Minh Thư Huyết Kỷ là một quyển tà điển.
Một quyển tà điển hoàn toàn thật sự về mặt ý nghĩa.
Nó lấy việc nuốt máu thịt và linh hồn của sinh linh để làm lớn mạnh bản thân.
Đây là một môn công pháp cực kỳ tà ác, dù là ma đạo cũng ít có người tu luyện tà công này.
Mấy trăm năm trước, Thiên Lam viện vì chính đạo đã tiêu diệt toàn bộ tà đạo, từ đó tà pháp cũng bị thất truyền, không ai ngờ bây giờ nó lại hiện thế, mà lại còn xuất hiện trên người Thủ Vọng Giả của Thiên Lam viện.
Hồi ấy, các đại năng ma đạo tu luyện tà công này cùng lắm chỉ thôn phệ sinh linh bình thường mà thôi, nhưng Tô Trường An hôm nay lại muốn dùng nó để thôn phệ Thần tộc!
Công pháp do phàm nhân sáng tạo ra, có thể thôn phệ được thần không?
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy hoang đường.
Vì sao thần lại giết không chết?
Bởi vì thần ra đời sau thế giới, bản thân thần chính là một phần của thế giới này.
Nhất là đối với Chân Thần, bọn chúng đại diện cho thế giới này và một phần sức mạnh bản nguyên của thế giới, đại diện cho thế giới, nên bọn chúng chỉ có thể bị phong ấn, chứ không thể nào bị giết chết.
Mà Tô Trường An muốn thôn phệ thần?
Chuyện này chẳng khác gì một cái lông của sư tử lại muốn cắn một miếng thịt trên thân nó!
Nhưng mà, lúc Tô Trường An vận chuyển Minh Thư Huyết Kỷ, Bán Thần lại cảm nhận được mùi vị của tử vong.
Vì Tô Trường An không phải là phàm nhân bình thường.
Hắn là Tiên!
Trong cơ thể của hắn có Thần tính Chúc Âm, Thần tính đó giúp hắn có khả năng làm được việc này.
Tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Ngay từ ban đầu, hắn đã có ý định này.
Hắn muốn thôn phệ Bán Thần, hắn muốn khiến đám thần cao cao tại thượng này trở thành đá kê chân cho hắn đi lên Tinh Vẫn!
Hắn đánh thức Thần tính Chân Thần, dùng nó vận chuyển Minh Thư Huyết Kỷ.
Đôi mắt hắn dần chuyển thành màu đỏ máu.
Lực hút khủng khiếp từ thân thể hắn làm ba tên tà thần rung lên, tà lực trong người chúng điên cuồng trào ra, một bóng người mơ hồ thoát ra khỏi thân thể chúng, định bỏ chạy.
Đó là linh hồn của bọn chúng – linh hồn thần.
Tô Trường An đương nhiên sẽ không để cho chúng trốn thoát.
Huyết quang trong mắt hắn đại thịnh, hắn há miệng, gầm lên.
Ba bóng người mơ hồ như bị trúng chú định thân, chúng khựng lại, sau đó bị hút về phía sau, chúng vặn vẹo, gầm thét, vùng vẫy.
Chúng là thần, dù có Thần tính Chúc Âm để lại, Tô Trường An cũng khó có thể trong thời gian ngắn chế ngự được ba linh hồn Hắc Thần.
Trán hắn vã mồ hôi, huyết quang trong mắt cũng ảm đạm đi.
Tô Trường An nghiến răng, linh áp bùng ra, trên đỉnh đầu có Thất Tinh sáng lên, sau lưng cũng có hư ảnh tam hồn Nhân Yêu Man hiển hiện.
Thất Tinh cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tô Trường An.
Chúng bừng lên hào quang mãnh liệt, hư ảnh Thất Tinh hiện ra trên đầu Tô Trường An.
Minh Thư Huyết Kỷ!
Tô Trường An hét to.
Tam hồn Thất Tinh cũng gầm lên.
Mười hư ảnh mang theo sức mạnh hoàn toàn khác nhau, hòa vào với nhau, giúp Tô Trường An thi triển Minh Thư Huyết Kỷ.
Lực kéo trên thân ba linh hồn tà thần tăng mạnh. Không có sinh linh nào muốn mình phải chết.
Đối với Thần tộc cũng thế, bọn chúng đã sống quá lâu, nên cái chết đối với chúng là một khái niệm cực kì xa xôi, bây giờ khi phải đối mặt với nó, chúng vô cùng sợ hãi, sợ hơn sinh linh bình thường không biết bao nhiêu lần.
Mà sợ hãi quá mức, thường sẽ kích thích ra tiềm lực của sinh linh.
Ba linh hồn Hắc Thần điên cuồng giãy giụa, không tiếc hao tổn Thần tính, muốn thiêu đốt Thần tính để có được sức mạnh thoát ra khỏi lực hút của Tô Trường An.
Không thể không nói, cách làm này cực kỳ sáng suốt, cũng rất có hiệu quả.
Bọn chúng không ngừng lùi lại, dần thoát ra được khỏi lực hút của Tô Trường An.
Tô Trường An cau mày, hắn không ngờ đám Thần tộc này khó giải quyết như vậy, chết rồi mà linh hồn vẫn còn có thể tuôn ra sức mạnh hung hãn tới như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lui, nếu để cho đám Hắc Thần này chạy thoát, thì mọi tính toán trước nay đều thành vô nghĩa.
Tô Trường An biết kẻ thù sẽ không bao giờ cho hắn thời gian để hắn lớn lên, hắn muốn làm người đánh cờ, chứ không phải quân cờ, muốn vậy hắn phải có đủ sức mạnh.
Hắn hét to: Tam Thiên Phù Đồ!
Một tiếng kiếm reo vang, một thanh kiếm đen cuốn theo ba nghìn linh kiếm từ trong hộp kiếm sau lưng hắn bắn ra.
Chúng quây tròn trên đầu Tô Trường An, kiếm ý nhắm thẳng vào ba linh hồn xa xa.
Các tiền bối! Xin giúp Trường An một tay!
Tô Trường An cao giọng nói.
Ba nghìn linh kiếm reo lên lanh lảnh.
Hư ảnh ba ngàn đao khách áo trắng hiện ra.
---o0o---
Một quyển tà điển hoàn toàn thật sự về mặt ý nghĩa.
Nó lấy việc nuốt máu thịt và linh hồn của sinh linh để làm lớn mạnh bản thân.
Đây là một môn công pháp cực kỳ tà ác, dù là ma đạo cũng ít có người tu luyện tà công này.
Mấy trăm năm trước, Thiên Lam viện vì chính đạo đã tiêu diệt toàn bộ tà đạo, từ đó tà pháp cũng bị thất truyền, không ai ngờ bây giờ nó lại hiện thế, mà lại còn xuất hiện trên người Thủ Vọng Giả của Thiên Lam viện.
Hồi ấy, các đại năng ma đạo tu luyện tà công này cùng lắm chỉ thôn phệ sinh linh bình thường mà thôi, nhưng Tô Trường An hôm nay lại muốn dùng nó để thôn phệ Thần tộc!
Công pháp do phàm nhân sáng tạo ra, có thể thôn phệ được thần không?
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy hoang đường.
Vì sao thần lại giết không chết?
Bởi vì thần ra đời sau thế giới, bản thân thần chính là một phần của thế giới này.
Nhất là đối với Chân Thần, bọn chúng đại diện cho thế giới này và một phần sức mạnh bản nguyên của thế giới, đại diện cho thế giới, nên bọn chúng chỉ có thể bị phong ấn, chứ không thể nào bị giết chết.
Mà Tô Trường An muốn thôn phệ thần?
Chuyện này chẳng khác gì một cái lông của sư tử lại muốn cắn một miếng thịt trên thân nó!
Nhưng mà, lúc Tô Trường An vận chuyển Minh Thư Huyết Kỷ, Bán Thần lại cảm nhận được mùi vị của tử vong.
Vì Tô Trường An không phải là phàm nhân bình thường.
Hắn là Tiên!
Trong cơ thể của hắn có Thần tính Chúc Âm, Thần tính đó giúp hắn có khả năng làm được việc này.
Tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Ngay từ ban đầu, hắn đã có ý định này.
Hắn muốn thôn phệ Bán Thần, hắn muốn khiến đám thần cao cao tại thượng này trở thành đá kê chân cho hắn đi lên Tinh Vẫn!
Hắn đánh thức Thần tính Chân Thần, dùng nó vận chuyển Minh Thư Huyết Kỷ.
Đôi mắt hắn dần chuyển thành màu đỏ máu.
Lực hút khủng khiếp từ thân thể hắn làm ba tên tà thần rung lên, tà lực trong người chúng điên cuồng trào ra, một bóng người mơ hồ thoát ra khỏi thân thể chúng, định bỏ chạy.
Đó là linh hồn của bọn chúng – linh hồn thần.
Tô Trường An đương nhiên sẽ không để cho chúng trốn thoát.
Huyết quang trong mắt hắn đại thịnh, hắn há miệng, gầm lên.
Ba bóng người mơ hồ như bị trúng chú định thân, chúng khựng lại, sau đó bị hút về phía sau, chúng vặn vẹo, gầm thét, vùng vẫy.
Chúng là thần, dù có Thần tính Chúc Âm để lại, Tô Trường An cũng khó có thể trong thời gian ngắn chế ngự được ba linh hồn Hắc Thần.
Trán hắn vã mồ hôi, huyết quang trong mắt cũng ảm đạm đi.
Tô Trường An nghiến răng, linh áp bùng ra, trên đỉnh đầu có Thất Tinh sáng lên, sau lưng cũng có hư ảnh tam hồn Nhân Yêu Man hiển hiện.
Thất Tinh cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tô Trường An.
Chúng bừng lên hào quang mãnh liệt, hư ảnh Thất Tinh hiện ra trên đầu Tô Trường An.
Minh Thư Huyết Kỷ!
Tô Trường An hét to.
Tam hồn Thất Tinh cũng gầm lên.
Mười hư ảnh mang theo sức mạnh hoàn toàn khác nhau, hòa vào với nhau, giúp Tô Trường An thi triển Minh Thư Huyết Kỷ.
Lực kéo trên thân ba linh hồn tà thần tăng mạnh. Không có sinh linh nào muốn mình phải chết.
Đối với Thần tộc cũng thế, bọn chúng đã sống quá lâu, nên cái chết đối với chúng là một khái niệm cực kì xa xôi, bây giờ khi phải đối mặt với nó, chúng vô cùng sợ hãi, sợ hơn sinh linh bình thường không biết bao nhiêu lần.
Mà sợ hãi quá mức, thường sẽ kích thích ra tiềm lực của sinh linh.
Ba linh hồn Hắc Thần điên cuồng giãy giụa, không tiếc hao tổn Thần tính, muốn thiêu đốt Thần tính để có được sức mạnh thoát ra khỏi lực hút của Tô Trường An.
Không thể không nói, cách làm này cực kỳ sáng suốt, cũng rất có hiệu quả.
Bọn chúng không ngừng lùi lại, dần thoát ra được khỏi lực hút của Tô Trường An.
Tô Trường An cau mày, hắn không ngờ đám Thần tộc này khó giải quyết như vậy, chết rồi mà linh hồn vẫn còn có thể tuôn ra sức mạnh hung hãn tới như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lui, nếu để cho đám Hắc Thần này chạy thoát, thì mọi tính toán trước nay đều thành vô nghĩa.
Tô Trường An biết kẻ thù sẽ không bao giờ cho hắn thời gian để hắn lớn lên, hắn muốn làm người đánh cờ, chứ không phải quân cờ, muốn vậy hắn phải có đủ sức mạnh.
Hắn hét to: Tam Thiên Phù Đồ!
Một tiếng kiếm reo vang, một thanh kiếm đen cuốn theo ba nghìn linh kiếm từ trong hộp kiếm sau lưng hắn bắn ra.
Chúng quây tròn trên đầu Tô Trường An, kiếm ý nhắm thẳng vào ba linh hồn xa xa.
Các tiền bối! Xin giúp Trường An một tay!
Tô Trường An cao giọng nói.
Ba nghìn linh kiếm reo lên lanh lảnh.
Hư ảnh ba ngàn đao khách áo trắng hiện ra.
---o0o---
/743
|