*: nguyên văn Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ những lời này bên trong Đạo chỉ vũ trụ là ở giữa hết thảy pháp tắc, đạo lý. Chính là Đạo khả đạo phi thường đạo .
Tâm tình Tô Trường An cực kỳ kém.
Hắn đã ngồi ở chỗ này một ngày một đêm, vẫn như trước không nghĩ được một tí phương pháp phá cảnh.
Hắn đã kẹt tại cảnh này gần một tháng rồi, đã dùng qua rất nhiều phương pháp, thậm chí còn tại bên trong đan điền của mình cưỡng ép xuống hai khỏa đạo uẩn tinh linh bất đồng, nhưng làm như vậy kết quả thiếu chút nữa khiến hắn tự bạo mà chết. Nếu không phải Sở Tích Phong kịp thời ra tay, chỉ sợ mạng hắn đã tong rồi.
Mà hắn cũng không muốn dừng tại một bước này, hắn muốn mạnh mẽ hơn, không muốn cho Thần huyết bên trong cơ thể mình thức tỉnh. Hắn đã hứa với Ngô Đồng phải chờ được tới lúc nàng tìm hắn, trước thời điểm đó hắn không thể bại bởi quái vật trong người mình. Như mấy tháng trước tại Mẫu Đan Các, quái vật kia từng có một lần dị động, nó khiến Tô Trường An ý thức được tại thời điểm hắn không biết, nó đang dùng phương pháp không rõ từng bước một trở nên mạnh mẽ.
Cho nên Tô Trường An không thể dừng lại, hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Vì vậy hắn tại diễn võ trường đã khô tọa một ngày một đêm nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Miếng tinh linh thứ chín, Đao Ý không được, Chân Hỏa cũng không được.
Tô Trường An cau mày thầm nghĩ.
Vậy đến cùng nên làm thế nào cho phải!
Trong lòng của hắn không khỏi có chút vội vàng xao động, vấn đề như vậy tại một tháng qua hắn đã hỏi bản thân vô số lần.
Một hồi gió thu thổi tới mang theo chút hàn ý.
Tâm Tô Trường An xao động thoáng vững vàng một cái, hắn ý thức được vội vàng xao động như vậy là không làm nên chuyện gì. Hắn dứt khoát thu hồi Linh Viêm của bản thân, tùy ý cho gió lạnh thổi qua hai má của hắn.
Rốt cuộc tâm hắn trầm xuống.
Giờ khắc này bỗng nhiên một cái ý niệm nhảy ra trong lòng hắn.
Đã Đao Ý cùng Chân Hỏa tinh linh không thể tu luyện, vậy không bằng liền tu luyện ra một miếng tinh linh khác với bọn họ.
Tô Trường An bắt được mấu chốt của sự tình, hắn nhạy cảm ý thức được, đây là biện pháp phá cảnh tốt nhất. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên chút vui vẻ, nhưng rất nhanh lại chìm xuống.
Nếu không tu Đao Ý, cũng không tu Chân Hỏa, vậy hắn có thể tu cái gì đây?
Hắn lần nữa lâm vào khốn cảnh.
Thêm một khắc trôi qua, tâm tình bất định trên mặt hắn như là đang giãy dụa chút gì nhưng cuối cùng lông mày hắn nhíu lại dường như quyết tâm làm việc gì đó.
Khi đó quanh thân hắn lóe linh quang, từng đạo Linh Viêm cùng Đao Ý phún mạnh mà ra, đó là lúc hắn toàn lực vận chuyển linh lực trong đan điền mình.
Biến hóa như thế để cho nữ hài chung quanh cả kinh, thần sắc bất an của các nàng tại thời khắc này càng trở nên căng thẳng không gì sánh được, bởi vì bọn nàng biết rõ, Tô Trường An lại bắt đầu trùng kích Cửu Tinh cảnh rồi.
Mà trong Ngọc Hành các, Ngọc Hành đem mắt híp lại thành một khe hở bỗng khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt, lão thì thào lẩm bẩm: Lại muốn bắt đầu sao?
Đến Sở Tích Phong đứng bên cạnh tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, linh lực quanh thân hắn lưu chuyển kèm theo điện quang màu tím, xem bộ dáng là đã chuẩn bị xong nếu có cái gì không đúng, tùy thời liền xuất thủ cứu Tô Trường An.
Đúng vậy, Tô Trường An lại bắt đầu một lần trùng kích Cửu Tinh cảnh rồi. Hắn điên cuồng vận chuyển linh lực, đem Đao Ý cùng Linh Viêm trong cơ thể không ngừng phóng ra ngoài, trước hết hắn muốn hao sạch linh lực bên trong bản thân tinh linh, như vậy có thể giảm bớt dị biến lúc miếng tinh linh thứ chín được tu thành cùng với tám miếng tinh linh còn lại.
Hắn dùng không kém nửa khắc thời gian hoàn thành chuyện này, sau đó sắc mặt hắn trầm xuống quát nhẹ một tiếng, trong nháy mắt dùng hắn làm trung tâm trong phương viên mấy chục thước linh lực như nhận được sắc lệnh nào đó mà như biển gầm núi thét lao về phía Tô Trường An.
Linh khí kia xuyên qua tứ chi bách hải của hắn, xông qua kỳ kinh bát mạch, cuối cùng tụ tập tại đan điền của hắn.
Ý niệm trong nội tâm Tô Trường An khẽ động, những linh khí kia liền hướng một chỗ bắt đầu khởi động, thời gian trôi qua dần hình thành một khỏa tinh linh sơ khai. Quá trình này nói thì đơn giản thực sự tiêu hao gần một canh giờ của Tô Trường An, đương nhiên đối với việc tu ra một miếng tinh linh với thời gian như vậy là nhanh quá sức tưởng tượng. Nhưng Tô Trường An chính xác đã lập lại quá trình này mấy chục lần rồi, hơn nữa linh lực dự trữ trong cơ thể cũng đủ để hình thành tinh linh, nên hết thảy những việc này mới có vẻ dễ dàng với hắn như vậy.
Một bước này hắn đi mấy mươi lần, một lần so với lần trước càng thành thục, nhưng một bước sau hắn đi lại càng hung hiểm.
Tô Trường An bắt buộc bản thân tĩnh tâm, hắn cuối cùng biết rõ một bước mấu chốt nhất đến rồi. Điều hắn cần làm là lấy tinh linh đánh vào đạo uẩn. Hắn thử qua rất nhiều phương pháp, đánh vào Đao Ý, đánh vào Chân Hỏa, hoặc là đánh vào đồng loạt cả hai hay không đánh vào cái nào cả. Nhưng tất cả đều thất bại.
Còn lần này, hắn muốn đánh vào chính là “Ý” của hắn.
Đúng vậy, là “Ý” của hắn. Không phải Mạc Thính Vũ, cũng không phải Ngô Đồng, mà là hắn, “Ý” chỉ thuộc về Tô Trường An. Đây là đồ vật hắn ngộ ra trong sáu tháng tu luyện này, hắn biết rõ cái gọi là “Ý” này không hề thành thục. Nhưng hắn nguyện ý thử một lần, hoặc là nói Tô Trường An muốn mượn một lần này ma luyện “Ý” của hắn, làm cho nó hoàn thiện.
“Ý” là một thứ đồ vật rất huyền diệu, thuyết bất thanh đạo bất minh (không thể nói rõ), rồi lại tồn tại một cách chân thậg.
Tô Trường An thử đem nó đánh vào bên trong tinh linh, hắn đã thất bại, thân thể vì vậy mà chấn động khiến cho sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.
Bọn người Hạ Hầu Túc Ngọc thấy cảnh này tim muốn nhảy ra ngoài. Các nàng căng thẳng nhìn Tô Trường An, dường như chỉ cần tình huống của Tô Trường An có chút không đúng, các nàng liền sẽ chạy đến tiếp ứng hắn.
Nếu là người bình thường, lúc này phát giác có điều không đúng liền dĩ nhiên sẽ vứt bỏ.
Nhưng Tô Trường An lại không giống vậy, tên này vẻ ngoài gầy yếu thậm chí mang theo dáng vẻ thiếu niên thư sinh nhưng trong lòng lại có sự ngoan cường.
Hắn lại một lần nữa triệu tập ý niệm của mình thử đem “Ý” của bản thân đánh vào bên trong miếng tinh linh vừa mới hình thành kia.
Thân thể của hắn lại chấn động, “Ý” của hắn lần nữa dội trở lại. Ngay cả sắc mặt của hắn cũng vì vậy mà trở nên càng tái nhợt.
Trường An!
Tô công tử!
Ba người Hạ Hầu Túc Ngọc thét một tiếng kinh hãi liền vội vàng định chạy tới, nhìn thấy sắc mặt Tô Trường An tái nhợt đến đáng sợ tất nhiên nét lo lắng trên mặt và tình cảm bộc lộ trong lời nói là không hề giả.
Nhưng có lẽ vì hai lần thất bại làm cho Tô Trường An có chút suy yếu, lại có lẽ làm hắn chấp mê mà phá cảnh.
Tô Trường An đối với chúng nữ kinh hô cùng ân cần như là bỏ ngoài tai không nghe thấy, hắn lần nữa ngồi thẳng người, một cơn tức giận xông lên đầu. Hắn cắn răng một cái gần như điều động lực lượng toàn thân, lần nữa đưa “Ý” đánh vào bên trong đạo tinh linh kia.
Lúc này tâm thần hắn kịch chấn, chỉ nghe phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Tô Trường An, sắc mặt hắn cũng theo đó mà ủ rũ.
Chúng nữ bị dọa tới hoa dung thất sắc (để vậy cho hay), các nàng vô thức liền muốn xông lên xem xét thương thế của Tô Trường An.
Nhưng vào lúc này đây một bóng người mang theo tử điện lôi quang hiện lên, đợi các nàng kịp phản ứng thì Sở Tích Phong đã đứng trước người Tô Trường An rồi.
Chỉ thấy y cau mày, giơ tay muốn đặt trên đỉnh đầu Tô Trường An. Y là muốn giúp Tô Trường An chữa thương.
Trong lòng chúng nữ an tâm một chút, dù sao có Sở Tích Phong thực lực cao cường, nếu y ra tay nghĩ Tô Trường An cũng sẽ không có gì trở ngại.
Nhưng để cho mọi người không thể tưởng được chính là lúc tay của Sở Tích Phong trong nháy mắt sắp phóng tới đỉnh đầu của Tô Trường An, hắn lại chợt vươn ra tay của mình.
Sở Tích Phong ngây ngẩn cả người, y có thể thấy được Tô Trường An bị thương rất nặng nhưng lại không rõ vì cái gì Tô Trường An lại ngăn mình chữa thương.
Sở tiền bối. . . Để cho ta. . . Thử lại lần nữa. Bởi vì tổn thương đến nội phủ nên Tô Trường An nói chuyện cũng cố hết sức, nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tích Phong, y lại bị ánh mắt của hắn làm chấn động.
Cặp mắt kia sáng ngời lại mang theo vui vẻ trong đó.
Đúng vậy, Tô Trường An chợt nở nụ cười, cười rất vui vẻ nhưng máu tươi cũng theo khóe miệng của hắn chảy xuống. Hắn nói ra lần nữa: Để cho ta thử lại lần nữa, ta giống như đã hiểu!
Sở Tích Phong sững sờ, y đại khái có thể biết được Tô Trường An hiểu ý chỉ cái gì.
Đây là một sự kiện rất khó lường, dùng Tụ Linh cảnh lĩnh ngộ ra “Ý”. Theo lý thuyết phải là thiên đại cơ duyên, nhưng Sở Tích Phong có chút do dự bởi vì y cảm giác được tình huống bên trong cơ thể Tô Trường An rối loạn, nếu trị liệu chậm trễ thì chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.
Lý trí của y nói cho y biết nên lập tức ngăn Tô Trường An lại nhưng ánh sáng rực rỡ trong mắt nam hài này, chỗ hắn muốn vươn tới, lại khiến cho y có chút dao động.
Ngay lúc y còn do dự, một âm thanh già nua chợt vang lên trong Ngọc Hành các.
Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ. Tích Phong, để cho nó đi thôi.
Tâm tình Tô Trường An cực kỳ kém.
Hắn đã ngồi ở chỗ này một ngày một đêm, vẫn như trước không nghĩ được một tí phương pháp phá cảnh.
Hắn đã kẹt tại cảnh này gần một tháng rồi, đã dùng qua rất nhiều phương pháp, thậm chí còn tại bên trong đan điền của mình cưỡng ép xuống hai khỏa đạo uẩn tinh linh bất đồng, nhưng làm như vậy kết quả thiếu chút nữa khiến hắn tự bạo mà chết. Nếu không phải Sở Tích Phong kịp thời ra tay, chỉ sợ mạng hắn đã tong rồi.
Mà hắn cũng không muốn dừng tại một bước này, hắn muốn mạnh mẽ hơn, không muốn cho Thần huyết bên trong cơ thể mình thức tỉnh. Hắn đã hứa với Ngô Đồng phải chờ được tới lúc nàng tìm hắn, trước thời điểm đó hắn không thể bại bởi quái vật trong người mình. Như mấy tháng trước tại Mẫu Đan Các, quái vật kia từng có một lần dị động, nó khiến Tô Trường An ý thức được tại thời điểm hắn không biết, nó đang dùng phương pháp không rõ từng bước một trở nên mạnh mẽ.
Cho nên Tô Trường An không thể dừng lại, hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Vì vậy hắn tại diễn võ trường đã khô tọa một ngày một đêm nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Miếng tinh linh thứ chín, Đao Ý không được, Chân Hỏa cũng không được.
Tô Trường An cau mày thầm nghĩ.
Vậy đến cùng nên làm thế nào cho phải!
Trong lòng của hắn không khỏi có chút vội vàng xao động, vấn đề như vậy tại một tháng qua hắn đã hỏi bản thân vô số lần.
Một hồi gió thu thổi tới mang theo chút hàn ý.
Tâm Tô Trường An xao động thoáng vững vàng một cái, hắn ý thức được vội vàng xao động như vậy là không làm nên chuyện gì. Hắn dứt khoát thu hồi Linh Viêm của bản thân, tùy ý cho gió lạnh thổi qua hai má của hắn.
Rốt cuộc tâm hắn trầm xuống.
Giờ khắc này bỗng nhiên một cái ý niệm nhảy ra trong lòng hắn.
Đã Đao Ý cùng Chân Hỏa tinh linh không thể tu luyện, vậy không bằng liền tu luyện ra một miếng tinh linh khác với bọn họ.
Tô Trường An bắt được mấu chốt của sự tình, hắn nhạy cảm ý thức được, đây là biện pháp phá cảnh tốt nhất. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên chút vui vẻ, nhưng rất nhanh lại chìm xuống.
Nếu không tu Đao Ý, cũng không tu Chân Hỏa, vậy hắn có thể tu cái gì đây?
Hắn lần nữa lâm vào khốn cảnh.
Thêm một khắc trôi qua, tâm tình bất định trên mặt hắn như là đang giãy dụa chút gì nhưng cuối cùng lông mày hắn nhíu lại dường như quyết tâm làm việc gì đó.
Khi đó quanh thân hắn lóe linh quang, từng đạo Linh Viêm cùng Đao Ý phún mạnh mà ra, đó là lúc hắn toàn lực vận chuyển linh lực trong đan điền mình.
Biến hóa như thế để cho nữ hài chung quanh cả kinh, thần sắc bất an của các nàng tại thời khắc này càng trở nên căng thẳng không gì sánh được, bởi vì bọn nàng biết rõ, Tô Trường An lại bắt đầu trùng kích Cửu Tinh cảnh rồi.
Mà trong Ngọc Hành các, Ngọc Hành đem mắt híp lại thành một khe hở bỗng khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt, lão thì thào lẩm bẩm: Lại muốn bắt đầu sao?
Đến Sở Tích Phong đứng bên cạnh tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, linh lực quanh thân hắn lưu chuyển kèm theo điện quang màu tím, xem bộ dáng là đã chuẩn bị xong nếu có cái gì không đúng, tùy thời liền xuất thủ cứu Tô Trường An.
Đúng vậy, Tô Trường An lại bắt đầu một lần trùng kích Cửu Tinh cảnh rồi. Hắn điên cuồng vận chuyển linh lực, đem Đao Ý cùng Linh Viêm trong cơ thể không ngừng phóng ra ngoài, trước hết hắn muốn hao sạch linh lực bên trong bản thân tinh linh, như vậy có thể giảm bớt dị biến lúc miếng tinh linh thứ chín được tu thành cùng với tám miếng tinh linh còn lại.
Hắn dùng không kém nửa khắc thời gian hoàn thành chuyện này, sau đó sắc mặt hắn trầm xuống quát nhẹ một tiếng, trong nháy mắt dùng hắn làm trung tâm trong phương viên mấy chục thước linh lực như nhận được sắc lệnh nào đó mà như biển gầm núi thét lao về phía Tô Trường An.
Linh khí kia xuyên qua tứ chi bách hải của hắn, xông qua kỳ kinh bát mạch, cuối cùng tụ tập tại đan điền của hắn.
Ý niệm trong nội tâm Tô Trường An khẽ động, những linh khí kia liền hướng một chỗ bắt đầu khởi động, thời gian trôi qua dần hình thành một khỏa tinh linh sơ khai. Quá trình này nói thì đơn giản thực sự tiêu hao gần một canh giờ của Tô Trường An, đương nhiên đối với việc tu ra một miếng tinh linh với thời gian như vậy là nhanh quá sức tưởng tượng. Nhưng Tô Trường An chính xác đã lập lại quá trình này mấy chục lần rồi, hơn nữa linh lực dự trữ trong cơ thể cũng đủ để hình thành tinh linh, nên hết thảy những việc này mới có vẻ dễ dàng với hắn như vậy.
Một bước này hắn đi mấy mươi lần, một lần so với lần trước càng thành thục, nhưng một bước sau hắn đi lại càng hung hiểm.
Tô Trường An bắt buộc bản thân tĩnh tâm, hắn cuối cùng biết rõ một bước mấu chốt nhất đến rồi. Điều hắn cần làm là lấy tinh linh đánh vào đạo uẩn. Hắn thử qua rất nhiều phương pháp, đánh vào Đao Ý, đánh vào Chân Hỏa, hoặc là đánh vào đồng loạt cả hai hay không đánh vào cái nào cả. Nhưng tất cả đều thất bại.
Còn lần này, hắn muốn đánh vào chính là “Ý” của hắn.
Đúng vậy, là “Ý” của hắn. Không phải Mạc Thính Vũ, cũng không phải Ngô Đồng, mà là hắn, “Ý” chỉ thuộc về Tô Trường An. Đây là đồ vật hắn ngộ ra trong sáu tháng tu luyện này, hắn biết rõ cái gọi là “Ý” này không hề thành thục. Nhưng hắn nguyện ý thử một lần, hoặc là nói Tô Trường An muốn mượn một lần này ma luyện “Ý” của hắn, làm cho nó hoàn thiện.
“Ý” là một thứ đồ vật rất huyền diệu, thuyết bất thanh đạo bất minh (không thể nói rõ), rồi lại tồn tại một cách chân thậg.
Tô Trường An thử đem nó đánh vào bên trong tinh linh, hắn đã thất bại, thân thể vì vậy mà chấn động khiến cho sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.
Bọn người Hạ Hầu Túc Ngọc thấy cảnh này tim muốn nhảy ra ngoài. Các nàng căng thẳng nhìn Tô Trường An, dường như chỉ cần tình huống của Tô Trường An có chút không đúng, các nàng liền sẽ chạy đến tiếp ứng hắn.
Nếu là người bình thường, lúc này phát giác có điều không đúng liền dĩ nhiên sẽ vứt bỏ.
Nhưng Tô Trường An lại không giống vậy, tên này vẻ ngoài gầy yếu thậm chí mang theo dáng vẻ thiếu niên thư sinh nhưng trong lòng lại có sự ngoan cường.
Hắn lại một lần nữa triệu tập ý niệm của mình thử đem “Ý” của bản thân đánh vào bên trong miếng tinh linh vừa mới hình thành kia.
Thân thể của hắn lại chấn động, “Ý” của hắn lần nữa dội trở lại. Ngay cả sắc mặt của hắn cũng vì vậy mà trở nên càng tái nhợt.
Trường An!
Tô công tử!
Ba người Hạ Hầu Túc Ngọc thét một tiếng kinh hãi liền vội vàng định chạy tới, nhìn thấy sắc mặt Tô Trường An tái nhợt đến đáng sợ tất nhiên nét lo lắng trên mặt và tình cảm bộc lộ trong lời nói là không hề giả.
Nhưng có lẽ vì hai lần thất bại làm cho Tô Trường An có chút suy yếu, lại có lẽ làm hắn chấp mê mà phá cảnh.
Tô Trường An đối với chúng nữ kinh hô cùng ân cần như là bỏ ngoài tai không nghe thấy, hắn lần nữa ngồi thẳng người, một cơn tức giận xông lên đầu. Hắn cắn răng một cái gần như điều động lực lượng toàn thân, lần nữa đưa “Ý” đánh vào bên trong đạo tinh linh kia.
Lúc này tâm thần hắn kịch chấn, chỉ nghe phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Tô Trường An, sắc mặt hắn cũng theo đó mà ủ rũ.
Chúng nữ bị dọa tới hoa dung thất sắc (để vậy cho hay), các nàng vô thức liền muốn xông lên xem xét thương thế của Tô Trường An.
Nhưng vào lúc này đây một bóng người mang theo tử điện lôi quang hiện lên, đợi các nàng kịp phản ứng thì Sở Tích Phong đã đứng trước người Tô Trường An rồi.
Chỉ thấy y cau mày, giơ tay muốn đặt trên đỉnh đầu Tô Trường An. Y là muốn giúp Tô Trường An chữa thương.
Trong lòng chúng nữ an tâm một chút, dù sao có Sở Tích Phong thực lực cao cường, nếu y ra tay nghĩ Tô Trường An cũng sẽ không có gì trở ngại.
Nhưng để cho mọi người không thể tưởng được chính là lúc tay của Sở Tích Phong trong nháy mắt sắp phóng tới đỉnh đầu của Tô Trường An, hắn lại chợt vươn ra tay của mình.
Sở Tích Phong ngây ngẩn cả người, y có thể thấy được Tô Trường An bị thương rất nặng nhưng lại không rõ vì cái gì Tô Trường An lại ngăn mình chữa thương.
Sở tiền bối. . . Để cho ta. . . Thử lại lần nữa. Bởi vì tổn thương đến nội phủ nên Tô Trường An nói chuyện cũng cố hết sức, nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tích Phong, y lại bị ánh mắt của hắn làm chấn động.
Cặp mắt kia sáng ngời lại mang theo vui vẻ trong đó.
Đúng vậy, Tô Trường An chợt nở nụ cười, cười rất vui vẻ nhưng máu tươi cũng theo khóe miệng của hắn chảy xuống. Hắn nói ra lần nữa: Để cho ta thử lại lần nữa, ta giống như đã hiểu!
Sở Tích Phong sững sờ, y đại khái có thể biết được Tô Trường An hiểu ý chỉ cái gì.
Đây là một sự kiện rất khó lường, dùng Tụ Linh cảnh lĩnh ngộ ra “Ý”. Theo lý thuyết phải là thiên đại cơ duyên, nhưng Sở Tích Phong có chút do dự bởi vì y cảm giác được tình huống bên trong cơ thể Tô Trường An rối loạn, nếu trị liệu chậm trễ thì chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.
Lý trí của y nói cho y biết nên lập tức ngăn Tô Trường An lại nhưng ánh sáng rực rỡ trong mắt nam hài này, chỗ hắn muốn vươn tới, lại khiến cho y có chút dao động.
Ngay lúc y còn do dự, một âm thanh già nua chợt vang lên trong Ngọc Hành các.
Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ. Tích Phong, để cho nó đi thôi.
/743
|