Yêu tăng đột ngột xuất hiện quanh Thập Lý đình, mục đích rõ ràng là muốn thiêu cháy Triệu Tước, Thừa Ảnh che chở Triệu Trăn không dám vọng động.
Lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện!
Bạch Ngọc Đường một người một đao ngăn lại đa số yêu tăng, Triển Chiêu kích động xông vào lương đình thì phát hiện Tương Dương vương đã bị đại hỏa nuốt lấy, Triển Chiêu muốn tìm lại hộp gỗ Triệu Trăn đánh rơi. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sợ đánh rắn động cỏ, không dám tới quá gần, cũng không nghe rõ Triệu Tước và Triệu Trăn nói cái gì, nhưng bọn họ thấy trước khi lâm chung Triệu Tước đã phó thác một chiếc hộp cho Triệu Trăn, khẳng định rất quan trọng!
Triệu Trăn bị Thừa Ảnh ngăn cản, gấp đến độ giậm chân: “Mau trở lại! Hai người mau trở về!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu muốn nhảy vào biển lửa cũng sốt ruột, quản nó là cái hộp gỗ gì cũng không trọng yếu bằng Triển Chiêu! Khi hai người vừa rời khỏi Thập Lý đình thì lớp mái ngói phía trên bỗng sụp xuống, Triển Chiêu muốn đẩy Bạch Ngọc Đường ra, Bạch Ngọc Đường cũng muốn đẩy Triển Chiêu ra, bình thường hành động ăn ý tuyệt hảo lúc này hai người cư nhiên lại cản trở nhau!
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường tương đối xui xẻo, bị cột trụ như cây đuốc phía sau đổ xuống đập trúng lưng, Triển Chiêu kéo theo hắn chạy tới một nơi an toàn, lăn vài vòng trên mặt đất dập lửa. Triển Chiêu bưng lấy cái mặt bẩn hề hề của Bạch Ngọc Đường, khẩn trương nói: “Ngọc Đường, ngươi không sao chứ?!”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt: Ngọc Đường gì đó, so với Tiểu Bạch dễ nghe hơn nhiều!
Bạch Ngọc Đường suy yếu nằm giả chết: “Miêu Nhi, ta không sao…”
Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống không dám loạn đụng vào người Bạch Ngọc Đường: “Ngươi bị thương chỗ nào rồi?!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu khẩn trương như vậy, trong lòng tê tê, đang định giải thích một chút, chỉ thấy Triệu Trăn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói: “Sư phụ đừng tin hắn! Nhuyễn giáp của ta bền chắc co dãn tốt thủy hỏa bất xâm, hắn nội công thâm hậu như vậy, hơn nữa thể chất hàn băng không sợ nóng, bị cây gỗ đụng có một chút sao có thể bị thương! Hắn đang giả chết lừa gạt người đó!”
Triển Chiêu vừa rồi là nôn nóng che mờ mắt, hiện tại nhìn kỹ lại sắc mặt Bạch Ngọc Đường ngoại trừ dính chút tro bụi ra nào có chỗ nào bị thương gì đâu!
Triển Chiêu bỏ qua Bạch Ngọc Đường, xoay người ôm lấy Triệu Trăn trên dưới kiểm tra một lượt: “Ngươi không bị thương chứ?!”
Triệu Trăn cười hì hì nói: “Ta không sao a ~”
Bạch Ngọc Đường bị vắng vẻ tay chống quai hàm tâm buồn bực.
Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới chuyện đứng đắn: “Đúng rồi mấy tên yêu tăng!”
Triệu Trăn vươn một ngón tay ra chỉ: “Trong lúc hai người mải nói chuyện yêu đương, yêu tăng đã bị chế phục rồi.”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm binh lính ăn mặc quái dị đem đám yêu tăng mày mày xám tro trói chặt lại, yêu tăng phần lớn đều bị lửa thiêu phỏng, có hai tên quần áo bị đốt gần hết trông như đang hỏa thân. Yêu tăng biểu tình hoảng sợ vạn phần, tự động phối hợp binh sĩ, ngay cả phản kháng cũng không dám.
Triển Chiêu ngạc nhiên nói: “Bọn họ sao lại đốt lửa tự thiêu như thế chứ?”
Triệu Trăn vểnh đuôi đắc ý nói: “Những binh sỹ đó đều là đội quân bí mật của ta! Mặc quần áo đều là trang phục rằn ri thuận tiện mai phục, dùng vũ khí là tân hỏa khí uy lực khổng lồ, từng người đều tráng tráng đát ~ mãnh mãnh đát ~ bổng bổng đát ~ về phần mấy tên yêu tăng kia…” ngữ khí Triệu Trăn chuyển tiếp đột ngột, bĩu môi mất hứng nói: “Yêu tăng bị hỏa khí ngớ người, chỉ mỗi quần áo bị thiêu đã hét ầm lên “Thiên Hỏa” rồi quỳ rạp xuốn lạy lục cầu xin tha thứ.”
Khó được một lần có cơ hội thực chiến! Thật tiếc a!
Trừ bỏ Triệu Trăn tiếc nuối thở dài, tất cả mọi người đều thực hết nói nổi.
Bánh bao đậu Triệu Tiểu Trăn rất hung tàn, chỉ có bề ngoài là nhuyễn manh đát, hơi liếm một chút liền bỏng đầu lưỡi.
Triệu Trăn bí mật cấp lực cho quân đội, một nửa người đem yêu tăng bắt đi phỏng vấn, một lửa lưu lại dập lửa. Triệu Trăn vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, lại nhìn đại hỏa hừng hực bị thiêu đốt, cảm xúc dần suy sụp. Có vài người rõ ràng chết đi càng tốt, nhưng cố tình ngươi lại có chút luyến tiếc…
Thừa Ảnh cảnh giác nhìn trung niên nam tử Triệu Tước lưu lại: “Hoàng thượng, yêu tăng cùng Tương Dương vương nhất định còn đồng phạm, có lục soát núi không?”
Triệu Trăn thở dài: “Không kịp rồi, kẻ sau màn tâm tư kín đáo thủ đoạn cay nghiệt, mỗi lần chúng ta bắt được một nhánh cây nào, gã sẽ chặt luôn cả gốc cây, vô luận là yêu tăng hay Tương Dương vương, kẻ sau màn sẽ không để tên nào còn sống. Lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi, chúng ta chính là đi nhặt xác…”
Triệu Trăn nhìn khói đen bay lên trong rừng rậm cách đó không xa: “Phái người tới đó lục soát, vận khí tốt còn có thể lưu được toàn thây.”
Triển Chiêu hỏi Triệu Trăn: “Hộp gỗ kia rất trọng yếu đi, lửa lớn như vậy khẳng định đã bị đốt thành tro.”
Triệu Trăn chưa kịp mở miệng thì trung niên nam tử đã đột nhiên lên tiếng: “Đó là tâm huyết nửa đời của vương gia! Là chứng cứ phạm tội của kẻ chủ mưu mà ngài ấy sưu tập được! Ngươi cư nhiên đánh rơi!” Nam nhân trung niên không thèm che giấu nỗi oán hận với Triệu Trăn: “Ngươi cư nhiên dám đánh rơi!”
Triệu Trăn lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Hộp gỗ kia không phải trống rỗng sao?”
“Trống rỗng?!” tất cả mọi người đều kinh hô.
Bạch Ngọc Đường nói: “Tương Dương vương trước khi chết chắc sẽ không lừa ngươi đi.”
Triệu Trăn nhắm mắt lại nói: “Hộp gỗ rất nhẹ, ta vừa cầm lên là biết bên trong trống không, cho nên mới không mở ra.”
Ánh mắt Triệu Trăn băng lãnh nhìn trung niên nam nhân: “Triệu Tước sẽ không gạt ta, cho nên nhất định có người lừa Triệu Tước. Người này có thể tiếp xúc với hộp gỗ, tất yếu là người hắn tín nhiệm. Trước khi chết hắn còn phó thác ta chiếu cố ngươi, hắn còn hi vọng ngươi cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà…”
Trung niên nam nhân bắt đầu run rẩy, Triệu Trăn chỉ thản nhiên nói tiếp: “Là ngươi làm!”
Mấy chữ này không có bất luận nộ khí gì, nhưng lại khiến tâm người đau đớn.
Trung niên nam nhân hai mắt sung huyết: “Là ta, ta phụng dưỡng vương gia gần 32 năm, sự tồn tại của ta chính là cho hắn một đao trí mạng!” nam nhân từng từ truy vấn Triệu Trăn: “Ngươi biết rõ là chiếc hộp không! Vì sao không mở ra?! Vì sao không mở miệng hỏi?!”
Sớm chiều ở chung 32 năm, sao có thể không có cảm tình!
Chủ cũ sai khiến hắn lấy được tín nhiệm của Triệu Tước, hắn tự lừa mình coi Triệu Tước là chủ nhân, nghĩ muốn lừa gạt Triệu Tước, trước phải tự lừa gạt chính mình. Hắn vì lừa gạt chính mình, hắn vì sự tuân thủ của bản thân, hắn đâm Triệu Tước một đao trí mạng, một đao kia cũng đâm nát trái tim hắn…
Bất đồng chính là, khi Triệu Tước chết không thẹn với lương tâm, còn hắn, quãng đời còn lại không có can đảm đối mặt với lòng mình.
Cho dù chủ cũ đối xử với hắn ân trọng như núi, phải trung thành!
Triệu Tước đối với hắn cũng không thua thiệt, phải nhân nghĩa!
Trung Nghĩa lưỡng nan toàn, cơ hồ đem hắn bức điên rồi. Thế là hắn nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn cả hai, hắn theo lệnh chủ cũ lấy hết mọi thứ bên trong hộp, trả hộp không lại cho Triệu Tước, chỉ cần Triệu Tước phát hiện ra hộp không, tựu nhất định sẽ biết — ta chính là phản đồ đáng xấu hổ.
Đến lúc đó muốn chém muốn giết thế nào đều chấp nhận!
Nhưng Triệu Tước lại không phát hiện, Triệu Trăn phát hiện lại không hỏi, nó vì sao không hỏi?
Nam nhân tâm loạn như ma, tẩu hỏa nhập ma nội thương đến phủ tạng, phun ra một búng máu tươi, ôm ngực chậm rãi ngã xuống đất.
Triển Chiêu tiến lên giúp hắn điểm huyệt, Triệu Trăn một mực khoanh tay đứng nhìn, cứ lạnh lẽo như vậy mà nhìn hắn.
Trung niên nam nhân cố chấp nhìn Triệu Trăn: “Vì sao không mở chiếc hộp ra?”
“Vì sao phải mở?” Triệu Trăn hỏi lại hắn: “Chẳng lẽ bởi vì ngươi yếu đuối, nên muốn Triệu Tước chết không nhắm mắt sao?”
Trước khi chết còn bị người tín nhiệm nhất phản bội, chấp niệm nửa đời sẽ thành chê cười, đổi lại là bất cứ ai cũng chết không nhắm mắt.
“…Ngươi nói đúng!”
Trung niên nam nhân cười thảm một tiếng, tựa hồ đã làm tốt công tác chuẩn bị chết.
“Ngươi muốn chết?” Triệu Trăn chậm rãi nói: “Đừng quên nguyện vọng của Triệu Tước, hắn muốn ngươi phải cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà.”
Trung niên nam nhân biểu tình trống rỗng.
Thật lâu sau, nam nhân thất hồn lạc phách đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo xoay người ly khai, thậm chí còn không lưu lại danh tự.
Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn thật sự sẽ cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà sao?”
Triển Chiêu thở dài: “Sẽ, cho dù chết tương đối hạnh phúc nhưng hắn sẽ thống khổ mà sống tiếp.”
Triệu Trăn nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Hộp gỗ kia tựa như cả đời Triệu Tước, những gì từng có được đều mất đi, trống rỗng từ đầu tới cuối.”
Bạch Ngọc Đường thật sự không hiểu loại suy nghĩ thần kinh đó: “Thích thì ở cùng một chỗ, không thích thì tách ra, có gì phải phức tạp?”
Triển Chiêu cũng không hiểu: “Đến cùng người Triệu Tước thích là ai? Lưu hoàng hậu? Tiên Hoàng? Hay là người vừa rồi? Cũng có thể người Triệu Tước thích nhất chính là hắn, bởi vì một lý do kỳ quái nào đó mà khiến chính mình bị chúng bạn xa lánh, làm ra nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Triệu Trăn nhún vai: “Đừng nghĩ nữa, thế giới của người thần kinh, hai người không hiểu đâu.”
Có lẽ Triệu Tước thật sự có khổ trung bất đắc dĩ nào đó, hết thảy cứ chờ tới ngày công bố đáp áp đi…
Hai vị đại hiệp tâm buồn bực, không hiểu ra sao.
Một khắc trên gương mặt Thừa Ảnh đầy rối rắm a rối rắm, Triệu Trăn mặt ông cụ non, khẩu khí tựa như lão lưu manh dụ khị trẻ vị thành niên: “Thừa Ảnh a, đồ đầu gỗ nhà ngươi cũng đừng nghĩ nữa, có nghi hoặc gì nói ra nghe chút, ta giải đáp cho ngươi ~”
Thừa Ảnh suy nghĩ nửa ngày, bởi vì có quá nhiều vấn đề, ngược lại không biết nên hỏi từ đâu.
Cuối cùng Thừa Ảnh không rõ ràng hỏi: “Người vừa rồi, Tương Dương vương muốn hắn cưới vợ sinh con, thật sự là vì muốn tốt cho hắn sao?”
Triệu Trăn xoay xoay cái nhẫn tiếp lời: “Ngươi đoán xem, Triệu Tước có biết đó là chiếc hộp rỗng không?”
Thừa Ảnh sửng sốt, nếu Triệu Tước biết đó là chiếc hộp rỗng, chẳng lẽ hắn cố ý sắp đặt khiến người nọ bị áy náy tra tấn cả đời?
Thừa Ảnh hít sâu một hơi, vừa nghĩ tới khả năng này đã cảm thấy hàn tâm lạnh thấu xương.
Triệu Trăn chọc chọc ngực hắn: “Loại cảm giác này gọi là càng nghĩ càng thấy sợ, có một số việc không cần phải nghĩ quá minh bạch.”
Thừa Ảnh tựa hồ định đào sâu tận gốc rễ: “Tương Dương vương đến cùng là đang bảo vệ hắn hay đang trả thù hắn?”
Triệu Trăn nhún vai: “Người đều đã chết, sao ta biết được?”
Cách để yêu có thể giống nhau nhưng cách để hận lại rất khác nhau.
Yêu có khi đơn giản chỉ là ngủ cùng mền chết cùng huyệt, hận đâu chỉ là thực kỳ nhục, tẩm kì bì (ăn thịt nó, lấy da nó làm đệm nằm).
****************
Bắt được vài tên yêu tăng cùng thân tín của Triệu Tước, rất nhiều nghi hoặc đều được giải quyết dễ dàng.
Đầu tiên cái gọi là 『 Phật sống 』 theo như nhóm yêu tăng nói 『 Phật sống 』 vốn là hai bức tượng Phật bằng đá tương sinh tương khắc, một bức là Họa Phật, một bức là Hoan Hỉ Phật, hai bức tượng Phật cơ hồ trông giống hệt nhau, chỉ là khuôn mặt của Hoan Hỉ Phật là mỉm cười còn Họa Phật là sầu mi khổ kiểm. Bức tượng mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy trong đội rước dâu là Hoan Hỉ Phật, bức tượng nhỏ trong trí nhớ của Bạch Ngọc Đường cũng là Hoan Hỉ Phật, mà yêu tăng lại dùng Họa Phật để hại người.
Hoan Hỉ Phật coi trọng vô tư phụng hiến, còn Họa Phật thuận theo dục vọng con người.
Trong tín ngưỡng của yêu tăng, bọn họ chỉ tin thờ Họa Phật, hàng năm dùng 33 thiếu nữ tuổi thanh xuân huyết tế Họa Phật, như vậy Họa Phật sẽ thay bọn họ gánh vách tột nghiệt, bọn họ có thể thuận theo dục vọng mà gian dâm cướp bóc xem thường tính mạng con người như cỏ rác, không cần lo lắng sẽ bị trời phạt, hay phải xuống địa ngục.
Cái gọi là 『 Phật sống 』 hữu cầu tất ứng chỉ là một thủ thuật che mắt, chân chính không gì không làm được chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Kẻ chủ mưu sau màn thông qua thủ đoạn uy hiếp lợi dụng, đem một ít quan viên, phú thương cùng võ lâm nhân sĩ kéo lên chiến xa, khống chế những người này bán mạng cho hắn, khiến chuyện 『 Phật sống 』 có được lớp vỏ bọc vô cùng kì diệu, kỳ thật đều là do con người tác quái! Tỷ như vụ án bắt cóc trẻ con, yêu tăng bắt cóc hài tử nhà phú thương, khiến bọn họ dùng nha hoàn trong nhà đổi hài tử về, phú thương sốt ruột cứu con sao có thể không đáp ứng, kết quả cứ như vậy bị kéo vào…
Yêu tăng dùng những nha hoàn đó để uy hiếp đám phú thương, nếu không đưa tới càng nhiều thiếu nữ thì đôi bên một đao đứt đoạn.
Trên đời sao lại có loại người vô sỉ như vậy khiến tất cả mọi người đều tức chết.
Triển Chiêu dựa theo lời khai của yêu tăng, trong sơn động bỏ hoang tìm được 25 thiếu nữ trong đó có cả Quế Chi bị mất tích. May mắn yêu tăng còn chưa tìm đủ 33 thiếu nữ, tất cả thiếu nữ đều bị nhốt trong sơn động, trừ việc có chút suy yếu do trường kỳ không thấy ánh mặt trời ra thì còn lại đều không bị tổn thương nào khác.
Yêu tăng bắt hài tử của dân chúng bần hàn là vì muốn bồi dưỡng một lớp yêu tăng tiếp theo.
Yêu tăng cho rằng, những đứa nhỏ tính cách trời sinh bất hảo tựa như Vương tiểu tam nhi chỉ cần chăm chú bồi dưỡng liền có thể 『 tu thành chính quả 』
Bao đại nhân tức đến vểnh râu, tập trung mấy đứa nhỏ đó đưa tới trường học miễn phí giáo dục lại từ đầu! Tranh thủ đem tam quan uốn nắn trở về!
******************
Thẩm vấn thân tín của Tương Dương vương, cũng có thêm được khá nhiều tình báo.
Triệu Trăn tay cầm nhẫn của Tương Dương vương, những thân tín này đã sớm được Triệu Tước dặn dò qua, vô luận Triệu Trăn có hỏi gì thì đều không biết không nói, biết đều nói hết.
Quách Hòe, Điệp Vũ, thậm chí cả độc nhãn nam nhân đều là do Tương Dương vương phái tới. Tương Dương vương lâu nay đều là ngoài phụng trong trái, bề ngoài thì nghe lời kẻ chủ mưu ra lệnh ám sát Triệu Trăn, bên trong lại phái người đi phá rối các vụ ám sát, khiến Triệu Trăn lần lượt vướng phải nguy hiểm nối tiếp nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, cũng coi như một loại thủ đoạn thô bạo giúp bé tôi luyện đi…
Vài ngày sau khi Tương Dương vương mất mới công bố ra ngoài, nguyên nhân tử vong là bệnh chết.
Triệu Trăn vì thu phục thế lực của Tương Dương vương mà bận rộn tới mức váng đầu hoa mắt, lúc rảnh rỗi mới nghĩ tới — tiểu tử Mạnh Kha đã đi đâu rồi?
Vài ngày sau lại nhận được thư của Triển Thanh Phong từ Thường Châu phủ, trong thư nói cả gia đình Mạnh Kha bỗng nhiên đều mất tích, thậm chí căn nhà còn bị đốt sạch. Triệu Trăn cảm thấy, loại thủ pháp sạch sẽ lưu loát này rất giống với phong cách của kẻ chủ mưu đằng sau, quả nhiên là tai họa di ngàn năm, Mạnh Kha này chỉ là bọ chét lại có thể trèo lên chức cao.
Bọ chét Mạnh Kha không đáng lo, mà điều khiến Triệu Trăn đau đầu nhất chính là đại yến quần thần vào cuối năm, còn phải tiếp đón đặc phái viên từ các nước khác tới triều bái.
Sau khi Triệu Trăn đăng cơ, quân đội Tống triều đột nhiên cường mạnh hơn, các nước lân bang đều không dám ngo ngoe gì.
Hết chương 60
Tác giả có lời muốn nói: quyển 4 『 Phật sống ngoại vực 』 đã kết thúc a
~Chuyện tình cảm rất khó nói rõ.
Có những người không có ưu điểm gì nhưng ngươi vẫn thích hắn.
Có những người một thân đầy ưu điểm nhưng lại không hợp với ngươi.
Yêu nhau hãy dũng cảm mà yêu, không yêu thì hãy tiêu sái ly khai, gặp chuyện cũng đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, người thoải mái mà tâm cũng thoải mái.
Nhớ rõ đừng lừa gạt tình cảm của người khác, bởi vì những người bị ngươi lừa đều là những người thật tâm yêu ngươi.
Lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện!
Bạch Ngọc Đường một người một đao ngăn lại đa số yêu tăng, Triển Chiêu kích động xông vào lương đình thì phát hiện Tương Dương vương đã bị đại hỏa nuốt lấy, Triển Chiêu muốn tìm lại hộp gỗ Triệu Trăn đánh rơi. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sợ đánh rắn động cỏ, không dám tới quá gần, cũng không nghe rõ Triệu Tước và Triệu Trăn nói cái gì, nhưng bọn họ thấy trước khi lâm chung Triệu Tước đã phó thác một chiếc hộp cho Triệu Trăn, khẳng định rất quan trọng!
Triệu Trăn bị Thừa Ảnh ngăn cản, gấp đến độ giậm chân: “Mau trở lại! Hai người mau trở về!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu muốn nhảy vào biển lửa cũng sốt ruột, quản nó là cái hộp gỗ gì cũng không trọng yếu bằng Triển Chiêu! Khi hai người vừa rời khỏi Thập Lý đình thì lớp mái ngói phía trên bỗng sụp xuống, Triển Chiêu muốn đẩy Bạch Ngọc Đường ra, Bạch Ngọc Đường cũng muốn đẩy Triển Chiêu ra, bình thường hành động ăn ý tuyệt hảo lúc này hai người cư nhiên lại cản trở nhau!
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường tương đối xui xẻo, bị cột trụ như cây đuốc phía sau đổ xuống đập trúng lưng, Triển Chiêu kéo theo hắn chạy tới một nơi an toàn, lăn vài vòng trên mặt đất dập lửa. Triển Chiêu bưng lấy cái mặt bẩn hề hề của Bạch Ngọc Đường, khẩn trương nói: “Ngọc Đường, ngươi không sao chứ?!”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt: Ngọc Đường gì đó, so với Tiểu Bạch dễ nghe hơn nhiều!
Bạch Ngọc Đường suy yếu nằm giả chết: “Miêu Nhi, ta không sao…”
Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống không dám loạn đụng vào người Bạch Ngọc Đường: “Ngươi bị thương chỗ nào rồi?!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu khẩn trương như vậy, trong lòng tê tê, đang định giải thích một chút, chỉ thấy Triệu Trăn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói: “Sư phụ đừng tin hắn! Nhuyễn giáp của ta bền chắc co dãn tốt thủy hỏa bất xâm, hắn nội công thâm hậu như vậy, hơn nữa thể chất hàn băng không sợ nóng, bị cây gỗ đụng có một chút sao có thể bị thương! Hắn đang giả chết lừa gạt người đó!”
Triển Chiêu vừa rồi là nôn nóng che mờ mắt, hiện tại nhìn kỹ lại sắc mặt Bạch Ngọc Đường ngoại trừ dính chút tro bụi ra nào có chỗ nào bị thương gì đâu!
Triển Chiêu bỏ qua Bạch Ngọc Đường, xoay người ôm lấy Triệu Trăn trên dưới kiểm tra một lượt: “Ngươi không bị thương chứ?!”
Triệu Trăn cười hì hì nói: “Ta không sao a ~”
Bạch Ngọc Đường bị vắng vẻ tay chống quai hàm tâm buồn bực.
Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới chuyện đứng đắn: “Đúng rồi mấy tên yêu tăng!”
Triệu Trăn vươn một ngón tay ra chỉ: “Trong lúc hai người mải nói chuyện yêu đương, yêu tăng đã bị chế phục rồi.”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm binh lính ăn mặc quái dị đem đám yêu tăng mày mày xám tro trói chặt lại, yêu tăng phần lớn đều bị lửa thiêu phỏng, có hai tên quần áo bị đốt gần hết trông như đang hỏa thân. Yêu tăng biểu tình hoảng sợ vạn phần, tự động phối hợp binh sĩ, ngay cả phản kháng cũng không dám.
Triển Chiêu ngạc nhiên nói: “Bọn họ sao lại đốt lửa tự thiêu như thế chứ?”
Triệu Trăn vểnh đuôi đắc ý nói: “Những binh sỹ đó đều là đội quân bí mật của ta! Mặc quần áo đều là trang phục rằn ri thuận tiện mai phục, dùng vũ khí là tân hỏa khí uy lực khổng lồ, từng người đều tráng tráng đát ~ mãnh mãnh đát ~ bổng bổng đát ~ về phần mấy tên yêu tăng kia…” ngữ khí Triệu Trăn chuyển tiếp đột ngột, bĩu môi mất hứng nói: “Yêu tăng bị hỏa khí ngớ người, chỉ mỗi quần áo bị thiêu đã hét ầm lên “Thiên Hỏa” rồi quỳ rạp xuốn lạy lục cầu xin tha thứ.”
Khó được một lần có cơ hội thực chiến! Thật tiếc a!
Trừ bỏ Triệu Trăn tiếc nuối thở dài, tất cả mọi người đều thực hết nói nổi.
Bánh bao đậu Triệu Tiểu Trăn rất hung tàn, chỉ có bề ngoài là nhuyễn manh đát, hơi liếm một chút liền bỏng đầu lưỡi.
Triệu Trăn bí mật cấp lực cho quân đội, một nửa người đem yêu tăng bắt đi phỏng vấn, một lửa lưu lại dập lửa. Triệu Trăn vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, lại nhìn đại hỏa hừng hực bị thiêu đốt, cảm xúc dần suy sụp. Có vài người rõ ràng chết đi càng tốt, nhưng cố tình ngươi lại có chút luyến tiếc…
Thừa Ảnh cảnh giác nhìn trung niên nam tử Triệu Tước lưu lại: “Hoàng thượng, yêu tăng cùng Tương Dương vương nhất định còn đồng phạm, có lục soát núi không?”
Triệu Trăn thở dài: “Không kịp rồi, kẻ sau màn tâm tư kín đáo thủ đoạn cay nghiệt, mỗi lần chúng ta bắt được một nhánh cây nào, gã sẽ chặt luôn cả gốc cây, vô luận là yêu tăng hay Tương Dương vương, kẻ sau màn sẽ không để tên nào còn sống. Lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi, chúng ta chính là đi nhặt xác…”
Triệu Trăn nhìn khói đen bay lên trong rừng rậm cách đó không xa: “Phái người tới đó lục soát, vận khí tốt còn có thể lưu được toàn thây.”
Triển Chiêu hỏi Triệu Trăn: “Hộp gỗ kia rất trọng yếu đi, lửa lớn như vậy khẳng định đã bị đốt thành tro.”
Triệu Trăn chưa kịp mở miệng thì trung niên nam tử đã đột nhiên lên tiếng: “Đó là tâm huyết nửa đời của vương gia! Là chứng cứ phạm tội của kẻ chủ mưu mà ngài ấy sưu tập được! Ngươi cư nhiên đánh rơi!” Nam nhân trung niên không thèm che giấu nỗi oán hận với Triệu Trăn: “Ngươi cư nhiên dám đánh rơi!”
Triệu Trăn lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Hộp gỗ kia không phải trống rỗng sao?”
“Trống rỗng?!” tất cả mọi người đều kinh hô.
Bạch Ngọc Đường nói: “Tương Dương vương trước khi chết chắc sẽ không lừa ngươi đi.”
Triệu Trăn nhắm mắt lại nói: “Hộp gỗ rất nhẹ, ta vừa cầm lên là biết bên trong trống không, cho nên mới không mở ra.”
Ánh mắt Triệu Trăn băng lãnh nhìn trung niên nam nhân: “Triệu Tước sẽ không gạt ta, cho nên nhất định có người lừa Triệu Tước. Người này có thể tiếp xúc với hộp gỗ, tất yếu là người hắn tín nhiệm. Trước khi chết hắn còn phó thác ta chiếu cố ngươi, hắn còn hi vọng ngươi cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà…”
Trung niên nam nhân bắt đầu run rẩy, Triệu Trăn chỉ thản nhiên nói tiếp: “Là ngươi làm!”
Mấy chữ này không có bất luận nộ khí gì, nhưng lại khiến tâm người đau đớn.
Trung niên nam nhân hai mắt sung huyết: “Là ta, ta phụng dưỡng vương gia gần 32 năm, sự tồn tại của ta chính là cho hắn một đao trí mạng!” nam nhân từng từ truy vấn Triệu Trăn: “Ngươi biết rõ là chiếc hộp không! Vì sao không mở ra?! Vì sao không mở miệng hỏi?!”
Sớm chiều ở chung 32 năm, sao có thể không có cảm tình!
Chủ cũ sai khiến hắn lấy được tín nhiệm của Triệu Tước, hắn tự lừa mình coi Triệu Tước là chủ nhân, nghĩ muốn lừa gạt Triệu Tước, trước phải tự lừa gạt chính mình. Hắn vì lừa gạt chính mình, hắn vì sự tuân thủ của bản thân, hắn đâm Triệu Tước một đao trí mạng, một đao kia cũng đâm nát trái tim hắn…
Bất đồng chính là, khi Triệu Tước chết không thẹn với lương tâm, còn hắn, quãng đời còn lại không có can đảm đối mặt với lòng mình.
Cho dù chủ cũ đối xử với hắn ân trọng như núi, phải trung thành!
Triệu Tước đối với hắn cũng không thua thiệt, phải nhân nghĩa!
Trung Nghĩa lưỡng nan toàn, cơ hồ đem hắn bức điên rồi. Thế là hắn nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn cả hai, hắn theo lệnh chủ cũ lấy hết mọi thứ bên trong hộp, trả hộp không lại cho Triệu Tước, chỉ cần Triệu Tước phát hiện ra hộp không, tựu nhất định sẽ biết — ta chính là phản đồ đáng xấu hổ.
Đến lúc đó muốn chém muốn giết thế nào đều chấp nhận!
Nhưng Triệu Tước lại không phát hiện, Triệu Trăn phát hiện lại không hỏi, nó vì sao không hỏi?
Nam nhân tâm loạn như ma, tẩu hỏa nhập ma nội thương đến phủ tạng, phun ra một búng máu tươi, ôm ngực chậm rãi ngã xuống đất.
Triển Chiêu tiến lên giúp hắn điểm huyệt, Triệu Trăn một mực khoanh tay đứng nhìn, cứ lạnh lẽo như vậy mà nhìn hắn.
Trung niên nam nhân cố chấp nhìn Triệu Trăn: “Vì sao không mở chiếc hộp ra?”
“Vì sao phải mở?” Triệu Trăn hỏi lại hắn: “Chẳng lẽ bởi vì ngươi yếu đuối, nên muốn Triệu Tước chết không nhắm mắt sao?”
Trước khi chết còn bị người tín nhiệm nhất phản bội, chấp niệm nửa đời sẽ thành chê cười, đổi lại là bất cứ ai cũng chết không nhắm mắt.
“…Ngươi nói đúng!”
Trung niên nam nhân cười thảm một tiếng, tựa hồ đã làm tốt công tác chuẩn bị chết.
“Ngươi muốn chết?” Triệu Trăn chậm rãi nói: “Đừng quên nguyện vọng của Triệu Tước, hắn muốn ngươi phải cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà.”
Trung niên nam nhân biểu tình trống rỗng.
Thật lâu sau, nam nhân thất hồn lạc phách đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo xoay người ly khai, thậm chí còn không lưu lại danh tự.
Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn thật sự sẽ cưới vợ sinh con sống thọ chết tại nhà sao?”
Triển Chiêu thở dài: “Sẽ, cho dù chết tương đối hạnh phúc nhưng hắn sẽ thống khổ mà sống tiếp.”
Triệu Trăn nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Hộp gỗ kia tựa như cả đời Triệu Tước, những gì từng có được đều mất đi, trống rỗng từ đầu tới cuối.”
Bạch Ngọc Đường thật sự không hiểu loại suy nghĩ thần kinh đó: “Thích thì ở cùng một chỗ, không thích thì tách ra, có gì phải phức tạp?”
Triển Chiêu cũng không hiểu: “Đến cùng người Triệu Tước thích là ai? Lưu hoàng hậu? Tiên Hoàng? Hay là người vừa rồi? Cũng có thể người Triệu Tước thích nhất chính là hắn, bởi vì một lý do kỳ quái nào đó mà khiến chính mình bị chúng bạn xa lánh, làm ra nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Triệu Trăn nhún vai: “Đừng nghĩ nữa, thế giới của người thần kinh, hai người không hiểu đâu.”
Có lẽ Triệu Tước thật sự có khổ trung bất đắc dĩ nào đó, hết thảy cứ chờ tới ngày công bố đáp áp đi…
Hai vị đại hiệp tâm buồn bực, không hiểu ra sao.
Một khắc trên gương mặt Thừa Ảnh đầy rối rắm a rối rắm, Triệu Trăn mặt ông cụ non, khẩu khí tựa như lão lưu manh dụ khị trẻ vị thành niên: “Thừa Ảnh a, đồ đầu gỗ nhà ngươi cũng đừng nghĩ nữa, có nghi hoặc gì nói ra nghe chút, ta giải đáp cho ngươi ~”
Thừa Ảnh suy nghĩ nửa ngày, bởi vì có quá nhiều vấn đề, ngược lại không biết nên hỏi từ đâu.
Cuối cùng Thừa Ảnh không rõ ràng hỏi: “Người vừa rồi, Tương Dương vương muốn hắn cưới vợ sinh con, thật sự là vì muốn tốt cho hắn sao?”
Triệu Trăn xoay xoay cái nhẫn tiếp lời: “Ngươi đoán xem, Triệu Tước có biết đó là chiếc hộp rỗng không?”
Thừa Ảnh sửng sốt, nếu Triệu Tước biết đó là chiếc hộp rỗng, chẳng lẽ hắn cố ý sắp đặt khiến người nọ bị áy náy tra tấn cả đời?
Thừa Ảnh hít sâu một hơi, vừa nghĩ tới khả năng này đã cảm thấy hàn tâm lạnh thấu xương.
Triệu Trăn chọc chọc ngực hắn: “Loại cảm giác này gọi là càng nghĩ càng thấy sợ, có một số việc không cần phải nghĩ quá minh bạch.”
Thừa Ảnh tựa hồ định đào sâu tận gốc rễ: “Tương Dương vương đến cùng là đang bảo vệ hắn hay đang trả thù hắn?”
Triệu Trăn nhún vai: “Người đều đã chết, sao ta biết được?”
Cách để yêu có thể giống nhau nhưng cách để hận lại rất khác nhau.
Yêu có khi đơn giản chỉ là ngủ cùng mền chết cùng huyệt, hận đâu chỉ là thực kỳ nhục, tẩm kì bì (ăn thịt nó, lấy da nó làm đệm nằm).
****************
Bắt được vài tên yêu tăng cùng thân tín của Triệu Tước, rất nhiều nghi hoặc đều được giải quyết dễ dàng.
Đầu tiên cái gọi là 『 Phật sống 』 theo như nhóm yêu tăng nói 『 Phật sống 』 vốn là hai bức tượng Phật bằng đá tương sinh tương khắc, một bức là Họa Phật, một bức là Hoan Hỉ Phật, hai bức tượng Phật cơ hồ trông giống hệt nhau, chỉ là khuôn mặt của Hoan Hỉ Phật là mỉm cười còn Họa Phật là sầu mi khổ kiểm. Bức tượng mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy trong đội rước dâu là Hoan Hỉ Phật, bức tượng nhỏ trong trí nhớ của Bạch Ngọc Đường cũng là Hoan Hỉ Phật, mà yêu tăng lại dùng Họa Phật để hại người.
Hoan Hỉ Phật coi trọng vô tư phụng hiến, còn Họa Phật thuận theo dục vọng con người.
Trong tín ngưỡng của yêu tăng, bọn họ chỉ tin thờ Họa Phật, hàng năm dùng 33 thiếu nữ tuổi thanh xuân huyết tế Họa Phật, như vậy Họa Phật sẽ thay bọn họ gánh vách tột nghiệt, bọn họ có thể thuận theo dục vọng mà gian dâm cướp bóc xem thường tính mạng con người như cỏ rác, không cần lo lắng sẽ bị trời phạt, hay phải xuống địa ngục.
Cái gọi là 『 Phật sống 』 hữu cầu tất ứng chỉ là một thủ thuật che mắt, chân chính không gì không làm được chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Kẻ chủ mưu sau màn thông qua thủ đoạn uy hiếp lợi dụng, đem một ít quan viên, phú thương cùng võ lâm nhân sĩ kéo lên chiến xa, khống chế những người này bán mạng cho hắn, khiến chuyện 『 Phật sống 』 có được lớp vỏ bọc vô cùng kì diệu, kỳ thật đều là do con người tác quái! Tỷ như vụ án bắt cóc trẻ con, yêu tăng bắt cóc hài tử nhà phú thương, khiến bọn họ dùng nha hoàn trong nhà đổi hài tử về, phú thương sốt ruột cứu con sao có thể không đáp ứng, kết quả cứ như vậy bị kéo vào…
Yêu tăng dùng những nha hoàn đó để uy hiếp đám phú thương, nếu không đưa tới càng nhiều thiếu nữ thì đôi bên một đao đứt đoạn.
Trên đời sao lại có loại người vô sỉ như vậy khiến tất cả mọi người đều tức chết.
Triển Chiêu dựa theo lời khai của yêu tăng, trong sơn động bỏ hoang tìm được 25 thiếu nữ trong đó có cả Quế Chi bị mất tích. May mắn yêu tăng còn chưa tìm đủ 33 thiếu nữ, tất cả thiếu nữ đều bị nhốt trong sơn động, trừ việc có chút suy yếu do trường kỳ không thấy ánh mặt trời ra thì còn lại đều không bị tổn thương nào khác.
Yêu tăng bắt hài tử của dân chúng bần hàn là vì muốn bồi dưỡng một lớp yêu tăng tiếp theo.
Yêu tăng cho rằng, những đứa nhỏ tính cách trời sinh bất hảo tựa như Vương tiểu tam nhi chỉ cần chăm chú bồi dưỡng liền có thể 『 tu thành chính quả 』
Bao đại nhân tức đến vểnh râu, tập trung mấy đứa nhỏ đó đưa tới trường học miễn phí giáo dục lại từ đầu! Tranh thủ đem tam quan uốn nắn trở về!
******************
Thẩm vấn thân tín của Tương Dương vương, cũng có thêm được khá nhiều tình báo.
Triệu Trăn tay cầm nhẫn của Tương Dương vương, những thân tín này đã sớm được Triệu Tước dặn dò qua, vô luận Triệu Trăn có hỏi gì thì đều không biết không nói, biết đều nói hết.
Quách Hòe, Điệp Vũ, thậm chí cả độc nhãn nam nhân đều là do Tương Dương vương phái tới. Tương Dương vương lâu nay đều là ngoài phụng trong trái, bề ngoài thì nghe lời kẻ chủ mưu ra lệnh ám sát Triệu Trăn, bên trong lại phái người đi phá rối các vụ ám sát, khiến Triệu Trăn lần lượt vướng phải nguy hiểm nối tiếp nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, cũng coi như một loại thủ đoạn thô bạo giúp bé tôi luyện đi…
Vài ngày sau khi Tương Dương vương mất mới công bố ra ngoài, nguyên nhân tử vong là bệnh chết.
Triệu Trăn vì thu phục thế lực của Tương Dương vương mà bận rộn tới mức váng đầu hoa mắt, lúc rảnh rỗi mới nghĩ tới — tiểu tử Mạnh Kha đã đi đâu rồi?
Vài ngày sau lại nhận được thư của Triển Thanh Phong từ Thường Châu phủ, trong thư nói cả gia đình Mạnh Kha bỗng nhiên đều mất tích, thậm chí căn nhà còn bị đốt sạch. Triệu Trăn cảm thấy, loại thủ pháp sạch sẽ lưu loát này rất giống với phong cách của kẻ chủ mưu đằng sau, quả nhiên là tai họa di ngàn năm, Mạnh Kha này chỉ là bọ chét lại có thể trèo lên chức cao.
Bọ chét Mạnh Kha không đáng lo, mà điều khiến Triệu Trăn đau đầu nhất chính là đại yến quần thần vào cuối năm, còn phải tiếp đón đặc phái viên từ các nước khác tới triều bái.
Sau khi Triệu Trăn đăng cơ, quân đội Tống triều đột nhiên cường mạnh hơn, các nước lân bang đều không dám ngo ngoe gì.
Hết chương 60
Tác giả có lời muốn nói: quyển 4 『 Phật sống ngoại vực 』 đã kết thúc a
~Chuyện tình cảm rất khó nói rõ.
Có những người không có ưu điểm gì nhưng ngươi vẫn thích hắn.
Có những người một thân đầy ưu điểm nhưng lại không hợp với ngươi.
Yêu nhau hãy dũng cảm mà yêu, không yêu thì hãy tiêu sái ly khai, gặp chuyện cũng đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, người thoải mái mà tâm cũng thoải mái.
Nhớ rõ đừng lừa gạt tình cảm của người khác, bởi vì những người bị ngươi lừa đều là những người thật tâm yêu ngươi.
/134
|