Triệu Trăn một mình gặp Mạnh Kha, hy vọng hắn hồi Tương Dương truyền chỉ.
Mạnh Kha lại không ngốc, loại chuyện phí sức, lợi ít hại nhiều như thế trốn còn không kịp, sao có thể ôm vào trong bụng?
Mạnh Kha cũng không xem trọng âm mưu Tương Dương vương phản nghịch, thầm nghĩ muốn mượn gió đông bay lên, không ngờ lại buộc mình bước lên thuyền tặc. Nhưng hiện tại, tình thế đã không còn cho hắn có quyền câu tam đáp tứ, mắt thấy sự việc sắp bại lộ, nếu không nhân cơ hội này cùng Tương Dương vương phân rõ giới hạn thì ngay cả hắn cũng bị kéo vào.
Mạnh Kha kiên trì đáp ứng Triệu Trăn, trước khi đi còn muốn vãn hồi một chút: “Nếu như Tương Dương vương không nhận lệnh thì thế nào?”
Triệu Trăn giả đò mất hứng, mặt bánh bao căng thẳng tức giận nói: “Trẫm là thiên tử, Tương Dương vương không dám không nhận lệnh, ngươi không cần ở giữa buông lời giật gân gây khó dễ!” ngụ ý, Tương Dương vương khẳng định nguyện ý trở về, ngươi không cần buông lời gièm pha, vạn nhất Tương Dương vương không trở về thì chính là do ngươi ở giữa gây khó dễ!
Mạnh Kha hận tới mức nghiến răng, tâm nói: Ngươi tiểu thí hài cái gì cũng không hiểu, thế nào lại khó chơi như vậy?
Mạnh Kha cuối cùng giãy dụa: “Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc, chỉ có độc sát Tương Dương vương mới có thể vĩnh tuyệt hậu họa.”
Triệu Trăn phất tay đánh gãy lời Mạnh Kha nói: “Không cần nhiều lời, Tương Dương vương là thúc thúc của trẫm, hắn bất nhân trẫm không thể bất nghĩa.”
Mạnh Kha trong lòng thầm mắng một tiếng xui, thật sự không tìm được cái cớ nào khác, đành phải mang theo thánh chỉ suốt đêm rời kinh hồi Tương Dương.
***************
Tiễn bước Mạnh Kha, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Trăn hồi cung. Vì từng gặp giáo huấn nửa đường gặp xà lần trước, Triển Chiêu đưa Triệu Trăn vào tận tẩm cung mới rời đi, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ đứng ở cửa cung đợi. Sau khi Triển Chiêu rời đi, Triệu Trăn khẩn cấp đi tìm Phúc Tuyền, muốn biết bí mật giữa trưa còn chưa nghe được.
Đến tột cùng Bạch Cốc cùng Hoàng thất có quan hệ gì?
Triệu Trăn tắm xong liền nhảy lên long sàng, hai chân khoanh tròn, trong lòng ôm gối mềm, lộ ra cái đầu ngốc mao, trên người bọc áo ngủ bằng gấm mềm mại, trên tay cầm bát cháo đường ấm áp cùng điểm tâm tinh xảo, hai mắt võ trang hạng nặng sáng ngời ngời chờ Phúc Tuyền kể chuyện xưa!
Thừa Ảnh khóe miệng co giật, lấy khăn lau tóc cho Triệu Trăn.
Phúc Tuyền cũng có chút hết nói nổi: “Hoàng thượng muốn hỏi cái gì?”
Triệu Trăn trợn trắng mắt: “Đừng giả bộ, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Bạch Cốc, lại càng không vô duyên vô cớ đề phòng Triển Chiêu.”
Phúc Tuyền do dự một chút: “Chuyện này phải ngược dòng tới thời Thái Tông.”
Triệu Trăn gặm điểm tâm nghĩ nghĩ: Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, cũng chính là ông nội bé. Thời Tống Thái Tông quan hệ biên cương căng thẳng, Liêu quốc Khiết Đan phía bắc, Hạ Châu Đảng Hạng phía tây bắc đều không an phận, Tống Thái Tông từng hai lần dấy binh Bắc phạt đáng tiếc đều thất bại mà chấm dứt.
Triệu Trăn đối với Triệu Quang Nghĩa ấn tượng không tốt, bởi vì Triệu Quang Nghĩa đã cưỡng bức Tiểu Châu Hậu – vợ của Nam Đường hậu chủ Lý Dục.
Phúc Tuyền nói tiếp: “Trước kia Thái Tông thập phần hiếu chiến, từng nhiều lần ngự giá thân chinh, một lần bị lạc trong sa mạc mất phương hướng, phát hiện một tiểu quốc vô danh được xây dựng trên ốc đảo. Vô danh tiểu quốc lấy đầu lâu bạch sắc làm đồ đằng, yên tĩnh hòa bình tựa như thế ngoại đào viên, nam tử tuấn mỹ, nữ tử tuyệt sắc, lão nhân kiện khang, hài đồng hoạt bát. Bởi vì sa mạc nắng nóng gay gắt, quốc dân đều ở trong huyệt động, huyệt động xếp đầy kim ngân châu báu thành núi.”
Cha của Bạch Ngọc Đường cũng ở trong huyệt động, cũng tuấn mỹ, trong động cũng chất thành núi vàng núi bạc, nghe qua rất giống nha.
Triệu Trăn ùng ục húp cháo đường: “Sau đó thì sao? Thái Tông đã làm chuyện gì thiếu đạo đức?”
Phúc Tuyền co giật khóe miệng, hàm súc nói: “Thái Tông anh minh cơ trí nhìn xa trông rộng, nhận được sự ủng hộ của tiểu quốc vô danh.”
Triệu Trăn ánh mắt khinh thường: “Không phải Thái Tông sẽ dọn sạch núi vàng núi bạc, giết sạch tuấn nam mỹ nữ, đốt sạch cả cái ốc đảo đó chứ?”
Phúc Tuyền hàm súc gật đầu.
Triệu Trăn một tay đỡ trán: lão già khốn khiếp! Trần trụi chính sách tam quang*! (Chính sách tam quang: đốt hết, giết hết, cướp hết.)
Triệu Trăn trong lòng càng thêm chán ghét: “Cho nên, những chuyện đó có liên quan gì tới Bạch Cốc?”
Phúc Tuyền hít sâu thờ dài: “Thần sở dĩ biết chuyện vô danh tiểu quốc là vì mười mấy năm trước, một hắc y nhân lẻn vào trong cung ám sát tiên hoàng, ám vệ thị vệ đều địch không lại, thời khắc nguy cấp một vị bạch y thiếu niên đã ra tay cứu giúp, vị thiếu niên kia cứu tiên hoàng, cũng cứu hắc y thích khách đi. Thiếu niên tự xưng Bạch Cốc, là hậu nhân của vô danh tiểu quốc, lúc ấy chúng ta đều tưởng nhầm là ‘Bạch Cốt’. Năm đó thần cũng có mặt, dung mạo vị bạch y thiếu niên kia thập phần tương tự với Bạch thiếu hiệp chỉ là tuổi tác chênh lệch, ta vẫn cho rằng đó là trùng hợp, không ngờ…”
Triệu Trăn còn chưa tin: “Ngươi xác định nhớ không lầm?”
Phúc Tuyền dở khóc dở cười: “Hoàng thượng, Bạch thiếu hiệp dung mạo tuấn mỹ chỉ cần gặp qua một lần sẽ không thể quên.”
Triệu Trăn gãi cằm: “Ai nha nha, này quá phiền toái.”
Triệu Trăn đang định nhón điểm tâm ăn, đột nhiên phát hiện cái đĩa bên tay không thấy, Thừa Ảnh đang lau tóc cứng đờ bất động, Phúc Tuyền đứng bên giường nhìn thẳng tiền phương ánh mắt hoảng sợ, Triệu Trăn trì độn ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cầm cái đĩa nghiêng mình dựa vào cột trụ, mỉm cười với bé…
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Triệu Trăn yên lặng nhặt cằm lên. Bạch Ngọc Đường sẽ không ngoài cười trong không cười như thế, Bạch Ngọc Đường sẽ không mặc loại quần áo như trên Tao bao*, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không đoạt điểm tâm của bé, Bạch Ngọc Đường lại càng không chuồn êm tiến vào tẩm cung của bé, cho nên người trước mắt chính là — “Bá phụ hảo
” Triệu Trăn miệng chu lên ngọt ngấy chào. (Taobao: trang web mua bán online nổi tiếng của TQ)
Bạch Cốc nhướn mày: “Ngươi gọi Triển lão đại là sư công, gọi tức phụ Triển lão đại là tổ mẫu, dựa vào cái gì đến phiên ta lại gọi thấp hơn một bậc?”
Triệu Trăn miệng càng ngọt nị: “Bởi vì bá phụ vừa trẻ vừa kiện khí, khốc suất cuồng bá duệ!”
Bạch Cốc tựa tiếu phi tiếu nhìn Triệu Trăn, vươn tay cầm điểm tâm ăn.
Triệu Trăn nhìn nhìn Thừa Ảnh cùng Phúc Tuyền, phát hiện hai người bọn họ đều không bị thương, chỉ là bị điểm huyệt tạm thời không thể động đậy. Triệu Trăn bọc chăn ôm gối đầu dịch dịch mông, nhường hơn phân nửa giường ngủ cho Bạch Cốc, thò tay vỗ vỗ mặt đệm hề hề nói: “Không được ăn mảnh, ngồi xuống cùng nhau ăn ~”
Bạch Cốc trầm mặc một lúc lâu, so với sinh mạng bị uy hiếp, ăn điểm tâm còn quan trọng hơn sao?
Bạch Cốc đặt điểm tâm lên giường, còn mình dựa vào mép giường ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: “Mập mạp kia nói không đúng.”
Bị điểm danh mập mạp Phúc Tuyền khóe miệng co giật.
Bạch Cốc không quan trọng nói: “Năm đó không phải Triệu Quang Nghĩa diệt vô danh tiểu quốc mà là vô danh tiểu quốc đánh bại Triệu Quang Nghĩa. Triệu Quang Nghĩa được thân binh hộ vệ chật vật chạy trốn, quốc chủ biết Triệu Quang Nghĩa lòng dạ hẹp hòi nhất định sẽ không để yên, liền mang theo con dân ly khai sa mạc tiến vào Trung Nguyên, tiếp tục ẩn cư sinh hoạt trong rừng sâu núi thẳm. Nhưng trường kỳ không tiếp xúc với ngoại nhân cộng thêm hôn nhân cận huyết thống, hài tử sinh ra không còn được như đời trước.”
Triệu Trăn sửng sốt: “Vậy Bạch Cốt sơn chúng quỷ là…” khó trách nghe nói bọn họ không quá bình thường.
Bạch Cốc thẳng thắn: “Trừ mấy người ta nhặt về, năm đó hậu duệ của vô danh tiểu quốc, đầu óc đều không được bình thường.”
Triệu Trăn nhìn nhìn Bạch Cốc: “Còn ngài?”
Bạch Cốc vươn tay niết niết quai hàm đầy thịt của Triệu Trăn: “Nương ta là ngoại tộc, ta chỉ có một nửa huyết thống.”
Triệu Trăn nhu nhu quai hàm: “Ngài vội vã đuổi tới tìm ta là có gì phân phó?”
Bạch Cốc ăn điểm tâm động tác ngừng lại: “Ngươi nơi nào thấy ta vội vã?”
Triệu Trăn cười rộ lên lộ ra hai cái răng hổ con con, chỉ vào mũi giày dính chút bùn của Bạch Cốc: “Ta mỗi ngày đều xem tấu chương, phụ cận chỉ có huyện Phác Thủy mới có mưa to, huyện Phác Thủy cách nơi này một ngày đường, dùng khinh công khả năng sẽ đi nhanh hơn. Ngài là người tiêu sái trọng thể diện như vậy, nếu đã tìm khách sạn ngủ trọ qua, không có khả năng không thay một đôi giày mới, cho nên, nhất định là ngài suốt đêm chạy tới đây!”
Triệu Trăn nhìn điểm tâm Bạch Cốc đang cầm trên tay: “Vì gấp rút lên đường, thà rằng đói bụng không ăn cơm, như vậy còn không tính là vội vã?”
Bạch Cốc mỉm cười: “Ngươi thông minh như vậy, hẳn đã đoán được ta tới là vì cái gì.”
Triệu Trăn nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện chấm dứt ở đây, không có người biết, lại càng không để Bạch đại ca biết.” Chuyện này nếu nháo lớn, đối với Bạch Ngọc Đường không có điểm nào tốt, Triệu Trăn bình thường luôn bao che khuyết điểm, ngoài miệng nói ghét bỏ Bạch Ngọc Đường nhưng thời khắc mấu chốt đều luôn đứng ra bao che. Huống chi Bạch Cốc một mảnh từ phụ chi tâm, Triệu Trăn nguyện ý thành toàn cho ông ấy.
Bạch Cốc tựa hồ vừa lòng, phất tay giải huyệt đạo cho Thừa Ảnh và Phúc Tuyền: “Ta phải trở về, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Triệu Trăn ném áo ngủ bằng gấm, vươn tay giữ chặt tay áo Bạch Cốc: “Bụng rỗng như vậy sao có thể gấp rút lên đường, Phúc Tuyền mau đi chuẩn bị ngự thiện.”
Bạch Cốc cũng không cự tuyệt, chỉ là tươi cười lộ ra chút tịch mịch: “Sớm muộn gì cũng phải đi.”
Triệu Trăn cầm tay áo Bạch Cốc không buông: “Bạch đại ca định làm tiệc đón gió ở Lâm Giang lâu, tốt xấu gì ngài ăn xong rồi hãy đi, ta còn muốn tới đó cọ cơm a!” Tuy rằng tiệc đón gió là do Triển Chiêu tổ chức nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy hai mà một, Triệu Trăn lừa gạt Bạch Cốc không chút áy náy!
Quả nhiên khi nghe tới tên Bạch Ngọc Đường, tâm tình Bạch Cốc tốt hơn một chút.
Triệu Trăn giỏi nhất nhìn mặt đoán ý, lải nhải cằn nhằn nói rất nhiều chuyện của Bạch Ngọc Đường, Bạch Cốc tuy nói không nhiều nhưng nghe thật sự nghiêm túc.
Bạch Cốc im lặng ăn cơm, theo bản năng giả bộ không thèm để ý lại khống chế không được mà muốn nghe nhiều hơn một chút, lại ngồi nghe thêm chút nữa…
Triệu Trăn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thực xót xa.
Vô danh tiểu quốc xuống dốc, khẳng định không chỉ mỗi chuyện hôn nhân cận huyết, nhưng Bạch Cốc không nói, Triệu Trăn cũng không chọc vào vết sẹo khiến người khó quên. Lúc này Bạch Cốc cùng Triệu Trăn không dự đoán được, chuyện hai người ước định sẽ không tiết lộ bí mật cư nhiên lại đưa tới một hồi sóng to gió lớn…
****************
Ngày hôm sau, Bạch Cốc quả nhiên làm như không có chuyện gì mà xuất hiện.
Dưới sự hộ tống của phần đông cao thủ, Triệu Trăn chìm ngập trong cảm giác an toàn đi tới Lâm Giang lâu cọ cơm!
Hôm nay người nhiều, mọi người ngồi kín ba bàn lớn, Triển Chiêu ngồi bên trái Triển Thanh Phong, Bạch Ngọc Đường vốn định ngồi bên trái Triển Chiêu, lại bị Triệu Trăn tận dụng triệt để chen vào giữa cả hai, Triệu Trăn bày ra bản mặt bánh bao vô tội, đôi mắt thủy nhuận to tròn sáng lấp lánh nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu chú ý tới bên này có động tĩnh, mắt mèo mờ mịt cũng sáng lấp lánh nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, sao ngươi không ngồi?”
Bạch Ngọc Đường thực buồn bực, ngồi bên tay trái Triệu Trăn, buồn bực cầm bát cơm trắng yên lặng ăn.
Triệu Trăn trận đầu đắc thắng, vụng trộm giơ hai ngón tay ở dưới gầm bàn [Au: ý là chữ V]
Bạch Cốc tâm tình rất tốt ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường, hắn không có việc gì liền thích đi trêu chọc Bạch Ngọc Đường. Vừa ăn cơm vừa quấy rối, đem ớt xanh Bạch Ngọc Đường không thích ăn ném vào bát hắn, Bạch Ngọc Đường không cam tâm yếu thế, gắp ớt xanh trả lại vào bát Bạch Cốc, tốc độ gắp trả của hai cha con nhanh chưa từng thấy, coi ớt xanh như ám khí bay tới bay lui.
Hôm nay có mặt Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang, tay nghề của Lý Giai hào so ra kém Triển phu nhân, Triển Thanh Mang cầm bát cơm trắng ăn kiêng, Triển Thanh Phong mặt lạnh gắp đồ ăn cho hắn. Triển Thanh Mang rất muốn ăn kiêng, nhưng Triển Thanh Phong gắp đồ cho, hắn không dám không ăn, ăn miếng đầu tiên đã muốn lè lưỡi, ăn thêm miếng nữa mi tâm kẹp chết một con ruồi, ăn miếng thứ ba phồng miệng nhai a nhai…
Triển Thanh Mang tựa như tiểu hài tử tinh nghịch, cố ý dùng biểu tình hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Triển Thanh Phong vẫn như trước mặt không biểu tình, theo phép cũ ăn cơm, một miếng đồ ăn một miếng cơm trắng, ngay cả số lần nhai nuốt cũng không thay đổi.
Bàng Thống và Triển Thanh Phong không khác nhau là mấy, đều là diện vô biểu tình ăn cơm, bất đồng là Bàng Thống ăn đặc biệt nhiều!
Bàn tay to cầm bát cơm nhỏ, hắn và hai miếng liền xử lý xong! Bàng Thống ăn cơm tựa hồ không cần nhai, ngửa cổ trực tiếp dốc đồ vào trong họng. Tiểu hỏa kế phụ trách bới cơm chạy ra chạy vào mệt bở hơi tai, sau này Công Tôn liền gọi người bưng cả thùng cơm tới đặt ngay bên cạnh Bàng Thống mặc hắn tự xới cơm.
Công Tôn nhìn cái thùng cơm chỉ còn hơn phân nửa, lại nhìn nhìn cái bụng phẳng lỳ của Bàng Thống, biểu tình thập phần khó hiểu!
So với chuyện Phi Tinh tướng quân là một cái thùng cơm thì càng khó tin hơn là ăn nhiều như vậy thì số cơm đó đã đi đâu?
Hết chương 56
Mạnh Kha lại không ngốc, loại chuyện phí sức, lợi ít hại nhiều như thế trốn còn không kịp, sao có thể ôm vào trong bụng?
Mạnh Kha cũng không xem trọng âm mưu Tương Dương vương phản nghịch, thầm nghĩ muốn mượn gió đông bay lên, không ngờ lại buộc mình bước lên thuyền tặc. Nhưng hiện tại, tình thế đã không còn cho hắn có quyền câu tam đáp tứ, mắt thấy sự việc sắp bại lộ, nếu không nhân cơ hội này cùng Tương Dương vương phân rõ giới hạn thì ngay cả hắn cũng bị kéo vào.
Mạnh Kha kiên trì đáp ứng Triệu Trăn, trước khi đi còn muốn vãn hồi một chút: “Nếu như Tương Dương vương không nhận lệnh thì thế nào?”
Triệu Trăn giả đò mất hứng, mặt bánh bao căng thẳng tức giận nói: “Trẫm là thiên tử, Tương Dương vương không dám không nhận lệnh, ngươi không cần ở giữa buông lời giật gân gây khó dễ!” ngụ ý, Tương Dương vương khẳng định nguyện ý trở về, ngươi không cần buông lời gièm pha, vạn nhất Tương Dương vương không trở về thì chính là do ngươi ở giữa gây khó dễ!
Mạnh Kha hận tới mức nghiến răng, tâm nói: Ngươi tiểu thí hài cái gì cũng không hiểu, thế nào lại khó chơi như vậy?
Mạnh Kha cuối cùng giãy dụa: “Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc, chỉ có độc sát Tương Dương vương mới có thể vĩnh tuyệt hậu họa.”
Triệu Trăn phất tay đánh gãy lời Mạnh Kha nói: “Không cần nhiều lời, Tương Dương vương là thúc thúc của trẫm, hắn bất nhân trẫm không thể bất nghĩa.”
Mạnh Kha trong lòng thầm mắng một tiếng xui, thật sự không tìm được cái cớ nào khác, đành phải mang theo thánh chỉ suốt đêm rời kinh hồi Tương Dương.
***************
Tiễn bước Mạnh Kha, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Trăn hồi cung. Vì từng gặp giáo huấn nửa đường gặp xà lần trước, Triển Chiêu đưa Triệu Trăn vào tận tẩm cung mới rời đi, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ đứng ở cửa cung đợi. Sau khi Triển Chiêu rời đi, Triệu Trăn khẩn cấp đi tìm Phúc Tuyền, muốn biết bí mật giữa trưa còn chưa nghe được.
Đến tột cùng Bạch Cốc cùng Hoàng thất có quan hệ gì?
Triệu Trăn tắm xong liền nhảy lên long sàng, hai chân khoanh tròn, trong lòng ôm gối mềm, lộ ra cái đầu ngốc mao, trên người bọc áo ngủ bằng gấm mềm mại, trên tay cầm bát cháo đường ấm áp cùng điểm tâm tinh xảo, hai mắt võ trang hạng nặng sáng ngời ngời chờ Phúc Tuyền kể chuyện xưa!
Thừa Ảnh khóe miệng co giật, lấy khăn lau tóc cho Triệu Trăn.
Phúc Tuyền cũng có chút hết nói nổi: “Hoàng thượng muốn hỏi cái gì?”
Triệu Trăn trợn trắng mắt: “Đừng giả bộ, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Bạch Cốc, lại càng không vô duyên vô cớ đề phòng Triển Chiêu.”
Phúc Tuyền do dự một chút: “Chuyện này phải ngược dòng tới thời Thái Tông.”
Triệu Trăn gặm điểm tâm nghĩ nghĩ: Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, cũng chính là ông nội bé. Thời Tống Thái Tông quan hệ biên cương căng thẳng, Liêu quốc Khiết Đan phía bắc, Hạ Châu Đảng Hạng phía tây bắc đều không an phận, Tống Thái Tông từng hai lần dấy binh Bắc phạt đáng tiếc đều thất bại mà chấm dứt.
Triệu Trăn đối với Triệu Quang Nghĩa ấn tượng không tốt, bởi vì Triệu Quang Nghĩa đã cưỡng bức Tiểu Châu Hậu – vợ của Nam Đường hậu chủ Lý Dục.
Phúc Tuyền nói tiếp: “Trước kia Thái Tông thập phần hiếu chiến, từng nhiều lần ngự giá thân chinh, một lần bị lạc trong sa mạc mất phương hướng, phát hiện một tiểu quốc vô danh được xây dựng trên ốc đảo. Vô danh tiểu quốc lấy đầu lâu bạch sắc làm đồ đằng, yên tĩnh hòa bình tựa như thế ngoại đào viên, nam tử tuấn mỹ, nữ tử tuyệt sắc, lão nhân kiện khang, hài đồng hoạt bát. Bởi vì sa mạc nắng nóng gay gắt, quốc dân đều ở trong huyệt động, huyệt động xếp đầy kim ngân châu báu thành núi.”
Cha của Bạch Ngọc Đường cũng ở trong huyệt động, cũng tuấn mỹ, trong động cũng chất thành núi vàng núi bạc, nghe qua rất giống nha.
Triệu Trăn ùng ục húp cháo đường: “Sau đó thì sao? Thái Tông đã làm chuyện gì thiếu đạo đức?”
Phúc Tuyền co giật khóe miệng, hàm súc nói: “Thái Tông anh minh cơ trí nhìn xa trông rộng, nhận được sự ủng hộ của tiểu quốc vô danh.”
Triệu Trăn ánh mắt khinh thường: “Không phải Thái Tông sẽ dọn sạch núi vàng núi bạc, giết sạch tuấn nam mỹ nữ, đốt sạch cả cái ốc đảo đó chứ?”
Phúc Tuyền hàm súc gật đầu.
Triệu Trăn một tay đỡ trán: lão già khốn khiếp! Trần trụi chính sách tam quang*! (Chính sách tam quang: đốt hết, giết hết, cướp hết.)
Triệu Trăn trong lòng càng thêm chán ghét: “Cho nên, những chuyện đó có liên quan gì tới Bạch Cốc?”
Phúc Tuyền hít sâu thờ dài: “Thần sở dĩ biết chuyện vô danh tiểu quốc là vì mười mấy năm trước, một hắc y nhân lẻn vào trong cung ám sát tiên hoàng, ám vệ thị vệ đều địch không lại, thời khắc nguy cấp một vị bạch y thiếu niên đã ra tay cứu giúp, vị thiếu niên kia cứu tiên hoàng, cũng cứu hắc y thích khách đi. Thiếu niên tự xưng Bạch Cốc, là hậu nhân của vô danh tiểu quốc, lúc ấy chúng ta đều tưởng nhầm là ‘Bạch Cốt’. Năm đó thần cũng có mặt, dung mạo vị bạch y thiếu niên kia thập phần tương tự với Bạch thiếu hiệp chỉ là tuổi tác chênh lệch, ta vẫn cho rằng đó là trùng hợp, không ngờ…”
Triệu Trăn còn chưa tin: “Ngươi xác định nhớ không lầm?”
Phúc Tuyền dở khóc dở cười: “Hoàng thượng, Bạch thiếu hiệp dung mạo tuấn mỹ chỉ cần gặp qua một lần sẽ không thể quên.”
Triệu Trăn gãi cằm: “Ai nha nha, này quá phiền toái.”
Triệu Trăn đang định nhón điểm tâm ăn, đột nhiên phát hiện cái đĩa bên tay không thấy, Thừa Ảnh đang lau tóc cứng đờ bất động, Phúc Tuyền đứng bên giường nhìn thẳng tiền phương ánh mắt hoảng sợ, Triệu Trăn trì độn ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cầm cái đĩa nghiêng mình dựa vào cột trụ, mỉm cười với bé…
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Triệu Trăn yên lặng nhặt cằm lên. Bạch Ngọc Đường sẽ không ngoài cười trong không cười như thế, Bạch Ngọc Đường sẽ không mặc loại quần áo như trên Tao bao*, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không đoạt điểm tâm của bé, Bạch Ngọc Đường lại càng không chuồn êm tiến vào tẩm cung của bé, cho nên người trước mắt chính là — “Bá phụ hảo
” Triệu Trăn miệng chu lên ngọt ngấy chào. (Taobao: trang web mua bán online nổi tiếng của TQ)
Bạch Cốc nhướn mày: “Ngươi gọi Triển lão đại là sư công, gọi tức phụ Triển lão đại là tổ mẫu, dựa vào cái gì đến phiên ta lại gọi thấp hơn một bậc?”
Triệu Trăn miệng càng ngọt nị: “Bởi vì bá phụ vừa trẻ vừa kiện khí, khốc suất cuồng bá duệ!”
Bạch Cốc tựa tiếu phi tiếu nhìn Triệu Trăn, vươn tay cầm điểm tâm ăn.
Triệu Trăn nhìn nhìn Thừa Ảnh cùng Phúc Tuyền, phát hiện hai người bọn họ đều không bị thương, chỉ là bị điểm huyệt tạm thời không thể động đậy. Triệu Trăn bọc chăn ôm gối đầu dịch dịch mông, nhường hơn phân nửa giường ngủ cho Bạch Cốc, thò tay vỗ vỗ mặt đệm hề hề nói: “Không được ăn mảnh, ngồi xuống cùng nhau ăn ~”
Bạch Cốc trầm mặc một lúc lâu, so với sinh mạng bị uy hiếp, ăn điểm tâm còn quan trọng hơn sao?
Bạch Cốc đặt điểm tâm lên giường, còn mình dựa vào mép giường ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: “Mập mạp kia nói không đúng.”
Bị điểm danh mập mạp Phúc Tuyền khóe miệng co giật.
Bạch Cốc không quan trọng nói: “Năm đó không phải Triệu Quang Nghĩa diệt vô danh tiểu quốc mà là vô danh tiểu quốc đánh bại Triệu Quang Nghĩa. Triệu Quang Nghĩa được thân binh hộ vệ chật vật chạy trốn, quốc chủ biết Triệu Quang Nghĩa lòng dạ hẹp hòi nhất định sẽ không để yên, liền mang theo con dân ly khai sa mạc tiến vào Trung Nguyên, tiếp tục ẩn cư sinh hoạt trong rừng sâu núi thẳm. Nhưng trường kỳ không tiếp xúc với ngoại nhân cộng thêm hôn nhân cận huyết thống, hài tử sinh ra không còn được như đời trước.”
Triệu Trăn sửng sốt: “Vậy Bạch Cốt sơn chúng quỷ là…” khó trách nghe nói bọn họ không quá bình thường.
Bạch Cốc thẳng thắn: “Trừ mấy người ta nhặt về, năm đó hậu duệ của vô danh tiểu quốc, đầu óc đều không được bình thường.”
Triệu Trăn nhìn nhìn Bạch Cốc: “Còn ngài?”
Bạch Cốc vươn tay niết niết quai hàm đầy thịt của Triệu Trăn: “Nương ta là ngoại tộc, ta chỉ có một nửa huyết thống.”
Triệu Trăn nhu nhu quai hàm: “Ngài vội vã đuổi tới tìm ta là có gì phân phó?”
Bạch Cốc ăn điểm tâm động tác ngừng lại: “Ngươi nơi nào thấy ta vội vã?”
Triệu Trăn cười rộ lên lộ ra hai cái răng hổ con con, chỉ vào mũi giày dính chút bùn của Bạch Cốc: “Ta mỗi ngày đều xem tấu chương, phụ cận chỉ có huyện Phác Thủy mới có mưa to, huyện Phác Thủy cách nơi này một ngày đường, dùng khinh công khả năng sẽ đi nhanh hơn. Ngài là người tiêu sái trọng thể diện như vậy, nếu đã tìm khách sạn ngủ trọ qua, không có khả năng không thay một đôi giày mới, cho nên, nhất định là ngài suốt đêm chạy tới đây!”
Triệu Trăn nhìn điểm tâm Bạch Cốc đang cầm trên tay: “Vì gấp rút lên đường, thà rằng đói bụng không ăn cơm, như vậy còn không tính là vội vã?”
Bạch Cốc mỉm cười: “Ngươi thông minh như vậy, hẳn đã đoán được ta tới là vì cái gì.”
Triệu Trăn nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện chấm dứt ở đây, không có người biết, lại càng không để Bạch đại ca biết.” Chuyện này nếu nháo lớn, đối với Bạch Ngọc Đường không có điểm nào tốt, Triệu Trăn bình thường luôn bao che khuyết điểm, ngoài miệng nói ghét bỏ Bạch Ngọc Đường nhưng thời khắc mấu chốt đều luôn đứng ra bao che. Huống chi Bạch Cốc một mảnh từ phụ chi tâm, Triệu Trăn nguyện ý thành toàn cho ông ấy.
Bạch Cốc tựa hồ vừa lòng, phất tay giải huyệt đạo cho Thừa Ảnh và Phúc Tuyền: “Ta phải trở về, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Triệu Trăn ném áo ngủ bằng gấm, vươn tay giữ chặt tay áo Bạch Cốc: “Bụng rỗng như vậy sao có thể gấp rút lên đường, Phúc Tuyền mau đi chuẩn bị ngự thiện.”
Bạch Cốc cũng không cự tuyệt, chỉ là tươi cười lộ ra chút tịch mịch: “Sớm muộn gì cũng phải đi.”
Triệu Trăn cầm tay áo Bạch Cốc không buông: “Bạch đại ca định làm tiệc đón gió ở Lâm Giang lâu, tốt xấu gì ngài ăn xong rồi hãy đi, ta còn muốn tới đó cọ cơm a!” Tuy rằng tiệc đón gió là do Triển Chiêu tổ chức nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy hai mà một, Triệu Trăn lừa gạt Bạch Cốc không chút áy náy!
Quả nhiên khi nghe tới tên Bạch Ngọc Đường, tâm tình Bạch Cốc tốt hơn một chút.
Triệu Trăn giỏi nhất nhìn mặt đoán ý, lải nhải cằn nhằn nói rất nhiều chuyện của Bạch Ngọc Đường, Bạch Cốc tuy nói không nhiều nhưng nghe thật sự nghiêm túc.
Bạch Cốc im lặng ăn cơm, theo bản năng giả bộ không thèm để ý lại khống chế không được mà muốn nghe nhiều hơn một chút, lại ngồi nghe thêm chút nữa…
Triệu Trăn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thực xót xa.
Vô danh tiểu quốc xuống dốc, khẳng định không chỉ mỗi chuyện hôn nhân cận huyết, nhưng Bạch Cốc không nói, Triệu Trăn cũng không chọc vào vết sẹo khiến người khó quên. Lúc này Bạch Cốc cùng Triệu Trăn không dự đoán được, chuyện hai người ước định sẽ không tiết lộ bí mật cư nhiên lại đưa tới một hồi sóng to gió lớn…
****************
Ngày hôm sau, Bạch Cốc quả nhiên làm như không có chuyện gì mà xuất hiện.
Dưới sự hộ tống của phần đông cao thủ, Triệu Trăn chìm ngập trong cảm giác an toàn đi tới Lâm Giang lâu cọ cơm!
Hôm nay người nhiều, mọi người ngồi kín ba bàn lớn, Triển Chiêu ngồi bên trái Triển Thanh Phong, Bạch Ngọc Đường vốn định ngồi bên trái Triển Chiêu, lại bị Triệu Trăn tận dụng triệt để chen vào giữa cả hai, Triệu Trăn bày ra bản mặt bánh bao vô tội, đôi mắt thủy nhuận to tròn sáng lấp lánh nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu chú ý tới bên này có động tĩnh, mắt mèo mờ mịt cũng sáng lấp lánh nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, sao ngươi không ngồi?”
Bạch Ngọc Đường thực buồn bực, ngồi bên tay trái Triệu Trăn, buồn bực cầm bát cơm trắng yên lặng ăn.
Triệu Trăn trận đầu đắc thắng, vụng trộm giơ hai ngón tay ở dưới gầm bàn [Au: ý là chữ V]
Bạch Cốc tâm tình rất tốt ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường, hắn không có việc gì liền thích đi trêu chọc Bạch Ngọc Đường. Vừa ăn cơm vừa quấy rối, đem ớt xanh Bạch Ngọc Đường không thích ăn ném vào bát hắn, Bạch Ngọc Đường không cam tâm yếu thế, gắp ớt xanh trả lại vào bát Bạch Cốc, tốc độ gắp trả của hai cha con nhanh chưa từng thấy, coi ớt xanh như ám khí bay tới bay lui.
Hôm nay có mặt Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang, tay nghề của Lý Giai hào so ra kém Triển phu nhân, Triển Thanh Mang cầm bát cơm trắng ăn kiêng, Triển Thanh Phong mặt lạnh gắp đồ ăn cho hắn. Triển Thanh Mang rất muốn ăn kiêng, nhưng Triển Thanh Phong gắp đồ cho, hắn không dám không ăn, ăn miếng đầu tiên đã muốn lè lưỡi, ăn thêm miếng nữa mi tâm kẹp chết một con ruồi, ăn miếng thứ ba phồng miệng nhai a nhai…
Triển Thanh Mang tựa như tiểu hài tử tinh nghịch, cố ý dùng biểu tình hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Triển Thanh Phong vẫn như trước mặt không biểu tình, theo phép cũ ăn cơm, một miếng đồ ăn một miếng cơm trắng, ngay cả số lần nhai nuốt cũng không thay đổi.
Bàng Thống và Triển Thanh Phong không khác nhau là mấy, đều là diện vô biểu tình ăn cơm, bất đồng là Bàng Thống ăn đặc biệt nhiều!
Bàn tay to cầm bát cơm nhỏ, hắn và hai miếng liền xử lý xong! Bàng Thống ăn cơm tựa hồ không cần nhai, ngửa cổ trực tiếp dốc đồ vào trong họng. Tiểu hỏa kế phụ trách bới cơm chạy ra chạy vào mệt bở hơi tai, sau này Công Tôn liền gọi người bưng cả thùng cơm tới đặt ngay bên cạnh Bàng Thống mặc hắn tự xới cơm.
Công Tôn nhìn cái thùng cơm chỉ còn hơn phân nửa, lại nhìn nhìn cái bụng phẳng lỳ của Bàng Thống, biểu tình thập phần khó hiểu!
So với chuyện Phi Tinh tướng quân là một cái thùng cơm thì càng khó tin hơn là ăn nhiều như vậy thì số cơm đó đã đi đâu?
Hết chương 56
/134
|