Dịch giả: phuongkta1
Lúc Tô Trường An còn là một đứa bé con.
Ở trong thư viện trong Trường Môn, hắn đọc qua rất nhiều tiểu thuyết kỳ lạ.
Điều này hiển nhiên không phải là thứ yêu thích vẻ vang gì, ít nhất dưới suy nghĩ của những đứa bé chuyên cần đọc sách, hành động như vậy cũng được coi là mê muội mất cả ý chí.
Nhưng nói cho cùng Tô Trường An có thể trở thành Tô Trường An như hôm nay, từ trình độ rất lớn nào đó là vì những giấc mộng không bao giờ trở thành hiện thực kia.
Đương nhiên, nếu nói đến những tiểu thuyết muôn hình muôn vẻ mà hắn đã đọc qua, những chuyện xưa trong đó để cho ấn tượng khắc sâu nhất. Không phải là《 Hiệp Khách Đãng Yêu 》, cũng không phải là 《 Truyện Du Hiệp 》, mà là một quyển sách tên là 《 Hồng Cốc Ca 》.
Đó là một quyển sách rất kỳ quái.
Lý do khiến Tô Trường An đọc nó cũng rất lạ, không phải là vì hắn ưa thích quyển sách kia, mà ngay lúc đó Mạt Mạt dường như cực kì si mê sách này, vì tìm kiếm tiếng nói chung, hoặc là nói đơn thuần vì khiến cho Mạt Mạt chú ý, vì vậy Tô Trường An đọc quyển sách kia.
Lúc này hắn ngẫu nhiên nhớ tới nội dung trong sách, dịch dạ dày cũng không nhịn được cuồn cuộn một hồi.
Như cứng rắn nói hắn thu hoạch được điều gì, nói chung đã học được mấy cái từ ngữ mà trước kia hắn chưa bao giờ thấy.
Ví dụ như chuyện tốt Long Dương, cũng ví dụ như ưa thích đồng tính.
Hắn cho rằng cuộc đời mình cũng không bao giờ trải qua tình tiết như vậy, nhưng bây giờ, lúc Tư Mã Hủ nói ra một câu kia ta trở về từ Tinh Hải, thao túng thế cục trong thiên hạ, mưu kế tính toán tường tận, làm tất cả mọi chuyện cũng đều vì ngươi, vật muốn có cũng là ngươi! Lúc này, hắn có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật như đặt mình trong băng tuyết ngập trời.
Toàn thân hắn bắt đầu nổi da gà, thân thể không tự chủ được rùng mình một cái.
So với như vậy, hắn ngược lại càng muốn một mình chống trăm vạn đại quân, có lẽ sẽ được sảng khoái hơn một chút.
Đáng tiếc chính là, Tư Mã Hủ dường như không biết ngôn ngữ của bản thân có chút không ổn, lão dừng một chút, lại nói tiếp.
Ta biết rõ ngươi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian, ta có thể chậm rãi nói cho ngươi biết.
Nói xong, lão lại liếc nhìn Tô Trường An, vẻ tham lam trong con ngươi rốt cuộc không thể che giấu chút nào.
Tô Trường An khó tránh khỏi giật mình một cái, đầu của hắn trống rỗng, sững sờ không thể nói ra bất cứ lời nào.
Trong ngực hắn giống như có một vạn con chim cắt, không, một trăm vạn con chim cắt lao nhanh qua.
Đây là một chuyện rất xa xưa. Tư Mã Hủ ngẩng đầu lên, lông mi trầm thấp xuống. Ánh mắt của lão trở nên cực kỳ thâm sâu, giống như rơi vào trong hồi ức nào đó, thanh tuyến lão vào lúc đó cũng không hề lạnh lùng như lúc trước, mà mang theo một loại tang thương người thường khó có thể lý giải.
Hả? Tô Trường An khẽ kêu một tiếng, ý thức được dường như có chút không đúng, hắn chỉ mới ngoài hai mươi, thấy thế nào cũng không thể ứng với từ xa xưa mà lão nói ra.
Hắn nghĩ đến có lẽ chính mình hiểu sai ý, sắc mặt không tránh khỏi đỏ lên, nhưng Tư Mã Hủ như rơi vào trong hồi ức hiển nhiên cũng không chú ý tới điểm này, Tô Trường An vội vàng đè xuống dị trạng trong lòng, trầm lông mày liếc nhìn Tư Mã Hủ, chờ lão cởi bỏ nghi hoặc trong lòng hắn.
Khi đó trời đất sơ khai, Chân Thần nhận mệnh trời sinh ra, quản lý chúng sinh trong thiên hạ. Bờ môi Tư Mã Hủ vào lúc đó hơi hơi mở ra, một chuyện cũ phủ đầy bụi cũng đúng lúc này, ở trước mắt Tô Trường An cởi bỏ khăn che mặt thần bí của nó.
Chúng sinh ngu dốt, không hiểu con đường tu hành, cũng khó có thể hiểu được thần thông của đám Thần, bọn chúng sùng bái Chư Thần, vẫn lấy làm vật tổ, cha mẹ thậm chí tín ngưỡng. Khi đó thú dữ hoành hành trên thế giới, vì chống cự thú dữ, mọi người bắt đầu dần dần tập hợp cùng một chỗ, tạo thành bộ lạc, vương quốc, thậm chí từng cái vương quốc một. Ba tộc Nhân Man Yêu mặc dù có mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng vướng áp lực bên ngoài hoàn toàn không rảnh rỗi để nội đấu. Cuộc sống như vậy trôi qua rất lâu, ngoại trừ sứ giả của đám Chân Thần ngẫu nhiên hàng lâm, trên đời này hoàn toàn không có những thứ thần kỳ khác đáng nói đến.
Khi đó thần chính là Thần, người chính là người, không ai nghĩ tới đi quá giới hạn, cũng không ai có được lực lượng đi quá giới hạn. Cho đến một ngày, một tên tù trưởng bộ lạc bỗng nhiên có được lực lượng tà ác, gã có thể hóa thân trở thành người khổng lồ cao mấy trượng, cũng có thể dùng tay chặt đứt núi cao. Lực lượng của gã không biết từ đâu mà đến, lại giống như ôn dịch bắt đầu lan tràn, gã mở ra bước chân chinh phục của mình, tất cả những người phản kháng hoặc dưới sức mạnh của gã hóa thành xương cốt, hoặc phải gia nhập vào trong đó, quên mất vợ con, cha mẹ, bạn bè trước kia, hóa thành máy móc chỉ biết giết người. Mà trên người của bọn chúng đều có một đường ấn ký màu đen.
Nói đến đây thân thể Tư Mã Hủ run nhè nhẹ, hiển nhiên đoạn trí nhớ kia đối với lão dù cho đã sống mấy nghìn năm mà nói vẫn đáng sợ như cũ.
Là Tà Thần. Tô Trường An tiếp lời, lông mi hắn phát lạnh, nói như vậy.
Từ Cổ Ninh đến Cổ Phương Thiên, hắn đã không chỉ một lần đánh nhau với đám Tà Thần kia, hắn biết rõ sự cường đại và đáng sợ của bọn chúng.
Tư Mã Hủ nghe vậy vào lúc đó quay đầu, lão có chút kinh ngạc liếc nhìn Tô Trường An, hiển nhiên vẫn có chút ngoài ý muốn khi hắn biết rõ việc này.
Ta lại càng thích gọi bọn chúng là Kiếp.
Chúng ta không biết bọn chúng từ đâu mà đến, chỉ biết bọn chúng vô cùng cường đại, xưa nay sinh linh ở trước mặt bọn chúng chỉ có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết.
Đám Thần phát giác được nhân gian khác thường đồng loạt tỉnh lại từ trong ngủ say, một trận đại chiến kia khiến cho các sinh linh lần đầu tiên tận mắt thấy được uy năng của đám Thần, cái gọi là hô mưa gọi gió, dời núi chuyển đảo, hoàn toàn khó có thể hình dung chúng Thần cường đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, bởi vì năng lực sinh sôi nảy nở đáng sợ của Kiếp, đại chiến lần thứ nhất, đám Thần bại trận, không thể không dẫn đầu chúng sinh lui đến phía đông đại lục, ở hồ Lặc Đặc làm giới tuyến, cùng phân chia quyền lực với đám Kiếp.
Nói đến đây, Tư Mã Hủ dừng lại một chút mới tiếp lời: hồ Lặc Đặc là ngôn ngữ Man, có ý là thanh tịnh trong suốt, đương nhiên, lúc này ngươi đã không thể tìm thấy hồ nước bao la như biển kia, nó bị hủy bởi ở cuộc chiến Thần Kiếp lần thứ hai, hôm nay chỗ đó đã hóa thành một mảnh hoang mạc không có một ngọn cỏ, các ngươi gọi nó là gì? Đúng, Nhạn Bất Quy.
Đại mạc Nhạn Bất Quy? Tô Trường An sững sờ, hắn chưa từng nghĩ đến mảnh đại mạc bên ngoài quan Viễn Vân Tây Lương còn có nguồn gốc như vậy.
Tư Mã Hủ cũng không để ý Tô Trường An kinh ngạc, lão tiếp tục nói: vì chống cự Kiếp, Thiên Đạo hóa ra từng cái pháp điển, mệnh lệnh chúng Thần truyền cho chúng sinh. Pháp điển hạ xuống, con đường tu hành lần đầu tiên mở rộng cửa lớn ở trước mặt chúng sinh. Đó là con đường một khi đã rộng mở thì không thể đóng lại nữa.
Tuổi thọ chúng sinh hiển nhiên không thể sánh với Chân Thần, nhưng bất kể Yêu, Man, Nhân đều ở dưới những pháp điển này biểu hiện ra tốc độ tu hành vượt xa dự đoán của mọi người. Mà rất nhanh, vị Tinh Vẫn đầu tiên ra đời. Khi đó không có nhân quả của Thiên Nhân trói buộc, Tinh Vẫn vốn có lực lượng vô cùng cường hãn, so về lực lượng cũng có thể sánh với Bán Thần phía dưới Chân Thần, thậm chí một ít người nổi tiếng, còn có thể đánh bại Bán Thần.
Thời gian không quá trăm năm, nhân gian đã có mấy trăm vị Tinh Vẫn, đó là một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến mức nào? Thời cơ chín muồi, chúng Thần mang theo Tinh Vẫn triển khai tấn công Kiếp. Đó là một trận đại chiến rất lâu dài, Tinh Vẫn, đám Thần, Kiếp giống như cây cỏ ngã xuống, một tên tiếp theo một tên. Nhưng sinh linh đúng là vẫn chiếm cứ ưu thế, đám Kiếp từng cái bị phong ấn ở Thần Mộ, thắng lợi của ván cờ đã dần dần nghiêng về phía chúng ta.
Ánh mắt Tư Mã Hủ vào lúc đó lại càng thâm sâu hơn, cũng không biết là nhớ lại người xưa, hay là vật xưa.
Nhưng trong chốc lát vẻ thâm sâu trong ánh mắt lão chợt biến mất hầu như không còn, sau một khắc trong con mắt lão dấy lên ngọn lửa bừng bừng, giống như một con mãnh thú ở ẩn ngửi được tung tích con mồi, lúc thịnh yến máu tanh sắp bắt đầu, màu máu hóa thành lửa bừng dấy lên trong mắt nó.
Nhưng mà, đám Chân Thần vào lúc đó thu lại phần lớn bộ phận Thần tộc, bọn chúng đẩy sinh linh lên tiền tuyến, một mình thừa nhận lửa giận, phản công của đám Kiếp sắp chết kia.
Gần tám trăm vị Tinh Vẫn ở sau trận chiến ấy, chỉ còn lại chưa đủ một trăm. Mà đám Chân Thần lại bắt đầu ca công tụng đức, làm cho người đời tiếp tục cúng bái bọn họ, tiếp tục kính ngưỡng bọn họ. Mà tất cả chuyện này, nguyên nhân đơn giản chỉ là vì củng cố thống trị của bản thân, bọn họ chứng kiến lực lượng đáng sợ từ trên người chúng sinh, mà lực lượng kia uy hiếp đến sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng lúc Thần Chích mà chúng ta luôn luôn tôn thờ lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm, chúng sinh rốt cuộc hiểu được trên đời này hoàn toàn không có thứ gọi là Thần, chỉ có thứ gọi là lực lượng tuyệt đối, chỉ cần người trên nắm giữ lấy chúng nó, xây dựng ra lời bịa đặt đối với người dưới gầy yếu. Đạo lý này, vẫn áp dụng cho tới tận bây giờ. Tư Mã Hủ nhìn Tô Trường An, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Tô Trường An sững sờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, trong lời nói lão chỉ chính là một ít Thiên Nhân cao cao tại thượng kia.
Sắc mặt của hắn vào lúc đó trầm xuống, tuy rằng trong suy nghĩ hắn không thích Tư Mã Hủ, bất kể là cách làm người hay là tất cả hành động của lão, Tô Trường An đều hận không thể nhanh chóng giết đi, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, lời này của Tư Mã Hủ rất có đạo lý.
Bất kể đáy lòng có hận thù thấu xương như vậy, trước khi ngươi chưa có được lực lượng, ngươi cũng chỉ có thể làm được một việc.
Cúi thấp đầu người cao quý của ngươi, giả dối thành kính đối với đám Ác Thần nọ.
Ở ẩn, sống tạm, cho đến một ngày nào đó, ngươi mài sắc nanh vuốt, đánh bóng khôi giáp của ngươi, sau đó dẫn thiên quân vạn mã của ngươi, lại xông thẳng biển mây một lần nữa, nổi lên kèn lệnh công kích đám Thần Chích.
Chúng ta nghĩ như thế, cũng làm như thế.
Ba tộc một lần nữa thần phục ở dưới chân đám Thần Chích, nhưng sau lưng lại đoàn kết như chưa từng có trước đó, hạt giống cừu hận đã chôn xuống, ngọn lửa báo thù rốt cuộc có một ngày sẽ phá tan lồng giam, phá kén mà ra.
Chúng ta rất may mắn, bên trong Chân Thần xuất hiện một vị phản đồ, y lo sợ những Kiếp kia là do một vị Chân Thần từ bên trong gọi đến, sau lưng liên hệ với chúng ta, ban cho chúng ta vũ khí có thể giết chết Thần. Mà đại chiến giữa sinh linh và Thần vào ngày đó kéo ra màn che!
Cuối cùng không phải các ngươi thắng lợi sao? Thần tộc bị các ngươi hoặc lưu đày, hoặc phong ấn, các ngươi đã là người thắng rồi, vì sao còn muốn làm ra những chuyện này? Vì sao đám Thiên Nhân lại phải đưa Tà Thần tới một lần nữa?
Tô Trường An nghe đến đó, rốt cuộc không kìm được nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi.
Lúc Tô Trường An còn là một đứa bé con.
Ở trong thư viện trong Trường Môn, hắn đọc qua rất nhiều tiểu thuyết kỳ lạ.
Điều này hiển nhiên không phải là thứ yêu thích vẻ vang gì, ít nhất dưới suy nghĩ của những đứa bé chuyên cần đọc sách, hành động như vậy cũng được coi là mê muội mất cả ý chí.
Nhưng nói cho cùng Tô Trường An có thể trở thành Tô Trường An như hôm nay, từ trình độ rất lớn nào đó là vì những giấc mộng không bao giờ trở thành hiện thực kia.
Đương nhiên, nếu nói đến những tiểu thuyết muôn hình muôn vẻ mà hắn đã đọc qua, những chuyện xưa trong đó để cho ấn tượng khắc sâu nhất. Không phải là《 Hiệp Khách Đãng Yêu 》, cũng không phải là 《 Truyện Du Hiệp 》, mà là một quyển sách tên là 《 Hồng Cốc Ca 》.
Đó là một quyển sách rất kỳ quái.
Lý do khiến Tô Trường An đọc nó cũng rất lạ, không phải là vì hắn ưa thích quyển sách kia, mà ngay lúc đó Mạt Mạt dường như cực kì si mê sách này, vì tìm kiếm tiếng nói chung, hoặc là nói đơn thuần vì khiến cho Mạt Mạt chú ý, vì vậy Tô Trường An đọc quyển sách kia.
Lúc này hắn ngẫu nhiên nhớ tới nội dung trong sách, dịch dạ dày cũng không nhịn được cuồn cuộn một hồi.
Như cứng rắn nói hắn thu hoạch được điều gì, nói chung đã học được mấy cái từ ngữ mà trước kia hắn chưa bao giờ thấy.
Ví dụ như chuyện tốt Long Dương, cũng ví dụ như ưa thích đồng tính.
Hắn cho rằng cuộc đời mình cũng không bao giờ trải qua tình tiết như vậy, nhưng bây giờ, lúc Tư Mã Hủ nói ra một câu kia ta trở về từ Tinh Hải, thao túng thế cục trong thiên hạ, mưu kế tính toán tường tận, làm tất cả mọi chuyện cũng đều vì ngươi, vật muốn có cũng là ngươi! Lúc này, hắn có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật như đặt mình trong băng tuyết ngập trời.
Toàn thân hắn bắt đầu nổi da gà, thân thể không tự chủ được rùng mình một cái.
So với như vậy, hắn ngược lại càng muốn một mình chống trăm vạn đại quân, có lẽ sẽ được sảng khoái hơn một chút.
Đáng tiếc chính là, Tư Mã Hủ dường như không biết ngôn ngữ của bản thân có chút không ổn, lão dừng một chút, lại nói tiếp.
Ta biết rõ ngươi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian, ta có thể chậm rãi nói cho ngươi biết.
Nói xong, lão lại liếc nhìn Tô Trường An, vẻ tham lam trong con ngươi rốt cuộc không thể che giấu chút nào.
Tô Trường An khó tránh khỏi giật mình một cái, đầu của hắn trống rỗng, sững sờ không thể nói ra bất cứ lời nào.
Trong ngực hắn giống như có một vạn con chim cắt, không, một trăm vạn con chim cắt lao nhanh qua.
Đây là một chuyện rất xa xưa. Tư Mã Hủ ngẩng đầu lên, lông mi trầm thấp xuống. Ánh mắt của lão trở nên cực kỳ thâm sâu, giống như rơi vào trong hồi ức nào đó, thanh tuyến lão vào lúc đó cũng không hề lạnh lùng như lúc trước, mà mang theo một loại tang thương người thường khó có thể lý giải.
Hả? Tô Trường An khẽ kêu một tiếng, ý thức được dường như có chút không đúng, hắn chỉ mới ngoài hai mươi, thấy thế nào cũng không thể ứng với từ xa xưa mà lão nói ra.
Hắn nghĩ đến có lẽ chính mình hiểu sai ý, sắc mặt không tránh khỏi đỏ lên, nhưng Tư Mã Hủ như rơi vào trong hồi ức hiển nhiên cũng không chú ý tới điểm này, Tô Trường An vội vàng đè xuống dị trạng trong lòng, trầm lông mày liếc nhìn Tư Mã Hủ, chờ lão cởi bỏ nghi hoặc trong lòng hắn.
Khi đó trời đất sơ khai, Chân Thần nhận mệnh trời sinh ra, quản lý chúng sinh trong thiên hạ. Bờ môi Tư Mã Hủ vào lúc đó hơi hơi mở ra, một chuyện cũ phủ đầy bụi cũng đúng lúc này, ở trước mắt Tô Trường An cởi bỏ khăn che mặt thần bí của nó.
Chúng sinh ngu dốt, không hiểu con đường tu hành, cũng khó có thể hiểu được thần thông của đám Thần, bọn chúng sùng bái Chư Thần, vẫn lấy làm vật tổ, cha mẹ thậm chí tín ngưỡng. Khi đó thú dữ hoành hành trên thế giới, vì chống cự thú dữ, mọi người bắt đầu dần dần tập hợp cùng một chỗ, tạo thành bộ lạc, vương quốc, thậm chí từng cái vương quốc một. Ba tộc Nhân Man Yêu mặc dù có mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng vướng áp lực bên ngoài hoàn toàn không rảnh rỗi để nội đấu. Cuộc sống như vậy trôi qua rất lâu, ngoại trừ sứ giả của đám Chân Thần ngẫu nhiên hàng lâm, trên đời này hoàn toàn không có những thứ thần kỳ khác đáng nói đến.
Khi đó thần chính là Thần, người chính là người, không ai nghĩ tới đi quá giới hạn, cũng không ai có được lực lượng đi quá giới hạn. Cho đến một ngày, một tên tù trưởng bộ lạc bỗng nhiên có được lực lượng tà ác, gã có thể hóa thân trở thành người khổng lồ cao mấy trượng, cũng có thể dùng tay chặt đứt núi cao. Lực lượng của gã không biết từ đâu mà đến, lại giống như ôn dịch bắt đầu lan tràn, gã mở ra bước chân chinh phục của mình, tất cả những người phản kháng hoặc dưới sức mạnh của gã hóa thành xương cốt, hoặc phải gia nhập vào trong đó, quên mất vợ con, cha mẹ, bạn bè trước kia, hóa thành máy móc chỉ biết giết người. Mà trên người của bọn chúng đều có một đường ấn ký màu đen.
Nói đến đây thân thể Tư Mã Hủ run nhè nhẹ, hiển nhiên đoạn trí nhớ kia đối với lão dù cho đã sống mấy nghìn năm mà nói vẫn đáng sợ như cũ.
Là Tà Thần. Tô Trường An tiếp lời, lông mi hắn phát lạnh, nói như vậy.
Từ Cổ Ninh đến Cổ Phương Thiên, hắn đã không chỉ một lần đánh nhau với đám Tà Thần kia, hắn biết rõ sự cường đại và đáng sợ của bọn chúng.
Tư Mã Hủ nghe vậy vào lúc đó quay đầu, lão có chút kinh ngạc liếc nhìn Tô Trường An, hiển nhiên vẫn có chút ngoài ý muốn khi hắn biết rõ việc này.
Ta lại càng thích gọi bọn chúng là Kiếp.
Chúng ta không biết bọn chúng từ đâu mà đến, chỉ biết bọn chúng vô cùng cường đại, xưa nay sinh linh ở trước mặt bọn chúng chỉ có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết.
Đám Thần phát giác được nhân gian khác thường đồng loạt tỉnh lại từ trong ngủ say, một trận đại chiến kia khiến cho các sinh linh lần đầu tiên tận mắt thấy được uy năng của đám Thần, cái gọi là hô mưa gọi gió, dời núi chuyển đảo, hoàn toàn khó có thể hình dung chúng Thần cường đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, bởi vì năng lực sinh sôi nảy nở đáng sợ của Kiếp, đại chiến lần thứ nhất, đám Thần bại trận, không thể không dẫn đầu chúng sinh lui đến phía đông đại lục, ở hồ Lặc Đặc làm giới tuyến, cùng phân chia quyền lực với đám Kiếp.
Nói đến đây, Tư Mã Hủ dừng lại một chút mới tiếp lời: hồ Lặc Đặc là ngôn ngữ Man, có ý là thanh tịnh trong suốt, đương nhiên, lúc này ngươi đã không thể tìm thấy hồ nước bao la như biển kia, nó bị hủy bởi ở cuộc chiến Thần Kiếp lần thứ hai, hôm nay chỗ đó đã hóa thành một mảnh hoang mạc không có một ngọn cỏ, các ngươi gọi nó là gì? Đúng, Nhạn Bất Quy.
Đại mạc Nhạn Bất Quy? Tô Trường An sững sờ, hắn chưa từng nghĩ đến mảnh đại mạc bên ngoài quan Viễn Vân Tây Lương còn có nguồn gốc như vậy.
Tư Mã Hủ cũng không để ý Tô Trường An kinh ngạc, lão tiếp tục nói: vì chống cự Kiếp, Thiên Đạo hóa ra từng cái pháp điển, mệnh lệnh chúng Thần truyền cho chúng sinh. Pháp điển hạ xuống, con đường tu hành lần đầu tiên mở rộng cửa lớn ở trước mặt chúng sinh. Đó là con đường một khi đã rộng mở thì không thể đóng lại nữa.
Tuổi thọ chúng sinh hiển nhiên không thể sánh với Chân Thần, nhưng bất kể Yêu, Man, Nhân đều ở dưới những pháp điển này biểu hiện ra tốc độ tu hành vượt xa dự đoán của mọi người. Mà rất nhanh, vị Tinh Vẫn đầu tiên ra đời. Khi đó không có nhân quả của Thiên Nhân trói buộc, Tinh Vẫn vốn có lực lượng vô cùng cường hãn, so về lực lượng cũng có thể sánh với Bán Thần phía dưới Chân Thần, thậm chí một ít người nổi tiếng, còn có thể đánh bại Bán Thần.
Thời gian không quá trăm năm, nhân gian đã có mấy trăm vị Tinh Vẫn, đó là một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến mức nào? Thời cơ chín muồi, chúng Thần mang theo Tinh Vẫn triển khai tấn công Kiếp. Đó là một trận đại chiến rất lâu dài, Tinh Vẫn, đám Thần, Kiếp giống như cây cỏ ngã xuống, một tên tiếp theo một tên. Nhưng sinh linh đúng là vẫn chiếm cứ ưu thế, đám Kiếp từng cái bị phong ấn ở Thần Mộ, thắng lợi của ván cờ đã dần dần nghiêng về phía chúng ta.
Ánh mắt Tư Mã Hủ vào lúc đó lại càng thâm sâu hơn, cũng không biết là nhớ lại người xưa, hay là vật xưa.
Nhưng trong chốc lát vẻ thâm sâu trong ánh mắt lão chợt biến mất hầu như không còn, sau một khắc trong con mắt lão dấy lên ngọn lửa bừng bừng, giống như một con mãnh thú ở ẩn ngửi được tung tích con mồi, lúc thịnh yến máu tanh sắp bắt đầu, màu máu hóa thành lửa bừng dấy lên trong mắt nó.
Nhưng mà, đám Chân Thần vào lúc đó thu lại phần lớn bộ phận Thần tộc, bọn chúng đẩy sinh linh lên tiền tuyến, một mình thừa nhận lửa giận, phản công của đám Kiếp sắp chết kia.
Gần tám trăm vị Tinh Vẫn ở sau trận chiến ấy, chỉ còn lại chưa đủ một trăm. Mà đám Chân Thần lại bắt đầu ca công tụng đức, làm cho người đời tiếp tục cúng bái bọn họ, tiếp tục kính ngưỡng bọn họ. Mà tất cả chuyện này, nguyên nhân đơn giản chỉ là vì củng cố thống trị của bản thân, bọn họ chứng kiến lực lượng đáng sợ từ trên người chúng sinh, mà lực lượng kia uy hiếp đến sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng lúc Thần Chích mà chúng ta luôn luôn tôn thờ lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm, chúng sinh rốt cuộc hiểu được trên đời này hoàn toàn không có thứ gọi là Thần, chỉ có thứ gọi là lực lượng tuyệt đối, chỉ cần người trên nắm giữ lấy chúng nó, xây dựng ra lời bịa đặt đối với người dưới gầy yếu. Đạo lý này, vẫn áp dụng cho tới tận bây giờ. Tư Mã Hủ nhìn Tô Trường An, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Tô Trường An sững sờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, trong lời nói lão chỉ chính là một ít Thiên Nhân cao cao tại thượng kia.
Sắc mặt của hắn vào lúc đó trầm xuống, tuy rằng trong suy nghĩ hắn không thích Tư Mã Hủ, bất kể là cách làm người hay là tất cả hành động của lão, Tô Trường An đều hận không thể nhanh chóng giết đi, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, lời này của Tư Mã Hủ rất có đạo lý.
Bất kể đáy lòng có hận thù thấu xương như vậy, trước khi ngươi chưa có được lực lượng, ngươi cũng chỉ có thể làm được một việc.
Cúi thấp đầu người cao quý của ngươi, giả dối thành kính đối với đám Ác Thần nọ.
Ở ẩn, sống tạm, cho đến một ngày nào đó, ngươi mài sắc nanh vuốt, đánh bóng khôi giáp của ngươi, sau đó dẫn thiên quân vạn mã của ngươi, lại xông thẳng biển mây một lần nữa, nổi lên kèn lệnh công kích đám Thần Chích.
Chúng ta nghĩ như thế, cũng làm như thế.
Ba tộc một lần nữa thần phục ở dưới chân đám Thần Chích, nhưng sau lưng lại đoàn kết như chưa từng có trước đó, hạt giống cừu hận đã chôn xuống, ngọn lửa báo thù rốt cuộc có một ngày sẽ phá tan lồng giam, phá kén mà ra.
Chúng ta rất may mắn, bên trong Chân Thần xuất hiện một vị phản đồ, y lo sợ những Kiếp kia là do một vị Chân Thần từ bên trong gọi đến, sau lưng liên hệ với chúng ta, ban cho chúng ta vũ khí có thể giết chết Thần. Mà đại chiến giữa sinh linh và Thần vào ngày đó kéo ra màn che!
Cuối cùng không phải các ngươi thắng lợi sao? Thần tộc bị các ngươi hoặc lưu đày, hoặc phong ấn, các ngươi đã là người thắng rồi, vì sao còn muốn làm ra những chuyện này? Vì sao đám Thiên Nhân lại phải đưa Tà Thần tới một lần nữa?
Tô Trường An nghe đến đó, rốt cuộc không kìm được nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi.
/743
|