Dịch giả: Đình Phong
Thanh âm bỗng nhiên vang lên khiến mọi người chấn động, vốn nội tâm đang cảnh giác vì tiến vào Kiếm Trủng bỗng nhiên nghe được động tĩnh, tất nhiên họ vô thức quay người nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Đồng thời trong nháy mắt linh lực trên thân ba người cũng trào ra, dường như chuẩn bị tốt tùy thời có thể ra tay.
Ồ, tính cảnh giác cũng không tệ lắm.
Chủ nhân của thanh âm kia không có chút ý tứ che giấu nào, y tiếp tục nói, giọng điệu bình thản pha chút không nghiêm túc thật khiến ba người không thấy nửa tia địch ý.
Lúc này bọn họ cũng thấy được rõ hình dáng chủ nhân của âm thanh kia.
Đó là một vị nam tử.
Tuổi không tính lớn, dường như khoảng năm mươi. Y đang mặc một cái áo dài màu lam nhạt, trên lưng đeo một thanh kiếm giấu trong vỏ. Bộ dáng không hề đặc biệt, không khó coi cũng không tuấn lãng. Ngược lại nhìn có chút lôi thôi, dường như lâu rồi không có tự chăm sóc bản thân.
Bây giờ y đang híp nửa con mắt, khuôn mặt tươi cười hiền dịu nhìn ba người.
Người đến là người phương nào? La Ngọc Nhi dẫn đầu bước ra một bước chỉ tay hỏi người phía trước.
Trong Kiếm Trủng hung hiểm vạn phần, chuyện này Tô Trường An sớm đã nghe thấy.
Nhưng cái hung hiểm này đến tột cùng là gì hắn lại không biết.
Bởi vậy đối mặt với nam tử bỗng nhiên xuất hiện, phản ứng của La Ngọc Nhi xem như cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng tiếng nói vừa dứt thì Hoa Phi Tạc ở một bên liền tiến lên ngăn cản La Ngọc Nhi, miệng nói như trách cứ nhưng kỳ thực lại cưng chiều: Ngọc Nhi không được vô lễ.
Y nói xong lại quay đầu nhìn người kia, chắp tay nói: nghĩ đến tiền bối là Hoắc Thành Nghĩa đoạn thời gian trước bế quan, Hoắc chưởng môn phải không?
Hoắc Thành Nghĩa.
Chưởng giáo đời thứ mười bốn của Thục Sơn, bởi vì Ngô Khởi thành tựu Vấn Đạo nên nhượng chức chưởng môn, sau khi rời vị trí y liền can đảm tiến vào Kiếm Trủng, từng nói với người ngoài rằng không thành Tinh Vẫn không xuất quan.
Nam tử trước mắt này đương nhiên là Hoắc Thành Nghĩa bế quan mấy tháng trong Kiếm Trủng.
Ha ha, người đời thường nói Mạc Thính Vũ của Thiên Lam viện là kỳ tài lúc ấy, hôm nay ta xem Hoa công tử so với Mạc Thính Vũ năm đó cũng không kém nhiều. Nam tử cười nói, không hề phản bác suy đoán của Hoa Phi Tạc, hiển nhiên thừa nhận thân phận của mình.
Tiền bối khen nhầm. Hoa Phi Tạc chắp tay.
Lão già ta có lẽ không khen nhầm mà là thực khen. Sắc mặt Hoắc Thành Nghĩa cũng vì Hoa Phi Tạc lộ ra lời khách sáo mà có chút không vui. Khởi nhi nhà ta luôn được người đời tâng bốc cao cao tại thượng, nó thiên phú trác tuyệt, kế thừa y bát của sư thúc. Ta thấy nó tuy là đại tài nhưng so ra kém Mạc Thính Vũ năm đó, bởi vậy cho dù người đời nâng nó như thế nào nhưng ta chưa bao giờ nhận đồng.
Hả? Tô Trường An một bên nghe vậy ngược lại thấy hứng thú. Hắn tiến lên một bước chắp tay với nam tử xem như hành lễ, lập tức hỏi: năm đó sư phụ của ta đi Bắc Địa đã là hai mươi chín, tu vi bất quá là Thái Nhất cảnh, mà Ngô chưởng môn hiện giờ hai bốn hai lăm, đã là đại năng Vấn Đạo cảnh, tiền bối nói y không bằng sư phụ ta là thế nào? Còn Hoa sư thúc, hôm nay dù may mắn thủ thắng nhưng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, tiền bối sao lại liền kết luận Hoa sư thúc có thể ngang vai với sư phụ ta? Tô Trường An nói lời này dường như có chút không đúng nhưng tâm tính của hắn như thế, hỏi cũng chỉ để thỏa mãn hiếu kỳ mà thôi.
Vị này chắc hẳn là Tô Trường An Tô công tử, mà... Nam tử nghe vậy quay đầu nhìn Tô Trường An. Nhưng y chưa nói xong thì vẻ mặt bỗng nhiên trì trệ, ánh mắt giống như bị dính trên người Tô Trường An không thể dời đi được.
Chỉ thấy y cau mày nhìn Tô Trường An từ trên xuống dưới.
Quá trình này làm cực kỳ chậm chạp, dường như sợ bỏ qua chút chi tiết nào đó.
Mới đầu còn vì thân phận trưởng bối nên Tô Trường An lơ đễnh thế nhưng Hoắc Thanh Nghĩa không có chút ý tứ nào dừng lại.
Điều đó khiến Tô Trường An cảm thấy một hồi không khỏe, dù sao thân là nam nhi lại bị một nam tử khác đánh giá cẩn thận như thế, chuyện như vậy đương nhiên không thể làm người ta vui sướng.
Khục khục. Tô Trường An ho nhẹ hai tiếng, ý đồ thông qua hành động này nhắc nhở Hoắc Thành Nghĩa, nhưng dường như không hiệu quả, y vẫn tiếp tục dán mắt vào Tô Trường An.
Mà theo thời gian trôi qua thì chân mày y nhăn lại thành một đoàn, nghi hoặc trong con ngươi dần dần biến thành khiếp sợ.
Tiền bối!? Tiền bối!? Tô Trường An cảm giác nếu như mình không làm gì đó thì có lẽ Hoắc Thành Nghĩa sẽ nhìn mình như vậy suốt mấy ngày mấy đêm, hắn đương nhiên không thích chuyện như vậy phát sinh trên người mình. Hắn thăm dò định gọi Hoắc Thành Nghĩa một tiếng nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé. Vì vậy hắn cũng bất chấp thất lễ giọng kêu lớn hơn một chút: tiền bối! Có gì không ổn sao?
Thân thể Hoắc Thành Nghĩa đằng kia chấn động, giống như từ trong mộng phục hồi tinh thần lại.
Khó lường, khó lường, khó lường a! Y thốt lên ba tiếng khó lường, giọng nói mỗi lần một trầm trọng nhưng vẻ mặt vẫn chất phác, dường như vẫn còn y nguyên như vậy chứ không vì ba người Tô Trường An chưa được đả thông.
Phản ứng như đừng nói là Tô Trường An, ngay cả Hoa Phi Tạc bên cạnh cũng thầm cảm thấy kỳ quái, gã không khỏi tiến lên một bước hỏi: tiền bối, sư chất nhà ta có cái gì không ổn?
Hiển nhiên Hoa Phi Tạc cực kỳ quan tâm Tô Trường An.
Mà lúc này Hoắc Thành Nghĩa cũng chân chính phục hồi tinh thần lại, y cười áy náy cũng ý thức được phản ứng khi trước của bản thân thất lễ.
Y liên tục chắp tay nói: tại hạ đánh liều, chỉ là Tô công tử... Tô công tử chân thực...
Dường như vì đáy lòng còn kinh ngạc nên Hoắc Thành Nghĩa sau vài lần nghẹn ngào dường như còn chưa trở lại bình thường.
Điều này thật khiến cho La Ngọc Nhi một bên cảm thấy lo lắng, nàng ngược lại bất chấp thân phận trưởng ấu, dậm chân một cái liền hỏi: Trường An đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho đúng đi!
Từ ngày thoáng nhìn trước cửa sân Thiên Lam viện cho tới trải qua chi loạn ở thành Trường An, cùng nhau đối mặt Nhạn Quy Thu của Thục Sơn. Trong tâm La Ngọc Nhi đã sớm chân chân chính chính xem Tô Trường An là đệ tử Thiên Lam viện, là sư chất đích thực của nàng. Mà vẻ mặt Hoắc Thành Nghĩa khiếp sợ, điều này không khỏi khiến trong lòng nàng lo lắng trên người Tô Trường An có phải có gì không ổn. Bởi vậy trong giọng nói không còn khách khí mà tràn đầy lo lắng.
Không ngại, không ngại. Hoặc Thành Nghĩa cũng nhìn ra được ân cần của La Ngọc Nhi, y ngăn lại nói để bỏ đi tâm bất an của Tô Trường An, sau đó chuyển lời nói tiếp: tại hạ vừa rồi thất lễ, chư vị chớ trách. Thực không dám giấu diếm, Hoắc mỗ biểu hiện như vừa rồi thực không phải cố ý, thực tình thực ra là...
Thời điểm ta vừa xem tu vi của Tô công tử lại phát hiện. Trong cơ thể hắn khí cơ lưu chuyển thông thuận, một hít một thở lại cùng trăm vạn kiếm ý trong Kiếm Trủng có giao tướng hô ứng chi hình. Các ngươi vào Kiếm Trủng bất quá không đến mấy chục hơi, làm được đến tình trạng như thể rõ ràng giống như là Kiếm Tâm Thông Minh. Nếu tại hạ đoán không sai, thiên phú của Tô công tử trên kiếm đạo tất nhiên hơn xa đao đạo gấp mười lần! Không, gấp trăm lần chưa đủ!
Thanh âm bỗng nhiên vang lên khiến mọi người chấn động, vốn nội tâm đang cảnh giác vì tiến vào Kiếm Trủng bỗng nhiên nghe được động tĩnh, tất nhiên họ vô thức quay người nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Đồng thời trong nháy mắt linh lực trên thân ba người cũng trào ra, dường như chuẩn bị tốt tùy thời có thể ra tay.
Ồ, tính cảnh giác cũng không tệ lắm.
Chủ nhân của thanh âm kia không có chút ý tứ che giấu nào, y tiếp tục nói, giọng điệu bình thản pha chút không nghiêm túc thật khiến ba người không thấy nửa tia địch ý.
Lúc này bọn họ cũng thấy được rõ hình dáng chủ nhân của âm thanh kia.
Đó là một vị nam tử.
Tuổi không tính lớn, dường như khoảng năm mươi. Y đang mặc một cái áo dài màu lam nhạt, trên lưng đeo một thanh kiếm giấu trong vỏ. Bộ dáng không hề đặc biệt, không khó coi cũng không tuấn lãng. Ngược lại nhìn có chút lôi thôi, dường như lâu rồi không có tự chăm sóc bản thân.
Bây giờ y đang híp nửa con mắt, khuôn mặt tươi cười hiền dịu nhìn ba người.
Người đến là người phương nào? La Ngọc Nhi dẫn đầu bước ra một bước chỉ tay hỏi người phía trước.
Trong Kiếm Trủng hung hiểm vạn phần, chuyện này Tô Trường An sớm đã nghe thấy.
Nhưng cái hung hiểm này đến tột cùng là gì hắn lại không biết.
Bởi vậy đối mặt với nam tử bỗng nhiên xuất hiện, phản ứng của La Ngọc Nhi xem như cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng tiếng nói vừa dứt thì Hoa Phi Tạc ở một bên liền tiến lên ngăn cản La Ngọc Nhi, miệng nói như trách cứ nhưng kỳ thực lại cưng chiều: Ngọc Nhi không được vô lễ.
Y nói xong lại quay đầu nhìn người kia, chắp tay nói: nghĩ đến tiền bối là Hoắc Thành Nghĩa đoạn thời gian trước bế quan, Hoắc chưởng môn phải không?
Hoắc Thành Nghĩa.
Chưởng giáo đời thứ mười bốn của Thục Sơn, bởi vì Ngô Khởi thành tựu Vấn Đạo nên nhượng chức chưởng môn, sau khi rời vị trí y liền can đảm tiến vào Kiếm Trủng, từng nói với người ngoài rằng không thành Tinh Vẫn không xuất quan.
Nam tử trước mắt này đương nhiên là Hoắc Thành Nghĩa bế quan mấy tháng trong Kiếm Trủng.
Ha ha, người đời thường nói Mạc Thính Vũ của Thiên Lam viện là kỳ tài lúc ấy, hôm nay ta xem Hoa công tử so với Mạc Thính Vũ năm đó cũng không kém nhiều. Nam tử cười nói, không hề phản bác suy đoán của Hoa Phi Tạc, hiển nhiên thừa nhận thân phận của mình.
Tiền bối khen nhầm. Hoa Phi Tạc chắp tay.
Lão già ta có lẽ không khen nhầm mà là thực khen. Sắc mặt Hoắc Thành Nghĩa cũng vì Hoa Phi Tạc lộ ra lời khách sáo mà có chút không vui. Khởi nhi nhà ta luôn được người đời tâng bốc cao cao tại thượng, nó thiên phú trác tuyệt, kế thừa y bát của sư thúc. Ta thấy nó tuy là đại tài nhưng so ra kém Mạc Thính Vũ năm đó, bởi vậy cho dù người đời nâng nó như thế nào nhưng ta chưa bao giờ nhận đồng.
Hả? Tô Trường An một bên nghe vậy ngược lại thấy hứng thú. Hắn tiến lên một bước chắp tay với nam tử xem như hành lễ, lập tức hỏi: năm đó sư phụ của ta đi Bắc Địa đã là hai mươi chín, tu vi bất quá là Thái Nhất cảnh, mà Ngô chưởng môn hiện giờ hai bốn hai lăm, đã là đại năng Vấn Đạo cảnh, tiền bối nói y không bằng sư phụ ta là thế nào? Còn Hoa sư thúc, hôm nay dù may mắn thủ thắng nhưng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, tiền bối sao lại liền kết luận Hoa sư thúc có thể ngang vai với sư phụ ta? Tô Trường An nói lời này dường như có chút không đúng nhưng tâm tính của hắn như thế, hỏi cũng chỉ để thỏa mãn hiếu kỳ mà thôi.
Vị này chắc hẳn là Tô Trường An Tô công tử, mà... Nam tử nghe vậy quay đầu nhìn Tô Trường An. Nhưng y chưa nói xong thì vẻ mặt bỗng nhiên trì trệ, ánh mắt giống như bị dính trên người Tô Trường An không thể dời đi được.
Chỉ thấy y cau mày nhìn Tô Trường An từ trên xuống dưới.
Quá trình này làm cực kỳ chậm chạp, dường như sợ bỏ qua chút chi tiết nào đó.
Mới đầu còn vì thân phận trưởng bối nên Tô Trường An lơ đễnh thế nhưng Hoắc Thanh Nghĩa không có chút ý tứ nào dừng lại.
Điều đó khiến Tô Trường An cảm thấy một hồi không khỏe, dù sao thân là nam nhi lại bị một nam tử khác đánh giá cẩn thận như thế, chuyện như vậy đương nhiên không thể làm người ta vui sướng.
Khục khục. Tô Trường An ho nhẹ hai tiếng, ý đồ thông qua hành động này nhắc nhở Hoắc Thành Nghĩa, nhưng dường như không hiệu quả, y vẫn tiếp tục dán mắt vào Tô Trường An.
Mà theo thời gian trôi qua thì chân mày y nhăn lại thành một đoàn, nghi hoặc trong con ngươi dần dần biến thành khiếp sợ.
Tiền bối!? Tiền bối!? Tô Trường An cảm giác nếu như mình không làm gì đó thì có lẽ Hoắc Thành Nghĩa sẽ nhìn mình như vậy suốt mấy ngày mấy đêm, hắn đương nhiên không thích chuyện như vậy phát sinh trên người mình. Hắn thăm dò định gọi Hoắc Thành Nghĩa một tiếng nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé. Vì vậy hắn cũng bất chấp thất lễ giọng kêu lớn hơn một chút: tiền bối! Có gì không ổn sao?
Thân thể Hoắc Thành Nghĩa đằng kia chấn động, giống như từ trong mộng phục hồi tinh thần lại.
Khó lường, khó lường, khó lường a! Y thốt lên ba tiếng khó lường, giọng nói mỗi lần một trầm trọng nhưng vẻ mặt vẫn chất phác, dường như vẫn còn y nguyên như vậy chứ không vì ba người Tô Trường An chưa được đả thông.
Phản ứng như đừng nói là Tô Trường An, ngay cả Hoa Phi Tạc bên cạnh cũng thầm cảm thấy kỳ quái, gã không khỏi tiến lên một bước hỏi: tiền bối, sư chất nhà ta có cái gì không ổn?
Hiển nhiên Hoa Phi Tạc cực kỳ quan tâm Tô Trường An.
Mà lúc này Hoắc Thành Nghĩa cũng chân chính phục hồi tinh thần lại, y cười áy náy cũng ý thức được phản ứng khi trước của bản thân thất lễ.
Y liên tục chắp tay nói: tại hạ đánh liều, chỉ là Tô công tử... Tô công tử chân thực...
Dường như vì đáy lòng còn kinh ngạc nên Hoắc Thành Nghĩa sau vài lần nghẹn ngào dường như còn chưa trở lại bình thường.
Điều này thật khiến cho La Ngọc Nhi một bên cảm thấy lo lắng, nàng ngược lại bất chấp thân phận trưởng ấu, dậm chân một cái liền hỏi: Trường An đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho đúng đi!
Từ ngày thoáng nhìn trước cửa sân Thiên Lam viện cho tới trải qua chi loạn ở thành Trường An, cùng nhau đối mặt Nhạn Quy Thu của Thục Sơn. Trong tâm La Ngọc Nhi đã sớm chân chân chính chính xem Tô Trường An là đệ tử Thiên Lam viện, là sư chất đích thực của nàng. Mà vẻ mặt Hoắc Thành Nghĩa khiếp sợ, điều này không khỏi khiến trong lòng nàng lo lắng trên người Tô Trường An có phải có gì không ổn. Bởi vậy trong giọng nói không còn khách khí mà tràn đầy lo lắng.
Không ngại, không ngại. Hoặc Thành Nghĩa cũng nhìn ra được ân cần của La Ngọc Nhi, y ngăn lại nói để bỏ đi tâm bất an của Tô Trường An, sau đó chuyển lời nói tiếp: tại hạ vừa rồi thất lễ, chư vị chớ trách. Thực không dám giấu diếm, Hoắc mỗ biểu hiện như vừa rồi thực không phải cố ý, thực tình thực ra là...
Thời điểm ta vừa xem tu vi của Tô công tử lại phát hiện. Trong cơ thể hắn khí cơ lưu chuyển thông thuận, một hít một thở lại cùng trăm vạn kiếm ý trong Kiếm Trủng có giao tướng hô ứng chi hình. Các ngươi vào Kiếm Trủng bất quá không đến mấy chục hơi, làm được đến tình trạng như thể rõ ràng giống như là Kiếm Tâm Thông Minh. Nếu tại hạ đoán không sai, thiên phú của Tô công tử trên kiếm đạo tất nhiên hơn xa đao đạo gấp mười lần! Không, gấp trăm lần chưa đủ!
/743
|