Vì sao Thất Tinh lại không thể tìm được truyền nhân của bọn họ?
Số trời rốt cuộc bị người phương nào giấu kín?
Liễu Sanh Tiêu luôn luôn truy tìm đáp án này.
Thất Tinh Thiên Lam nhận mệnh trời, bảo hộ chúng sinh, truyền đến Liễu Sanh Tiêu đã là đời thứ tám, cũng từng trải qua đủ loại hoặc là cực khổ, hoặc là khó khăn trắc trở, nhưng chưa bao giờ đoạn đi truyền thừa.
Nhưng gã thân là Tinh Vẫn Thiên Cơ, lại tính sai truyền nhân của mình, trong này hiển nhiên có người nào đó âm thầm giở trò.
Mà trên đời có thể làm được điểm này, chắc chắn không phải người thường. Ngay cả vị Bạch Hà Viễn cao cao tại thượng kia cũng không thể làm được. Đối với nghiên cứu nhân quả mệnh lý, Liễu Sanh Tiêu có đầy đủ tự tin.
Vì vậy sau khi gã thấy Ân Lê Sinh - người đệ tử đầu tiên của mình tự phế tu vi rời khỏi Thiên Lam viện, liền dốc lòng truy tìm bàn tay đen tối phía sau chuyện này.
Mỗi ngày mỗi đêm tính toán, cho ra kết luận, lại phủ định kết luận.
Không tiếc tiêu hao tuổi thọ, không tiếc tiêu hao tu vi của mình. Rốt cuộc vào một ngày, gã nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Trên tạo nghệ nhân quả mệnh lý đương thời, chỉ có ba người có thể xưng là bậc thầy.
Đầu tiên là Thiên Cơ lão nhân Thương Vũ Môn.
Thứ hai là Thái Bạch đạo nhân Quan Tinh Đài.
Thứ ba chính là gã - Tinh Vẫn Thiên Cơ Thiên Lam viện - Liễu Sanh Tiêu.
Hai người trước, Thiên Cơ lão nhân từ sau thất bại ở đất Thục đã chán nản ẩn cư, mà Thái Bạch đạo nhân mặc dù có được khả năng, nhưng Liễu Sanh Tiêu lại hiểu rất rõ, muốn giấu kín gã đo lường tính toán, đối phương vẫn không có đủ tư cách.
Bởi vậy, người có thể làm được việc như thế, hẳn là một vị đại năng Viễn Cổ.
Gã suy tính nhiều lần, rốt cuộc tập trung mục tiêu vào vị tổ tiên đã sớm trở về Tinh Hải kia. Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất Thiên Lam viện - Tần Bạch Y!
Gã không biết mục đích của lão rốt cuộc là như thế nào, dù sao tu vi của Tần Bạch Y cực kỳ mạnh mẽ, gã hoàn toàn khó có thể đo lường tính toán, nhưng chuyện này lại không trở ngại gã tính toán đến số mệnh của mình, đương nhiên, người thông hiểu mệnh lý đều biết tính toán mệnh của mình là điều tối kỵ, người tu hành cần trả cái giá thật lớn.
Nhưng Liễu Sanh Tiêu vẫn cần phải làm như thế, gã cần thông qua số mệnh của mình để phỏng đoán mục đích của Tần Bạch Y.
Mà tương lai gã nhìn thấy cũng đúng như suy nghĩ của gã.
Tần Bạch Y dự liệu chính xác Liễu Sanh Tiêu sẽ bởi vì mất đi người đệ tử là Ân Lê Sinh mà thống khổ quy tội tất cả nguồn gốc chuyện này cho thiên mệnh của Thiên Cơ nhất mạch.
Sau đó hiển nhiên chính là đổi thân thể cho Quách Tước, bởi vì tu vi chưa đủ, khó có thể chèo chống lại bí pháp kia mà kêu gọi anh linh Tinh Vẫn Thiên Cơ các thời kỳ trợ giúp, do đó cho Tần Bạch Y lợi dụng thời cơ, buông xuống trong cơ thể gã, đảo khách thành chủ.
Sau khi biết được những chuyện này, Liễu Sanh Tiêu hiển nhiên chỉ có thể ngừng lại những dự định trong đáy lòng, phá đi mưu tính ngấm ngầm của Tần Bạch Y.
Nhưng mà, Liễu Sanh Tiêu biết rõ Tần Bạch Y đáng sợ lại không thể phỏng đoán ra những khả năng khác, dùng tâm trí của gã suýt nữa rơi vào đạo của Tần Bạch Y, lúc này gã tính toán số mệnh của mình đã không còn quá nhiều thời gian, không chừng sau khi gã chết đồ nhi của mình cũng sẽ chịu Tần Bạch Y mê hoặc, để cho vị đã từng là tổ tiên kia buông xuống hậu thế. Theo tất cả hành động của Tần Bạch Y lúc trước, Liễu Sanh Tiêu khó có thể tin, lão buông xuống là một chuyện tốt đáng được ăn mừng.
So với việc gã đặt nhân tố không xác định như vậy ở trên người hậu bối, không bằng chính mình tự tay giải quyết nó!
Mang theo ý nghĩ như vậy, Liễu Sanh Tiêu đã bắt đầu một kế hoạch đáng sợ ngấm ngầm mưu tính sư tổ của mình.
Mà người chết vì đạo của kế hoạch này, chính là Quách Tước, đồ nhi của gã!
Tất cả những chuyện này đều là sau khi Quách Tước trả lại một đường nhân quả mà y thiếu, nguyên nhân sự việc không ngừng hiện lên trong đầu y.
Y rốt cuộc biết sư tôn đã phong ấn vật gì trong trí nhớ ở chỗ sâu trong đầu mình.
Đó là một âm mưu.
Một âm mưu ác độc lại tàn nhẫn.
Đối với chính bản thân Liễu Sanh Tiêu mà nói là như thế, đối với Quách Tước cũng là như vậy.
Bộ thân thể mà y đổi lấy, cũng không phải đơn giản chỉ vì chống lại sự cắn trả của Thiên Đạo.
Đúng như Quách Tước nói, thân thể của y từ vừa mới bắt đầu chính là một cái lồng giam, một cái lồng giam vì nhốt Tần Bạch Y mà được chuẩn bị tỉ mỉ, một cái lồng giam để trống mấy chục năm.
Mà lúc này cửa lớn của lồng giam đã mở ra.
“Minh Thư Huyết Kỷ!” Quách Tước giận dữ gầm lên như vậy.
Minh văn màu đen trên xương trắng bắt đầu lóe ra ánh sáng màu đen âm trầm.
Một cỗ lực hút cực lớn từ trong cơ thể của y tuôn ra, không ngừng lôi kéo thân thể Tư Mã Hủ.
《 Minh Thư Huyết Kỷ 》 đương nhiên là công pháp chí tà chí ác trên đời này, nó có thể hấp thu vong hồn cùng máu thịt người chết, nhưng lại không có ảnh hưởng với người sống.
Mà Tư Mã Hủ, không Tần Bạch Y, thân thể của lão đã tiêu vong từ vài ngàn năm trước, linh hồn của lão ở Tinh Hải trên cao hôm nay lại bám vào bên trong thân thể Liễu Sanh Tiêu, theo ý nào đó bên trên mà nói, lão cũng chỉ là một cỗ vong hồn.
Nhưng ngay cả như vậy, dùng tu vi của Quách Tước muốn bắt vị Thủ Vọng giả đã thành đạo mấy nghìn năm, người đã từng có được tư cách trèo lên vị trí Thiên Nhân, vẫn là người si nói mộng.
Điểm này, Liễu Sanh Tiêu đã sớm đoán được.
Vì vậy, gã đã tìm đến văn tự Thần tộc, cái loại văn tự bao hàm sức mạnh của thiên địa, dùng cổ ngữ khắc đoạn công pháp này sâu trên xương trắng của Quách Tước, hai cái này tăng lên để cho uy năng bộc phát ra, đủ cho Tần Bạch Y khiếp sợ.
Vị hậu bối Liễu Sanh Tiêu đã chết đi kia, vả lại từ đầu đến cuối ở trong mắt Tần Bạch Y bị lão đùa bỡn trên tay, rốt cuộc ở trên người đệ tử của mình lộ ra răng nanh đáng sợ không thua Tần Bạch Y.
Dùng công lực của Tần Bạch Y vào lúc này suy nghĩ rất nhanh hiểu rõ vấn đề từ đầu đến cuối.
Nhưng mà lực hút tràn đầy đến từ chính cơ thể Quách Tước lại làm cho lão khó có thể chống cự.
Lão mặc dù dùng dáng dấp Tư Mã Hủ hành tẩu ở nhân gian, nhưng thân thể của lão đã tiêu tán từ sớm, thực sự lão chỉ là một cỗ vong hồn, mà điểm này lại đúng là bị《 Minh Thư Huyết Kỷ 》 kia khắc chế.
Linh hồn của lão cuồn cuộn một hồi, dưới lực hút đáng sợ kia bị lôi kéo nhanh đến mức muốn xé rách.
Lão cố hết sức phản kháng, nhưng dưới công pháp trời sinh khắc chế của y, phản kháng như vậy của lão lại có vẻ như không có ý nghĩa.
Linh hồn của lão bắt đầu gầm thét, gào rú, thậm chí bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
Nhưng vẫn như cũ khó có thể chống lại lực hút này.
Rốt cuộc, một thanh âm giống như thú hoang không cam lòng vang lên, một cái linh hồn vào lúc đó tróc khỏi cơ thể lão, bị hút vào trong cơ thể Quách Tước.
Thân thể vị tên là Tư Mã Hủ kia trong nháy mắt rơi vào ngốc trệ, giống như con rối đã mất đi dây dẫn, ngây người ở nguyên chỗ.
Quách Tước thực hiện được mưu tính ngấm ngầm này, trên mặt rốt cuộc trồi lên một vẻ vui mừng, cánh xương đã bị kim quang kia ăn mòn thành tổ ong sau lưng y chấn động, thân thể ngay lập tức lui về sau tầm hơn mười trượng, y cảm nhận được linh hồn kia đang gào thét trong cơ thể, y biết mình thành công.
Việc còn lại mà y cần phải làm chính là đi tới Thần Mộ, phong ấn cả thân thể tính cả linh hồn của Tần Bạch Y bên trong Thần Mộ kia.
Kết cục này đối với y mà nói rất là bi thương.
Nhưng đây chính là chuyện cuối cùng mà sư tôn giao cho y, y phải hoàn thành, đó là số mệnh của y.
Nghĩ như vậy, y kéo lấy thân thể chính mình đã lộ ra khung xương một bên liền muốn rời đi, nhưng vào lúc này, bộ thân thể vốn đã rơi vào ngốc trệ của Tư Mã Hủ bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Trong hai trong mắt của lão hiện lên một đường ánh sáng màu đỏ, chợt ngẩng đầu lên.
“Quả thực rất đáng buồn a.”
Lão nói như vậy, trên mặt thần sắc vốn như gỗ chợt bắt đầu linh hoạt, một nụ cười đùa cợt lơ lửng trên khuôn mặt lão lúc này.
---o0o---
Số trời rốt cuộc bị người phương nào giấu kín?
Liễu Sanh Tiêu luôn luôn truy tìm đáp án này.
Thất Tinh Thiên Lam nhận mệnh trời, bảo hộ chúng sinh, truyền đến Liễu Sanh Tiêu đã là đời thứ tám, cũng từng trải qua đủ loại hoặc là cực khổ, hoặc là khó khăn trắc trở, nhưng chưa bao giờ đoạn đi truyền thừa.
Nhưng gã thân là Tinh Vẫn Thiên Cơ, lại tính sai truyền nhân của mình, trong này hiển nhiên có người nào đó âm thầm giở trò.
Mà trên đời có thể làm được điểm này, chắc chắn không phải người thường. Ngay cả vị Bạch Hà Viễn cao cao tại thượng kia cũng không thể làm được. Đối với nghiên cứu nhân quả mệnh lý, Liễu Sanh Tiêu có đầy đủ tự tin.
Vì vậy sau khi gã thấy Ân Lê Sinh - người đệ tử đầu tiên của mình tự phế tu vi rời khỏi Thiên Lam viện, liền dốc lòng truy tìm bàn tay đen tối phía sau chuyện này.
Mỗi ngày mỗi đêm tính toán, cho ra kết luận, lại phủ định kết luận.
Không tiếc tiêu hao tuổi thọ, không tiếc tiêu hao tu vi của mình. Rốt cuộc vào một ngày, gã nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Trên tạo nghệ nhân quả mệnh lý đương thời, chỉ có ba người có thể xưng là bậc thầy.
Đầu tiên là Thiên Cơ lão nhân Thương Vũ Môn.
Thứ hai là Thái Bạch đạo nhân Quan Tinh Đài.
Thứ ba chính là gã - Tinh Vẫn Thiên Cơ Thiên Lam viện - Liễu Sanh Tiêu.
Hai người trước, Thiên Cơ lão nhân từ sau thất bại ở đất Thục đã chán nản ẩn cư, mà Thái Bạch đạo nhân mặc dù có được khả năng, nhưng Liễu Sanh Tiêu lại hiểu rất rõ, muốn giấu kín gã đo lường tính toán, đối phương vẫn không có đủ tư cách.
Bởi vậy, người có thể làm được việc như thế, hẳn là một vị đại năng Viễn Cổ.
Gã suy tính nhiều lần, rốt cuộc tập trung mục tiêu vào vị tổ tiên đã sớm trở về Tinh Hải kia. Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất Thiên Lam viện - Tần Bạch Y!
Gã không biết mục đích của lão rốt cuộc là như thế nào, dù sao tu vi của Tần Bạch Y cực kỳ mạnh mẽ, gã hoàn toàn khó có thể đo lường tính toán, nhưng chuyện này lại không trở ngại gã tính toán đến số mệnh của mình, đương nhiên, người thông hiểu mệnh lý đều biết tính toán mệnh của mình là điều tối kỵ, người tu hành cần trả cái giá thật lớn.
Nhưng Liễu Sanh Tiêu vẫn cần phải làm như thế, gã cần thông qua số mệnh của mình để phỏng đoán mục đích của Tần Bạch Y.
Mà tương lai gã nhìn thấy cũng đúng như suy nghĩ của gã.
Tần Bạch Y dự liệu chính xác Liễu Sanh Tiêu sẽ bởi vì mất đi người đệ tử là Ân Lê Sinh mà thống khổ quy tội tất cả nguồn gốc chuyện này cho thiên mệnh của Thiên Cơ nhất mạch.
Sau đó hiển nhiên chính là đổi thân thể cho Quách Tước, bởi vì tu vi chưa đủ, khó có thể chèo chống lại bí pháp kia mà kêu gọi anh linh Tinh Vẫn Thiên Cơ các thời kỳ trợ giúp, do đó cho Tần Bạch Y lợi dụng thời cơ, buông xuống trong cơ thể gã, đảo khách thành chủ.
Sau khi biết được những chuyện này, Liễu Sanh Tiêu hiển nhiên chỉ có thể ngừng lại những dự định trong đáy lòng, phá đi mưu tính ngấm ngầm của Tần Bạch Y.
Nhưng mà, Liễu Sanh Tiêu biết rõ Tần Bạch Y đáng sợ lại không thể phỏng đoán ra những khả năng khác, dùng tâm trí của gã suýt nữa rơi vào đạo của Tần Bạch Y, lúc này gã tính toán số mệnh của mình đã không còn quá nhiều thời gian, không chừng sau khi gã chết đồ nhi của mình cũng sẽ chịu Tần Bạch Y mê hoặc, để cho vị đã từng là tổ tiên kia buông xuống hậu thế. Theo tất cả hành động của Tần Bạch Y lúc trước, Liễu Sanh Tiêu khó có thể tin, lão buông xuống là một chuyện tốt đáng được ăn mừng.
So với việc gã đặt nhân tố không xác định như vậy ở trên người hậu bối, không bằng chính mình tự tay giải quyết nó!
Mang theo ý nghĩ như vậy, Liễu Sanh Tiêu đã bắt đầu một kế hoạch đáng sợ ngấm ngầm mưu tính sư tổ của mình.
Mà người chết vì đạo của kế hoạch này, chính là Quách Tước, đồ nhi của gã!
Tất cả những chuyện này đều là sau khi Quách Tước trả lại một đường nhân quả mà y thiếu, nguyên nhân sự việc không ngừng hiện lên trong đầu y.
Y rốt cuộc biết sư tôn đã phong ấn vật gì trong trí nhớ ở chỗ sâu trong đầu mình.
Đó là một âm mưu.
Một âm mưu ác độc lại tàn nhẫn.
Đối với chính bản thân Liễu Sanh Tiêu mà nói là như thế, đối với Quách Tước cũng là như vậy.
Bộ thân thể mà y đổi lấy, cũng không phải đơn giản chỉ vì chống lại sự cắn trả của Thiên Đạo.
Đúng như Quách Tước nói, thân thể của y từ vừa mới bắt đầu chính là một cái lồng giam, một cái lồng giam vì nhốt Tần Bạch Y mà được chuẩn bị tỉ mỉ, một cái lồng giam để trống mấy chục năm.
Mà lúc này cửa lớn của lồng giam đã mở ra.
“Minh Thư Huyết Kỷ!” Quách Tước giận dữ gầm lên như vậy.
Minh văn màu đen trên xương trắng bắt đầu lóe ra ánh sáng màu đen âm trầm.
Một cỗ lực hút cực lớn từ trong cơ thể của y tuôn ra, không ngừng lôi kéo thân thể Tư Mã Hủ.
《 Minh Thư Huyết Kỷ 》 đương nhiên là công pháp chí tà chí ác trên đời này, nó có thể hấp thu vong hồn cùng máu thịt người chết, nhưng lại không có ảnh hưởng với người sống.
Mà Tư Mã Hủ, không Tần Bạch Y, thân thể của lão đã tiêu vong từ vài ngàn năm trước, linh hồn của lão ở Tinh Hải trên cao hôm nay lại bám vào bên trong thân thể Liễu Sanh Tiêu, theo ý nào đó bên trên mà nói, lão cũng chỉ là một cỗ vong hồn.
Nhưng ngay cả như vậy, dùng tu vi của Quách Tước muốn bắt vị Thủ Vọng giả đã thành đạo mấy nghìn năm, người đã từng có được tư cách trèo lên vị trí Thiên Nhân, vẫn là người si nói mộng.
Điểm này, Liễu Sanh Tiêu đã sớm đoán được.
Vì vậy, gã đã tìm đến văn tự Thần tộc, cái loại văn tự bao hàm sức mạnh của thiên địa, dùng cổ ngữ khắc đoạn công pháp này sâu trên xương trắng của Quách Tước, hai cái này tăng lên để cho uy năng bộc phát ra, đủ cho Tần Bạch Y khiếp sợ.
Vị hậu bối Liễu Sanh Tiêu đã chết đi kia, vả lại từ đầu đến cuối ở trong mắt Tần Bạch Y bị lão đùa bỡn trên tay, rốt cuộc ở trên người đệ tử của mình lộ ra răng nanh đáng sợ không thua Tần Bạch Y.
Dùng công lực của Tần Bạch Y vào lúc này suy nghĩ rất nhanh hiểu rõ vấn đề từ đầu đến cuối.
Nhưng mà lực hút tràn đầy đến từ chính cơ thể Quách Tước lại làm cho lão khó có thể chống cự.
Lão mặc dù dùng dáng dấp Tư Mã Hủ hành tẩu ở nhân gian, nhưng thân thể của lão đã tiêu tán từ sớm, thực sự lão chỉ là một cỗ vong hồn, mà điểm này lại đúng là bị《 Minh Thư Huyết Kỷ 》 kia khắc chế.
Linh hồn của lão cuồn cuộn một hồi, dưới lực hút đáng sợ kia bị lôi kéo nhanh đến mức muốn xé rách.
Lão cố hết sức phản kháng, nhưng dưới công pháp trời sinh khắc chế của y, phản kháng như vậy của lão lại có vẻ như không có ý nghĩa.
Linh hồn của lão bắt đầu gầm thét, gào rú, thậm chí bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
Nhưng vẫn như cũ khó có thể chống lại lực hút này.
Rốt cuộc, một thanh âm giống như thú hoang không cam lòng vang lên, một cái linh hồn vào lúc đó tróc khỏi cơ thể lão, bị hút vào trong cơ thể Quách Tước.
Thân thể vị tên là Tư Mã Hủ kia trong nháy mắt rơi vào ngốc trệ, giống như con rối đã mất đi dây dẫn, ngây người ở nguyên chỗ.
Quách Tước thực hiện được mưu tính ngấm ngầm này, trên mặt rốt cuộc trồi lên một vẻ vui mừng, cánh xương đã bị kim quang kia ăn mòn thành tổ ong sau lưng y chấn động, thân thể ngay lập tức lui về sau tầm hơn mười trượng, y cảm nhận được linh hồn kia đang gào thét trong cơ thể, y biết mình thành công.
Việc còn lại mà y cần phải làm chính là đi tới Thần Mộ, phong ấn cả thân thể tính cả linh hồn của Tần Bạch Y bên trong Thần Mộ kia.
Kết cục này đối với y mà nói rất là bi thương.
Nhưng đây chính là chuyện cuối cùng mà sư tôn giao cho y, y phải hoàn thành, đó là số mệnh của y.
Nghĩ như vậy, y kéo lấy thân thể chính mình đã lộ ra khung xương một bên liền muốn rời đi, nhưng vào lúc này, bộ thân thể vốn đã rơi vào ngốc trệ của Tư Mã Hủ bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Trong hai trong mắt của lão hiện lên một đường ánh sáng màu đỏ, chợt ngẩng đầu lên.
“Quả thực rất đáng buồn a.”
Lão nói như vậy, trên mặt thần sắc vốn như gỗ chợt bắt đầu linh hoạt, một nụ cười đùa cợt lơ lửng trên khuôn mặt lão lúc này.
---o0o---
/743
|