Tô Trường An lạnh lùng đứng ở trên đài.
Mưa máu kia rơi xuống loạn xạ, lúc thấy nó sẽ phải chạm vào quần áo hắn, lại bị linh lực vô hình nào đó đẩy ra xung quanh, Tô Trường An cứ đứng trong mưa máu như vậy, nhưng cũng chưa từng nhiễm một giọt máu tanh.
Dưới đài cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mười tám vị đại năng Vấn Đạo cảnh, ngoại trừ vị may mắn ngay từ đầu bị Tô Trường An chặt đứt tay chân kia, còn lại đều toi mạng.
Hơn nữa tất cả đều không còn hài cốt.
Không ai có thể nghĩ tới thiếu niên nhìn qua mới mười tám, mười chín tuổi vậy mà cường hãn đến loại tình trạng này, cũng tàn nhẫn đến như vậy.
Bốp bốp bốp!
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên.
Kèm theo một trận tiếng đao kiếm giòn vang, bỗng nhiên một đám người hông đeo đại kiếm tràn vào Diễn Võ trường, sắc mặt bọn chúng lạnh như băng, quanh thân khí tức cô đọng, nhìn qua chính là người lão luyện thân kinh bách chiến.
Mà chờ bọn chúng gạt mọi người tiến vào, mạnh mẽ tách ra một con đường rộng chừng một trượng.
Thuận theo lối đi kia, một nam tử trung niên đang mặc một bộ y phục màu trắng vào lúc đó chậm rãi đi vào.
Trên mặt lão mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, vỗ tay, dường như là bởi vì một bộ cử động lúc nãy của Tô Trường An mà cực kỳ tán thưởng.
Ánh mắt của mọi người rơi vào nam tử trung niên này, theo ánh mắt sùng bái cùng sợ hãi của bọn họ làm cho Tô Trường An không khó đoán ra, nam tử này hẳn là một người có địa vị cực cao.
Cuối cùng, nam tử đi tới trước người Tô Trường An, dừng chân dưới đài diễn võ.
Lão ngửa đầu nhìn về phía Tô Trường An, thanh tuyến ôn nhuận nho nhã vào lúc đó vang lên.
Cố Minh Nghĩa nghe đại danh của Tô công tử đã lâu, hôm nay vừa thấy quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ bái phục, bái phục.
Nói xong người nọ hơi hơi chắp tay về phía Tô Trường An.
Bất kể là ngôn từ hay là thần thái cũng khiến mọi người không thể tìm thấy nửa phần tật xấu, cực kỳ giống những công tử văn nhã đọc đủ thứ thi thư trong thành Trường An.
Nhưng ánh mắt của Tô Trường An vào lúc đó bắt đầu híp lại.
Cố Minh Nghĩa? Hắn nhắc đi nhắc lại lấy cái tên này, ánh mắt bắt đầu đánh giá nam tử này từ trên xuống dưới
Trên đường tới đây hắn hiển nhiên đã từng nghe qua cái tên này.
Cố Minh Nghĩa, chính là Thất Hùng Giang Đông, gia chủ Cố gia, cũng là gia tộc lớn nhất Giang Đông ngoại trừ Sở gia. Ừ, Sở gia hôm nay mưa gió lung lay, hầu như không thể tìm được mấy người có thể dùng, do đó, nói Cố gia là cường hào đứng đầu Giang Đông kỳ thực cũng không quá đáng.
Mà cái gọi là đại hội luận võ này, chính là Cố gia chủ đạo, năm nhà còn lại hùa theo.
Lại nói tiếp Cố Minh Nghĩa này ở Giang Đông vẫn hơi có chút danh tiếng.
Đây là chuyện tốt, nhưng có đôi khi cũng là chuyện xấu.
Ví dụ như Tô Trường An trên đường đi tới đây liền từ trong miệng những khách uống rượu, người qua đường hiểu rõ vị chủ nhân Cố gia này bảy tám phần.
Tu vi của Cố Minh Nghĩa là Vấn Đạo, chuẩn xác mà nói nên là nửa bước Tinh Vẫn, thậm chí có lời đồn lão đã là Tinh Vẫn, chỉ là luôn luôn có tài khống chế (giương cung mà không bắn), hôm nay lão dám hiệu lệnh Lục Hùng bức bách Sở gia, chỉ sợ bởi vì đại thành Tinh Vẫn, mới có được khí thế này.
Chính là tại hạ. Cố Minh Nghĩa đối với việc Tô Trường An đường như biết đến mình trái lại cũng chưa có nửa phần kinh ngạc, dù sao lấy thanh danh của lão, biệt địa không nói, nhưng bên trong Giang Đông có lẽ cũng không có ai không biết rồi. biệt địa: nơi tách biệt với những nơi khác
A.... Tô Trường An khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt cực kỳ bình thường.
Ngươi đi đi, ngày hôm nay ta không muốn tiếp tục giết người, trong vòng ba ngày, nộp lên tín vật của sáu tộc các ngươi, phục tùng Sở gia, chuyện hôm nay ta sẽ không nhắc lại.
Tô Trường An nói như vậy, thần sắc trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.Trong con ngươi lại càng mang theo một vẻ thương hại, tựa như quyết định như vậy chính là nhân từ lớn nhất đối với mọi người bao gồm cả Cố Minh Nghĩa bên trong.
Cố Minh Nghĩa nghe vậy, thần sắc trên mặt trì trệ, lão rất nghiêm túc đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Tô Trường An đánh giá thật lâu. Đến khi xác định lời nói của thiếu niên này cũng không phải là nói đùa, lão giận quá thành cười.
Trong tưởng tượng của lão cũng không thể hiểu được, thiếu niên này vì sao lại có tự tin như vậy.
Tô gia chủ chỉ sợ vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của ngươi lúc này? Lão nói như vậy, trên mặt cố hết sức duy trì vẻ thong dong.
Tình cảnh gì? Tô Trường An hỏi ngược lại, Hạ Hầu Huyết ở trong tay vào lúc đó lại bị hắn đẩy vào trong vỏ.
Cố Minh Nghĩa ta cũng không phải là người không biết ơn nghĩa, Sở gia bảo hộ Giang Đông chúng ta trăm năm, ba đời gia chủ vì báo huyết cừu Kiến Nghiệp mà chăm lo việc nước. Đây là đại ân, Cố Minh Nghĩa ta lấy tư cách là người Giang Đông, đương nhiên khắc trong lòng mình từng giây từng phút, chưa hề dám quên.
Tô công tử là truyền nhân Thiên Lam viện, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, quên cả sống chết ở Tây Lương, bất kể người ngoài đàm luận như thế nào, nhưng trong lòng Cố mỗ thực sự kính nể muôn phần.
Cố Minh Nghĩa nói như vậy, một bộ áo trắng vào lúc đó lại bắt đầu chuyển động.
Linh lực tràn đầy như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể lão, ánh mắt của lão bắt đầu híp lại nhìn về phía Tô Trường An.
Nhưng hôm nay là thời buổi loạn lạc, Giang Đông là tịnh thổ, nhưng chỉ tạm thời, rốt cuộc có một ngày sài lang bên ngoài sẽ thèm thuồng đất đai dồi dào của Giang Đông chúng ta, dẫn binh xâm phạm. Sở gia đúng là bảo hộ Giang Đông trăm năm, dân chúng Giang Đông chúng ta cũng bởi vì thế mới có cơ hội tu dưỡng trăm năm. Nhưng hôm nay không thể so với ngày xưa, dân chúng Giang Đông muốn có một người đứng đầu để có thể bảo vệ bọn họ, mà không phải là Sở gia chỉ có một thân uy danh, lại miệng cọp gan thỏ từ lâu!!!
Lời nói của Cố Minh Nghĩa hiển nhiên là có điều có lý.
Lời cổ nhân, sư xuất nổi danh, mới có thể công khai.
Dễ dàng nhận thấy, Cố Minh Nghĩa làm được một chút.
A? Lông mày Tô Trường An vào lúc đó nhíu lại, hắn tiến về phía trước một bước, đi tới mép đài diễn, từ trên cao nhìn xuống Cố Minh Nghĩa.
Vậy Cố gia chủ cảm thấy Tô mỗ có thể có bản lĩnh dẫn đầu Sở gia lên làm đứng đầu Giang Đông? Lúc đó linh lực quanh thân Tô Trường An bắt đầu tuôn ra, hộp kiếm sau lưng hắn vang lên tiếng kiếm minh, ba nghìn linh kiếm phá hộp mà ra, treo ở trên đỉnh đầu hắn, giống như mũi tên nhọn trên cung đã giương mà không bắn ra, sáng lên từng điểm kiếm quang hướng về phía Cố Minh Nghĩa.
Khí thế kia so sánh với lúc Tô Trường An tàn sát mười tám vị đại năng Vấn Đạo cảnh, còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Biến hóa này làm cho mọi người ở đây lập tức hít sâu một hơi.
Lúc trước Tô Trường An một người đánh lại mười tám vị tu sĩ Vấn Đạo cảnh, cũng đều chém giết bọn họ, đây vốn là một việc nghe rợn cả người.
Nhưng tới bây giờ bọn họ mới hiểu, đây chẳng qua là một góc núi băng thực lực của Tô Trường An.
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Lại có thể có bao nhiêu năm tháng tu hành?
Đa có được tu vi như vậy, nếu như chờ một thời gian, đợi lúc hắn tu thành Tinh Vẫn, thiên hạ này có mấy ai sẽ là đối thủ của hắn?
Ý nghĩ như vậy cùng một lúc lơ lửng ở trong đầu mọi người ở đây.
Mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Trường An lúc ấy cũng trở nên càng cảnh giác.
Cố Minh Nghĩa ngửa đầu nhìn về phía vị thiếu niên nhỏ hơn lão gần một nửa tuổi, lão rốt cuộc biết được lí do vì sao thiếu niên này lại nói ra lời khiến lão cảm thấy cực kỳ nói khoác mà không biết ngượng.
Nhưng hiện tại lão không thể không thừa nhận, Tô Trường An thực sự có khả năng như vậy.
Có tư cách hay không, ta nghĩ phải thử qua, sau đó mới có thể biết được.
Sắc mặt Cố Minh Nghĩa trầm xuống, nói như vậy.
Lúc đó linh lực quanh người lão cuồn cuộn, sợi tóc trên trán bị thổi tung lên.
Trên không trung phía chân trời bỗng nhiên có một ngôi sao sáng lên, muốn dùng thân thể của lão vẫy ra một đường ánh sao sáng lạn.
Mưa máu kia rơi xuống loạn xạ, lúc thấy nó sẽ phải chạm vào quần áo hắn, lại bị linh lực vô hình nào đó đẩy ra xung quanh, Tô Trường An cứ đứng trong mưa máu như vậy, nhưng cũng chưa từng nhiễm một giọt máu tanh.
Dưới đài cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mười tám vị đại năng Vấn Đạo cảnh, ngoại trừ vị may mắn ngay từ đầu bị Tô Trường An chặt đứt tay chân kia, còn lại đều toi mạng.
Hơn nữa tất cả đều không còn hài cốt.
Không ai có thể nghĩ tới thiếu niên nhìn qua mới mười tám, mười chín tuổi vậy mà cường hãn đến loại tình trạng này, cũng tàn nhẫn đến như vậy.
Bốp bốp bốp!
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên.
Kèm theo một trận tiếng đao kiếm giòn vang, bỗng nhiên một đám người hông đeo đại kiếm tràn vào Diễn Võ trường, sắc mặt bọn chúng lạnh như băng, quanh thân khí tức cô đọng, nhìn qua chính là người lão luyện thân kinh bách chiến.
Mà chờ bọn chúng gạt mọi người tiến vào, mạnh mẽ tách ra một con đường rộng chừng một trượng.
Thuận theo lối đi kia, một nam tử trung niên đang mặc một bộ y phục màu trắng vào lúc đó chậm rãi đi vào.
Trên mặt lão mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, vỗ tay, dường như là bởi vì một bộ cử động lúc nãy của Tô Trường An mà cực kỳ tán thưởng.
Ánh mắt của mọi người rơi vào nam tử trung niên này, theo ánh mắt sùng bái cùng sợ hãi của bọn họ làm cho Tô Trường An không khó đoán ra, nam tử này hẳn là một người có địa vị cực cao.
Cuối cùng, nam tử đi tới trước người Tô Trường An, dừng chân dưới đài diễn võ.
Lão ngửa đầu nhìn về phía Tô Trường An, thanh tuyến ôn nhuận nho nhã vào lúc đó vang lên.
Cố Minh Nghĩa nghe đại danh của Tô công tử đã lâu, hôm nay vừa thấy quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ bái phục, bái phục.
Nói xong người nọ hơi hơi chắp tay về phía Tô Trường An.
Bất kể là ngôn từ hay là thần thái cũng khiến mọi người không thể tìm thấy nửa phần tật xấu, cực kỳ giống những công tử văn nhã đọc đủ thứ thi thư trong thành Trường An.
Nhưng ánh mắt của Tô Trường An vào lúc đó bắt đầu híp lại.
Cố Minh Nghĩa? Hắn nhắc đi nhắc lại lấy cái tên này, ánh mắt bắt đầu đánh giá nam tử này từ trên xuống dưới
Trên đường tới đây hắn hiển nhiên đã từng nghe qua cái tên này.
Cố Minh Nghĩa, chính là Thất Hùng Giang Đông, gia chủ Cố gia, cũng là gia tộc lớn nhất Giang Đông ngoại trừ Sở gia. Ừ, Sở gia hôm nay mưa gió lung lay, hầu như không thể tìm được mấy người có thể dùng, do đó, nói Cố gia là cường hào đứng đầu Giang Đông kỳ thực cũng không quá đáng.
Mà cái gọi là đại hội luận võ này, chính là Cố gia chủ đạo, năm nhà còn lại hùa theo.
Lại nói tiếp Cố Minh Nghĩa này ở Giang Đông vẫn hơi có chút danh tiếng.
Đây là chuyện tốt, nhưng có đôi khi cũng là chuyện xấu.
Ví dụ như Tô Trường An trên đường đi tới đây liền từ trong miệng những khách uống rượu, người qua đường hiểu rõ vị chủ nhân Cố gia này bảy tám phần.
Tu vi của Cố Minh Nghĩa là Vấn Đạo, chuẩn xác mà nói nên là nửa bước Tinh Vẫn, thậm chí có lời đồn lão đã là Tinh Vẫn, chỉ là luôn luôn có tài khống chế (giương cung mà không bắn), hôm nay lão dám hiệu lệnh Lục Hùng bức bách Sở gia, chỉ sợ bởi vì đại thành Tinh Vẫn, mới có được khí thế này.
Chính là tại hạ. Cố Minh Nghĩa đối với việc Tô Trường An đường như biết đến mình trái lại cũng chưa có nửa phần kinh ngạc, dù sao lấy thanh danh của lão, biệt địa không nói, nhưng bên trong Giang Đông có lẽ cũng không có ai không biết rồi. biệt địa: nơi tách biệt với những nơi khác
A.... Tô Trường An khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt cực kỳ bình thường.
Ngươi đi đi, ngày hôm nay ta không muốn tiếp tục giết người, trong vòng ba ngày, nộp lên tín vật của sáu tộc các ngươi, phục tùng Sở gia, chuyện hôm nay ta sẽ không nhắc lại.
Tô Trường An nói như vậy, thần sắc trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.Trong con ngươi lại càng mang theo một vẻ thương hại, tựa như quyết định như vậy chính là nhân từ lớn nhất đối với mọi người bao gồm cả Cố Minh Nghĩa bên trong.
Cố Minh Nghĩa nghe vậy, thần sắc trên mặt trì trệ, lão rất nghiêm túc đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Tô Trường An đánh giá thật lâu. Đến khi xác định lời nói của thiếu niên này cũng không phải là nói đùa, lão giận quá thành cười.
Trong tưởng tượng của lão cũng không thể hiểu được, thiếu niên này vì sao lại có tự tin như vậy.
Tô gia chủ chỉ sợ vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của ngươi lúc này? Lão nói như vậy, trên mặt cố hết sức duy trì vẻ thong dong.
Tình cảnh gì? Tô Trường An hỏi ngược lại, Hạ Hầu Huyết ở trong tay vào lúc đó lại bị hắn đẩy vào trong vỏ.
Cố Minh Nghĩa ta cũng không phải là người không biết ơn nghĩa, Sở gia bảo hộ Giang Đông chúng ta trăm năm, ba đời gia chủ vì báo huyết cừu Kiến Nghiệp mà chăm lo việc nước. Đây là đại ân, Cố Minh Nghĩa ta lấy tư cách là người Giang Đông, đương nhiên khắc trong lòng mình từng giây từng phút, chưa hề dám quên.
Tô công tử là truyền nhân Thiên Lam viện, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, quên cả sống chết ở Tây Lương, bất kể người ngoài đàm luận như thế nào, nhưng trong lòng Cố mỗ thực sự kính nể muôn phần.
Cố Minh Nghĩa nói như vậy, một bộ áo trắng vào lúc đó lại bắt đầu chuyển động.
Linh lực tràn đầy như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể lão, ánh mắt của lão bắt đầu híp lại nhìn về phía Tô Trường An.
Nhưng hôm nay là thời buổi loạn lạc, Giang Đông là tịnh thổ, nhưng chỉ tạm thời, rốt cuộc có một ngày sài lang bên ngoài sẽ thèm thuồng đất đai dồi dào của Giang Đông chúng ta, dẫn binh xâm phạm. Sở gia đúng là bảo hộ Giang Đông trăm năm, dân chúng Giang Đông chúng ta cũng bởi vì thế mới có cơ hội tu dưỡng trăm năm. Nhưng hôm nay không thể so với ngày xưa, dân chúng Giang Đông muốn có một người đứng đầu để có thể bảo vệ bọn họ, mà không phải là Sở gia chỉ có một thân uy danh, lại miệng cọp gan thỏ từ lâu!!!
Lời nói của Cố Minh Nghĩa hiển nhiên là có điều có lý.
Lời cổ nhân, sư xuất nổi danh, mới có thể công khai.
Dễ dàng nhận thấy, Cố Minh Nghĩa làm được một chút.
A? Lông mày Tô Trường An vào lúc đó nhíu lại, hắn tiến về phía trước một bước, đi tới mép đài diễn, từ trên cao nhìn xuống Cố Minh Nghĩa.
Vậy Cố gia chủ cảm thấy Tô mỗ có thể có bản lĩnh dẫn đầu Sở gia lên làm đứng đầu Giang Đông? Lúc đó linh lực quanh thân Tô Trường An bắt đầu tuôn ra, hộp kiếm sau lưng hắn vang lên tiếng kiếm minh, ba nghìn linh kiếm phá hộp mà ra, treo ở trên đỉnh đầu hắn, giống như mũi tên nhọn trên cung đã giương mà không bắn ra, sáng lên từng điểm kiếm quang hướng về phía Cố Minh Nghĩa.
Khí thế kia so sánh với lúc Tô Trường An tàn sát mười tám vị đại năng Vấn Đạo cảnh, còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Biến hóa này làm cho mọi người ở đây lập tức hít sâu một hơi.
Lúc trước Tô Trường An một người đánh lại mười tám vị tu sĩ Vấn Đạo cảnh, cũng đều chém giết bọn họ, đây vốn là một việc nghe rợn cả người.
Nhưng tới bây giờ bọn họ mới hiểu, đây chẳng qua là một góc núi băng thực lực của Tô Trường An.
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Lại có thể có bao nhiêu năm tháng tu hành?
Đa có được tu vi như vậy, nếu như chờ một thời gian, đợi lúc hắn tu thành Tinh Vẫn, thiên hạ này có mấy ai sẽ là đối thủ của hắn?
Ý nghĩ như vậy cùng một lúc lơ lửng ở trong đầu mọi người ở đây.
Mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Trường An lúc ấy cũng trở nên càng cảnh giác.
Cố Minh Nghĩa ngửa đầu nhìn về phía vị thiếu niên nhỏ hơn lão gần một nửa tuổi, lão rốt cuộc biết được lí do vì sao thiếu niên này lại nói ra lời khiến lão cảm thấy cực kỳ nói khoác mà không biết ngượng.
Nhưng hiện tại lão không thể không thừa nhận, Tô Trường An thực sự có khả năng như vậy.
Có tư cách hay không, ta nghĩ phải thử qua, sau đó mới có thể biết được.
Sắc mặt Cố Minh Nghĩa trầm xuống, nói như vậy.
Lúc đó linh lực quanh người lão cuồn cuộn, sợi tóc trên trán bị thổi tung lên.
Trên không trung phía chân trời bỗng nhiên có một ngôi sao sáng lên, muốn dùng thân thể của lão vẫy ra một đường ánh sao sáng lạn.
/743
|