Trường An đêm qua có một trận tuyết nhỏ, đường sá trong thành giờ toàn là tuyết. Cũng có lẽ vì trời chuyển lạnh, người đi lại trên đường Chu Tước thưa thớt hẳn đi, nhưng trong các tửu quán thì vẫn khách khứa chật ních.
Mọi người ngươi tới ta đi, ồn ào bàn tán dị tượng ban đêm mấy hôm trước.
Dân thường làm sao biết chuyện gì đã xảy ra, làm sao biết lẽ ra thế giới này đã thay đổi! Họ chỉ kiếm cho có đề tài bàn tán mà thôi, nói xong là quên.
Nhưng Thiên Lam viện lại chìm trong bầu không khí u ám.
Du Mục Cổ quét tuyết trong sân, đang quét thì nhớ ra một chuyện, y dừng tay, quay đầu nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa trong căn viện nhỏ thở dài.
Cái viện nhỏ này trông rất là bình thường.
Nó chẳng là gì so với những ngôi nhà to cửa rộng của thành Trường An, nhưng ở trong viện đó hiện giờ đang có một người đang nằm – một người nam nhân quyết định sự tồn vong của thiên hạ.
Tô Trường An được Tần Bạch Y mang về Thiên Lam viện đã tám ngày rồi.
Thân thể của hắn đã được liên tục kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn mãi ngủ say không tỉnh lại.
Du Mục Cổ không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sư tôn, sư thúc của y và các Tinh Vẫn tới Thiên Lam làm khách đều không trở về. Chỉ có mấy người trở về mà thôi, người nào cũng có thương tích. Ý nghĩa của điều này là gì, đương nhiên ai cũng hiểu.
Các đệ tử ai cũng nôn nóng nhưng không ai dám hỏi, có đôi khi, không biết câu trả lời còn tốt hơn là biết.
Ít nhất Du Mục Cổ nghĩ là như vậy.
Mấy ngày nay, y đã dẹp đi tính cách ngang bướng, rất ngoan ngoãn chăm sóc Tô Trường An, một mình quản lý cả nội viện.
Hồng Loan, Cổ Tiễn Quân, Lục Như Nguyệt và Tô Chiếu gần như trắng đêm không ngủ ngồi túc trực bên cạnh Tô Trường An, chưa từng rời khỏi.
Du Mục Cổ thực không tưởng tượng được rốt cuộc là tồn tại tới cỡ nào mới có thể khiến Tô Trường An trọng thương tới mức này.
Y cau mặt. Từ xa, một bóng người áo đỏ đi tới.
Người đó đi rất chậm, tay cẩn thận bưng một chén thuốc.
Đó là Hồng Loan.
Đây là sư phụ trên danh nghĩa của Du Mục Cổ, y được gặp mặt đúng một lần ngay ngày đầu tiên nhập viện, cho tới nay đã mấy năm chẳng hề gặp lại lần nào nữa.
Sư phó! Y vội đi tới chào hỏi.
Ừ. Hồng Loan khẽ gật đầu đáp lại.
Tô viện trưởng thế nào rồi ạ? Du Mục Cổ nuốt nước miếng. Y vẫn luôn thấy sợ vị sư phụ này, lúc nào sư phụ cũng lạnh như băng giá, hôm nay y lấy hết dũng khí mới dám hỏi.
Không sao, mấy ngày nữa sẽ tỉnh. Hồng Loan nhàn nhạt đáp.
Cái câu này ngay từ hôm đầu tiên mọi người trở về, Du Mục Cổ đã nghe rồi. Nhưng đã qua tám ngày, Tô Trường An vẫn chưa hề tỉnh lại. Du Mục Cổ ngần ngừ nhưng đương nhiên không dám cãi lại, chỉ biết gật đầu.
Hồng Loan thấy vậy, biết y là thật lòng lo lắng cho Tô Trường An, nhưng cô không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, nên sau khi do dự cả nửa ngày mới gượng gạo nói: Chăm chỉ tu hành đi, có thời gian rảnh ta sẽ tới kiểm tra ngươi.
Du Mục Cổ đang cúi đầu liền ngẩng phắt lên.
Mấy năm nay, y ở Thiên Lam viện cứ như thằng bé mồ côi. Sư phụ chính thức chẳng hề thấy bóng, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo La Ngọc Nhi sư thúc tu hành kiếm đạo, nên hôm nay nghe Hồng Loan nói thế, trong lòng y rất là vui vẻ, vội gật đầu cười rạng rỡ.
Hồng Loan không nói gì thêm, bưng chén thuốc tiếp tục đi.
Ở trong phòng, Tô Trường An nằm im như đang ngủ, bên cạnh giường là Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt, Tô Chiếu cũng ngồi ngây ở đó, châm trà đưa nước.
Họ đã như vậy được tám ngày, bốn người phụ nữ chưa từng nghỉ ngơi một phút nào. Hồng Loan thở dài.
Cô đi tới, để chén thuốc lên bàn.
Phu quân thế nào? Cô hỏi.
Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cổ Tiễn Quân đứng lên, ánh mắt uể oải, tám ngày nay là cả một sự dày vò với các cô, không chỉ về mặt thân thể mà còn về mặt tinh thần.
Thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã mời hết y sư trong thành Trường An, nhưng đều không ai nhìn ra được cái gì cả. Lục Như Nguyệt đứng dậy đi tới bên bàn, bưng chén thuốc lên khẽ nếm, nhiệt độ rất vừa.
Cổ Tiễn Quân đi tới nâng Tô Trường An dậy, hai người cho Tô Trường An uống thuốc.
Hay hôm nay để ta làm cho, mấy ngày nay các ngươi đã mệt rồi. Hồng Loan thấy hai người như vậy thì không đành lòng.
Ngươi đang có mang, đánh nhau ở Thần Mộ vốn đã động thai khí, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt. Cổ Tiễn Quân lắc đầu, quay qua nhìn Tô Chiếu, cười nhạt: Chiếu Nhi đáng yêu như thế, ngươi nên giúp Trường An sinh ra đi.
Tô Chiếu nghe vậy, cúi đầu xuống.
Hồng Loan sầm mặt. Chẳng biết tại sao, rõ ràng cô mới là mẹ ruột của Tô Chiếu, nhưng cô bé rõ ràng luôn có một sự địch ý với cô, trong khi đó lại rất là thân cận với Cổ Tiễn Quân. Thực là khó hiểu.
Đúng rồi, Tư Mã Hủ thế nào? Lục Như Nguyệt vội chuyển đề tài để giảm bớt bầu không khí.
Không biết, từ hồi trở lại Thiên Lam y đã nhốt mình trong Thiên Cơ các, chẳng biết đang làm gì nữa. Hồng Loan cau mày. Cô nhìn ra được, Tần Bạch Y hôm đó đối mặt với Đế Quân không hề nhẹ nhàng như y biểu hiện. Đế Quân là ai kia chứ? Tần Bạch Y không biết có được Thiên Đạo chi lực từ đâu, sau khi dùng bí pháp, thì bản thân cơ thể y cũng đã bị tổn thương rất lớn, mấy ngày này hẳn là đều dùng để chữa thương.
Chỉ là dù Tần Bạch Y đã cứu họ khiến mọi người bớt nghi kị y, nhưng vẫn không ai nhìn ra được trong đầu y đang nghĩ cái gì.
Đúng rồi, Chiếu Nhi, thân thể của con thế nào? Nghĩ tới đây, Hồng Loan nhớ tới Tô Chiếu, liền quay qua hỏi giọng rất ân cần.
Tô Chiếu ngẩng đầu lên nhìn Hồng Loan, nhưng không hiểu sao cô bé lại tránh mắt đi.
Không... Không sao... Cô bé cà lăm.
Ừ... Vậy là tốt rồi... Hồng Loan thấy Tô Chiếu trốn tránh mình, cũng không có cách nào chỉ biết gật đầu, như thế cô cũng yên tâm.
Tần Bạch Y thi triển Huyết Tế Thiên Hồn đã dùng tới máu của Tô Chiếu để làm vật dẫn, nhất định là có ảnh hưởng tới Tô Chiếu nên Hồng Loan mới lo lắng.
Hai người nói xong, bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Đông.
Đông.
Đông...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ai? Hồng Loan lên tiếng.
Ta. Chỉ một chữ ngắn ngủn.
Mấy người nhìn nhau, đây là giọng của Tần Bạch Y!
Mọi người ngươi tới ta đi, ồn ào bàn tán dị tượng ban đêm mấy hôm trước.
Dân thường làm sao biết chuyện gì đã xảy ra, làm sao biết lẽ ra thế giới này đã thay đổi! Họ chỉ kiếm cho có đề tài bàn tán mà thôi, nói xong là quên.
Nhưng Thiên Lam viện lại chìm trong bầu không khí u ám.
Du Mục Cổ quét tuyết trong sân, đang quét thì nhớ ra một chuyện, y dừng tay, quay đầu nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa trong căn viện nhỏ thở dài.
Cái viện nhỏ này trông rất là bình thường.
Nó chẳng là gì so với những ngôi nhà to cửa rộng của thành Trường An, nhưng ở trong viện đó hiện giờ đang có một người đang nằm – một người nam nhân quyết định sự tồn vong của thiên hạ.
Tô Trường An được Tần Bạch Y mang về Thiên Lam viện đã tám ngày rồi.
Thân thể của hắn đã được liên tục kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn mãi ngủ say không tỉnh lại.
Du Mục Cổ không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sư tôn, sư thúc của y và các Tinh Vẫn tới Thiên Lam làm khách đều không trở về. Chỉ có mấy người trở về mà thôi, người nào cũng có thương tích. Ý nghĩa của điều này là gì, đương nhiên ai cũng hiểu.
Các đệ tử ai cũng nôn nóng nhưng không ai dám hỏi, có đôi khi, không biết câu trả lời còn tốt hơn là biết.
Ít nhất Du Mục Cổ nghĩ là như vậy.
Mấy ngày nay, y đã dẹp đi tính cách ngang bướng, rất ngoan ngoãn chăm sóc Tô Trường An, một mình quản lý cả nội viện.
Hồng Loan, Cổ Tiễn Quân, Lục Như Nguyệt và Tô Chiếu gần như trắng đêm không ngủ ngồi túc trực bên cạnh Tô Trường An, chưa từng rời khỏi.
Du Mục Cổ thực không tưởng tượng được rốt cuộc là tồn tại tới cỡ nào mới có thể khiến Tô Trường An trọng thương tới mức này.
Y cau mặt. Từ xa, một bóng người áo đỏ đi tới.
Người đó đi rất chậm, tay cẩn thận bưng một chén thuốc.
Đó là Hồng Loan.
Đây là sư phụ trên danh nghĩa của Du Mục Cổ, y được gặp mặt đúng một lần ngay ngày đầu tiên nhập viện, cho tới nay đã mấy năm chẳng hề gặp lại lần nào nữa.
Sư phó! Y vội đi tới chào hỏi.
Ừ. Hồng Loan khẽ gật đầu đáp lại.
Tô viện trưởng thế nào rồi ạ? Du Mục Cổ nuốt nước miếng. Y vẫn luôn thấy sợ vị sư phụ này, lúc nào sư phụ cũng lạnh như băng giá, hôm nay y lấy hết dũng khí mới dám hỏi.
Không sao, mấy ngày nữa sẽ tỉnh. Hồng Loan nhàn nhạt đáp.
Cái câu này ngay từ hôm đầu tiên mọi người trở về, Du Mục Cổ đã nghe rồi. Nhưng đã qua tám ngày, Tô Trường An vẫn chưa hề tỉnh lại. Du Mục Cổ ngần ngừ nhưng đương nhiên không dám cãi lại, chỉ biết gật đầu.
Hồng Loan thấy vậy, biết y là thật lòng lo lắng cho Tô Trường An, nhưng cô không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, nên sau khi do dự cả nửa ngày mới gượng gạo nói: Chăm chỉ tu hành đi, có thời gian rảnh ta sẽ tới kiểm tra ngươi.
Du Mục Cổ đang cúi đầu liền ngẩng phắt lên.
Mấy năm nay, y ở Thiên Lam viện cứ như thằng bé mồ côi. Sư phụ chính thức chẳng hề thấy bóng, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo La Ngọc Nhi sư thúc tu hành kiếm đạo, nên hôm nay nghe Hồng Loan nói thế, trong lòng y rất là vui vẻ, vội gật đầu cười rạng rỡ.
Hồng Loan không nói gì thêm, bưng chén thuốc tiếp tục đi.
Ở trong phòng, Tô Trường An nằm im như đang ngủ, bên cạnh giường là Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt, Tô Chiếu cũng ngồi ngây ở đó, châm trà đưa nước.
Họ đã như vậy được tám ngày, bốn người phụ nữ chưa từng nghỉ ngơi một phút nào. Hồng Loan thở dài.
Cô đi tới, để chén thuốc lên bàn.
Phu quân thế nào? Cô hỏi.
Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cổ Tiễn Quân đứng lên, ánh mắt uể oải, tám ngày nay là cả một sự dày vò với các cô, không chỉ về mặt thân thể mà còn về mặt tinh thần.
Thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã mời hết y sư trong thành Trường An, nhưng đều không ai nhìn ra được cái gì cả. Lục Như Nguyệt đứng dậy đi tới bên bàn, bưng chén thuốc lên khẽ nếm, nhiệt độ rất vừa.
Cổ Tiễn Quân đi tới nâng Tô Trường An dậy, hai người cho Tô Trường An uống thuốc.
Hay hôm nay để ta làm cho, mấy ngày nay các ngươi đã mệt rồi. Hồng Loan thấy hai người như vậy thì không đành lòng.
Ngươi đang có mang, đánh nhau ở Thần Mộ vốn đã động thai khí, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt. Cổ Tiễn Quân lắc đầu, quay qua nhìn Tô Chiếu, cười nhạt: Chiếu Nhi đáng yêu như thế, ngươi nên giúp Trường An sinh ra đi.
Tô Chiếu nghe vậy, cúi đầu xuống.
Hồng Loan sầm mặt. Chẳng biết tại sao, rõ ràng cô mới là mẹ ruột của Tô Chiếu, nhưng cô bé rõ ràng luôn có một sự địch ý với cô, trong khi đó lại rất là thân cận với Cổ Tiễn Quân. Thực là khó hiểu.
Đúng rồi, Tư Mã Hủ thế nào? Lục Như Nguyệt vội chuyển đề tài để giảm bớt bầu không khí.
Không biết, từ hồi trở lại Thiên Lam y đã nhốt mình trong Thiên Cơ các, chẳng biết đang làm gì nữa. Hồng Loan cau mày. Cô nhìn ra được, Tần Bạch Y hôm đó đối mặt với Đế Quân không hề nhẹ nhàng như y biểu hiện. Đế Quân là ai kia chứ? Tần Bạch Y không biết có được Thiên Đạo chi lực từ đâu, sau khi dùng bí pháp, thì bản thân cơ thể y cũng đã bị tổn thương rất lớn, mấy ngày này hẳn là đều dùng để chữa thương.
Chỉ là dù Tần Bạch Y đã cứu họ khiến mọi người bớt nghi kị y, nhưng vẫn không ai nhìn ra được trong đầu y đang nghĩ cái gì.
Đúng rồi, Chiếu Nhi, thân thể của con thế nào? Nghĩ tới đây, Hồng Loan nhớ tới Tô Chiếu, liền quay qua hỏi giọng rất ân cần.
Tô Chiếu ngẩng đầu lên nhìn Hồng Loan, nhưng không hiểu sao cô bé lại tránh mắt đi.
Không... Không sao... Cô bé cà lăm.
Ừ... Vậy là tốt rồi... Hồng Loan thấy Tô Chiếu trốn tránh mình, cũng không có cách nào chỉ biết gật đầu, như thế cô cũng yên tâm.
Tần Bạch Y thi triển Huyết Tế Thiên Hồn đã dùng tới máu của Tô Chiếu để làm vật dẫn, nhất định là có ảnh hưởng tới Tô Chiếu nên Hồng Loan mới lo lắng.
Hai người nói xong, bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Đông.
Đông.
Đông...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ai? Hồng Loan lên tiếng.
Ta. Chỉ một chữ ngắn ngủn.
Mấy người nhìn nhau, đây là giọng của Tần Bạch Y!
/743
|