Thử Miêu Đồng Nhân

Chương 101 - Chương 101

/134


Lần trước, mọi người tương kế tựu kế sắp xếp Lý Giai Hào trá tử, chính là muốn dẫn kẻ chủ mưu xuất đầu lộ diện.

Ai ngờ Vương Hữu Tài chặn ngang một bước, không chỉ phá hủy kế hoạch của mọi người mà còn cứu mạng kẻ chủ mưu sau màn.

Vương Hữu Tài một lòng muốn cứu Mạnh Kha, quan tâm sẽ loạn ngược lại kéo luôn mình xuống hố, tuy rằng không hề hối hận nhưng chung quy vẫn có chút chán nản không vui: “Nhiều thám tử ta sắp xếp vào Khai Phong Phủ đã nhiều lần xác nhận, Lý Giai Hào được giấu ở trong phòng xác, đến tận khi cứu hỏa cũng tận mắt nhìn thấy ‘thi thể’ của Lý Giai Hào, các ngươi đã thâu lương hoán trụ* như thế nào?” (*treo đầu dê bán thịt chó.)

Công Tôn giải thích: “Mùa hè nhiệt độ không khí cao, vì phòng ngừa thi thể bị hư thối mà xảy ra ôn dịch, Bao đại nhân đã đào một hầm băng ở ngay phía dưới phòng xác, chuyên để thi thể vào mùa hè. Hiện tại nhiệt độ không khí chưa nóng lên, hầm băng phía dưới vừa vặn để không, Lý Giai Hào và 4 thị vệ đều giấu ở trong hầm băng. Về thi thể cháy xém các ngươi nhìn thấy đó là một thi thể vô chủ mượn từ nghĩa trang mang về, sau khi dập lửa vì giấu tai mắt mà đặt ở đó.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Vương Hữu Tài vì thuận tiện che dấu thân phận mà chưa từng học võ công, tuy rằng hắn không có võ công nhưng luôn tự phụ mình đầu óc thông minh, nếu không phải do nóng vội hỏng việc cộng thêm ‘thiên thời, địa lợi, nhân hòa’ sao có thể đơn giản mắc mưu.

Vương Hữu Tài tâm đau nhói: “Chỉ trách ta quá nóng vội…”

Triệu Trăn lên tiếng đánh gãy lời hắn: “Chân lý chính là thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đừng tự tìm cớ cho mình, nói về quá trình ngươi trộm Mạnh Kha đi.”

Trộm? một từ bình thường qua miệng Triệu Tiểu Trăn sao lại không được tự nhiên như vậy chứ? – mọi người yên lặng oán thầm.

Vương Hữu Tài thở dài: “Khi các ngươi bắt giữ Mạnh Kha, ta bị chủ nhân đánh ngất đưa ra ngoài Khai Phong tránh họa, chờ tới khi ta trở lại, hết thảy đều đã trần ai lạc định. Trong mắt chủ nhân chỉ có 3 loại người, một là người có giá trị, cần thu về sử dụng; Thứ hai là loại không có giá trị, sẽ mặc cho hắn tự sinh tự diệt; Thứ ba là loại có giá trị nhưng không đồng ý quy thuận, tất yếu sẽ phải diệt trừ.”

“Mạnh Kha có lẽ còn có chút giá trị đối với các ngươi, nhưng đối với chủ nhân thì chỉ là loại thứ 2, không có giá trị, tự sinh tự diệt.” Vương Hữu Tài hiển nhiên phi thường hiểu vị ‘chủ nhân’ kia. “Chủ nhân sẽ không uổng phí khí lực nghĩ cách cứu viện Mạnh Kha không có giá trị. Ta chỉ có một mình, lại không tìm thấy chỗ giam giữ Mạnh Kha, ta suy nghĩ trước sau, biện pháp duy nhất chính là tống một người vào trong, sau đó tìm kiếm tung tích Mạnh Kha.”

Vương Hữu Tài lôi kéo Mạnh Kha đã chịu đả kích lớn, xoa xoa đầu an ủi hắn.

“Ta cố ý làm hỏng vài chuyện công sự, khiến chủ nhân bất mãn với ta, hảo đồ đệ của ta lập tức nhảy ra tranh ban đoạt quyền, vì thế ta cũng thành toàn cho hắn, nhượng lại danh tự [Vương Hữu Tài] cho hắn.” Vương Hữu Tài chỉ [Vương Hữu Tài] thanh niên. “Hắn hợp tác với Lý Giai Hào, hai tên ngu xuẩn quả thực rất hợp nhau, không ngoài dự đoán rất nhanh liền khiến Lâm Giang lâu bị bại lộ. Chủ nhân ra lệnh cho ta giết chết Lý Giai Hào diệt khẩu, ta thừa dịp loạn lạc một mình thuyên chuyển thám tử Khai Phong Phủ, vừa ám sát Lý Giai Hào giấu tai mắt, vừa lặng lẽ đổi chỗ Mạnh Kha và [Vương Hữu Tài].”

Ngữ khí Vương Hữu Tài thập phần tiếc nuối: “Ta vốn định kéo dài thời gian, thừa dịp các ngươi sứt đầu mẻ trán tróc nã [Vương Hữu Tài], liền mang theo Mạnh Kha cao bay xa chạy. Không ngờ lại trúng kế trong kế của các ngươi, ngay cả chủ nhân cũng phát hiện sự phản bội của ta…”

“Sư phụ, có phải ngươi đã điên rồi không?!” thanh niên [Vương Hữu Tài] đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Vương Hữu Tài và Mạnh Kha. “Ngươi chỉ vì cái tên này mà phản bội sự tín nhiệm của chủ nhân, còn bán đứng đồ đệ mình? Có phải ngươi đã điên rồi không?!”

Vương Hữu Tài nhìn hắn cười lạnh: “Chuyện phản bội chủ nhân, ta không có gì để nói. Còn về ngươi, ngươi còn chưa đáng để ta ra tay, ta chỉ thả mồi, còn lại là do ngươi tự mình chủ động bò tới cắn câu, hiện giờ còn giả bộ vô tội không cảm thấy buồn cười sao? Trong khoảng thời gian này ngươi tự tung tự tác làm không ít chuyện, ngươi tự cho là bám lấy Lý Giai Hào liền có thể thay thế được ta, đồ nhi ngoan, ngươi cầu nhân là tốt nhưng kỹ không bằng người, hai chữ ‘đáng đời’ thích hợp với ngươi.”

[Vương Hữu Tài] thở hổn hển nói: “Nếu không phải do ngươi ở giữa gây khó dễ, sao ta có thể bị bắt được?!”

Vương Hữu Tài mặc kệ hắn: “Ta không hề nhúng tay, là do ngươi quá ngu.”

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn đánh gãy đoạn đối thoại của hai tên kia: “Bớt sàm ngôn đi, chủ nhân các ngươi là ai?”

[Vương Hữu Tài] ngậm miệng không nói, Vương Hữu Tài trung niên trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Chủ nhân không có tên, ta chỉ biết hắn vốn là ám vệ bên cạnh tiên hoàng.”

━━∑( ̄□ ̄*|||━━

Mọi người đứng vây xem đều sợ ngây người!

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Sao ta nghe nói ám vệ của tiên đế đều tuẫn chủ* cả rồi?” (*chết theo chủ)

Bạch Cốc vẫn đứng vây xem bỗng nhiên nói: “Phàm là có đường sống, có mấy ai nguyện ý tìm chết, tuẫn chủ chỉ là cách nói cho dễ nghe mà thôi. Hoàng tộc Triệu thị thiên tính đa nghi, vì muốn huấn luyện ra các ám vệ trung thành và tận tâm, từ lúc sinh ra đã dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng cổ trùng. Tay nghề dưỡng cổ đại đại tương truyền, cổ trùng được nuôi dưỡng tới khi tân hoàng đăng cơ, sau đó hạ cổ trùng lên người 101 ám vệ. Sau khi trúng cổ, mỗi tháng ám vệ đều phải uống vài giọt máu tươi của hoàng đế, bằng không sẽ bị cổ trùng đói khát ăn não mà chết.”

Bạch Cốc cười lạnh: “Có phải rất ghê tởm đúng không? Đó chính là lòng trung thành và tận tâm của ám vệ Hoàng gia, cũng chính là chân tướng việc tuẫn chủ của ám vệ! bị ăn não mà chết cỡ nào tàn nhẫn, so ra, tự sát tuẫn chủ còn thoải mái hơn.” Bạch Cốc tựa tiếu phi tiếu, so với bình thường càng thêm vài phần băng lãnh, ý tứ châm chọc hàm xúc nồng hậu.

Mọi người hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Triệu Trăn, Triệu Trăn nhanh chóng lắc đầu: “Ta chưa từng dưỡng qua cái thứ kia!”

Thừa Ảnh vốn đứng trông cửa chủ động chạy tới giải thích: “Loại cổ trùng này phải được nuôi dưỡng từ khi sinh ra, mỗi tháng cho vài giọt máu tươi tỉ mỉ tự dưỡng. Hoàng thượng từ khi sinh ra đã bị đánh tráo, lưu lạc ngoài cung tới khi 6 tuổi mới được tìm trở về, cho nên nhóm ám vệ chúng ta không bị trúng loại cổ này. Trước khi Tiên hoàng qua đời đã liên tục nhắc tới việc này, ngữ khí còn thập phần tiếc nuối.”

Triệu Trăn chẳng những không tiếc nuối mà ngược lại còn thấy thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới trước khi Tiên hoàng qua đời, cũng từng lải nhải bên tai – Ngô nhi trưởng thành không kịp rồi, đáng tiếc không sớm tìm được ngô nhi. Còn lặp đi lặp lại giáo dục mình không được tin tưởng ám vệ, người bên gối cũng có thể ăn cây táo rào cây sung, trừ chính mình ra ai cũng không được tin. Triệu Trăn vốn tưởng rằng lão hoàng đế một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bị gạt một lần liền lưu lại di chứng, hóa ra là bởi vì chuyện nuôi cổ…

Triệu Trăn ghét bỏ nói: “Tiên hoàng đã băng hà, sao chủ nhân các ngươi còn chưa chết?”

Vương Hữu Tài bật cười: “Chủ nhân hùng tài vĩ lược, chí tại thiên hạ, khinh thường loại người như tiên đế chỉ biết sa mình vào cần sa và nhi nữ tư tình, càng khinh thường hoàng tộc Triệu thị chuyên dùng cổ độc khống chế người khác. Chủ nhân không cam lòng khuất phục vận mệnh, lại càng không cam tâm bị con trùng bé tí khống chế sinh tử, bởi vậy nhiều năm qua vẫn luôn ngấm ngầm nghiên cứu phương pháp giải cổ.”

Triệu Trăn nhịn không được oán thầm – hùng tài vĩ lược là cái quỷ gì?

Ta chỉ thừa nhận khả năng tẩy não của người nọ đã đạt tới đỉnh cao, lừa gạt nhiều người như vậy vì hắn vào sinh ra tử, tự tán thưởng nhân cách mị lực!

Vương Hữu Tài nghĩ nghĩ: “Phúc Thiện hòa thượng ở Trấn Quốc Tự chính là người mà chủ nhân tìm tới để nghiên cứu chế tạo giải dược, trừ hắn ra còn có rất nhiều người. Đáng tiếc chủ nhân ép buộc mấy chục năm, hao phí vô số nhân lực vật lực tài lực, vẫn không thể lấy hết cổ độc ra ngoài. Sau khi tiên hoàng mất đi, chủ nhân miễn cưỡng chống đỡ một mạng, mỗi ngày thừa nhận sự thống khố do cổ trùng phát tác, khiến tính tình chủ nhân đại biến trở nên càng ngày càng bạo ngược.”

“Chủ nhân anh minh cơ trí dần trở nên âm tình bất định, nghi thần nghi quỷ, tổ chức khổng lồ từng ngay ngắn trật tự cơ hồ đổ sụp trong khoảnh khắc.. dã tâm bừng bừng, làm theo ý mình, bên cạnh chủ nhân chỉ còn vài thuộc hạ trung thành và tận tâm, chúng ta thế đơn lực mỏng, vô lực xoay chuyển càn khôn.” Vương Hữu Tài khẽ thở dài, trong mắt chợt lóe vô số cảm xúc, cuối cùng dừng ở nồng đậm tiếc nuối.

“Chủ nhân chưa bao giờ tin số mệnh, thường tiếu ngôn nhân định thắng thiên, nhưng hắn vẫn bại bởi số mệnh, bại bởi thiên mệnh nan vi.”

Bao Chửng nghiêm túc nói: “Người này hiện đang ở đâu?”

“Ta không biết.” Vương Hữu Tài lắc đầu nói: “Chủ nhân cố ý đẩy ta đi, lại lừa Mạnh Kha tới ám sát Hoàng thượng, thứ nhất là vì trả thù sự phản bội của ta, thứ hai là muốn tranh thủ thời gian, chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy rồi, cũng đủ để chủ nhân rời Khai Phong…”

Vương Hữu Tài thở dài trong lòng: chủ nhân có ơn tri ngộ với ta, tuy rằng ta muốn cứu Mạnh Kha nhưng chưa từng muốn phản bội chủ nhân. Chỉ là do chủ nhân gần đây càng ngày càng nghi thần nghi quỷ, nên luôn không tin ta… Mà thôi, mà thôi, từng là chủ tớ một hồi, cuối cùng vẫn giúp hắn một lần đi.

“Lòng trung thành của ngươi cũng thực đáng khen.” Triệu Trăn cười nói: “Người nọ chặt đường lui của ngươi, còn đẩy ngươi ra làm lá chắn, ngươi còn muốn kéo dài thời gian giúp hắn. Một khi đã vậy, ta cũng làm người tốt một lần, ngươi nói chuyện cung nữ cùng hai tên thị vệ đã chết xem, coi như kéo dài thêm thời gian để chủ nhân của ngươi chạy càng xa càng tốt.”

Vương Hữu Tài bất đắc dĩ nói: “Cái gì cũng không gạt được Hoàng thượng, đáng tiếc ta không phải toàn trí toàn năng, chuyện này phải hỏi Lý Giai Hào.”

Lý Giai Hào mặt mũi sưng phù, khi nói chuyện phi thường đau đớn, hắn cười lạnh hất mặt sang một bên, bày ra bộ dạng thà chết cũng không chịu hợp tác.

Cuối cùng vẫn là [Vương Hữu Tài] thanh niên lanh miệng nói: “Tiểu nhân biết rõ, chỉ là…” [Vương Hữu Tài] theo thói quen hai mắt loạn chuyển, muốn tranh thủ vài chỗ tốt cho mình. Mọi người quả thực hết nói nổi gã, chết đến nơi còn nghĩ kế, gã định dùng tính mạng để tính toán sao?

Triệu Trăn cười tủm tỉm nói: “Ngươi hiện tại có hai con đường, một là thành thật công đạo, chém một đao cho ngươi thống khoái, con đường thứ hai: chọc ta sinh khí, ta sẽ phù hộ ngươi trường mệnh trăm tuổi, sau đó khiến ngươi biết rõ cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Triệu Trăn ngũ quan tinh xảo, khi cười rộ lên trông đặc biệt ngây thơ khả ái còn có chút hư hỏng, giọng nói cũng là giọng trẻ con mềm mềm dễ nghe, nhưng lại khiến [Vương Hữu Tài] rùng mình ớn lạnh.

[Vương Hữu Tài] không dám cò kè mặc cả, đành phải cười trừ nói: “Chuyện là thế này, chạng vạng một ngày, có hai tên lưu lạc tới cửa Lâm Giang lâu gây rối, ồn ào đòi tìm Lý Giai Hào. Với tính tình của Lý Giai Hào đương nhiên sẽ không gặp, kết quả hai tên kia ngồi bên đường ồn ào chuyện mật đạo, hỏa kế sợ hãi, nhanh chóng mời hai tên đó vào trong.”

“Hóa ra tiểu tử Vương Vĩ kia không biết dẫm phải vận cứt chó gì mà ngẫu nhiên tìm được một cửa vào mật đạo hoàng cung. Tên Vương Vĩ này rất háo sắc, cùng tiểu cung nữ ở bên trong mật đạo yêu đương vụng trộm, ngẫu nhiên nghe được tiếng nói chuyện của Lý Giai Hào và người nào đó mật đàm.” [Vương Hữu Tài] chột dạ cười cười: “Cụ thể cùng ai nói chuyện gì, tiểu nhân không biết. Sau đó Lý Giai Hào sai ta đi nhổ cỏ tận gốc, cho nên ta liền…giết chết ba người biết chuyện.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Đừng tránh nặng tìm nhẹ, nói rõ ra ngươi giết người thế nào?”

[Vương Hữu Tài] vẻ mặt đau khổ nói: “Ta giả vờ là bằng hữu của Vương Vĩ hẹn cung nữ kia buổi tối ra gặp mặt, lừa cung nữ kia tiến vào mật đạo, nói sẽ đưa nàng đi gặp Vương Vĩ. Cung nữ ngu xuẩn kia tin tưởng không chút nghi ngờ, sau khi ta siết chết nàng, lại tùy tay ném xuống đầm nước trong mật đạo, ta cũng không biết thủy đàm đó lại nối thông với đầm sen trong Hoàng cung, không ngờ thi thể lại trôi ra tận đấy.” [Vương Hữu Tài] cũng thực bồn chồn: ‘Sớm biết vậy ta đã xử lý thi thể luôn cho rồi.”

Công Tôn nghi hoặc nói: “Nếu ngươi đã giết cung nữ Bội Văn sao còn phái người giả trang thành Bội Văn ra vào hoán y viện?”

“Ta chỉ đề phòng thôi, ta sợ cung nữ kia nói chuyện mật đạo cho người khác, nên sai thủ hạ dịch dung trà trộn vào bên trong thăm dò một phen.”

Bao Chửng nói: “Vậy còn Vương Vĩ và Từ Phú Bảo.”

[Vương Hữu Tài] thành thật nói: “Tối hôm qua ta cũng đã nói hết rồi, Lý Giai Hào có bệnh khiết phích, hắn ngại giết người bẩn tay, nên sai ta động thủ, còn kêu ta ném xác xa xa một chút. Lý Giai Hào luôn ra lệnh xúi giục ta, ta không ưa bộ dạng khinh cuồng của hắn, nên âm kém dương sai một phen, ném thi thể vào thùng nước gạo ở ngay sau hẻm, lão đầu đổ nước gạo, bình thường chạng vạng mới kéo xe đi, khi đi ra cửa thành cũng không bị kiểm tra, ta còn cho rằng vĩnh viễn sẽ không có người phát hiện.”

[Vương Hữu Tài] có hỏi tất đáp, nói rõ ràng mạch lạc, chỉ là Triển Chiêu vẫn còn chút nghi hoặc: “Vì sao ngươi lại dẫn người tìm ta phiền toái?”

[Vương Hữu Tài] cười đáng khinh: “Còn không phải do Lý Giai Hào là tên biến…Á.”

[Vương Hữu Tài] nói được một nửa liền bị Bạch Ngọc Đường vung tay dùng cách không chưởng cho một tát hôn mê.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, Bạch Ngọc Đường bình tĩnh khoanh tay đứng đó: “Trượt tay.”

→_→ Ngũ gia, ngươi có dám thành thật chút không?

Vụ án được phá, tuy rằng còn chưa bắt được kẻ chủ mưu đằng sau nhưng cũng đã có được bước tiến quan trọng.

Triệu Trăn cảm thấy, kẻ chủ mưu đằng sau sẽ không cam tâm chờ chết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay trở về…

Hết chương 101

/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status