Tô Trường An dẫn ba vạn quân Tây Lương dùng thời gian không chênh lệch lắm là hai ngày mới đi tới bãi Đầu Hổ.
Lúc đó, Hồng Ngọc và rất nhiều tướng lĩnh đã đợi chờ ở đó từ lâu.
Những tướng lĩnh này nói chung đều là tướng quân được các gia tộc ở Giang Đông giữ lại, Tô Trường An cùng bọn họ cũng không quen biết, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua hung danh của Tô Trường An, khi nhìn rõ bộ dáng của hung danh truyền thuyết này chẳng qua là một người chỉ tầm hai mươi tuổi, mọi người đều sững sờ, nhưng liền rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chắp tay hành lễ với Tô Trường An.
Gặp qua chủ tướng.
Bọn họ đồng thanh gọi.
Ừ... Tô Trường An khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại, rồi sau đó ánh mắt hắn đặt ở trên người Hồng Ngọc ở bên cạnh. Những ngày này, cực khổ cho ngươi rồi, Hồng Ngọc tỷ.
Hồng Ngọc một thân một mình dẫn mười hai vạn đại quân Giang Đông đóng giữ bên cạnh bờ Ly Giang, thực sự cực nhọc vất vả, trong lòng Tô Trường An rất áy náy đối với chuyện này.
Mà lúc này, sau lưng Tô Trường An cũng đi ra ba cái thân ảnh.
Bọn hắn phân biệt chính là ba đại thống soái của quân Tây Lương.
Thứ nhất là Cố Nha Lãng, người đi theo Tô Trường An trên đường từ thành Lai Vân, người này hiển nhiên không cần nói năng rườm rà.
Thứ hai là một vị trung niên dáng người khôi ngô, trên dưới bốn mươi tuổi, trên mặt chữ quốc sinh ra một vết sẹo thật dài, gọi là Miêu Vĩnh Sơn, xuất thân quân ngũ, tu vi hiện tại là Hồn Thủ, nhưng có thể xuất chinh thiện chiến, là vị tướng tài hiếm có.
Thứ ba cũng là một người nam tử trung niên, nhưng dáng người mảnh mai, bên ngoài cũng cực kỳ bình thường, không cao lớn thô kệch giống như Miêu Vĩnh Sơn. Tên cũng cực kỳ thú vị, gọi là Ôn Tử Ngọc. Tên này nghe vào không giống như thần chết tung hoành sa trường, trái lại càng giống những nho sinh ngâm thơ làm phú.
Mà trên thực tế, theo như chính Ôn Tử Ngọc nói, cha mẹ của gã đặt cái tên này cho gã đúng là hy vọng gã dựa vào đọc sách mà vượt trội mọi người, chỉ là đáng tiếc gia đạo của gã sa sút, cha mẹ chết oan chết uổng, bản thân vì mưu sinh liền theo người làm giặc cỏ, về sau bị Bắc Thông Huyền thu phục, làm một tên võ tốt.
Gã là người thông minh, trên chiến trường lại có can đảm dốc sức liều mạng, rất nhanh được đề bạt một đường ngồi xuống vị trí thống soái.
Dùng lời của Bắc Thông Huyền mà nói, quân Tây Lương của y hơn mười vạn người, vô số tướng tài, nhưng chủ soái, lại chỉ có duy nhất hai người Hồng Ngọc cùng Tử Ngọc.
Ba người cùng Hồng Ngọc đều là chiến hữu ở trên chiến trường Tây Lương đẫm máu chiến đấu hăng hái, lâu ngày không gặp lúc này được gặp nhau hiển nhiên cực kỳ kích động, tránh không được hàn huyên một hồi.
Rồi sau đó, Hồng Ngọc quay đầu nhìn về phía Tô Trường An nói: Trường An, ngươi cấp bách điều binh đến đây như vậy, lại lệnh cho ta chuẩn bị đò ngang là chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh lén thành Lâm Sa?
Tô Trường An vừa điều quân lại phân phó nàng chuẩn bị đò ngang, mục đích rất rõ ràng là chuẩn bị mang quân vượt sông.
Nhưng điều khiến Hồng Ngọc nghĩ mãi mà không rõ, Giang Đông lúc này từng cái phương diện vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, vượt sông mà đi, dù cho tập kích bất ngờ thành Lâm Sa thành công, nhưng tham dự chiến loạn ở Trung Nguyên quá sớm cũng không mang lại ích lợi nào cho Giang Đông.
Nàng mặc dù không cùng Tô Trường An tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết Tô Trường An không phải là người hồ đồ như vậy, do đó mới có nghi vấn này.
Tô Trường An đương nhiên biết rõ nghi vấn trong lòng Hồng Ngọc, hắn cười cười nói ra: lần này không phải đoạt thành, chỉ vì lấy người.
Lấy người? Hồng Ngọc nghe vậy lại càng nghi hoặc, nàng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là người phương nào quan trọng như vậy, Tô Trường An cần phải gióng trống khua chiêng phái ra đội quân Tây Lương mạnh như vậy.
Nhưng Tô Trường An hiển nhiên cũng không có ý nói nhiều, hắn dặn dò: giờ Hợi (21-23h) tối nay vượt sông, phiền toái Hồng Ngọc tỷ bày trận ở trước sông lớn, bất cứ người nào vượt sông đều ngăn lại cho ta, nhưng chớ tổn thương tính mạng họ, đợi ta trở về đều có quyết định.
Hồng Ngọc thấy bộ dáng như vậy hiển nhiên cũng không dám hỏi nhiều, nàng lông mày vững vàng khẽ gật đầu, nói ra: Hồng Ngọc tuân lệnh!
...
Chung An cùng Dịch Dương Châu lại về tới thành Lâm Sa một lần nữa.
So với trấn thủ thành Lâm Sa lần trước, theo dõi vị Tinh Vẫn trẻ tuổi của Sở gia kia có vượt qua sông hay không, lúc này đây, Tư Mã Hủ phái cho bọn chúng đến đây cũng không phải chuyện tốt.
Ừ, hoặc có thể nói, việc cần làm lúc này so với lần trước còn nát hơn trăm lần, nghìn lần.
Chuyện tồi tệ này, làm không tốt, kết quả chính là rơi đầu, nếu làm xong, lại để tiếng xấu muôn đời, đời đời đều sẽ bị người đâm cột sống .
Chung An cùng Dịch Dương Châu dù gì cũng là Thần tướng triều Đại Ngụy, hiển nhiên là không muốn làm chuyện như vậy, nhưng khi Tư Mã Hủ ném lỗ tai trái một người phụ thân, ngón trỏ một người hài tử ở trước mặt bọn chúng. Bọn chúng rốt cuộc thu hồi đáy lòng bất mãn, dẫn mười vạn đại quân đi tới thành Lâm Sa.
Ban đêm.
Hai vị Thần Tướng đại nhân vô cùng buồn chán như thường lên trên thành Lâm Sa uống rượu.
Chung Tướng quân, ngươi nói bệ hạ thực sự ngốc nghếch chui vào trong thành Lâm Sa sao? Dịch Dương Châu tự mình uống hết một ly rượu trong, mặt ửng hồng hỏi.Chung An nghe vậy, thở dài một hơi, Tư Mã Hủ là nhân vật bậc nào, lão sẽ tính sai sao?
Nói xong, Chung An cũng ngửa đầu uống chén thanh tửu, vả lại, thiên hạ này đã loạn đến tình trạng như vậy, ngoại trừ Giang Đông, còn có chỗ nào để bệ hạ có thể an thân?
Giang Đông chính là nơi an thân sao? Ta nghe nói Tô Trường An đã về tới Giang Đông, tại đó chuyên cần luyện binh mã, xem ra cũng là một chủ không thích nhàn rỗi. Dịch Dương Châu mắt say lờ đờ mông lung cảm thán nói.
Nói đến Tô Trường An cũng đúng a, triều đình truy sát hắn nhiều năm như vậy, cũng không thể bắt hắn được, hôm nay trái lại, ngồi trên vị trí thủ lĩnh Giang Đông, chờ hắn mạt binh lịch ngựa, thiên hạ này chỉ sợ càng không thể sống yên ổn. Chung An nói.
Ta thấy chưa hẳn. Dịch Dương Châu vào lúc đó cũng vỗ vỗ cái bàn, nói ra: Tô Trường An nói như thế nào cũng là người Thiên Lam, dân chúng thiên hạ trong loạn thế này trông mong là cái gì? Không phải là triều đình Đại Ngụy của ta và ngươi, không phải là đại quân Tả Ngọc Thành ở Tây Thục, lại càng không phải là thứ đồ lau nhà Man tử kia, chỉ có thể chờ mong Thiên Lam viện đấy....
Chung An nghe vậy vẻ mặt biến đổi, y vội đưa tay bưng kín miệng Dịch Dương Châu, vẻ mặt lo lắng nói ra: Tướng quân ăn nói cẩn thận a. Nói xong ánh mắt còn có ý liếc qua bốn phía những binh lính đang tuần tra, tựa hồ ám chỉ với Dịch Dương Châu mấy thứ gì đó.
Tư Mã Hủ từ trước đến nay sở trường diệt trừ đối lập, những năm gần đây những người không hợp chính kiến với lão sớm đã vì các loại tội danh có hoặc không có mà bị bắt lấy cả nhà, bọn chúng mặc dù người ở thành Lâm Sa, khó tránh khỏi trong mười vạn đại quân sẽ có tai mắt của Tư Mã Hủ.
Nhưng Dịch Dương Châu hiển nhiên đã uống đến mức thần sắc có chút ngẩn ngơ, gã gạt tay Chung An ra, theo men say hét lên: sao? Ngươi sợ lão già Tư Mã kia vậy?
Ngươi sợ ta cũng không sợ, nếu không phải lão giữ phụ thân của ta, lão tử đã sớm liều mạng với lão. Dịch Dương Châu nói như vậy, lại rót tiếp một ly thanh tửu, dường như muốn dùng cái này để cọ rửa buồn khổ trong lòng mình.
Tốt xấu chúng ta cũng là Thần tướng Đại Ngụy, lão lại lệnh cho chúng ta đến chặn giết hoàng đế của mình, đây đâu phải là đạo lý của kẻ dưới? Đây là chuyện đại nghịch bất đạo đến bực nào?
Sớm biết như thế, năm đó ta sẽ không theo mệnh lệnh của lão trở lại Trung Nguyên, cùng Bắc Thông Huyền một chỗ chết trận ở Tây Lương cũng tốt hơn bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như lúc này!
Ài... Buồn khổ của Dịch Dương Châu cũng là buồn khổ của Chung An, y nghe vậy buồn rầu trong lòng luôn luôn bị đè nặng cũng bắt đầu chuyển động, y thở dài một hơi rốt cuộc thu hồi tâm tư ngăn cản Dịch Dương Châu ăn nói bậy bạ, bưng chén rượu lên mượn rượu tiêu sầu, nhưng chén rượu đã đến bên miệng lại cảm thấy một chén rượu khó có thể tưới đi ưu sầu trong lòng, dứt buông chén rượu kia, cầm bầu rượu trên bàn lên ngửa đầu há miệng uống một ngụm lớn.
Dịch huynh nói đúng a, sống như thế, thật đúng không bằng cùng Bắc Thông Huyền sảng khoái chết trận ở Tây Lương. Ít nhất trăm năm sau còn giữ được một bộ tên hay, sao có thể giống như lúc này.
Hai người cùng lúc đó liếc nhìn nhau, đều nhìn ra buồn khổ trong mắt đối phương giống như mình, nhưng lại lại không thể làm gì, chỉ có thể là trầm mặc uống vào thanh tửu.
Ngay lúc hai người cụng chén, cảm giác say đang đậm đà, sĩ tốt ở bên cạnh bọn chúng chịu trách nhiệm theo dõi động tĩnh con mắt chợt ngưng tụ, loáng thoáng trông thấy trong nước sông tối tăm giống như có đồ vật nào đó vượt sông đến đây.
Y không dám lãnh đạm, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Chung An cùng Dịch Dương Châu, quỳ một chân trên đất, nói ra: bẩm báo tướng quân, trên mặt sông có dị động.
Dịch Dương Châu uống đến say sưa khoát tay áo cực kỳ không vui nói: Cái gì mặt sông hay không mặt sông, dị động hay không dị động, chúng ta là tới bắt người, không phải là thủ thành đấy, quan tâm nó làm gì, đến Chung huynh cùng ta uống một ly.
Nói xong Dịch Dương Châu liền giơ lên chén rượu trong tay nhìn về phía Chung An, Chung An giờ phút này cũng say mèm, y chưa phát giác ra sự việc, cũng say ngà ngà giơ chén rượu về phía Dịch Dương Châu.
Hai người đang muốn cụng nhau chén rượu, cũng vào lúc đó, lại có một vị binh lính tuần tra bước nhanh chạy tới, lớn tiếng nói: bẩm báo hai vị tướng quân, bóng dáng thuyền lay động trên mặt sông, dường như có tinh kỳ tung bay.
Lão tử nói, quan tâm thuyền nó là gì, cờ gì... Dịch Dương Châu cực kỳ không vui quay đầu, sẽ nổi giận với những sĩ tốt kia, nhưng lời nói mới được một nửa, gã chợt ý thức được mấy thứ gì đó, vội vàng hỏi: tinh kỳ? Ta lại hỏi ngươi, húy danh ghi trên cờ kia là gì?
Tiểu nhân ngu dốt không nhìn rõ lắm, nhưng dường như là một cái chữ Tô. Sĩ tốt kia nào dám đi sờ lông mày Dịch Dương Châu, lập tức vội vàng đáp lại, e sợ dẫn tới nửa phần bất mãn của Thần tướng đại nhân.
Cái gì? Dịch Dương Châu nghe vậy giật mình một cái, cảm giác say lập tức tản đi phân nửa, gã vào lúc đó quay đầu nhìn về phía Chung An ở một bên, vẻ mặt vị Thần tướng đại nhân này cùng lúc đó cũng trở nên ngưng trọng.
Giống như đã có ăn ý, hai người hầu như cùng một lúc buông chén rượu trong tay xuống, bước nhanh đi tới trước đầu tường kia, dõi mắt nhìn về phía mặt sông phương xa.
Chỉ thấy trên nước sông lớn trào lên, từng chiếc đò ngang lướt sông lớn mà đến, phía trên ngồi đầy binh lính đang mặc áo giáp, đao kích trong tay, mà phía trước từng thuyền đều tung bay lấy một lá cờ thật to, dùng chỉ hồng thêu thành chữ Tô.
Bọn chúng rất nhanh phát hiện đi phía trước đội ngũ thuyền ngang, một vị nam tử đứng đầu, lưng đeo đao kiếm, quần áo tung bay trong gió đêm.
Hắn dường như cùng lúc đó cảm nhận được ánh mắt của hai người, cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Cho dù cách xa nhau vài dặm, hai người vẫn như cũ từ trong ánh mắt của hắn cảm nhận được một cỗ hàn ý trước đây chưa từng có.
Trong lòng hai người phát lạnh.
Đây là một màn quá quen thuộc.
Năm đó cũng ở trên thành Lâm Sa này, cũng trong buổi tối như vậy.
Đao khách kia đứng ngạo nghễ trên nước sông, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lại giống như nhìn xuống.
Hôm nay đao khách đổi lại là thiếu niên, áo trắng đổi lại là áo giáp.
Nhưng không đổi chính là, đáy lòng hai người giờ phút này giống như năm đó khó có thể tự mình kiềm chế sợ hãi.
Lúc đó, Hồng Ngọc và rất nhiều tướng lĩnh đã đợi chờ ở đó từ lâu.
Những tướng lĩnh này nói chung đều là tướng quân được các gia tộc ở Giang Đông giữ lại, Tô Trường An cùng bọn họ cũng không quen biết, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua hung danh của Tô Trường An, khi nhìn rõ bộ dáng của hung danh truyền thuyết này chẳng qua là một người chỉ tầm hai mươi tuổi, mọi người đều sững sờ, nhưng liền rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chắp tay hành lễ với Tô Trường An.
Gặp qua chủ tướng.
Bọn họ đồng thanh gọi.
Ừ... Tô Trường An khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại, rồi sau đó ánh mắt hắn đặt ở trên người Hồng Ngọc ở bên cạnh. Những ngày này, cực khổ cho ngươi rồi, Hồng Ngọc tỷ.
Hồng Ngọc một thân một mình dẫn mười hai vạn đại quân Giang Đông đóng giữ bên cạnh bờ Ly Giang, thực sự cực nhọc vất vả, trong lòng Tô Trường An rất áy náy đối với chuyện này.
Mà lúc này, sau lưng Tô Trường An cũng đi ra ba cái thân ảnh.
Bọn hắn phân biệt chính là ba đại thống soái của quân Tây Lương.
Thứ nhất là Cố Nha Lãng, người đi theo Tô Trường An trên đường từ thành Lai Vân, người này hiển nhiên không cần nói năng rườm rà.
Thứ hai là một vị trung niên dáng người khôi ngô, trên dưới bốn mươi tuổi, trên mặt chữ quốc sinh ra một vết sẹo thật dài, gọi là Miêu Vĩnh Sơn, xuất thân quân ngũ, tu vi hiện tại là Hồn Thủ, nhưng có thể xuất chinh thiện chiến, là vị tướng tài hiếm có.
Thứ ba cũng là một người nam tử trung niên, nhưng dáng người mảnh mai, bên ngoài cũng cực kỳ bình thường, không cao lớn thô kệch giống như Miêu Vĩnh Sơn. Tên cũng cực kỳ thú vị, gọi là Ôn Tử Ngọc. Tên này nghe vào không giống như thần chết tung hoành sa trường, trái lại càng giống những nho sinh ngâm thơ làm phú.
Mà trên thực tế, theo như chính Ôn Tử Ngọc nói, cha mẹ của gã đặt cái tên này cho gã đúng là hy vọng gã dựa vào đọc sách mà vượt trội mọi người, chỉ là đáng tiếc gia đạo của gã sa sút, cha mẹ chết oan chết uổng, bản thân vì mưu sinh liền theo người làm giặc cỏ, về sau bị Bắc Thông Huyền thu phục, làm một tên võ tốt.
Gã là người thông minh, trên chiến trường lại có can đảm dốc sức liều mạng, rất nhanh được đề bạt một đường ngồi xuống vị trí thống soái.
Dùng lời của Bắc Thông Huyền mà nói, quân Tây Lương của y hơn mười vạn người, vô số tướng tài, nhưng chủ soái, lại chỉ có duy nhất hai người Hồng Ngọc cùng Tử Ngọc.
Ba người cùng Hồng Ngọc đều là chiến hữu ở trên chiến trường Tây Lương đẫm máu chiến đấu hăng hái, lâu ngày không gặp lúc này được gặp nhau hiển nhiên cực kỳ kích động, tránh không được hàn huyên một hồi.
Rồi sau đó, Hồng Ngọc quay đầu nhìn về phía Tô Trường An nói: Trường An, ngươi cấp bách điều binh đến đây như vậy, lại lệnh cho ta chuẩn bị đò ngang là chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh lén thành Lâm Sa?
Tô Trường An vừa điều quân lại phân phó nàng chuẩn bị đò ngang, mục đích rất rõ ràng là chuẩn bị mang quân vượt sông.
Nhưng điều khiến Hồng Ngọc nghĩ mãi mà không rõ, Giang Đông lúc này từng cái phương diện vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, vượt sông mà đi, dù cho tập kích bất ngờ thành Lâm Sa thành công, nhưng tham dự chiến loạn ở Trung Nguyên quá sớm cũng không mang lại ích lợi nào cho Giang Đông.
Nàng mặc dù không cùng Tô Trường An tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết Tô Trường An không phải là người hồ đồ như vậy, do đó mới có nghi vấn này.
Tô Trường An đương nhiên biết rõ nghi vấn trong lòng Hồng Ngọc, hắn cười cười nói ra: lần này không phải đoạt thành, chỉ vì lấy người.
Lấy người? Hồng Ngọc nghe vậy lại càng nghi hoặc, nàng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là người phương nào quan trọng như vậy, Tô Trường An cần phải gióng trống khua chiêng phái ra đội quân Tây Lương mạnh như vậy.
Nhưng Tô Trường An hiển nhiên cũng không có ý nói nhiều, hắn dặn dò: giờ Hợi (21-23h) tối nay vượt sông, phiền toái Hồng Ngọc tỷ bày trận ở trước sông lớn, bất cứ người nào vượt sông đều ngăn lại cho ta, nhưng chớ tổn thương tính mạng họ, đợi ta trở về đều có quyết định.
Hồng Ngọc thấy bộ dáng như vậy hiển nhiên cũng không dám hỏi nhiều, nàng lông mày vững vàng khẽ gật đầu, nói ra: Hồng Ngọc tuân lệnh!
...
Chung An cùng Dịch Dương Châu lại về tới thành Lâm Sa một lần nữa.
So với trấn thủ thành Lâm Sa lần trước, theo dõi vị Tinh Vẫn trẻ tuổi của Sở gia kia có vượt qua sông hay không, lúc này đây, Tư Mã Hủ phái cho bọn chúng đến đây cũng không phải chuyện tốt.
Ừ, hoặc có thể nói, việc cần làm lúc này so với lần trước còn nát hơn trăm lần, nghìn lần.
Chuyện tồi tệ này, làm không tốt, kết quả chính là rơi đầu, nếu làm xong, lại để tiếng xấu muôn đời, đời đời đều sẽ bị người đâm cột sống .
Chung An cùng Dịch Dương Châu dù gì cũng là Thần tướng triều Đại Ngụy, hiển nhiên là không muốn làm chuyện như vậy, nhưng khi Tư Mã Hủ ném lỗ tai trái một người phụ thân, ngón trỏ một người hài tử ở trước mặt bọn chúng. Bọn chúng rốt cuộc thu hồi đáy lòng bất mãn, dẫn mười vạn đại quân đi tới thành Lâm Sa.
Ban đêm.
Hai vị Thần Tướng đại nhân vô cùng buồn chán như thường lên trên thành Lâm Sa uống rượu.
Chung Tướng quân, ngươi nói bệ hạ thực sự ngốc nghếch chui vào trong thành Lâm Sa sao? Dịch Dương Châu tự mình uống hết một ly rượu trong, mặt ửng hồng hỏi.Chung An nghe vậy, thở dài một hơi, Tư Mã Hủ là nhân vật bậc nào, lão sẽ tính sai sao?
Nói xong, Chung An cũng ngửa đầu uống chén thanh tửu, vả lại, thiên hạ này đã loạn đến tình trạng như vậy, ngoại trừ Giang Đông, còn có chỗ nào để bệ hạ có thể an thân?
Giang Đông chính là nơi an thân sao? Ta nghe nói Tô Trường An đã về tới Giang Đông, tại đó chuyên cần luyện binh mã, xem ra cũng là một chủ không thích nhàn rỗi. Dịch Dương Châu mắt say lờ đờ mông lung cảm thán nói.
Nói đến Tô Trường An cũng đúng a, triều đình truy sát hắn nhiều năm như vậy, cũng không thể bắt hắn được, hôm nay trái lại, ngồi trên vị trí thủ lĩnh Giang Đông, chờ hắn mạt binh lịch ngựa, thiên hạ này chỉ sợ càng không thể sống yên ổn. Chung An nói.
Ta thấy chưa hẳn. Dịch Dương Châu vào lúc đó cũng vỗ vỗ cái bàn, nói ra: Tô Trường An nói như thế nào cũng là người Thiên Lam, dân chúng thiên hạ trong loạn thế này trông mong là cái gì? Không phải là triều đình Đại Ngụy của ta và ngươi, không phải là đại quân Tả Ngọc Thành ở Tây Thục, lại càng không phải là thứ đồ lau nhà Man tử kia, chỉ có thể chờ mong Thiên Lam viện đấy....
Chung An nghe vậy vẻ mặt biến đổi, y vội đưa tay bưng kín miệng Dịch Dương Châu, vẻ mặt lo lắng nói ra: Tướng quân ăn nói cẩn thận a. Nói xong ánh mắt còn có ý liếc qua bốn phía những binh lính đang tuần tra, tựa hồ ám chỉ với Dịch Dương Châu mấy thứ gì đó.
Tư Mã Hủ từ trước đến nay sở trường diệt trừ đối lập, những năm gần đây những người không hợp chính kiến với lão sớm đã vì các loại tội danh có hoặc không có mà bị bắt lấy cả nhà, bọn chúng mặc dù người ở thành Lâm Sa, khó tránh khỏi trong mười vạn đại quân sẽ có tai mắt của Tư Mã Hủ.
Nhưng Dịch Dương Châu hiển nhiên đã uống đến mức thần sắc có chút ngẩn ngơ, gã gạt tay Chung An ra, theo men say hét lên: sao? Ngươi sợ lão già Tư Mã kia vậy?
Ngươi sợ ta cũng không sợ, nếu không phải lão giữ phụ thân của ta, lão tử đã sớm liều mạng với lão. Dịch Dương Châu nói như vậy, lại rót tiếp một ly thanh tửu, dường như muốn dùng cái này để cọ rửa buồn khổ trong lòng mình.
Tốt xấu chúng ta cũng là Thần tướng Đại Ngụy, lão lại lệnh cho chúng ta đến chặn giết hoàng đế của mình, đây đâu phải là đạo lý của kẻ dưới? Đây là chuyện đại nghịch bất đạo đến bực nào?
Sớm biết như thế, năm đó ta sẽ không theo mệnh lệnh của lão trở lại Trung Nguyên, cùng Bắc Thông Huyền một chỗ chết trận ở Tây Lương cũng tốt hơn bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như lúc này!
Ài... Buồn khổ của Dịch Dương Châu cũng là buồn khổ của Chung An, y nghe vậy buồn rầu trong lòng luôn luôn bị đè nặng cũng bắt đầu chuyển động, y thở dài một hơi rốt cuộc thu hồi tâm tư ngăn cản Dịch Dương Châu ăn nói bậy bạ, bưng chén rượu lên mượn rượu tiêu sầu, nhưng chén rượu đã đến bên miệng lại cảm thấy một chén rượu khó có thể tưới đi ưu sầu trong lòng, dứt buông chén rượu kia, cầm bầu rượu trên bàn lên ngửa đầu há miệng uống một ngụm lớn.
Dịch huynh nói đúng a, sống như thế, thật đúng không bằng cùng Bắc Thông Huyền sảng khoái chết trận ở Tây Lương. Ít nhất trăm năm sau còn giữ được một bộ tên hay, sao có thể giống như lúc này.
Hai người cùng lúc đó liếc nhìn nhau, đều nhìn ra buồn khổ trong mắt đối phương giống như mình, nhưng lại lại không thể làm gì, chỉ có thể là trầm mặc uống vào thanh tửu.
Ngay lúc hai người cụng chén, cảm giác say đang đậm đà, sĩ tốt ở bên cạnh bọn chúng chịu trách nhiệm theo dõi động tĩnh con mắt chợt ngưng tụ, loáng thoáng trông thấy trong nước sông tối tăm giống như có đồ vật nào đó vượt sông đến đây.
Y không dám lãnh đạm, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Chung An cùng Dịch Dương Châu, quỳ một chân trên đất, nói ra: bẩm báo tướng quân, trên mặt sông có dị động.
Dịch Dương Châu uống đến say sưa khoát tay áo cực kỳ không vui nói: Cái gì mặt sông hay không mặt sông, dị động hay không dị động, chúng ta là tới bắt người, không phải là thủ thành đấy, quan tâm nó làm gì, đến Chung huynh cùng ta uống một ly.
Nói xong Dịch Dương Châu liền giơ lên chén rượu trong tay nhìn về phía Chung An, Chung An giờ phút này cũng say mèm, y chưa phát giác ra sự việc, cũng say ngà ngà giơ chén rượu về phía Dịch Dương Châu.
Hai người đang muốn cụng nhau chén rượu, cũng vào lúc đó, lại có một vị binh lính tuần tra bước nhanh chạy tới, lớn tiếng nói: bẩm báo hai vị tướng quân, bóng dáng thuyền lay động trên mặt sông, dường như có tinh kỳ tung bay.
Lão tử nói, quan tâm thuyền nó là gì, cờ gì... Dịch Dương Châu cực kỳ không vui quay đầu, sẽ nổi giận với những sĩ tốt kia, nhưng lời nói mới được một nửa, gã chợt ý thức được mấy thứ gì đó, vội vàng hỏi: tinh kỳ? Ta lại hỏi ngươi, húy danh ghi trên cờ kia là gì?
Tiểu nhân ngu dốt không nhìn rõ lắm, nhưng dường như là một cái chữ Tô. Sĩ tốt kia nào dám đi sờ lông mày Dịch Dương Châu, lập tức vội vàng đáp lại, e sợ dẫn tới nửa phần bất mãn của Thần tướng đại nhân.
Cái gì? Dịch Dương Châu nghe vậy giật mình một cái, cảm giác say lập tức tản đi phân nửa, gã vào lúc đó quay đầu nhìn về phía Chung An ở một bên, vẻ mặt vị Thần tướng đại nhân này cùng lúc đó cũng trở nên ngưng trọng.
Giống như đã có ăn ý, hai người hầu như cùng một lúc buông chén rượu trong tay xuống, bước nhanh đi tới trước đầu tường kia, dõi mắt nhìn về phía mặt sông phương xa.
Chỉ thấy trên nước sông lớn trào lên, từng chiếc đò ngang lướt sông lớn mà đến, phía trên ngồi đầy binh lính đang mặc áo giáp, đao kích trong tay, mà phía trước từng thuyền đều tung bay lấy một lá cờ thật to, dùng chỉ hồng thêu thành chữ Tô.
Bọn chúng rất nhanh phát hiện đi phía trước đội ngũ thuyền ngang, một vị nam tử đứng đầu, lưng đeo đao kiếm, quần áo tung bay trong gió đêm.
Hắn dường như cùng lúc đó cảm nhận được ánh mắt của hai người, cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Cho dù cách xa nhau vài dặm, hai người vẫn như cũ từ trong ánh mắt của hắn cảm nhận được một cỗ hàn ý trước đây chưa từng có.
Trong lòng hai người phát lạnh.
Đây là một màn quá quen thuộc.
Năm đó cũng ở trên thành Lâm Sa này, cũng trong buổi tối như vậy.
Đao khách kia đứng ngạo nghễ trên nước sông, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lại giống như nhìn xuống.
Hôm nay đao khách đổi lại là thiếu niên, áo trắng đổi lại là áo giáp.
Nhưng không đổi chính là, đáy lòng hai người giờ phút này giống như năm đó khó có thể tự mình kiềm chế sợ hãi.
/743
|