Nói xong, Cư Bỉ thoáng biến sắc, nhớ tới hậu duệ của đứa con gái mình vẫn đang dây dưa với Tô Trường An, âm trầm nói: Đám chủ thần các ngươi, không phải bị hư não hết rồi chứ, sao cứ theo đám phàm nhân dây dưa không rõ, đúng là buồn cười.
Oa Hoàng nhìn thoáng qua Cư Bỉ, không đáp.
Cô ta hỏi: Kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?
Làm gì là làm gì? Lông mày Cư Bỉ nhíu lại, Đương nhiên là giết bọn phản đồ, đi tìm đám giòi bọ kia, nợ máu trả bằng máu!
Nói xong y chuyển thân, xông thẳng tới chỗ thân thể mơ hồ của Thụ Hợi.
Chân Thần ra tay, tự nhiên phàm nhân không sao so được.
Tử khí đầy trời tụ vào trong tay y, không có dị tượng gió mây quấy thiên địa, cũng không có thanh thế to lớn lôi đình vạn quân, nhưng tử khí trong tay y rất là nồng đậm, phàm nhân chỉ cần bị nó thoáng qua thôi cũng sẽ bị ăn mòn tới mức cả xương cốt cũng không còn.
Cư Bỉ ra tay rất đột ngột, nên y tới sát bên, mà Thụ Hợi vẫn còn sững người ra.
Nhưng Chúc Âm đứng bên cạnh Thụ Hợi đã đưa tay ra, tử khí trong tay Cư Bỉ bị hắn hút sạch vào tay mình, con mắt trái đen kịt của hắn lóe lên hào quang, tử khí kia đã bị hắn nhét vào trong cơ thể.
Chúc Âm là thần nắm giữ sinh tử luân hồi, tử khí hay sinh cơ đều không tạo được tổn thương gì cho hắn.
Đương nhiên cái này không phải là tuyệt đối.
Nếu sinh cơ hay tử khí đạt tới một mức độ cực hạn nào đó, vượt ra khỏi khả năng khống chế cực hạn của Chúc Âm, đương nhiên cũng sẽ tạo ra được tổn thương cho hắn. Nhưng với tu vi Chân Thần của hắn, trên đời này chẳng có sinh linh nào làm được chuyện ấy.
Chúc Âm! Cư Bỉ biến sắc, phẫn nộ quát. Ngươi có ý gì?
Ngươi giết chết được Chân Thần à? Chúc Âm lạnh lùng.
. . . Cư Bỉ im bặt.
Chân Thần là không sao giết được, dù đó có là Chân Thần giết Chân Thần.
Năm đó ta âm thầm trợ giúp các sinh linh phong ấn chúng ta, nguyên nhân trong đó ta nghĩ không cần ta phải nói nữa chứ? Thụ Hợi nhìn một vòng, hỏi.
Vậy thì thế nào, ngươi chỉ thế mà dám xác định Kiếp chính là ta đưa tới hay sao? Cư Bỉ rõ ràng không có ý bỏ qua cho Thụ Hợi. Bị phong ấn trong Phong Đô bao năm, vị Chân Thần này rất là oán khí.
Ta không dám chắc, cho tới bây giờ ta cũng không dám chắc, ai là người trong chúng ta bị Tà Thần mê hoặc, có khi người đó chính là bản thân ta cũng không chừng. Thụ Hợi nói, giọng nhỏ dần đi. Cho nên ta mới tự phong ấn cả bản thân ta.
Nếu như đã phong ấn, vậy tại sao lại thả chúng ta ra? Thiên Ngô lạnh lùng hỏi.
Không phải là Thụ Hợi thả các ngươi ra đâu. Hắn cũng bị nhốt trong Thiên Đạo các, là có người âm thầm động tay động chân thả chúng ta ra ngoài, nếu không ngươi nghĩ làm sao ta chạy ra được khỏi Thần Mộ? Chúc Âm nhìn Thiên Ngô.
Người nào? Vì sao? Cư Bỉ hỏi.
Mạnh mẽ như chúng ta còn bị Tà Thần làm cho mê hoặc, mở ra Thiên Môn cho chúng. Ngươi nghĩ bọn sinh linh đó chống cự nổi dụ hoặc của Tà Thần hay sao? Oa Hoàng xen vào. Nhưng mà Thiên Nhân dù sao cũng không phải là Chân Thần, bọn chúng không thể mở được cửa vào cái thế giới này, ngay cả bản thân bọn chúng muốn hàng lâm xuống thế giới này cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên bọn chúng mới ngầm thao túng những quân cờ chúng để lại ở đây, hủy hoại thiên đạo, quấy động phong vân, để làm yếu đi sức mạnh thiên đạo, như thế mới mở được Thiên Môn, cho Tà Thần xông vào.
Bọn chúng thả chúng ta ra, hẳn là nghĩ chúng ta sẽ đi tranh đoạt thiên đạo với bọn chúng, như thế sẽ nhanh chóng làm thiên đạo suy yếu, Thiên Môn đương nhiên mở được càng nhanh.
Quả thật là một tay cờ giỏi, mưu kế không chê vào đâu được. Thiên Ngô xen vào. Chuyển sinh của ta sau khi trở thành đế vương, nhận được một ít tin tức mà lẽ ra hắn không thể nào nhận được, nó ảnh hưởng tới số mệnh của cả đế quốc, hừ, thì ra, trong mắt đám giòi bọ đó, ta cũng chỉ là quân cờ trong tay bọn chúng mà thôi.
Đúng vậy, những sinh linh đó hôm nay đã trưởng thành đến mức ngay cả chúng ta cũng không thể nào coi thường được. Oa Hoàng cảm thán.
Nói nhiều như vậy, rốt cuộc chúng ta nên làm như thế nào? Cư Bỉ mất kiên nhẫn hỏi, tính nết của vị Hắc Thần duy nhất này xem ra không được tốt lắm.
Đám Thiên Nhân từng làm nô bộc cho hắn kia đã bày ra một cái bẫy mà bọn hắn khó từ chối được.
Trong thời gian bọn hắn bị phong ấn, đám Thiên Nhân đã dần được thiên đạo chấp nhận, cho nên mối liên hệ của bọn hắn với thiên đạo đương nhiên bị giảm yếu đi rất nhiều, khiến bọn hắn không còn là đối thủ của Thiên Nhân.
Muốn đánh bại Thiên Nhân, thì phải tranh giành nhận thức của thiên đạo, đồng nghĩa với việc cũng khiến cho thiên đạo trở nên suy yếu. Dù làm như vậy sẽ khiến đám Thiên Nhân tự nguyện chịu thiệt, nhưng kết quả vẫn là cấp cơ hội cho bọn Tà Thần xâm lấn thế giới này.
Cảm giác tiến thoái lưỡng nan, bị người ngấm ngầm mưu tính này làm cho các Chân Thần vô cùng khó xử.
Chúng ta chỉ là một phần của cái kế hoạch này. Đám Thiên Nhân nếu muốn mở rộng Thiên Môn không chỉ cần chúng ta giành thiên đạo với chúng, mà còn phải khiến nhân gian sinh linh đồ thán, như vậy bọn chúng mới thu được đủ sức mạnh phá vỡ Thiên Môn, chỉ cần chúng ta khôi phục một phần lực lượng, sau đó ngăn cản nhân gian đại chiến, vậy thì chúng ta vẫn có cơ hội trước khi Tà Thần xâm lấn đánh bại bọn Thiên Nhân, lại nắm giữ cái thế giới này. Chúc Âm bình tĩnh nêu ý kiến.
Không đơn giản như vậy. Oa Hoàng cau mày.
Thần Mộ bị mở ra, ta được thoát thân, những Tà Thần bị phong ấn trong Thần Mộ đương nhiên cũng được thoát theo, hơn nữa. . . Ta có thể cảm nhận được rất rõ là ở phía tây đang có một đám Tà Thần tụ tập lại với nhau.
Chúng ta bây giờ còn quá yếu, không nên lộ mình ra dưới tai mắt của bọn Tà Thần và Tiên Nhân. Không phải Thụ Hợi còn để lại một cái hạt giống hay sao? Loạn thế sẽ dạy cho hắn, chúng ta chỉ cần ẩn kĩ vào, khôi phục Thần lực, yên tĩnh chờ đợi trận đại chiến với đám phản đồ đó. Thiên Ngô bình tĩnh nói.
Hơn nữa chuyển sinh của ta cũng không yếu lắm, hắn đã loáng thoáng phát hiện ra sự hiện hữu của ta, ta cần phải chìm vào ngủ say một lần nữa.
A.... Cũng tốt, hiện giờ chỉ có thể làm như vậy. Oa Hoàng nhẹ gật đầu, đồng ý với ý kiến của Thiên Ngô.
Sau đó, mọi người hóa thành lưu quang, mang theo chư thần dưới trướng, biến mất.
Cánh cửa Thần Mộ lại trở về yên tĩnh.
Trên bầu trời cao hình như có một đôi mắt to đang chăm chú nhìn xuống nơi này, theo dõi mọi thứ, cho tới khi năm vị Chân Thần tản đi, đôi mắt kia mang theo một ý cười, từ từ nhắm lại. . .
---o0o---
HẾT QUYỂN VI
Cảm ơn dịch giả Tiểu Băng rất nhiều!
Oa Hoàng nhìn thoáng qua Cư Bỉ, không đáp.
Cô ta hỏi: Kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?
Làm gì là làm gì? Lông mày Cư Bỉ nhíu lại, Đương nhiên là giết bọn phản đồ, đi tìm đám giòi bọ kia, nợ máu trả bằng máu!
Nói xong y chuyển thân, xông thẳng tới chỗ thân thể mơ hồ của Thụ Hợi.
Chân Thần ra tay, tự nhiên phàm nhân không sao so được.
Tử khí đầy trời tụ vào trong tay y, không có dị tượng gió mây quấy thiên địa, cũng không có thanh thế to lớn lôi đình vạn quân, nhưng tử khí trong tay y rất là nồng đậm, phàm nhân chỉ cần bị nó thoáng qua thôi cũng sẽ bị ăn mòn tới mức cả xương cốt cũng không còn.
Cư Bỉ ra tay rất đột ngột, nên y tới sát bên, mà Thụ Hợi vẫn còn sững người ra.
Nhưng Chúc Âm đứng bên cạnh Thụ Hợi đã đưa tay ra, tử khí trong tay Cư Bỉ bị hắn hút sạch vào tay mình, con mắt trái đen kịt của hắn lóe lên hào quang, tử khí kia đã bị hắn nhét vào trong cơ thể.
Chúc Âm là thần nắm giữ sinh tử luân hồi, tử khí hay sinh cơ đều không tạo được tổn thương gì cho hắn.
Đương nhiên cái này không phải là tuyệt đối.
Nếu sinh cơ hay tử khí đạt tới một mức độ cực hạn nào đó, vượt ra khỏi khả năng khống chế cực hạn của Chúc Âm, đương nhiên cũng sẽ tạo ra được tổn thương cho hắn. Nhưng với tu vi Chân Thần của hắn, trên đời này chẳng có sinh linh nào làm được chuyện ấy.
Chúc Âm! Cư Bỉ biến sắc, phẫn nộ quát. Ngươi có ý gì?
Ngươi giết chết được Chân Thần à? Chúc Âm lạnh lùng.
. . . Cư Bỉ im bặt.
Chân Thần là không sao giết được, dù đó có là Chân Thần giết Chân Thần.
Năm đó ta âm thầm trợ giúp các sinh linh phong ấn chúng ta, nguyên nhân trong đó ta nghĩ không cần ta phải nói nữa chứ? Thụ Hợi nhìn một vòng, hỏi.
Vậy thì thế nào, ngươi chỉ thế mà dám xác định Kiếp chính là ta đưa tới hay sao? Cư Bỉ rõ ràng không có ý bỏ qua cho Thụ Hợi. Bị phong ấn trong Phong Đô bao năm, vị Chân Thần này rất là oán khí.
Ta không dám chắc, cho tới bây giờ ta cũng không dám chắc, ai là người trong chúng ta bị Tà Thần mê hoặc, có khi người đó chính là bản thân ta cũng không chừng. Thụ Hợi nói, giọng nhỏ dần đi. Cho nên ta mới tự phong ấn cả bản thân ta.
Nếu như đã phong ấn, vậy tại sao lại thả chúng ta ra? Thiên Ngô lạnh lùng hỏi.
Không phải là Thụ Hợi thả các ngươi ra đâu. Hắn cũng bị nhốt trong Thiên Đạo các, là có người âm thầm động tay động chân thả chúng ta ra ngoài, nếu không ngươi nghĩ làm sao ta chạy ra được khỏi Thần Mộ? Chúc Âm nhìn Thiên Ngô.
Người nào? Vì sao? Cư Bỉ hỏi.
Mạnh mẽ như chúng ta còn bị Tà Thần làm cho mê hoặc, mở ra Thiên Môn cho chúng. Ngươi nghĩ bọn sinh linh đó chống cự nổi dụ hoặc của Tà Thần hay sao? Oa Hoàng xen vào. Nhưng mà Thiên Nhân dù sao cũng không phải là Chân Thần, bọn chúng không thể mở được cửa vào cái thế giới này, ngay cả bản thân bọn chúng muốn hàng lâm xuống thế giới này cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên bọn chúng mới ngầm thao túng những quân cờ chúng để lại ở đây, hủy hoại thiên đạo, quấy động phong vân, để làm yếu đi sức mạnh thiên đạo, như thế mới mở được Thiên Môn, cho Tà Thần xông vào.
Bọn chúng thả chúng ta ra, hẳn là nghĩ chúng ta sẽ đi tranh đoạt thiên đạo với bọn chúng, như thế sẽ nhanh chóng làm thiên đạo suy yếu, Thiên Môn đương nhiên mở được càng nhanh.
Quả thật là một tay cờ giỏi, mưu kế không chê vào đâu được. Thiên Ngô xen vào. Chuyển sinh của ta sau khi trở thành đế vương, nhận được một ít tin tức mà lẽ ra hắn không thể nào nhận được, nó ảnh hưởng tới số mệnh của cả đế quốc, hừ, thì ra, trong mắt đám giòi bọ đó, ta cũng chỉ là quân cờ trong tay bọn chúng mà thôi.
Đúng vậy, những sinh linh đó hôm nay đã trưởng thành đến mức ngay cả chúng ta cũng không thể nào coi thường được. Oa Hoàng cảm thán.
Nói nhiều như vậy, rốt cuộc chúng ta nên làm như thế nào? Cư Bỉ mất kiên nhẫn hỏi, tính nết của vị Hắc Thần duy nhất này xem ra không được tốt lắm.
Đám Thiên Nhân từng làm nô bộc cho hắn kia đã bày ra một cái bẫy mà bọn hắn khó từ chối được.
Trong thời gian bọn hắn bị phong ấn, đám Thiên Nhân đã dần được thiên đạo chấp nhận, cho nên mối liên hệ của bọn hắn với thiên đạo đương nhiên bị giảm yếu đi rất nhiều, khiến bọn hắn không còn là đối thủ của Thiên Nhân.
Muốn đánh bại Thiên Nhân, thì phải tranh giành nhận thức của thiên đạo, đồng nghĩa với việc cũng khiến cho thiên đạo trở nên suy yếu. Dù làm như vậy sẽ khiến đám Thiên Nhân tự nguyện chịu thiệt, nhưng kết quả vẫn là cấp cơ hội cho bọn Tà Thần xâm lấn thế giới này.
Cảm giác tiến thoái lưỡng nan, bị người ngấm ngầm mưu tính này làm cho các Chân Thần vô cùng khó xử.
Chúng ta chỉ là một phần của cái kế hoạch này. Đám Thiên Nhân nếu muốn mở rộng Thiên Môn không chỉ cần chúng ta giành thiên đạo với chúng, mà còn phải khiến nhân gian sinh linh đồ thán, như vậy bọn chúng mới thu được đủ sức mạnh phá vỡ Thiên Môn, chỉ cần chúng ta khôi phục một phần lực lượng, sau đó ngăn cản nhân gian đại chiến, vậy thì chúng ta vẫn có cơ hội trước khi Tà Thần xâm lấn đánh bại bọn Thiên Nhân, lại nắm giữ cái thế giới này. Chúc Âm bình tĩnh nêu ý kiến.
Không đơn giản như vậy. Oa Hoàng cau mày.
Thần Mộ bị mở ra, ta được thoát thân, những Tà Thần bị phong ấn trong Thần Mộ đương nhiên cũng được thoát theo, hơn nữa. . . Ta có thể cảm nhận được rất rõ là ở phía tây đang có một đám Tà Thần tụ tập lại với nhau.
Chúng ta bây giờ còn quá yếu, không nên lộ mình ra dưới tai mắt của bọn Tà Thần và Tiên Nhân. Không phải Thụ Hợi còn để lại một cái hạt giống hay sao? Loạn thế sẽ dạy cho hắn, chúng ta chỉ cần ẩn kĩ vào, khôi phục Thần lực, yên tĩnh chờ đợi trận đại chiến với đám phản đồ đó. Thiên Ngô bình tĩnh nói.
Hơn nữa chuyển sinh của ta cũng không yếu lắm, hắn đã loáng thoáng phát hiện ra sự hiện hữu của ta, ta cần phải chìm vào ngủ say một lần nữa.
A.... Cũng tốt, hiện giờ chỉ có thể làm như vậy. Oa Hoàng nhẹ gật đầu, đồng ý với ý kiến của Thiên Ngô.
Sau đó, mọi người hóa thành lưu quang, mang theo chư thần dưới trướng, biến mất.
Cánh cửa Thần Mộ lại trở về yên tĩnh.
Trên bầu trời cao hình như có một đôi mắt to đang chăm chú nhìn xuống nơi này, theo dõi mọi thứ, cho tới khi năm vị Chân Thần tản đi, đôi mắt kia mang theo một ý cười, từ từ nhắm lại. . .
---o0o---
HẾT QUYỂN VI
Cảm ơn dịch giả Tiểu Băng rất nhiều!
/743
|