Thực ra ba ngày trước đó Tô Trường An đã nhận được phong chiến báo này, thám tử phía trước dùng tính mạng đổi lấy chiến báo.
Đúng như đám người Sở Giang Nam thấy được, Thác Bạt Nguyên Vũ đánh bại Tả Ngọc Thành.
Nhưng Tô Trường An vẫn có một chút nghi hoặc, mà Mục Lương Sơn đã từng đánh nhau với Tả Ngọc Thành cũng rất nghi hoặc.
Tả Ngọc Thành sao có thể thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
Tả Ngọc Thành là hạng người nào?
Người đời nói lão liệu sự như thần, đa trí giống như yêu quái.
Dưới tay lão có gần mười vị Tinh Vẫn, lại có Thục Sơn - Nhạn Quy Thu giúp sức, lại càng có được nơi hiểm yếu như đất Thục.
Không nói đến có thể đánh lui Thác Bạt Nguyên Vũ, nhưng nếu chỉ muốn giữ vững đất Thục, hiển nhiên Thác Bạt Nguyên Vũ không có cách nào công phá trong thời gian ngắn.
Nhưng một trận chiến này, đất Thục tổn thất năm vị Tinh Vẫn, thiệt hại gần mười vạn lính, lúc này Tả Ngọc Thành lại càng chịu trọng thương, lui giữ cánh cửa cuối cùng của đất Thục, quan Long Khởi.
Có thể tưởng tượng được, quân tiên phong của Thác Bạt Nguyên Vũ bây giờ đang rất mạnh, chỉ cần lão phá tan quan Long Khởi, đất Thục chính là vật trong bàn tay lão, đến lúc đó hiển nhiên hơn một nửa lãnh thổ Đại Ngụy đã rơi vào trong tay của lão.
Mặc kệ khó hiểu cùng nghi hoặc như thế nào, Tả Ngọc Thành đúng là đã thực sự thất bại, chờ Thác Bạt Nguyên Vũ chiếm được đất Thục, vậy Giang Đông hiển nhiên trở thành mục tiêu kế tiếp của đám quân Man.
Mà thời gian này, có lẽ cũng không quá dài.
...
Nhoáng một cái thời gian lại trôi qua năm tháng, xuân đi thu đến.
Những ngày này, Tô Trường An ngoại trừ xử lý một số việc thích hợp, hầu như tất cả thời gian đều sống ở trong quân doanh.
Hắn muốn làm cho Trục Man Doanh cùng quân Tây Lương lớn lên nhanh chóng, bởi vì thời gian dành cho hắn cũng không còn nhiều rồi.
Nhưng hắn chưa bao giờ buông tu hành của mình xuống, chỉ là một bước qua cửa kia nhìn như đơn giản, lại vô cùng khó khăn, đến bây giờ vẫn chưa có chút đầu mối.
Trái lại La Ngọc Nhi trong thời gian này tu luyện được lợi ích không nhỏ.
Nàng tu hành vốn là kiếm đạo của Thiên Tuyền, có được đạo uẩn do Tô Trường An biểu thị ra, lúc này có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Rốt cuộc đã phá vỡ Hồn Thủ cảnh nhiều năm tĩnh mịch, đến Vấn Đạo cảnh.
Tư Mã Trường Tuyết mặc dù không phá cảnh, nhưng mà năng lực thực chiến trong thời gian này theo quá trình chiến đấu biểu hiện ra cũng không ngừng tăng lên.
Một ngày này lâm triều, văn võ bá quan đều tụ tập trong nội cung nhỏ bé của Hạ Hầu Minh.
Hôm qua, một phong văn thư truyền đến.
Từ đất Thục truyền đến.
Đó là sứ giả đất Thục liều chết đưa thư cầu viện tới.
Nội dung trong đó đơn giản chính là trần thuật quân Man hung mãnh, đất Thục tràn ngập nguy cơ như thế nào, cùng với đạo lý đất Thục cùng Giang Đông môi hở răng lạnh.
Sau cùng chính là hy vọng Tô Trường An có thể phái binh đánh lén quân Man, vì đất Thục giảm bớt tình trạng khẩn cấp lúc này.
Nhưng đáng nhắc tới chính là, phong thư này hiển nhiên là xuất phát từ tay Lục Như Nguyệt, trong đó không nhắc đến Hạ Hầu Minh một chút nào, ngôn từ bên trong nghiễm nhiên xem Tô Trường An đã trở thành chủ nhân chân chính của triều đình Giang Đông.
Đương nhiên điều này cũng là sự thật, thế nhưng trên đời này có một số việc có thể nói ra, nhưng có chút lại không thể.
Bởi vậy, sau khi thái giám một bên tuyên đọc xong phong thư cầu viện này, vẻ mặt Hạ Hầu Minh ngồi ở trên bục cao có thể nói là cực kỳ khó coi.
Đám người dưới đài nói chung cũng nhìn ra điểm này, nhưng đều mắt xem mũi mũi nhìn tâm, xem như không thấy.
Tô Trường An với tư cách là người duy nhất ngoại trừ Hạ Hầu Minh có thể ngồi ở trong đại điện vào lúc đó đứng lên, hắn xoay thân hỏi mọi người: Các ngươi cảm thấy việc này chúng ta nên ứng đối như thế nào?
Văn võ cả triều, ngoại trừ đám người Mục Quy Vân rất thân mật với Tô Trường An, những người còn lại vào lúc đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Quân Man thế mạnh, Giang Đông chẳng qua chỉ có hai mươi vạn đại quân, đất Thục còn không thể chống lại, bọn họ cũng không thấy được Giang Đông có vốn liếng để gây chiến với Thác Bạt Nguyên Vũ.
Thế nhưng, mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu dốt.
Bọn họ đã nghe nói từ rất sớm về một ít chuyện của Tô Trường An cùng Lục Như Nguyệt - vua của đất Thục Hán.
Đương nhiên đám người kia cũng không dám nói lời sợ chiến, từng người một cúi đầu, không đáp lại Tô Trường An. Vậy bệ hạ thấy chuyện này nên xử lý như thế nào? Tô Trường An thấy mọi người không nói, cũng không để trong lòng, trái lại quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh.
Hạ Hầu Minh nghe vậy, thân thể chấn động, những ngày này mặc dù mỗi lần lâm triều gã đều đến đúng giờ, nhưng gã chỉ là một con rối, bất cứ chuyện gì đều không có ai hỏi thăm ý kiến của gã, lại không ai để trong lòng ý kiến của gã.
Làm con rối như vậy đã lâu, hiển nhiên cũng thành thói quen, do đó, lúc Tô Trường An hỏi thăm ý kiến của gã, gã rất kinh ngạc.
Gã dùng thời gian mấy hơi thở mới phản ứng tới.
Nhưng ngay sau đó cũng không phải là cảm giác hưng phấn nào đó, trái lại là khiếp sợ một hồi. Trong mấy tháng được tiếp xúc này, gã đã hiểu được Tô Trường An là một người tàn nhẫn như thế nào, câu hỏi lúc này của hắn, nhìn như tùy ý, nhưng nhất định bao bọc ý đồ nào đó.
Mà gã cần lựa ý hùa theo ý đồ này, nếu không một khi chọc giận tới Tô Trường An, gã khó có thể tượng tượng được hậu quả đấy.
Dù sao gã chỉ mới mười ba tuổi, rốt cuộc tránh không được sợ sệt cùng do dự.
Gã nghiêng đầu nhìn Thái Bạch đạo nhân ở bên cạnh, ý đồ từ chỗ lão đạt được đáp án, mà Thái Bạch đạo nhân cũng ngầm hiểu, khẽ gật đầu về phía gã, nhưng khóe mắt vẫn gắt gao rơi vào trên người Tô Trường An.
Đất Thục mặc dù bị tàn dư tiền triều chiếm cứ, nhưng dù sao cũng là lãnh thổ Đại Ngụy chúng ta, đương nhiên không thể rơi vào trong tay quân Man. Bởi vậy, trẫm cho rằng, trận chiến này không thể tránh khỏi! Thanh tuyến Hạ Hầu Minh bình tĩnh nói như vậy, ánh mắt cũng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tô Trường An.
A.... Tô Trường An nghe vậy, cực kỳ hài lòng khẽ gật đầu, ánh mắt hình như có ý khen ngợi.
Nhưng Hạ Hầu Minh lại không cảm thấy được nửa phần vui sướng, mà là một loại cảm giác sỉ nhục khó hiểu.
Gã mới là Đế Vương thực sự, lại hết lần này tới lần khác bị Tô Trường An chi phối, ngôn từ nói ra có chút nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Vậy bây giờ, chư vị thấy bệ hạ nói như thế nào? Tô Trường An cũng không để ý tới trong lòng Hạ Hầu Minh phập phồng, hắn đưa mắt nhìn xuống đám người dưới điện, cao giọng hỏi.
Giờ phút này cả Hạ Hầu Minh đều đã thừa nhận, đám người dưới đài đâu còn có lý do phản đối.
Bất kể trong lòng không muốn như thế nào, nhưng giờ phút này đều chỉ có thể cùng quỳ xuống, trong miệng hô to nói, Bệ hạ sáng suốt!
Tốt!
Tô Trường An lớn tiếng nói, lần nữa quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh: vậy mời bệ hạ cho phép ta ba ngày sau dẫn binh xuất cảnh, tập kích bất ngờ quân Man!
Hạ Hầu Minh nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Lập tức vội nói gấp: tốt, vậy làm phiền ái khanh rồi.
Tô Trường An đi lần này, thời gian hiển nhiên thật lâu, đối với Hạ Hầu Minh mà nói là một cơ hội vô cùng tốt.
Thân tín của gã có thể thừa dịp Tô Trường An cùng với thân tín của hắn rời khỏi Giang Đông mà lôi kéo đám quyền quý một phen thật tốt, tuy rằng không hẳn có thể lập lại trật tự, nhưng ít ra có thể thay đổi tình huống bị động của gã lúc này. Bởi vậy, Hạ Hầu Minh khi đó hân hoan chạy thẳng lên não.
Ừ, vậy làm phiền bệ hạ chuẩn bị một phen thật tốt. Tô Trường An khẽ gật đầu nói ra.
Hả? Hạ Hầu Minh nghe vậy sững sờ, không kìm nổi hỏi: ái khanh, đây là ý gì?
Trận chiến này không thể coi thường, đương nhiên cần bệ hạ ngự giá thân chinh. Tô Trường An cực kỳ tùy ý nói, vẻ mặt bình thản.
Chuyện này... Bàn tính của Hạ Hầu Minh thất bại, không khỏi do dự.
Không thể! Đúng lúc này, Thái Bạch đạo nhân luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Hầu Minh luôn im lặng rốt cuộc cũng nhịn không được xen vào nói: lần đi này hung hiểm, nếu như có chuyện không may xảy ra với bệ hạ...
A.... Thái phó đại nhân nói cực đúng. Tô Trường An khẽ gật đầu, tựa như rất đồng ý với lời nói của Thái Bạch đạo nhân, nhưng không chờ lão cùng với Hạ Hầu Minh thở phào một hơi, thanh âm của Tô Trường An lại vang lên một lần nữa: vậy làm phiền Thái Phó đại nhân cũng đi theo ta một lần, bảo hộ bệ hạ chu toàn.
Thái Bạch đạo nhân ở bên cạnh lại sững sờ, lão lúc này mới hồi phục tinh thần lại, Tô Trường An cũng không phải muốn mang theo Hạ Hầu Minh, hắn muốn là mình.
Dùng Hạ Hầu Minh làm mồi, dẫn lão mắc câu, kéo lão lên chiến xa chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ, vì trận chiến này điền thêm một vị Tinh Vẫn với tư cách thẻ đánh bạc.
Nhưng dăm ba câu, đã bắt được chân đau của lão, mang lão vào trận đại chiến này.
Thái Bạch đạo nhân phục hồi tinh thần lại liếc nhìn nam tử đang cười nhạt dưới đài, không khỏi cảm thấy trái tim một hồi băng giá.
Không biết từ khi nào, tâm tư của thiếu niên kia đã đến loại tình trạng này.
Lão nghĩ như vậy, thanh âm của Tô Trường An vang lên lần nữa.
Ba ngày sau, ta sẽ kiểm kê đội ngũ đi chiến trường đất Thục, chư vị quản lý công việc nội bộ thật tốt, chờ ta chiến thắng trở về.
Bãi triều đi.
Nói xong những thứ này, hắn cũng không nhìn cả triều văn võ kia, một thân một mình phẩy tay áo bỏ đi...
Đúng như đám người Sở Giang Nam thấy được, Thác Bạt Nguyên Vũ đánh bại Tả Ngọc Thành.
Nhưng Tô Trường An vẫn có một chút nghi hoặc, mà Mục Lương Sơn đã từng đánh nhau với Tả Ngọc Thành cũng rất nghi hoặc.
Tả Ngọc Thành sao có thể thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
Tả Ngọc Thành là hạng người nào?
Người đời nói lão liệu sự như thần, đa trí giống như yêu quái.
Dưới tay lão có gần mười vị Tinh Vẫn, lại có Thục Sơn - Nhạn Quy Thu giúp sức, lại càng có được nơi hiểm yếu như đất Thục.
Không nói đến có thể đánh lui Thác Bạt Nguyên Vũ, nhưng nếu chỉ muốn giữ vững đất Thục, hiển nhiên Thác Bạt Nguyên Vũ không có cách nào công phá trong thời gian ngắn.
Nhưng một trận chiến này, đất Thục tổn thất năm vị Tinh Vẫn, thiệt hại gần mười vạn lính, lúc này Tả Ngọc Thành lại càng chịu trọng thương, lui giữ cánh cửa cuối cùng của đất Thục, quan Long Khởi.
Có thể tưởng tượng được, quân tiên phong của Thác Bạt Nguyên Vũ bây giờ đang rất mạnh, chỉ cần lão phá tan quan Long Khởi, đất Thục chính là vật trong bàn tay lão, đến lúc đó hiển nhiên hơn một nửa lãnh thổ Đại Ngụy đã rơi vào trong tay của lão.
Mặc kệ khó hiểu cùng nghi hoặc như thế nào, Tả Ngọc Thành đúng là đã thực sự thất bại, chờ Thác Bạt Nguyên Vũ chiếm được đất Thục, vậy Giang Đông hiển nhiên trở thành mục tiêu kế tiếp của đám quân Man.
Mà thời gian này, có lẽ cũng không quá dài.
...
Nhoáng một cái thời gian lại trôi qua năm tháng, xuân đi thu đến.
Những ngày này, Tô Trường An ngoại trừ xử lý một số việc thích hợp, hầu như tất cả thời gian đều sống ở trong quân doanh.
Hắn muốn làm cho Trục Man Doanh cùng quân Tây Lương lớn lên nhanh chóng, bởi vì thời gian dành cho hắn cũng không còn nhiều rồi.
Nhưng hắn chưa bao giờ buông tu hành của mình xuống, chỉ là một bước qua cửa kia nhìn như đơn giản, lại vô cùng khó khăn, đến bây giờ vẫn chưa có chút đầu mối.
Trái lại La Ngọc Nhi trong thời gian này tu luyện được lợi ích không nhỏ.
Nàng tu hành vốn là kiếm đạo của Thiên Tuyền, có được đạo uẩn do Tô Trường An biểu thị ra, lúc này có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Rốt cuộc đã phá vỡ Hồn Thủ cảnh nhiều năm tĩnh mịch, đến Vấn Đạo cảnh.
Tư Mã Trường Tuyết mặc dù không phá cảnh, nhưng mà năng lực thực chiến trong thời gian này theo quá trình chiến đấu biểu hiện ra cũng không ngừng tăng lên.
Một ngày này lâm triều, văn võ bá quan đều tụ tập trong nội cung nhỏ bé của Hạ Hầu Minh.
Hôm qua, một phong văn thư truyền đến.
Từ đất Thục truyền đến.
Đó là sứ giả đất Thục liều chết đưa thư cầu viện tới.
Nội dung trong đó đơn giản chính là trần thuật quân Man hung mãnh, đất Thục tràn ngập nguy cơ như thế nào, cùng với đạo lý đất Thục cùng Giang Đông môi hở răng lạnh.
Sau cùng chính là hy vọng Tô Trường An có thể phái binh đánh lén quân Man, vì đất Thục giảm bớt tình trạng khẩn cấp lúc này.
Nhưng đáng nhắc tới chính là, phong thư này hiển nhiên là xuất phát từ tay Lục Như Nguyệt, trong đó không nhắc đến Hạ Hầu Minh một chút nào, ngôn từ bên trong nghiễm nhiên xem Tô Trường An đã trở thành chủ nhân chân chính của triều đình Giang Đông.
Đương nhiên điều này cũng là sự thật, thế nhưng trên đời này có một số việc có thể nói ra, nhưng có chút lại không thể.
Bởi vậy, sau khi thái giám một bên tuyên đọc xong phong thư cầu viện này, vẻ mặt Hạ Hầu Minh ngồi ở trên bục cao có thể nói là cực kỳ khó coi.
Đám người dưới đài nói chung cũng nhìn ra điểm này, nhưng đều mắt xem mũi mũi nhìn tâm, xem như không thấy.
Tô Trường An với tư cách là người duy nhất ngoại trừ Hạ Hầu Minh có thể ngồi ở trong đại điện vào lúc đó đứng lên, hắn xoay thân hỏi mọi người: Các ngươi cảm thấy việc này chúng ta nên ứng đối như thế nào?
Văn võ cả triều, ngoại trừ đám người Mục Quy Vân rất thân mật với Tô Trường An, những người còn lại vào lúc đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Quân Man thế mạnh, Giang Đông chẳng qua chỉ có hai mươi vạn đại quân, đất Thục còn không thể chống lại, bọn họ cũng không thấy được Giang Đông có vốn liếng để gây chiến với Thác Bạt Nguyên Vũ.
Thế nhưng, mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu dốt.
Bọn họ đã nghe nói từ rất sớm về một ít chuyện của Tô Trường An cùng Lục Như Nguyệt - vua của đất Thục Hán.
Đương nhiên đám người kia cũng không dám nói lời sợ chiến, từng người một cúi đầu, không đáp lại Tô Trường An. Vậy bệ hạ thấy chuyện này nên xử lý như thế nào? Tô Trường An thấy mọi người không nói, cũng không để trong lòng, trái lại quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh.
Hạ Hầu Minh nghe vậy, thân thể chấn động, những ngày này mặc dù mỗi lần lâm triều gã đều đến đúng giờ, nhưng gã chỉ là một con rối, bất cứ chuyện gì đều không có ai hỏi thăm ý kiến của gã, lại không ai để trong lòng ý kiến của gã.
Làm con rối như vậy đã lâu, hiển nhiên cũng thành thói quen, do đó, lúc Tô Trường An hỏi thăm ý kiến của gã, gã rất kinh ngạc.
Gã dùng thời gian mấy hơi thở mới phản ứng tới.
Nhưng ngay sau đó cũng không phải là cảm giác hưng phấn nào đó, trái lại là khiếp sợ một hồi. Trong mấy tháng được tiếp xúc này, gã đã hiểu được Tô Trường An là một người tàn nhẫn như thế nào, câu hỏi lúc này của hắn, nhìn như tùy ý, nhưng nhất định bao bọc ý đồ nào đó.
Mà gã cần lựa ý hùa theo ý đồ này, nếu không một khi chọc giận tới Tô Trường An, gã khó có thể tượng tượng được hậu quả đấy.
Dù sao gã chỉ mới mười ba tuổi, rốt cuộc tránh không được sợ sệt cùng do dự.
Gã nghiêng đầu nhìn Thái Bạch đạo nhân ở bên cạnh, ý đồ từ chỗ lão đạt được đáp án, mà Thái Bạch đạo nhân cũng ngầm hiểu, khẽ gật đầu về phía gã, nhưng khóe mắt vẫn gắt gao rơi vào trên người Tô Trường An.
Đất Thục mặc dù bị tàn dư tiền triều chiếm cứ, nhưng dù sao cũng là lãnh thổ Đại Ngụy chúng ta, đương nhiên không thể rơi vào trong tay quân Man. Bởi vậy, trẫm cho rằng, trận chiến này không thể tránh khỏi! Thanh tuyến Hạ Hầu Minh bình tĩnh nói như vậy, ánh mắt cũng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tô Trường An.
A.... Tô Trường An nghe vậy, cực kỳ hài lòng khẽ gật đầu, ánh mắt hình như có ý khen ngợi.
Nhưng Hạ Hầu Minh lại không cảm thấy được nửa phần vui sướng, mà là một loại cảm giác sỉ nhục khó hiểu.
Gã mới là Đế Vương thực sự, lại hết lần này tới lần khác bị Tô Trường An chi phối, ngôn từ nói ra có chút nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Vậy bây giờ, chư vị thấy bệ hạ nói như thế nào? Tô Trường An cũng không để ý tới trong lòng Hạ Hầu Minh phập phồng, hắn đưa mắt nhìn xuống đám người dưới điện, cao giọng hỏi.
Giờ phút này cả Hạ Hầu Minh đều đã thừa nhận, đám người dưới đài đâu còn có lý do phản đối.
Bất kể trong lòng không muốn như thế nào, nhưng giờ phút này đều chỉ có thể cùng quỳ xuống, trong miệng hô to nói, Bệ hạ sáng suốt!
Tốt!
Tô Trường An lớn tiếng nói, lần nữa quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh: vậy mời bệ hạ cho phép ta ba ngày sau dẫn binh xuất cảnh, tập kích bất ngờ quân Man!
Hạ Hầu Minh nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Lập tức vội nói gấp: tốt, vậy làm phiền ái khanh rồi.
Tô Trường An đi lần này, thời gian hiển nhiên thật lâu, đối với Hạ Hầu Minh mà nói là một cơ hội vô cùng tốt.
Thân tín của gã có thể thừa dịp Tô Trường An cùng với thân tín của hắn rời khỏi Giang Đông mà lôi kéo đám quyền quý một phen thật tốt, tuy rằng không hẳn có thể lập lại trật tự, nhưng ít ra có thể thay đổi tình huống bị động của gã lúc này. Bởi vậy, Hạ Hầu Minh khi đó hân hoan chạy thẳng lên não.
Ừ, vậy làm phiền bệ hạ chuẩn bị một phen thật tốt. Tô Trường An khẽ gật đầu nói ra.
Hả? Hạ Hầu Minh nghe vậy sững sờ, không kìm nổi hỏi: ái khanh, đây là ý gì?
Trận chiến này không thể coi thường, đương nhiên cần bệ hạ ngự giá thân chinh. Tô Trường An cực kỳ tùy ý nói, vẻ mặt bình thản.
Chuyện này... Bàn tính của Hạ Hầu Minh thất bại, không khỏi do dự.
Không thể! Đúng lúc này, Thái Bạch đạo nhân luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Hầu Minh luôn im lặng rốt cuộc cũng nhịn không được xen vào nói: lần đi này hung hiểm, nếu như có chuyện không may xảy ra với bệ hạ...
A.... Thái phó đại nhân nói cực đúng. Tô Trường An khẽ gật đầu, tựa như rất đồng ý với lời nói của Thái Bạch đạo nhân, nhưng không chờ lão cùng với Hạ Hầu Minh thở phào một hơi, thanh âm của Tô Trường An lại vang lên một lần nữa: vậy làm phiền Thái Phó đại nhân cũng đi theo ta một lần, bảo hộ bệ hạ chu toàn.
Thái Bạch đạo nhân ở bên cạnh lại sững sờ, lão lúc này mới hồi phục tinh thần lại, Tô Trường An cũng không phải muốn mang theo Hạ Hầu Minh, hắn muốn là mình.
Dùng Hạ Hầu Minh làm mồi, dẫn lão mắc câu, kéo lão lên chiến xa chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ, vì trận chiến này điền thêm một vị Tinh Vẫn với tư cách thẻ đánh bạc.
Nhưng dăm ba câu, đã bắt được chân đau của lão, mang lão vào trận đại chiến này.
Thái Bạch đạo nhân phục hồi tinh thần lại liếc nhìn nam tử đang cười nhạt dưới đài, không khỏi cảm thấy trái tim một hồi băng giá.
Không biết từ khi nào, tâm tư của thiếu niên kia đã đến loại tình trạng này.
Lão nghĩ như vậy, thanh âm của Tô Trường An vang lên lần nữa.
Ba ngày sau, ta sẽ kiểm kê đội ngũ đi chiến trường đất Thục, chư vị quản lý công việc nội bộ thật tốt, chờ ta chiến thắng trở về.
Bãi triều đi.
Nói xong những thứ này, hắn cũng không nhìn cả triều văn võ kia, một thân một mình phẩy tay áo bỏ đi...
/743
|