Từ lúc Hạ Hầu Hạo Ngọc nhớ được chuyện đến nay, y chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Thân là Thiên mệnh chi tử, ở trong phần lớn cuộc đời của y, bất kể là thiên thời địa lợi hay là nhân hòa thì đều đồng loạt đứng bên phía y.
Y gần như có hết tất cả kỳ ngộ của thế giới này.
Giống như y mới là chủ nhân chân chính của thế giới này, tất cả thứ y có đều là lẽ đương nhiên.
Nhưng ý nghĩ hoặc là nói cảnh này vào hôm nay đã trở nên khác biệt.
Từ Tô Trường An đến Cổ Tiễn Quân, rồi đến cả đám binh lính tầm thường, hoặc là cô gái từ trên trời hạ xuống trước mắt đây, hình như hôm nay tất cả mọi chuyện và người đều đối nghịch với y.
Y ngẩng đầu nhìn cô gái đang chậm rãi hạ xuống trước mặt y.
Cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không ngoa.
Nàng mặc một chiếc cung trang đỏ rực xinh đẹp, chỗ mắt cá trên đôi chân trần buộc một chiếc lục lạc, cách ăn mặc có hơi khác với con gái Trung Nguyên.
Thánh nữ Yêu tộc? Con mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc nheo lại.
Sư nương! Tô Trường An cũng hét lên một tiếng kinh hãi.
Người tới đây chính là Thánh nữ Ngô Đồng ở xa tại Yêu vực, hơn mười ngày trước nàng nhận được cầu viện từ Quách Tước, nàng hiểu chuyện này trọng đại, bởi vậy lấy sức một mình đè xuống toàn bộ âm thanh phản đối trong tộc, dẫn đại quân một đường tập kích vượt qua gần cả lãnh thổ của Nhân tộc chạy tới nơi này.
Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, Nhân tộc và Yêu tộc oán hận chất chứa sâu đậm, xuyên qua lãnh thổ của Nhân tộc tất nhiên không tránh được một ít ngăn trở, nhưng may mà hôm nay phần lớn quân đội của Nhân tộc đều tập trung ở trước quận Gia Hán này, bởi vậy những lực cản đó cũng không tính quá lớn. Nhưng khiến cho Ngô Đồng nhức đầu nhất là phải quản thúc đám đại yêu thủ hạ ương bướng thô bạo, vậy nên một đường này nàng đã chém giết mấy tên yêu tộc có tu vi cao thâm dám thừa cơ ức hiếp bình dân, mới lập được uy tín, cuối cùng đuổi tới quận Gia Hán trước khi trận đại chiến này kết thúc.
Mà đại quân tập kích từ phía sau, binh sĩ Yêu tộc số lượng dĩ nhiên không nhiều, nhưng thắng ở tu vi cao thâm, bởi vậy vẫn đạt được chiến quả rất phong phú. Mà bản thân nàng từ xa đã nhìn thấy đồ nhi của mình bị Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh đến nằm rạp trên đất, nàng sao có thể bàng quan, vậy nên đã giao quyền chỉ huy cho một vị tướng lĩnh tín nhiệm, tự mình chạy đến nơi này.
Cùng một đức hạnh với sư phụ ngươi. Ngô Đồng nhìn Tô Trường An cả người là máu nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn hắn, lời tuy không dễ nghe, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự đau lòng. Mà nói xong lời này, nàng bèn quay đầu nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, mặt trở nên âm trầm.
Nàng rất rõ quái vật trước mắt đây đáng sợ đến bực nào, vậy nên nàng không thể không lấy tinh thần một trăm phần trăm để ứng đối.
Thành Hoàng năm đó, giờ đây lại biến thành bộ dáng này, ta thấy ngươi cũng đừng nên làm Hoàng đế ở Nhân tộc, bộ dáng này của ngươi đến Yêu vực của ta, ta phong ngươi làm một Yêu quân. Nhưng ngoài miệng Ngô Đồng lại không chịu thua, bật thốt ra lời giễu cợt, bản lãnh miệng lưỡi đúng là mạnh hơn Tô Trường An không chỉ gấp trăm lần.
Nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc tâm tính bực nào, sao có thể chỉ vì lời châm chọc của nàng mà thật sự tức giận được chứ.
Trẫm vốn định làm xong chuyện nơi này rồi mới xử lý Yêu tộc các ngươi, nhưng nếu ngươi đã không chờ nổi tự tìm tới, vậy quả nhân cứ diệt trừ các ngươi cùng một lần luôn. Hạ Hầu Hạo Ngọc âm u nói, thân thể y chợt lóe ánh sáng đỏ, tay y chợt duỗi về phía Ngô Đồng, một luồng năng lượng do ác linh tạo thành chấn động đánh thẳng về phía Ngô Đồng.
Hừ! Ngô Đồng hừ lạnh một tiếng, chân trời âm u chợt có một ngôi sao sáng lên, vẩy tinh quang rực rỡ xuống người nàng.
Dao Quang! Trong đám người ở đây phàm là người có chút mắt nhìn thì liếc mắt là đã nhận ra ngôi sao đó, đúng là Dao Quang một trong thất tinh của Thiên Lam viện! Mệnh tinh của Ngô Đồng lại là Dao Quang! Đây đúng là một tin cực kỳ chấn động đối với đa số người.
Mà phía sau nàng lúc này hiện ra một hư ảnh Phượng Hoàng to lớn.
Anh!
Phượng Hoàng với ngọn lửa quanh thân phát ra một tiếng gáy dài, một hỏa cầu to lớn ngưng tụ ở trong miệng nó, sau đó bị nó phun mạnh ra ngoài, nghênh hướng đám ác hồn, hung hãn đâm vào nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh.
Ác linh do Hạ Hầu Hạo Ngọc gọi ra bị chân hỏa của Phượng Hoàng đốt cháy đến hồn phi phách tán, mà chân hỏa của Phượng Hoàng cũng vì vậy mà hao hết lực lượng, tán đi toàn bộ.
Giữa hai người bốc lên một làn khói xanh sau khi tro bụi cháy sạch.
Tinh Vẫn? Chân mày Hạ Hầu Hạo Ngọc nhíu lại.
Hắn nhìn thẳng đánh giá cô gái trước mặt, vẻ mặt đã trở nên nghiêm trọng hơn chút.
Với Hạ Hầu Hạo Ngọc có Thần tính của Chân Thần thì Tinh Vẫn tầm thường tự nhiên khó vào được mắt y, thậm chí có thể chẳng chút khoa trương nói Hạ Hầu Hạo Ngọc tàn sát Tinh Vẫn như tàn sát heo chó vậy.
Chân chính có thể khiến y cảm thấy kiêng kỵ là Tinh Vẫn chân chính - không chịu nhân quả trói buộc, Tinh Vẫn có thể so với đại năng viễn cổ.
Mà Ngô Đồng trước mặt rõ ràng chính là một vị Tinh Vẫn như vậy.
Sớm tại mấy năm trước, Mạc Thính Vũ một mình đến Bắc Địa trả hẹn mười năm, mệnh tuyến giữa nàng và Huỳnh Hoặc tinh đã bị Mạc Thính Vũ chặt đứt. Nhưng theo quy tắc của thế giới này thì Ngô Đồng lúc đó đã chết rồi, cho nên những trói buộc của lực nhân quả trên người nàng cũng đã biến mất toàn bộ. Nhưng Mạc Thính Vũ thì lại thay thế nàng đến Tinh Hải. Mà nàng lại vẫn còn sống, dùng thời gian mấy năm lần nữa thắp sáng Dao Quang tinh.
Không có trói buộc của lực nhân quả, nàng lại thành tựu Tinh Vẫn thì tất nhiên là Tinh Vẫn chân chính.
Nhưng cái gọi là kiêng kỵ cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, cho dù là Tinh Vẫn chân chính, cũng chắc chắn không thể là đối thủ của Hạ Hầu Hạo Ngọc giờ đây, nhưng ít nhất là tồn tại đáng giá coi trọng.
Chỉ nghi hoặc thoáng qua thì Hạ Hầu Hạo Ngọc đã nghĩ rõ tiền căn hậu quả Ngô Đồng có thể đạt đến cảnh giới này, y nở nụ cười, thần sắc trên mặt vẫn dữ tợn.
Chỉ là một con kiến hơi lớn chút thôi, phí chút thời gian, nhưng cuối cùng thì vẫn phải chết. Hắn nói như vậy, thân thể chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh, ngay cả Ngô Đồng cũng khó mà bắt kịp được dấu vết của y.
Thẳng đến khi Hạ Hầu Hạo Ngọc tới trước người của nàng thì nàng mới khó khăn bày ra một bình phong linh lực che ở trước mặt mình.
Nhưng bình phong tạo từ ngọn lửa với Hạ Hầu Hạo Ngọc lại yếu ớt như vậy, chỉ chạm nhẹ thì đã vỡ vụn như lưu ly, mà thân thể của Ngô Đồng chợt lùi mạnh lại.
Sư nương! Tô Trường An ở bên cạnh nhìn rõ mọi thứ, lòng vội vàng, bởi vì trong cơ thể được rót vào Nhược Mộc sinh cơ nên hắn đã khôi phục được chút ít, lại một lần nữa đứng dậy, nhưng thân hình hắn hơi lảo đảo, muốn tiến lên cứu viện nhưng bước đi lại khó khăn, sức lực không đủ.
Ngô Đồng cũng đang lùi về sau mấy chục trượng, cuối cùng mới ổn định được thân thể.
Sắc mặt nàng âm trầm, rõ ràng Hạ Hầu Hạo Ngọc mạnh mẽ vượt xa dự liệu của nàng.
Cần gì phải vội tới tìm chết như vậy chứ? Hạ Hầu Hạo Ngọc cười gằn nói, thân thể lại nhoáng lên, giết về phía Ngô Đồng.
Lần này tốc độ của y còn nhanh mạnh hơn lần trước, linh áp quanh thân cũng cường hãn hơn.
Mà Ngô Đồng lúc này còn chưa tỉnh hồn lại từ trong trận đối kháng trước đó, bỗng nhiên cảm giác được một luồng linh áp mạnh mẽ tấn công tới, nàng thầm nói một tiếng không tốt, hư ảnh Phượng Hoàng sau lưng chợt khép hai cánh, bao thân thể nàng lại.
Nhưng làm vậy có thể bảo vệ được vẫn cực kỳ nhỏ, không ngoài ý muốn nàng lại bị thương nặng, bị Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh bay ra ngoài một lần nữa.
Thân thể như con diều đứt dây đánh lên đầu tường, rơi thẳng xuống.
Hạ Hầu Hạo Ngọc cười lạnh một tiếng, sừng nhọn trên đỉnh đầu ngưng tụ huyết quang, một luồng huyết linh quang mang theo uy áp kinh khủng đã từ sừng nhọn của y tuôn ra, đuổi thẳng về bóng người Ngô Đồng.
Trong luồng linh quang bao bọc khí tức đáng sợ chừng nào, khiến người không dám hoài nghi chút nào sau khi bị đánh trúng thì kết quả là bi thảm cỡ nào.
Mà vẻ mặt của đám người cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Sự mạnh mẽ của Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc này cuối cùng trực quan bày ra ở trước mặt bọn họ.
Cho dù thân là Tinh Vẫn chân chính, ở trong tay y cũng không chịu nổi một kích như vậy thì có thể tưởng tượng được kết cục của trận chiến này sẽ thế nào.
Anh!
Mắt thấy luồng huyết linh quang sắp xuyên thấu lồng ngực của Ngô Đồng, một tiếng chim hót cao vút liền vang lên.
Chỉ thấy một bóng người giống như lửa lóe qua, nàng lấy tốc độ nhanh đến khác thường lướt qua bên người Ngô Đồng, kéo thân thể đang rơi xuống lên đầu tường.
Mà luồng huyết linh quang kia mất đi mục tiêu vốn có, đã bắn thẳng vào trong quân địch dưới thành, bao quanh mấy trăm binh lính bên phe Tư Mã Hủ vào trong đó, bọn họ phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đã bị huyết quang ăn mòn chỉ còn lại xương trắng.
Bóng người đỏ rực đó xách Ngô Đồng rơi lên đầu tường, lại là một cô gái mặc áo đỏ, hai mắt đỏ tươi, dáng vẻ xinh đẹp.
Nàng thả người Ngô Đồng xuống, Ngô Đồng tỉnh hồn lại cũng nhìn về phía người tới, đầu tiên sửng sốt, sau đó trong con ngươi ngưng lại, rõ ràng rất ngạc nhiên vì nàng tới.
Nhưng cô gái đó lại xem như không thấy Ngô Đồng, mà tầm mắt lại rơi lên trên người Tô Trường An vẻ mặt chật vật cả người là máu bên cạnh.
Ngươi là ai? Hạ Hầu Hạo Ngọc hỏi, hắn cực lực đè ép giận dữ sắp dâng trào bên trong cơ thể mình, hỏi như vậy, đây đã không phải lần đầu tiên trong ngày hôm nay có người nhảy ra phá rối, y không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều loài bò sát vô tri tập hợp lại cùng nhau như vậy, một tên lại một tên chạy tới muốn chết.
Cô gái đó nghe vậy thu hồi tầm mắt của mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Nàng cũng không trả lời vấn đề Hạ Hầu Hạo Ngọc, mà là dùng một loại giọng điệu bình tĩnh đến gần như đáng sợ nói: Hắn, là người ngươi có thể thương tổn sao?
Hả?
Vấn đề này khiến Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sốt.
Ngươi là... Hai chữ đến cổ họng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cô gái áo đỏ đã không kiên nhẫn cắt ngang lời kế tiếp của y.
Vậy ngươi đi chết đi!
Cô gái nói như vậy, một hư ảnh Thần Điểu to lớn xanh trắng xen nhau hiện lên phía sau lưng cô gái, mà chỗ mi tâm có một ấn ký hình dạng mặt trăng sáng lên.
Thân thể của nàng chợt lay động, một thanh trường kiếm không biết lúc nào đã được nàng nắm trong tay đâm thẳng về phía trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc ngưng đọng, y ngửi được một mùi quen thuộc từ trên người cô gái - mùi của Chân Thần.
Thân là Thiên mệnh chi tử, ở trong phần lớn cuộc đời của y, bất kể là thiên thời địa lợi hay là nhân hòa thì đều đồng loạt đứng bên phía y.
Y gần như có hết tất cả kỳ ngộ của thế giới này.
Giống như y mới là chủ nhân chân chính của thế giới này, tất cả thứ y có đều là lẽ đương nhiên.
Nhưng ý nghĩ hoặc là nói cảnh này vào hôm nay đã trở nên khác biệt.
Từ Tô Trường An đến Cổ Tiễn Quân, rồi đến cả đám binh lính tầm thường, hoặc là cô gái từ trên trời hạ xuống trước mắt đây, hình như hôm nay tất cả mọi chuyện và người đều đối nghịch với y.
Y ngẩng đầu nhìn cô gái đang chậm rãi hạ xuống trước mặt y.
Cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không ngoa.
Nàng mặc một chiếc cung trang đỏ rực xinh đẹp, chỗ mắt cá trên đôi chân trần buộc một chiếc lục lạc, cách ăn mặc có hơi khác với con gái Trung Nguyên.
Thánh nữ Yêu tộc? Con mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc nheo lại.
Sư nương! Tô Trường An cũng hét lên một tiếng kinh hãi.
Người tới đây chính là Thánh nữ Ngô Đồng ở xa tại Yêu vực, hơn mười ngày trước nàng nhận được cầu viện từ Quách Tước, nàng hiểu chuyện này trọng đại, bởi vậy lấy sức một mình đè xuống toàn bộ âm thanh phản đối trong tộc, dẫn đại quân một đường tập kích vượt qua gần cả lãnh thổ của Nhân tộc chạy tới nơi này.
Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, Nhân tộc và Yêu tộc oán hận chất chứa sâu đậm, xuyên qua lãnh thổ của Nhân tộc tất nhiên không tránh được một ít ngăn trở, nhưng may mà hôm nay phần lớn quân đội của Nhân tộc đều tập trung ở trước quận Gia Hán này, bởi vậy những lực cản đó cũng không tính quá lớn. Nhưng khiến cho Ngô Đồng nhức đầu nhất là phải quản thúc đám đại yêu thủ hạ ương bướng thô bạo, vậy nên một đường này nàng đã chém giết mấy tên yêu tộc có tu vi cao thâm dám thừa cơ ức hiếp bình dân, mới lập được uy tín, cuối cùng đuổi tới quận Gia Hán trước khi trận đại chiến này kết thúc.
Mà đại quân tập kích từ phía sau, binh sĩ Yêu tộc số lượng dĩ nhiên không nhiều, nhưng thắng ở tu vi cao thâm, bởi vậy vẫn đạt được chiến quả rất phong phú. Mà bản thân nàng từ xa đã nhìn thấy đồ nhi của mình bị Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh đến nằm rạp trên đất, nàng sao có thể bàng quan, vậy nên đã giao quyền chỉ huy cho một vị tướng lĩnh tín nhiệm, tự mình chạy đến nơi này.
Cùng một đức hạnh với sư phụ ngươi. Ngô Đồng nhìn Tô Trường An cả người là máu nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn hắn, lời tuy không dễ nghe, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự đau lòng. Mà nói xong lời này, nàng bèn quay đầu nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, mặt trở nên âm trầm.
Nàng rất rõ quái vật trước mắt đây đáng sợ đến bực nào, vậy nên nàng không thể không lấy tinh thần một trăm phần trăm để ứng đối.
Thành Hoàng năm đó, giờ đây lại biến thành bộ dáng này, ta thấy ngươi cũng đừng nên làm Hoàng đế ở Nhân tộc, bộ dáng này của ngươi đến Yêu vực của ta, ta phong ngươi làm một Yêu quân. Nhưng ngoài miệng Ngô Đồng lại không chịu thua, bật thốt ra lời giễu cợt, bản lãnh miệng lưỡi đúng là mạnh hơn Tô Trường An không chỉ gấp trăm lần.
Nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc tâm tính bực nào, sao có thể chỉ vì lời châm chọc của nàng mà thật sự tức giận được chứ.
Trẫm vốn định làm xong chuyện nơi này rồi mới xử lý Yêu tộc các ngươi, nhưng nếu ngươi đã không chờ nổi tự tìm tới, vậy quả nhân cứ diệt trừ các ngươi cùng một lần luôn. Hạ Hầu Hạo Ngọc âm u nói, thân thể y chợt lóe ánh sáng đỏ, tay y chợt duỗi về phía Ngô Đồng, một luồng năng lượng do ác linh tạo thành chấn động đánh thẳng về phía Ngô Đồng.
Hừ! Ngô Đồng hừ lạnh một tiếng, chân trời âm u chợt có một ngôi sao sáng lên, vẩy tinh quang rực rỡ xuống người nàng.
Dao Quang! Trong đám người ở đây phàm là người có chút mắt nhìn thì liếc mắt là đã nhận ra ngôi sao đó, đúng là Dao Quang một trong thất tinh của Thiên Lam viện! Mệnh tinh của Ngô Đồng lại là Dao Quang! Đây đúng là một tin cực kỳ chấn động đối với đa số người.
Mà phía sau nàng lúc này hiện ra một hư ảnh Phượng Hoàng to lớn.
Anh!
Phượng Hoàng với ngọn lửa quanh thân phát ra một tiếng gáy dài, một hỏa cầu to lớn ngưng tụ ở trong miệng nó, sau đó bị nó phun mạnh ra ngoài, nghênh hướng đám ác hồn, hung hãn đâm vào nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh.
Ác linh do Hạ Hầu Hạo Ngọc gọi ra bị chân hỏa của Phượng Hoàng đốt cháy đến hồn phi phách tán, mà chân hỏa của Phượng Hoàng cũng vì vậy mà hao hết lực lượng, tán đi toàn bộ.
Giữa hai người bốc lên một làn khói xanh sau khi tro bụi cháy sạch.
Tinh Vẫn? Chân mày Hạ Hầu Hạo Ngọc nhíu lại.
Hắn nhìn thẳng đánh giá cô gái trước mặt, vẻ mặt đã trở nên nghiêm trọng hơn chút.
Với Hạ Hầu Hạo Ngọc có Thần tính của Chân Thần thì Tinh Vẫn tầm thường tự nhiên khó vào được mắt y, thậm chí có thể chẳng chút khoa trương nói Hạ Hầu Hạo Ngọc tàn sát Tinh Vẫn như tàn sát heo chó vậy.
Chân chính có thể khiến y cảm thấy kiêng kỵ là Tinh Vẫn chân chính - không chịu nhân quả trói buộc, Tinh Vẫn có thể so với đại năng viễn cổ.
Mà Ngô Đồng trước mặt rõ ràng chính là một vị Tinh Vẫn như vậy.
Sớm tại mấy năm trước, Mạc Thính Vũ một mình đến Bắc Địa trả hẹn mười năm, mệnh tuyến giữa nàng và Huỳnh Hoặc tinh đã bị Mạc Thính Vũ chặt đứt. Nhưng theo quy tắc của thế giới này thì Ngô Đồng lúc đó đã chết rồi, cho nên những trói buộc của lực nhân quả trên người nàng cũng đã biến mất toàn bộ. Nhưng Mạc Thính Vũ thì lại thay thế nàng đến Tinh Hải. Mà nàng lại vẫn còn sống, dùng thời gian mấy năm lần nữa thắp sáng Dao Quang tinh.
Không có trói buộc của lực nhân quả, nàng lại thành tựu Tinh Vẫn thì tất nhiên là Tinh Vẫn chân chính.
Nhưng cái gọi là kiêng kỵ cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, cho dù là Tinh Vẫn chân chính, cũng chắc chắn không thể là đối thủ của Hạ Hầu Hạo Ngọc giờ đây, nhưng ít nhất là tồn tại đáng giá coi trọng.
Chỉ nghi hoặc thoáng qua thì Hạ Hầu Hạo Ngọc đã nghĩ rõ tiền căn hậu quả Ngô Đồng có thể đạt đến cảnh giới này, y nở nụ cười, thần sắc trên mặt vẫn dữ tợn.
Chỉ là một con kiến hơi lớn chút thôi, phí chút thời gian, nhưng cuối cùng thì vẫn phải chết. Hắn nói như vậy, thân thể chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh, ngay cả Ngô Đồng cũng khó mà bắt kịp được dấu vết của y.
Thẳng đến khi Hạ Hầu Hạo Ngọc tới trước người của nàng thì nàng mới khó khăn bày ra một bình phong linh lực che ở trước mặt mình.
Nhưng bình phong tạo từ ngọn lửa với Hạ Hầu Hạo Ngọc lại yếu ớt như vậy, chỉ chạm nhẹ thì đã vỡ vụn như lưu ly, mà thân thể của Ngô Đồng chợt lùi mạnh lại.
Sư nương! Tô Trường An ở bên cạnh nhìn rõ mọi thứ, lòng vội vàng, bởi vì trong cơ thể được rót vào Nhược Mộc sinh cơ nên hắn đã khôi phục được chút ít, lại một lần nữa đứng dậy, nhưng thân hình hắn hơi lảo đảo, muốn tiến lên cứu viện nhưng bước đi lại khó khăn, sức lực không đủ.
Ngô Đồng cũng đang lùi về sau mấy chục trượng, cuối cùng mới ổn định được thân thể.
Sắc mặt nàng âm trầm, rõ ràng Hạ Hầu Hạo Ngọc mạnh mẽ vượt xa dự liệu của nàng.
Cần gì phải vội tới tìm chết như vậy chứ? Hạ Hầu Hạo Ngọc cười gằn nói, thân thể lại nhoáng lên, giết về phía Ngô Đồng.
Lần này tốc độ của y còn nhanh mạnh hơn lần trước, linh áp quanh thân cũng cường hãn hơn.
Mà Ngô Đồng lúc này còn chưa tỉnh hồn lại từ trong trận đối kháng trước đó, bỗng nhiên cảm giác được một luồng linh áp mạnh mẽ tấn công tới, nàng thầm nói một tiếng không tốt, hư ảnh Phượng Hoàng sau lưng chợt khép hai cánh, bao thân thể nàng lại.
Nhưng làm vậy có thể bảo vệ được vẫn cực kỳ nhỏ, không ngoài ý muốn nàng lại bị thương nặng, bị Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh bay ra ngoài một lần nữa.
Thân thể như con diều đứt dây đánh lên đầu tường, rơi thẳng xuống.
Hạ Hầu Hạo Ngọc cười lạnh một tiếng, sừng nhọn trên đỉnh đầu ngưng tụ huyết quang, một luồng huyết linh quang mang theo uy áp kinh khủng đã từ sừng nhọn của y tuôn ra, đuổi thẳng về bóng người Ngô Đồng.
Trong luồng linh quang bao bọc khí tức đáng sợ chừng nào, khiến người không dám hoài nghi chút nào sau khi bị đánh trúng thì kết quả là bi thảm cỡ nào.
Mà vẻ mặt của đám người cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Sự mạnh mẽ của Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc này cuối cùng trực quan bày ra ở trước mặt bọn họ.
Cho dù thân là Tinh Vẫn chân chính, ở trong tay y cũng không chịu nổi một kích như vậy thì có thể tưởng tượng được kết cục của trận chiến này sẽ thế nào.
Anh!
Mắt thấy luồng huyết linh quang sắp xuyên thấu lồng ngực của Ngô Đồng, một tiếng chim hót cao vút liền vang lên.
Chỉ thấy một bóng người giống như lửa lóe qua, nàng lấy tốc độ nhanh đến khác thường lướt qua bên người Ngô Đồng, kéo thân thể đang rơi xuống lên đầu tường.
Mà luồng huyết linh quang kia mất đi mục tiêu vốn có, đã bắn thẳng vào trong quân địch dưới thành, bao quanh mấy trăm binh lính bên phe Tư Mã Hủ vào trong đó, bọn họ phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đã bị huyết quang ăn mòn chỉ còn lại xương trắng.
Bóng người đỏ rực đó xách Ngô Đồng rơi lên đầu tường, lại là một cô gái mặc áo đỏ, hai mắt đỏ tươi, dáng vẻ xinh đẹp.
Nàng thả người Ngô Đồng xuống, Ngô Đồng tỉnh hồn lại cũng nhìn về phía người tới, đầu tiên sửng sốt, sau đó trong con ngươi ngưng lại, rõ ràng rất ngạc nhiên vì nàng tới.
Nhưng cô gái đó lại xem như không thấy Ngô Đồng, mà tầm mắt lại rơi lên trên người Tô Trường An vẻ mặt chật vật cả người là máu bên cạnh.
Ngươi là ai? Hạ Hầu Hạo Ngọc hỏi, hắn cực lực đè ép giận dữ sắp dâng trào bên trong cơ thể mình, hỏi như vậy, đây đã không phải lần đầu tiên trong ngày hôm nay có người nhảy ra phá rối, y không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều loài bò sát vô tri tập hợp lại cùng nhau như vậy, một tên lại một tên chạy tới muốn chết.
Cô gái đó nghe vậy thu hồi tầm mắt của mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Nàng cũng không trả lời vấn đề Hạ Hầu Hạo Ngọc, mà là dùng một loại giọng điệu bình tĩnh đến gần như đáng sợ nói: Hắn, là người ngươi có thể thương tổn sao?
Hả?
Vấn đề này khiến Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sốt.
Ngươi là... Hai chữ đến cổ họng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cô gái áo đỏ đã không kiên nhẫn cắt ngang lời kế tiếp của y.
Vậy ngươi đi chết đi!
Cô gái nói như vậy, một hư ảnh Thần Điểu to lớn xanh trắng xen nhau hiện lên phía sau lưng cô gái, mà chỗ mi tâm có một ấn ký hình dạng mặt trăng sáng lên.
Thân thể của nàng chợt lay động, một thanh trường kiếm không biết lúc nào đã được nàng nắm trong tay đâm thẳng về phía trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc ngưng đọng, y ngửi được một mùi quen thuộc từ trên người cô gái - mùi của Chân Thần.
/743
|