gã chậm chạp nhìn Lục Như Nguyệt một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
Kiếm trong tay lại bị gã vung lên một lần nữa, đâm thẳng Tô Trường An.
Vì hắn? Ngươi bằng lòng gả cho ta? Gã nói như vậy, khóe miệng chợt hiện ra một nụ cười nhạt làm cho người ta khó có thể phân biệt được buồn vui.
Ta bằng lòng! Lục Như Nguyệt cũng không nhận ra sự khác thường của Ngô Khởi lúc bấy giờ, trong lòng của nàng vẫn luôn treo ở trên người Tô Trường An.
Ta bằng lòng! Chuyện gì ta cũng bằng lòng! Nàng lặp lại một lần nữa.
Huyết sắc trong con mắt của Ngô Khởi vừa mới tản đi lại bắt đầu trở nên đậm đặc, ý cười trên khóe miệng lúc này tràn ra hoàn toàn.
Ha ha ha! Ngươi vì hắn, bằng lòng gả cho ta! Ngươi vì hắn, chuyện gì cũng sẵn lòng làm! Ánh mắt của gã bắt đầu có chút điên cuồng.
Mà điên cuồng như vậy không chỉ khiến cho mọi người ở đây đã nhận ra Ngô Khởi lúc này có chút không bình thường, càng làm cho Lục Như Nguyệt hiểu được chính mình đã phạm phải sai lầm nào đó.
Không phải như vậy. Nàng đang muốn giải thích, nhưng cùng lúc đó, khí thế quanh thân Ngô Khởi bỗng trở nên mênh mông một lần nữa, nụ cười trên mặt gã tan rã, thay vào đó chính là một cỗ u hàn khiến cho người ta lạnh mình.
Ngươi coi Ngô Khởi ta là cái gì? Gã quay đầu nghiêm nghị nói, Không phải ngươi vì hắn chuyện gì cũng sẵn lòng làm sao? Bây giờ ta sẽ giết hắn!
Mấy chữ cuối cùng, gã nhai cực kỳ nặng, giống như là bị gã nặn ra từ trong yết hầu.
Trâm gài tóc trên đầu của gã không biết tróc ra từ lúc nào, ngay lập tức bởi vì linh lực trong cơ thể gã tuôn ra mà tóc dài đen nhánh được nâng lên thật cao.
Khóe miệng của gã phác hoạ ra một vẻ âm lãnh mà người khác chưa bao giờ được thấy, ngươi không nên tới nơi này. Gã ngoảnh mặt về Tô Trường An nói như vậy, kiếm Trường Lưu trong tay một hồi thanh minh, lệ khí tràn ngập quanh người gã càng trở nên đậm đặc.
Theo sau đó, thân thể của gã khẽ động, một đường linh áp tuôn ra, hư ảnh của một chỗ hoang tàn hiện lên, bao trùm cảnh tượng trong đại điện, từng thanh trường kiếm lóe hàn mang giống như bia mộ mọc trên phần đất này.
Kiếm đi người còn ở, nghìn vạn mộ hoang tàn.
Đây là thánh địa Thục Sơn, cũng là lĩnh vực của Ngô Khởi - Kiếm Trủng!
Ly Yên, Lang Tà! Chỉ nghe Ngô Khởi quát nhẹ một tiếng, mộ kiếm kia có hai thanh trường kiếm thanh minh, sau đó chỉ nghe một tiếng thét dài, song kiếm chui lên từ dưới đất.
Bọn chúng bay ở hai bên Ngô Khởi, lóe phong mang, đâm thẳng tắp về phía Tô Trường An, bên ngoài ẩn dấu đậm đặc sát cơ, hầu như đã đến mức không chết không thôi.
Sắc mặt Tô Trường An biến đổi, rút cuộc trên mặt cùng lúc này nổi lên một vẻ giận dữ.
Lúc trước hắn sở dĩ chỉ thủ chớ không tấn công, chẳng qua là vì nhìn thấy Ngô Khởi nhập ma, nếu như tiếp tục tranh đấu, không thể trì hoãn sự tức giận, cùng con đường tu hành của Ngô Khởi có nhiều tai họa, vì vậy nhường nhịn. Nhưng Ngô Khởi lại không biết tốt xấu, bức bách lẫn nhau.
Nhưng hắn há có thể sợ hãi điều đó.
Chỉ thấy mặt mày hắn trầm xuống, một đường linh áp mênh mông cũng tuôn ra.
Thiên Lam!
/743
|