[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Q.7 - Chương 104 - Chương 104

/134


Đang yên đang lành đấu thơ, sao đột nhiên lại có người chết? trong đại sảnh tuy rằng kín người hết chỗ nhưng chung quy đều là chi sĩ uyên bác tham gia khoa cử, mọi người đều thất kinh một trận, dưới sự điều hành của Triển Chiêu, rất nhanh tất cả đã khôi phục bình tĩnh, cuối cùng không phát sinh sự kiện dẫm đạp lên nhau.

Triển Chiêu từ lầu hai bay xuống, nói rõ thân phận tiếp quản hiện trường án mạng. Trước lúc Triển Chiêu rời đi đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường ý bảo — coi chừng Triệu Trăn. Người đọc sách đều có trí tuệ, Triệu Tiểu Trăn lại càng không phải đèn cạn dầu, bại lộ thân phận cũng không phải chuyện đùa.

Ngự Miêu đại đại vừa nhẹ nhàng vừa soái khí lại sắc bén, Triệu Tiểu Trăn hai mắt lóe sáng vô cùng hâm mộ, cũng muốn từ trên lầu 2 uy vũ nhảy xuống như vậy, cho dù phải mất trăm ngàn hoàng kim cũng không từ! Triệu Tiểu Trăn xắn tay áo, nhấc vạt áo, tay chân lóng ngóng trèo lên lan can, vừa định buông người nhảy xuống liền bị Bạch Ngọc Đường túm đai lưng xách trở về: “Thành thật chờ, không được quấy rối.”

Triệu Tiểu Trăn không phục: “Ta quấy rối lúc nào?”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Bản thân ngươi chính là phiền toái.”

Dân chúng toàn thành đều biết, tiểu hoàng đế trên long ỷ rất thích đi dạo phố, mỗi ngày bám gót Triển đại nhân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mỹ kỳ danh viết “thể nghiệm và quan sát dân tình”. Sĩ tử tham gia thi hội tự nhiên không phải ngốc tử, nhìn thấy tiểu hài tử bên cạnh Triển Chiêu, còn cái gì không rõ?

Triệu Tiểu Trăn hầm hừ, bày ra tư thế cá chết lưới rách — cùng lắm thì kêu phân thân đánh lạc hướng!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán: “Phía dưới đã đủ rối loạn, ngươi đừng để lộ thân phận.”

“Vừa vào cửa đã bị lộ rồi.” Triệu Tiểu Trăn khoát tay: “Tầng 2 tuy rằng không còn phòng trống nhưng vẫn còn vài chỗ có thể ghép bàn, vị “Kính Chi” kia vì sao không tìm các bàn khác ngồi chung với thư sinh, mà lại tới bàn chúng ta?” Triệu Tiểu Trăn ngữ khí trầm trọng nói: “Tục ngữ nói ‘vật họp theo loài, cá mè một lứa’, ngươi và sư phụ vừa nhìn là biết ngay người luyện võ, còn ta là trẻ con, vị “Kính Chi” kia ngồi cùng chúng ta sẽ không thể thoải mái thảo luận chuyện thi từ ca phú, lại không thể cùng đồng đạo khoái trá vui đùa, còn không bằng tìm nhóm thư sinh ngồi chung còn hơn, ngươi nói xem vì sao hắn lại tới bàn chúng ta?”

“Ý ngươi là hắn có mưu đồ khác?” Bạch Ngọc Đường ngược lại nhìn không ra.

“Ta chỉ tùy tiện đoán.” Triệu Tiểu Trăn lắc lắc đầu: “Có lẽ vị “Kính Chi” kia là vô tội nhưng tên “mày rậm mắt to” đi lên sau nhất định là có mưu đồ khác. Bề ngoài hắn ta trông thì tùy tiện nhưng kỳ thật hắn thông minh hơn “Kính Chi” nhiều, dù sao ta cũng không hiểu mục đích của hắn.” Triệu Trăn trêu chọc nói: “Ngươi không để ý chuyện bên ngoài, ánh mắt chỉ nhìn thấy mỗi Triển Chiêu, còn ta vẫn luôn chú ý tới ánh mắt và động tác của bọn họ khi rời đi.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi: “Khụ khụ, ngươi thấy cái gì?”

Triệu Trăn ám chỉ nói: “Tên ‘mày rậm mắt to’ dùng ánh mắt lo lắng nhìn ‘Kính Chi’, lại đối với ta chắp tay tỏ vẻ “xin lỗi”.”

Bạch Ngọc Đường vốn là người thông minh, đầu óc chuyển chuyển hai vòng liền thông suốt.

Triệu Trăn chỉ là con nít, ‘mày rậm mắt to’ nếu muốn giải thích chuyện quấy rầy bọn họ thì cũng nên chắp tay xin lỗi hắn và Miêu Nhi, nhưng hắn ta lại trực tiếp chắp tay với Triệu Trăn, ý tại ngôn ngoại chính là ‘ta biết rõ thân phận ngươi, nhưng ta không nói ra, ta cũng không muốn nịnh bợ ngươi’. Chỉ chút biểu hiện đó đã thể hiện hắn ta là người đọc sách thanh cao, khiến Triệu Trăn lưu lại ấn tượng sâu sắc, chỉ một cử động đã chứng tỏ hắn thông minh khôn khéo hơn “Kính Chi”.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Ngươi để “Kính Chi” ngồi xuống rồi lại để “mày rậm mắt to” xuất hiện sau, kéo đi, vì sao?”

Triệu Trăn phồng má đáp: “Ánh mắt ‘Kính Chi’ rất sạch sẽ, nhưng trạng thái có chút lo âu, hắn không giống như tới để nịnh bợ ta mà càng giống như có lời muốn nói. Nhưng ‘mày rậm mắt to’ rõ ràng không có hảo ý, bề ngoài thân thiện hòa đồng nhưng kỳ thực rất ngạo mạn và thanh cao. Bây giờ ta còn chưa thể xác nhận, ‘mày rậm mắt to’ là muốn đạp lên ‘Kính Chi’ để nâng cao chính mình, hay là cố ý đánh gãy lời chưa nói của ‘Kính Chi’. Nếu là cái trước thì thôi không nói, nhưng nếu là cái sau…”

Triệu Trăn như có chút đăm chiêu: “Chỉ có một chuyện có thể chắc chắn, ‘mày rậm mắt to’ hoàn toàn đã chặt đứt đường lui của ‘Kính Chi’. Ba chúng ta đi chung với nhau vốn đã khiến người khác chú ý, có bị đoán ra thân phận cũng không kỳ quái, ngoại trừ hai người bọn họ nhất định còn có rất nhiều người khác cũng biết, chỉ là mọi người đều lựa chọn án binh bất động. ‘Kính Chi’ bỗng nhiên tới đây ngồi, thật sự phá vỡ sự ăn ý của mọi người, phỏng chừng đã đắc tội với không ít người. Lúc này, việc ‘mày rậm mắt to’ lôi ‘Kính Chi’ đi, ở trong mắt người hữu tâm, ‘Kính Chi’ đã trở thành người không thức thời, tham mộ hư vinh, nịnh bợ không thành, trong mắt toàn bộ sĩ tử đã bị hạ thấp nhân phẩm.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Người đọc sách để ý nhất là thanh danh.” Mất thanh danh, học vấn có tốt tới mấy cũng uổng công.

Triệu Trăn gật đầu: “Vì thế, vấn đề lại trở lại điểm xuất phát, mục đích của ‘mày rậm mắt to’ là gì? Hắn ta và ‘Kính Chi’ có oán cừu gì?”

“Khoan đã.” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên phản ứng lại: “Hôm nay là ngươi cố ý? Ngươi biết rõ sẽ bị sĩ tử nhìn ra thân phận, còn lôi kéo ta và Miêu Nhi vô giúp vui, so với hai tên kia, ngươi mới là kẻ có mưu đồ đi?” Bạch Ngọc Đường nheo mắt cảnh giác: “Ngươi định làm gì?”

Triệu Trăn gãi gãi cằm, ngây ngô cười: “Ha hả…”

Lòng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường không cao, Triệu Trăn không muốn nói, hắn cũng không ép. Mấy cái âm kế dương kế rắc rối phức tạp, Bạch Ngọc Đường nghe mà đau cả đầu, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Trăn sống cũng không dễ dàng. Có câu nói “lão nhân thành tinh”, kỳ thật cũng không phải chỉ tuổi tác lớn mà là những kinh nghiệm tích lũy được. Đều nói “ngã một lần khôn một chút”, Triệu Trăn tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, không biết đã lọt bao nhiêu “hố”, thấy bao nhiêu tội rồi.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Bị người như vậy tính kế, ngươi có tức không?”

Triệu Trăn đang mải du lịch trong hải dương 《 thuyết âm mưu 》 thình lình bị Bạch Ngọc Đường đánh gãy, không cần nghĩ hỏi lại: “Vì sao phải tức giận? bọn họ giả bộ chơi trò cải trang vi hành cùng ta, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta cũng giả vờ cái gì mình cũng không biết. Cái gọi là đạo lý quân thần ở chung, nói trắng ra chính là ngươi lừa ta, ta lừa ngươi, mọi người cùng nhau chơi vui vẻ là được.”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, ánh mắt thập phần phức tạp, khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Triệu Trăn chậc chậc lưỡi: “Bọn họ lừa ta, khiến ta có cảm giác mình chính là minh quân; ta lừa bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác mình chính là hiền thần. “Minh quân hiền thần” hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, dưới ngòi bút của sử quan, quân thần tương tác tựa như cá nước hài hòa.” Triệu Tiểu Trăn lên mặt ông cụ non: “Đám sĩ tử phía dưới chỉ có thể tính là quan viên dự bị, so với đám lão nhân thành tinh trong triều còn kém xa lắm.” Không phải người thông minh nào cũng phù hợp với chốn quan trường, tỷ như Bạch Ngọc Đường thích làm theo ý mình, tỷ như Triển Chiêu ghét ác như thù, tỷ như Công Tôn Sách tính cách quật cường.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Vậy mà ngươi còn định đi xuống, định làm hầu tử cho người khác đùa giỡn sao?”

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Ai nói ta là hầu tử, ta rõ ràng là người đùa giỡn hầu tử trong tay ta có chuối mà hầu tử muốn, ta biết rõ kế hoạch của hầu tử mà lại giả vờ như không biết. Sau đó yên lặng vây xem đám khỉ vò đầu bứt tai, rồi đúng lúc thích hợp đưa chuối ra, khiến đám khỉ vui mừng khôn xiết, càng vò đầu bứt tai nhiệt tình hơn, chuyện này không thú vị sao?”

“……………” Bạch Ngọc Đường cư nhiên không còn gì để nói.

Triệu Tiểu Trăn thưởng thức đủ biểu tình rối rắm của Bạch Ngọc Đường, rồi mới chậm rì rì nói: “Trong triều, có hơn một nửa là phái thiết thực, bọn họ sẽ không nịnh bợ ta, một lòng vì nước vì dân, nhóm người này cần đặc biệt bảo hộ, tỷ như Bát hoàng thúc, Bao đại nhân, Vương thừa tướng… Còn lại gần một nửa là kiểu người khôn khéo lõi đời, bọn họ có bản lĩnh, nhưng chỉ một mực để ý tới lợi ích của bản thân, không muốn dùng bản lĩnh của mình vì người khác, đối với những “hầu tử” đó phải thường xuyên răn đe.”

Triệu Trăn bỗng nhiên chuyển đề tài: “Nhưng đám thư sinh phía dưới kia, không phải tất cả đều là “hầu tử”, cũng có “hảo hài tử” cần được che chở, cũng có loại đang nằm lửng lơ giữa “hầu tử” và “hảo hài tử”, trong tương lai bọn họ có thể trở thành “môn sinh thiên tử”, ta sẽ phụ trách huấn luyện bọn họ ~”

→_→ Ý xấu ý tốt gì toàn do một mình ngươi nói, khó trách người ta đều nói “quan có hai cái miệng”, Triệu Tiểu Trăn không hổ là kẻ “cầm đầu quan viên”.

Bạch Ngọc Đường tâm đau nhức: Sớm biết vậy không thèm ngăn cản Triệu Trăn, để nó từ đây rớt xuống dùng đầu tiếp đất – vĩnh tuyệt hậu họa!

Triệu Tiểu Trăn xoa xoa tay – có sát khí?!

……………………….

Sau khi Triển Chiêu tiếp quản hiện trường, việc đầu tiên là giải tán những sĩ tử không có liên quan ra ngoài, tập hợp những sĩ tử tham gia thi đấu vào một chỗ để lấy lời khai. Xa xa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bế Triệu Trăn đi tới, Triển Chiêu biểu tình thực kinh ngạc — sao lại bế xuống, không phải đã bảo ngươi ngăn nó lại sao?

Bạch Ngọc Đường nhìn trời — một lời khó nói hết.

Triển Chiêu ngầm hiểu vỗ vai an ủi — Tiểu Bạch, khổ cho ngươi rồi!

Triệu Tiểu Trăn híp mắt, hết nhìn Triển Chiêu lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường — hai người bọn họ trao đổi cái gì? Liếc mắt đưa tình? Sóng điện não cư nhiên không cho ta chơi cùng! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Trẫm bị xa lánh!

Công Tôn tới rất nhanh, còn dẫn theo cả nha dịch Khai Phong Phủ duy trì trật tự.

Nạn nhân tên Lý Hồng, là một tài tử Giang Nam có chút danh tiếng, trước khi chết, Lý Hồng đang cùng ‘Kính Chi’ phát sinh tranh chấp. Phương Tĩnh An tự là Kính Chi, chính là thanh niên mới không lâu đã ngồi cùng bàn bọn họ, Phương Tĩnh An vốn cũng là một trong những sĩ tử có khả năng đỗ cao trong kỳ thi năm nay, là “Thi Kiệt” trong tứ đại tài tử thi từ ca phú nổi tiếng khu vực Giang Chiết. Nguyên nhân hai người phát sinh tranh chấp chủ yếu là do Lý Hồng lòng dạ hẹp hòi. (Thi Kiệt:người làm thơ xuất chúng)

Lý Hồng tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng năng lực làm thơ cũng không tệ, lần này lấy chủ đề “tuyết” làm thơ đạt được danh hiệu quán quân, không những thế còn châm chọc các sĩ tử khác, ngôn từ phi thường miệt thị. Vị ‘mày rậm mắt to’ Dương Kế Nghiệp cũng tham gia thi đấu nghe không nổi, thách thức nói: “Ngươi còn thua xa Kính Chi!”

Vì thế, Phương Tĩnh An nằm không cũng trúng đạn, bị Dương Kế Nghiệp từ lầu hai kéo xuống dưới thi đấu.

Phương Tĩnh An không phải loại người tranh cường háo thắng, vốn muốn cự tuyệt, ai ngờ Lý Hồng không biết nặng nhẹ, ngược lại châm chọc Phương Tĩnh An hữu danh vô thực, mua danh chuộc tiếng. Phương Tĩnh An dù tính tình có tốt tới mấy, thì cũng là thiếu niên mới đôi mươi, bị người ta mắng như vậy còn không ra ứng chiến, chẳng những bị Lý Hồng chửi rủa mà còn bị các sĩ tử ở đây nhạo báng! Bởi vậy Phương Tĩnh An ngưng thần tĩnh khí, đề bút làm thơ một lần là xong, vững vàng đè ép Lý Hồng!

Lý Hồng tự nhiên không phục, vị trí quán quân tới tay bị mất không nói, còn bị người khác nhạo báng. Theo lý của Lý Hồng thì Phương Tĩnh An vốn là chen ngang, căn bản không có tư cách thi đấu, giật lấy bài thơ của Phương Tĩnh An, vo viên mấy cái liền co rúm.

Phương Tĩnh An ngay từ đã không tính giành giải nhất gì đó, vốn chỉ muốn khiến Lý Hồng ngậm miệng là đủ. Ai ngờ Lý Hồng lại nhỏ nhen như vậy, liều mạng muốn xé thơ của hắn! Phương Tĩnh An là người yêu thơ, coi các bài thơ của mình như sinh mệnh, một phen đẩy Lý Hồng ra giật lại bài thơ, ai ngờ chỉ đẩy khẽ như vậy mà Lý Hồng lại té lăn quay trên mặt đất, run rẩy hai cái, cư nhiên liền chết?!

Cả nhóm mọt sách đều sợ ngây người!

Nguyên nhân, quá trình, kết quả sự việc đều rất rõ ràng, vấn đề mấu chốt chính là nguyên nhân tử vong của Lý Hồng.

Công Tôn kiểm tra sơ bộ thi thể một chút: “Không có ngoại thương, không thể loại trừ bị trúng độc hoặc tật bệnh bất ngờ mà chết, nguyên nhân tử vong cụ thể còn phải kiểm tra cẩn thận.” Công Tôn lên giọng nói: “Có sĩ tử nào quen biết Lý Hồng không, những người ở đây có ai là đồng hương hoặc học cùng trường với Lý Hồng không?”

Hai sĩ tử rõ ràng đã khóc tiến lên phía trước, một người trong đó nói: “Học trò là hàng xóm của Lý huynh.” Lại chỉ chỉ người bên cạnh: “Vị này học cùng trường với Lý huynh, ba người chúng ta tuy rằng kết bạn thượng kinh nhưng cũng không phải quá quen thân…”

Công Tôn sửng sốt: “Sao lại xưng hô lạnh nhạt vậy?” bình thường, hẳn đã kết bạn cùng nhau lên kinh sẽ gọi thẳng tên tự của nhau.

Sĩ tử kia lúng túng nói: “Lý huynh tài trí hơn người, học trò tài sơ học thiển, bởi vậy…” mọi người chợt hiểu ra! Khẳng định là Lý Hồng tâm cao khí ngạo, khinh thường hàng xóm tài học không bằng mình, mới không để người ta gọi thẳng tên tự của mình. Người lòng dạ hẹp hòi như thế, khó trách một lời không hợp liền động thủ.

Công Tôn nói thẳng: “Lý Hồng có tật bệnh bẩm sinh gì không?”

Hai người đều lắc đầu: “Lý huynh thân thể rất tốt, không có bệnh sử gì.”

Công Tôn gật đầu: “Phiền toái hai ngươi đi cùng nha dịch, thu thập toàn bộ hành lý và đồ đạc của Lý Hồng lại. Sau đó tới Khai Phong Phủ đăng kí, lưu lại phương thức liên lạc, rồi viết một phong thư cho thân nhân Lý Hồng, báo tin Lý Hồng đã chết.” Hai sĩ tử kia gật đầu đồng ý.

Công Tôn sai người nâng thi thể trở về khám nghiệm tử thi, nha dịch hỏi thêm những sĩ tử đứng vây xem, Triển Chiêu hỏi rõ các sĩ tử tham gia thi đấu, trọng điểm tập trung trên người Phương Tĩnh An là người tiếp xúc cuối cùng với Lý Hồng. Phương Tĩnh An sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ, Triển Chiêu trấn an nói: “Có thể cho ta xem tay ngươi không?”

Triển Chiêu vốn là loại người vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, tính cách gần gũi ân cần khả ái, càng tiếp xúc càng thích.

Phương Tĩnh An tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng vẫn nghe lời đưa hai tay ra.

Triển Chiêu bắt mạch hắn, mỉm cười nói: “Đừng sợ.”

Phương Tĩnh An sửng sốt, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm đi qua bát mạch kì kinh, toàn thân thư sướng, sự mỏi mệt bủn rủn sau chấn kinh cũng được giảm bớt. Phương Tĩnh An còn chưa kịp phản ứng, dòng nước ấm kia đã biến mất, bên tai là tiếng cười nhè nhẹ của Triển Chiêu — “Thất lễ, dựa theo trình tự kiểm tra ngươi có biết võ công hay không mà thôi.”

Kỳ thật, một người có biết võ công hay không chỉ cần nhìn bàn tay là có thể nhìn ra. Người luyện võ không có khả năng không luyện binh khí, mà đã luyện binh khí tất sẽ lưu lại vết chai, mà lòng bàn tay Phương Tĩnh An mềm mại, chỉ có vết chai ở các ngón cầm bút, hẳn chỉ là một thư sinh chăm chỉ luyện chữ. Vì đảm bảo chắc ăn, Triển Chiêu mới thử dò xét cả nội lực của hắn, thuận tay giúp thêm một chút.

Phương Tĩnh An vội vàng chắp tay: “Đa tại Triển đại nhân.”

Triệu Trăn giãy dụa muốn tránh xa Bạch Ngọc Đường — đáng sợ quá! Bạch Ngọc Đường cư nhiên tản mát ra hương vị giống mùi dấm chua của lão Trần, nhất định là ảo giác!

Bạch Ngọc Đường thu hồi tầm mắt sắc bén, cúi đầu thưởng thức hoa văn trên vỏ bảo đao Minh Hồng…

Triệu Tiểu Trăn gắt gao nhắm tịt hai mắt lại — QAQ cứu mạng a! Dường như ta đã biết quá nhiều chuyện!

Khi Triển Chiêu tra án tâm không có tạp niệm, không chú ý tới Bạch Ngọc Đường khác thường, chỉ toàn tâm toàn ý quan sát Phương Tĩnh An.

“Khi ngươi và Lý Hồng phát sinh tranh chấp, có thấy chỗ nào bất thường không?”

“Bất thường?” Phương Tĩnh An nghĩ nghĩ: “Hắn muốn xé bài thơ của ta, ta giận dữ xông lên đẩy hắn, hắn… hắn dường như có chút vô lực.” Phương Tĩnh An nhíu mày nói: “Loại cảm giác này tựa như ngươi dùng hết sức để đập hạnh đào, đến khi đập xuống rồi mới biết là trứng gà. Ta không dùng nhiều sức lắm, vốn chỉ muốn giật lại bài thơ, ai ngờ hắn lại nhẹ bẫng bay ngược ra sau, rồi chết…”

Nói Lý Hồng chết, Phương Tĩnh An biểu tình mờ mịt, đến tận lúc này vẫn chưa thể tin vào hiện thực.

Triển Chiêu như có chút đăm chiêu, xoay người hỏi những thí sinh đứng cạnh Lý Hồng trước khi hắn chết.

Một sĩ tử tên Trầm Uyên nói: “Chúng ta vốn đứng sau lưng Lý Hồng, ai ngờ hắn bỗng nhiên ngã tới, ta theo bản năng né sang bên, vấp phải chân ai đó, ta quay đầu lại xin lỗi người đó, lúc quay lại thì Lý Hồng đã té ngã trên mặt đất.” Trầm Uyên chỉ chỉ dưới chân: “Ta thấy Lý Hồng nằm bất động, liền đẩy hắn vài cái, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Sau đó mọi người muốn đỡ Lý Hồng dậy, khi đó Tử Mẫn mới phát hiện… hắn đã chết.”

Triển Chiêu hỏi: “Tử Mẫn là ai?”

Một thiếu niên trẻ tuổi bước ra khỏi hàng: “Học trò là Khương Duy tự Tử Mẫn, gia phụ là đại phu, từ nhỏ đã theo người học y thuật.”

Khi Triển Chiêu hỏi thăm các sĩ tử, Triệu Trăn đi tới cạnh bàn, dẫm lên ghế mới chạm được tới mặt bàn, tùy tay cầm mấy bài thơ của các sĩ tử tham gia thi đấu. So với Triển Chiêu đang thẩm vấn thì nhất cử nhất động của Triệu Trăn đều bị các sĩ tử chú ý. Triệu Trăn đọc xong các bài thơ, lại cẩn thận kiểm tra giấy, bút, mực mọi người đã dùng qua, nha dịch cũng đang kiểm tra giấy bút không dám ngăn cản bé, mở một mắt, nhắm một mắt giả vờ không phát hiện.

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu ngó lơ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực mình, đơn giản sán lại nói chuyện với Triệu Trăn: “Ngươi tìm cái gì thế?”

Triệu Trăn chỉ chỉ mấy bài thơ: “Bình thử xem?”

Bạch Ngọc Đường cũng không khách khí, cầm bài thứ nhất lên: “Thơ chuẩn mực, ngôn từ hợp quy tắc, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, để tham gia khoa cử thì đủ, nhưng để thi đấu vẫn còn khuyết thiết linh khí, trung đẳng.” Lại cầm bài thứ hai lên: “Tuy rằng lời lẽ sắc bén nhưng rườm rà phiền phức, trung hạ đẳng.”

Cả đại sảnh yên tĩnh, Bạch Ngọc Đường quân tử thẳng thắn vô tư, không hề cố ý đè thấp âm lượng, hai sĩ tử bị điểm tên sắc mặt xanh mét. Triệu Trăn che miệng cười trộm, bản lĩnh kéo cừu hận của Bạch đại ca quả nhiên mãn cấp! Bình đến bài thơ cuối cùng, Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Bài thơ này không tồi, nhưng bài thơ này tuyệt đối không phải viết một lần là xong, mùi sửa chữa quá nặng. Là Thái Bạch lâu tiết lộ đề thi hay là hắn phạm quy dùng thơ cũ?”

Những lời này quá nghiêm trọng, Thái Bạch lâu lão bản nhanh chóng chạy tới giải thích: “Không có khả năng bị tiết lộ đề, đề thi được rút thăm ngay tại chỗ!”

Triệu Trăn mở xem tên thí sinh: “Lý Hồng?”

Lúc này Triển Chiêu cũng bị kinh động: “Có chuyện gì thế? Bài thơ của Lý Hồng có vấn đề gì?”

Triệu Trăn từ trên ghế nhảy xuống, nhặt bài thơ của Phương Tĩnh An bị Lý Hồng vo viên rơi dưới đất.

Triệu Trăn liếc nhìn qua: “Quả nhiên là thơ hay.” Ngay cả người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra hay dở, Lý Hồng thua không oan.

Phương Tĩnh An đỏ mặt ngây ngô cười, chắp tay với Triệu Trăn, muốn xin lại bài thơ của mình.

Triệu Trăn lại lắc đầu: “Đừng chạm, nếu chạm vào, người chết chính là ngươi.”

Hết chương 104


/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status