Đây là một đao mà muốn tránh cũng không thể tránh.
Cho dù cảnh giới của hắc bào nhân cực kỳ cao, nhưng ở chỗ này, gã chẳng qua chỉ là một khôi lỗi mà thôi.
Nhưng khôi lỗi cũng không phải là đồ vật có thể tùy tiện phá hủy. Thứ đồ vật dựa vào bí pháp mà thành này cần hao tốn rất nhiều tinh lực. Càng quan trọng hơn chính là thần thức của gã đặt ở trên khôi lỗi, thế nên nếu như nó bị hủy thì gã là bản thể tất nhiên sẽ chịu tổn thương không nhỏ. Mà hắc bào nhân muốn hồi phục lại thì cũng phải mất một thời gian rất dài.
Hơn nữa, thứ gã thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian.
Nhưng hắc bào nhân không phải là võ sinh, đương nhiên cũng không là nho sĩ. Gã ở trong trạng thái khôi lỗi khó có thể phát huy ra lực lượng lớn mạnh vốn có. Đối mặt Tô Trường An mà gã xem như con sâu cái kiến, thế mà giờ đây hắc bào nhân không còn cách nào chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao đang càng ngày càng đến gần kia.
Một luồng hơi thở chết chóc lặng yên tiến tới. Đã nhiều năm trôi qua, gã lại một lần nữa cảm giác được tư vị này.
Gã từng mang đến tư vị như vậy cho vô số người, cũng cho rằng bản thân đã yêu thích nó. Nhưng đến giờ khắc này, gã mới thật sự nhận ra tư vị kia làm cho người ta buồn nôn tới mức nào.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Tô Trường An lúc này mới hiện lên sự vui vẻ. Hắn rút cục có thể làm cái gì đó cho Mạc Thính Vũ rồi. Điều này khiến hắn cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng.
Hắn chán ghét Thần huyết, căm ghét con quái vật trong thân thể mình.
Vì vậy hắn tất nhiên cũng ghét bọn người có ý đồ cho thứ này vào cơ thể của Mạc Thính Vũ, nhưng lại cơ duyên xảo hợp đưa vào thân thể của hắn.
Mà đúng lúc đao của Tô Trường An sẽ rạch ra hai con mắt khiến hắn chán ghét này thì một tia sáng lạnh lẽo kéo tới. Hắn rùng mình, nhưng đao trên tay thì không hề có ý rút lại. Khuôn mặt của hắn càng thêm dữ tợn, cực kỳ giống như kẻ xấu đã cùng đường, cho dù có mất trăm cân thịt trên thân thì cũng phải kéo Hoàng đế xuống ngựa.
Chủ nhân của tia sáng lạnh kia dường như đã nhận ra ý đồ của Tô Trường An. Tuy nàng cũng không biết vì sao hắn sẽ có sát ý khủng bố như vậy, nhưng tay nàng khẽ động làm mũi nhọn của tia sáng chuyển hướng, nó vốn đâm về phía thân thể Tô Trường An trong nháy mắt đổi hướng đánh về phía thân đao của hắn.
Keng!
Một tiếng kêu giòn vang.
Ánh sáng lạnh lẽo kia nhìn khá tầm thường, nhưng sức lực thật sự rất lớn. Thân thể Tô Trường An chấn động mạnh một cái, đao cùng với người cứ như vậy bay sang phía bên cạnh.
Thế nhưng chủ nhân của ánh sáng lạnh lẽo kia tựa như không hài lòng với kết quả như vậy. Một tia sáng khác tiếp tục kéo tới, phi thẳng vào mặt Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An trở nên khó coi, không chỉ vì một trảm kia chỉ kém một chút thì thành công mà còn vì ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên kéo tới này. Hắn biết rõ với lực đạo ẩn chứa bên trong nó, nếu hắn bị đánh trúng mặt thì gần như có thể khẳng định hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lúc này một đường ánh chớp màu tím mãnh liệt xông tới. Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Tô Trường An, người đó nhẹ nhàng chặn lại thân thể Tô Trường An đang bay ra, sau đó đao trên tay kéo lê một đường ánh sáng tím ở giữa không trung. Chỉ nghe một tiếng đao kêu, tia sáng lạnh mãnh liệt kia đã ngừng lại thế công rồi bị một đao của Sở Tích Phong đập rơi trên mặt đất.
Sở Tích Phong nhìn lại, đó là một con dao được nối với sợi tơ trong suốt lại cổ quái.
“Cốt Đạo Nhân, bản sự lật thuyền trong mương của ngươi khiến ta rất bội phục đấy.”
Một giọng nói mang vẻ nũng nịu chợt vang lên. Sở Tích Phong đỡ Tô Trường An đã có chút kiệt sức lui nhanh đến một bên, sau đó mới nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Đó là một cô gái mặc áo màu tím đậm, lộ ra dáng người hoàn mỹ đáng kinh ngạc. Dù mặt nàng nhìn qua đã hơi nhiều tuổi nhưng cũng không hề thấy khó coi, ngược lại mang theo tư vị mà chỉ phụ nữ thành thục mới có. Cuối cùng chính là đôi môi được tô son của nàng cực kỳ đẹp, khóe miệng có nốt ruồi bé xíu càng là lộ ra mê người.
Nhưng những thứ này đều không đủ làm cho Sở Tích Phong kinh ngạc dù chỉ một chút. Từ trước đến nay, trong lòng y chỉ có đao đạo, y đã sớm dành cả cuộc đời mình cho cây đao trong tay. Trên đời này, ít nhất cho tới bây giờ, còn chưa xuất hiện qua bất cứ sắc đẹp nào khiến y động lòng. Hiển nhiên, cô gái trước mắt này cũng không thể.
Mà điều thật sự khiến vị đao khách có thể cùng sánh vai với Mạc Thính Vũ này ngạc nhiên chính là vật trên tay cô gái kia.
Lúc này, tên hắc bào nhân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết kia rút cục phục hồi lại thần trí. Gã thản nhiên vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái kia, giọng khàn khàn nói: “Huyễn Dạ, ngươi chậm quá đấy.”
Cô gái được gọi Huyễn Dạ liếc gã rồi ném vật trong tay về phía chân của Sở Tích Phong, tức giận nói: “Dù chậm cũng không bằng được ngươi đường đường là Thứ Thần, vậy mà thiếu chút nữa ngã quỵ trong tay một tên nhóc Tụ Linh cảnh đi?
Sự đùa cợt trong giọng của cô gái không cần nói cũng biết. Bởi vậy, có thể thấy được quan hệ của nàng với gã hắc bào nhân này cũng không hề hòa hợp như trong tưởng tượng của thầy trò Tô Trường An.
Nhưng Sở Tích Phong cùng Tô Trường An đã có chút kiệt sức lại không ngốc mà quan tâm hai người nói chuyện thế nào. Bọn hắn chỉ nhìn thứ đang lăn lông lốc đến bên cạnh chân, trong lòng kinh ngạc một trận.
Vật này là một cái đầu người.
Đầu của một người đàn ông.
Đầu của một vị Thần tướng Đại Ngụy!
Cái đầu đó tự nhiên là của Đỗ Vĩ, là Thần tướng của Đại Ngụy từng tung hoành sa trường. Vậy mà trong khoảng thời gian tách ra với bọn họ, ở thành Trường An này, dưới chân thiên tử, y lại bị một cô gái không biết từ đâu đến chặt đầu.
Đây là chuyện hoang đường đến mức nào, khiến cho Sở Tích Phong nhìn thấy cũng không nhịn được giật mình.
Mà trong lúc hai người đang cảm thấy kinh hãi vì cái đầu người này, hai kẻ kia vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Dù sao chỉ là một khôi lỗi, huống chi trong cơ thể đứa bé kia có Thần huyết mà chúng ta bị mất.” Hắc bào nhân không để ý chút nào đến sự khiêu khích trong lời nói của cô gái. Gã quay đầu nhìn sang Tô Trường An, trong mắt lóe lên ham muốn nào đó. “Hơn nữa, vượt qua dự liệu của ta, đứa bé kia cùng Thần huyết lại phù hợp đến mức hoàn mỹ như vậy. Nếu không thì với tu vi Tụ Linh cảnh của hắn, làm sao có khả năng đả thương được ta.”
Cô gái sau khi nghe vậy cũng sững sờ. Nàng đúng là bất hòa với hắc bào nhân, nhưng vẫn hiểu rõ thực lực của gã. Với tu vi của gã cũng không thể có khả năng bị một tu sĩ Tụ Linh cảnh ép đến tình trạng như vậy. Sau khi nghe gã nói, thần thức của nàng quét lên thân của Tô Trường An, trong lòng đã có phán đoán. “Nói như vậy, Thần huyết trong cơ thể Mạc Thính Vũ hiện giờ đang ở trong cơ thể của hắn. Tên Thiên Chiếu ngu xuẩn kia xem ra hẳn là bị hắn giết rồi.”
“Ừ.” Hắc bào nhân trầm mặt, khẽ gật đầu. Trong cơ thể gã bắt đầu vận chuyển linh lực. Từng luồng linh lực khủng bố lấy gã làm trung tâm đột nhiên chấn động thoát ra ngoài.
Con ngươi đỏ tươi của gã đột nhiên trợn to. Thân thể ở bên dưới áo bào đen nhúc nhích một hồi, giống như có vật gì đó muốn phá kén thoát ra.
Gã chợt phát ra một tiếng gào rú khàn khàn. Trong cái miệng to của gã chợt có một cánh tay duỗi ra, mang theo một đám dịch nhờn ẩm ướt, dinh dính. Tiếp theo lại là một cánh tay khác duỗi ra. Miệng của gã bởi vì hai cánh tay này mà gần như bị xé rách.
Xoẹt... á!
Âm thanh phát ra giống như vải bị xé rách.
Thân thể ở dưới áo bào đen của gã như là ruột bông bị rách. Một con quái vật cường tráng bất ngờ leo ra từ trong cái túi da tan hoang kia.
Thân nó cao gần một trượng, trợn mắt, nhe nanh, hai con ngươi đỏ như máu. Cánh tay cực lớn gần như đặt trên mặt đất, ở phía sau, một cái đuôi rắn bọc lân giáp dài gần bằng chiều dài thân nó đang đung đưa qua lại.
Biến hóa bất ngờ như vậy khiến Tô Trường An và Sở Tích Phong kinh ngạc đến ngây người. Bọn hắn chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị như vậy. Mà đáng sợ hơn chính là trên thân quái vật kia truyền ra linh lực chấn động khủng bố, mạnh hơn gấp trăm lần so với lúc đầu.
“Ngươi sớm một chút lộ ra diện mạo xấu xí thì làm sao lại rơi vào tình trạng này.” Huyễn Dạ dường như đã sớm biết được biến hóa như vậy nên nàng không kinh ngạc chút nào, thay vào đó còn tiếp tục đùa cợt.
“Dù sao nó cũng tổn hại uy nghiêm Thứ Thần của ta.” Quái vật kia vẫn không hề thấy phiền muộn, giọng ồm ồm nói. Sau đó nó quay đầu lần nữa nhìn về phía hai người Sở Tích Phong, sát ý trong ánh mắt lộ rõ ra.
“Giết lão kia, còn ta muốn mang đứa bé đi. Có lẽ Chân thần thứ nhất sống lại phải trông chờ ở trên người nó.” Tên quái vật nói.
“Biết rồi.” Cô gái kia cũng thu hồi sự lười biếng vừa rồi, thần thái nghiêm túc bước một bước về phía trước, cùng đi theo là một luồng linh áp như dời núi lấp biển đập vào mặt.
Sắc mặt Sở Tích Phong âm trầm đến gần như có thể nhỏ ra nước. Y cũng không biết thần trong miệng hai người kia rút cục là thứ gì. Y cũng không rõ rút cục nó có quan hệ gì với Tô Trường An.
Y chỉ là một đao khách. Từ trước đến nay, đối với chuyện bản thân nghĩ không ra, y đều dùng một đao chặt đứt rồi không cần phải nghĩ nữa.
Y một mực làm theo đạo lý này.
Mà giờ đây.
Cũng không ngoại lệ.
Người dịch MặcMặc đã đổi tên thành Tiểu Nhiễm, các web khác chịu khó cập nhật giúp mình nhé!!
Cho dù cảnh giới của hắc bào nhân cực kỳ cao, nhưng ở chỗ này, gã chẳng qua chỉ là một khôi lỗi mà thôi.
Nhưng khôi lỗi cũng không phải là đồ vật có thể tùy tiện phá hủy. Thứ đồ vật dựa vào bí pháp mà thành này cần hao tốn rất nhiều tinh lực. Càng quan trọng hơn chính là thần thức của gã đặt ở trên khôi lỗi, thế nên nếu như nó bị hủy thì gã là bản thể tất nhiên sẽ chịu tổn thương không nhỏ. Mà hắc bào nhân muốn hồi phục lại thì cũng phải mất một thời gian rất dài.
Hơn nữa, thứ gã thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian.
Nhưng hắc bào nhân không phải là võ sinh, đương nhiên cũng không là nho sĩ. Gã ở trong trạng thái khôi lỗi khó có thể phát huy ra lực lượng lớn mạnh vốn có. Đối mặt Tô Trường An mà gã xem như con sâu cái kiến, thế mà giờ đây hắc bào nhân không còn cách nào chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao đang càng ngày càng đến gần kia.
Một luồng hơi thở chết chóc lặng yên tiến tới. Đã nhiều năm trôi qua, gã lại một lần nữa cảm giác được tư vị này.
Gã từng mang đến tư vị như vậy cho vô số người, cũng cho rằng bản thân đã yêu thích nó. Nhưng đến giờ khắc này, gã mới thật sự nhận ra tư vị kia làm cho người ta buồn nôn tới mức nào.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Tô Trường An lúc này mới hiện lên sự vui vẻ. Hắn rút cục có thể làm cái gì đó cho Mạc Thính Vũ rồi. Điều này khiến hắn cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng.
Hắn chán ghét Thần huyết, căm ghét con quái vật trong thân thể mình.
Vì vậy hắn tất nhiên cũng ghét bọn người có ý đồ cho thứ này vào cơ thể của Mạc Thính Vũ, nhưng lại cơ duyên xảo hợp đưa vào thân thể của hắn.
Mà đúng lúc đao của Tô Trường An sẽ rạch ra hai con mắt khiến hắn chán ghét này thì một tia sáng lạnh lẽo kéo tới. Hắn rùng mình, nhưng đao trên tay thì không hề có ý rút lại. Khuôn mặt của hắn càng thêm dữ tợn, cực kỳ giống như kẻ xấu đã cùng đường, cho dù có mất trăm cân thịt trên thân thì cũng phải kéo Hoàng đế xuống ngựa.
Chủ nhân của tia sáng lạnh kia dường như đã nhận ra ý đồ của Tô Trường An. Tuy nàng cũng không biết vì sao hắn sẽ có sát ý khủng bố như vậy, nhưng tay nàng khẽ động làm mũi nhọn của tia sáng chuyển hướng, nó vốn đâm về phía thân thể Tô Trường An trong nháy mắt đổi hướng đánh về phía thân đao của hắn.
Keng!
Một tiếng kêu giòn vang.
Ánh sáng lạnh lẽo kia nhìn khá tầm thường, nhưng sức lực thật sự rất lớn. Thân thể Tô Trường An chấn động mạnh một cái, đao cùng với người cứ như vậy bay sang phía bên cạnh.
Thế nhưng chủ nhân của ánh sáng lạnh lẽo kia tựa như không hài lòng với kết quả như vậy. Một tia sáng khác tiếp tục kéo tới, phi thẳng vào mặt Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An trở nên khó coi, không chỉ vì một trảm kia chỉ kém một chút thì thành công mà còn vì ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên kéo tới này. Hắn biết rõ với lực đạo ẩn chứa bên trong nó, nếu hắn bị đánh trúng mặt thì gần như có thể khẳng định hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lúc này một đường ánh chớp màu tím mãnh liệt xông tới. Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Tô Trường An, người đó nhẹ nhàng chặn lại thân thể Tô Trường An đang bay ra, sau đó đao trên tay kéo lê một đường ánh sáng tím ở giữa không trung. Chỉ nghe một tiếng đao kêu, tia sáng lạnh mãnh liệt kia đã ngừng lại thế công rồi bị một đao của Sở Tích Phong đập rơi trên mặt đất.
Sở Tích Phong nhìn lại, đó là một con dao được nối với sợi tơ trong suốt lại cổ quái.
“Cốt Đạo Nhân, bản sự lật thuyền trong mương của ngươi khiến ta rất bội phục đấy.”
Một giọng nói mang vẻ nũng nịu chợt vang lên. Sở Tích Phong đỡ Tô Trường An đã có chút kiệt sức lui nhanh đến một bên, sau đó mới nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Đó là một cô gái mặc áo màu tím đậm, lộ ra dáng người hoàn mỹ đáng kinh ngạc. Dù mặt nàng nhìn qua đã hơi nhiều tuổi nhưng cũng không hề thấy khó coi, ngược lại mang theo tư vị mà chỉ phụ nữ thành thục mới có. Cuối cùng chính là đôi môi được tô son của nàng cực kỳ đẹp, khóe miệng có nốt ruồi bé xíu càng là lộ ra mê người.
Nhưng những thứ này đều không đủ làm cho Sở Tích Phong kinh ngạc dù chỉ một chút. Từ trước đến nay, trong lòng y chỉ có đao đạo, y đã sớm dành cả cuộc đời mình cho cây đao trong tay. Trên đời này, ít nhất cho tới bây giờ, còn chưa xuất hiện qua bất cứ sắc đẹp nào khiến y động lòng. Hiển nhiên, cô gái trước mắt này cũng không thể.
Mà điều thật sự khiến vị đao khách có thể cùng sánh vai với Mạc Thính Vũ này ngạc nhiên chính là vật trên tay cô gái kia.
Lúc này, tên hắc bào nhân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết kia rút cục phục hồi lại thần trí. Gã thản nhiên vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái kia, giọng khàn khàn nói: “Huyễn Dạ, ngươi chậm quá đấy.”
Cô gái được gọi Huyễn Dạ liếc gã rồi ném vật trong tay về phía chân của Sở Tích Phong, tức giận nói: “Dù chậm cũng không bằng được ngươi đường đường là Thứ Thần, vậy mà thiếu chút nữa ngã quỵ trong tay một tên nhóc Tụ Linh cảnh đi?
Sự đùa cợt trong giọng của cô gái không cần nói cũng biết. Bởi vậy, có thể thấy được quan hệ của nàng với gã hắc bào nhân này cũng không hề hòa hợp như trong tưởng tượng của thầy trò Tô Trường An.
Nhưng Sở Tích Phong cùng Tô Trường An đã có chút kiệt sức lại không ngốc mà quan tâm hai người nói chuyện thế nào. Bọn hắn chỉ nhìn thứ đang lăn lông lốc đến bên cạnh chân, trong lòng kinh ngạc một trận.
Vật này là một cái đầu người.
Đầu của một người đàn ông.
Đầu của một vị Thần tướng Đại Ngụy!
Cái đầu đó tự nhiên là của Đỗ Vĩ, là Thần tướng của Đại Ngụy từng tung hoành sa trường. Vậy mà trong khoảng thời gian tách ra với bọn họ, ở thành Trường An này, dưới chân thiên tử, y lại bị một cô gái không biết từ đâu đến chặt đầu.
Đây là chuyện hoang đường đến mức nào, khiến cho Sở Tích Phong nhìn thấy cũng không nhịn được giật mình.
Mà trong lúc hai người đang cảm thấy kinh hãi vì cái đầu người này, hai kẻ kia vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Dù sao chỉ là một khôi lỗi, huống chi trong cơ thể đứa bé kia có Thần huyết mà chúng ta bị mất.” Hắc bào nhân không để ý chút nào đến sự khiêu khích trong lời nói của cô gái. Gã quay đầu nhìn sang Tô Trường An, trong mắt lóe lên ham muốn nào đó. “Hơn nữa, vượt qua dự liệu của ta, đứa bé kia cùng Thần huyết lại phù hợp đến mức hoàn mỹ như vậy. Nếu không thì với tu vi Tụ Linh cảnh của hắn, làm sao có khả năng đả thương được ta.”
Cô gái sau khi nghe vậy cũng sững sờ. Nàng đúng là bất hòa với hắc bào nhân, nhưng vẫn hiểu rõ thực lực của gã. Với tu vi của gã cũng không thể có khả năng bị một tu sĩ Tụ Linh cảnh ép đến tình trạng như vậy. Sau khi nghe gã nói, thần thức của nàng quét lên thân của Tô Trường An, trong lòng đã có phán đoán. “Nói như vậy, Thần huyết trong cơ thể Mạc Thính Vũ hiện giờ đang ở trong cơ thể của hắn. Tên Thiên Chiếu ngu xuẩn kia xem ra hẳn là bị hắn giết rồi.”
“Ừ.” Hắc bào nhân trầm mặt, khẽ gật đầu. Trong cơ thể gã bắt đầu vận chuyển linh lực. Từng luồng linh lực khủng bố lấy gã làm trung tâm đột nhiên chấn động thoát ra ngoài.
Con ngươi đỏ tươi của gã đột nhiên trợn to. Thân thể ở bên dưới áo bào đen nhúc nhích một hồi, giống như có vật gì đó muốn phá kén thoát ra.
Gã chợt phát ra một tiếng gào rú khàn khàn. Trong cái miệng to của gã chợt có một cánh tay duỗi ra, mang theo một đám dịch nhờn ẩm ướt, dinh dính. Tiếp theo lại là một cánh tay khác duỗi ra. Miệng của gã bởi vì hai cánh tay này mà gần như bị xé rách.
Xoẹt... á!
Âm thanh phát ra giống như vải bị xé rách.
Thân thể ở dưới áo bào đen của gã như là ruột bông bị rách. Một con quái vật cường tráng bất ngờ leo ra từ trong cái túi da tan hoang kia.
Thân nó cao gần một trượng, trợn mắt, nhe nanh, hai con ngươi đỏ như máu. Cánh tay cực lớn gần như đặt trên mặt đất, ở phía sau, một cái đuôi rắn bọc lân giáp dài gần bằng chiều dài thân nó đang đung đưa qua lại.
Biến hóa bất ngờ như vậy khiến Tô Trường An và Sở Tích Phong kinh ngạc đến ngây người. Bọn hắn chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị như vậy. Mà đáng sợ hơn chính là trên thân quái vật kia truyền ra linh lực chấn động khủng bố, mạnh hơn gấp trăm lần so với lúc đầu.
“Ngươi sớm một chút lộ ra diện mạo xấu xí thì làm sao lại rơi vào tình trạng này.” Huyễn Dạ dường như đã sớm biết được biến hóa như vậy nên nàng không kinh ngạc chút nào, thay vào đó còn tiếp tục đùa cợt.
“Dù sao nó cũng tổn hại uy nghiêm Thứ Thần của ta.” Quái vật kia vẫn không hề thấy phiền muộn, giọng ồm ồm nói. Sau đó nó quay đầu lần nữa nhìn về phía hai người Sở Tích Phong, sát ý trong ánh mắt lộ rõ ra.
“Giết lão kia, còn ta muốn mang đứa bé đi. Có lẽ Chân thần thứ nhất sống lại phải trông chờ ở trên người nó.” Tên quái vật nói.
“Biết rồi.” Cô gái kia cũng thu hồi sự lười biếng vừa rồi, thần thái nghiêm túc bước một bước về phía trước, cùng đi theo là một luồng linh áp như dời núi lấp biển đập vào mặt.
Sắc mặt Sở Tích Phong âm trầm đến gần như có thể nhỏ ra nước. Y cũng không biết thần trong miệng hai người kia rút cục là thứ gì. Y cũng không rõ rút cục nó có quan hệ gì với Tô Trường An.
Y chỉ là một đao khách. Từ trước đến nay, đối với chuyện bản thân nghĩ không ra, y đều dùng một đao chặt đứt rồi không cần phải nghĩ nữa.
Y một mực làm theo đạo lý này.
Mà giờ đây.
Cũng không ngoại lệ.
Người dịch MặcMặc đã đổi tên thành Tiểu Nhiễm, các web khác chịu khó cập nhật giúp mình nhé!!
/743
|