Giọng nói đó rất uy nghiêm, vang vọng.
Một tiếng lên, mọi âm thanh tức thì yên tĩnh.
Tô Trường An liền thu lấy Thần tính từ trong tay Quách Tước và Tần Bạch Y, cất vào người rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Ở nơi đó, ánh sao trên bầu trời đã biến mất, cả biển mây quay cuồng, một gương mặt to tướng hiện ra trong mây.
Cho ta...
Cho ta...
Y không ngừng lặp lại, biển mây ngày càng quay cuồng dữ dội.
Biển mây dần hạ xuống gần với mọi người, ai nấy bắt đầu cảm nhận được sức mạnh từ trong biển mây.
Nó khác với sức mạnh và linh lực bình thường, nó có mang theo một sự áp bách rất là khó tả.
Thiên Đạo? Tô Trường An cau mày, cái khí tức của mặt người trong biển mây cực giống với khí tức lần trước khi hắn tiếp xúc với Thiên Đạo.
Cho ta Thần tính của ngươi! Gương mặt khổng lồ lên tiếng, giọng nói có phần xao động.
Sự xao động ấy làm Tô Trường An cảm thấy bất an.
Hắn nhìn mấy người Ngọc Hành, mặt mũi ai nấy đều ngưng trọng.
Ngươi cứ thế muốn có Thần tính của họ? Tô Trường An vặn hỏi.
Gương mặt khổng lồ chần chờ, như đang do dự gì đó. Sau mấy hơi thở, nó mở môi: Đúng vậy.
Vì sao? Tô Trường An hỏi.
Câu hỏi này vốn rất không có ý nghĩa, vì Thiên Đạo đã nói với Tô Trường An câu trả lời từ rất lâu rồi.
Nhưng nó vẫn đáp: Chỉ vì khi có cả Thiên Đạo ta, ngươi mới có thể thành Tiên Đạo, mới có khả năng đối kháng Tà Thần.
Vậy sao? Tô Trường An mặt càng thêm lạnh: Nhưng nếu ngươi không có gọi Tà Thần, thì ta cần gì phải đối kháng với bọn chúng?
Ai nấy sững ra, không hiểu ý Tô Trường An.
Thiên Đạo là ai, người thường chắc là không biết nhưng các anh linh thì đều biết.
Thiên Đạo chính là ý chí của thế giới này.
Dù nó vô tình nhưng cũng vô ngã, không có bất kỳ ham muốn cá nhân gì. Tất cả những gì nó làm cũng đều là để giữ gìn cái thế giới này tồn tại. Bởi vậy, nó mới trở thành tử địch với đám Tà Thần chỉ biết lấy hủy diệt thế giới làm vui. Thiên Đạo như vậy, sao lại có thể đi triệu hoán Tà Thần?
Nên họ mới kinh ngạc vạn phần với câu hỏi của Tô Trường An, chỉ có một mình Tần Bạch Y là nheo mắt, cơ thể từ từ nhạt đi, biến mất.
Là ai đã nói cái gì đó cho ngươi à? Thiên Đạo không ngờ Tô Trường An hỏi vậy.
Giọng nói của nó cực kì bình tĩnh, giống hệt lần đầu khi đối thoại với Tô Trường An.
Không buồn không vui, không yêu không hận.
Ai nói cái gì với ta không quan trọng, quan trọng là... những chuyện này có thực là do ngươi làm hay không, và là vì sao?
Lúc các ngươi vận dụng Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, đám phản bội kia đã nói gì với ngươi? Thế giới này chỉ có một mình bí pháp do ta sáng tạo ra mới che mắt được tai mắt của ta.
Tại sao ngươi lại đưa Tà Thần tới?
...
Cả nửa ngày sau, gương mặt mây khổng lồ mới nặng nề đáp: Đúng vậy. Mấy ngàn năm trước, chính là ta đưa Tà Thần tới.
Mọi người đều biến sắc.
Thiên Đạo là kẻ giữ gìn quy tắc, không nghiêng sang bên nào, bất cứ ai muốn phá hoại thế giới nó sẽ ra tay, nhưng bây giờ nó lại bảo trận đại chiến mấy ngàn năm trước là do nó gây ra!
Vì... Vì sao? Tô Trường An hỏi.
Ta nói rồi... Sự tồn tại của ta tượng trưng cho ý chí của thế giới. Thế giới là cần phải tiến hóa, mà bọn họ lại ngăn cản sự tiến hóa ấy, nên ta phải dùng ngoại lực để thúc đẩy sự tiến hóa đó xảy ra. Thiên Đạo đáp, giọng rất bình tĩnh như đó là chuyện đương nhiên, khiến ai nấy lạnh người.
Tiến hóa gì? Ai ngăn cản ngươi?
Mấy ngàn năm trước, Tà Thần chưa đến nơi này, ta đã ban cho chúng sinh pháp điển để tu luyện, cũng truyền nó cho chư thần để họ thay ta dạy cho sinh linh, để sinh linh bắt đầu tu hành. Nhưng để bảo vệ sự thống trị của mình, không ngờ thứ do ta tạo ra lại dám từ chối yêu cầu của ta.
Ta đã mấy lần cố gắng thuyết phục chúng, nhưng chúng đều không đồng ý.
Thế nên, để pháp điển được vào tay dân chúng, để chúng sinh thiên hạ đều có thể tu hành, ta mới để lộ khí tức của thế giới này ra ngoài cho Tà Thần. Ta biết Chư Thần không phải là đối thủ của Tà Thần, muốn thắng chúng thì phải nhờ vào sức mạnh của sinh linh. Ta đoán không sai, pháp điển được chuyển xuống, chúng sinh bắt đầu tu hành, ngoại vực Tà Thần cũng bị phong ấn.
Làm như vậy tuy có nguy hiểm, nhưng để thúc đẩy thế giới tiến hóa, trả giá là chuyện đương nhiên.
Tô Trường An cau mặt.
Hắn rất ghét cái logic ‘phải trả giá, hi sinh’, thứ từ ngữ trau chuốt ấy làm hắn thấy tâm phiền. Vì cái gọi là ‘đại nghĩa’ mà khiến bao nhiêu người đi vào tử vong, sau đó bảo là vì cái thứ đại nghĩa đó mà phải trả chút giá vân vân, nghe rất buồn nôn và dối trá.
Sau đó thì sao? Sao ngươi lại xúi Thiên Nhân dùng nhân quả chi lực nhốt chúng sinh, khiến sức mạnh Tinh Vẫn trăm không còn một, mở ra con đường Thái Thượng tả đạo ngoài Tinh Vẫn? Tô Trường An lại hỏi.
Đại chiến kia kết thúc, Tà Thần bị phong ấn. Chư Thần do ta sáng tạo ra vì sợ sức mạnh mang tới uy hiếp của sinh linh, nên trấn áp họ. Chúng khiến ta vô cùng thất vọng về chúng. Bọn chúng vì vấn đề ‘ai là người đưa Tà Thần tới’ mà lâm vào nội chiến với nhau, ta tương kế tựu kế dẫn đường chúng sinh quật ngã sự thống trị của chúng, phong ấn chúng vào trong Thần Mộ chung với đám Tà Thần.
Trong suốt quá trình ấy, ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là thứ gì đã khiến thứ do tự tay ta sáng tạo ra, đưa lên để thống trị lại trở thành lực cản thế giới tiến hóa? Ta cảm thấy lý do rất lớn là vì chúng thần không hiểu được chúng sinh, nên ta đã mở Thiên Cung, để lại chín vị Thiên Nhân, dùng chúng sinh để quản lý chúng sinh. Ta đã thử nghiệm như vậy.
Nhưng ta rất không ngờ, dù là chúng thần hay chúng sinh thì cũng không tránh được sự tham lam. Bọn chúng mê luyến cái sinh mạng dài như vô tận, mê luyến cái gọi là quyền lực, bọn chúng tìm mọi cách củng cố nền thống trị của mình còn hơn cả đám Thần tộc, chuyện đầu tiên chúng ta làm là dùng nhân quả chi lực trói buộc tu vi chúng sinh.
Bọn họ nếu không có Thiên Đạo ngươi giúp, thì làm sao làm được tới như vậy? Tô Trường An ngắt ngang, xen vào.
Đương nhiên không thể. Thiên Đạo như không nghe ra ý móc xỉa của Tô Trường An, nó vẫn trả lời: Dù đó là trói buộc chúng sinh, hay là mở Thái Thượng chi cảnh, đều có sự trợ giúp của ta.
Nói như vậy, ngươi và những Thiên Nhân kia cũng đâu có khác gì nhau? Hay nói thẳng, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do người làm ra, đùa giỡn sự sống chết của người khác trong tay! Tô Trường An cao giọng, linh lực từ trong người hắn tuôn ra.
Ta chỉ là ý chí của thế giới này, ta lựa chọn chín vị Thiên Nhân, là trao quyền cho chúng, chúng đương nhiên có thể thuyên chuyển sức mạnh của ta tới một mức độ nhất định, quyền này ta không chi phối được. Ngay cả đám Thần tôc từ chối chuyển pháp điển cho chúng sinh, ta cơ bản cũng không làm được cái gì cả. Thiên Nhân cũng là vậy. Bọn họ vào ở trong Thiên Cung, Thiên Đạo cũng tán thành cho họ ở với tư cách người thống trị, bọn chúng muốn có Thiên Đạo chi lực trợ giúp, Thiên Đạo chi lực không có quyền từ chối.
Ý của ngươi là, những chuyện này cũng không liên can tới ngươi, mà là ý chí của đám Thiên Nhân? Tô Trường An ngần ngừ.
Thiên Đạo chưa bao giờ nói dối. Thiên Đạo không vội không chậm đáp lại.
Giọng nói trầm thấp mà trang nghiêm.
Một tiếng lên, mọi âm thanh tức thì yên tĩnh.
Tô Trường An liền thu lấy Thần tính từ trong tay Quách Tước và Tần Bạch Y, cất vào người rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Ở nơi đó, ánh sao trên bầu trời đã biến mất, cả biển mây quay cuồng, một gương mặt to tướng hiện ra trong mây.
Cho ta...
Cho ta...
Y không ngừng lặp lại, biển mây ngày càng quay cuồng dữ dội.
Biển mây dần hạ xuống gần với mọi người, ai nấy bắt đầu cảm nhận được sức mạnh từ trong biển mây.
Nó khác với sức mạnh và linh lực bình thường, nó có mang theo một sự áp bách rất là khó tả.
Thiên Đạo? Tô Trường An cau mày, cái khí tức của mặt người trong biển mây cực giống với khí tức lần trước khi hắn tiếp xúc với Thiên Đạo.
Cho ta Thần tính của ngươi! Gương mặt khổng lồ lên tiếng, giọng nói có phần xao động.
Sự xao động ấy làm Tô Trường An cảm thấy bất an.
Hắn nhìn mấy người Ngọc Hành, mặt mũi ai nấy đều ngưng trọng.
Ngươi cứ thế muốn có Thần tính của họ? Tô Trường An vặn hỏi.
Gương mặt khổng lồ chần chờ, như đang do dự gì đó. Sau mấy hơi thở, nó mở môi: Đúng vậy.
Vì sao? Tô Trường An hỏi.
Câu hỏi này vốn rất không có ý nghĩa, vì Thiên Đạo đã nói với Tô Trường An câu trả lời từ rất lâu rồi.
Nhưng nó vẫn đáp: Chỉ vì khi có cả Thiên Đạo ta, ngươi mới có thể thành Tiên Đạo, mới có khả năng đối kháng Tà Thần.
Vậy sao? Tô Trường An mặt càng thêm lạnh: Nhưng nếu ngươi không có gọi Tà Thần, thì ta cần gì phải đối kháng với bọn chúng?
Ai nấy sững ra, không hiểu ý Tô Trường An.
Thiên Đạo là ai, người thường chắc là không biết nhưng các anh linh thì đều biết.
Thiên Đạo chính là ý chí của thế giới này.
Dù nó vô tình nhưng cũng vô ngã, không có bất kỳ ham muốn cá nhân gì. Tất cả những gì nó làm cũng đều là để giữ gìn cái thế giới này tồn tại. Bởi vậy, nó mới trở thành tử địch với đám Tà Thần chỉ biết lấy hủy diệt thế giới làm vui. Thiên Đạo như vậy, sao lại có thể đi triệu hoán Tà Thần?
Nên họ mới kinh ngạc vạn phần với câu hỏi của Tô Trường An, chỉ có một mình Tần Bạch Y là nheo mắt, cơ thể từ từ nhạt đi, biến mất.
Là ai đã nói cái gì đó cho ngươi à? Thiên Đạo không ngờ Tô Trường An hỏi vậy.
Giọng nói của nó cực kì bình tĩnh, giống hệt lần đầu khi đối thoại với Tô Trường An.
Không buồn không vui, không yêu không hận.
Ai nói cái gì với ta không quan trọng, quan trọng là... những chuyện này có thực là do ngươi làm hay không, và là vì sao?
Lúc các ngươi vận dụng Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, đám phản bội kia đã nói gì với ngươi? Thế giới này chỉ có một mình bí pháp do ta sáng tạo ra mới che mắt được tai mắt của ta.
Tại sao ngươi lại đưa Tà Thần tới?
...
Cả nửa ngày sau, gương mặt mây khổng lồ mới nặng nề đáp: Đúng vậy. Mấy ngàn năm trước, chính là ta đưa Tà Thần tới.
Mọi người đều biến sắc.
Thiên Đạo là kẻ giữ gìn quy tắc, không nghiêng sang bên nào, bất cứ ai muốn phá hoại thế giới nó sẽ ra tay, nhưng bây giờ nó lại bảo trận đại chiến mấy ngàn năm trước là do nó gây ra!
Vì... Vì sao? Tô Trường An hỏi.
Ta nói rồi... Sự tồn tại của ta tượng trưng cho ý chí của thế giới. Thế giới là cần phải tiến hóa, mà bọn họ lại ngăn cản sự tiến hóa ấy, nên ta phải dùng ngoại lực để thúc đẩy sự tiến hóa đó xảy ra. Thiên Đạo đáp, giọng rất bình tĩnh như đó là chuyện đương nhiên, khiến ai nấy lạnh người.
Tiến hóa gì? Ai ngăn cản ngươi?
Mấy ngàn năm trước, Tà Thần chưa đến nơi này, ta đã ban cho chúng sinh pháp điển để tu luyện, cũng truyền nó cho chư thần để họ thay ta dạy cho sinh linh, để sinh linh bắt đầu tu hành. Nhưng để bảo vệ sự thống trị của mình, không ngờ thứ do ta tạo ra lại dám từ chối yêu cầu của ta.
Ta đã mấy lần cố gắng thuyết phục chúng, nhưng chúng đều không đồng ý.
Thế nên, để pháp điển được vào tay dân chúng, để chúng sinh thiên hạ đều có thể tu hành, ta mới để lộ khí tức của thế giới này ra ngoài cho Tà Thần. Ta biết Chư Thần không phải là đối thủ của Tà Thần, muốn thắng chúng thì phải nhờ vào sức mạnh của sinh linh. Ta đoán không sai, pháp điển được chuyển xuống, chúng sinh bắt đầu tu hành, ngoại vực Tà Thần cũng bị phong ấn.
Làm như vậy tuy có nguy hiểm, nhưng để thúc đẩy thế giới tiến hóa, trả giá là chuyện đương nhiên.
Tô Trường An cau mặt.
Hắn rất ghét cái logic ‘phải trả giá, hi sinh’, thứ từ ngữ trau chuốt ấy làm hắn thấy tâm phiền. Vì cái gọi là ‘đại nghĩa’ mà khiến bao nhiêu người đi vào tử vong, sau đó bảo là vì cái thứ đại nghĩa đó mà phải trả chút giá vân vân, nghe rất buồn nôn và dối trá.
Sau đó thì sao? Sao ngươi lại xúi Thiên Nhân dùng nhân quả chi lực nhốt chúng sinh, khiến sức mạnh Tinh Vẫn trăm không còn một, mở ra con đường Thái Thượng tả đạo ngoài Tinh Vẫn? Tô Trường An lại hỏi.
Đại chiến kia kết thúc, Tà Thần bị phong ấn. Chư Thần do ta sáng tạo ra vì sợ sức mạnh mang tới uy hiếp của sinh linh, nên trấn áp họ. Chúng khiến ta vô cùng thất vọng về chúng. Bọn chúng vì vấn đề ‘ai là người đưa Tà Thần tới’ mà lâm vào nội chiến với nhau, ta tương kế tựu kế dẫn đường chúng sinh quật ngã sự thống trị của chúng, phong ấn chúng vào trong Thần Mộ chung với đám Tà Thần.
Trong suốt quá trình ấy, ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là thứ gì đã khiến thứ do tự tay ta sáng tạo ra, đưa lên để thống trị lại trở thành lực cản thế giới tiến hóa? Ta cảm thấy lý do rất lớn là vì chúng thần không hiểu được chúng sinh, nên ta đã mở Thiên Cung, để lại chín vị Thiên Nhân, dùng chúng sinh để quản lý chúng sinh. Ta đã thử nghiệm như vậy.
Nhưng ta rất không ngờ, dù là chúng thần hay chúng sinh thì cũng không tránh được sự tham lam. Bọn chúng mê luyến cái sinh mạng dài như vô tận, mê luyến cái gọi là quyền lực, bọn chúng tìm mọi cách củng cố nền thống trị của mình còn hơn cả đám Thần tộc, chuyện đầu tiên chúng ta làm là dùng nhân quả chi lực trói buộc tu vi chúng sinh.
Bọn họ nếu không có Thiên Đạo ngươi giúp, thì làm sao làm được tới như vậy? Tô Trường An ngắt ngang, xen vào.
Đương nhiên không thể. Thiên Đạo như không nghe ra ý móc xỉa của Tô Trường An, nó vẫn trả lời: Dù đó là trói buộc chúng sinh, hay là mở Thái Thượng chi cảnh, đều có sự trợ giúp của ta.
Nói như vậy, ngươi và những Thiên Nhân kia cũng đâu có khác gì nhau? Hay nói thẳng, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do người làm ra, đùa giỡn sự sống chết của người khác trong tay! Tô Trường An cao giọng, linh lực từ trong người hắn tuôn ra.
Ta chỉ là ý chí của thế giới này, ta lựa chọn chín vị Thiên Nhân, là trao quyền cho chúng, chúng đương nhiên có thể thuyên chuyển sức mạnh của ta tới một mức độ nhất định, quyền này ta không chi phối được. Ngay cả đám Thần tôc từ chối chuyển pháp điển cho chúng sinh, ta cơ bản cũng không làm được cái gì cả. Thiên Nhân cũng là vậy. Bọn họ vào ở trong Thiên Cung, Thiên Đạo cũng tán thành cho họ ở với tư cách người thống trị, bọn chúng muốn có Thiên Đạo chi lực trợ giúp, Thiên Đạo chi lực không có quyền từ chối.
Ý của ngươi là, những chuyện này cũng không liên can tới ngươi, mà là ý chí của đám Thiên Nhân? Tô Trường An ngần ngừ.
Thiên Đạo chưa bao giờ nói dối. Thiên Đạo không vội không chậm đáp lại.
Giọng nói trầm thấp mà trang nghiêm.
/743
|