Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đây là một màn quá giống nhau.
Giống như Bắc địa năm đó, người nam nhân kia nâng đao, nhảy người lên.
Cũng là ánh đao sáng như tuyết, cũng là dáng người to lớn cao ngạo, như nhau gào thét phát ra từ linh hồn.
Thân ảnh của ba nghìn đao khách này trùng hợp với hình bóng của người nam nhân kia.
Trong lòng Tô Trường An khẽ động.
Đây không phải là đao khách ta muốn làm sao?
Hắn nghĩ đến đây, rốt cuộc không chần chừ nữa.
Hắn buông xuống tạp niệm, đao trong tay vào lúc đó được hắn nắm chặt, hắn theo sau bước chân đám đao khách, cơ thể nhảy lên thật cao.
Cây đao kia được hắn vung quá đỉnh đầu, một tia sáng chói mắt hiện ra, trong miệng hắn phát ra một tiếng giống như sư tử gầm.
Có thể cùng các ngươi kề vai sát cánh, mới là vinh hạnh của ta. Vào lúc đó trong lòng hắn lặng lẽ nói.
Một khắc này, ánh đao đầy trời.
Sáng ngời đến mức hầu như che lấp tất cả hào quang trên đời này.
Chỉ có gò má đám đao khách dưới những tia sáng kia, chiết xạ ra sắc thái như thần.
Bọn hắn ào ào xông tới, thẳng tắp chém về phía đầu lâu ba người Thác Bạt Nguyên, cũng gần như che kín đường lui của bọn chúng.
Đúng vậy.
Bọn hắn đang ép Thác Bạt Nguyên ra tay.
Bọn hắn muốn dùng tu vi phía dưới Tinh Vẫn để chống lại Tinh Vẫn.
Bọn hắn muốn phá cái quy củ phía dưới Tinh Vẫn đều là con sâu cái kiến.
Giống như vị đao khách trên đất tuyết năm ấy.
Đây chính là đao của Sở gia.
Một khi ra khỏi vỏ.
Không uống máu tươi.
Không chết không ngừng.
Khí thế kiên quyết như vậy, ba vị Tinh Vẫn lọt vào trung tâm của đám đao khách giật mình kinh hãi.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày, bọn chúng bị một đám đao khách không phải là Tinh Vẫn đẩy vào hoàn cảnh như vậy.
Sau khi nhìn nhau một cái, trong lòng ba người đã có quyết đoán.
Bọn chúng dù sao cũng là Tinh Vẫn, cho dù kinh ngạc vì những đao khách này bỗng nhiên phát ra lực lượng, nhưng là Tinh Vẫn, bọn chúng vẫn có đầy đủ tự tin đối với lực lượng của mình.
Vì vậy ba người này ầm ầm quát lên một tiếng lớn.
Linh lực quanh thân tuôn ra giống như thủy triều, linh áp khủng bố dâng lên ở trong phạm vi trăm trượng, giống như Thái Sơn áp đỉnh thẳng tắp đập vào trên người những đao khách này.
Mười mấy tên đao khách tu vi yếu kém dưới linh áp mạnh mẽ, thân thể ngừng lại, giống như diều đứt dây ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra đã mất sức sống.
Tinh Vẫn dù sao cũng là Tinh Vẫn.
Từ xưa phía dưới Tinh Vẫn đều là con sâu cái kiến, lời nói như vậy đương nhiên cũng có đạo lý của nó.
Mà nhiều khi, chỉ bằng một cỗ chấp niệm trong lòng, không thể bù được thực lực chênh lệch giống như lạch trời.
Nhưng sắc mặt đám đao khách vẫn lạnh lùng đến đáng sợ như cũ.
Bất kể là linh áp ầm ầm kéo đến, hay là thanh âm của đồng bạn từng người ngã xuống cũng không thể lung lay quyết ý trong lòng đám đao khách.
Bởi vì đao ra khỏi vỏ, là không thể dừng lại.
Đây là quy củ.
Quy củ của Sở gia, cũng là quy củ của đao khách trong thiên hạ.
Không ngừng có đao khách ngã xuống, mà một lần ngã này chính là mãi mãi không tỉnh lại.
Nhưng sắc mặt ba người Thác Bạt Nguyên lại không có nửa phần cảm thấy thoải mái.
Bọn chúng cảm nhận được quyết tâm của những đao khách này.
Những đao khách này muốn giết bọn chúng.Không phải vì thăm dò, cũng không phải muốn cản trở.
Bọn hắn chính là muốn giết bọn chúng.
Điều này khiến cho ba người Thác Bạt Nguyên bắt đầu tức giận.
Thật giống như ngươi rõ ràng là một cái tượng lớn, nhưng hết lần này tới lần khác một đám kiến lại tha theo cành cây rách nát, muốn lấy tính mạng bọn chúng.
Đây thực sự là điều sỉ nhục đối với bọn chúng.
Nhưng rất nhanh vẻ tức giận này đã bị bọn chúng thu lại.
Bởi vì đao của vị đao khách xông lên trước tiên, rốt cuộc chém vào trên người bọn chúng.
Một đao kia, bởi vì linh áp của ba vị Tinh Vẫn, lúc y đi tới trước người bọn chúng, thực ra cũng không còn lại quá nhiều sức mạnh.
Mà lúc va chạm vào thân thể ba người Thác Bạt Nguyên, linh lực hộ thể của Tinh Vẫn trực tiếp đẩy thân thể y ra, y nhanh chóng lùi lại, cuối cùng co quắp ngã xuống đất, nghiễm nhiên đã không thể sống lại.
Vì vậy, một đao kia, thực sự cũng không tạo thành một điểm nhỏ tổn thương cho ba người Thác Bạt Nguyên.
Nhưng.
Ba người Thác Bạt Nguyên lại phát hiện một chi tiết rất nhỏ, vị đao khách kia vào lúc đao của y đi đến trước người bọn chúng, quả thực đã bị linh áp của bọn chúng nghiền nát nội phủ, nói một cách khác, thực ra y đã chết.
Nhưng đao của y vẫn rơi vào trên người bọn chúng.
Đó là một cỗ chấp niệm, chở đao và thân thể của y, đi tới trước người Thác Bạt Nguyên.
Dù chỉ chạm nhau một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y thực sự muốn chém chết bọn chúng.
Bất kể là linh áp, hoặc là tử vong đều không thể ngăn cản cỗ chấp niệm này.
Đây là chuyện cực kỳ đáng sợ?
Khi biết một người không tiếc tính mạng, cho dù sẽ chết vẫn muốn giết bọn chúng. Loại cảm giác này giống như trần như nhộng đặt mình trong tuyết đọng Bắc địa, hơi lạnh theo lòng bàn chân truyền lên, chạy qua mắt cá chân cùng đầu gối của chúng, xuyên qua hông và lồng ngực của chúng, thẳng đến mỗi cái chân lông của bọn chúng.
Huống chi người có được chấp niệm như vậy, cũng không phải chỉ có một, mà số lượng tròn ba nghìn.
Sợ hãi, rốt cuộc vào lúc đó nổi lên trong lòng ba người Thác Bạt Nguyên.
Mà đao của đám đao khách vào lúc này cũng chẳng phân biệt được trước sau rơi vào trên người bọn chúng.
Sức mạnh trên đao bọn hắn, đối với Tinh Vẫn như bọn chúng thực ra cũng không khác thường.
Nhưng rất đặt biệt là, đao của những đao khách kia dường như có được một chút ma lực, lực đạo trên thân đao kia không thể đột phá linh lực hộ thể của bọn chúng, thế nhưng sát ý và chấp niệm giống như thực chất, lại có thể thông qua thân đao, xuyên qua linh lực hộ thể của bọn chúng xông thẳng đến linh hồn.
Chấp niệm của một người có lẽ cũng không đặc biệt.
Nhưng theo đám đao khách giết chóc ầm ầm, sát khí tích lũy càng ngày càng nhiều. Thế cho nên trên trán ba người Thác Bạt Nguyên bắt đầu hiện ra chi chít mồ hôi lạnh.
Thân thể đám đao khách không ngừng bị linh lực hộ thể đánh lui, sau đó mới đột ngột ngã xuống đất, mãi mãi chết đi.
Nhưng sau khi bọn hắn chết, lại có đám đao khách theo sát bước chân bọn hắn.
Một đao chém rụng, sau đó hiên ngang chết đi.
Thân thể ba người Thác Bạt Nguyên dưới chi chít thế công đã bắt đầu lay động, mồ hôi lạnh trên trán bọn chúng chồng chất càng nhiều, sắc mặt cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Cuối cùng, chờ thân thể một vị đao khách cuối cùng bắn ra.
Linh lực hộ thể của ba người Thác Bạt Nguyên chống lên giống như rốt cuộc đến điểm giới hạn nào đó, một tiếng giòn giã như lưu ly vỡ bỗng nhiên vang lên ở trên chiến trường yên tĩnh.
Bình chướng che chở bằng linh lực bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng tản đi trong đêm tối.
Thân thể ba người Thác Bạt Nguyên lung la lung lay, hiển nhiên linh hồn đã nhận lấy không ít đả kích.
Mà lúc trong lòng bọn chúng còn sợ hãi, thầm cho rằng mình đã tránh được một kiếp.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của bọn chúng.
Đó là một thiếu niên, cùng với đao của hắn.
Thân đao của hắn sáng ngời, như ánh rạng đông buổi bình minh, chói mắt đến gần như khiến người không dám nhìn thẳng.
Con ngươi của hắn bọc lấy nước mắt, hầu như muốn tràn mi mà ra, rồi lại bị hắn kìm nén lại.
Lúc đó miệng của hắn mở ra, một thanh âm khàn khàn lại cao vút bỗng nhiên vang lên.
Hắn hô như vầy.
Giang Đông Sở gia khách, đao ra người không về!
Giọng mang theo nghẹn ngào, nhưng lại bọc lấy sát cơ vô biên.
Biên: Đình Phong
Đây là một màn quá giống nhau.
Giống như Bắc địa năm đó, người nam nhân kia nâng đao, nhảy người lên.
Cũng là ánh đao sáng như tuyết, cũng là dáng người to lớn cao ngạo, như nhau gào thét phát ra từ linh hồn.
Thân ảnh của ba nghìn đao khách này trùng hợp với hình bóng của người nam nhân kia.
Trong lòng Tô Trường An khẽ động.
Đây không phải là đao khách ta muốn làm sao?
Hắn nghĩ đến đây, rốt cuộc không chần chừ nữa.
Hắn buông xuống tạp niệm, đao trong tay vào lúc đó được hắn nắm chặt, hắn theo sau bước chân đám đao khách, cơ thể nhảy lên thật cao.
Cây đao kia được hắn vung quá đỉnh đầu, một tia sáng chói mắt hiện ra, trong miệng hắn phát ra một tiếng giống như sư tử gầm.
Có thể cùng các ngươi kề vai sát cánh, mới là vinh hạnh của ta. Vào lúc đó trong lòng hắn lặng lẽ nói.
Một khắc này, ánh đao đầy trời.
Sáng ngời đến mức hầu như che lấp tất cả hào quang trên đời này.
Chỉ có gò má đám đao khách dưới những tia sáng kia, chiết xạ ra sắc thái như thần.
Bọn hắn ào ào xông tới, thẳng tắp chém về phía đầu lâu ba người Thác Bạt Nguyên, cũng gần như che kín đường lui của bọn chúng.
Đúng vậy.
Bọn hắn đang ép Thác Bạt Nguyên ra tay.
Bọn hắn muốn dùng tu vi phía dưới Tinh Vẫn để chống lại Tinh Vẫn.
Bọn hắn muốn phá cái quy củ phía dưới Tinh Vẫn đều là con sâu cái kiến.
Giống như vị đao khách trên đất tuyết năm ấy.
Đây chính là đao của Sở gia.
Một khi ra khỏi vỏ.
Không uống máu tươi.
Không chết không ngừng.
Khí thế kiên quyết như vậy, ba vị Tinh Vẫn lọt vào trung tâm của đám đao khách giật mình kinh hãi.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày, bọn chúng bị một đám đao khách không phải là Tinh Vẫn đẩy vào hoàn cảnh như vậy.
Sau khi nhìn nhau một cái, trong lòng ba người đã có quyết đoán.
Bọn chúng dù sao cũng là Tinh Vẫn, cho dù kinh ngạc vì những đao khách này bỗng nhiên phát ra lực lượng, nhưng là Tinh Vẫn, bọn chúng vẫn có đầy đủ tự tin đối với lực lượng của mình.
Vì vậy ba người này ầm ầm quát lên một tiếng lớn.
Linh lực quanh thân tuôn ra giống như thủy triều, linh áp khủng bố dâng lên ở trong phạm vi trăm trượng, giống như Thái Sơn áp đỉnh thẳng tắp đập vào trên người những đao khách này.
Mười mấy tên đao khách tu vi yếu kém dưới linh áp mạnh mẽ, thân thể ngừng lại, giống như diều đứt dây ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra đã mất sức sống.
Tinh Vẫn dù sao cũng là Tinh Vẫn.
Từ xưa phía dưới Tinh Vẫn đều là con sâu cái kiến, lời nói như vậy đương nhiên cũng có đạo lý của nó.
Mà nhiều khi, chỉ bằng một cỗ chấp niệm trong lòng, không thể bù được thực lực chênh lệch giống như lạch trời.
Nhưng sắc mặt đám đao khách vẫn lạnh lùng đến đáng sợ như cũ.
Bất kể là linh áp ầm ầm kéo đến, hay là thanh âm của đồng bạn từng người ngã xuống cũng không thể lung lay quyết ý trong lòng đám đao khách.
Bởi vì đao ra khỏi vỏ, là không thể dừng lại.
Đây là quy củ.
Quy củ của Sở gia, cũng là quy củ của đao khách trong thiên hạ.
Không ngừng có đao khách ngã xuống, mà một lần ngã này chính là mãi mãi không tỉnh lại.
Nhưng sắc mặt ba người Thác Bạt Nguyên lại không có nửa phần cảm thấy thoải mái.
Bọn chúng cảm nhận được quyết tâm của những đao khách này.
Những đao khách này muốn giết bọn chúng.Không phải vì thăm dò, cũng không phải muốn cản trở.
Bọn hắn chính là muốn giết bọn chúng.
Điều này khiến cho ba người Thác Bạt Nguyên bắt đầu tức giận.
Thật giống như ngươi rõ ràng là một cái tượng lớn, nhưng hết lần này tới lần khác một đám kiến lại tha theo cành cây rách nát, muốn lấy tính mạng bọn chúng.
Đây thực sự là điều sỉ nhục đối với bọn chúng.
Nhưng rất nhanh vẻ tức giận này đã bị bọn chúng thu lại.
Bởi vì đao của vị đao khách xông lên trước tiên, rốt cuộc chém vào trên người bọn chúng.
Một đao kia, bởi vì linh áp của ba vị Tinh Vẫn, lúc y đi tới trước người bọn chúng, thực ra cũng không còn lại quá nhiều sức mạnh.
Mà lúc va chạm vào thân thể ba người Thác Bạt Nguyên, linh lực hộ thể của Tinh Vẫn trực tiếp đẩy thân thể y ra, y nhanh chóng lùi lại, cuối cùng co quắp ngã xuống đất, nghiễm nhiên đã không thể sống lại.
Vì vậy, một đao kia, thực sự cũng không tạo thành một điểm nhỏ tổn thương cho ba người Thác Bạt Nguyên.
Nhưng.
Ba người Thác Bạt Nguyên lại phát hiện một chi tiết rất nhỏ, vị đao khách kia vào lúc đao của y đi đến trước người bọn chúng, quả thực đã bị linh áp của bọn chúng nghiền nát nội phủ, nói một cách khác, thực ra y đã chết.
Nhưng đao của y vẫn rơi vào trên người bọn chúng.
Đó là một cỗ chấp niệm, chở đao và thân thể của y, đi tới trước người Thác Bạt Nguyên.
Dù chỉ chạm nhau một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y thực sự muốn chém chết bọn chúng.
Bất kể là linh áp, hoặc là tử vong đều không thể ngăn cản cỗ chấp niệm này.
Đây là chuyện cực kỳ đáng sợ?
Khi biết một người không tiếc tính mạng, cho dù sẽ chết vẫn muốn giết bọn chúng. Loại cảm giác này giống như trần như nhộng đặt mình trong tuyết đọng Bắc địa, hơi lạnh theo lòng bàn chân truyền lên, chạy qua mắt cá chân cùng đầu gối của chúng, xuyên qua hông và lồng ngực của chúng, thẳng đến mỗi cái chân lông của bọn chúng.
Huống chi người có được chấp niệm như vậy, cũng không phải chỉ có một, mà số lượng tròn ba nghìn.
Sợ hãi, rốt cuộc vào lúc đó nổi lên trong lòng ba người Thác Bạt Nguyên.
Mà đao của đám đao khách vào lúc này cũng chẳng phân biệt được trước sau rơi vào trên người bọn chúng.
Sức mạnh trên đao bọn hắn, đối với Tinh Vẫn như bọn chúng thực ra cũng không khác thường.
Nhưng rất đặt biệt là, đao của những đao khách kia dường như có được một chút ma lực, lực đạo trên thân đao kia không thể đột phá linh lực hộ thể của bọn chúng, thế nhưng sát ý và chấp niệm giống như thực chất, lại có thể thông qua thân đao, xuyên qua linh lực hộ thể của bọn chúng xông thẳng đến linh hồn.
Chấp niệm của một người có lẽ cũng không đặc biệt.
Nhưng theo đám đao khách giết chóc ầm ầm, sát khí tích lũy càng ngày càng nhiều. Thế cho nên trên trán ba người Thác Bạt Nguyên bắt đầu hiện ra chi chít mồ hôi lạnh.
Thân thể đám đao khách không ngừng bị linh lực hộ thể đánh lui, sau đó mới đột ngột ngã xuống đất, mãi mãi chết đi.
Nhưng sau khi bọn hắn chết, lại có đám đao khách theo sát bước chân bọn hắn.
Một đao chém rụng, sau đó hiên ngang chết đi.
Thân thể ba người Thác Bạt Nguyên dưới chi chít thế công đã bắt đầu lay động, mồ hôi lạnh trên trán bọn chúng chồng chất càng nhiều, sắc mặt cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Cuối cùng, chờ thân thể một vị đao khách cuối cùng bắn ra.
Linh lực hộ thể của ba người Thác Bạt Nguyên chống lên giống như rốt cuộc đến điểm giới hạn nào đó, một tiếng giòn giã như lưu ly vỡ bỗng nhiên vang lên ở trên chiến trường yên tĩnh.
Bình chướng che chở bằng linh lực bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng tản đi trong đêm tối.
Thân thể ba người Thác Bạt Nguyên lung la lung lay, hiển nhiên linh hồn đã nhận lấy không ít đả kích.
Mà lúc trong lòng bọn chúng còn sợ hãi, thầm cho rằng mình đã tránh được một kiếp.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của bọn chúng.
Đó là một thiếu niên, cùng với đao của hắn.
Thân đao của hắn sáng ngời, như ánh rạng đông buổi bình minh, chói mắt đến gần như khiến người không dám nhìn thẳng.
Con ngươi của hắn bọc lấy nước mắt, hầu như muốn tràn mi mà ra, rồi lại bị hắn kìm nén lại.
Lúc đó miệng của hắn mở ra, một thanh âm khàn khàn lại cao vút bỗng nhiên vang lên.
Hắn hô như vầy.
Giang Đông Sở gia khách, đao ra người không về!
Giọng mang theo nghẹn ngào, nhưng lại bọc lấy sát cơ vô biên.
/743
|