Tất cả mọi người đều nhìn Tô Trường An.
Tinh Thần Các Các chủ, tu vi cường đại biết bao? Dù mấy năm nay Tinh Thần Các đã dần bớt đi ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa hề có ai dám can đảm tới Thiên Môn Sơn khiêu khích cái tồn tại thần bí đã thống trị thế giới mấy ngàn năm này.
Khắp cả thiên hạ, kẻ có thể có ‘mối quan hệ gắn bó’ với Tinh Thần Các Các chủ đến như thế, xem ra chỉ có một mình cái vị thủ vọng giả muôn dân trăm họ này mà thôi!
Cổ Tiễn Quân và lục Như Nguyệt đều giận dữ, Tô Chiếu cúi đầu.
Hồng Loan nhìn chằm chằm vào Tô Trường An, không nói một lời, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tô Trường An cảm thấy hơi đột ngột.
Mặc dù trong lòng của hắn, mẹ Tô Chiếu là ai hắn đã sớm đoán ra rồi, nhưng đến giờ phút này, hắn vẫn không tránh được bối rối và kinh ngạc.
Sự yên tĩnh kéo dài chừng mười hơi thở, Hồng Loan thu mắt về.
Nói gì đi chứ. Huynh chuẩn bị làm như thế nào? Hồng Loan hỏi, sợ mọi người hiểu lầm, cô bổ sung: Ta là nói đối phó những Chân Thần kia!
Giọng nói của cô luôn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Nhưng Tô Trường An vẫn cảm nhận được sự thất vọng ẩn sâu trong đáy mắt cô.
Hắn nhìn Hồng Loan, rồi nhìn Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt.
Trong lòng rối loạn.
May mà Quách Tước đứng dậy, đều đều trình bày kế hoạch của bọn họ.
Y vốn đã soạn xong kế hoạch hành động, người điều hành, phân tích kĩ càng mọi điều lợi hại, để hóa giải lúng túng cho Tô Trường An.
Hội nghị kéo dài tới giờ Dậu, mới chấm dứt.
Mọi người thảo luận chi tiết, bàn bạc kĩ lưỡng.
Chính như Tô Trường An nói, đây là chuyện sinh tử đại sự của cả thiên hạ, họ quyết định tin tưởng Tô Trường An, muốn trận đại chiến này thắng lợi, nếu vậy, đương nhiên phải có hy sinh.
Hội nghị kết thúc rồi, Tô Trường An vẫn còn ngây người ngồi im trên ghế.
Đám người dần dần tán đi, Đằng Xà trước khi đi, ở phòng ngoài to mồm cố ý ồn ào: Nghe lâu, xem ra đám nhóc các ngươi rảnh rỗi quá phải không, đãi Xà gia gia mang chút rượu đến đây đi! Một đám bóng người lảo đảo ở ngoài phòng.
Đằng Xà vui vẻ vì chơi ác, quay lại nhìn Tô Trường An và đám nữ tử, rồi quay người rời khỏi.
Trong đại điện chỉ còn lại Tô Trường An, Lục Như Nguyệt, Cổ Tiễn Quân và Hồng Loan, cả Tô Chiếu cũng bị Tư Mã Trường Tuyết lôi đi mất.
Hồng Loan ngẩng cao đầu với tư thế của người chiến thắng, tay cố ý khẽ xoa bụng, bụng của cô đã hơi nhô lên, rõ ràng cô nói hai chữ an thai không phải là nói dối.
Động tác đương nhiên làm Cổ Tiễn Quân và lục Như Nguyệt đều điên tiết, không thể không thu mắt về, trừng mắt với Tô Trường An.
Tô Trường An biết không né tránh được nữa, hắn đã trốn tránh quá lâu, cuối cùng cũng phải làm kết thúc.
Bởi vậy hắn đứng lên.
Đó chính xác là con của ta. Hắn nói.
Dù lúc hắn với Hồng Loan xảy ra chuyện kia cách đây đã mấy năm, nhưng Hồng Loan vốn là kết hợp của yêu và thần, đương nhiên không phải mang thai chỉ có mười tháng giống như con người được. Hơn nữa với tu vi của hắn, chỉ cần hơi thử, cũng cảm nhận được sự tương liên huyết mạch với cái thai ở trong bụng Hồng Loan, nó đích thị là con của hắn.
Hắn không chối được, mà đương nhiên hắn cũng không muốn chối.
Nếu hắn chối, vậy hắn có khác gì cầm thú?
Tô Trường An thừa nhận làm mắt Hồng Loan sáng rỡ, mặt Lục Như Nguyệt tái nhợt, cả người mềm nhũn muốn ngã nhào, chỉ có Cổ Tiễn Quân là vẫn còn bình tĩnh.
Cô càng bình tĩnh, Tô Trường An càng bất an.
Huynh định chừng nào khởi hành? Mắt Hồng Loan đắc ý hỏi.
Hả? Tô Trường An ngớ người, vì câu hỏi này quá là đột ngột, nhưng hắn vẫn vô thức trả lời. Càng nhanh càng tốt, từ ngày hôm nay.
Vậy cũng tốt. Hồng Loan gật đầu, quét mắt một vòng qua ba người, sau cùng nhìn Tô Trường An, nét mặt trở nên trang trọng.
Cô nhấn từng chữ: Ngày mai, chúng ta kết hôn đi.
Tô Trường An chưa kịp nói gì, cánh cửa đại điện đã mở toang ra đánh rầm, mấy bóng người từ ngoài đổ ầm vào.
Là đám Tinh Vẫn của Thiên Lam, và đệ tử của họ.
Một đám Tinh Vẫn ngày thường nghiêm khắc không gì sánh được nay lại cùng với đám đệ tử nép vào cửa ra vào nghe lén, nghe tới chỗ Hồng Loan buông ra một câu chúng ta kết hôn đi kia, cả đám kinh hãi, làm cửa bật mở, cả bọn ngã nhào xuống đất, chồng chất lên nhau.
Tô Trường An trợn mắt.
Mấy người Hoa Phi Tạc ngượng ngùng đứng dậy, lầm bầm: Hoa ở tây viện chưa có tưới nước.
“Bắc viện phải sửa lại tường.
Lầm bầm lẩm bẩm, tay lôi đám đệ tử chạy ra khỏi đại điện.
Đại điện lại trở về yên tĩnh, bầu không khí một màu xấu hổ.
Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu lên trước tiên.
Trường An, con cái ra đời không thể không có cha. Muội ủng hộ Hồng Loan, ngày mai hai người kết hôn đi. Cô nói, mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Tiễn Quân... Tô Trường An giật mình, không thể nào ngờ Cổ Tiễn Quân lại nói được những lời như vậy.
Hắn thấy đau lòng, hắn cảm thấy mình như vừa đánh mất đi một cái gì đó rất là quan trọng.
Cổ Tiễn Quân nói xong, quay người đi ra khỏi điện.
Lục Như Nguyệt nhìn Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân, cảm thấy lúc này cô nên ở cùng một phe với Cổ Tiễn Quân, nên cũng bỏ đi.
Trong điện chỉ còn lại Tô Trường An và Hồng Loan.
Hồng Loan hỏi Tô Trường An: Sao hả? Không nỡ?
Tô Trường An gật đầu rồi lắc đầu, hắn quả thực không biết phải làm thế nào.
Đáp lại một người nhất định sẽ mất đi người khác, huống chi Hồng Loan đang mang trong người cốt nhục của hắn, hắn làm sao bỏ mặc cô được.
Hồng Loan sờ bụng, nét mặt vui vẻ.
Là Tô Chiếu nhỉ? Cô nhìn Tô Trường An, giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương.
Trong lòng Tô Trường An mềm nhũn, gật đầu: Ừ.
Tô Chiếu mặc dù chưa bao giờ thừa nhận, nhưng trong cơ thể cô có năm thành Thần tính của Tất Phương, đã đủ chứng minh xuất thân của cô là con gái của Hồng Loan và Tô Trường An, chuyện này năm năm trước ở Thiên Môn Sơn, Tô Trường An đã biết.
Nhưng tại sao nó lại không thích ta? Hồng Loan cau mày, lẩm bẩm, cúi đầu nhìn bụng mình.
Chuyện này Tô Trường An cũng không hiểu, không hiểu vì sao Tô Chiếu lại thân thiết với Cổ Tiễn Quân, còn không chỉ một lần nói miệng rằng Cổ Tiễn Quân mới là mẹ ruột của cô.
Cho nên, hắn lắc đầu.
Giống hệt như huynh. Hồng Loan nhìn hắn đầy u oán.
Hả? Tô Trường An ngớ người, một lúc sau mới hiểu ý Hồng Loan.
Huynh cũng không thích ta, các người đều không thích ta. Hồng Loan tiếp tục lầm bầm.
Tô Trường An đờ ra, định an ủi cô, nhưng Hồng Loan đã đoạt lời trước.
Nếu như, ta nói là nếu như, bây giờ người đứng trước mặt huynh là Thanh Loan, huynh có do dự như vậy không? Hồng Loan tiến lên một bước hỏi, trong mắt đầy chờ mong.
Tô Trường An không trả lời được câu hỏi này.
Vì hắn cũng không biết.
Mặt Hồng Loan tối sầm lại, cô lùi lại một bước: Cuối cùng, Hồng Loan chỉ là Hồng Loan, không phải là Thanh Loan của huynh.
Bộ dạng của cô làm Tô Trường An áy náy.
Nhưng huynh vẫn sẽ kết hôn với ta đúng không? Hồng Loan hỏi.
Hắn quả thực đều nợ các cô, thôi thì trả được ít nào, hay ít đó.
Hắn nghĩ vậy, gật đầu.
Hồng Loan liền vui vẻ.
Huynh yên tâm, nếu chúng ta còn sống sót, ta sẽ trả Thanh Loan lại cho huynh.
Cô nói xong xoay người, nhún chân hóa thành một đạo lưu quang vọt đi xa.
Ngày mai lấy ta, mong huynh đừng phụ.
Tô Trường An đứng sững tại chỗ, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói vọng lại của Hồng Loan.
Tinh Thần Các Các chủ, tu vi cường đại biết bao? Dù mấy năm nay Tinh Thần Các đã dần bớt đi ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa hề có ai dám can đảm tới Thiên Môn Sơn khiêu khích cái tồn tại thần bí đã thống trị thế giới mấy ngàn năm này.
Khắp cả thiên hạ, kẻ có thể có ‘mối quan hệ gắn bó’ với Tinh Thần Các Các chủ đến như thế, xem ra chỉ có một mình cái vị thủ vọng giả muôn dân trăm họ này mà thôi!
Cổ Tiễn Quân và lục Như Nguyệt đều giận dữ, Tô Chiếu cúi đầu.
Hồng Loan nhìn chằm chằm vào Tô Trường An, không nói một lời, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tô Trường An cảm thấy hơi đột ngột.
Mặc dù trong lòng của hắn, mẹ Tô Chiếu là ai hắn đã sớm đoán ra rồi, nhưng đến giờ phút này, hắn vẫn không tránh được bối rối và kinh ngạc.
Sự yên tĩnh kéo dài chừng mười hơi thở, Hồng Loan thu mắt về.
Nói gì đi chứ. Huynh chuẩn bị làm như thế nào? Hồng Loan hỏi, sợ mọi người hiểu lầm, cô bổ sung: Ta là nói đối phó những Chân Thần kia!
Giọng nói của cô luôn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Nhưng Tô Trường An vẫn cảm nhận được sự thất vọng ẩn sâu trong đáy mắt cô.
Hắn nhìn Hồng Loan, rồi nhìn Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt.
Trong lòng rối loạn.
May mà Quách Tước đứng dậy, đều đều trình bày kế hoạch của bọn họ.
Y vốn đã soạn xong kế hoạch hành động, người điều hành, phân tích kĩ càng mọi điều lợi hại, để hóa giải lúng túng cho Tô Trường An.
Hội nghị kéo dài tới giờ Dậu, mới chấm dứt.
Mọi người thảo luận chi tiết, bàn bạc kĩ lưỡng.
Chính như Tô Trường An nói, đây là chuyện sinh tử đại sự của cả thiên hạ, họ quyết định tin tưởng Tô Trường An, muốn trận đại chiến này thắng lợi, nếu vậy, đương nhiên phải có hy sinh.
Hội nghị kết thúc rồi, Tô Trường An vẫn còn ngây người ngồi im trên ghế.
Đám người dần dần tán đi, Đằng Xà trước khi đi, ở phòng ngoài to mồm cố ý ồn ào: Nghe lâu, xem ra đám nhóc các ngươi rảnh rỗi quá phải không, đãi Xà gia gia mang chút rượu đến đây đi! Một đám bóng người lảo đảo ở ngoài phòng.
Đằng Xà vui vẻ vì chơi ác, quay lại nhìn Tô Trường An và đám nữ tử, rồi quay người rời khỏi.
Trong đại điện chỉ còn lại Tô Trường An, Lục Như Nguyệt, Cổ Tiễn Quân và Hồng Loan, cả Tô Chiếu cũng bị Tư Mã Trường Tuyết lôi đi mất.
Hồng Loan ngẩng cao đầu với tư thế của người chiến thắng, tay cố ý khẽ xoa bụng, bụng của cô đã hơi nhô lên, rõ ràng cô nói hai chữ an thai không phải là nói dối.
Động tác đương nhiên làm Cổ Tiễn Quân và lục Như Nguyệt đều điên tiết, không thể không thu mắt về, trừng mắt với Tô Trường An.
Tô Trường An biết không né tránh được nữa, hắn đã trốn tránh quá lâu, cuối cùng cũng phải làm kết thúc.
Bởi vậy hắn đứng lên.
Đó chính xác là con của ta. Hắn nói.
Dù lúc hắn với Hồng Loan xảy ra chuyện kia cách đây đã mấy năm, nhưng Hồng Loan vốn là kết hợp của yêu và thần, đương nhiên không phải mang thai chỉ có mười tháng giống như con người được. Hơn nữa với tu vi của hắn, chỉ cần hơi thử, cũng cảm nhận được sự tương liên huyết mạch với cái thai ở trong bụng Hồng Loan, nó đích thị là con của hắn.
Hắn không chối được, mà đương nhiên hắn cũng không muốn chối.
Nếu hắn chối, vậy hắn có khác gì cầm thú?
Tô Trường An thừa nhận làm mắt Hồng Loan sáng rỡ, mặt Lục Như Nguyệt tái nhợt, cả người mềm nhũn muốn ngã nhào, chỉ có Cổ Tiễn Quân là vẫn còn bình tĩnh.
Cô càng bình tĩnh, Tô Trường An càng bất an.
Huynh định chừng nào khởi hành? Mắt Hồng Loan đắc ý hỏi.
Hả? Tô Trường An ngớ người, vì câu hỏi này quá là đột ngột, nhưng hắn vẫn vô thức trả lời. Càng nhanh càng tốt, từ ngày hôm nay.
Vậy cũng tốt. Hồng Loan gật đầu, quét mắt một vòng qua ba người, sau cùng nhìn Tô Trường An, nét mặt trở nên trang trọng.
Cô nhấn từng chữ: Ngày mai, chúng ta kết hôn đi.
Tô Trường An chưa kịp nói gì, cánh cửa đại điện đã mở toang ra đánh rầm, mấy bóng người từ ngoài đổ ầm vào.
Là đám Tinh Vẫn của Thiên Lam, và đệ tử của họ.
Một đám Tinh Vẫn ngày thường nghiêm khắc không gì sánh được nay lại cùng với đám đệ tử nép vào cửa ra vào nghe lén, nghe tới chỗ Hồng Loan buông ra một câu chúng ta kết hôn đi kia, cả đám kinh hãi, làm cửa bật mở, cả bọn ngã nhào xuống đất, chồng chất lên nhau.
Tô Trường An trợn mắt.
Mấy người Hoa Phi Tạc ngượng ngùng đứng dậy, lầm bầm: Hoa ở tây viện chưa có tưới nước.
“Bắc viện phải sửa lại tường.
Lầm bầm lẩm bẩm, tay lôi đám đệ tử chạy ra khỏi đại điện.
Đại điện lại trở về yên tĩnh, bầu không khí một màu xấu hổ.
Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu lên trước tiên.
Trường An, con cái ra đời không thể không có cha. Muội ủng hộ Hồng Loan, ngày mai hai người kết hôn đi. Cô nói, mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Tiễn Quân... Tô Trường An giật mình, không thể nào ngờ Cổ Tiễn Quân lại nói được những lời như vậy.
Hắn thấy đau lòng, hắn cảm thấy mình như vừa đánh mất đi một cái gì đó rất là quan trọng.
Cổ Tiễn Quân nói xong, quay người đi ra khỏi điện.
Lục Như Nguyệt nhìn Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân, cảm thấy lúc này cô nên ở cùng một phe với Cổ Tiễn Quân, nên cũng bỏ đi.
Trong điện chỉ còn lại Tô Trường An và Hồng Loan.
Hồng Loan hỏi Tô Trường An: Sao hả? Không nỡ?
Tô Trường An gật đầu rồi lắc đầu, hắn quả thực không biết phải làm thế nào.
Đáp lại một người nhất định sẽ mất đi người khác, huống chi Hồng Loan đang mang trong người cốt nhục của hắn, hắn làm sao bỏ mặc cô được.
Hồng Loan sờ bụng, nét mặt vui vẻ.
Là Tô Chiếu nhỉ? Cô nhìn Tô Trường An, giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương.
Trong lòng Tô Trường An mềm nhũn, gật đầu: Ừ.
Tô Chiếu mặc dù chưa bao giờ thừa nhận, nhưng trong cơ thể cô có năm thành Thần tính của Tất Phương, đã đủ chứng minh xuất thân của cô là con gái của Hồng Loan và Tô Trường An, chuyện này năm năm trước ở Thiên Môn Sơn, Tô Trường An đã biết.
Nhưng tại sao nó lại không thích ta? Hồng Loan cau mày, lẩm bẩm, cúi đầu nhìn bụng mình.
Chuyện này Tô Trường An cũng không hiểu, không hiểu vì sao Tô Chiếu lại thân thiết với Cổ Tiễn Quân, còn không chỉ một lần nói miệng rằng Cổ Tiễn Quân mới là mẹ ruột của cô.
Cho nên, hắn lắc đầu.
Giống hệt như huynh. Hồng Loan nhìn hắn đầy u oán.
Hả? Tô Trường An ngớ người, một lúc sau mới hiểu ý Hồng Loan.
Huynh cũng không thích ta, các người đều không thích ta. Hồng Loan tiếp tục lầm bầm.
Tô Trường An đờ ra, định an ủi cô, nhưng Hồng Loan đã đoạt lời trước.
Nếu như, ta nói là nếu như, bây giờ người đứng trước mặt huynh là Thanh Loan, huynh có do dự như vậy không? Hồng Loan tiến lên một bước hỏi, trong mắt đầy chờ mong.
Tô Trường An không trả lời được câu hỏi này.
Vì hắn cũng không biết.
Mặt Hồng Loan tối sầm lại, cô lùi lại một bước: Cuối cùng, Hồng Loan chỉ là Hồng Loan, không phải là Thanh Loan của huynh.
Bộ dạng của cô làm Tô Trường An áy náy.
Nhưng huynh vẫn sẽ kết hôn với ta đúng không? Hồng Loan hỏi.
Hắn quả thực đều nợ các cô, thôi thì trả được ít nào, hay ít đó.
Hắn nghĩ vậy, gật đầu.
Hồng Loan liền vui vẻ.
Huynh yên tâm, nếu chúng ta còn sống sót, ta sẽ trả Thanh Loan lại cho huynh.
Cô nói xong xoay người, nhún chân hóa thành một đạo lưu quang vọt đi xa.
Ngày mai lấy ta, mong huynh đừng phụ.
Tô Trường An đứng sững tại chỗ, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói vọng lại của Hồng Loan.
/743
|