Dịch giả: Tiểu Băng
Đại chiến người và thần vẫn còn tiếp tục.
Không ngừng có thần hoặc sinh linh ngã xuống.
Đương nhiên đối với Thần tộc số lượng khổng lồ, mỗi một lần Tinh Vẫn chết trận, đối với phe sinh linh đều là một tổn thất lớn.
Các Tinh Vẫn của Thiên Lam đều chật vật, không còn chống đỡ được bao lâu.
Tô Trường An và Chúc Âm lặng lẽ nhìn nhau, cứ như trận đại chiến kia chẳng liên quan gì tới họ.
Mấy ngàn năm trước, Tà Thần bỗng xâm lấn thế giới này. Chúc Âm là người lên tiếng trước.
Giọng y rất bình tĩnh, như đang kể lại một câu chuyện chẳng có chút liên can gì tới mình.
Ngay bản thân chuyện này đã là một chuyện vô cùng kì quái.
Thế giới này không phải là một tồn tại độc lập, sau khi chúng ta ra đời không lâu, chúng ta đã ý thức được điều này. Bên ngoài thế giới tồn tại vô số thế giới khác. Đương nhiên không phải thế giới nào cũng có sinh linh, như cái thế giới này đã ít lại càng ít.
Lúc mới được sinh ra, chúng ta rất tịch mịch. Chúng ta chỉ có mấy người với nhau mà thôi, chẳng biết gì là tu hành, giống hệt những sinh linh bình thường. Song suy nghĩ và tầm mắt của sinh linh so với chúng ta lại quá thấp, nên chúng ta suy nghĩ thế giới bên ngoài kia có phải là cũng có tồn tại giống như chúng ta hay không? Chúng ta khát vọng muốn được gặp họ, giao lưu với họ.
Chúng ta muốn, cho nên chúng ta làm.
Nhưng lúc chúng ta lan tinh thần ra hư không, chúng ta lại chạm phải một khí tức rất đáng sợ. Cái khí tức đó âm lãnh, tuyệt vọng, mang theo một sự căm hận thù hằn khủng khiếp với sinh linh. Chúng ta chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy, nên chúng ta theo bản năng thu hồi thần trí của mình về, muốn tránh ra hắn ra, xóa sạch dấu vết của chúng ta trước khi hắn phát hiện ra.
Nói đến đây, Chúc Âm dừng một chút.
Cái khí tức kia, chính là Tà Thần?
Ừ. Có lẽ hồi ức ngày đó quá mức ghê gớm, Chúc Âm cau mày.
Đó cũng là lần đầu tiên chúng ta ý thức được, thế giới bên ngoài đúng là có sinh mệnh, nhưng không có nghĩa những sinh mệnh đó sẽ trở thành bạn bè với chúng ta, mà rất có thể trở thành kẻ địch, thậm chí có thể hủy diệt cả chúng ta. Chúc Âm tiếp tục nói. Cho nên sau chuyện đó, chúng ta cũng không còn tâm tư thăm dò ngoại vực. Chúng ta có Thiên Đạo, hắn là cái dù bảo vệ thế giới kiên cố nhất và cường đại nhất, tất cả sinh mệnh từ Ngoại Vực, trừ phi mạnh hơn Thiên Đạo, nếu không đều khó mà vượt qua được Thiên Môn để tới thế giới này.
Nghĩ vậy, chúng ta tiếp tục cứ thế sống thêm vạn năm, tới khi chúng ta đã quên đi cái khí tức tà ác nơi ngoại vực, thì chúng lại tới nơi.
Chúng tới rất đột ngột, không có một tia báo hiệu, chúng ta chẳng hề phát hiện được tí xíu bất thường nào, ngay cả Thiên Môn cũng còn hoàn hảo, không có chút tổn hao nào. Các Tà Thần cứ thế xuất hiện trong thế giới này. Chúng ta không kịp đề phòng nên chúng ta thất bại thảm hại, sau đó nhờ pháp điển Thiên Đạo cấp cho, chúng ta tạo ra cường giả trong giới sinh linh, mới vãn hồi được xu thế suy tàn phong ấn đám Tà Thần đó.
Nói đến đây, Chúc Âm cười tự giễu.
Câu chuyện này của ta chắc hẳn ngươi đã được nghe rất nhiều lần, đương nhiên có lẽ bởi vì người kể khác nhau, nên vai trò của chúng ta và các sinh linh cũng sẽ khác nhau. Ta không phủ nhận, rằng sau khi phong ấn Tà Thần, chúng ta ý thức được tiềm lực đáng sợ của sinh linh nên đã sử dụng một ít thủ đoạn để chèn ép họ, để bảo vệ sự thống trị của chúng ta. Nghe thì tàn nhẫn, nhưng trong mắt ta chuyện đó chẳng có gì đáng trách.
Sau đó thì sao? Tô Trường An nhíu mày, yêu hận thù gì đó giữa sinh linh với Thần tộc, hắn không có hứng thú vì chuyện đó đã qua rất lâu rồi, chẳng có quan hệ gì tới hắn. Vậy tại sao các ngươi đã ý thức được sinh linh cường đại, lại còn tạo ra binh khí có thể giết chết các ngươi? Còn rót đao pháp Cửu Nạn khủng bố vào trong đao Cửu Nạn?
Không lâu sau trận đại chiến đó, chúng ta trở về Thiên Cung. Nhưng giống như ta đã nói từ đầu, Tà Thần xâm lấn là một chuyện rất kỳ quái. Chúc Âm như không nghe thấy câu hỏi của Tô Trường An, tiếp tục kể: Bọn chúng làm thế nào né tránh được tai mắt của chúng ta, làm cách nào xuyên qua được Thiên Môn để tới thế giới này, chúng ta nghĩ mãi mà không hiểu được.
Ở trong Thiên Cung, chúng ta nghĩ về điều này rất lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Từ miệng một số Tà Thần bị phong ấn, chúng ta biết được một ít thông tin. Những Tà Thần này mặc dù thích giết chóc, nhưng ý chí của bọn chúng vô cùng kiên định. Dù chúng ta dùng cách nào, tàn nhẫn thế nào, cũng không cạy được miệng bọn chúng. Không biết nên gọi đó là may mắn hay bất hạnh, mặc dù chúng ta không dò hỏi được làm sao bọn chúng qua được Thiên Môn, nhưng lại biết được một chuyện khác, chính là bọn chúng chỉ là quân dò đường mà thôi, bên trên bọn chúng còn có một kẻ cường hãn không gì sánh được, Đế Quân. Thủ hạ của Đế Quân đó đông hơn số lượng Tà Thần đã tới thế giới này không biết gấp bao nhiêu lần.
Điều này khiến chúng ta nhận ra, Tà Thần nhất định sẽ còn tới đây lần nữa, tới lúc đó chúng sẽ còn mạnh hơn lần này không biết gấp bao nhiêu lần. Đó chính là tai họa vô cùng đối với cái thế giới này.
Vách ngăn Thiên Môn vốn dĩ vô cùng đáng tin của chúng ta trước mặt bọn chúng lại giống như không có gì, đây là chuyện vốn không thể nào xảy ra được. Thiên Môn là vật do Thiên Đạo tạo ra, Tà Thần là vật từ thiên ngoại, khi xuyên qua Thiên Môn tất nhiên sẽ bị vật này của Thiên Đạo tinh lọc, chúng ta đã từng bắt hai tên Tà Thần ép chúng phải xuyên qua Thiên Môn, kết quả của chúng giống hệt nhau đều bị Thiên Môn tinh lọc, hóa thành hư vô.
Nói cách khác, đám Tà Thần vốn dĩ không hề dùng cách gì đặc biệt để xuyên qua Thiên Môn, thế mà bọn chúng lại có thể đến được thế giới chúng ta... Chúc Âm nói tới chỗ này, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Có nghĩa có người trong bóng tối hỗ trợ, mở ra Thiên Môn? Tô Trường An cau mày.
...
Trong lúc Tô Trường An và Chúc Âm nói chuyện, vẫn không ngừng có người chết đi.
Nhất là các Tinh Vẫn chiến đấu với Bán Thần Thứ Thần, họ phải nói là tử thương thảm trọng, trong nháy mắt đã có hơn mười Tinh Vẫn ngã xuống trong vũng máu.
Họ vừa chết đi, thi thể liền lập tức bị xé nát.
Nhưng kỳ quái là, anh linh của họ lại hóa thành đốm sáng lơ lửng giữa không trung, không hề bay tới Tinh Hải cũng không bỏ chạy đi đâu. Họ chỉ yên tĩnh đứng đó, nhìn trận chiến bên dưới.
Không ai để ý tới điều này, không ai nhìn thấy mệnh tinh của các Tinh Vẫn chết trận vẫn đang chiếu sáng.
Đúng vậy. Chúc Âm nặng nề gật đầu.
Kẻ biết cách mở Thiên Môn chỉ có sáu người Chân Thần bọn ta, nên chúng ta mới cho rằng trong chúng ta có kẻ phản bội.
Nhưng đương nhiên không có ai thừa nhận điều đó, chúng ta cũng không có chứng cớ nào, không tìm ra được đó là ai.
Nhưng vị Đế Quân kia nhất định sẽ đánh đến nơi, ngắn thì trăm năm, lâu là nghìn năm, nếu lần này hắn dẫn đại quân tới mà vẫn xuyên qua được Thiên Môn nhẹ nhàng dễ dàng như lần đó, vậy hậu quả không ai tưởng tượng nổi.
Cho nên, chúng ta mới lợi dụng sự thù hận của sinh linh khiến họ phong ấn chúng ta lại, chấp nhận ở trong thời gian dài dằng dặc buồn chán này để suy nghĩ, để đi tìm dấu vết, để tìm cho ra tên phản đồ kia. Chúng ta đã ước định với nhau, cho tới khi xác định được kẻ phản bội là ai, chúng ta sẽ không giải khai phong ấn.
Nhưng các ngươi vẫn đã đi ra.
Đúng vậy. Chúc Âm gật đầu, trong mắt lóe hàn quang.
Bởi vì, chúng ta đã tìm được tên phản bội kia.
Ừ? Là ai?
Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc. Chúc Âm quay qua nhìn anh linh các Tinh Vẫn đang lơ lửng trên không trung, lắc đầu nói.
Đúng lúc này, từ trong con mắt ở mi tâm của Quách Tước bắn ra một luồng thần quang chói mắt, thân thể Quách Tước nhanh chóng lùi lại.
Thụ Hợi thấy thế nhưng lại không đuổi theo mà lóe một cái, tới đứng bên cạnh Chúc Âm.
Dùng mệnh tinh anh linh làm dẫn, chúng sinh vi lệnh! Cải tạo thế giới! Quách Tước thần sắc trang nghiêm, hét to.
Những anh linh trên trời run lên, mệnh tinh của họ tuôn ra ánh sáng chói mắt.
Những ánh sao nối kết với nhau, anh linh và mệnh tinh của các Tinh Vẫn hợp lại với nhau thành một khối.
Một luồng uy áp ngập trời xuất hiện, bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Tất cả Thần tộc đều ngừng lại.
Họ như bị trúng phép định thân, mọi động tác đều cứng lại.
Ngay cả mấy người Chân Thần Oa Hoàng cũng không khác biệt.
Tô Trường An nhìn Chúc Âm và Thụ Hợi, mày nhăn lại.
Dùng anh linh và mệnh tinh làm dẫn mở ra kết giới, cái này gọi là Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, năm đó Tinh Vẫn đời thứ nhất vì chiến thắng Thần tộc, liền bày ra một kế sách đập nồi dìm thuyền, hy sinh mấy trăm Tinh Vẫn, dùng anh linh và mệnh tinh của họ làm cái giá phải trả, để giam cầm Thần tộc.
Đương nhiên, bây giờ phe của Tô Trường An không có nhiều Tinh Vẫn để hi sinh như vậy, nên thời gian họ có thể vây khốn Thần tộc cũng sẽ không lâu và cái giá phải trả cho chuyện này chính là hồn phách của các Tinh Vẫn sẽ không còn nữa.
Trường An, đừng có ngẩn ra nữa, thời gian không còn nhiều! Mọi người bay tới chỗ Tô Trường An giục hắn.
Nhưng Tô Trường An còn chưa kịp trả lời, con mắt Thụ Hợi đã chớp một cái.
Y bước ra một bước.
Mọi người kinh hãi thầm hô không tốt, lập tức lại trở về trạng thái chiến đấu.
Ừ, Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận. Thế thì sẽ không có ai nghe được chúng ta nói chuyện rồi. Nhưng Thụ Hợi không hề có ý ra tay.
Y nói, mắt nhìn thẳng vào Tô Trường An.
Đây chính là thời điểm nói cho ngươi biết ai là kẻ phản bội.
Đại chiến người và thần vẫn còn tiếp tục.
Không ngừng có thần hoặc sinh linh ngã xuống.
Đương nhiên đối với Thần tộc số lượng khổng lồ, mỗi một lần Tinh Vẫn chết trận, đối với phe sinh linh đều là một tổn thất lớn.
Các Tinh Vẫn của Thiên Lam đều chật vật, không còn chống đỡ được bao lâu.
Tô Trường An và Chúc Âm lặng lẽ nhìn nhau, cứ như trận đại chiến kia chẳng liên quan gì tới họ.
Mấy ngàn năm trước, Tà Thần bỗng xâm lấn thế giới này. Chúc Âm là người lên tiếng trước.
Giọng y rất bình tĩnh, như đang kể lại một câu chuyện chẳng có chút liên can gì tới mình.
Ngay bản thân chuyện này đã là một chuyện vô cùng kì quái.
Thế giới này không phải là một tồn tại độc lập, sau khi chúng ta ra đời không lâu, chúng ta đã ý thức được điều này. Bên ngoài thế giới tồn tại vô số thế giới khác. Đương nhiên không phải thế giới nào cũng có sinh linh, như cái thế giới này đã ít lại càng ít.
Lúc mới được sinh ra, chúng ta rất tịch mịch. Chúng ta chỉ có mấy người với nhau mà thôi, chẳng biết gì là tu hành, giống hệt những sinh linh bình thường. Song suy nghĩ và tầm mắt của sinh linh so với chúng ta lại quá thấp, nên chúng ta suy nghĩ thế giới bên ngoài kia có phải là cũng có tồn tại giống như chúng ta hay không? Chúng ta khát vọng muốn được gặp họ, giao lưu với họ.
Chúng ta muốn, cho nên chúng ta làm.
Nhưng lúc chúng ta lan tinh thần ra hư không, chúng ta lại chạm phải một khí tức rất đáng sợ. Cái khí tức đó âm lãnh, tuyệt vọng, mang theo một sự căm hận thù hằn khủng khiếp với sinh linh. Chúng ta chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy, nên chúng ta theo bản năng thu hồi thần trí của mình về, muốn tránh ra hắn ra, xóa sạch dấu vết của chúng ta trước khi hắn phát hiện ra.
Nói đến đây, Chúc Âm dừng một chút.
Cái khí tức kia, chính là Tà Thần?
Ừ. Có lẽ hồi ức ngày đó quá mức ghê gớm, Chúc Âm cau mày.
Đó cũng là lần đầu tiên chúng ta ý thức được, thế giới bên ngoài đúng là có sinh mệnh, nhưng không có nghĩa những sinh mệnh đó sẽ trở thành bạn bè với chúng ta, mà rất có thể trở thành kẻ địch, thậm chí có thể hủy diệt cả chúng ta. Chúc Âm tiếp tục nói. Cho nên sau chuyện đó, chúng ta cũng không còn tâm tư thăm dò ngoại vực. Chúng ta có Thiên Đạo, hắn là cái dù bảo vệ thế giới kiên cố nhất và cường đại nhất, tất cả sinh mệnh từ Ngoại Vực, trừ phi mạnh hơn Thiên Đạo, nếu không đều khó mà vượt qua được Thiên Môn để tới thế giới này.
Nghĩ vậy, chúng ta tiếp tục cứ thế sống thêm vạn năm, tới khi chúng ta đã quên đi cái khí tức tà ác nơi ngoại vực, thì chúng lại tới nơi.
Chúng tới rất đột ngột, không có một tia báo hiệu, chúng ta chẳng hề phát hiện được tí xíu bất thường nào, ngay cả Thiên Môn cũng còn hoàn hảo, không có chút tổn hao nào. Các Tà Thần cứ thế xuất hiện trong thế giới này. Chúng ta không kịp đề phòng nên chúng ta thất bại thảm hại, sau đó nhờ pháp điển Thiên Đạo cấp cho, chúng ta tạo ra cường giả trong giới sinh linh, mới vãn hồi được xu thế suy tàn phong ấn đám Tà Thần đó.
Nói đến đây, Chúc Âm cười tự giễu.
Câu chuyện này của ta chắc hẳn ngươi đã được nghe rất nhiều lần, đương nhiên có lẽ bởi vì người kể khác nhau, nên vai trò của chúng ta và các sinh linh cũng sẽ khác nhau. Ta không phủ nhận, rằng sau khi phong ấn Tà Thần, chúng ta ý thức được tiềm lực đáng sợ của sinh linh nên đã sử dụng một ít thủ đoạn để chèn ép họ, để bảo vệ sự thống trị của chúng ta. Nghe thì tàn nhẫn, nhưng trong mắt ta chuyện đó chẳng có gì đáng trách.
Sau đó thì sao? Tô Trường An nhíu mày, yêu hận thù gì đó giữa sinh linh với Thần tộc, hắn không có hứng thú vì chuyện đó đã qua rất lâu rồi, chẳng có quan hệ gì tới hắn. Vậy tại sao các ngươi đã ý thức được sinh linh cường đại, lại còn tạo ra binh khí có thể giết chết các ngươi? Còn rót đao pháp Cửu Nạn khủng bố vào trong đao Cửu Nạn?
Không lâu sau trận đại chiến đó, chúng ta trở về Thiên Cung. Nhưng giống như ta đã nói từ đầu, Tà Thần xâm lấn là một chuyện rất kỳ quái. Chúc Âm như không nghe thấy câu hỏi của Tô Trường An, tiếp tục kể: Bọn chúng làm thế nào né tránh được tai mắt của chúng ta, làm cách nào xuyên qua được Thiên Môn để tới thế giới này, chúng ta nghĩ mãi mà không hiểu được.
Ở trong Thiên Cung, chúng ta nghĩ về điều này rất lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Từ miệng một số Tà Thần bị phong ấn, chúng ta biết được một ít thông tin. Những Tà Thần này mặc dù thích giết chóc, nhưng ý chí của bọn chúng vô cùng kiên định. Dù chúng ta dùng cách nào, tàn nhẫn thế nào, cũng không cạy được miệng bọn chúng. Không biết nên gọi đó là may mắn hay bất hạnh, mặc dù chúng ta không dò hỏi được làm sao bọn chúng qua được Thiên Môn, nhưng lại biết được một chuyện khác, chính là bọn chúng chỉ là quân dò đường mà thôi, bên trên bọn chúng còn có một kẻ cường hãn không gì sánh được, Đế Quân. Thủ hạ của Đế Quân đó đông hơn số lượng Tà Thần đã tới thế giới này không biết gấp bao nhiêu lần.
Điều này khiến chúng ta nhận ra, Tà Thần nhất định sẽ còn tới đây lần nữa, tới lúc đó chúng sẽ còn mạnh hơn lần này không biết gấp bao nhiêu lần. Đó chính là tai họa vô cùng đối với cái thế giới này.
Vách ngăn Thiên Môn vốn dĩ vô cùng đáng tin của chúng ta trước mặt bọn chúng lại giống như không có gì, đây là chuyện vốn không thể nào xảy ra được. Thiên Môn là vật do Thiên Đạo tạo ra, Tà Thần là vật từ thiên ngoại, khi xuyên qua Thiên Môn tất nhiên sẽ bị vật này của Thiên Đạo tinh lọc, chúng ta đã từng bắt hai tên Tà Thần ép chúng phải xuyên qua Thiên Môn, kết quả của chúng giống hệt nhau đều bị Thiên Môn tinh lọc, hóa thành hư vô.
Nói cách khác, đám Tà Thần vốn dĩ không hề dùng cách gì đặc biệt để xuyên qua Thiên Môn, thế mà bọn chúng lại có thể đến được thế giới chúng ta... Chúc Âm nói tới chỗ này, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Có nghĩa có người trong bóng tối hỗ trợ, mở ra Thiên Môn? Tô Trường An cau mày.
...
Trong lúc Tô Trường An và Chúc Âm nói chuyện, vẫn không ngừng có người chết đi.
Nhất là các Tinh Vẫn chiến đấu với Bán Thần Thứ Thần, họ phải nói là tử thương thảm trọng, trong nháy mắt đã có hơn mười Tinh Vẫn ngã xuống trong vũng máu.
Họ vừa chết đi, thi thể liền lập tức bị xé nát.
Nhưng kỳ quái là, anh linh của họ lại hóa thành đốm sáng lơ lửng giữa không trung, không hề bay tới Tinh Hải cũng không bỏ chạy đi đâu. Họ chỉ yên tĩnh đứng đó, nhìn trận chiến bên dưới.
Không ai để ý tới điều này, không ai nhìn thấy mệnh tinh của các Tinh Vẫn chết trận vẫn đang chiếu sáng.
Đúng vậy. Chúc Âm nặng nề gật đầu.
Kẻ biết cách mở Thiên Môn chỉ có sáu người Chân Thần bọn ta, nên chúng ta mới cho rằng trong chúng ta có kẻ phản bội.
Nhưng đương nhiên không có ai thừa nhận điều đó, chúng ta cũng không có chứng cớ nào, không tìm ra được đó là ai.
Nhưng vị Đế Quân kia nhất định sẽ đánh đến nơi, ngắn thì trăm năm, lâu là nghìn năm, nếu lần này hắn dẫn đại quân tới mà vẫn xuyên qua được Thiên Môn nhẹ nhàng dễ dàng như lần đó, vậy hậu quả không ai tưởng tượng nổi.
Cho nên, chúng ta mới lợi dụng sự thù hận của sinh linh khiến họ phong ấn chúng ta lại, chấp nhận ở trong thời gian dài dằng dặc buồn chán này để suy nghĩ, để đi tìm dấu vết, để tìm cho ra tên phản đồ kia. Chúng ta đã ước định với nhau, cho tới khi xác định được kẻ phản bội là ai, chúng ta sẽ không giải khai phong ấn.
Nhưng các ngươi vẫn đã đi ra.
Đúng vậy. Chúc Âm gật đầu, trong mắt lóe hàn quang.
Bởi vì, chúng ta đã tìm được tên phản bội kia.
Ừ? Là ai?
Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc. Chúc Âm quay qua nhìn anh linh các Tinh Vẫn đang lơ lửng trên không trung, lắc đầu nói.
Đúng lúc này, từ trong con mắt ở mi tâm của Quách Tước bắn ra một luồng thần quang chói mắt, thân thể Quách Tước nhanh chóng lùi lại.
Thụ Hợi thấy thế nhưng lại không đuổi theo mà lóe một cái, tới đứng bên cạnh Chúc Âm.
Dùng mệnh tinh anh linh làm dẫn, chúng sinh vi lệnh! Cải tạo thế giới! Quách Tước thần sắc trang nghiêm, hét to.
Những anh linh trên trời run lên, mệnh tinh của họ tuôn ra ánh sáng chói mắt.
Những ánh sao nối kết với nhau, anh linh và mệnh tinh của các Tinh Vẫn hợp lại với nhau thành một khối.
Một luồng uy áp ngập trời xuất hiện, bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Tất cả Thần tộc đều ngừng lại.
Họ như bị trúng phép định thân, mọi động tác đều cứng lại.
Ngay cả mấy người Chân Thần Oa Hoàng cũng không khác biệt.
Tô Trường An nhìn Chúc Âm và Thụ Hợi, mày nhăn lại.
Dùng anh linh và mệnh tinh làm dẫn mở ra kết giới, cái này gọi là Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, năm đó Tinh Vẫn đời thứ nhất vì chiến thắng Thần tộc, liền bày ra một kế sách đập nồi dìm thuyền, hy sinh mấy trăm Tinh Vẫn, dùng anh linh và mệnh tinh của họ làm cái giá phải trả, để giam cầm Thần tộc.
Đương nhiên, bây giờ phe của Tô Trường An không có nhiều Tinh Vẫn để hi sinh như vậy, nên thời gian họ có thể vây khốn Thần tộc cũng sẽ không lâu và cái giá phải trả cho chuyện này chính là hồn phách của các Tinh Vẫn sẽ không còn nữa.
Trường An, đừng có ngẩn ra nữa, thời gian không còn nhiều! Mọi người bay tới chỗ Tô Trường An giục hắn.
Nhưng Tô Trường An còn chưa kịp trả lời, con mắt Thụ Hợi đã chớp một cái.
Y bước ra một bước.
Mọi người kinh hãi thầm hô không tốt, lập tức lại trở về trạng thái chiến đấu.
Ừ, Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận. Thế thì sẽ không có ai nghe được chúng ta nói chuyện rồi. Nhưng Thụ Hợi không hề có ý ra tay.
Y nói, mắt nhìn thẳng vào Tô Trường An.
Đây chính là thời điểm nói cho ngươi biết ai là kẻ phản bội.
/743
|