“Thích Tô Trường An?” Thanh Loan hơi sững sờ. Nàng thật sự không hiểu thứ cảm giác thích đến tột cùng là như thế nào. Hoặc có thể nói, nàng đã sớm mất đi loại cảm xúc này. Vì vậy, nàng có chút nghi hoặc nhìn Phàn Như Nguyệt, hỏi: “Như thế nào mới được gọi là thích?”
Phàn Như Nguyệt không lường trước được câu trả lời lại như vậy, nên rất thành thật suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không nghĩ ra đáp án.
“Ta cũng không biết.” Phàn Như Nguyệt nói.
“Ừ.” Thanh Loan lên tiếng, xem ra không có ý định hỏi tiếp.
Nhưng Phàn Như Nguyệt lại tựa như không muốn buông tha vấn đề này. Nàng nói tiếp: “Nhưng ta có thể giúp ngươi biết được mình có thích Tô công tử không.”
“Ngươi giúp ta suy nghĩ? Làm sao để biết?” Thanh Loan hỏi.
“Ừ thì…” Phàn Như Nguyệt trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Trong mắt ngươi, Tô công tử có giống với những người khác không?”
Có giống không? Thanh Loan suy nghĩ một chút, Tô Trường An là người duy nhất trên thế gian này còn đoạn nhân quả với nàng, tự nhiên không giống với người khác. Vì vậy, Thanh Loan gật đầu, bình thản nói: “Không giống.”
“Vậy lúc ngươi không thấy hắn, có cảm giác nhớ hắn, muốn đến gặp hắn không?”
Thanh Loan suy nghĩ. Nàng cần sớm dạy hết kiếm pháp cho Tô Trường An để giải quyết xong đoạn nhân quả, nên dĩ nhiên mong Tô Trường An ở cùng nàng cả ngày để luyện tập kiếm pháp. Lúc không thấy hắn, tự nhiên hy vọng gặp được hắn. Vì vậy, Thanh Loan khẽ gật đầu một lần nữa, nói: “Muốn.”
“Vậy lúc hắn không vui, ngươi muốn làm cho hắn vui vẻ trở lại chứ?”
“Dĩ nhiên.” Lúc này, Thanh Loan trả lời rất nhanh. Nàng tìm đến Phàn Như Nguyệt chính là vì điều này mà.
“Vậy ngươi thích Tô công tử rồi.” Phàn Như Nguyệt rất bình tĩnh nói, nhưng vẫn không khỏi nổi lên một hồi lạc lõng ở trong lòng. Nàng thích Tô Trường An, cũng từng ám chỉ điều này với hắn, nhưng không được đáp lại. Mà Thanh Loan là truyền nhân của Khai Dương, có tu vi sâu không lường được, hơn nữa, bộ dạng cũng không kém nàng bao nhiêu.
Nếu ta là công tử, nghĩ đến cũng sẽ chọn thiếu nữ áo xanh trước mắt này. Nàng thầm nghĩ như vậy trong lòng.
“Ta thích hắn?” Thanh Loan ngẩn người. Nàng cũng không biết kết luận này có ý nghĩa như thế nào với nàng.
Nhưng nàng rất nhạy cảm phát hiện được sắc mặt Phàn Như Nguyệt biến hóa. Nàng cảm giác cô gái trước mắt này dường như trở nên có chút mất hứng sau khi đưa ra đáp án. Vì vậy, nàng nghi hoặc hỏi: “Thích một người là chuyện không tốt sao?”
Phàn Như Nguyệt nghe vậy, mới phục hồi tinh thần lại sau cơn thất lạc. Nàng miễn cưỡng cười và nói: “Không phải, thích một người là chuyện rất tốt.”
“Vậy sao?” Thanh Loan khẽ gật đầu. Nàng cảm thấy người thiếu nữ trước mắt này dường như hiểu được rất nhiều thứ, ít nhất trên phương diện này, nàng rõ hơn bản thân mình rất nhiều.
“Vậy sau này ta sẽ thích hắn.” Thanh Loan nói. Nhưng sau đó, nàng hơi nghi hoặc, lần nữa nhìn về phía Phàn Như Nguyệt mà hỏi: “Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết làm cách nào mới khiến hắn cao hứng trở lại đây?”
Lúc này, Phàn Như Nguyệt mới nhớ tới mong muốn ban đầu của Thanh Loan khi tìm đến đây. Nàng có chút xấu hổ thè lưỡi, sau đó nói: “Cái này sao, cứ dựa vào nguyên nhân khiến hắn mất hứng mà làm.”
“Hả?” Thanh Loan lần nữa nghiêm túc lại, cặp mắt to và đen láy nhìn Phàn Như Nguyệt, biểu lộ cực kỳ chờ mong câu trả lời của nàng ta.
“Khục khục.” Phàn Như Nguyệt học theo bộ dáng của thầy giáo dạy học, hắng giọng nói: “Nghĩa là cần xem vì sao Tô công tử lại không vui.”
“Ví dụ, một đứa bé bị người khác lấy mất kẹo đường quả, nó sẽ không vui. Lúc này, ngươi mua cây kẹo khác cho nó, nó sẽ lập tức vui vẻ trở lại.”
“Lại một ví dụ khác, một đệ tử bị tiên sinh đánh vào lòng bàn tay, hắn sẽ không vui. Lúc này, nếu tiên sinh lại khen hắn vài câu thì tâm tình hắn lập tức tốt lên nhiều.”
Nói đến đây, Phàn Như Nguyệt dừng một chút. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Loan vẫn đang hết sức chăm chú nghe mình nói, sau đó cực kỳ thỏa mãn cười lên, lại nói tiếp: “Tóm lại, ngươi muốn Tô công tử vui vẻ, cần biết rõ rốt cuộc là vì sao Tô công tử mất hứng. Sau đó, đúng bệnh bốc thuốc thôi.”
“Ừ, thì ra là vậy.” Thanh Loan thầm ghi nhớ lời nói của Phàn Như Nguyệt, rồi nhẩm lại một lần ở trong đầu. Nàng không khỏi cảm thấy Phàn Như Nguyệt nói rất có đạo lý.
“Cảm ơn ngươi.” Thanh Loan nói.
“Ha ha.” Phàn Như Nguyệt hơi xấu hổ khoát tay áo, đang muốn nói chút gì đó, thì nghe thấy Thanh Loan nói tiếp.
“Ngươi giúp ta một lần. Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?” Thanh Loan đột nhiên lộ ra nghiêm túc ngoài ý muốn.
“Chút chuyện này coi như xong…” Phàn Như Nguyệt mới nói được nửa câu thì bị sắc mặt cực kỳ nghiêm túc của Thanh Loan đẩy lời nói trở về. Nàng hơi khó xử suy nghĩ một chút, sau đó, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười mê người.
“Nếu như ngươi nhất định phải báo đáp ta, thì hãy làm cho Tô công tử sớm cao hứng trở lại đi.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến giờ Dậu (17-19h).
Tô Trường An ăn xong cơm chiều, rồi lại một mình ngồi ngẩn người trên diễn võ đài.
Đêm qua, ở bên trong quán rượu.
Nhờ vào men say, nỗi u ám trong lòng hắn vốn tiêu tán đi rất nhiều. Nhưng lúc Cô Thiên Phàm nhắc đến cuốn sách Nam Thúy Ca kia, hắn không khỏi nhớ lại đêm hôm đó trong điện Thái Hòa.
Bắc Thông Huyền vong ân phụ nghĩa, kiếm của Cổ Tiễn Quân hay sự lừa dối của Hạ Hầu Túc Ngọc.
Bọn chúng tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn, khiến hắn bất kể làm gì cũng đều không rút ra được.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thở dài một hơi.
“Ngươi đang làm gì thế?” Lúc này, một giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng truyền đến từ sau lưng hắn.
Tô Trường An quay đầu nhìn lại, thì thấy Thanh Loan đang dịu dàng đứng ở kia.
“Sư thúc.” Tô Trường An nói. “Sao người lại tới đây?”
“Hôm qua, ngươi không phải muốn gọi ta là Thanh Loan sao?” Thanh Loan cau mày. Đối với nàng, chuyện mình đã nói ra thì nhất định phải làm được. Đây là một đạo lý, mà đạo lý thì cần được tuân theo.
Tô Trường An sững sờ. Đêm qua, hắn vốn là mượn rượu nói linh tinh, về sau nhớ lại, cũng tự cảm thấy mình vô lý. Vốn tưởng rằng chuyện đã qua, lại không nghĩ Thanh Loan vẫn đặt nó ở trong lòng.
Hắn có chút khó xử, định thừa dịp bỏ qua, nhưng Thanh Loan cứ chăm chú nhìn hắn. Vì vậy, sau khi hơi do dự, hắn chỉ có thể quyết tâm gọi một tiếng: “Thanh Loan.”
“Ừ.” Thanh Loan đáp khẽ, sau đó vuốt tóc mai bị gió thu thổi vào bên tai rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Trường An.
Nàng ngồi rất gần hắn. Hắn thậm chí có thể ngửi rõ mùi hương nhàn nhạt truyền đến từ trên người nàng, khiến hắn không khỏi có chút khẩn trương. Hắn đưa tay ra, muốn di chuyển thân thể một chút, nhưng lại không cẩn thận đặt tay mình lên tay của Thanh Loan.
Một thứ cảm giác giống như bị điện giật truyền đến từ đầu ngón tay. Tô Trường An vội vàng rụt tay lại.
Nhưng cảm xúc kỳ diệu ấy vẫn khiến hắn cảm thấy một hồi xấu hổ, tim cũng vì vậy mà đập nhanh hơn. Thân thể hắn cứng ngắc tại chỗ, không còn dám lộn xộn nữa.
“Ngươi ở đây làm gì thế?” Thanh Loan nghiêng đầu hỏi.
Bởi vì cách quá gần, nên lúc nói chuyện, hơi thở của Thanh Loan phả vào tai hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại không hề khó chịu.
Tô Trường An hơi ngửa người về phía sau, kéo ra một chút khoảng cách với Thanh Loan.
“Ta đang…” Tô Trường An dừng một chút, vì hắn cũng không biết mình rốt cuộc ở đây để làm gì, chỉ là cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn yên tĩnh một chút mà thôi. Nhưng hắn cảm thấy Thanh Loan sẽ không hiểu được điều đó, nên hắn ngẩng đầu, rồi chỉ vào bầu trời đêm và nói: “Ta đang ngắm sao.”
“Hả?” Thanh Loan có chút nghi hoặc nhìn về phía bầu trời, không hiểu nói: “Nhưng đêm nay không có sao.”
Tô Trường An sửng sốt, giờ mới phát hiện tất cả vì sao đều bị mây mù che lấp, chỉ có vầng trăng thỉnh thoảng lộ ra được một góc.
Tô Trường An không khỏi cảm thấy xấu hổ, định giải thích chút gì đó thì giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng của Thanh Loan lần nữa vang lên.
“Nhưng nếu như ngươi muốn ngắm sao, thì…” Nàng nói ra, sau đó tùy ý vung tay về phía trời đêm, ống tay áo màu xanh tạo thành đường vòng cung đẹp đẽ ở trước mắt Tô Trường An.
“Ta sẽ khiến vạn vật phải tránh đi.”
Vào thời khắc này, mây mù đầy trời như nhận được sắc lệnh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Trên bầu trời đêm âm u, hàng ngàn ngôi sao chợt xuất hiện. Bọn chúng tôn nhau lên thành những vùng sáng chói, chiếu rọi ánh sao sáng lạn chưa từng thấy về phía Thiên Lam viện nho nhỏ này.
Một màn kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tô Trường An sợ ngây người. Hắn ngửa đầu, kinh ngạc nhìn ánh sao tràn ngập trong mắt, nhịn không được hỏi khẽ: “Người… Sao người làm được như vậy?”
“Cái này cũng không khó làm.” Thanh Loan đáp lại.
“Không khó?” Tô Trường An quay đầu nhìn về phía Thanh Loan. Hắn chợt ngây người.
Hàm răng trắng, cặp môi đỏ mọng, mũi cao thanh thoát đều ở dưới ánh sao lộ ra động lòng người.
Khiến cho Tô Trường An kinh ngạc nhất chính là bên trong cặp con ngươi vô trần vô cấu của nàng tựa như ẩn giấu vì sao sáng chói.
Tim hắn không khỏi đập nhanh. Sắc mặt vừa khôi phục bình thường lại đỏ lên một lần nữa.
Thanh Loan dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tô Trường An. Nàng nhìn hắn, đồng thời nói: “Đúng vậy, cái này không khó làm. Bởi vì đám sao vẫn luôn luôn ở chỗ đó.”
Tiếng nói của Thanh Loan khiến Tô Trường An chợt phục hồi tinh thần. Hắn nhận ra việc nhìn chằm chằm vào một cô gái là không hay, nhất là khi cô gái này còn là sư thúc của hắn.
Hắn vội vàng quay đầu, cúi thấp đầu xuống, căn bản không để ý đến câu nói vừa rồi của Thanh Loan rốt cuộc có ý gì.
“Tâm tình bây giờ tốt hơn rồi chứ?” Thanh Loan hỏi tiếp.
“Vâng.” Tô Trường An cúi đầu gục gặc, cũng không dám ngẩng lên nhìn Thanh Loan. Tim hắn đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao ngươi lại không vui đây?” Thanh Loan lại hỏi.
Tô Trường An hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái này. Hắn thấy đôi mắt to, vô trần vô cấu của nàng đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc. Tô Trường An bỗng cảm thấy ánh mắt mình giống như bị thứ gì đó lôi kéo, không thể rời đi được.
“Vì sao người muốn biết điều này?” Hắn không khỏi hỏi.
“Bởi vì ta muốn làm cho ngươi vui vẻ trở lại.”
---o0o---
Phàn Như Nguyệt không lường trước được câu trả lời lại như vậy, nên rất thành thật suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không nghĩ ra đáp án.
“Ta cũng không biết.” Phàn Như Nguyệt nói.
“Ừ.” Thanh Loan lên tiếng, xem ra không có ý định hỏi tiếp.
Nhưng Phàn Như Nguyệt lại tựa như không muốn buông tha vấn đề này. Nàng nói tiếp: “Nhưng ta có thể giúp ngươi biết được mình có thích Tô công tử không.”
“Ngươi giúp ta suy nghĩ? Làm sao để biết?” Thanh Loan hỏi.
“Ừ thì…” Phàn Như Nguyệt trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Trong mắt ngươi, Tô công tử có giống với những người khác không?”
Có giống không? Thanh Loan suy nghĩ một chút, Tô Trường An là người duy nhất trên thế gian này còn đoạn nhân quả với nàng, tự nhiên không giống với người khác. Vì vậy, Thanh Loan gật đầu, bình thản nói: “Không giống.”
“Vậy lúc ngươi không thấy hắn, có cảm giác nhớ hắn, muốn đến gặp hắn không?”
Thanh Loan suy nghĩ. Nàng cần sớm dạy hết kiếm pháp cho Tô Trường An để giải quyết xong đoạn nhân quả, nên dĩ nhiên mong Tô Trường An ở cùng nàng cả ngày để luyện tập kiếm pháp. Lúc không thấy hắn, tự nhiên hy vọng gặp được hắn. Vì vậy, Thanh Loan khẽ gật đầu một lần nữa, nói: “Muốn.”
“Vậy lúc hắn không vui, ngươi muốn làm cho hắn vui vẻ trở lại chứ?”
“Dĩ nhiên.” Lúc này, Thanh Loan trả lời rất nhanh. Nàng tìm đến Phàn Như Nguyệt chính là vì điều này mà.
“Vậy ngươi thích Tô công tử rồi.” Phàn Như Nguyệt rất bình tĩnh nói, nhưng vẫn không khỏi nổi lên một hồi lạc lõng ở trong lòng. Nàng thích Tô Trường An, cũng từng ám chỉ điều này với hắn, nhưng không được đáp lại. Mà Thanh Loan là truyền nhân của Khai Dương, có tu vi sâu không lường được, hơn nữa, bộ dạng cũng không kém nàng bao nhiêu.
Nếu ta là công tử, nghĩ đến cũng sẽ chọn thiếu nữ áo xanh trước mắt này. Nàng thầm nghĩ như vậy trong lòng.
“Ta thích hắn?” Thanh Loan ngẩn người. Nàng cũng không biết kết luận này có ý nghĩa như thế nào với nàng.
Nhưng nàng rất nhạy cảm phát hiện được sắc mặt Phàn Như Nguyệt biến hóa. Nàng cảm giác cô gái trước mắt này dường như trở nên có chút mất hứng sau khi đưa ra đáp án. Vì vậy, nàng nghi hoặc hỏi: “Thích một người là chuyện không tốt sao?”
Phàn Như Nguyệt nghe vậy, mới phục hồi tinh thần lại sau cơn thất lạc. Nàng miễn cưỡng cười và nói: “Không phải, thích một người là chuyện rất tốt.”
“Vậy sao?” Thanh Loan khẽ gật đầu. Nàng cảm thấy người thiếu nữ trước mắt này dường như hiểu được rất nhiều thứ, ít nhất trên phương diện này, nàng rõ hơn bản thân mình rất nhiều.
“Vậy sau này ta sẽ thích hắn.” Thanh Loan nói. Nhưng sau đó, nàng hơi nghi hoặc, lần nữa nhìn về phía Phàn Như Nguyệt mà hỏi: “Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết làm cách nào mới khiến hắn cao hứng trở lại đây?”
Lúc này, Phàn Như Nguyệt mới nhớ tới mong muốn ban đầu của Thanh Loan khi tìm đến đây. Nàng có chút xấu hổ thè lưỡi, sau đó nói: “Cái này sao, cứ dựa vào nguyên nhân khiến hắn mất hứng mà làm.”
“Hả?” Thanh Loan lần nữa nghiêm túc lại, cặp mắt to và đen láy nhìn Phàn Như Nguyệt, biểu lộ cực kỳ chờ mong câu trả lời của nàng ta.
“Khục khục.” Phàn Như Nguyệt học theo bộ dáng của thầy giáo dạy học, hắng giọng nói: “Nghĩa là cần xem vì sao Tô công tử lại không vui.”
“Ví dụ, một đứa bé bị người khác lấy mất kẹo đường quả, nó sẽ không vui. Lúc này, ngươi mua cây kẹo khác cho nó, nó sẽ lập tức vui vẻ trở lại.”
“Lại một ví dụ khác, một đệ tử bị tiên sinh đánh vào lòng bàn tay, hắn sẽ không vui. Lúc này, nếu tiên sinh lại khen hắn vài câu thì tâm tình hắn lập tức tốt lên nhiều.”
Nói đến đây, Phàn Như Nguyệt dừng một chút. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Loan vẫn đang hết sức chăm chú nghe mình nói, sau đó cực kỳ thỏa mãn cười lên, lại nói tiếp: “Tóm lại, ngươi muốn Tô công tử vui vẻ, cần biết rõ rốt cuộc là vì sao Tô công tử mất hứng. Sau đó, đúng bệnh bốc thuốc thôi.”
“Ừ, thì ra là vậy.” Thanh Loan thầm ghi nhớ lời nói của Phàn Như Nguyệt, rồi nhẩm lại một lần ở trong đầu. Nàng không khỏi cảm thấy Phàn Như Nguyệt nói rất có đạo lý.
“Cảm ơn ngươi.” Thanh Loan nói.
“Ha ha.” Phàn Như Nguyệt hơi xấu hổ khoát tay áo, đang muốn nói chút gì đó, thì nghe thấy Thanh Loan nói tiếp.
“Ngươi giúp ta một lần. Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?” Thanh Loan đột nhiên lộ ra nghiêm túc ngoài ý muốn.
“Chút chuyện này coi như xong…” Phàn Như Nguyệt mới nói được nửa câu thì bị sắc mặt cực kỳ nghiêm túc của Thanh Loan đẩy lời nói trở về. Nàng hơi khó xử suy nghĩ một chút, sau đó, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười mê người.
“Nếu như ngươi nhất định phải báo đáp ta, thì hãy làm cho Tô công tử sớm cao hứng trở lại đi.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến giờ Dậu (17-19h).
Tô Trường An ăn xong cơm chiều, rồi lại một mình ngồi ngẩn người trên diễn võ đài.
Đêm qua, ở bên trong quán rượu.
Nhờ vào men say, nỗi u ám trong lòng hắn vốn tiêu tán đi rất nhiều. Nhưng lúc Cô Thiên Phàm nhắc đến cuốn sách Nam Thúy Ca kia, hắn không khỏi nhớ lại đêm hôm đó trong điện Thái Hòa.
Bắc Thông Huyền vong ân phụ nghĩa, kiếm của Cổ Tiễn Quân hay sự lừa dối của Hạ Hầu Túc Ngọc.
Bọn chúng tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn, khiến hắn bất kể làm gì cũng đều không rút ra được.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thở dài một hơi.
“Ngươi đang làm gì thế?” Lúc này, một giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng truyền đến từ sau lưng hắn.
Tô Trường An quay đầu nhìn lại, thì thấy Thanh Loan đang dịu dàng đứng ở kia.
“Sư thúc.” Tô Trường An nói. “Sao người lại tới đây?”
“Hôm qua, ngươi không phải muốn gọi ta là Thanh Loan sao?” Thanh Loan cau mày. Đối với nàng, chuyện mình đã nói ra thì nhất định phải làm được. Đây là một đạo lý, mà đạo lý thì cần được tuân theo.
Tô Trường An sững sờ. Đêm qua, hắn vốn là mượn rượu nói linh tinh, về sau nhớ lại, cũng tự cảm thấy mình vô lý. Vốn tưởng rằng chuyện đã qua, lại không nghĩ Thanh Loan vẫn đặt nó ở trong lòng.
Hắn có chút khó xử, định thừa dịp bỏ qua, nhưng Thanh Loan cứ chăm chú nhìn hắn. Vì vậy, sau khi hơi do dự, hắn chỉ có thể quyết tâm gọi một tiếng: “Thanh Loan.”
“Ừ.” Thanh Loan đáp khẽ, sau đó vuốt tóc mai bị gió thu thổi vào bên tai rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Trường An.
Nàng ngồi rất gần hắn. Hắn thậm chí có thể ngửi rõ mùi hương nhàn nhạt truyền đến từ trên người nàng, khiến hắn không khỏi có chút khẩn trương. Hắn đưa tay ra, muốn di chuyển thân thể một chút, nhưng lại không cẩn thận đặt tay mình lên tay của Thanh Loan.
Một thứ cảm giác giống như bị điện giật truyền đến từ đầu ngón tay. Tô Trường An vội vàng rụt tay lại.
Nhưng cảm xúc kỳ diệu ấy vẫn khiến hắn cảm thấy một hồi xấu hổ, tim cũng vì vậy mà đập nhanh hơn. Thân thể hắn cứng ngắc tại chỗ, không còn dám lộn xộn nữa.
“Ngươi ở đây làm gì thế?” Thanh Loan nghiêng đầu hỏi.
Bởi vì cách quá gần, nên lúc nói chuyện, hơi thở của Thanh Loan phả vào tai hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại không hề khó chịu.
Tô Trường An hơi ngửa người về phía sau, kéo ra một chút khoảng cách với Thanh Loan.
“Ta đang…” Tô Trường An dừng một chút, vì hắn cũng không biết mình rốt cuộc ở đây để làm gì, chỉ là cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn yên tĩnh một chút mà thôi. Nhưng hắn cảm thấy Thanh Loan sẽ không hiểu được điều đó, nên hắn ngẩng đầu, rồi chỉ vào bầu trời đêm và nói: “Ta đang ngắm sao.”
“Hả?” Thanh Loan có chút nghi hoặc nhìn về phía bầu trời, không hiểu nói: “Nhưng đêm nay không có sao.”
Tô Trường An sửng sốt, giờ mới phát hiện tất cả vì sao đều bị mây mù che lấp, chỉ có vầng trăng thỉnh thoảng lộ ra được một góc.
Tô Trường An không khỏi cảm thấy xấu hổ, định giải thích chút gì đó thì giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng của Thanh Loan lần nữa vang lên.
“Nhưng nếu như ngươi muốn ngắm sao, thì…” Nàng nói ra, sau đó tùy ý vung tay về phía trời đêm, ống tay áo màu xanh tạo thành đường vòng cung đẹp đẽ ở trước mắt Tô Trường An.
“Ta sẽ khiến vạn vật phải tránh đi.”
Vào thời khắc này, mây mù đầy trời như nhận được sắc lệnh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Trên bầu trời đêm âm u, hàng ngàn ngôi sao chợt xuất hiện. Bọn chúng tôn nhau lên thành những vùng sáng chói, chiếu rọi ánh sao sáng lạn chưa từng thấy về phía Thiên Lam viện nho nhỏ này.
Một màn kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tô Trường An sợ ngây người. Hắn ngửa đầu, kinh ngạc nhìn ánh sao tràn ngập trong mắt, nhịn không được hỏi khẽ: “Người… Sao người làm được như vậy?”
“Cái này cũng không khó làm.” Thanh Loan đáp lại.
“Không khó?” Tô Trường An quay đầu nhìn về phía Thanh Loan. Hắn chợt ngây người.
Hàm răng trắng, cặp môi đỏ mọng, mũi cao thanh thoát đều ở dưới ánh sao lộ ra động lòng người.
Khiến cho Tô Trường An kinh ngạc nhất chính là bên trong cặp con ngươi vô trần vô cấu của nàng tựa như ẩn giấu vì sao sáng chói.
Tim hắn không khỏi đập nhanh. Sắc mặt vừa khôi phục bình thường lại đỏ lên một lần nữa.
Thanh Loan dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tô Trường An. Nàng nhìn hắn, đồng thời nói: “Đúng vậy, cái này không khó làm. Bởi vì đám sao vẫn luôn luôn ở chỗ đó.”
Tiếng nói của Thanh Loan khiến Tô Trường An chợt phục hồi tinh thần. Hắn nhận ra việc nhìn chằm chằm vào một cô gái là không hay, nhất là khi cô gái này còn là sư thúc của hắn.
Hắn vội vàng quay đầu, cúi thấp đầu xuống, căn bản không để ý đến câu nói vừa rồi của Thanh Loan rốt cuộc có ý gì.
“Tâm tình bây giờ tốt hơn rồi chứ?” Thanh Loan hỏi tiếp.
“Vâng.” Tô Trường An cúi đầu gục gặc, cũng không dám ngẩng lên nhìn Thanh Loan. Tim hắn đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao ngươi lại không vui đây?” Thanh Loan lại hỏi.
Tô Trường An hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái này. Hắn thấy đôi mắt to, vô trần vô cấu của nàng đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc. Tô Trường An bỗng cảm thấy ánh mắt mình giống như bị thứ gì đó lôi kéo, không thể rời đi được.
“Vì sao người muốn biết điều này?” Hắn không khỏi hỏi.
“Bởi vì ta muốn làm cho ngươi vui vẻ trở lại.”
---o0o---
/743
|