Đằng xà hóa rồng thành công.
Anh linh của Mục Lương Sơn cũng được Vân lão thành công tiễn đến Tinh Hải.
Dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên cực kỳ thuận lợi, nhưng trên thực tế trong bảy ngày từ sau khi Tư Mã Hủ rời đi. Đám người Tô Trường An ngoại trừ chỉ gia cố phòng thủ thành, còn dư lại chỉ là tự mình tu hành củng cố tu vi, để lúc đại chiến mở ra, có thể lấy trạng thái tốt nhất nghênh chiến.
Theo thời gian đại chiến tới gần, bầu không khí bên trong quận Gia Hán cũng càng áp lực, cho dù là ban ngày, trong thành cũng khó có thể trông thấy bóng dân chúng hoạt động.
Người có thể chạy, nói chung đều đã trốn khỏi nơi này, còn dư lại đại khái chỉ là ít người không tìm được nơi an thân, hoặc là phụ nữ và trẻ em, già yếu, người không tiện đi xa.
Lại nói tiếp hoàn cảnh lần này, không thua kém bao nhiêu so với quan Vĩnh Ninh năm đó.
Địch mạnh ta yếu, người dân cực khổ, tất cả chuyện này cũng làm cho Tô Trường An có loại ảo giác như lịch sử lặp lại.
Nhưng hắn đồng thời cũng tự nói với mình, lúc này đây, hắn không thể thua cuộc.
Hắn đã đánh bạc tất cả mọi thứ.
Ôm bất an cùng tín niệm như vậy, ngày hôm nay rốt cục vẫn phải đến.
. . .
Hôm nay, sắc trời còn chưa sáng tỏ, quận Gia Hán còn đang ngủ say bị một tiếng kèn lâu dài lại khàn khàn đánh thức.
Đại quân Tư Mã Hủ tới đúng như ước hẹn, sĩ tốt mặc áo giáp màu đen giống như thủy triều xếp thành hàng bên ngoài quận Gia Hán, một mảnh đông nghịt, thật giống như nước lũ có thể cuốn trôi mọi thứ.
Khí thế của bọn chúng nghiêm túc, ngựa chiến dưới háng phát ra tiếng hí vang, có lẽ do cảm thấy hưng phấn vì trận giết chóc này chuẩn bị bắt đầu.
Nhân viên bên trong quận Gia Hán bị điều động tới tấp, nhiều đội binh lính thần sắc khẩn trương tầng lớp tầng lớp bị điều về phía đầu tường, từng tòa khí giới thủ thành vào lúc này cũng được sĩ tốt phụ trách đẩy đi lên, đó là từng cái nỏ thần cực lớn. Tô Trường An mấy ngày nay sai người chế tạo suốt đêm đấy, bắt chước nỏ Thần Cơ ở Tây Lương, lực sát thương cực lớn. Đương nhiên đây chỉ là nhằm vào sĩ tốt bình thường mà nói, đối với người có tu vi cao cường thì khả năng tạo ra sát thương cực kỳ nhỏ bé.
Tô Trường An hiển nhiên cũng biết điểm này, nhưng dù sao bọn hắn thế đơn lực bạc, ở trên chiến lực tầm cao hắn, Đằng xà cùng với Quách Tước có thể kiềm chế Tư Mã Hủ, Hạ Hầu Hạo Ngọc; nhưng trên chiến lực tầm thấp lại có sai biệt cực lớn mà khó có thể khỏa lấp, vì vậy nếu muốn giành thắng lợi trận chiến này, Tô Trường An đã suy nghĩ cực kỳ kỹ càng, biện pháp duy nhất chính là hắn, Quách Tước cùng với Đằng xà trước tiên đánh chết chiến lực tầm cao của đối phương, mà điều đám người Hoa Phi Tạc cần phải làm chính là ngăn chặn đại quân phía dưới.
Đây mới là biện pháp duy nhất cũng là tốt nhất.
Nương theo một hồi tiếng bước chân, Tô Trường An cùng mọi người đi lên đầu tường, bọn hắn cúi đầu nhìn quân địch rậm rạp dưới thành, nhăn mày lại.
Thực sự rất nhiều. Hồng Ngọc với tư cách là thống soái của trận chiến này trầm giọng nói. Mặc dù tu vi cả Hồng Ngọc chỉ là Vấn Đạo, cũng không thể coi là xuất chúng, nhưng dù sao đã đi theo Bắc Thông Huyền nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, trận chiến này khó khăn, giao chuyện này vào trong tay cô, Tô Trường An cực kỳ yên tâm.
Quận Gia Hán không bằng quan Vĩnh Ninh, một trận chiến này chỉ sợ cực kỳ hiểm nguy. Hoa Phi Tạc cũng tiếp lời, trầm giọng nói.
Nhìn xem thời gian mấy ngàn năm qua, nếu là chuyện thường thì lúc nào đến phiên Thiên Lam viện chúng ta? Quách Tước cười cười, tiến lên một bước, áo trắng như tuyết khí thế tung bay.
Hặc hặc, Quách huynh nói rất đúng. Hầu Như Ý cười to nói, lời người xưa không thành công cũng thành nhân! Hôm nay, chúng ta liền thử một lần có thể noi theo tiên hiền hay không, làm anh hùng một lần!
Lời này nói cực kỳ vang dội, cực kỳ phóng khoáng, rất nhanh truyền khắp toàn bộ đầu tường quận Gia Hán.
Mọi người nghe vậy vẻ lo lắng trong lòng cũng tiêu tan bớt một ít, khí thế đồng loạt đại chấn.
Lần này, chỉ sợ muốn làm phiền Hồng Ngọc tỷ. Tô Trường An vào lúc đó quay đầu nhìn về phía Hồng Ngọc, thần sắc nghiêm nghị nói.
Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, sao có thể phiền. Hồng Ngọc cười nói, khí vũ hiên ngang, không thua đấng mày râu.
Tô Trường An nghe vậy gật đầu, chợt nghiêm sắc mặt, khí tức quanh người chợt tràn đầy.
Mọi người nghe lệnh! Hắn hét to một tiếng.
Mọi người trên thành vào lúc đó đồng loạt quỳ xuống, có thuộc hạ! Bọn họ cùng hô to một tiếng.
Ta lấy danh tiếng Sở vương Đại Ngụy, Thủ Vọng giả Thiên Lam, lệnh Hồng Ngọc làm thống soái trận chiến này, thống lĩnh ba quân, cố thủ quận Gia Hán. Thành còn người còn, thành chết người chết!
Thuộc hạ nghe lệnh! Mọi người chợt quát lên một lần nữa.
Mệnh lệnh này nhìn có vẻ tàn nhẫn, nhưng Tô Trường An lại hiểu rõ hơn ai khác, một trận chiến này, là trận chiến cuối cùng của bọn hắn, thành còn thì còn khả năng sống sót, thất bại có nghĩa là chấm dứt mọi thứ. Vì vậy hắn không thể thua.
Đạt được câu trả lời thuyết phục của mọi người, Tô Trường An hài lòng khẽ gật đầu.
Khó có thể biết được sống chết sau trận chiến này, nếu như may mắn sống sót, nguyện cùng chư vị nâng cốc ngôn hoan. Dứt lời, hắn lại nhìn Quách Tước cùng Đằng xà nói ra: sư thúc, tiền bối. Đi thôi.
Hai người Quách Tước, Đằng xà đồng loạt gật đầu, phóng ra một bước, đứng sóng vai với Tô Trường An.
Rồi sau đó ba người lại quay về phía mọi người nói một tiếng bảo trọng. Tiếp đó thân thể chợt nhẹ, đồng loạt nhảy xuống từ tường thành cao vài chục trượng, đã rơi vào trước đại quân giống như thủy triều của Tư Mã Hủ bên ngoài quận Gia Hán.
. . .
Đằng xà lần đầu tiên lấy hình người xuất hiện ở trước đại quân của Tư Mã Hủ là người hạ xuống đất trước, những sĩ tốt này vẫn không thể nhận ra, bởi vậy mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn chưa hề sợ hãi.
Nhưng Quách Tước ở trận đại chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu trên bãi Hổ Đầu còn rõ mồn một trước mắt, mọi người hiển nhiên sinh ra sợ hãi, đồng loạt lui ra phía sau một bước, thần sắc cảnh giác.
Mà chờ Tô Trường An rơi xuống, bất kể là quân Man hay là quân đội Nhân tộc, can đảm vào một khắc này đều tiêu tan, đồng loạt lùi lại mấy bước, trên mặt lại càng tràn ngập vẻ sợ hãi.
Thiếu niên nhìn như bình thường này đã sáng tạo ra quá nhiều điều không tưởng, trên chiến trường Tây Lương dẫn ba nghìn đao khách ngăn cản hơn mười vạn đại quân Man tộc, quân Man đã chết trong tay bọn họ đã hơn mười vạn người. Rồi sau đó bên ngoài quận Gia Hán chém giết Thánh Tử, bức Thác Bạt Nguyên Vũ chết, tiếp đó, lại một mình chống lại mười một vị vương hầu, chém chết một vị trong đó. Chiến lực mạnh mẽ như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn chúng.
Những sĩ tốt bình thường này sao có thể không sợ?
Mà lúc này, mấy cái bóng người từ phía sau bay tới, vững vàng rơi vào trước đại quân.
Hai người cầm đầu đương nhiên đó là Tư Mã Hủ một bộ áo trắng, cùng với Hạ Hầu Hạo Ngọc đang mặc áo rồng rộng thùng thình, mà sau lưng chính là mười vị đã từng là vương hầu Đại Ngụy, bọn chúng giờ phút này coi như đã không còn thần trí, hai mắt đỏ thẫm, khí tức u hàn, nhưng khí thế so với lúc đánh nhau cùng Tô Trường An mười ngày trước, dường như tăng thêm một bậc.
Điều này khiến cho Tô Trường An nhướng mày, có chút lo lắng liếc nhìn Đằng xà.
Nhưng Đằng xà lại lơ đễnh nhếch miệng, thản nhiên nói: Xà gia gia tung hoành thiên hạ nghìn năm, sư tổ Ngọc Hành của ngươi cũng không giết được ta, huống chi những vật không phải người không phải quỷ này, yên tâm đi, gia gia ta lúc này chính là Chân Long!
Đằng xà nói chuyện xưa nay đều là trên trời dưới đất, gã càng nói nhẹ nhàng, Tô Trường An liền càng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn hắn đã không còn đường lui, bởi vậy chỉ có thể cau mày, khẽ gật đầu, không dám nhiều lời.
Đi đi, giết gã đi, con của thiên mệnh sao có thể không có Chân Long làm giáp? Gỡ xuống lân giáp, trẫm muốn một cái chiến y, chinh chiến Thiên Nhân. Hạ Hầu Hạo Ngọc nói với mười vị vương hầu sau lưng, giọng điệu nhẹ nhõm, dường như dưới suy nghĩ của y đây là một chuyện cực kỳ bình thường.
Mười vị vương hầu khí tức lạnh lẽo đồng loạt gật đầu, sau đó thân ảnh của bọn chúng khẽ động, hóa thành từng đường tàn ảnh đâm thẳng về phía Đằng xà.
Hống!
Đằng xà cùng lúc đó phát ra một tiếng gào thét ngút trời, khí tức quanh người lập tức tràn đầy, quần áo của gã vỡ vụn, thân rồng lớn mấy trăm trượng bỗng nhiên mở ra.
Hai bên vô cùng ăn ý đồng loạt bay lên bầu trời, rất nhanh đã quần chiến với nhau. Nhất thời linh quang rồng ngâm không ngừng phát ra, vang vọng ở phía chân trời.
Mà Quách Tước, Tô Trường An cùng với Tư Mã Hủ và Hạ Hầu Hạo Ngọc, cũng không hề có ý ra tay, mặc cho những người kia quần chiến.
Uy áp của Chân Long, quả thật rất cao minh, không ngờ may mắn còn sống để thấy phong thái như vậy. Tư Mã Hủ thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời cảm thán nói.
Mà lúc này, Quách Tước tiến lên một bước, đưa tay về phía Tư Mã Hủ, nói: sư tổ, đệ tử Quách Tước mời chỉ giáo.
Khi nói xong lời này, giọng điệu Quách Tước cực kỳ bình tĩnh, giống như y thực sự là một vãn bối đang khiêm tốn thỉnh giáo tiền bối của mình.
A.... Cũng tốt. Tư Mã Hủ cũng tiến lên một bước, khẽ gật đầu. Ánh mắt của lão chợt bắt đầu híp lại, để ta xem bổn sự của Lạc Vô Trần, ngươi đã học được mấy phần.
Lời ấy vừa rơi xuống, khí tức trên người lão cũng bắt đầu tràn đầy, sau lưng hư ảnh một cái trận đồ bát quái cực lớn chợt hiện lên, trong đó loáng thoáng mang theo một tia kim quang, dường như bao hàm một chút khí tức Thiên Đạo.
Mà Quách Tước cũng không nhượng bộ chút nào, khí tức quanh thân gột rửa, cũng là trận đồ bát quái bỗng nhiên hiện lên, nhưng trận đồ của gã cũng không phải là màu trắng, trên điểm này dường như có chút tầm thường.
Từ trong nháy mắt trận đồ kia mở ra, hai người hiển nhiên đã bắt đầu đánh nhau.
Bọn họ lạnh nhạt nhìn chăm chú lên đối phương, từng đường linh lực vô hình bắt đầu va chạm ở giữa không trung, ngoại trừ từng tiếng trầm đục, mọi người hầu như không thể nhận ra bất cứ dấu vết gì. Cái này chính là thuật pháp Thiên Cơ nhất mạch, bao hàm mệnh lý, nhân quả, cường đại lại quỷ dị, bachngocsach .com người thường hoàn toàn khó có thể chống lại. Mà thân thể hai người vào lúc đó từ từ bay lên, bắt đầu chiến đấu kịch liệt ở phía chân trời.
Giờ phút này, bên ngoài Gia Hán liền chỉ còn lại hai người Hạ Hầu Hạo Ngọc cùng Tô Trường An.
Sao vậy? Chúng ta muốn nói chút gì đó sao? Thiếu niên mặc long bào vào lúc đó tiến lên một bước, thần sắc trên mặt trêu tức.
Tô Trường An cũng tiến lên một bước, thanh Hạ Hầu Huyết bỗng nhiên ra khỏi vỏ bị hắn giữ trong tay, hắn lắc đầu, lạnh giọng nói ra: huyết hải thâm cừu, đao kiếm phân giải, miệng lưỡi vô ích.
Cũng tốt. Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ, lập tức gật đầu nói, khí thế quanh người y vào một khắc này liền bắt đầu tràn đầy, ấn ký đã sớm hóa thành màu máu trên mi tâm bỗng nhiên tuôn ra một đường hào quang màu đỏ, một cái ngai vàng màu đồng xanh hiện lên sau lưng y.
Vậy hãy để cho ta tự mình thử một lần Thủ Vọng giả mà Ngọc Hành chọn lựa rốt cuộc đã trưởng thành đến loại tình trạng nào rồi a.
Sắc trời vào một khắc này chợt tối xuống, trong con ngươi Tô Trường An hiện lên một đường ánh điện màu tím, ánh sét lặng yên xuất hiện bên trong đám mây rồi biến mất ngay lập tức.
Lôi Minh!
Nương theo tiếng gầm giận dữ của Tô Trường An, một tiếng sấm cực lớn vang lên.
Đó là ba thức Lôi Kiếp của hắn, cũng là tiếng kèn bắt đầu trận đại chiến này.
Anh linh của Mục Lương Sơn cũng được Vân lão thành công tiễn đến Tinh Hải.
Dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên cực kỳ thuận lợi, nhưng trên thực tế trong bảy ngày từ sau khi Tư Mã Hủ rời đi. Đám người Tô Trường An ngoại trừ chỉ gia cố phòng thủ thành, còn dư lại chỉ là tự mình tu hành củng cố tu vi, để lúc đại chiến mở ra, có thể lấy trạng thái tốt nhất nghênh chiến.
Theo thời gian đại chiến tới gần, bầu không khí bên trong quận Gia Hán cũng càng áp lực, cho dù là ban ngày, trong thành cũng khó có thể trông thấy bóng dân chúng hoạt động.
Người có thể chạy, nói chung đều đã trốn khỏi nơi này, còn dư lại đại khái chỉ là ít người không tìm được nơi an thân, hoặc là phụ nữ và trẻ em, già yếu, người không tiện đi xa.
Lại nói tiếp hoàn cảnh lần này, không thua kém bao nhiêu so với quan Vĩnh Ninh năm đó.
Địch mạnh ta yếu, người dân cực khổ, tất cả chuyện này cũng làm cho Tô Trường An có loại ảo giác như lịch sử lặp lại.
Nhưng hắn đồng thời cũng tự nói với mình, lúc này đây, hắn không thể thua cuộc.
Hắn đã đánh bạc tất cả mọi thứ.
Ôm bất an cùng tín niệm như vậy, ngày hôm nay rốt cục vẫn phải đến.
. . .
Hôm nay, sắc trời còn chưa sáng tỏ, quận Gia Hán còn đang ngủ say bị một tiếng kèn lâu dài lại khàn khàn đánh thức.
Đại quân Tư Mã Hủ tới đúng như ước hẹn, sĩ tốt mặc áo giáp màu đen giống như thủy triều xếp thành hàng bên ngoài quận Gia Hán, một mảnh đông nghịt, thật giống như nước lũ có thể cuốn trôi mọi thứ.
Khí thế của bọn chúng nghiêm túc, ngựa chiến dưới háng phát ra tiếng hí vang, có lẽ do cảm thấy hưng phấn vì trận giết chóc này chuẩn bị bắt đầu.
Nhân viên bên trong quận Gia Hán bị điều động tới tấp, nhiều đội binh lính thần sắc khẩn trương tầng lớp tầng lớp bị điều về phía đầu tường, từng tòa khí giới thủ thành vào lúc này cũng được sĩ tốt phụ trách đẩy đi lên, đó là từng cái nỏ thần cực lớn. Tô Trường An mấy ngày nay sai người chế tạo suốt đêm đấy, bắt chước nỏ Thần Cơ ở Tây Lương, lực sát thương cực lớn. Đương nhiên đây chỉ là nhằm vào sĩ tốt bình thường mà nói, đối với người có tu vi cao cường thì khả năng tạo ra sát thương cực kỳ nhỏ bé.
Tô Trường An hiển nhiên cũng biết điểm này, nhưng dù sao bọn hắn thế đơn lực bạc, ở trên chiến lực tầm cao hắn, Đằng xà cùng với Quách Tước có thể kiềm chế Tư Mã Hủ, Hạ Hầu Hạo Ngọc; nhưng trên chiến lực tầm thấp lại có sai biệt cực lớn mà khó có thể khỏa lấp, vì vậy nếu muốn giành thắng lợi trận chiến này, Tô Trường An đã suy nghĩ cực kỳ kỹ càng, biện pháp duy nhất chính là hắn, Quách Tước cùng với Đằng xà trước tiên đánh chết chiến lực tầm cao của đối phương, mà điều đám người Hoa Phi Tạc cần phải làm chính là ngăn chặn đại quân phía dưới.
Đây mới là biện pháp duy nhất cũng là tốt nhất.
Nương theo một hồi tiếng bước chân, Tô Trường An cùng mọi người đi lên đầu tường, bọn hắn cúi đầu nhìn quân địch rậm rạp dưới thành, nhăn mày lại.
Thực sự rất nhiều. Hồng Ngọc với tư cách là thống soái của trận chiến này trầm giọng nói. Mặc dù tu vi cả Hồng Ngọc chỉ là Vấn Đạo, cũng không thể coi là xuất chúng, nhưng dù sao đã đi theo Bắc Thông Huyền nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, trận chiến này khó khăn, giao chuyện này vào trong tay cô, Tô Trường An cực kỳ yên tâm.
Quận Gia Hán không bằng quan Vĩnh Ninh, một trận chiến này chỉ sợ cực kỳ hiểm nguy. Hoa Phi Tạc cũng tiếp lời, trầm giọng nói.
Nhìn xem thời gian mấy ngàn năm qua, nếu là chuyện thường thì lúc nào đến phiên Thiên Lam viện chúng ta? Quách Tước cười cười, tiến lên một bước, áo trắng như tuyết khí thế tung bay.
Hặc hặc, Quách huynh nói rất đúng. Hầu Như Ý cười to nói, lời người xưa không thành công cũng thành nhân! Hôm nay, chúng ta liền thử một lần có thể noi theo tiên hiền hay không, làm anh hùng một lần!
Lời này nói cực kỳ vang dội, cực kỳ phóng khoáng, rất nhanh truyền khắp toàn bộ đầu tường quận Gia Hán.
Mọi người nghe vậy vẻ lo lắng trong lòng cũng tiêu tan bớt một ít, khí thế đồng loạt đại chấn.
Lần này, chỉ sợ muốn làm phiền Hồng Ngọc tỷ. Tô Trường An vào lúc đó quay đầu nhìn về phía Hồng Ngọc, thần sắc nghiêm nghị nói.
Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, sao có thể phiền. Hồng Ngọc cười nói, khí vũ hiên ngang, không thua đấng mày râu.
Tô Trường An nghe vậy gật đầu, chợt nghiêm sắc mặt, khí tức quanh người chợt tràn đầy.
Mọi người nghe lệnh! Hắn hét to một tiếng.
Mọi người trên thành vào lúc đó đồng loạt quỳ xuống, có thuộc hạ! Bọn họ cùng hô to một tiếng.
Ta lấy danh tiếng Sở vương Đại Ngụy, Thủ Vọng giả Thiên Lam, lệnh Hồng Ngọc làm thống soái trận chiến này, thống lĩnh ba quân, cố thủ quận Gia Hán. Thành còn người còn, thành chết người chết!
Thuộc hạ nghe lệnh! Mọi người chợt quát lên một lần nữa.
Mệnh lệnh này nhìn có vẻ tàn nhẫn, nhưng Tô Trường An lại hiểu rõ hơn ai khác, một trận chiến này, là trận chiến cuối cùng của bọn hắn, thành còn thì còn khả năng sống sót, thất bại có nghĩa là chấm dứt mọi thứ. Vì vậy hắn không thể thua.
Đạt được câu trả lời thuyết phục của mọi người, Tô Trường An hài lòng khẽ gật đầu.
Khó có thể biết được sống chết sau trận chiến này, nếu như may mắn sống sót, nguyện cùng chư vị nâng cốc ngôn hoan. Dứt lời, hắn lại nhìn Quách Tước cùng Đằng xà nói ra: sư thúc, tiền bối. Đi thôi.
Hai người Quách Tước, Đằng xà đồng loạt gật đầu, phóng ra một bước, đứng sóng vai với Tô Trường An.
Rồi sau đó ba người lại quay về phía mọi người nói một tiếng bảo trọng. Tiếp đó thân thể chợt nhẹ, đồng loạt nhảy xuống từ tường thành cao vài chục trượng, đã rơi vào trước đại quân giống như thủy triều của Tư Mã Hủ bên ngoài quận Gia Hán.
. . .
Đằng xà lần đầu tiên lấy hình người xuất hiện ở trước đại quân của Tư Mã Hủ là người hạ xuống đất trước, những sĩ tốt này vẫn không thể nhận ra, bởi vậy mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn chưa hề sợ hãi.
Nhưng Quách Tước ở trận đại chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu trên bãi Hổ Đầu còn rõ mồn một trước mắt, mọi người hiển nhiên sinh ra sợ hãi, đồng loạt lui ra phía sau một bước, thần sắc cảnh giác.
Mà chờ Tô Trường An rơi xuống, bất kể là quân Man hay là quân đội Nhân tộc, can đảm vào một khắc này đều tiêu tan, đồng loạt lùi lại mấy bước, trên mặt lại càng tràn ngập vẻ sợ hãi.
Thiếu niên nhìn như bình thường này đã sáng tạo ra quá nhiều điều không tưởng, trên chiến trường Tây Lương dẫn ba nghìn đao khách ngăn cản hơn mười vạn đại quân Man tộc, quân Man đã chết trong tay bọn họ đã hơn mười vạn người. Rồi sau đó bên ngoài quận Gia Hán chém giết Thánh Tử, bức Thác Bạt Nguyên Vũ chết, tiếp đó, lại một mình chống lại mười một vị vương hầu, chém chết một vị trong đó. Chiến lực mạnh mẽ như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn chúng.
Những sĩ tốt bình thường này sao có thể không sợ?
Mà lúc này, mấy cái bóng người từ phía sau bay tới, vững vàng rơi vào trước đại quân.
Hai người cầm đầu đương nhiên đó là Tư Mã Hủ một bộ áo trắng, cùng với Hạ Hầu Hạo Ngọc đang mặc áo rồng rộng thùng thình, mà sau lưng chính là mười vị đã từng là vương hầu Đại Ngụy, bọn chúng giờ phút này coi như đã không còn thần trí, hai mắt đỏ thẫm, khí tức u hàn, nhưng khí thế so với lúc đánh nhau cùng Tô Trường An mười ngày trước, dường như tăng thêm một bậc.
Điều này khiến cho Tô Trường An nhướng mày, có chút lo lắng liếc nhìn Đằng xà.
Nhưng Đằng xà lại lơ đễnh nhếch miệng, thản nhiên nói: Xà gia gia tung hoành thiên hạ nghìn năm, sư tổ Ngọc Hành của ngươi cũng không giết được ta, huống chi những vật không phải người không phải quỷ này, yên tâm đi, gia gia ta lúc này chính là Chân Long!
Đằng xà nói chuyện xưa nay đều là trên trời dưới đất, gã càng nói nhẹ nhàng, Tô Trường An liền càng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn hắn đã không còn đường lui, bởi vậy chỉ có thể cau mày, khẽ gật đầu, không dám nhiều lời.
Đi đi, giết gã đi, con của thiên mệnh sao có thể không có Chân Long làm giáp? Gỡ xuống lân giáp, trẫm muốn một cái chiến y, chinh chiến Thiên Nhân. Hạ Hầu Hạo Ngọc nói với mười vị vương hầu sau lưng, giọng điệu nhẹ nhõm, dường như dưới suy nghĩ của y đây là một chuyện cực kỳ bình thường.
Mười vị vương hầu khí tức lạnh lẽo đồng loạt gật đầu, sau đó thân ảnh của bọn chúng khẽ động, hóa thành từng đường tàn ảnh đâm thẳng về phía Đằng xà.
Hống!
Đằng xà cùng lúc đó phát ra một tiếng gào thét ngút trời, khí tức quanh người lập tức tràn đầy, quần áo của gã vỡ vụn, thân rồng lớn mấy trăm trượng bỗng nhiên mở ra.
Hai bên vô cùng ăn ý đồng loạt bay lên bầu trời, rất nhanh đã quần chiến với nhau. Nhất thời linh quang rồng ngâm không ngừng phát ra, vang vọng ở phía chân trời.
Mà Quách Tước, Tô Trường An cùng với Tư Mã Hủ và Hạ Hầu Hạo Ngọc, cũng không hề có ý ra tay, mặc cho những người kia quần chiến.
Uy áp của Chân Long, quả thật rất cao minh, không ngờ may mắn còn sống để thấy phong thái như vậy. Tư Mã Hủ thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời cảm thán nói.
Mà lúc này, Quách Tước tiến lên một bước, đưa tay về phía Tư Mã Hủ, nói: sư tổ, đệ tử Quách Tước mời chỉ giáo.
Khi nói xong lời này, giọng điệu Quách Tước cực kỳ bình tĩnh, giống như y thực sự là một vãn bối đang khiêm tốn thỉnh giáo tiền bối của mình.
A.... Cũng tốt. Tư Mã Hủ cũng tiến lên một bước, khẽ gật đầu. Ánh mắt của lão chợt bắt đầu híp lại, để ta xem bổn sự của Lạc Vô Trần, ngươi đã học được mấy phần.
Lời ấy vừa rơi xuống, khí tức trên người lão cũng bắt đầu tràn đầy, sau lưng hư ảnh một cái trận đồ bát quái cực lớn chợt hiện lên, trong đó loáng thoáng mang theo một tia kim quang, dường như bao hàm một chút khí tức Thiên Đạo.
Mà Quách Tước cũng không nhượng bộ chút nào, khí tức quanh thân gột rửa, cũng là trận đồ bát quái bỗng nhiên hiện lên, nhưng trận đồ của gã cũng không phải là màu trắng, trên điểm này dường như có chút tầm thường.
Từ trong nháy mắt trận đồ kia mở ra, hai người hiển nhiên đã bắt đầu đánh nhau.
Bọn họ lạnh nhạt nhìn chăm chú lên đối phương, từng đường linh lực vô hình bắt đầu va chạm ở giữa không trung, ngoại trừ từng tiếng trầm đục, mọi người hầu như không thể nhận ra bất cứ dấu vết gì. Cái này chính là thuật pháp Thiên Cơ nhất mạch, bao hàm mệnh lý, nhân quả, cường đại lại quỷ dị, bachngocsach .com người thường hoàn toàn khó có thể chống lại. Mà thân thể hai người vào lúc đó từ từ bay lên, bắt đầu chiến đấu kịch liệt ở phía chân trời.
Giờ phút này, bên ngoài Gia Hán liền chỉ còn lại hai người Hạ Hầu Hạo Ngọc cùng Tô Trường An.
Sao vậy? Chúng ta muốn nói chút gì đó sao? Thiếu niên mặc long bào vào lúc đó tiến lên một bước, thần sắc trên mặt trêu tức.
Tô Trường An cũng tiến lên một bước, thanh Hạ Hầu Huyết bỗng nhiên ra khỏi vỏ bị hắn giữ trong tay, hắn lắc đầu, lạnh giọng nói ra: huyết hải thâm cừu, đao kiếm phân giải, miệng lưỡi vô ích.
Cũng tốt. Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ, lập tức gật đầu nói, khí thế quanh người y vào một khắc này liền bắt đầu tràn đầy, ấn ký đã sớm hóa thành màu máu trên mi tâm bỗng nhiên tuôn ra một đường hào quang màu đỏ, một cái ngai vàng màu đồng xanh hiện lên sau lưng y.
Vậy hãy để cho ta tự mình thử một lần Thủ Vọng giả mà Ngọc Hành chọn lựa rốt cuộc đã trưởng thành đến loại tình trạng nào rồi a.
Sắc trời vào một khắc này chợt tối xuống, trong con ngươi Tô Trường An hiện lên một đường ánh điện màu tím, ánh sét lặng yên xuất hiện bên trong đám mây rồi biến mất ngay lập tức.
Lôi Minh!
Nương theo tiếng gầm giận dữ của Tô Trường An, một tiếng sấm cực lớn vang lên.
Đó là ba thức Lôi Kiếp của hắn, cũng là tiếng kèn bắt đầu trận đại chiến này.
/743
|