Dịch giả: Tiểu Băng
Tháng chín, Bắc Địa chìm trong gió tuyết, tuyết sẽ rơi như vậy tới cả bốn năm tháng rồi mới dần giảm xuống.
Tô Trường An ngồi trên ghế, nhìn gió tuyết mà ngơ ngẩn xuất thần.
Đây là một gian phòng của con gái, giường phủ khăn trải màu hồng, bên kia có gương, có cả bàn trang điểm.
Trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, đậm mùi của nữ tử, nếu ngửi kĩ còn ngửi ra được mùi thơm mà cơ thể trinh nữ mới có.
Hắn đã ngồi ở đây ngây người ba ngày rồi, nói chính xác là bị nhốt trong này đã ba ngày rồi.
Trời chạng vạng tối, ngoài phòng chợt náo nhiệt.
Tiếng chiêng trống, tiếng cười vui huyên náo vọng tới.
Tô Trường An cau mày, hắn không thích thanh âm kia.
Cửa phòng két lên một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một thiếu nữ mặc áo đỏ, cầm một hộp cơm đi vào.
Trường An, ăn chút gì đi. Cô tới trước mặt Tô Trường An, mở hộp cơm ra, bày đồ ăn ngon lành ra bàn.
Nhìn là biết đồ ăn này do danh gia ra tay, vừa lấy ra bàn, cả phòng đã tràn đầy mùi thơm phức.
Nhưng Tô Trường An không buồn nhìn xuống, vẫn nhìn màn tuyết ngoài cửa sổ.
Cô gái đau khổ, nhưng nhanh chóng giấu giếm nét mặt ấy đi ngay.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chăm chú nhìn hắn.
Ba ngày nay, cô đã như vậy nhìn hắn rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không hề biết mệt.
Hai năm không gặp, thiếu niên này đã thay đổi rất nhiều. Tuy hắn vẫn bộ dáng như vậy, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng đã có thêm nét thâm trầm, trầm ổn, nhìn là hiểu hai năm nay hắn trôi qua không hề dễ dàng, dù ở Bắc Địa chỉ nghe được đôi câu vài lời về hắn, cô cũng đủ tưởng tượng ra được hắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu.
Đã bắt đầu rồi sao? Tô Trường An chợt quay đầu, hỏi cô.
Tay của hắn bị một sợi xích trói chặt, đây không phải là xích bình thường.
Nói gọi là Trói Tinh khóa, do Đại Ngụy Hoàng Đế năm đó tạo thành, cả Đại Ngụy chỉ có năm sáu cái, có thể trói chặt vận chuyển linh lực của tu sĩ dưới Tinh Vẫn.
Hạ Hầu Túc Ngọc ngẩn người, cô đương nhiên hiểu hắn đang hỏi cái gì, chỉ là ánh mắt hắn nhìn cô sao mà lạ lẫm, cứ như đang nhìn một người dưng.
Cô có thể chấp nhận hắn hận cô, ghét cô, thù cô, nhưng cô không thể chịu nổi hắn coi cô như người lạ.
Ừ, đã bắt đầu, một canh giờ nữa cô ấy sẽ là vợ của phụ thân ta. Cô đáp, cô muốn nhìn thấy phản ứng của hắn.
Nhưng hắn lại không hề mất bình tĩnh.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh hỏi: Ngươi vẫn chưa chịu thả ta đi?
Giọng nói kia làm Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận.
Giọng cô to hơn bình thường.
Ngươi sẽ chết đó! Ngươi không cứu được cô ấy đâu! Cô đứng lên.
Cô không rõ, lấy tu vi của Tô Trường An làm sao chống nổi phụ thân cô và Cổ Thanh Phong, đó chính là đi tìm chết.
Vì sao một đạo lý đơn giản như vậy, mà Tô Trường An nghĩ hoài không hiểu?
Là người thì đều phải chết. Tô Trường An đáp.
Lời này, Mạc Thính Vũ đã từng nói qua, Ngọc Hành đã từng nói qua, Sở Tích Phong đã từng nói qua, rất nhiều người đều nói qua.
Lúc Tô Trường An nghe họ nói câu này, hắn cảm thấy vô cùng khổ sở, hắn không muốn họ chết.
Bây giờ, khi nói ra lời này với Hạ Hầu Túc Ngọc, hắn đã hiểu được cảm xúc của họ vào lúc ấy.
Hắn cảm giác mình đã được xem là hiệp khách.
Vì chỉ có hiệp khách, mới có thể thản nhiên chịu chết như vậy.
Ít nhất Tô Trường An cho là như vậy.
Ta không muốn ngươi chết, ta sẽ không để cho ngươi đi. Hạ Hầu Túc Ngọc lắc đầu.
Tô Trường An thò tay ra đặt lên vai cô, nghiêm túc nói: Nếu cô ấy phải gả cho người khác, thì ta cũng chết.
Mặt Hạ Hầu Túc Ngọc trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Rõ ràng là cô gặp hắn trước tiên kia mà.
Nước mắt lăn ra khỏi mắt cô, rơi xuống đất.
Dù kết quả là chết ngươi cũng không để ý? Ngươi có nghĩ, nếu ngươi chết, cô ấy có còn sống được không? Làm như vậy không chỉ hại chết bản thân, mà còn hại chết cả cô ấy! Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn cố gắng.
Lời này không thể nghi ngờ chọt trúng nỗi đau của Tô Trường An, làm hắn ngẩn người.
Nhưng sau đó hắn đã lại ngẩng lên, mắt sáng rực.
Hắn nói: Đã từng. Lúc gặp sư phụ ta ở Bắc Địa, ta đã nghĩ còn sống dù sao vẫn tốt hơn, bởi vì chết rồi thì không còn cái gì nữa.
Nhưng mà sau khi trải qua nhiều điều như vậy, ta mới hiểu được nếu sống mà có ý nghĩa thì mới là sống, còn không thì còn khó chịu hơn là chết.
Ta nghĩ Tiễn Quân hẳn cũng nghĩ như vậy.
Ngữ khí của hắn cực kỳ chắc chắn.
Hắn tin Cổ Tiễn Quân, như tin vào bản thân mình.
Hạ Hầu Túc Ngọc như mất hết sức lực, cúi đầu.
Ngươi thích cô ấy? Cô hỏi.
Ừ.
Hạ Hầu Túc Ngọc xòe tay, một đường linh quang bắn ra, xích trên tay Tô Trường An rơi xuống.
Linh lực lại chạy đều trong người Tô Trường An, hắn cười vui vẻ.
Hắn cảm kích nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, rồi nhảy ra khỏi phòng.
Ngay lúc đẩy cửa, hắn quay lại nhìn cô: Cảm ơn sư tỷ.
Thiếu nữ run người, ngẩng đầu lên, cố hết sức nói ra hai chữ.
Cô nói: Đừng chết.
Tháng chín, Bắc Địa chìm trong gió tuyết, tuyết sẽ rơi như vậy tới cả bốn năm tháng rồi mới dần giảm xuống.
Tô Trường An ngồi trên ghế, nhìn gió tuyết mà ngơ ngẩn xuất thần.
Đây là một gian phòng của con gái, giường phủ khăn trải màu hồng, bên kia có gương, có cả bàn trang điểm.
Trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, đậm mùi của nữ tử, nếu ngửi kĩ còn ngửi ra được mùi thơm mà cơ thể trinh nữ mới có.
Hắn đã ngồi ở đây ngây người ba ngày rồi, nói chính xác là bị nhốt trong này đã ba ngày rồi.
Trời chạng vạng tối, ngoài phòng chợt náo nhiệt.
Tiếng chiêng trống, tiếng cười vui huyên náo vọng tới.
Tô Trường An cau mày, hắn không thích thanh âm kia.
Cửa phòng két lên một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một thiếu nữ mặc áo đỏ, cầm một hộp cơm đi vào.
Trường An, ăn chút gì đi. Cô tới trước mặt Tô Trường An, mở hộp cơm ra, bày đồ ăn ngon lành ra bàn.
Nhìn là biết đồ ăn này do danh gia ra tay, vừa lấy ra bàn, cả phòng đã tràn đầy mùi thơm phức.
Nhưng Tô Trường An không buồn nhìn xuống, vẫn nhìn màn tuyết ngoài cửa sổ.
Cô gái đau khổ, nhưng nhanh chóng giấu giếm nét mặt ấy đi ngay.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chăm chú nhìn hắn.
Ba ngày nay, cô đã như vậy nhìn hắn rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không hề biết mệt.
Hai năm không gặp, thiếu niên này đã thay đổi rất nhiều. Tuy hắn vẫn bộ dáng như vậy, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng đã có thêm nét thâm trầm, trầm ổn, nhìn là hiểu hai năm nay hắn trôi qua không hề dễ dàng, dù ở Bắc Địa chỉ nghe được đôi câu vài lời về hắn, cô cũng đủ tưởng tượng ra được hắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu.
Đã bắt đầu rồi sao? Tô Trường An chợt quay đầu, hỏi cô.
Tay của hắn bị một sợi xích trói chặt, đây không phải là xích bình thường.
Nói gọi là Trói Tinh khóa, do Đại Ngụy Hoàng Đế năm đó tạo thành, cả Đại Ngụy chỉ có năm sáu cái, có thể trói chặt vận chuyển linh lực của tu sĩ dưới Tinh Vẫn.
Hạ Hầu Túc Ngọc ngẩn người, cô đương nhiên hiểu hắn đang hỏi cái gì, chỉ là ánh mắt hắn nhìn cô sao mà lạ lẫm, cứ như đang nhìn một người dưng.
Cô có thể chấp nhận hắn hận cô, ghét cô, thù cô, nhưng cô không thể chịu nổi hắn coi cô như người lạ.
Ừ, đã bắt đầu, một canh giờ nữa cô ấy sẽ là vợ của phụ thân ta. Cô đáp, cô muốn nhìn thấy phản ứng của hắn.
Nhưng hắn lại không hề mất bình tĩnh.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh hỏi: Ngươi vẫn chưa chịu thả ta đi?
Giọng nói kia làm Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận.
Giọng cô to hơn bình thường.
Ngươi sẽ chết đó! Ngươi không cứu được cô ấy đâu! Cô đứng lên.
Cô không rõ, lấy tu vi của Tô Trường An làm sao chống nổi phụ thân cô và Cổ Thanh Phong, đó chính là đi tìm chết.
Vì sao một đạo lý đơn giản như vậy, mà Tô Trường An nghĩ hoài không hiểu?
Là người thì đều phải chết. Tô Trường An đáp.
Lời này, Mạc Thính Vũ đã từng nói qua, Ngọc Hành đã từng nói qua, Sở Tích Phong đã từng nói qua, rất nhiều người đều nói qua.
Lúc Tô Trường An nghe họ nói câu này, hắn cảm thấy vô cùng khổ sở, hắn không muốn họ chết.
Bây giờ, khi nói ra lời này với Hạ Hầu Túc Ngọc, hắn đã hiểu được cảm xúc của họ vào lúc ấy.
Hắn cảm giác mình đã được xem là hiệp khách.
Vì chỉ có hiệp khách, mới có thể thản nhiên chịu chết như vậy.
Ít nhất Tô Trường An cho là như vậy.
Ta không muốn ngươi chết, ta sẽ không để cho ngươi đi. Hạ Hầu Túc Ngọc lắc đầu.
Tô Trường An thò tay ra đặt lên vai cô, nghiêm túc nói: Nếu cô ấy phải gả cho người khác, thì ta cũng chết.
Mặt Hạ Hầu Túc Ngọc trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Rõ ràng là cô gặp hắn trước tiên kia mà.
Nước mắt lăn ra khỏi mắt cô, rơi xuống đất.
Dù kết quả là chết ngươi cũng không để ý? Ngươi có nghĩ, nếu ngươi chết, cô ấy có còn sống được không? Làm như vậy không chỉ hại chết bản thân, mà còn hại chết cả cô ấy! Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn cố gắng.
Lời này không thể nghi ngờ chọt trúng nỗi đau của Tô Trường An, làm hắn ngẩn người.
Nhưng sau đó hắn đã lại ngẩng lên, mắt sáng rực.
Hắn nói: Đã từng. Lúc gặp sư phụ ta ở Bắc Địa, ta đã nghĩ còn sống dù sao vẫn tốt hơn, bởi vì chết rồi thì không còn cái gì nữa.
Nhưng mà sau khi trải qua nhiều điều như vậy, ta mới hiểu được nếu sống mà có ý nghĩa thì mới là sống, còn không thì còn khó chịu hơn là chết.
Ta nghĩ Tiễn Quân hẳn cũng nghĩ như vậy.
Ngữ khí của hắn cực kỳ chắc chắn.
Hắn tin Cổ Tiễn Quân, như tin vào bản thân mình.
Hạ Hầu Túc Ngọc như mất hết sức lực, cúi đầu.
Ngươi thích cô ấy? Cô hỏi.
Ừ.
Hạ Hầu Túc Ngọc xòe tay, một đường linh quang bắn ra, xích trên tay Tô Trường An rơi xuống.
Linh lực lại chạy đều trong người Tô Trường An, hắn cười vui vẻ.
Hắn cảm kích nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, rồi nhảy ra khỏi phòng.
Ngay lúc đẩy cửa, hắn quay lại nhìn cô: Cảm ơn sư tỷ.
Thiếu nữ run người, ngẩng đầu lên, cố hết sức nói ra hai chữ.
Cô nói: Đừng chết.
/743
|