Trời đêm bao phủ thành Tây Giang.
Thành thị phồn hoa nhất của tây Trường An chìm vào trong giấc ngủ ngon thời Đại Ngụy thịnh thế.
Đèn đuốc sáng rực như ban ngày, xe nước như rồng.
Tô Trường An kết thúc cuộc nói chuyện với Quan Thương Hải, ăn cơm tối xong thì một mình ra khỏi Thần Tướng phủ.
Hắn cau mày bắt đầu suy tư mình muốn đi đâu, mình nên đi đâu.
Hắn không thể tránh khỏi cảm thấy mê mang, kẻ địch của hắn quá mạnh mẽ, mà hắn lại quá yếu. Việc hắn muốn làm là quá nhiều, khả năng làm được lại quá ít, cho nên hắn không biết phải bắt đầu như thế nào.
Đến Giang Đông tụ họp với đám người Hoa Phi Tạc? Hay trở lại Trường An chất vấn thân phận Tư Mã Hủ?
Vô tình hắn đi tới một cái hẻm nhỏ.
Cái hẻm nhỏ này hắn không xa lạ gì, mà hắn đi tới đây cũng tuyệt không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Nói thẳng ra là, hắn xuất hiện ở đây chính là hắn cố ý.
Hắn đi tới một ngôi nhà tan hoang.
Hắn đưa tay lên, sau đó lại hạ xuống, do dự.
Do dự một lúc, cánh cửa lại được người từ bên trong mở ra.
Một bà lão ôm một rổ đồ vẻ định đi ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Trường An đứng trước cửa nhà mình, làm bà hết hồn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt của Tô Trường An thì sự kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.
Nam tướng quân! Là ngươi a! Bà lão bật thốt, quên luôn chuyện mình định đi ra ngoài, nghiêng người nói ngược vào trong nhà: Nam tướng quân sao lại tới đây, mau mời vào, mời vào!
Nói xong kéo Tô Trường An vào trong, tới bên bàn ngồi xuống.
Sau đó vội đi vào trong, mang ra một chén nước trà.
Tô Trường An hoàn toàn im lặng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn bà lão.
Nam tướng quân, Trường Ngọc nhà ta thế nào rồi? Sao nó không cùng ngươi trở về? Làm xong hết, bà mới ngồi xuống cạnh hắn, vui vẻ hỏi.
Bà lão này chính là mẹ của Lưu Trường Ngọc, người đã vì giúp hắn cản một đao mà chết ở ngoài quan Vĩnh Ninh.
Tô Trường An biết hắn mắc nợ bà, lần này đến đây, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Trường Ngọc hắn...“ Tô Trường An do dự, định kể hết sự thật, nhưng mới nói được tới đây thì đã bị bà lão ngắt ngang.
Trường Ngọc nó làm sao? Mấy hôm trước ta nghe nói Tây Lương bị đánh bại, tàn quân trốn về Giang Đông, vậy sao Trường Ngọc lại không về nhìn ta một cái. Thằng nhóc này từ nhỏ tuy là người hiểu chuyện, nhưng tính nết ham chơi, tướng quân đừng có giận nó. Nếu nó không nghe lời, cứ dạy bảo nó.“ Lưu mẫu nói luôn mồm, vẻ mặt rõ ràng là lo lắng, song bà hoàn toàn không hề nghĩ tới khả năng xấu nhất.
Tô Trường An sững sờ, lời ra đến khóe miệng, chẳng biết tại sao lại không nói được ra ngoài.
Nam tướng quân định nói gì? Không phải Ngọc nhi nhà ta...“ Lão phu nhân tuy không thấy được nhiều lắm việc đời, nhưng cũng đã sống mấy chục năm, nhìn thấy vẻ do dự của Tô Trường An thì trong lòng trầm xuống, nét mặt trở nên bối rối, hốc mắt ửng lên.
Tô Trường An thấy vậy, dũng khí không còn sót lại được chút nào.
Hắn sợ nếu nói ra, lão phu nhân sẽ ngã gục, một người mẹ góa con côi, giờ mất đi luôn đứa con trai độc nhất, làm sao sống được trong thời loạn thế.
Hắn cố ép xuống sự áy náy trong lòng, nặn ra một nụ cười.
Bà bà đừng suy nghĩ nhiều, Trường Ngọc rất tốt, chỉ là đại quân hành quân quá vội, nên không có thời gian tới thăm, mới nhờ ta tới xem bà bà một chút.”
Tô Trường An nói như thế.
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát lão phu nhân, sợ mình để lộ ra sơ hở gì đó.
Phải không? Lão phu nhân rõ ràng vẫn chưa tin.
Đương nhiên, loại chuyện này làm sao ta lừa bà bà được.” Tô Trường An tiếp tục nói.
Lưu mẫu thở phào.
Loại chuyện này, gởi cho ta một lá thư là được rồi, không cần làm phiền tướng quân.” Lão phu nhân áy náy nhìn Tô Trường An. “Tướng quân ăn cơm gì chưa, trong nhà lão thân còn hai con gà, hay làm thịt hầm cho tướng quen bát canh gà nhé.”
Miệng nói, người đứng lên ngay, định đi bắt gà.
Bà bà không cần đâu, ta... Nam mỗ đã ăn cơm tối rồi.” Tô Trường An đuổi đưa tay ra cản, khóe mắt lướt qua cái rổ hồi nãy lão phu nhân vội để trên bàn. Trong rổ toàn là đế giày, nhìn bộ dáng thì là mới làm, hẳn là bà định đem ra ngoài bán để mua đồ.
Hắn không khỏi hỏi: Trường Ngọc không phải mỗi tháng đều có gửi ít ngân lượng về nhà hay sao, bà bà không đủ dùng à?
Ai, làm sao mà không đủ. Một tháng Trường Ngọc gởi về cho ta tới hai lượng bạc, làm sao ta dùng hết, nhưng mà ta đều để dành lại cho nó. Nó cũng không còn nhỏ nữa, đợi sau khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đi kiếm cho nó một cô nương, sinh cho ta mấy đứa cháu trai mập mạp cho ta ôm một cái.” Lão phu nhân nói tới con, thì mắt sáng lên, mặt đầy vui vẻ.
Dù con nhà mình có vô tích sự, không có được công thành danh toại, thì trong mắt bậc làm cha mẹ, con mình vẫn luôn là tốt nhất.
Đối với Lưu mẫu cũng như thế.
Nhưng những lời này rơi vào trong tay Tô Trường An thì càng làm cho hắn thêm áy náy.
Hắn cười nói: bà bà yên tâm, lần này trở về ta nhất định bảo Trường Ngọc mỗi tháng đều phải gửi thư cho bà bà.”
Như vậy sao được, các ngươi hành quân chiến tranh vốn là đại sự, một người đàn bà như ta sao dám làm trì hoãn.“ Lưu mẫu khoát tay, như nhớ ra cái gì đó, hỏi: Tướng quân, ta nghe người ta nói Tây Lương bị đánh bại, Man nhân đã sắp đánh vào cửa quan, chuyện này có thật hay không? Cuộc chiến này cuối cùng muốn đánh tới khi nào, Ngọc nhi nhà ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa.“
Lưu mẫu lại bắt đầu nói nhiều, nhưng Tô Trường An nghe không cảm thấy phiền chán tí nào.
Nhưng hắn lại chẳng biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Ta cũng không biết.“ Hắn trầm mặc lắc đầu.
Ài, thật không biết người ta đánh nhau để làm gì. Đánh tới đánh lui, thiên hạ này lớn như vậy, không phải của ngươi thì là của ta thôi, mắc cớ gì cứ phải đánh nhau mãi thế? Lưu mẫu nói, giống như một vắt mì, mình đã có nhiều hơn người ta một tí là được rồi, cướp nữa cũng có ăn hết được đâu, cần gì cứ phải giành nhau.“
Dứt lời, bà nhìn Tô Trường An, vẻ xin lỗi: Tướng quân ngươi nói như vậy có đúng không?
Tô Trường An khẽ giật mình, hắn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới những lời Chúc Âm đã nói.
Ngươi cho tên ăn mày vắt mì, hắn sẽ nghĩ tới chuyện muốn lấy luôn quần áo của ngươi, ngươi cho hắn quần áo, hắn sẽ nghĩ tới chuyện lấy cái nhà của ngươi.
Dã tâm, chính là như vậy.
Là một cái khe sâu không bao giờ lấp đầy.
Con người như thế.
Quốc gia cũng như thế.
---o0o---
Thành thị phồn hoa nhất của tây Trường An chìm vào trong giấc ngủ ngon thời Đại Ngụy thịnh thế.
Đèn đuốc sáng rực như ban ngày, xe nước như rồng.
Tô Trường An kết thúc cuộc nói chuyện với Quan Thương Hải, ăn cơm tối xong thì một mình ra khỏi Thần Tướng phủ.
Hắn cau mày bắt đầu suy tư mình muốn đi đâu, mình nên đi đâu.
Hắn không thể tránh khỏi cảm thấy mê mang, kẻ địch của hắn quá mạnh mẽ, mà hắn lại quá yếu. Việc hắn muốn làm là quá nhiều, khả năng làm được lại quá ít, cho nên hắn không biết phải bắt đầu như thế nào.
Đến Giang Đông tụ họp với đám người Hoa Phi Tạc? Hay trở lại Trường An chất vấn thân phận Tư Mã Hủ?
Vô tình hắn đi tới một cái hẻm nhỏ.
Cái hẻm nhỏ này hắn không xa lạ gì, mà hắn đi tới đây cũng tuyệt không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Nói thẳng ra là, hắn xuất hiện ở đây chính là hắn cố ý.
Hắn đi tới một ngôi nhà tan hoang.
Hắn đưa tay lên, sau đó lại hạ xuống, do dự.
Do dự một lúc, cánh cửa lại được người từ bên trong mở ra.
Một bà lão ôm một rổ đồ vẻ định đi ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Trường An đứng trước cửa nhà mình, làm bà hết hồn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt của Tô Trường An thì sự kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.
Nam tướng quân! Là ngươi a! Bà lão bật thốt, quên luôn chuyện mình định đi ra ngoài, nghiêng người nói ngược vào trong nhà: Nam tướng quân sao lại tới đây, mau mời vào, mời vào!
Nói xong kéo Tô Trường An vào trong, tới bên bàn ngồi xuống.
Sau đó vội đi vào trong, mang ra một chén nước trà.
Tô Trường An hoàn toàn im lặng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn bà lão.
Nam tướng quân, Trường Ngọc nhà ta thế nào rồi? Sao nó không cùng ngươi trở về? Làm xong hết, bà mới ngồi xuống cạnh hắn, vui vẻ hỏi.
Bà lão này chính là mẹ của Lưu Trường Ngọc, người đã vì giúp hắn cản một đao mà chết ở ngoài quan Vĩnh Ninh.
Tô Trường An biết hắn mắc nợ bà, lần này đến đây, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Trường Ngọc hắn...“ Tô Trường An do dự, định kể hết sự thật, nhưng mới nói được tới đây thì đã bị bà lão ngắt ngang.
Trường Ngọc nó làm sao? Mấy hôm trước ta nghe nói Tây Lương bị đánh bại, tàn quân trốn về Giang Đông, vậy sao Trường Ngọc lại không về nhìn ta một cái. Thằng nhóc này từ nhỏ tuy là người hiểu chuyện, nhưng tính nết ham chơi, tướng quân đừng có giận nó. Nếu nó không nghe lời, cứ dạy bảo nó.“ Lưu mẫu nói luôn mồm, vẻ mặt rõ ràng là lo lắng, song bà hoàn toàn không hề nghĩ tới khả năng xấu nhất.
Tô Trường An sững sờ, lời ra đến khóe miệng, chẳng biết tại sao lại không nói được ra ngoài.
Nam tướng quân định nói gì? Không phải Ngọc nhi nhà ta...“ Lão phu nhân tuy không thấy được nhiều lắm việc đời, nhưng cũng đã sống mấy chục năm, nhìn thấy vẻ do dự của Tô Trường An thì trong lòng trầm xuống, nét mặt trở nên bối rối, hốc mắt ửng lên.
Tô Trường An thấy vậy, dũng khí không còn sót lại được chút nào.
Hắn sợ nếu nói ra, lão phu nhân sẽ ngã gục, một người mẹ góa con côi, giờ mất đi luôn đứa con trai độc nhất, làm sao sống được trong thời loạn thế.
Hắn cố ép xuống sự áy náy trong lòng, nặn ra một nụ cười.
Bà bà đừng suy nghĩ nhiều, Trường Ngọc rất tốt, chỉ là đại quân hành quân quá vội, nên không có thời gian tới thăm, mới nhờ ta tới xem bà bà một chút.”
Tô Trường An nói như thế.
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát lão phu nhân, sợ mình để lộ ra sơ hở gì đó.
Phải không? Lão phu nhân rõ ràng vẫn chưa tin.
Đương nhiên, loại chuyện này làm sao ta lừa bà bà được.” Tô Trường An tiếp tục nói.
Lưu mẫu thở phào.
Loại chuyện này, gởi cho ta một lá thư là được rồi, không cần làm phiền tướng quân.” Lão phu nhân áy náy nhìn Tô Trường An. “Tướng quân ăn cơm gì chưa, trong nhà lão thân còn hai con gà, hay làm thịt hầm cho tướng quen bát canh gà nhé.”
Miệng nói, người đứng lên ngay, định đi bắt gà.
Bà bà không cần đâu, ta... Nam mỗ đã ăn cơm tối rồi.” Tô Trường An đuổi đưa tay ra cản, khóe mắt lướt qua cái rổ hồi nãy lão phu nhân vội để trên bàn. Trong rổ toàn là đế giày, nhìn bộ dáng thì là mới làm, hẳn là bà định đem ra ngoài bán để mua đồ.
Hắn không khỏi hỏi: Trường Ngọc không phải mỗi tháng đều có gửi ít ngân lượng về nhà hay sao, bà bà không đủ dùng à?
Ai, làm sao mà không đủ. Một tháng Trường Ngọc gởi về cho ta tới hai lượng bạc, làm sao ta dùng hết, nhưng mà ta đều để dành lại cho nó. Nó cũng không còn nhỏ nữa, đợi sau khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đi kiếm cho nó một cô nương, sinh cho ta mấy đứa cháu trai mập mạp cho ta ôm một cái.” Lão phu nhân nói tới con, thì mắt sáng lên, mặt đầy vui vẻ.
Dù con nhà mình có vô tích sự, không có được công thành danh toại, thì trong mắt bậc làm cha mẹ, con mình vẫn luôn là tốt nhất.
Đối với Lưu mẫu cũng như thế.
Nhưng những lời này rơi vào trong tay Tô Trường An thì càng làm cho hắn thêm áy náy.
Hắn cười nói: bà bà yên tâm, lần này trở về ta nhất định bảo Trường Ngọc mỗi tháng đều phải gửi thư cho bà bà.”
Như vậy sao được, các ngươi hành quân chiến tranh vốn là đại sự, một người đàn bà như ta sao dám làm trì hoãn.“ Lưu mẫu khoát tay, như nhớ ra cái gì đó, hỏi: Tướng quân, ta nghe người ta nói Tây Lương bị đánh bại, Man nhân đã sắp đánh vào cửa quan, chuyện này có thật hay không? Cuộc chiến này cuối cùng muốn đánh tới khi nào, Ngọc nhi nhà ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa.“
Lưu mẫu lại bắt đầu nói nhiều, nhưng Tô Trường An nghe không cảm thấy phiền chán tí nào.
Nhưng hắn lại chẳng biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Ta cũng không biết.“ Hắn trầm mặc lắc đầu.
Ài, thật không biết người ta đánh nhau để làm gì. Đánh tới đánh lui, thiên hạ này lớn như vậy, không phải của ngươi thì là của ta thôi, mắc cớ gì cứ phải đánh nhau mãi thế? Lưu mẫu nói, giống như một vắt mì, mình đã có nhiều hơn người ta một tí là được rồi, cướp nữa cũng có ăn hết được đâu, cần gì cứ phải giành nhau.“
Dứt lời, bà nhìn Tô Trường An, vẻ xin lỗi: Tướng quân ngươi nói như vậy có đúng không?
Tô Trường An khẽ giật mình, hắn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới những lời Chúc Âm đã nói.
Ngươi cho tên ăn mày vắt mì, hắn sẽ nghĩ tới chuyện muốn lấy luôn quần áo của ngươi, ngươi cho hắn quần áo, hắn sẽ nghĩ tới chuyện lấy cái nhà của ngươi.
Dã tâm, chính là như vậy.
Là một cái khe sâu không bao giờ lấp đầy.
Con người như thế.
Quốc gia cũng như thế.
---o0o---
/743
|