Dịch giả: Tiểu Nhiễm
“Như Yên tỷ tỷ, hôm nay ngươi thật xinh đẹp.”
Lúc Như Yên vừa vào điện Thái Hòa, Tô Trường An lập tức chú ý đến nàng.
Hắn đi về phía trước và nói.
Như Yên vốn có chút khẩn trương chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn xoay người. Lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trước mắt thì không khỏi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng rút cục lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc tiến vào hoàng cung Đại Ngụy, nói: “Tô công tử, ngươi đã đến rồi.”
“Ừ.” Tô Trường An gật đầu. “Như Yên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, Bắc đại ca thấy ngươi, nhất định sẽ rất cao hứng đấy.”
Có lẽ là Như Yên đã dần thích ứng với bầu không khí trong hoàng cung này, hoặc có lẽ nhờ lời nói của Tô Trường An khiến nàng cảm thấy an tâm hơn, giọng nói cũng trở nên trôi chảy: “Cảm ơn Tô công tử, ta rất thích cuốn sách mà ngươi tặng cho ta.”
“Thật sao? Ta cũng rất thích nó. Ngươi và Bắc đại ca nhất định có thể ở bên cạnh nhau giống như Nam Uyển và Thúy Ngọc.” Tô Trường An nói, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hắn thích những người giống nhân vật trong sách.
Ví dụ như Mạc Thính Vũ hay Như Yên.
“A?” Long Tương Quân vẫn ở một bên nghe hai người nói chuyện chợt nhíu mày, nói: “Không ngờ Tô công tử còn là một người thích sách. Khi nào ngươi nhàn rỗi, có thể kể những cuốn sách mà ngươi yêu thích cho Long mỗ nghe một chút được không?”
Vì nghĩ đến Như Yên sắp gặp lại tình lang mà nàng chờ đợi đã lâu nên tâm tình của Tô Trường An rất tốt, ác cảm với Long Tương Quân cũng vơi đi vài phần. Hắn khẽ gật đầu đáp ứng.
“Ha ha, đây không phải Long huynh sao? Không thể tưởng được ngươi cũng tới đấy.” Lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên, một người đàn ông và một lão già cùng nhau đến. Tô Trường An nhìn lại, thì ra là Thái tử điện hạ của Đại Ngụy.
Long Tương Quân nghe vậy nên xoay người, nhưng trong ánh mắt lại không có chút nào ngoài ý muốn, tựa như ngay từ đầu đã lường tới một màn này. Y chắp tay, cúi người hành lễ với vị Thái tử Đại Ngụy này theo đúng lễ nghi, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra có chút tôn trọng nào.
“Bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Thừa tướng đại nhân.”
Y hờ hững nói.
“Hai vị này là?” Thái tử lại giống như không nghe được sự bất kính trong giọng nói của Long Tương Quân, trên mặt mang sự ấm áp như gió xuân mà hỏi Tô Trường An cùng Như Yên.
“Vị này chính là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân ở Thiên Lam viện, Tô Trường An, Tô công tử.” Long Tương Quân chỉ vào Tô Trường An và nói. Không biết y muốn làm gì, nhưng lúc nói những lời này, giọng nói vốn âm nhu chợt lớn hơn vài phần. Tất cả mọi người trong lý điện ngay lúc này đều quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
Nụ cười trên mặt Thái tử chợt cứng lại, mà vị lão già được Long Tương Quân gọi là Thừa tướng một mực híp nửa mi mắt kia cũng ở một khắc này chợt mở to hơn chút ít.
Từng luồng thần thức phô thiên cái địa không che giấu chút nào mà quét qua.
Sau khi quét một lượt trên thân Tô Trường An, bọn chúng lại nhao nhao thối lui.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt, nhưng trên mặt Tô Trường An lại xuất hiện mồ hôi lạnh dày đặc.
Việc dùng thần thức để dò xét một vị tu sĩ là chuyện cực kỳ vô lễ, mà chuyện như vậy cũng thường được làm bí mật. Thế nhưng họ dám trắng trợn dùng thần thức dò xét một tu sĩ, chỉ có thể nói rõ hai điều.
Thứ nhất, người muốn dò xét có đầy đủ tự tin, không sợ đắc tội vị tu sĩ này. Thứ hai, ở trong mắt bọn họ, tu sĩ này tựa như một người chết, nên không cần dùng đến lễ nghi gì nữa.
Nhưng Long Tương Quân không hề chú ý tới sự khác thường của Tô Trường An, hoặc là nói, y giả vờ không để ý đến.
Ánh mắt y rơi trên người Như Yên.
Mắt y chợt híp lại.
Trái tim của Như Yên run lên bần bật. Nàng ở Mẫu Đan các hơn mười năm nên rất quen thuộc ánh mắt này.
Nàng biết rõ lúc Các chủ lộ ra ánh mắt như vậy, nghĩa là sắp có người sẽ gặp xui xẻo.
“Về phần người phụ nữ này, nàng từng là một vị hoa khôi của Mẫu Đan các ta.” Long Tương Quân nói.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến người ở đây phải sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc giống quan võ đi theo phía sau Thái tử chợt đứng dậy trước tiên, chỉ vào Long Tương Quân bèn mắng: “Long Tương Quân, ngươi đừng ỷ vào Long gia có gia nghiệp lớn mà ở chỗ này giương oai! Chỗ này là hoàng cung Đại Ngụy! Thánh Hoàng có thể cho loại người làm ăn như ngươi tới tham gia thọ yến đã là ân điển lớn rồi, vậy mà ngươi còn dám mang theo một người phụ nữ dơ bẩn, xuất thân thấp hèn!”
“Chương Tướng quân nói đùa. Long gia ta luôn khắc trong tâm khảm đại ân của Thánh Hoàng, không dám quên, càng không dám làm càn trong thọ yến của người. Lần này, ta mang theo nàng đến đây là có ý tốt đấy.” Long Tương Quân khí định thần nhàn* không hề để trong lòng những lời quát mắng của người đàn ông kia.*: khí tức ổn định, thần sắc thong dong.
“Người còn dám nói dối! Rõ ràng là ngươi cố ý nhục mạ Thánh Thượng!” Vị tướng quân họ Chương kia hiển nhiên bị thái độ của Long Tương Quân chọc giận, gã tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Người tới, trói ả này rồi giải vào Thiên Lao cho ta!”
Chức quan của vị Chương tướng quân này hiển nhiên không nhỏ. Sau khi gã hét to một tiếng, đám hộ vệ xung quanh bèn xông tới, bộ dạng muốn bắt Như Yên.
Mà Như Yên chỉ là một cô gái yếu ớt, nàng không hiểu tại sao sự việc lại đến tình trạng này. Nhưng nàng theo bản năng nhích lại về phía sau Long Tương Quân để cầu sự che chở. Nhưng Long Tương Quân lại không nhúc nhích, chỉ đứng yên ở đó, không hề có ý định ra tay cứu giúp.
Tô Trường An ở trong trận biến cố đột nhiên phát sinh này rút cục hồi phục thần trí. Hắn không rõ lắm thân phận Như Yên cuối cùng trêu chọc đến người nào, cũng không rõ tại sao đám người kia lại bức bách một cô gái không hề có tu vi như vậy. Nhưng tay hắn theo bản năng đã đặt ở chuôi đao.
“Chậm đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Ngũ hoàng tử và sư tỷ hắn mang theo một đám người cùng đi tới. Hắn giống như tìm được người tâm phúc, buông xuống tay đang nắm chuôi đao, theo bản năng cho rằng hai người họ tất nhiên sẽ trợ giúp Như Yên.
Hộ vệ đang vây quanh tự nhiên không dám làm trái ý Ngũ hoàng tử, bọn hắn hơi chần chờ rồi cũng lui xuống.
“Hoàng đệ có gì chỉ giáo?” Thái tử quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hiên và nói. Thần sắc trên mặt gã thành khẩn đến mức người khác không tìm ra được tật xấu nào.
“Hoàng huynh.” Hạ Hầu Hiên cũng rất cung kính, cúi người hành lễ với Thái tử, nụ cười trên mặt ấm áp như gió xuân. Y nhìn thoáng qua Long Tương Quân khí định thần nhàn rồi nói: “Tuy rằng Long huynh làm việc phóng khoáng, không bị trói buộc, nhưng tuyệt đối không phải là người lỗ mãng. Có lẽ y có đạo lý của riêng mình nên mới mang theo nàng. Chúng ta không ngại nghe y nói xong rồi mới định đoạt, ý Hoàng huynh như thế nào.”
“Việc này…” Thái tử sững sờ. Gã biết rõ mục đích của những chuyện mà Long Tương Quân làm không hề đơn giản như mặt ngoài, nhưng gã càng biết rõ hơn chính là mục đích này bất kể là gì, thì đều không có lợi với gã. Nhưng lời nói của Hạ Hầu Hiên lại khiến gã không tìm ra chút sơ hở nào. Vì vậy, gã có chút chần chờ nhìn lão giả bên cạnh, cho đến lúc nhìn thấy lão giả kia gật đầu cực khẽ thì nội tâm vốn đang bất an mới dần bình phục lại. Gã nói: “Đã như vậy thì làm như Hoàng đệ nói đi.”
“Tạ ơn hai vị hoàng tử.” Long Tương Quân lần nữa cung kính hành lễ về phía hai người, sau đó, y quay người nhìn về phía lão giả híp nửa mi mắt bên cạnh Thái tử, cũng chính là Thừa tướng Đại Ngụy - Tư Mã Hủ!
“Ta nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ gần đây triệu hồi nho tướng nổi danh thiện chiến ở Tây Lương là Bắc Thông Huyền, không biết có việc này không?” Mắt y híp lại thành một đường, bên trong có ánh sáng kỳ lạ lóe ra, nhìn chằm chằm vào vị lão giả trước mắt này.
Đây là một hành động rất lớn mật.
Nhìn khắp Đại Ngụy, ngoại trừ Thánh Hoàng, chỉ sợ cũng không tìm ra mấy người dám nhìn chằm chằm vào vị Thừa tướng Đại Ngụy này như vậy.
Bởi vì lão rất thần bí, không ai biết lão đến từ đâu, cũng không ai biết rõ tu vi lão rút cục cao đến mức nào. Thánh Hoàng đột nhiên bổ nhiệm lão làm Thừa tướng. Thánh Hoàng nghi kỵ lão, nhưng lại nể trọng lão. Trong sự mâu thuẫn đó, lão ở vị trí dưới một người mà trên vạn người này đã trọn vẹn bốn mươi năm.
Đợi đến khi những người phản đối lão đều chết đi hoặc im lặng, chờ cho Thánh Hoàng đã dần già đi, không còn tinh lực đối phó thì lão nghiễm nhiên trở thành một trong số ít người có quyền lực cực lớn ở Đại Ngụy.
Mà tất nhiên không ai nguyện ý trêu chọc một người âm trầm như sói dữ, lại cường đại như sư tử, ít nhất đã rất lâu không có người nào dám trêu chọc lão.
Nhưng hôm nay, Long Tương Quân giống như muốn làm việc mà đã lâu không có ai làm kia.
Bầu không khí trong điện Thái Hòa chợt trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người lão giả. Bọn hắn có thể tưởng tượng lúc vị này mở mắt ra, sẽ là một trận mưa to gió lớn như thế nào.
Nhưng sự tình đôi khi cũng vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Sau một lát trầm mặc, vị lão giả quyền khuynh triều dã* kia chợt khẽ gật đầu.
*: trong tay nắm quyền hành to lớn.
“Đúng là có việc này.” Giọng nói có chút khàn khàn của lão giả chợt vang lên. “Hắn đã trên đường trở về được một thời gian rồi, Long công tử sẽ nhanh gặp được hắn thôi.”
Mi mắt của Long Tương Quân càng híp sâu hơn. Y hỏi: “Ta nghe nói Thừa tướng đại nhân dự định gả con gái của mình cho vị tướng quân Bắc Thông Huyền này, đêm nay sẽ xin Thánh Hoàng bệ hạ ban hôn! Có phải vậy không?”
Lời vừa nói ra khiến mọi người ở đây đều sững sờ.
Trong cuộc chiến với Man tử gần đây, quân Tây Lương liên tục thất bại, điều này có quan hệ rất lớn đến Vũ Vương Phù Tam Thiên. Đúng lúc này, Thánh Hoàng triệu hồi Bắc Thông Huyền vốn có kinh nghiệm tác chiến phong phú với Man tử khiến mọi người không thể hiểu nổi. Hiện tại xem ra rất có thể là Thánh Hoàng muốn nâng đỡ một nhân vật có được địa vị ngang hàng với Vũ Vương Phù Tam Thiên.
Sắc mặt của Như Yên ở một khắc này trở nên trắng bệch, thật giống như ai đó cầm búa đập vào ngực nàng. Thân thể nàng lung lay một hồi, gần như sắp ngã xuống. Nhưng nàng cắn răng một cái, kiên trì đứng ở đó, cúi đầu, đỏ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tất cả sự biến hóa của nàng đều rơi vào trong mắt Tô Trường An ở bên cạnh. Hắn đưa tay ra đỡ Như Yên, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Nhưng hắn vẫn khẽ an ủi bên tai Như Yên: “Như Yên tỷ tỷ đừng lo lắng, ngươi phải tin tưởng Bắc đại ca. Y nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, ai đã chờ y lâu như vậy. Ngươi còn nhớ Nam Uyển không? Lúc y trúng Trạng Nguyên, cũng từng có người muốn gả con gái cho y, nhưng cuối cùng y vẫn trở về bên cạnh Thúy Ngọc.”
“Ngươi chính là Thúy Ngọc, cho nên Bắc đại ca nhất định là Nam Uyển mà ngươi luôn chờ đợi.”
“Như Yên tỷ tỷ, hôm nay ngươi thật xinh đẹp.”
Lúc Như Yên vừa vào điện Thái Hòa, Tô Trường An lập tức chú ý đến nàng.
Hắn đi về phía trước và nói.
Như Yên vốn có chút khẩn trương chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn xoay người. Lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trước mắt thì không khỏi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng rút cục lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc tiến vào hoàng cung Đại Ngụy, nói: “Tô công tử, ngươi đã đến rồi.”
“Ừ.” Tô Trường An gật đầu. “Như Yên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, Bắc đại ca thấy ngươi, nhất định sẽ rất cao hứng đấy.”
Có lẽ là Như Yên đã dần thích ứng với bầu không khí trong hoàng cung này, hoặc có lẽ nhờ lời nói của Tô Trường An khiến nàng cảm thấy an tâm hơn, giọng nói cũng trở nên trôi chảy: “Cảm ơn Tô công tử, ta rất thích cuốn sách mà ngươi tặng cho ta.”
“Thật sao? Ta cũng rất thích nó. Ngươi và Bắc đại ca nhất định có thể ở bên cạnh nhau giống như Nam Uyển và Thúy Ngọc.” Tô Trường An nói, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hắn thích những người giống nhân vật trong sách.
Ví dụ như Mạc Thính Vũ hay Như Yên.
“A?” Long Tương Quân vẫn ở một bên nghe hai người nói chuyện chợt nhíu mày, nói: “Không ngờ Tô công tử còn là một người thích sách. Khi nào ngươi nhàn rỗi, có thể kể những cuốn sách mà ngươi yêu thích cho Long mỗ nghe một chút được không?”
Vì nghĩ đến Như Yên sắp gặp lại tình lang mà nàng chờ đợi đã lâu nên tâm tình của Tô Trường An rất tốt, ác cảm với Long Tương Quân cũng vơi đi vài phần. Hắn khẽ gật đầu đáp ứng.
“Ha ha, đây không phải Long huynh sao? Không thể tưởng được ngươi cũng tới đấy.” Lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên, một người đàn ông và một lão già cùng nhau đến. Tô Trường An nhìn lại, thì ra là Thái tử điện hạ của Đại Ngụy.
Long Tương Quân nghe vậy nên xoay người, nhưng trong ánh mắt lại không có chút nào ngoài ý muốn, tựa như ngay từ đầu đã lường tới một màn này. Y chắp tay, cúi người hành lễ với vị Thái tử Đại Ngụy này theo đúng lễ nghi, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra có chút tôn trọng nào.
“Bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Thừa tướng đại nhân.”
Y hờ hững nói.
“Hai vị này là?” Thái tử lại giống như không nghe được sự bất kính trong giọng nói của Long Tương Quân, trên mặt mang sự ấm áp như gió xuân mà hỏi Tô Trường An cùng Như Yên.
“Vị này chính là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân ở Thiên Lam viện, Tô Trường An, Tô công tử.” Long Tương Quân chỉ vào Tô Trường An và nói. Không biết y muốn làm gì, nhưng lúc nói những lời này, giọng nói vốn âm nhu chợt lớn hơn vài phần. Tất cả mọi người trong lý điện ngay lúc này đều quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
Nụ cười trên mặt Thái tử chợt cứng lại, mà vị lão già được Long Tương Quân gọi là Thừa tướng một mực híp nửa mi mắt kia cũng ở một khắc này chợt mở to hơn chút ít.
Từng luồng thần thức phô thiên cái địa không che giấu chút nào mà quét qua.
Sau khi quét một lượt trên thân Tô Trường An, bọn chúng lại nhao nhao thối lui.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt, nhưng trên mặt Tô Trường An lại xuất hiện mồ hôi lạnh dày đặc.
Việc dùng thần thức để dò xét một vị tu sĩ là chuyện cực kỳ vô lễ, mà chuyện như vậy cũng thường được làm bí mật. Thế nhưng họ dám trắng trợn dùng thần thức dò xét một tu sĩ, chỉ có thể nói rõ hai điều.
Thứ nhất, người muốn dò xét có đầy đủ tự tin, không sợ đắc tội vị tu sĩ này. Thứ hai, ở trong mắt bọn họ, tu sĩ này tựa như một người chết, nên không cần dùng đến lễ nghi gì nữa.
Nhưng Long Tương Quân không hề chú ý tới sự khác thường của Tô Trường An, hoặc là nói, y giả vờ không để ý đến.
Ánh mắt y rơi trên người Như Yên.
Mắt y chợt híp lại.
Trái tim của Như Yên run lên bần bật. Nàng ở Mẫu Đan các hơn mười năm nên rất quen thuộc ánh mắt này.
Nàng biết rõ lúc Các chủ lộ ra ánh mắt như vậy, nghĩa là sắp có người sẽ gặp xui xẻo.
“Về phần người phụ nữ này, nàng từng là một vị hoa khôi của Mẫu Đan các ta.” Long Tương Quân nói.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến người ở đây phải sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc giống quan võ đi theo phía sau Thái tử chợt đứng dậy trước tiên, chỉ vào Long Tương Quân bèn mắng: “Long Tương Quân, ngươi đừng ỷ vào Long gia có gia nghiệp lớn mà ở chỗ này giương oai! Chỗ này là hoàng cung Đại Ngụy! Thánh Hoàng có thể cho loại người làm ăn như ngươi tới tham gia thọ yến đã là ân điển lớn rồi, vậy mà ngươi còn dám mang theo một người phụ nữ dơ bẩn, xuất thân thấp hèn!”
“Chương Tướng quân nói đùa. Long gia ta luôn khắc trong tâm khảm đại ân của Thánh Hoàng, không dám quên, càng không dám làm càn trong thọ yến của người. Lần này, ta mang theo nàng đến đây là có ý tốt đấy.” Long Tương Quân khí định thần nhàn* không hề để trong lòng những lời quát mắng của người đàn ông kia.*: khí tức ổn định, thần sắc thong dong.
“Người còn dám nói dối! Rõ ràng là ngươi cố ý nhục mạ Thánh Thượng!” Vị tướng quân họ Chương kia hiển nhiên bị thái độ của Long Tương Quân chọc giận, gã tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Người tới, trói ả này rồi giải vào Thiên Lao cho ta!”
Chức quan của vị Chương tướng quân này hiển nhiên không nhỏ. Sau khi gã hét to một tiếng, đám hộ vệ xung quanh bèn xông tới, bộ dạng muốn bắt Như Yên.
Mà Như Yên chỉ là một cô gái yếu ớt, nàng không hiểu tại sao sự việc lại đến tình trạng này. Nhưng nàng theo bản năng nhích lại về phía sau Long Tương Quân để cầu sự che chở. Nhưng Long Tương Quân lại không nhúc nhích, chỉ đứng yên ở đó, không hề có ý định ra tay cứu giúp.
Tô Trường An ở trong trận biến cố đột nhiên phát sinh này rút cục hồi phục thần trí. Hắn không rõ lắm thân phận Như Yên cuối cùng trêu chọc đến người nào, cũng không rõ tại sao đám người kia lại bức bách một cô gái không hề có tu vi như vậy. Nhưng tay hắn theo bản năng đã đặt ở chuôi đao.
“Chậm đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Ngũ hoàng tử và sư tỷ hắn mang theo một đám người cùng đi tới. Hắn giống như tìm được người tâm phúc, buông xuống tay đang nắm chuôi đao, theo bản năng cho rằng hai người họ tất nhiên sẽ trợ giúp Như Yên.
Hộ vệ đang vây quanh tự nhiên không dám làm trái ý Ngũ hoàng tử, bọn hắn hơi chần chờ rồi cũng lui xuống.
“Hoàng đệ có gì chỉ giáo?” Thái tử quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hiên và nói. Thần sắc trên mặt gã thành khẩn đến mức người khác không tìm ra được tật xấu nào.
“Hoàng huynh.” Hạ Hầu Hiên cũng rất cung kính, cúi người hành lễ với Thái tử, nụ cười trên mặt ấm áp như gió xuân. Y nhìn thoáng qua Long Tương Quân khí định thần nhàn rồi nói: “Tuy rằng Long huynh làm việc phóng khoáng, không bị trói buộc, nhưng tuyệt đối không phải là người lỗ mãng. Có lẽ y có đạo lý của riêng mình nên mới mang theo nàng. Chúng ta không ngại nghe y nói xong rồi mới định đoạt, ý Hoàng huynh như thế nào.”
“Việc này…” Thái tử sững sờ. Gã biết rõ mục đích của những chuyện mà Long Tương Quân làm không hề đơn giản như mặt ngoài, nhưng gã càng biết rõ hơn chính là mục đích này bất kể là gì, thì đều không có lợi với gã. Nhưng lời nói của Hạ Hầu Hiên lại khiến gã không tìm ra chút sơ hở nào. Vì vậy, gã có chút chần chờ nhìn lão giả bên cạnh, cho đến lúc nhìn thấy lão giả kia gật đầu cực khẽ thì nội tâm vốn đang bất an mới dần bình phục lại. Gã nói: “Đã như vậy thì làm như Hoàng đệ nói đi.”
“Tạ ơn hai vị hoàng tử.” Long Tương Quân lần nữa cung kính hành lễ về phía hai người, sau đó, y quay người nhìn về phía lão giả híp nửa mi mắt bên cạnh Thái tử, cũng chính là Thừa tướng Đại Ngụy - Tư Mã Hủ!
“Ta nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ gần đây triệu hồi nho tướng nổi danh thiện chiến ở Tây Lương là Bắc Thông Huyền, không biết có việc này không?” Mắt y híp lại thành một đường, bên trong có ánh sáng kỳ lạ lóe ra, nhìn chằm chằm vào vị lão giả trước mắt này.
Đây là một hành động rất lớn mật.
Nhìn khắp Đại Ngụy, ngoại trừ Thánh Hoàng, chỉ sợ cũng không tìm ra mấy người dám nhìn chằm chằm vào vị Thừa tướng Đại Ngụy này như vậy.
Bởi vì lão rất thần bí, không ai biết lão đến từ đâu, cũng không ai biết rõ tu vi lão rút cục cao đến mức nào. Thánh Hoàng đột nhiên bổ nhiệm lão làm Thừa tướng. Thánh Hoàng nghi kỵ lão, nhưng lại nể trọng lão. Trong sự mâu thuẫn đó, lão ở vị trí dưới một người mà trên vạn người này đã trọn vẹn bốn mươi năm.
Đợi đến khi những người phản đối lão đều chết đi hoặc im lặng, chờ cho Thánh Hoàng đã dần già đi, không còn tinh lực đối phó thì lão nghiễm nhiên trở thành một trong số ít người có quyền lực cực lớn ở Đại Ngụy.
Mà tất nhiên không ai nguyện ý trêu chọc một người âm trầm như sói dữ, lại cường đại như sư tử, ít nhất đã rất lâu không có người nào dám trêu chọc lão.
Nhưng hôm nay, Long Tương Quân giống như muốn làm việc mà đã lâu không có ai làm kia.
Bầu không khí trong điện Thái Hòa chợt trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người lão giả. Bọn hắn có thể tưởng tượng lúc vị này mở mắt ra, sẽ là một trận mưa to gió lớn như thế nào.
Nhưng sự tình đôi khi cũng vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Sau một lát trầm mặc, vị lão giả quyền khuynh triều dã* kia chợt khẽ gật đầu.
*: trong tay nắm quyền hành to lớn.
“Đúng là có việc này.” Giọng nói có chút khàn khàn của lão giả chợt vang lên. “Hắn đã trên đường trở về được một thời gian rồi, Long công tử sẽ nhanh gặp được hắn thôi.”
Mi mắt của Long Tương Quân càng híp sâu hơn. Y hỏi: “Ta nghe nói Thừa tướng đại nhân dự định gả con gái của mình cho vị tướng quân Bắc Thông Huyền này, đêm nay sẽ xin Thánh Hoàng bệ hạ ban hôn! Có phải vậy không?”
Lời vừa nói ra khiến mọi người ở đây đều sững sờ.
Trong cuộc chiến với Man tử gần đây, quân Tây Lương liên tục thất bại, điều này có quan hệ rất lớn đến Vũ Vương Phù Tam Thiên. Đúng lúc này, Thánh Hoàng triệu hồi Bắc Thông Huyền vốn có kinh nghiệm tác chiến phong phú với Man tử khiến mọi người không thể hiểu nổi. Hiện tại xem ra rất có thể là Thánh Hoàng muốn nâng đỡ một nhân vật có được địa vị ngang hàng với Vũ Vương Phù Tam Thiên.
Sắc mặt của Như Yên ở một khắc này trở nên trắng bệch, thật giống như ai đó cầm búa đập vào ngực nàng. Thân thể nàng lung lay một hồi, gần như sắp ngã xuống. Nhưng nàng cắn răng một cái, kiên trì đứng ở đó, cúi đầu, đỏ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tất cả sự biến hóa của nàng đều rơi vào trong mắt Tô Trường An ở bên cạnh. Hắn đưa tay ra đỡ Như Yên, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Nhưng hắn vẫn khẽ an ủi bên tai Như Yên: “Như Yên tỷ tỷ đừng lo lắng, ngươi phải tin tưởng Bắc đại ca. Y nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, ai đã chờ y lâu như vậy. Ngươi còn nhớ Nam Uyển không? Lúc y trúng Trạng Nguyên, cũng từng có người muốn gả con gái cho y, nhưng cuối cùng y vẫn trở về bên cạnh Thúy Ngọc.”
“Ngươi chính là Thúy Ngọc, cho nên Bắc đại ca nhất định là Nam Uyển mà ngươi luôn chờ đợi.”
/743
|