Đại quân Giang Đông được điều động cực kỳ nhanh chóng.
Chưa tới một nghìn quân Man trong trấn Bạch Mã dưới móng sắt của đại quân rất nhanh bị nghiền thành bột phấn.
Cờ chữ Tô đỏ tươi tung bay trên đầu tường trấn Bạch Mã.
Chiếu theo kế sách mà Hạ Hầu Minh đưa ra trước đó, lực lượng còn lại một đường đánh lén từ cánh, những nơi đi qua quân Man hốt hoảng bỏ chạy.
Đêm dần dần tản đi, phía chân trời sáng lên màu trắng bạc.
Tô Trường An ngồi trên cao trong dinh phủ Thái Thú trấn Bạch Mã, nhìn xem từng đạo tin chiến thắng không ngừng truyền đến trong tay, lông mày càng ngày càng nhăn lại.
Bẩm tướng quân, mười ba tòa thành trấn bao gồm thành Bạch Mã, thành An Dương, trấn Lâm Vũ, trấn Thái Môn chung quanh trấn Bạch Mã đều bị quân ta công chiếm, quân Man ở chỗ này đều bị tiêu diệt, tổng cộng tiêu diệt hơn tám ngàn người, thương vong bên ta chỉ năm trăm. Từ đó, bốn trăm dặm chung quanh trấn Bạch Mã đều rơi vào trong tay quân ta.
Lúc này, Ôn Tử Ngọc kiểm kê thật tốt kết quả của lần đại chiến này, đi lên trước báo cáo cho Tô Trường An.
Những tướng lĩnh từ khắp nơi chạy tới nghe vậy đều có chút mừng rỡ, thành quả chiến đấu này không thể bảo là không phong phú, quân Man thế yếu, hầu như không tổ chức được bất cứ tình huống phản công nào liền bị bọn hắn tiêu diệt, so với việc bọn hắn nói đạt được thành quả chiến đấu, năm trăm người thương vong căn bản là không đáng nói.
Nhưng vào lúc mọi người mừng rỡ, bọn hắn đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tô Trường An ngồi ở trên đài cao lại không có một chút vui mừng.
Lông mày của hắn nhăn lại, hai con ngươi xuất thần không biết suy nghĩ cái gì, ngón tay vô ý gõ án đài bên cạnh, phát ra âm thanh rất nhỏ lại cực kỳ giòn vang, quanh quẩn trong phủ đệ không lớn nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Mọi người rất nhanh liền từ trong vẻ mặt của Tô Trường An thấy được mùi vị không tầm thường nào đó.
Bọn họ nghi hoặc nhìn vị Sở vương Đại Ngụy trẻ tuổi này, dường như đang chờ hắn nói nguyên nhân làm ra cử động như vậy.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Đầu ngón tay gõ vào án đài vẫn còn vang vọng giòn vang, một cỗ áp lực không thể nói rõ đang lan tràn ra.
Trong toàn bộ phủ đệ ngoại trừ thanh âm này cũng không có bất cứ người nào dám phát ra dù là nửa điểm âm thanh - không biết từ lúc nào, thiếu niên ngây thơ kia hiển nhiên đã có địa vị quan trọng như vậy trong lòng mọi người.
Không đúng.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu.
Một đường thanh tuyến lạnh như băng rốt cuộc từ trong miệng thiếu niên phun ra.
Mọi người sững sờ, lại càng không thể hiểu được.
Nhưng rất nhanh liền có người hồi phục thần trí.
Chỉ thấy Mục Quy Vân mặc một bộ y phục màu đen, lưng đeo một thanh trường thương màu đỏ tươi vào lúc đó gạt đám người mà ra, đi tới trước người Tô Trường An hỏi.
Chúng ta đã chiếm được tất cả thành trấn chung quân trấn Bạch Mã, quân mai phục của Thác Bạt Nguyên Vũ vẫn như cũ không thấy bóng dáng, Trường An, ngươi đang lo lắng việc này?
Mọi người nghe vậy lúc này mới chợt hiểu, ánh mắt nhìn về phía Mục Quy Vân cũng có chút khác thường.
Luận tu vi, luận chức quan, người này đã từng là đệ nhất thiên tài thành Trường An, dưới ánh mắt của nhiều người cũng không quá xuất chúng, nhưng phóng mắt toàn bộ Giang Đông, có can đảm gọi thẳng tục danh của Tô Trường An, người sẽ không nhận giận chó đánh mèo cũng chỉ đếm trên hai tay, mà Mục Quy Vân này chính là một người trong đó.
A.... Tô Trường An nghe vậy hồi phục thần trí, hắn khẽ gật đầu, nói ra: Thác Bạt Nguyên Vũ làm người cẩn thận, chỗ quan trọng như trấn Bạch Mã, có thể nói là mạch máu của quân Man, địa phương quan trọng như vậy, lấy cách làm người của lão không có lý do gì không để lại trọng binh gác.
Có thể trọng binh mà lão lưu lại lo sợ thiên uy của quân ta, tự biết không địch lại, không dám cùng chúng ta giao chiến nên rút lui? Miêu Vĩnh Sơn ở bên cạnh mở miệng nói ra, nam tử này mặc dù bên ngoài cao lớn thô kệch, tâm tư cũng cực kỳ đơn giản, nhưng dù sao đã tòng quân nhiều năm, lời nói này cũng không phải là không có khả năng.
Tô Trường An lo nghĩ, nhớ lại ở Tây Lương ngày đó lúc những quân Man kia sinh ra ý định rút lui, thủ đoạn khéo léo mê hoặc lòng người của Thác Bạt Nguyên Vũ, có lẽ dùng thủ đoạn của lão muốn bồi dưỡng được một đống tử sĩ vì lão tử thủ trấn Bạch Mã kéo dài thời gian cũng không phải là việc khó, bởi vậy, hắn lắc đầu, gạt bỏ lời nói của Miêu Vĩnh Sơn.
Thác Bạt Nguyên Vũ chỉ cần để lại quân coi giữ, số lượng tất nhiên sẽ không quá ít, quân đội lớn như vậy không có khả năng bỏ chạy mà không để lại chút dấu vết...
Hắn nói như vậy.
Nhưng lại cảm giác không ổn, lại nói: nếu như nói không có quân mai phục, Thác Bạt Nguyên Vũ sẽ không đến mức đưa mạch máu của chính mình chắp tay tặng cho người, chắc chắn lão không thể hồ đồ đến mức này...
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc khó hiểu, cửa lớn phủ đệ chợt truyền đến một tiếng két...
Cửa lớn bị mạnh mẽ đẩy ra, một vị nam tử trung niên trên lưng cũng đeo trường thương dùng bước chân cực kỳ trầm ổn chậm rãi tiêu sái đi vào trong phủ đệ.
Đường nét trên mặt nam tử này như đao gọt, sắc sảo rõ ràng, khí tức quanh thân trầm ổn, mỗi lần hành động mơ hồ tác động đến đạo lý huyền diệu nào đó của trời đất.
Mọi người sững sờ, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ kính sợ, người đến chính là Thái úy triều Ngụy lúc này, Mãng Thiên Vương Mục Lương Sơn.
Mắt lão nhìn thẳng đi tới dưới đại điện, chắp tay cúi đầu về phía Tô Trường An, nói: bái kiến Sở vương.
Mãng Thiên Vương không cần đa lễ, ngươi đi chuyến này có thu hoạch? Tô Trường An cũng không dám nhận lễ kia, vội vàng chắp tay đáp lễ, trong miệng nhiều ít có chút vội vàng dò hỏi.
Lúc hắn ý thức được phòng thủ của trấn Bạch Mã bạc nhược yếu kém một cách không ngờ như vậy liền phái Mục Lương Sơn - người có tu vi cao nhất, để cho lão đi về phía bắc xem xét tình huống khu vực quân Man đang còn chiếm đoạt.
Gần như giống với chung quanh trấn Bạch Mã, chỉ để lại cực kỳ ít quân coi giữ, tám trăm dặm về phía bắc, quân Man cực kỳ thưa thớt. Mục Lương Sơn cau mày nói ra, hiển nhiên lão đối với chuyện này cũng rất nghi hoặc.
Tô Trường An nghe vậy ngồi trở về chỗ của mình, ngón tay của hắn lại gõ trên án đài trước người lần nữa, phát ra một hồi giòn vang rất nhỏ.
Hắn có chút sờ không được tâm tư của Thác Bạt Nguyên Vũ, hắn cực kỳ hiểu rõ quân Man mạnh mẽ, mang theo hai mươi vạn đại quân Giang Đông có thể nói là hi vọng cuối cùng của Nhân tộc, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chôn vùi nó.
Mà đúng lúc này, chỗ cửa lớn phủ đệ chợt truyền đến tiếng bước chân lần nữa, chỉ thấy Cố Nha Lãng dẫn theo hai người vợ chồng nhìn bộ dáng chỉ là dân chúng bình thường tiêu sái đi vào đại điện, gã bước nhanh đi tới trước mặt Tô Trường An, hai vợ chồng già sau lưng hiển nhiên chưa từng thấy hiện trường như vậy, có chút khúm núm theo sau gã.
Sở vương, hai người này là dân chúng trấn Bạch Mã, bọn họ nói mấy ngày trước từng có hai người một già một trẻ đi tới trấn Bạch Mã, để lại một tờ giấy, để cho bọn họ giao cho Sở vương khi người đến... Nói đến đây, Cố Nha Lãng ngẩn người, dường như có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn còn nói thêm: nói là, Sở vương thấy tờ giấy này sẽ thay nàng thanh toán tiền mua gà nợ của vợ chồng già này...
Nói xong, gã đi tới trước mặt Tô Trường An, đưa một tờ giấy.
Tô Trường An sững sờ, hắn nhận lấy tờ giấy nhìn sang.
Chờ lúc hắn thấy rõ chữ viết trên đó, sắc mặt lập tức trở nên đặc sắc.
Sau đó thật lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về vợ chồng phía dưới đài, hỏi: tờ giấy này là ai đưa cho các ngươi?
Hai vợ chồng già kia chưa từng thấy qua dáng điệu như vậy, nghe Tô Trường An hỏi thăm, cho rằng chọc giận tới vị tướng quân này, vội vàng quỳ xuống nói ra: tướng quân tha mạng, tiểu nhân... Chúng tiểu nhân không biết gì cả, không biết gì cả...
Vội cái gì! Từ từ nói! Cố Nha Lãng ở bên cạnh cực kỳ tinh tường quát lớn.
Vợ chồng già kia sững sờ, lúc này mới tỉnh ngộ lại còn nói thêm: một già một trẻ... Nam trên dưới năm mươi tuổi, nữ khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng đều cực kỳ lợi hại, hơn trăm quân Man bị bọn họ giết chết toàn bộ trong nháy mắt...
Tô Trường An nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn đối với miêu tả của hai người, hắn lại hỏi: trước ngực cô bé kia có một sợi dây chuyền hình dáng trường kiếm màu đen?
Cái này... Hai người sững sờ, sau một lúc suy tư thật tốt, lúc này mới khẽ gật đầu tán thành.
Tô Trường An vào lúc này lại quay đầu nhìn tờ giấy trong tay kia, thần sắc trên mặt biến hóa một hồi.
Chợt lông mày hắn trầm xuống, đột nhiên đứng lên, linh lực trong tay rung động, tờ giấy kia ngay lập tức hóa thành bột phấn.
Cố Nha Lãng, mang hai người vợ chồng già xuống dưới, tặng cho trăm lượng vàng!
Những người còn lại, trở về doanh nghỉ ngơi, sau đó ba canh giờ, đại quân nhổ trại, đi đất Thục! ...
Chưa tới một nghìn quân Man trong trấn Bạch Mã dưới móng sắt của đại quân rất nhanh bị nghiền thành bột phấn.
Cờ chữ Tô đỏ tươi tung bay trên đầu tường trấn Bạch Mã.
Chiếu theo kế sách mà Hạ Hầu Minh đưa ra trước đó, lực lượng còn lại một đường đánh lén từ cánh, những nơi đi qua quân Man hốt hoảng bỏ chạy.
Đêm dần dần tản đi, phía chân trời sáng lên màu trắng bạc.
Tô Trường An ngồi trên cao trong dinh phủ Thái Thú trấn Bạch Mã, nhìn xem từng đạo tin chiến thắng không ngừng truyền đến trong tay, lông mày càng ngày càng nhăn lại.
Bẩm tướng quân, mười ba tòa thành trấn bao gồm thành Bạch Mã, thành An Dương, trấn Lâm Vũ, trấn Thái Môn chung quanh trấn Bạch Mã đều bị quân ta công chiếm, quân Man ở chỗ này đều bị tiêu diệt, tổng cộng tiêu diệt hơn tám ngàn người, thương vong bên ta chỉ năm trăm. Từ đó, bốn trăm dặm chung quanh trấn Bạch Mã đều rơi vào trong tay quân ta.
Lúc này, Ôn Tử Ngọc kiểm kê thật tốt kết quả của lần đại chiến này, đi lên trước báo cáo cho Tô Trường An.
Những tướng lĩnh từ khắp nơi chạy tới nghe vậy đều có chút mừng rỡ, thành quả chiến đấu này không thể bảo là không phong phú, quân Man thế yếu, hầu như không tổ chức được bất cứ tình huống phản công nào liền bị bọn hắn tiêu diệt, so với việc bọn hắn nói đạt được thành quả chiến đấu, năm trăm người thương vong căn bản là không đáng nói.
Nhưng vào lúc mọi người mừng rỡ, bọn hắn đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tô Trường An ngồi ở trên đài cao lại không có một chút vui mừng.
Lông mày của hắn nhăn lại, hai con ngươi xuất thần không biết suy nghĩ cái gì, ngón tay vô ý gõ án đài bên cạnh, phát ra âm thanh rất nhỏ lại cực kỳ giòn vang, quanh quẩn trong phủ đệ không lớn nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Mọi người rất nhanh liền từ trong vẻ mặt của Tô Trường An thấy được mùi vị không tầm thường nào đó.
Bọn họ nghi hoặc nhìn vị Sở vương Đại Ngụy trẻ tuổi này, dường như đang chờ hắn nói nguyên nhân làm ra cử động như vậy.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Đầu ngón tay gõ vào án đài vẫn còn vang vọng giòn vang, một cỗ áp lực không thể nói rõ đang lan tràn ra.
Trong toàn bộ phủ đệ ngoại trừ thanh âm này cũng không có bất cứ người nào dám phát ra dù là nửa điểm âm thanh - không biết từ lúc nào, thiếu niên ngây thơ kia hiển nhiên đã có địa vị quan trọng như vậy trong lòng mọi người.
Không đúng.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu.
Một đường thanh tuyến lạnh như băng rốt cuộc từ trong miệng thiếu niên phun ra.
Mọi người sững sờ, lại càng không thể hiểu được.
Nhưng rất nhanh liền có người hồi phục thần trí.
Chỉ thấy Mục Quy Vân mặc một bộ y phục màu đen, lưng đeo một thanh trường thương màu đỏ tươi vào lúc đó gạt đám người mà ra, đi tới trước người Tô Trường An hỏi.
Chúng ta đã chiếm được tất cả thành trấn chung quân trấn Bạch Mã, quân mai phục của Thác Bạt Nguyên Vũ vẫn như cũ không thấy bóng dáng, Trường An, ngươi đang lo lắng việc này?
Mọi người nghe vậy lúc này mới chợt hiểu, ánh mắt nhìn về phía Mục Quy Vân cũng có chút khác thường.
Luận tu vi, luận chức quan, người này đã từng là đệ nhất thiên tài thành Trường An, dưới ánh mắt của nhiều người cũng không quá xuất chúng, nhưng phóng mắt toàn bộ Giang Đông, có can đảm gọi thẳng tục danh của Tô Trường An, người sẽ không nhận giận chó đánh mèo cũng chỉ đếm trên hai tay, mà Mục Quy Vân này chính là một người trong đó.
A.... Tô Trường An nghe vậy hồi phục thần trí, hắn khẽ gật đầu, nói ra: Thác Bạt Nguyên Vũ làm người cẩn thận, chỗ quan trọng như trấn Bạch Mã, có thể nói là mạch máu của quân Man, địa phương quan trọng như vậy, lấy cách làm người của lão không có lý do gì không để lại trọng binh gác.
Có thể trọng binh mà lão lưu lại lo sợ thiên uy của quân ta, tự biết không địch lại, không dám cùng chúng ta giao chiến nên rút lui? Miêu Vĩnh Sơn ở bên cạnh mở miệng nói ra, nam tử này mặc dù bên ngoài cao lớn thô kệch, tâm tư cũng cực kỳ đơn giản, nhưng dù sao đã tòng quân nhiều năm, lời nói này cũng không phải là không có khả năng.
Tô Trường An lo nghĩ, nhớ lại ở Tây Lương ngày đó lúc những quân Man kia sinh ra ý định rút lui, thủ đoạn khéo léo mê hoặc lòng người của Thác Bạt Nguyên Vũ, có lẽ dùng thủ đoạn của lão muốn bồi dưỡng được một đống tử sĩ vì lão tử thủ trấn Bạch Mã kéo dài thời gian cũng không phải là việc khó, bởi vậy, hắn lắc đầu, gạt bỏ lời nói của Miêu Vĩnh Sơn.
Thác Bạt Nguyên Vũ chỉ cần để lại quân coi giữ, số lượng tất nhiên sẽ không quá ít, quân đội lớn như vậy không có khả năng bỏ chạy mà không để lại chút dấu vết...
Hắn nói như vậy.
Nhưng lại cảm giác không ổn, lại nói: nếu như nói không có quân mai phục, Thác Bạt Nguyên Vũ sẽ không đến mức đưa mạch máu của chính mình chắp tay tặng cho người, chắc chắn lão không thể hồ đồ đến mức này...
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc khó hiểu, cửa lớn phủ đệ chợt truyền đến một tiếng két...
Cửa lớn bị mạnh mẽ đẩy ra, một vị nam tử trung niên trên lưng cũng đeo trường thương dùng bước chân cực kỳ trầm ổn chậm rãi tiêu sái đi vào trong phủ đệ.
Đường nét trên mặt nam tử này như đao gọt, sắc sảo rõ ràng, khí tức quanh thân trầm ổn, mỗi lần hành động mơ hồ tác động đến đạo lý huyền diệu nào đó của trời đất.
Mọi người sững sờ, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ kính sợ, người đến chính là Thái úy triều Ngụy lúc này, Mãng Thiên Vương Mục Lương Sơn.
Mắt lão nhìn thẳng đi tới dưới đại điện, chắp tay cúi đầu về phía Tô Trường An, nói: bái kiến Sở vương.
Mãng Thiên Vương không cần đa lễ, ngươi đi chuyến này có thu hoạch? Tô Trường An cũng không dám nhận lễ kia, vội vàng chắp tay đáp lễ, trong miệng nhiều ít có chút vội vàng dò hỏi.
Lúc hắn ý thức được phòng thủ của trấn Bạch Mã bạc nhược yếu kém một cách không ngờ như vậy liền phái Mục Lương Sơn - người có tu vi cao nhất, để cho lão đi về phía bắc xem xét tình huống khu vực quân Man đang còn chiếm đoạt.
Gần như giống với chung quanh trấn Bạch Mã, chỉ để lại cực kỳ ít quân coi giữ, tám trăm dặm về phía bắc, quân Man cực kỳ thưa thớt. Mục Lương Sơn cau mày nói ra, hiển nhiên lão đối với chuyện này cũng rất nghi hoặc.
Tô Trường An nghe vậy ngồi trở về chỗ của mình, ngón tay của hắn lại gõ trên án đài trước người lần nữa, phát ra một hồi giòn vang rất nhỏ.
Hắn có chút sờ không được tâm tư của Thác Bạt Nguyên Vũ, hắn cực kỳ hiểu rõ quân Man mạnh mẽ, mang theo hai mươi vạn đại quân Giang Đông có thể nói là hi vọng cuối cùng của Nhân tộc, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chôn vùi nó.
Mà đúng lúc này, chỗ cửa lớn phủ đệ chợt truyền đến tiếng bước chân lần nữa, chỉ thấy Cố Nha Lãng dẫn theo hai người vợ chồng nhìn bộ dáng chỉ là dân chúng bình thường tiêu sái đi vào đại điện, gã bước nhanh đi tới trước mặt Tô Trường An, hai vợ chồng già sau lưng hiển nhiên chưa từng thấy hiện trường như vậy, có chút khúm núm theo sau gã.
Sở vương, hai người này là dân chúng trấn Bạch Mã, bọn họ nói mấy ngày trước từng có hai người một già một trẻ đi tới trấn Bạch Mã, để lại một tờ giấy, để cho bọn họ giao cho Sở vương khi người đến... Nói đến đây, Cố Nha Lãng ngẩn người, dường như có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn còn nói thêm: nói là, Sở vương thấy tờ giấy này sẽ thay nàng thanh toán tiền mua gà nợ của vợ chồng già này...
Nói xong, gã đi tới trước mặt Tô Trường An, đưa một tờ giấy.
Tô Trường An sững sờ, hắn nhận lấy tờ giấy nhìn sang.
Chờ lúc hắn thấy rõ chữ viết trên đó, sắc mặt lập tức trở nên đặc sắc.
Sau đó thật lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về vợ chồng phía dưới đài, hỏi: tờ giấy này là ai đưa cho các ngươi?
Hai vợ chồng già kia chưa từng thấy qua dáng điệu như vậy, nghe Tô Trường An hỏi thăm, cho rằng chọc giận tới vị tướng quân này, vội vàng quỳ xuống nói ra: tướng quân tha mạng, tiểu nhân... Chúng tiểu nhân không biết gì cả, không biết gì cả...
Vội cái gì! Từ từ nói! Cố Nha Lãng ở bên cạnh cực kỳ tinh tường quát lớn.
Vợ chồng già kia sững sờ, lúc này mới tỉnh ngộ lại còn nói thêm: một già một trẻ... Nam trên dưới năm mươi tuổi, nữ khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng đều cực kỳ lợi hại, hơn trăm quân Man bị bọn họ giết chết toàn bộ trong nháy mắt...
Tô Trường An nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn đối với miêu tả của hai người, hắn lại hỏi: trước ngực cô bé kia có một sợi dây chuyền hình dáng trường kiếm màu đen?
Cái này... Hai người sững sờ, sau một lúc suy tư thật tốt, lúc này mới khẽ gật đầu tán thành.
Tô Trường An vào lúc này lại quay đầu nhìn tờ giấy trong tay kia, thần sắc trên mặt biến hóa một hồi.
Chợt lông mày hắn trầm xuống, đột nhiên đứng lên, linh lực trong tay rung động, tờ giấy kia ngay lập tức hóa thành bột phấn.
Cố Nha Lãng, mang hai người vợ chồng già xuống dưới, tặng cho trăm lượng vàng!
Những người còn lại, trở về doanh nghỉ ngơi, sau đó ba canh giờ, đại quân nhổ trại, đi đất Thục! ...
/743
|