Gia Luật Lan cùng tên bịt mặt tự cho là đã giữ bí mật, lại không ngờ rằng Triệu Trăn hạ nhẫn tâm, ai cũng không tha, như cũ phái ra Thừa Ảnh tín nhiệm nhất giám thị Gia Luật Lan. Thừa Ảnh hết thảy đều nghe vào tai, biết sự tình nghiêm trọng, không dám một chút trì hoãn, lập tức hồi Khai Phong phủ bẩm báo cho Triệu Trăn.
Thừa Ảnh nói lại tình huống vừa rồi, mấy vị đại thần đang nói tới hăng tiết vịt nghe vậy, mắt thường cũng có thể nhìn ra đồng loạt héo rũ.
Anh anh anh, hóa ra là âm mưu của người Khiết Đan, chúng ta bị mắc mưu rồi!
Chúng đại thần phụng chỉ về nhà đóng cửa tự kiểm điểm, chùm chăn cắn gối khóc rấm rứt, thê thê thảm thảm vượt qua năm mới.
Tiễn bước đám đại thần bèo nhèo héo rũ, tất cả mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Thừa Ảnh ăn no một bữa sủi cảo, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, tinh thần phấn chấn tiếp tục đi giám thị Gia Luật Lan!
Triệu Trăn thập phần đau lòng, vơ vét một túi đồ ăn lớn đưa cho Thừa Ảnh mang theo, bé còn muốn thu thập thêm chăn mềm nồi nia xoong chảo gì gì đó, nếu không phải tình huống không cho phép, hận không thể cử cả nội thị đi cùng Thừa Ảnh, chuyên môn hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ của hắn…
Nhìn đống đồ chất như núi cao hơn cả Triệu Trăn, Thừa Ảnh từ trên đỉnh ngọn tháp lung lay sắp đổ lấy một chiếc điểm tâm, bỏ chạy trối chết.
………………..
Triển Chiêu thành công sửa được oan sai cho mình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không cần ăn cơm tù a ~”
Công Tôn nhíu mày: “Tên bịt mặt kia…”
“Là Mạnh Kha!” Bao Chửng, Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.
Triệu Trăn vô cùng rối rắm: “Mạnh Kha sao lại hận ta? Nói cũng lạ, sao gần đây có nhiều người hận ta vậy? ta không hiểu mình đã đắc tội bọn họ khi nào?” Phát hiện Mạnh Kha có âm mưu là Bạch Ngọc Đường, đánh Mạnh Kha mặt mũi bầm dập là Bàng Thống, lợi dụng Mạnh Kha truyền tin cho Tương Dương vương là Triệu Trăn, nghĩ đi nghĩ lại trong mọi chuyện hắn hoàn toàn vô tội mà: “Ta và hắn xưa vô oan nay vô cừu, từ đâu mà có hận ý lớn như vậy chứ?”
Triệu Trăn chậc lưỡi: “Bởi vì sư phụ là ‘con nhà người ta’ trong mắt Mạnh Kha.”
Thấy mọi người nghi hoặc, Triệu Trăn nhất vịnh tam thán kéo dài giọng: “Trong hồng trần cuồn cuộn, có một đám sinh vật thần kỳ, bọn họ được gọi chung là ‘con nhà người ta’. Bọn họ văn võ song toàn danh lợi song thu, bọn họ thông minh lanh lợi, người gặp người thích, cha mẹ đều lấy bọn họ là mục tiêu hướng tới để dạy bảo con cái, bọn họ là tấm gương kiểu mẫu trong lời các thầy cô, bọn họ luôn toát ra ánh sáng chói lòa chiếu xa vạn trượng, miểu sát đám phàm nhân bình thường thành cặn bã…”
Khóe miệng mọi người co giật — Triệu Tiểu Trăn lại không nói tiếng người, cầu phiên dịch!
Triệu Trăn nhìn bốn người trước mặt mình: “Nói trắng ra, các ngươi đều là ‘con nhà người ta’ đó, sự tồn tại của các ngươi đều khiến đám bạn bè cùng trang lứa hâm mộ ghen tị hận! Bao đại nhân gia cảnh bần hàn nhưng thành tích nổi trội xuất sắc, mỗi lần dự thi đều đứng thứ nhất, trước đây khi đi học hẳn không ít lần từng bị bạn học xa lánh đi! Công Tôn tiên sinh càng không cần phải nói, ngươi trẻ tuổi như vậy, học vấn, y thuật, nhân phẩm, tướng mạo… mọi thứ đều quá hoàn mỹ, nhưng ngươi lại không có bằng hữu, chỉ có thể giao hảo với đám dân chúng một chữ bẻ đôi không biết. Sư phụ và Bạch đại ca chỉ mới hai mươi mà võ công đã khủng tới phát rồ, học võ cần thiên phú, tư chất Mạnh Kha không bằng hai người, niên kỉ chỉ nhỏ hơn hai người mấy tuổi, điều này khẳng định cả đời hắn vô pháp vượt qua sự siêu việt của hai ngươi, thế là nghẹn tới nghẹn lui, cuối cùng nghẹn tới đỏ mắt!”
Tất cả mọi người hết nói nổi, Triệu Trăn thật sự nói đúng, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị chúng bạn đồng lứa xa lánh.
Văn nhân tương khinh, võ nhân bài ngoại*, có thể tìm được tri kỷ thực không dễ dàng! (Văn nhân tương khinh, võ nhân bài ngoại: văn nhân khinh thường, võ nhân tẩy chay)
Bao Chửng và Công Tôn là tri kỷ, cho nên Công Tôn với tài học lớn như vậy lại cam tâm tình nguyện lưu lại Khai Phong phủ làm một tiểu sư gia nho nhỏ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là tri kỷ, cho nên hai người bọn họ nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen thân), làm bạn bè của nhau chính là có thể đứng cùng độ cao, đồng dạng cùng nhìn từ một hướng, những người quá giỏi chỉ có thể đứng một mình trên đỉnh cao. Loại tịch mịch này chỉ có một mình hắn biết, may mắn lắm mới gặp được người khác đứng cùng chỗ với mình.
“Về phần Mạnh Kha vì sao hận sư phụ.” Triệu Trăn cuối cùng mới nói tới trọng điểm: “Ta đã điều tra chi tiết về Mạnh Kha, Triển gia và Mạnh gia là thế giao, đều là danh môn vọng tộc có uy tín có danh dự, cha Mạnh Kha lại thập phần tôn sùng Triển gia huynh đệ, luôn miệng khen ngợi hai huynh đệ ngươi, một người là Thiện Tài đồng tử ngày ngày kiếm được vô số tiền bạc, một người là nam hiệp nhân nghĩa vang danh thiên hạ, sư phụ có lẽ không biết, cha Mạnh Kha thường xuyên thở dài nhi tử nhà mình không bằng người, Mạnh Kha vẫn luôn coi ngươi là mục tiêu phấn đấu, lúc đầu học võ cũng chỉ vì giận dỗi với phụ thân, sau này lại muốn vượt qua ngươi.”
Triển Chiêu mặt đầy mờ mịt, hắn từ nhỏ đã trì độn, căn bản không biết có loại chuyện này.
Triệu Trăn nhún vai: “Mạnh Kha dù có tính toán đến mấy cũng không thể nào đoạt được những gì hắn muốn nhưng những thứ đó đối với sư phụ lại dễ như trở bàn tay, đáng giận nhất là sư phụ lại không hiếm lạ công danh lợi lộc, mỗi ngày chỉ cần chơi đùa vui vẻ là đã vô cùng thỏa mãn. Ngay từ đầu, hắn chỉ không phục, nghẹn muốn vượt qua ngươi, dần dần hắn phát hiện, cho dù có đầu thai thêm lần nữa, kiếp sau cũng không chắc sẽ vượt qua ngươi. Thành tựu nhiều năm nỗ lực chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng dưới nước), vì vậy mà sản sinh địch ý với ngươi cũng không có gì kỳ quái. Chân chính khiến hắn bắt đầu hận ngươi, chắc là do lần tao ngộ gần đây nhất, Mạnh Kha đời này đã bị hủy, vô luận chủ động hay bị động, hắn chung quy cũng đã tham dự mưu phản.”
Triệu Trăn còn một câu chưa nói.
Phương Lan đương hộ, không thể không sử (Ý nói, hoa lan dù có đẹp đến mấy nhưng mọc ở trước cửa, thì không thể không nhổ bỏ vì để đó cũng chỉ cản đường mà thôi)
Mạnh Kha đi đường tắt muốn ta phong chức, nhưng ta đã có người tốt nhất, không cần thêm hắn nữa.
…………………….
Mọi người âm thầm bàn kế đối phó, quyết định chia làm hai hướng triển khai điều tra.
Triệu Trăn phụ trách thu phục sứ thần các nước, còn phải giữ Lý Nguyên Hạo đang như lửa đốt mông muốn ly khai lại, thuận tiện tìm hiểu lý do hắn muốn ly khai vội vàng.
Bao đại nhân thẩm vấn mấy nhân chứng có mặt ở hiện trường, Công Tôn phụ trách điều tra vụ cháy ở Đô Đình Tây Dịch, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ sáng chuyển sang tối đối phó Mạnh Kha.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Trăn ngay cả điểm tâm còn chưa ăn, một khắc cũng không dừng chạy tới quấy rối Lý Nguyên Hạo.
Lý Nguyên Hạo trắng đêm không ngủ, trên mặt treo hai cái quầng thâm to đùng, ánh mắt ai oán nhìn Triệu Trăn.
Triệu Trăn bị hắn ghê tởm run run, bề ngoài giả bộ như không có việc gì, cười tủm tỉm hỏi Lý Nguyên Hạo có ăn ngon ngủ kỹ không, cẩn thận hỏi han, chăm sóc chu đáo, quan tâm trước nay chưa từng có tới rối tinh rối mù. Mục đích cuối cùng chính là đem những ghê tởm mình vừa nhận, tăng gấp bội ném ngược trở lại trả cho Lý Nguyên Hạo!
Lý Nguyên Hạo nghe lời này, quả nhiên ghê tởm muốn chết, ánh mắt càng thêm ai oán.
Lý Nguyên Hạo quả thực vô cùng ai oán, cách vách là phòng ngủ của Phi Tinh tướng quân uy danh hiển hách, như vậy có khác gì ngủ chung chuồng với mãnh hổ? Lý Nguyên Hạo trời sinh đa nghi, hắn tin vào lời đề nghị của Mạnh Kha, giết chết tâm phúc Lê Chính Khải của phụ hoàng, giá họa cho Khai Phong phủ, đắc tội với Triệu Trăn, hôm qua mới phát hiện Mạnh Kha đã sớm quay lưng làm phản, tên khốn này cư nhiên là người của Gia Luật Lan! Lý Nguyên Hạo làm chuyện đuối lý, suy bụng ta ra bụng người, luôn cảm thấy Triệu Trăn muốn giết chết hắn.
Chờ đợi trong hang ổ của Triệu Trăn, Lý Nguyên Hạo thực sự khó an lòng, nằm trên giường không ngủ được, trở mình đi trở mình lại như rán bánh, sợ trong lúc ngủ mơ bị Bàng Thống làm thịt. Vốn chỉ có bảy phần tâm tư muốn trở về Tây Hạ, trải qua một đêm dài thức trắng, đã tăng lên thành mười phần!
Lý Nguyên Hạo vốn định sớm thu dọn hết thảy, ngăn chặn lý do Triệu Trăn muốn giữ người, quang minh chính đại chào từ biệt, không sợ nó không đáp ứng!
Nào ngờ Triệu Trăn tiểu yêu tinh, sáng sớm đã mò tới tận cửa chặn người, thân thiết kéo Lý Nguyên Hạo và Bàng Thống cùng nhau ngồi ăn sáng. Không thể không nói, đây là bữa cơm nghẹn khuất nhất từ khi sinh ra cho tới nay của Lý Nguyên Hạo, đỉnh đỉnh đại danh Hồng Môn yến chắc cũng không khác gì cái này đi!
Ăn xong bữa sáng Triệu Trăn còn lười không đi, nhất định muốn cùng Lý Nguyên Hạo thân thiết trò chuyện gia tăng tình cảm, kéo tới kéo lui lưu lại ăn xong bữa trưa, lại tiếp tục trò chuyện, buổi tối trở về ngủ một giấc, sáng ngày mai tiếp tục trò chuyện. Triệu Trăn không đi, Lý Nguyên Hạo chỉ có thể buông tha mọi chuyện mà bồi bé, buồn bực tới độ đau đản.
Triệu Trăn học theo Gia Luật Lan, cách thức nhìn thì thực thô ráp nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng hữu dụng!
Lý Nguyên Hạo dạ dày không thể tiêu hóa nổi thức ăn, áp lực tinh thần nặng nề không thể không bạo phát, thái độ thành khẩn: “Hoàng thượng thân thiết nhiệt tình hiếu khách, Biện Kinh vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, bản thái tử rất muốn ở lại thêm vài ngày, đáng tiếc trong nước còn có chuyện quan trọng, không thể không nói lời từ biệt với Hoàng thượng.”
Triệu Trăn lắc đầu như trống bỏi: “Thái tử không thể đi a! Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng, hung thủ sát hại Lê lão tướng quân còn chưa tìm được, hung thủ muốn ám sát thái tử vẫn còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thái tử gấp gáp đường xa trẫm thật sự không yên lòng!” Triệu Trăn vô cùng đau đớn nhìn Lý Nguyên Hạo.
Lý Nguyên Hạo khóe miệng giật a giật, thật bội phục kỹ năng mở miệng nói dối của Triệu Trăn. Sau vài lần giao tiếp, Lý Nguyên Hạo cuồng vọng tự đại cũng không dám xem nhẹ lực sát thương của Triệu Trăn. Này chính là một con nhím bánh bao, bề ngoài trắng trắng mềm mềm, cắn một cái không rụng răng hàm cũng bị gai nhọn đâm xuyên bụng!
“Không dối gạt Hoàng thượng, bản thái tử đã tới Đại Tống mấy ngày, bên người vẫn luôn không yên tĩnh.” Lý Nguyên Hạo ám chỉ bị ám sát liên tiếp: “Huống chi, di thể của Lê lão tướng quân cũng không tiện để lâu, cần phải sớm đưa về Tây Hạ nhập thổ vi an, thỉnh Hoàng thượng không nên ép buộc.”
Ý của Lý Nguyên Hạo chính là tiên lễ hậu binh, đáng tiếc kiên nhẫn của hắn không đủ, tính tình lại bộc trực cuồng vọng, dù có cực lực che giấu vẫn lộ ra một chút lệ khí.
Triệu Trăn ngược lại rất có kiên nhẫn, không dấu vết nhảy qua đề tài này, đôi mắt thiên chân vô tà nhất phái thuần lương: “Thái tử có điều không biết, trẫm vừa thấy thái tử liền cảm thấy thân thiết, đáng tiếc chính vụ bận rộn không có thời gian rảnh, bây giờ vừa vặn có vài ngày nghỉ tết, muốn mời thái tử cùng nhau đi du lãm, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên của Đại Tống. Đại Tống ta đất rộng của nhiều, xem mười năm tám năm cũng chưa chắc xem hết đâu!”
(╬  ̄ 皿  ̄) Mười năm tám năm? Thật con mẹ nó đủ!
Cả buổi sáng, hai người ở trong phòng đánh Thái Cực, còn Bàng Thống ở ngoài sân luyện trường thương, cuối cùng vẫn là Lý Nguyên Hạo đầu hàng trước, hắn thật sự chịu hết nổi: “Hoàng thượng có chuyện nói thẳng đi, bản thái tử hôm nay nhất định phải khởi hành, thỉnh ngươi di giá!”
Lý Nguyên Hạo lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy với người khác, trong lòng đại hận Triệu Trăn không biết điều, thề trong đời nhất định sẽ cho vật nhỏ này biết sự lợi hại! Chó má sứ thần gì chứ, lão tử về sau không bao giờ đi sứ! Lý Nguyên Hạo bề ngoài đau khổ ra vẻ đáng thương, trong lòng lại mưu tính sẽ ra tay tấn công Đại Tống trước, khẩn cấp tước đoạt một chút lương thực gia súc, lại bắt Đại Tống bồi thường tiền, những gì tiêu tốn trong cuộc chiến với người Khiết Đan, tất cả đều cướp về từ tay người Tống!
Triệu Trăn mới mặc kệ trong lòng Lý Nguyên Hạo nghĩ cái gì, bất luận Lý Nguyên Hạo định lừa gạt thế nào, bé chính là an nhiên tự tại không tiếp chiêu.
Triệu Trăn liên tục lặp đi lặp lại: “Vụ án còn chưa phá, thái tử không cần đi vội vàng, vạn nhất đi nhầm đường, bất hạnh bước trên con đường Hoàng Tuyền không lối về, vậy không phải đều là khuyết điểm của trẫm sao? Thái tử cứ an tâm chờ đợi, có Bàng Tướng quân tự mình trấn thủ, đảm bảo ai cũng không thể động tới một sợi lông của ngươi.”
Lý Nguyên Hạo quả thực sầu muốn chết, trên đời sao lại có một đứa cứng mềm dầu muối gì đều không ăn vầy nè! Thật con mẹ nó thần phiền!
Lý Nguyên Hạo ở trong lòng cắn răng, Tống hoàng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?! Lý Nguyên Hạo do dự nói: “Lê lão tướng quân năm nay cũng đã 58, tuổi già khó tránh khỏi hoa mắt váng đầu, mới tới Khai Phong phủ không hợp khí hậu, bị bệnh qua đời cũng không có gì kỳ quái.”
Ngụ ý chính là, ta không truy cứu nguyên nhân tử vong của Lê Chính Khải, ta đã thối lui một bước, ngươi cũng tha cho ta đi.
Triệu Trăn ở trong lòng cười lạnh, bị đâm một nhát xuyên tim từ sau lưng còn có thể nói thành không hợp khí hậu chết bệnh, quả thực trí tưởng tượng của Lý Nguyên Hạo bay cao bay xa quá đi. Triệu Trăn một chút cũng không nóng vội, Lý Nguyên Hạo càng giống kiến bò trên chảo dầu, Triệu Trăn ngồi càng yên ổn.
Lý Nguyên Hạo khẽ cắn môi, lại tung ra chiêu mới: “Hoàng thượng có biết một người Hán tên Mạnh Kha?”
Ánh mắt Triệu Trăn chợt lóe, lại như không có việc gì mà nói: “Trẫm biết ba người Hán tên Mạnh Kha, một là ngũ phẩm quan ngoại, một là thái giám trong cung, một tên là tội phạm bị truy nã, thái tử muốn nói tới người nào?”
Lý Nguyên Hạo lấy một tờ giấy màu vàng từ trong tay áo ra, chính là bức vẽ lệnh truy nã có hình Mạnh Kha, Lý Nguyên Hạo không chút do dự bán luôn Mạnh Kha: “Nói đến cũng thực hổ thẹn, bản thái tử tin lời gièm pha, sai lầm coi sài lang thành trung khuyển, chính tên Mạnh Kha này đã giết Lê lão tướng quân, còn muốn phóng hỏa thiêu cháy bản thái tử. Tên này là gian tế Liêu quốc, nghe lệnh của Gia Luật Lan, mục đích chính là muốn Tây Hạ và Đại Tống trở mặt thành thù, cuối cùng thành ngư ông đắc lợi!”
Hay quá đi, vị này trực tiếp hất chậu nước bẩn lên Liêu quốc, đúng là vô sỉ không giới hạn mà!
Lý Nguyên Hạo lợi dụng Mạnh Kha ám sát Lê Chính Khải, sau khi thành công liền qua sông đoạn cầu, sạch sẽ lưu loát đem Mạnh Kha bán đi.
Gia Luật Lan lợi dụng Mạnh Kha ám sát Lý Nguyên Hạo, sự tình còn chưa thành đã muốn qua cầu rút ván, tuyên bố muốn bán Mạnh Kha đổi lợi ích.
Mạnh Kha dã tâm càng lớn hơn, đồng thời lợi dụng cả Lý Nguyên Hạo lẫn Gia Luật Lan, lại đồng thời phản bội cả hai người bọn họ. Đầu tiên là giết hại Lê Chính Khải lấy được niềm tin của Lý Nguyên Hạo, lại lên kế hoạch ám sát Lý Nguyên Hạo lấy được tín nhiệm của Gia Luật Lan, mắt thấy Gia Luật Lan cũng không đáng tin, không biết sẽ lại nghĩ ra quỷ kế gì đây…
Triệu Trăn vỗ tay cười to: Hay cho một vở hài kịch chó cắn chó!
Đáng tiếc nhất chính là, hôm qua Thừa Ảnh vội vã trở về báo tin, không cẩn thận để Mạnh Kha chuồn mất.
Tên này y như chuột trũi biết đào hang, lẩn như trạch quả thật không dễ tìm, hy vọng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút tiến triển.
Hết chương 68
Thừa Ảnh nói lại tình huống vừa rồi, mấy vị đại thần đang nói tới hăng tiết vịt nghe vậy, mắt thường cũng có thể nhìn ra đồng loạt héo rũ.
Anh anh anh, hóa ra là âm mưu của người Khiết Đan, chúng ta bị mắc mưu rồi!
Chúng đại thần phụng chỉ về nhà đóng cửa tự kiểm điểm, chùm chăn cắn gối khóc rấm rứt, thê thê thảm thảm vượt qua năm mới.
Tiễn bước đám đại thần bèo nhèo héo rũ, tất cả mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Thừa Ảnh ăn no một bữa sủi cảo, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, tinh thần phấn chấn tiếp tục đi giám thị Gia Luật Lan!
Triệu Trăn thập phần đau lòng, vơ vét một túi đồ ăn lớn đưa cho Thừa Ảnh mang theo, bé còn muốn thu thập thêm chăn mềm nồi nia xoong chảo gì gì đó, nếu không phải tình huống không cho phép, hận không thể cử cả nội thị đi cùng Thừa Ảnh, chuyên môn hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ của hắn…
Nhìn đống đồ chất như núi cao hơn cả Triệu Trăn, Thừa Ảnh từ trên đỉnh ngọn tháp lung lay sắp đổ lấy một chiếc điểm tâm, bỏ chạy trối chết.
………………..
Triển Chiêu thành công sửa được oan sai cho mình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không cần ăn cơm tù a ~”
Công Tôn nhíu mày: “Tên bịt mặt kia…”
“Là Mạnh Kha!” Bao Chửng, Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.
Triệu Trăn vô cùng rối rắm: “Mạnh Kha sao lại hận ta? Nói cũng lạ, sao gần đây có nhiều người hận ta vậy? ta không hiểu mình đã đắc tội bọn họ khi nào?” Phát hiện Mạnh Kha có âm mưu là Bạch Ngọc Đường, đánh Mạnh Kha mặt mũi bầm dập là Bàng Thống, lợi dụng Mạnh Kha truyền tin cho Tương Dương vương là Triệu Trăn, nghĩ đi nghĩ lại trong mọi chuyện hắn hoàn toàn vô tội mà: “Ta và hắn xưa vô oan nay vô cừu, từ đâu mà có hận ý lớn như vậy chứ?”
Triệu Trăn chậc lưỡi: “Bởi vì sư phụ là ‘con nhà người ta’ trong mắt Mạnh Kha.”
Thấy mọi người nghi hoặc, Triệu Trăn nhất vịnh tam thán kéo dài giọng: “Trong hồng trần cuồn cuộn, có một đám sinh vật thần kỳ, bọn họ được gọi chung là ‘con nhà người ta’. Bọn họ văn võ song toàn danh lợi song thu, bọn họ thông minh lanh lợi, người gặp người thích, cha mẹ đều lấy bọn họ là mục tiêu hướng tới để dạy bảo con cái, bọn họ là tấm gương kiểu mẫu trong lời các thầy cô, bọn họ luôn toát ra ánh sáng chói lòa chiếu xa vạn trượng, miểu sát đám phàm nhân bình thường thành cặn bã…”
Khóe miệng mọi người co giật — Triệu Tiểu Trăn lại không nói tiếng người, cầu phiên dịch!
Triệu Trăn nhìn bốn người trước mặt mình: “Nói trắng ra, các ngươi đều là ‘con nhà người ta’ đó, sự tồn tại của các ngươi đều khiến đám bạn bè cùng trang lứa hâm mộ ghen tị hận! Bao đại nhân gia cảnh bần hàn nhưng thành tích nổi trội xuất sắc, mỗi lần dự thi đều đứng thứ nhất, trước đây khi đi học hẳn không ít lần từng bị bạn học xa lánh đi! Công Tôn tiên sinh càng không cần phải nói, ngươi trẻ tuổi như vậy, học vấn, y thuật, nhân phẩm, tướng mạo… mọi thứ đều quá hoàn mỹ, nhưng ngươi lại không có bằng hữu, chỉ có thể giao hảo với đám dân chúng một chữ bẻ đôi không biết. Sư phụ và Bạch đại ca chỉ mới hai mươi mà võ công đã khủng tới phát rồ, học võ cần thiên phú, tư chất Mạnh Kha không bằng hai người, niên kỉ chỉ nhỏ hơn hai người mấy tuổi, điều này khẳng định cả đời hắn vô pháp vượt qua sự siêu việt của hai ngươi, thế là nghẹn tới nghẹn lui, cuối cùng nghẹn tới đỏ mắt!”
Tất cả mọi người hết nói nổi, Triệu Trăn thật sự nói đúng, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị chúng bạn đồng lứa xa lánh.
Văn nhân tương khinh, võ nhân bài ngoại*, có thể tìm được tri kỷ thực không dễ dàng! (Văn nhân tương khinh, võ nhân bài ngoại: văn nhân khinh thường, võ nhân tẩy chay)
Bao Chửng và Công Tôn là tri kỷ, cho nên Công Tôn với tài học lớn như vậy lại cam tâm tình nguyện lưu lại Khai Phong phủ làm một tiểu sư gia nho nhỏ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là tri kỷ, cho nên hai người bọn họ nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen thân), làm bạn bè của nhau chính là có thể đứng cùng độ cao, đồng dạng cùng nhìn từ một hướng, những người quá giỏi chỉ có thể đứng một mình trên đỉnh cao. Loại tịch mịch này chỉ có một mình hắn biết, may mắn lắm mới gặp được người khác đứng cùng chỗ với mình.
“Về phần Mạnh Kha vì sao hận sư phụ.” Triệu Trăn cuối cùng mới nói tới trọng điểm: “Ta đã điều tra chi tiết về Mạnh Kha, Triển gia và Mạnh gia là thế giao, đều là danh môn vọng tộc có uy tín có danh dự, cha Mạnh Kha lại thập phần tôn sùng Triển gia huynh đệ, luôn miệng khen ngợi hai huynh đệ ngươi, một người là Thiện Tài đồng tử ngày ngày kiếm được vô số tiền bạc, một người là nam hiệp nhân nghĩa vang danh thiên hạ, sư phụ có lẽ không biết, cha Mạnh Kha thường xuyên thở dài nhi tử nhà mình không bằng người, Mạnh Kha vẫn luôn coi ngươi là mục tiêu phấn đấu, lúc đầu học võ cũng chỉ vì giận dỗi với phụ thân, sau này lại muốn vượt qua ngươi.”
Triển Chiêu mặt đầy mờ mịt, hắn từ nhỏ đã trì độn, căn bản không biết có loại chuyện này.
Triệu Trăn nhún vai: “Mạnh Kha dù có tính toán đến mấy cũng không thể nào đoạt được những gì hắn muốn nhưng những thứ đó đối với sư phụ lại dễ như trở bàn tay, đáng giận nhất là sư phụ lại không hiếm lạ công danh lợi lộc, mỗi ngày chỉ cần chơi đùa vui vẻ là đã vô cùng thỏa mãn. Ngay từ đầu, hắn chỉ không phục, nghẹn muốn vượt qua ngươi, dần dần hắn phát hiện, cho dù có đầu thai thêm lần nữa, kiếp sau cũng không chắc sẽ vượt qua ngươi. Thành tựu nhiều năm nỗ lực chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng dưới nước), vì vậy mà sản sinh địch ý với ngươi cũng không có gì kỳ quái. Chân chính khiến hắn bắt đầu hận ngươi, chắc là do lần tao ngộ gần đây nhất, Mạnh Kha đời này đã bị hủy, vô luận chủ động hay bị động, hắn chung quy cũng đã tham dự mưu phản.”
Triệu Trăn còn một câu chưa nói.
Phương Lan đương hộ, không thể không sử (Ý nói, hoa lan dù có đẹp đến mấy nhưng mọc ở trước cửa, thì không thể không nhổ bỏ vì để đó cũng chỉ cản đường mà thôi)
Mạnh Kha đi đường tắt muốn ta phong chức, nhưng ta đã có người tốt nhất, không cần thêm hắn nữa.
…………………….
Mọi người âm thầm bàn kế đối phó, quyết định chia làm hai hướng triển khai điều tra.
Triệu Trăn phụ trách thu phục sứ thần các nước, còn phải giữ Lý Nguyên Hạo đang như lửa đốt mông muốn ly khai lại, thuận tiện tìm hiểu lý do hắn muốn ly khai vội vàng.
Bao đại nhân thẩm vấn mấy nhân chứng có mặt ở hiện trường, Công Tôn phụ trách điều tra vụ cháy ở Đô Đình Tây Dịch, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ sáng chuyển sang tối đối phó Mạnh Kha.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Trăn ngay cả điểm tâm còn chưa ăn, một khắc cũng không dừng chạy tới quấy rối Lý Nguyên Hạo.
Lý Nguyên Hạo trắng đêm không ngủ, trên mặt treo hai cái quầng thâm to đùng, ánh mắt ai oán nhìn Triệu Trăn.
Triệu Trăn bị hắn ghê tởm run run, bề ngoài giả bộ như không có việc gì, cười tủm tỉm hỏi Lý Nguyên Hạo có ăn ngon ngủ kỹ không, cẩn thận hỏi han, chăm sóc chu đáo, quan tâm trước nay chưa từng có tới rối tinh rối mù. Mục đích cuối cùng chính là đem những ghê tởm mình vừa nhận, tăng gấp bội ném ngược trở lại trả cho Lý Nguyên Hạo!
Lý Nguyên Hạo nghe lời này, quả nhiên ghê tởm muốn chết, ánh mắt càng thêm ai oán.
Lý Nguyên Hạo quả thực vô cùng ai oán, cách vách là phòng ngủ của Phi Tinh tướng quân uy danh hiển hách, như vậy có khác gì ngủ chung chuồng với mãnh hổ? Lý Nguyên Hạo trời sinh đa nghi, hắn tin vào lời đề nghị của Mạnh Kha, giết chết tâm phúc Lê Chính Khải của phụ hoàng, giá họa cho Khai Phong phủ, đắc tội với Triệu Trăn, hôm qua mới phát hiện Mạnh Kha đã sớm quay lưng làm phản, tên khốn này cư nhiên là người của Gia Luật Lan! Lý Nguyên Hạo làm chuyện đuối lý, suy bụng ta ra bụng người, luôn cảm thấy Triệu Trăn muốn giết chết hắn.
Chờ đợi trong hang ổ của Triệu Trăn, Lý Nguyên Hạo thực sự khó an lòng, nằm trên giường không ngủ được, trở mình đi trở mình lại như rán bánh, sợ trong lúc ngủ mơ bị Bàng Thống làm thịt. Vốn chỉ có bảy phần tâm tư muốn trở về Tây Hạ, trải qua một đêm dài thức trắng, đã tăng lên thành mười phần!
Lý Nguyên Hạo vốn định sớm thu dọn hết thảy, ngăn chặn lý do Triệu Trăn muốn giữ người, quang minh chính đại chào từ biệt, không sợ nó không đáp ứng!
Nào ngờ Triệu Trăn tiểu yêu tinh, sáng sớm đã mò tới tận cửa chặn người, thân thiết kéo Lý Nguyên Hạo và Bàng Thống cùng nhau ngồi ăn sáng. Không thể không nói, đây là bữa cơm nghẹn khuất nhất từ khi sinh ra cho tới nay của Lý Nguyên Hạo, đỉnh đỉnh đại danh Hồng Môn yến chắc cũng không khác gì cái này đi!
Ăn xong bữa sáng Triệu Trăn còn lười không đi, nhất định muốn cùng Lý Nguyên Hạo thân thiết trò chuyện gia tăng tình cảm, kéo tới kéo lui lưu lại ăn xong bữa trưa, lại tiếp tục trò chuyện, buổi tối trở về ngủ một giấc, sáng ngày mai tiếp tục trò chuyện. Triệu Trăn không đi, Lý Nguyên Hạo chỉ có thể buông tha mọi chuyện mà bồi bé, buồn bực tới độ đau đản.
Triệu Trăn học theo Gia Luật Lan, cách thức nhìn thì thực thô ráp nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng hữu dụng!
Lý Nguyên Hạo dạ dày không thể tiêu hóa nổi thức ăn, áp lực tinh thần nặng nề không thể không bạo phát, thái độ thành khẩn: “Hoàng thượng thân thiết nhiệt tình hiếu khách, Biện Kinh vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, bản thái tử rất muốn ở lại thêm vài ngày, đáng tiếc trong nước còn có chuyện quan trọng, không thể không nói lời từ biệt với Hoàng thượng.”
Triệu Trăn lắc đầu như trống bỏi: “Thái tử không thể đi a! Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng, hung thủ sát hại Lê lão tướng quân còn chưa tìm được, hung thủ muốn ám sát thái tử vẫn còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thái tử gấp gáp đường xa trẫm thật sự không yên lòng!” Triệu Trăn vô cùng đau đớn nhìn Lý Nguyên Hạo.
Lý Nguyên Hạo khóe miệng giật a giật, thật bội phục kỹ năng mở miệng nói dối của Triệu Trăn. Sau vài lần giao tiếp, Lý Nguyên Hạo cuồng vọng tự đại cũng không dám xem nhẹ lực sát thương của Triệu Trăn. Này chính là một con nhím bánh bao, bề ngoài trắng trắng mềm mềm, cắn một cái không rụng răng hàm cũng bị gai nhọn đâm xuyên bụng!
“Không dối gạt Hoàng thượng, bản thái tử đã tới Đại Tống mấy ngày, bên người vẫn luôn không yên tĩnh.” Lý Nguyên Hạo ám chỉ bị ám sát liên tiếp: “Huống chi, di thể của Lê lão tướng quân cũng không tiện để lâu, cần phải sớm đưa về Tây Hạ nhập thổ vi an, thỉnh Hoàng thượng không nên ép buộc.”
Ý của Lý Nguyên Hạo chính là tiên lễ hậu binh, đáng tiếc kiên nhẫn của hắn không đủ, tính tình lại bộc trực cuồng vọng, dù có cực lực che giấu vẫn lộ ra một chút lệ khí.
Triệu Trăn ngược lại rất có kiên nhẫn, không dấu vết nhảy qua đề tài này, đôi mắt thiên chân vô tà nhất phái thuần lương: “Thái tử có điều không biết, trẫm vừa thấy thái tử liền cảm thấy thân thiết, đáng tiếc chính vụ bận rộn không có thời gian rảnh, bây giờ vừa vặn có vài ngày nghỉ tết, muốn mời thái tử cùng nhau đi du lãm, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên của Đại Tống. Đại Tống ta đất rộng của nhiều, xem mười năm tám năm cũng chưa chắc xem hết đâu!”
(╬  ̄ 皿  ̄) Mười năm tám năm? Thật con mẹ nó đủ!
Cả buổi sáng, hai người ở trong phòng đánh Thái Cực, còn Bàng Thống ở ngoài sân luyện trường thương, cuối cùng vẫn là Lý Nguyên Hạo đầu hàng trước, hắn thật sự chịu hết nổi: “Hoàng thượng có chuyện nói thẳng đi, bản thái tử hôm nay nhất định phải khởi hành, thỉnh ngươi di giá!”
Lý Nguyên Hạo lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy với người khác, trong lòng đại hận Triệu Trăn không biết điều, thề trong đời nhất định sẽ cho vật nhỏ này biết sự lợi hại! Chó má sứ thần gì chứ, lão tử về sau không bao giờ đi sứ! Lý Nguyên Hạo bề ngoài đau khổ ra vẻ đáng thương, trong lòng lại mưu tính sẽ ra tay tấn công Đại Tống trước, khẩn cấp tước đoạt một chút lương thực gia súc, lại bắt Đại Tống bồi thường tiền, những gì tiêu tốn trong cuộc chiến với người Khiết Đan, tất cả đều cướp về từ tay người Tống!
Triệu Trăn mới mặc kệ trong lòng Lý Nguyên Hạo nghĩ cái gì, bất luận Lý Nguyên Hạo định lừa gạt thế nào, bé chính là an nhiên tự tại không tiếp chiêu.
Triệu Trăn liên tục lặp đi lặp lại: “Vụ án còn chưa phá, thái tử không cần đi vội vàng, vạn nhất đi nhầm đường, bất hạnh bước trên con đường Hoàng Tuyền không lối về, vậy không phải đều là khuyết điểm của trẫm sao? Thái tử cứ an tâm chờ đợi, có Bàng Tướng quân tự mình trấn thủ, đảm bảo ai cũng không thể động tới một sợi lông của ngươi.”
Lý Nguyên Hạo quả thực sầu muốn chết, trên đời sao lại có một đứa cứng mềm dầu muối gì đều không ăn vầy nè! Thật con mẹ nó thần phiền!
Lý Nguyên Hạo ở trong lòng cắn răng, Tống hoàng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?! Lý Nguyên Hạo do dự nói: “Lê lão tướng quân năm nay cũng đã 58, tuổi già khó tránh khỏi hoa mắt váng đầu, mới tới Khai Phong phủ không hợp khí hậu, bị bệnh qua đời cũng không có gì kỳ quái.”
Ngụ ý chính là, ta không truy cứu nguyên nhân tử vong của Lê Chính Khải, ta đã thối lui một bước, ngươi cũng tha cho ta đi.
Triệu Trăn ở trong lòng cười lạnh, bị đâm một nhát xuyên tim từ sau lưng còn có thể nói thành không hợp khí hậu chết bệnh, quả thực trí tưởng tượng của Lý Nguyên Hạo bay cao bay xa quá đi. Triệu Trăn một chút cũng không nóng vội, Lý Nguyên Hạo càng giống kiến bò trên chảo dầu, Triệu Trăn ngồi càng yên ổn.
Lý Nguyên Hạo khẽ cắn môi, lại tung ra chiêu mới: “Hoàng thượng có biết một người Hán tên Mạnh Kha?”
Ánh mắt Triệu Trăn chợt lóe, lại như không có việc gì mà nói: “Trẫm biết ba người Hán tên Mạnh Kha, một là ngũ phẩm quan ngoại, một là thái giám trong cung, một tên là tội phạm bị truy nã, thái tử muốn nói tới người nào?”
Lý Nguyên Hạo lấy một tờ giấy màu vàng từ trong tay áo ra, chính là bức vẽ lệnh truy nã có hình Mạnh Kha, Lý Nguyên Hạo không chút do dự bán luôn Mạnh Kha: “Nói đến cũng thực hổ thẹn, bản thái tử tin lời gièm pha, sai lầm coi sài lang thành trung khuyển, chính tên Mạnh Kha này đã giết Lê lão tướng quân, còn muốn phóng hỏa thiêu cháy bản thái tử. Tên này là gian tế Liêu quốc, nghe lệnh của Gia Luật Lan, mục đích chính là muốn Tây Hạ và Đại Tống trở mặt thành thù, cuối cùng thành ngư ông đắc lợi!”
Hay quá đi, vị này trực tiếp hất chậu nước bẩn lên Liêu quốc, đúng là vô sỉ không giới hạn mà!
Lý Nguyên Hạo lợi dụng Mạnh Kha ám sát Lê Chính Khải, sau khi thành công liền qua sông đoạn cầu, sạch sẽ lưu loát đem Mạnh Kha bán đi.
Gia Luật Lan lợi dụng Mạnh Kha ám sát Lý Nguyên Hạo, sự tình còn chưa thành đã muốn qua cầu rút ván, tuyên bố muốn bán Mạnh Kha đổi lợi ích.
Mạnh Kha dã tâm càng lớn hơn, đồng thời lợi dụng cả Lý Nguyên Hạo lẫn Gia Luật Lan, lại đồng thời phản bội cả hai người bọn họ. Đầu tiên là giết hại Lê Chính Khải lấy được niềm tin của Lý Nguyên Hạo, lại lên kế hoạch ám sát Lý Nguyên Hạo lấy được tín nhiệm của Gia Luật Lan, mắt thấy Gia Luật Lan cũng không đáng tin, không biết sẽ lại nghĩ ra quỷ kế gì đây…
Triệu Trăn vỗ tay cười to: Hay cho một vở hài kịch chó cắn chó!
Đáng tiếc nhất chính là, hôm qua Thừa Ảnh vội vã trở về báo tin, không cẩn thận để Mạnh Kha chuồn mất.
Tên này y như chuột trũi biết đào hang, lẩn như trạch quả thật không dễ tìm, hy vọng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút tiến triển.
Hết chương 68
/134
|