Cổ Phương Thiên giật mình.
Ông còn chưa kịp nghĩ kĩ ý nghĩa trong lời nói của Tô Trường An, ba ngàn linh kiếm đã hóa thành một con kiếm long bay thẳng về phía ông.
Cổ Phương Thiên đương nhiên là không ngờ Tô Trường An đối mặt với Tinh Vẫn mà vẫn còn có dũng khí đánh trả.
Nhưng tu vi của ông xưa đâu bằng nay, ông chẳng hề sợ ba nghìn linh kiếm. Cổ Phương Thiên lùi lại mấy bước, vào thế sẵn sàng, tà lực ào ạt trào ra, cứng đối cứng với kiếm long của ba ngàn linh kiếm.
Một tràng âm thanh va chạm vang lên.
Kiếm long bị tà lực đâm cho văng tứ tán.
Cổ Phương Thiên cười.
Đây chính là cảm giác của sức mạnh, Tô Trường An mạnh mẽ không còn khả năng chống nổi ông nữa.
Chỉ sau một tích tắc, ba ngàn linh kiếm đã bị đánh rơi lả tả xuống đất.
Cổ Phương Thiên há miệng định nói gì đó.
Tam Thiên Liên Hoa Trán!
Nhưng Tô Trường An đã hét to.
Linh kiếm rơi vãi đầy đất lại vùng lên.
Ba nghìn đóa kiếm ảnh hoa sen lấy Cổ Phương Thiên làm trung tâm, bỗng nhiên tràn ra.
Kiếm quang chói mắt phủ lên ngôi sao trên bầu trời, chiếu sáng cả khu vực bị tà lực của Cổ Phương Thiên bao trùm.
Cổ Phương Thiên siết chặt nắm tay, kiếm trong tay dựng thẳng trước ngực, miệng đọc ra những âm tiết lạ lùng.
Chúng là cổ ngữ, có khả năng điều khiển pháp tắc thiên địa.
Tà lực ép sát vào thân Cổ Phương Thiên như tạo thành một lớp vỏ trứng quanh người ông.
Ba nghìn hoa sen nở ra, kiếm quang từ bốn phương tám hướng chém về phía Cổ Phương Thiên.
Ba nghìn hoa sen đâm vào tầng tà lực đậm đặc, muốn phá vỡ nó.
Lớp màn tà lực hình vỏ trứng khẽ rung.
Phá cho ta!
Tô Trường An hét to.
Kiếm quang rực lên mãnh liệt, Tô Trường An vì dùng sức quá nhiều, khóe miệng ứa máu tươi.
Nhưng hắn cố gắng không hề uổng phí, kiếm quang đã đâm vào lớp màn tà lực được mấy phần.
Trong lòng Tô Trường An vui vẻ, tiếp tục tăng linh lực.
Rống!
Trong làn khí đen, vọng ra một âm thanh gào rú không ra của con người, cũng không ra thú vật.
Một làn khí tức âm lãnh, tuyệt vọng và phẫn nộ vô cùng mạnh xuất hiện.
Trong lòng Tô Trường An phát lạnh, thầm kêu không tốt, muốn gọi ba nghìn linh kiếm quay về phòng ngự.
Nhưng đã trễ.
Tà lực bọc quanh người Cổ Phương Thiên như đã ngưng tụ tới một điểm nhất định.
Nó mãnh liệt nổ tung.
Một làn khí lãng khổng lồ, tà lực màu đen cuồn cuộn như con sóng lớn mãnh liệt ào ạt đánh về phía Tô Trường An.
Trên đường nó đi, tất cả linh kiếm bị đánh bay, kiếm quang trở nên ảm đạm như mất đi linh tính, leng keng rơi xuống.
Tuyết, đất, đá, rêu… bị gió lốc thổi tung, bắn tung tóe ra xung quanh.
Những ngôi nhà ở gần nhất cũng bị tà lực đánh sập.
Tuyết, bụi, đất và tà lực quyện vào với nhau, che khuất cả bầu trời.
Tô Trường An đâu còn dám có nửa phần khinh địch!
Hắn cau mày quát to một tiếng, trên đỉnh đầu thất tinh lập loè, sau lưng tam hồn đều ra, bọc lấy cơ thể hắn, để cản lại tà lực.
Oanh!
Một tiếng vang lớn.
Tà lực đâm thẳng vào người Tô Trường An.
Lấy Cổ Phương Thiên làm trung tâm, nhà cửa xung quanh thi nhau sập xuống.
Kiếm Hàn thành vang lên tiếng khóc, tiếng la ầm ĩ.
. . .
Cổ Tiễn Quân vừa chạy, vừa né những mảnh tường, gạch ngói đang bắn tung tóe khắp nơi như mưa.
Cô cau mày chạy về phía tà lực dày đặc kia.
Chỗ đó âm thanh quá lớn, rõ ràng có đại năng đang đại chiến.
Cả Kiếm Hàn thành từ trong ngủ mơ bừng tỉnh.
Mấy người Cổ Tiễn Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Họ tụ họp lại, mới phát hiện ra không nhìn thấy Cổ Phương Thiên, Ngạn Linh và Tô Trường An khiến Cổ Tiễn Quân cảm thấy bất an.
Cô sắp xếp cho mấy người Tô Thái chạy ra ngoài thành đợi, còn mình thì chạy về phía linh lực dày đặc nhất. Dù sao cũng có Đằng xà đi theo, cô không cần phải quá lo tới an toàn của bọn họ.
Cô đã tới rất gần khu vực linh lực trào ra.
Cô mơ hồ nhìn thấy bảy vì sao lập lòe trong bóng tối.
Là Trường An!
Trong lòng cô, sự bất an càng thêm mãnh liệt, không chỉ lo cho Tô Trường An, còn có cha mẹ của cô.
Vì sao ba người lại mất tích cùng một lúc?
Đối thủ của Tô Trường An là ai?
Cổ Tiễn Quân chợt nghĩ ra một ý, nhưng nhanh chóng gạt nó đi ngay.
Cho dù ngay từ đầu cô không thích nữ nhân mà cô nên gọi là ‘mẫu thân’ đó, nhưng sau một thời gian ở chung, cô đã vô hình có tình cảm với bà.
Đó là người mà cha cô suốt bao nhiêu năm ngày nhớ đêm mong. Cô không thể đối đãi với bà như một người dưng.
Cô đã tới trận chiến.
Khói bụi đầy trời đã dần tản đi.
Tô Trường An quần áo tả tơi đứng ở một bên, trên người toàn là vết thương, trên mặt đất, ba ngàn linh kiếm nằm ngổn ngang lộn xộn.
Hiển nhiên, trong trận chiến vừa rồi, hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Cổ Tiễn Quân cố nén hành động nhào tới để cứu Tô Trường An.
Cô hiểu rõ tu vi của hắn, nếu ngay cả hắn cũng không chống nổi, cô xông ra chỉ tổ làm cho hắn thêm phân tâm mà thôi.
Cô bình tĩnh nhìn qua bên kia.
Một bóng người dần hiện ra từ trong làn bụi bặm.
Là một nam tử, tuổi hơn bốn mươi, áo trắng hơi lộn xộn, đôi mắt đen kịt quỷ dị, khí tức cực kỳ âm lãnh.
Ông từng bước một đi về phía Tô Trường An.
Cổ Tiễn Quân nhận ra được người đàn ông đó.
Cha!
Cô trợn tròn mắt, hét vang kinh hãi.
---o0o---
Ông còn chưa kịp nghĩ kĩ ý nghĩa trong lời nói của Tô Trường An, ba ngàn linh kiếm đã hóa thành một con kiếm long bay thẳng về phía ông.
Cổ Phương Thiên đương nhiên là không ngờ Tô Trường An đối mặt với Tinh Vẫn mà vẫn còn có dũng khí đánh trả.
Nhưng tu vi của ông xưa đâu bằng nay, ông chẳng hề sợ ba nghìn linh kiếm. Cổ Phương Thiên lùi lại mấy bước, vào thế sẵn sàng, tà lực ào ạt trào ra, cứng đối cứng với kiếm long của ba ngàn linh kiếm.
Một tràng âm thanh va chạm vang lên.
Kiếm long bị tà lực đâm cho văng tứ tán.
Cổ Phương Thiên cười.
Đây chính là cảm giác của sức mạnh, Tô Trường An mạnh mẽ không còn khả năng chống nổi ông nữa.
Chỉ sau một tích tắc, ba ngàn linh kiếm đã bị đánh rơi lả tả xuống đất.
Cổ Phương Thiên há miệng định nói gì đó.
Tam Thiên Liên Hoa Trán!
Nhưng Tô Trường An đã hét to.
Linh kiếm rơi vãi đầy đất lại vùng lên.
Ba nghìn đóa kiếm ảnh hoa sen lấy Cổ Phương Thiên làm trung tâm, bỗng nhiên tràn ra.
Kiếm quang chói mắt phủ lên ngôi sao trên bầu trời, chiếu sáng cả khu vực bị tà lực của Cổ Phương Thiên bao trùm.
Cổ Phương Thiên siết chặt nắm tay, kiếm trong tay dựng thẳng trước ngực, miệng đọc ra những âm tiết lạ lùng.
Chúng là cổ ngữ, có khả năng điều khiển pháp tắc thiên địa.
Tà lực ép sát vào thân Cổ Phương Thiên như tạo thành một lớp vỏ trứng quanh người ông.
Ba nghìn hoa sen nở ra, kiếm quang từ bốn phương tám hướng chém về phía Cổ Phương Thiên.
Ba nghìn hoa sen đâm vào tầng tà lực đậm đặc, muốn phá vỡ nó.
Lớp màn tà lực hình vỏ trứng khẽ rung.
Phá cho ta!
Tô Trường An hét to.
Kiếm quang rực lên mãnh liệt, Tô Trường An vì dùng sức quá nhiều, khóe miệng ứa máu tươi.
Nhưng hắn cố gắng không hề uổng phí, kiếm quang đã đâm vào lớp màn tà lực được mấy phần.
Trong lòng Tô Trường An vui vẻ, tiếp tục tăng linh lực.
Rống!
Trong làn khí đen, vọng ra một âm thanh gào rú không ra của con người, cũng không ra thú vật.
Một làn khí tức âm lãnh, tuyệt vọng và phẫn nộ vô cùng mạnh xuất hiện.
Trong lòng Tô Trường An phát lạnh, thầm kêu không tốt, muốn gọi ba nghìn linh kiếm quay về phòng ngự.
Nhưng đã trễ.
Tà lực bọc quanh người Cổ Phương Thiên như đã ngưng tụ tới một điểm nhất định.
Nó mãnh liệt nổ tung.
Một làn khí lãng khổng lồ, tà lực màu đen cuồn cuộn như con sóng lớn mãnh liệt ào ạt đánh về phía Tô Trường An.
Trên đường nó đi, tất cả linh kiếm bị đánh bay, kiếm quang trở nên ảm đạm như mất đi linh tính, leng keng rơi xuống.
Tuyết, đất, đá, rêu… bị gió lốc thổi tung, bắn tung tóe ra xung quanh.
Những ngôi nhà ở gần nhất cũng bị tà lực đánh sập.
Tuyết, bụi, đất và tà lực quyện vào với nhau, che khuất cả bầu trời.
Tô Trường An đâu còn dám có nửa phần khinh địch!
Hắn cau mày quát to một tiếng, trên đỉnh đầu thất tinh lập loè, sau lưng tam hồn đều ra, bọc lấy cơ thể hắn, để cản lại tà lực.
Oanh!
Một tiếng vang lớn.
Tà lực đâm thẳng vào người Tô Trường An.
Lấy Cổ Phương Thiên làm trung tâm, nhà cửa xung quanh thi nhau sập xuống.
Kiếm Hàn thành vang lên tiếng khóc, tiếng la ầm ĩ.
. . .
Cổ Tiễn Quân vừa chạy, vừa né những mảnh tường, gạch ngói đang bắn tung tóe khắp nơi như mưa.
Cô cau mày chạy về phía tà lực dày đặc kia.
Chỗ đó âm thanh quá lớn, rõ ràng có đại năng đang đại chiến.
Cả Kiếm Hàn thành từ trong ngủ mơ bừng tỉnh.
Mấy người Cổ Tiễn Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Họ tụ họp lại, mới phát hiện ra không nhìn thấy Cổ Phương Thiên, Ngạn Linh và Tô Trường An khiến Cổ Tiễn Quân cảm thấy bất an.
Cô sắp xếp cho mấy người Tô Thái chạy ra ngoài thành đợi, còn mình thì chạy về phía linh lực dày đặc nhất. Dù sao cũng có Đằng xà đi theo, cô không cần phải quá lo tới an toàn của bọn họ.
Cô đã tới rất gần khu vực linh lực trào ra.
Cô mơ hồ nhìn thấy bảy vì sao lập lòe trong bóng tối.
Là Trường An!
Trong lòng cô, sự bất an càng thêm mãnh liệt, không chỉ lo cho Tô Trường An, còn có cha mẹ của cô.
Vì sao ba người lại mất tích cùng một lúc?
Đối thủ của Tô Trường An là ai?
Cổ Tiễn Quân chợt nghĩ ra một ý, nhưng nhanh chóng gạt nó đi ngay.
Cho dù ngay từ đầu cô không thích nữ nhân mà cô nên gọi là ‘mẫu thân’ đó, nhưng sau một thời gian ở chung, cô đã vô hình có tình cảm với bà.
Đó là người mà cha cô suốt bao nhiêu năm ngày nhớ đêm mong. Cô không thể đối đãi với bà như một người dưng.
Cô đã tới trận chiến.
Khói bụi đầy trời đã dần tản đi.
Tô Trường An quần áo tả tơi đứng ở một bên, trên người toàn là vết thương, trên mặt đất, ba ngàn linh kiếm nằm ngổn ngang lộn xộn.
Hiển nhiên, trong trận chiến vừa rồi, hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Cổ Tiễn Quân cố nén hành động nhào tới để cứu Tô Trường An.
Cô hiểu rõ tu vi của hắn, nếu ngay cả hắn cũng không chống nổi, cô xông ra chỉ tổ làm cho hắn thêm phân tâm mà thôi.
Cô bình tĩnh nhìn qua bên kia.
Một bóng người dần hiện ra từ trong làn bụi bặm.
Là một nam tử, tuổi hơn bốn mươi, áo trắng hơi lộn xộn, đôi mắt đen kịt quỷ dị, khí tức cực kỳ âm lãnh.
Ông từng bước một đi về phía Tô Trường An.
Cổ Tiễn Quân nhận ra được người đàn ông đó.
Cha!
Cô trợn tròn mắt, hét vang kinh hãi.
---o0o---
/743
|