Thiên Đạo đương nhiên không đồng tình với quan điểm của Tô Trường An, dù Tô Trường An có nói hay thế nào đi nữa.
Cũng giống như Tô Trường An không thể nào đồng cảm được với Thiên Đạo.
Hai người đứng ở hai lập trường riêng biệt, suy nghĩ riêng biệt, dù hiểu ý đối phương nhưng không tán đồng.
Thiên Đạo nghe xong thở dài, tiếc nuối nói: Xem ra, chúng ta cuối cùng không thể nào trở thành bạn bè.”
Đương nhiên.” Tô Trường An gật đầu, trong mắt sát cơ tóe hiện, Ngươi giết các đời sư tổ của ta, ta với ngươi chính là thù không đội trời chung, ta chỉ muốn ăn thịt uống máu ngươi, hai chữ bạn bè này chỉ là mơ mộng hão huyền của một mình ngươi mà thôi!
Giọng nói của hắn đầy sát ý, không thèm che dấu.
Thiên Đạo cười khổ lắc đầu.
Chỉ là tính mạng của những con sâu cái kiến, cần gì phải quan tâm. Ngươi đã muốn chết, ta đây cũng không ngăn cản.” Thiên Đạo nói đến đây, giọng điệu thay đổi, chuyển sang lạnh tanh: Cuộc nói chuyện của chúng ta đã đến khâu cuối cùng, bây giờ ngươi nói cho ta biết các ngươi giấu một phần Thiên Ngô Thần tính ở đâu chưa. Các ngươi dẫn ta đến đây, rốt cuộc muốn tính toán cái gì?
Tô Trường An biến sắc, do dự một hồi, nghiến răng không cam lòng nhìn Thiên Đạo: Thiếu khuyết một tia Thần tính, Thiên Đạo của ngươi bất toàn, nếu để Đế Quân hủy diệt cái thế giới này, như vậy ngươi cũng sẽ bị hủy diệt theo nó...”
Tô Trường An nói, nhưng giọng hắn không dám chắc chắn.
Hử? Cái này ta đương nhiên biết rõ, sao hả, các ngươi giấu một tia Thần tính của ta, chính là để ta bị chôn cùng với các ngươi hả? Thiên Đạo nhướng mày, vẻ trêu tức.
Tô Trường An nghiến răng: Chỉ cần ngươi đồng ý giúp bọn ta giết Đế Quân, hoặc là chỉ cần ngươi đồng ý không nhúng tay vào việc này, như vậy tới khi chúng ta và Đế Quân phân ra thắng bại, một tia Thiên Ngô Thần tính đó chúng ta sẽ trả lại cho ngươi. Nếu không...”
Nếu không thì sao? Thiên Đạo đùa cợt: Nếu không thì để ta cùng bị chôn vùi với các ngươi?
Sắc mặt Tô Trường An càng thêm khó coi, phải lên tiếng cầu xin kẻ thù khiến hắn vô cùng khó chịu.
Biểu hiện đó của Tô Trường An làm Thiên Đạo khá là khoái trá.
Y cười to, y như được nghe kể chuyện cười.
Ngươi mới nói cái gì ấy nhỉ? Ta giết mấy đời sư tổ của ngươi! Ngươi với ta là thù không đội trời chung? Giờ thì sao? Không phải là vẫn cầu xin ta sao? Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là hạng người ham sống sợ chết!” Thiên Đạo đùa cợt
Tô Trường An cúi đầu không đáp.
Sao hả? Sao không nói lời nào? Muốn làm ta cảm động hả? Thiên Đạo tiếp tục làm nhục hắn.
Thiên Đạo nghĩ nghĩ, đảo mắt: Không bằng thế này, nếu ngươi thật sự muốn ta đồng ý, cũng không hẳn là không thể.”
Tô Trường An ngẩng đầu lên, đầy chờ mong nhìn y.
Chỉ cần ngươi hứa một điều với ta.”
Chuyện gì?
Quỳ xuống!”
Tô Trường An run rẩy.
Chuyện này đối với hắn quá khó. Đây là kẻ thù của hắn, hắn không chính tay đâm chết y thì thôi, còn bắt hắn phải quỳ với y, làm sao chịu được?
Làm sao? Không muốn? Thân ta là Thiên Đạo, dù cho có bị chôn vùi thì tới kỉ nguyên mới ta cũng sẽ tái sinh, bất quá chỉ mất đi ít trí nhớ râu ria mà thôi. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho bạn bè trưởng bối gì đó, thì chỉ có thể cá chết lưới rách với ta mà thôi.” Nói tới chỗ này, Thiên Đạo quay đầu nhìn nhìn những dân chúng bị y giam cầm xung quanh, tặc lưỡi: Chỉ là đáng tiếc cho những sinh linh này a, cũng không mắc sai lầm gì lớn, thế mà lại phải cùng với các ngươi đi vào hủy diệt. Ngẫm lại ngàn vạn sinh linh đều hóa thành bụi bậm, cảnh tượng như vậy, thật đúng là tráng lệ đến mức làm cho người ta máu nóng dâng trào a.”
Thiên Đạo nói những lời này, đương nhiên là nói cho Tô Trường An nghe.
Y biết rõ người nam nhân trước mắt này, đã tình nguyện gánh lên người cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ. Y càng kích động hắn, thì sẽ càng dễ dàng đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn, càng dễ đi đến mục tiêu nhục nhã hắn của y.
Tô Trường An run lên dữ dội.
Sau đó, hắn quỳ xuống.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, tựa như núi lở.
Tô Trường An quỳ xuống, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Thiên Đạo sững ra. Đây là mục đích của y, chỉ là y không ngờ lại đạt được dễ dàng như vậy.
Y bật cười vui vẻ.
Ha ha ha!
Y phóng sinh cười ha hả, thân thể cũng đứng lên.
Đây chính là cái gọi là Thánh Nhân? Là thật vì thiên hạ muôn dân trăm họ, cái gì cũng có thể làm được!
Thù của ngươi thì sao? Những anh linh đã chết đi kia thấy ngươi như thế này sẽ nghĩ thế nào hả?
...
Thiên Đạo đùa cợt Tô Trường An.
Đúng rồi.” Y đùa bỡn đã đời, chợt vỗ ót vẻ áy náy. “Ta quên nói cho ngươi, ta đã tìm được chỗ một tia Thần tính sau cùng, cho nên....”
Ước định của chúng ta, hết hiệu lực rồi!”
Cũng giống như Tô Trường An không thể nào đồng cảm được với Thiên Đạo.
Hai người đứng ở hai lập trường riêng biệt, suy nghĩ riêng biệt, dù hiểu ý đối phương nhưng không tán đồng.
Thiên Đạo nghe xong thở dài, tiếc nuối nói: Xem ra, chúng ta cuối cùng không thể nào trở thành bạn bè.”
Đương nhiên.” Tô Trường An gật đầu, trong mắt sát cơ tóe hiện, Ngươi giết các đời sư tổ của ta, ta với ngươi chính là thù không đội trời chung, ta chỉ muốn ăn thịt uống máu ngươi, hai chữ bạn bè này chỉ là mơ mộng hão huyền của một mình ngươi mà thôi!
Giọng nói của hắn đầy sát ý, không thèm che dấu.
Thiên Đạo cười khổ lắc đầu.
Chỉ là tính mạng của những con sâu cái kiến, cần gì phải quan tâm. Ngươi đã muốn chết, ta đây cũng không ngăn cản.” Thiên Đạo nói đến đây, giọng điệu thay đổi, chuyển sang lạnh tanh: Cuộc nói chuyện của chúng ta đã đến khâu cuối cùng, bây giờ ngươi nói cho ta biết các ngươi giấu một phần Thiên Ngô Thần tính ở đâu chưa. Các ngươi dẫn ta đến đây, rốt cuộc muốn tính toán cái gì?
Tô Trường An biến sắc, do dự một hồi, nghiến răng không cam lòng nhìn Thiên Đạo: Thiếu khuyết một tia Thần tính, Thiên Đạo của ngươi bất toàn, nếu để Đế Quân hủy diệt cái thế giới này, như vậy ngươi cũng sẽ bị hủy diệt theo nó...”
Tô Trường An nói, nhưng giọng hắn không dám chắc chắn.
Hử? Cái này ta đương nhiên biết rõ, sao hả, các ngươi giấu một tia Thần tính của ta, chính là để ta bị chôn cùng với các ngươi hả? Thiên Đạo nhướng mày, vẻ trêu tức.
Tô Trường An nghiến răng: Chỉ cần ngươi đồng ý giúp bọn ta giết Đế Quân, hoặc là chỉ cần ngươi đồng ý không nhúng tay vào việc này, như vậy tới khi chúng ta và Đế Quân phân ra thắng bại, một tia Thiên Ngô Thần tính đó chúng ta sẽ trả lại cho ngươi. Nếu không...”
Nếu không thì sao? Thiên Đạo đùa cợt: Nếu không thì để ta cùng bị chôn vùi với các ngươi?
Sắc mặt Tô Trường An càng thêm khó coi, phải lên tiếng cầu xin kẻ thù khiến hắn vô cùng khó chịu.
Biểu hiện đó của Tô Trường An làm Thiên Đạo khá là khoái trá.
Y cười to, y như được nghe kể chuyện cười.
Ngươi mới nói cái gì ấy nhỉ? Ta giết mấy đời sư tổ của ngươi! Ngươi với ta là thù không đội trời chung? Giờ thì sao? Không phải là vẫn cầu xin ta sao? Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là hạng người ham sống sợ chết!” Thiên Đạo đùa cợt
Tô Trường An cúi đầu không đáp.
Sao hả? Sao không nói lời nào? Muốn làm ta cảm động hả? Thiên Đạo tiếp tục làm nhục hắn.
Thiên Đạo nghĩ nghĩ, đảo mắt: Không bằng thế này, nếu ngươi thật sự muốn ta đồng ý, cũng không hẳn là không thể.”
Tô Trường An ngẩng đầu lên, đầy chờ mong nhìn y.
Chỉ cần ngươi hứa một điều với ta.”
Chuyện gì?
Quỳ xuống!”
Tô Trường An run rẩy.
Chuyện này đối với hắn quá khó. Đây là kẻ thù của hắn, hắn không chính tay đâm chết y thì thôi, còn bắt hắn phải quỳ với y, làm sao chịu được?
Làm sao? Không muốn? Thân ta là Thiên Đạo, dù cho có bị chôn vùi thì tới kỉ nguyên mới ta cũng sẽ tái sinh, bất quá chỉ mất đi ít trí nhớ râu ria mà thôi. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho bạn bè trưởng bối gì đó, thì chỉ có thể cá chết lưới rách với ta mà thôi.” Nói tới chỗ này, Thiên Đạo quay đầu nhìn nhìn những dân chúng bị y giam cầm xung quanh, tặc lưỡi: Chỉ là đáng tiếc cho những sinh linh này a, cũng không mắc sai lầm gì lớn, thế mà lại phải cùng với các ngươi đi vào hủy diệt. Ngẫm lại ngàn vạn sinh linh đều hóa thành bụi bậm, cảnh tượng như vậy, thật đúng là tráng lệ đến mức làm cho người ta máu nóng dâng trào a.”
Thiên Đạo nói những lời này, đương nhiên là nói cho Tô Trường An nghe.
Y biết rõ người nam nhân trước mắt này, đã tình nguyện gánh lên người cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ. Y càng kích động hắn, thì sẽ càng dễ dàng đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn, càng dễ đi đến mục tiêu nhục nhã hắn của y.
Tô Trường An run lên dữ dội.
Sau đó, hắn quỳ xuống.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, tựa như núi lở.
Tô Trường An quỳ xuống, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Thiên Đạo sững ra. Đây là mục đích của y, chỉ là y không ngờ lại đạt được dễ dàng như vậy.
Y bật cười vui vẻ.
Ha ha ha!
Y phóng sinh cười ha hả, thân thể cũng đứng lên.
Đây chính là cái gọi là Thánh Nhân? Là thật vì thiên hạ muôn dân trăm họ, cái gì cũng có thể làm được!
Thù của ngươi thì sao? Những anh linh đã chết đi kia thấy ngươi như thế này sẽ nghĩ thế nào hả?
...
Thiên Đạo đùa cợt Tô Trường An.
Đúng rồi.” Y đùa bỡn đã đời, chợt vỗ ót vẻ áy náy. “Ta quên nói cho ngươi, ta đã tìm được chỗ một tia Thần tính sau cùng, cho nên....”
Ước định của chúng ta, hết hiệu lực rồi!”
/743
|