Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Chương 32: 7.5

/48


Editor: Mandy Cá Ngừ

Tóc của cô vốn không dài lắm giờ được bàn tay kéo léo của Y Lâm búi cao lên, có vài cọng tóc rũ xuống hai bên mặt, tạo nên cải giác vừa xinh đẹp dịu dàng và cũng rất hoạt bát, còn bộ lễ phục trắng như tuyết nhấn mạnh được mọi đường cong cơ thể của cô, những hạt pha lê óng ánh xung quanh eo lại càng tô đậm thêm cho chiếc eo thon của cô nữa.

“Đừng có giận mà, chiếc váy này là chính tay anh chọn chứ bộ.” Khó khăn lắm mới về đến nhà của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh bỗng phát hiện anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không tha, nên chỉ đành năn nỉ anh xin được cho tha.

“Em quá đẹp.”

Anh cho cô một cái ôm thật chặt, đúng vậy, anh rất tức giận, bởi vì đã để cho những người đàn ông khác chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của cô, tùy rằng phần lớn da thịt của cô đã được ren trắng che phủ hết rồi, nhưng có người đàn ông nào chịu buông tha một cô gái xinh đẹp dễ thương như thế chứ.

Lúc nãy khi ở trong tiệc rượu, anh hận không thể đem những ánh mắt yêu thích đang hướng về phía cô mà trừng ngược lại hết, nhưng anh không thể, cũng may nhà thiết kế người Pháp đó rời khỏi bữa tiệc sớm nên anh mới có cơ hội dẫn cô về nhà, chứ nếu tiếp tục nhịn nữa thì không chừng anh sẽ thành người rời khỏi bữa tiệc sớm nhất mất!

Không có người phụ nữ nào không thíc nghe đàn ông khen ngợi cả, đặt biệt là những lời khen từ người yêu của mình, Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đến nổi đỏ lựng cả khuôn mặt, ngoan ngoan dựa vào lòng anh, cô đương nhiên hiểu được ánh mắt của anh mang ý gì rồi.

Đem mặt vùi sâu vào lòng anh, cô khẽ hỏi: “Ngeh nói đàn ông chọn quần áo cho phụ nữ là vì để tự tay đem nó cởi xuống?”

“Ít nhất nó đúng đối với anh, đem nó cởi ra khỏi người em là quyết định đúng đắn nhất của anh trong tối hôm nay.” Anh trả lời xong thì tay đã đưa đến sau lưng cô, tìm kiến vị trí của dây kéo.

“Đừng, về phòng ngủ được không?”

Diện tích nhà anh rất lớn, mà lại không có vật gia dụng gì nhiều, đứng trong phòng khách cảm thấy bốn phía trống không rất kỳ, vả lại còn có một chiếc cửa sổ sát đất cực kỳ lớn nữa, tuy rằng gần đây không có công trình kiến trúc nào cao bằng nơi này, nhưng cô vẫn cảm thấy e sợ khi phải đối mặt với phong cảnh tối đen bên ngoài.

“Tại sao?” Anh hôn lên chân mày cô, chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, thật cảm thán với làn da mịm màng tự nhiên không hề cần đến phấn trang điểm của cô.

Y Lâm chỉ giúp cô tạo mẫu tóc và khẽ bôi một lớp son mỏng cho cô, mùi hoa thơm ngào ngạt trộn lẫn với mùi thơm cơ thể của cô tràn ngập khoang mũi, có vẻ cực kỳ thơm ngon.

“Bên ngoàn đen xì lì, em sợ.” Thẩm Nhã Hinh bất an ôm lấy anh, cô từ nhỏ đã sợ tối.

“Nhìn anh, đừng nhìn bên ngoài.” Mạnh Dục Thành ôm ngang cô lên, đặt cô lên bàn ăn, lưng hướng về phía cửa sổ sát đất.

“Đừng mà, đây là nơi dùng để ăn cơm.” Anh không phải là muốn làm ở đây chứ, như vậy sau này làm sao mà ăn cơm ở đây nữa.

Mạnh Dục Thành cởi váy cô ra, đưa tay giảm độ sáng của chiếc đền tường, nước da trắng nõn của cô dưới ánh đèn màu vàng trông cực kỳ đẹp, “Anh đang ăn đây.” Anh ngụ ý nói.

“Anh thật là hư.” Lời lầu bầu của Thẩm Nhã Hinh đã bị anh dùng miệng chặn lại, đôi môi anh đào mà anh luôn muốn chiếm lấy vào suốt buổi tối hôm nay, cuối cùng cũng có thể lần nữa thưởng thức mùi vị của nó rồi.

Thẩm Nhã Hinh khẽ mở đôi môi anh đào, ngênh đón chiếc lưỡi báo đạo của anh, về phương diện này, anh luôn đem tính cách cuồng dã và dịu dàng đan xen vào nhau, khiến cô trầm luân vào sự dịu dàng của anh, rồi lại cảm thấy e sợ bởi sự cuồng dã của anh.

Mạnh Dục Thành cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, bàn tay nóng rực dán lên chiếc lưng trần của cô, nóng đến nỗi khiến cô phát run, “Lạnh sao?” Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô nên liền dừng lại quan tâm hỏi han.

“Thật lạnh mà cũng thật nóng…”

Cô ôm lấy cổ anh, vuốt ve bờ vai chắc nịch của anh, thân thể của anh rất cường tráng, cường tráng đến mức cô khó có thể tin được đại đa số thời gian của anh đều chỉ ngồi trước bàn làm việc, tóc của anh có vẻ cứng hơn ngày thường, không biết Y Lâm đã thoa gì cho anh mà khi cô đưa tay vuốt thì cảm thấy hơi gai tay.

Thẩm Nhã Hinh chủ động khiến Mạnh Dục Thành lại càng hôn cô một cách nóng bỏng hơn, anh vuốt ve cặp đùi non mịn của cô rồi mạnh mẽ tách hai chân ra khiến Thẩm Nhã Hinh kinh hô một tiếng.

Cô cảm nhận được sự nóng bỏng của anh đang hướng về phía u cốc giữa hai chân cô, cô theo bản năng khép chân nhưng lại bị anh ngăn lại, cự tuyệt lại thành ngênh đón, cô như là đang cuốn anh vào cơ thể mình vậy, dính sát vào người anh.

“Gấp gáp rồi sao?”

Mạnh Dục Thành cười khẽ, cố ý xuyên tạc hành động của cô, nhìn vẻ mặt xấu hổ đến nổi đỏ lựng lên của cô, đã thân mật với nhau nhiều lần rồi mà cô vẫn e ngại như thế thật khiến anh mê mẩn mà.

“Làm gì có.”

Cô khẽ lẩm bẩm. Cảm nhận được bàn tay của anh đàng từ lưng cô dần dần đi xuống, không biết biết có phải cố ý hay không mà anh không đem váy cô cởi ra hoàn toàn, mà chỉ tuột xuống đến eo cô, chỉ lộ nửa người trên mà thôi.


/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status