Miệng Từ Tử Kình đang ngậm kẹo que, đột nhiên thấy người như vậy, bị dọa sợ, sau khí vào nhà cậu vẫn chưa mở miệng, lúc này cậu Lê lại nói chuyện với cậu, cậu hốt hoảng, lập tức níu lấy ống quần của cha, kẹo que trong miệng càng ngậm chặt hơn.
“Ông con nói chuyện với con, đừng sợ.” Lê Thượng Thần nhỏ giọng an ủi con trai.
“Con tên là Từ Tử Kình, Kình trong mạnh mẽ sao?” Cậu Lê lại hỏi, lại đưa tay về phía bé trai.
Bé trai sợ hãi, ánh mắt trong suốt đáng yêu nhìn vào bàn tay to lớn kia, cậu thường nhìn cha mình bắt tay với người khác, người ông hung dữ này muốn bát tay với cậu sao? Tay trái cậu sợ hãi nắm chặt quần cha mình, đưa tay phải ra, nhưng cậu quên trên tay vẫn còn cầm kẹo que, tay nhỏ bé duỗi một cái, phốc một tiếng, kẹo que trong tay nằm trên tay ông cậu.
Thoáng chốc trong nhà tĩnh lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng tay cậu Lê, một mảng ướt át, kẹo que màu sắc dính trên tay ông cậu.
Tay của cậu Lê, cầm qua thước dạy, cầm qua phấn viết, cầm qua roi mấy, đây là lần đầu tiên cầm lấy chiếc kẹo que dính nước miếng trẻ em, không chỉ ông sửng sốt, mà tất cả mọi người trong nhà đều ngẩn người.
Thật may mợ Lê cười ha ha. “Tử Kình rất ngoan, con nghĩ ông muốn xin ăn kẹo phải không?” Bà cười một tiếng như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều cười, không khí nhất thời hòa hoãn.
Sau đó một nhà ba người Lê Thượng Thần đi vào nhà bếp cùng mợ Lê, mợ cầm bánh bích quy đưa cho cháu trai, khen không dứt miệng.
“Thượng Thần, con trai con thật giống con, lúc còn bé con cũng đáng yêu giống như vậy!”
“Đúng vậy, chẳng qua con sẽ không đem kẹo que ăn rồi đặt lên tay người khác.” Lê Thượng Thần nhớ tới nét mặt của cậu, liền buồn cười.
“Không nên trách nó, nó sẽ lo lắng đó!” Từ Lỵ Hoan ôm lấy con trai, yêu thương chạm khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
“Hai đứa có con trai đáng yêu như vậy, rất nhanh sẽ tái hôn, mợ thật sự vui mừng thay cho hai đứa.” Mợ Lê cảm khái. “Khi hai đứa ly hôn, mợ khổ sở rất lâu, Thượng Thần thường không có nụ cười vui vẻ, vẻ mặt của nó thường là trống rỗng, mợ thật sự không biết bao giờ nó mới có thể vui vẻ lại, thật sự không biết phải làm sao cho phải...”
“Mợ.” Lê Thượng Thần ho nhẹ, có thể không vạch trần anh được không?
“A Lỵ, mợ nhớ con cũng biết rõ chuyện nó gặp qua, mợ giao nó cho con.” Mợ Lê nắm tay Từ Lỵ Hoan, tha thiết nói. “Lúc nhỏ nó không được vui vẻ, không thường nói chuyện, thật ra nó yêu con muốn chết, thể hiện ra có thể chỉ có một nửa, con cũng đừng đối nghịch với nó, đối xử lạnh nhạt!”
“Hỏng rồi, con cũng cảm thấy anh ấy yêu con muốn chết, cho nên thật sự anh ấy yêu con là hai cái mạng sao?” Từ Lỵ Hoan cố làm vẻ kinh ngạc, chọc cười mợ Lê.
Cô Lê và chồng nói muốn đi gặp gỡ bạn bè, kiên trì muốn đi, bữa ăn trên bàn Lê gia khách khí chỉ có ba người nhà Lê Thượng Thần.
Bữa ăn tối, Từ Lỵ Hoan nói chút chuyện thú vị về công việc, kiến thức ở các quốc gia, cậu Lê đang muốn đi các nước Châu Âu ăn mừng năm mới, cô biết không ít chương trình du lịch, giới thiệu hùng hồn, khiến mọi người nghe say sưa, không khí rất hài hòa.
Thời gian ăn cơm, ông ngoại gần như không nói chuyện. Lúc ần kết thúc bữa ăn tối, ông ngoại nhìn Từ Lỵ Hoan, nghiêm túc mở miệng. “Cô đối với chuyện trong nhà này, hiểu rõ bao nhiêu?”
Ông không nói rõ là những chuyện gì, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Lê Thượng Thần khẽ cau mày.
Từ Lỵ Hoan lạnh nhạt nói: “Có hiểu một chút.”
“Tại sao cô muốn đến nơi này?’
“Tôi không thể tới sao?” Từ Lỵ Hoan hỏi ngược lại. “Tôi đã sắp gả cho Thượng Thần rồi, không thể về nhà anh ấy chào hỏi trưởng bối sao?’
Chân mày của ông lão nhăn sâu. “Dĩ nhiên có thể, nhưng cô phải biết, cô tới đây cũng không thay đổi được cái gì.”
“Tại sao ông lại cho rằng tôi muốn thay đổi cái gì?” Cô lại hỏi ngược lại một lần nữa.
Ở trong gia đình, chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với người đứng đầu Lê gia, cậu Lê cau mày, mợ Lê có vẻ lo lắng, Lê Thượng Thần nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, muốn cô đổi đề tài, cô chỉ mỉm cười trấn an anh.
“Cái người này thật nhanh mồm nhanh miệng, chắc chắn đầu óc cũng rất thông minh, cô biết tôi đang hỏi cái gì.”
“Ừ, tôi biết đại khái thôi.” Từ Lỵ Hoan thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông lão. “Xin ông yên tâm, tôi cũng không muốn thay đổi điều gì. Chỉ là tối nay tôi không ngừng nghĩ đến, tình huống khi đó tôi và Lê Thượng Thần ly hôn. Hôn nhân của chúng tôi thất bại, tôi từng rất khó quên được, trong lòng rất oán anh ấy, sau đó khi gặp lại, tôi phát hiện mình vẫn còn tình cảm với anh ấy, tôi từng cố gắng kháng cự, không muốn tha thứ cho anh ấy... kết quả đây?”
Cô cười yếu ớt. “Nêu tôi không tha thứ cho anh ấy, hiện tại đã không ngồi ở đây rồi. Hôn nhân của chúng tôi gặp phải vấn đề, hiện tại chúng tôi tìm ra cách giải quyết, tôi đá nghĩ, nếu năm đó chúng tôi thông cảm lẫn nhau, có phải sẽ không lãng phí năm năm này? Nhưng muốn những thứ này thì có lợi ích gì? Tôi không thể quay về quá khứ để thay đổi nó, chuyện đã xảy ra, là không thể thay đổi, nhưng lòng người có thể thay đổi, lựa chọn nắm bắt bị thương và tức giận khổ sở không tha thứ, đó là lựa chọn của mỗi người, không ai ép buộc.”
Đôi mắt trong suốt tĩnh lặng của cô một mực nhìn thẳng vào ông ngoại, không có vẻ sợ hãi chút nào. “Cho nên, tôi không mong sẽ thay đổi được gì, chuyện xảy ra trong nhà này, không liên quan đến tôi, cần thay đổi, cũng không phải tôi.”
Bàn ăn nhất thời yên lặng, chỉ còn lại âm thanh Từ Tử Kình uống canh.
Ông ngoại Lê không nói, hồi lâu, nếp nhăn căng thẳng trên khuôn mặt ông thoáng giãn ra, đột nhiên ông có vẻ già đi mấy phần. Ông nhìn về con dâu, lạnh nhạt nói: “Nên cắt trái cây?”
Chín giờ tối, cuối cùng Lê Thượng Thần cũng đưa vợ và con trai rời khỏi nhà họ Lê.
“Trời tối, giống như sắp mưa.” Từ Lỵ Hoan ngồi trên xe, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Em thật lợi hại, dám nói chuyện như vậy với ông ngoại.”
“Giống như anh nói..., em gặp nhiều người khách khó tính hơn trên máy bay, người nào em cũng không sợ.” Cô nói giỡn. “Nhưng người nhà anh dường như rất sợ ông ngoại.”
“Đúng vậy, ông ấy là người đứng đầu một nhà, rất nghiêm nghị, người trong nhà không ai dám nói cười với ông ấy, em lại dám dạy dỗ ông, em nhất định lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bà ngoại anh.”
“Em vốn cho rằng ông ấy sẽ tức giận đuổi em ra ngoài.”
“Anh cũng cho rằng như vậy, cũng chuẩn bị bước lùi với em rồi.” Anh cười nhẹ.
“Như thế có thể hại anh hay không?”
“Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng bọn họ, nếu đã dúng hết lễ phép cơ bản, về sau không cần giả bộ thân quen, mọi người ai đi đường nấy, thật tốt, ứng phó với người nhà là việc phiền phức nhất.” ANh học giọng điệu ban đầu của cô.
Cô cười, lại suy sụp cúi đầu. “Thật ra em vỗn muốn biểu hiện dịu dàng khéo léo, nhưng nhìn thái độ của bọn họ với anh, em thật sự vô cùng tức giận, bọn họ thực sự xem anh như người ngoài, ghi hận nhiều năm như vậy, lòng dạ thật quá nhỏ mọn? Em như vậy cùng không phải nói chuyện với ‘cô cô’ anh, bà ấy giống như bị em dọa sợ.” Nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của đối phương, cô thật sự hối hận vì hành động của mình.
“Vừa rồi là ai nói, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi?” Anh giễu cợt nói: “Chuyện đã nói ra thì không thể thu lại, liền quên đi.”
“Anh không tức giận sao?” Dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, cô như vậy là quá vô lễ.
Anh lắc đầu. “Em là vì anh.” Cô nói có đạo lý, nhưng quá vội vàng, không giấu được tức giận của mình. Cô không thể làm điều tốt nhất, nhưng căn bản cô có thể không cần, anh sao có thể khắt khe với cô? Cô làm tất cả đều bởi vì anh. Bất kể chọc ai tức giận, anh đều cảm kích, không trách cô chút nào. “Tối nay, cảm ơn em.”
“Em nói rồi, em không muốn nghe anh cảm ơn.” Cô lắc đầu.
“Tại sao? Anh cảm thấy kể cả vợ chưa cưới, cũng cần một tiếng cảm ơn.” Không thể bởi vì thân thiết với nhau, liền coi tâm tư của đối phương dành cho mình là điều hiển nhiên.
Cô chỉ cười lắc đầu, đúng lúc phía sau con trai ngồi phía sau đòi bóc kẹo que, cô xoay người giúp một tay.
Nếu không cô muốn nghe cái gì? Trừ một tiếng cảm ơn thành khẩn, anh có thể nói cái gì?
Anh thiếu cô quá nhiều, cô bao dung anh mà không nghi ngờ, mở ra trái tim của anh, cô chăm sóc con trai của hai người, năm năm tâm huyết là vô giá, cô lại muốn anh đưa mình đến gặp người nhà lạnh lùng, dễ dàng tha thứ cho ánh mắt lạnh lẽo mà ngay cả anh còn cảm thấy khó chịu, đối với cô, cô có thể hành xử khéo léo linh hoạt.
Cô nguyện ý làm nhiều chuyện cho anh như vậy, lại không cầm một tiếng cảm ơn của anh?
Cô tình nguyện bỏ ra tất cả là vì cái gì? Anh biết, là bởi vì cô yêu anh, thông cảm với anh, coi trọng cảm giác của anh, tỉ mỉ suy nghĩ cho anh, vì tình trạng trong nhà anh không tốt, cô tình nguyện nhân nhượng anh, nhẫn nhịn một chút không vui. Anh nghĩ, lồng ngực anh ấm áp, có một cố nhiệt cực nóng vui vẻ và kích động, anh cũng nguyện làm những chuyện này vì cô, không phải vì câu nói cảm ơn, mà là bởi vì...
“Anh yêu em.”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, cười, mắt cười cong cong vui sướng. Anh lại gần hôn cô, cô nhiệt tình đáp lại, nụ hôn này, môi lưỡi triền miên, tràn ngập sự quyến luyến nồng đậm và tình yêu.
Cô yêu anh, làm lòng anh ấm áp, tràn đầy tình cảm ngọt ngào, cô xóa đi cô đơn của anh, anh thích cảm giác được cô yêu, anh cũng rất yêu cô.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Mẹ...” Bé trai kháng nghị, chỉ gò má của mình. “Con cũng muốn như vậy, con muốn!” Quá không công bằng, hôn cha cậu ba lần, đều đã quên cậu, còn phải để cậu nhắc nhở!
Từ Lỵ Hoan cười, kéo con trai tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Lê Thượng Thần cũng hôn con trai, nụ hôn của anh tinh tế hơn, lại ở lại lâu hơn, hôn thật sâu lên khuôn mặt mềm mại của con trai.
Cậu nhóc hài lòng, nở ra một nụ cười thật tươi, thơm lên má của cha và bên má lúm đồng tiền của mẹ. Chợt, có gì đó rơi trên cửa kính xe, anh quay đầu nhìn.
“Trời mưa!”
Từng giọt nước đáp xuông vang tung tóe trên cửa sổ xe. Lê Thượng Thần khởi động xe, mặt đường đen thui phía trước, nhanh chóng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, ánh sáng đèn chiếu lên mặt đường, giống như nhứng ánh sao trên trời vui sướng nháy mắt, xa đến tận chân trời, giống như lòng anh giờ phút này tràn ngập hạnh phúc, không có điểm dừng.
Anh mỉm cười. “Đi thôi, về nhà.”
“Ông con nói chuyện với con, đừng sợ.” Lê Thượng Thần nhỏ giọng an ủi con trai.
“Con tên là Từ Tử Kình, Kình trong mạnh mẽ sao?” Cậu Lê lại hỏi, lại đưa tay về phía bé trai.
Bé trai sợ hãi, ánh mắt trong suốt đáng yêu nhìn vào bàn tay to lớn kia, cậu thường nhìn cha mình bắt tay với người khác, người ông hung dữ này muốn bát tay với cậu sao? Tay trái cậu sợ hãi nắm chặt quần cha mình, đưa tay phải ra, nhưng cậu quên trên tay vẫn còn cầm kẹo que, tay nhỏ bé duỗi một cái, phốc một tiếng, kẹo que trong tay nằm trên tay ông cậu.
Thoáng chốc trong nhà tĩnh lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng tay cậu Lê, một mảng ướt át, kẹo que màu sắc dính trên tay ông cậu.
Tay của cậu Lê, cầm qua thước dạy, cầm qua phấn viết, cầm qua roi mấy, đây là lần đầu tiên cầm lấy chiếc kẹo que dính nước miếng trẻ em, không chỉ ông sửng sốt, mà tất cả mọi người trong nhà đều ngẩn người.
Thật may mợ Lê cười ha ha. “Tử Kình rất ngoan, con nghĩ ông muốn xin ăn kẹo phải không?” Bà cười một tiếng như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều cười, không khí nhất thời hòa hoãn.
Sau đó một nhà ba người Lê Thượng Thần đi vào nhà bếp cùng mợ Lê, mợ cầm bánh bích quy đưa cho cháu trai, khen không dứt miệng.
“Thượng Thần, con trai con thật giống con, lúc còn bé con cũng đáng yêu giống như vậy!”
“Đúng vậy, chẳng qua con sẽ không đem kẹo que ăn rồi đặt lên tay người khác.” Lê Thượng Thần nhớ tới nét mặt của cậu, liền buồn cười.
“Không nên trách nó, nó sẽ lo lắng đó!” Từ Lỵ Hoan ôm lấy con trai, yêu thương chạm khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
“Hai đứa có con trai đáng yêu như vậy, rất nhanh sẽ tái hôn, mợ thật sự vui mừng thay cho hai đứa.” Mợ Lê cảm khái. “Khi hai đứa ly hôn, mợ khổ sở rất lâu, Thượng Thần thường không có nụ cười vui vẻ, vẻ mặt của nó thường là trống rỗng, mợ thật sự không biết bao giờ nó mới có thể vui vẻ lại, thật sự không biết phải làm sao cho phải...”
“Mợ.” Lê Thượng Thần ho nhẹ, có thể không vạch trần anh được không?
“A Lỵ, mợ nhớ con cũng biết rõ chuyện nó gặp qua, mợ giao nó cho con.” Mợ Lê nắm tay Từ Lỵ Hoan, tha thiết nói. “Lúc nhỏ nó không được vui vẻ, không thường nói chuyện, thật ra nó yêu con muốn chết, thể hiện ra có thể chỉ có một nửa, con cũng đừng đối nghịch với nó, đối xử lạnh nhạt!”
“Hỏng rồi, con cũng cảm thấy anh ấy yêu con muốn chết, cho nên thật sự anh ấy yêu con là hai cái mạng sao?” Từ Lỵ Hoan cố làm vẻ kinh ngạc, chọc cười mợ Lê.
Cô Lê và chồng nói muốn đi gặp gỡ bạn bè, kiên trì muốn đi, bữa ăn trên bàn Lê gia khách khí chỉ có ba người nhà Lê Thượng Thần.
Bữa ăn tối, Từ Lỵ Hoan nói chút chuyện thú vị về công việc, kiến thức ở các quốc gia, cậu Lê đang muốn đi các nước Châu Âu ăn mừng năm mới, cô biết không ít chương trình du lịch, giới thiệu hùng hồn, khiến mọi người nghe say sưa, không khí rất hài hòa.
Thời gian ăn cơm, ông ngoại gần như không nói chuyện. Lúc ần kết thúc bữa ăn tối, ông ngoại nhìn Từ Lỵ Hoan, nghiêm túc mở miệng. “Cô đối với chuyện trong nhà này, hiểu rõ bao nhiêu?”
Ông không nói rõ là những chuyện gì, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Lê Thượng Thần khẽ cau mày.
Từ Lỵ Hoan lạnh nhạt nói: “Có hiểu một chút.”
“Tại sao cô muốn đến nơi này?’
“Tôi không thể tới sao?” Từ Lỵ Hoan hỏi ngược lại. “Tôi đã sắp gả cho Thượng Thần rồi, không thể về nhà anh ấy chào hỏi trưởng bối sao?’
Chân mày của ông lão nhăn sâu. “Dĩ nhiên có thể, nhưng cô phải biết, cô tới đây cũng không thay đổi được cái gì.”
“Tại sao ông lại cho rằng tôi muốn thay đổi cái gì?” Cô lại hỏi ngược lại một lần nữa.
Ở trong gia đình, chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với người đứng đầu Lê gia, cậu Lê cau mày, mợ Lê có vẻ lo lắng, Lê Thượng Thần nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, muốn cô đổi đề tài, cô chỉ mỉm cười trấn an anh.
“Cái người này thật nhanh mồm nhanh miệng, chắc chắn đầu óc cũng rất thông minh, cô biết tôi đang hỏi cái gì.”
“Ừ, tôi biết đại khái thôi.” Từ Lỵ Hoan thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông lão. “Xin ông yên tâm, tôi cũng không muốn thay đổi điều gì. Chỉ là tối nay tôi không ngừng nghĩ đến, tình huống khi đó tôi và Lê Thượng Thần ly hôn. Hôn nhân của chúng tôi thất bại, tôi từng rất khó quên được, trong lòng rất oán anh ấy, sau đó khi gặp lại, tôi phát hiện mình vẫn còn tình cảm với anh ấy, tôi từng cố gắng kháng cự, không muốn tha thứ cho anh ấy... kết quả đây?”
Cô cười yếu ớt. “Nêu tôi không tha thứ cho anh ấy, hiện tại đã không ngồi ở đây rồi. Hôn nhân của chúng tôi gặp phải vấn đề, hiện tại chúng tôi tìm ra cách giải quyết, tôi đá nghĩ, nếu năm đó chúng tôi thông cảm lẫn nhau, có phải sẽ không lãng phí năm năm này? Nhưng muốn những thứ này thì có lợi ích gì? Tôi không thể quay về quá khứ để thay đổi nó, chuyện đã xảy ra, là không thể thay đổi, nhưng lòng người có thể thay đổi, lựa chọn nắm bắt bị thương và tức giận khổ sở không tha thứ, đó là lựa chọn của mỗi người, không ai ép buộc.”
Đôi mắt trong suốt tĩnh lặng của cô một mực nhìn thẳng vào ông ngoại, không có vẻ sợ hãi chút nào. “Cho nên, tôi không mong sẽ thay đổi được gì, chuyện xảy ra trong nhà này, không liên quan đến tôi, cần thay đổi, cũng không phải tôi.”
Bàn ăn nhất thời yên lặng, chỉ còn lại âm thanh Từ Tử Kình uống canh.
Ông ngoại Lê không nói, hồi lâu, nếp nhăn căng thẳng trên khuôn mặt ông thoáng giãn ra, đột nhiên ông có vẻ già đi mấy phần. Ông nhìn về con dâu, lạnh nhạt nói: “Nên cắt trái cây?”
Chín giờ tối, cuối cùng Lê Thượng Thần cũng đưa vợ và con trai rời khỏi nhà họ Lê.
“Trời tối, giống như sắp mưa.” Từ Lỵ Hoan ngồi trên xe, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Em thật lợi hại, dám nói chuyện như vậy với ông ngoại.”
“Giống như anh nói..., em gặp nhiều người khách khó tính hơn trên máy bay, người nào em cũng không sợ.” Cô nói giỡn. “Nhưng người nhà anh dường như rất sợ ông ngoại.”
“Đúng vậy, ông ấy là người đứng đầu một nhà, rất nghiêm nghị, người trong nhà không ai dám nói cười với ông ấy, em lại dám dạy dỗ ông, em nhất định lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bà ngoại anh.”
“Em vốn cho rằng ông ấy sẽ tức giận đuổi em ra ngoài.”
“Anh cũng cho rằng như vậy, cũng chuẩn bị bước lùi với em rồi.” Anh cười nhẹ.
“Như thế có thể hại anh hay không?”
“Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng bọn họ, nếu đã dúng hết lễ phép cơ bản, về sau không cần giả bộ thân quen, mọi người ai đi đường nấy, thật tốt, ứng phó với người nhà là việc phiền phức nhất.” ANh học giọng điệu ban đầu của cô.
Cô cười, lại suy sụp cúi đầu. “Thật ra em vỗn muốn biểu hiện dịu dàng khéo léo, nhưng nhìn thái độ của bọn họ với anh, em thật sự vô cùng tức giận, bọn họ thực sự xem anh như người ngoài, ghi hận nhiều năm như vậy, lòng dạ thật quá nhỏ mọn? Em như vậy cùng không phải nói chuyện với ‘cô cô’ anh, bà ấy giống như bị em dọa sợ.” Nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của đối phương, cô thật sự hối hận vì hành động của mình.
“Vừa rồi là ai nói, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi?” Anh giễu cợt nói: “Chuyện đã nói ra thì không thể thu lại, liền quên đi.”
“Anh không tức giận sao?” Dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, cô như vậy là quá vô lễ.
Anh lắc đầu. “Em là vì anh.” Cô nói có đạo lý, nhưng quá vội vàng, không giấu được tức giận của mình. Cô không thể làm điều tốt nhất, nhưng căn bản cô có thể không cần, anh sao có thể khắt khe với cô? Cô làm tất cả đều bởi vì anh. Bất kể chọc ai tức giận, anh đều cảm kích, không trách cô chút nào. “Tối nay, cảm ơn em.”
“Em nói rồi, em không muốn nghe anh cảm ơn.” Cô lắc đầu.
“Tại sao? Anh cảm thấy kể cả vợ chưa cưới, cũng cần một tiếng cảm ơn.” Không thể bởi vì thân thiết với nhau, liền coi tâm tư của đối phương dành cho mình là điều hiển nhiên.
Cô chỉ cười lắc đầu, đúng lúc phía sau con trai ngồi phía sau đòi bóc kẹo que, cô xoay người giúp một tay.
Nếu không cô muốn nghe cái gì? Trừ một tiếng cảm ơn thành khẩn, anh có thể nói cái gì?
Anh thiếu cô quá nhiều, cô bao dung anh mà không nghi ngờ, mở ra trái tim của anh, cô chăm sóc con trai của hai người, năm năm tâm huyết là vô giá, cô lại muốn anh đưa mình đến gặp người nhà lạnh lùng, dễ dàng tha thứ cho ánh mắt lạnh lẽo mà ngay cả anh còn cảm thấy khó chịu, đối với cô, cô có thể hành xử khéo léo linh hoạt.
Cô nguyện ý làm nhiều chuyện cho anh như vậy, lại không cầm một tiếng cảm ơn của anh?
Cô tình nguyện bỏ ra tất cả là vì cái gì? Anh biết, là bởi vì cô yêu anh, thông cảm với anh, coi trọng cảm giác của anh, tỉ mỉ suy nghĩ cho anh, vì tình trạng trong nhà anh không tốt, cô tình nguyện nhân nhượng anh, nhẫn nhịn một chút không vui. Anh nghĩ, lồng ngực anh ấm áp, có một cố nhiệt cực nóng vui vẻ và kích động, anh cũng nguyện làm những chuyện này vì cô, không phải vì câu nói cảm ơn, mà là bởi vì...
“Anh yêu em.”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, cười, mắt cười cong cong vui sướng. Anh lại gần hôn cô, cô nhiệt tình đáp lại, nụ hôn này, môi lưỡi triền miên, tràn ngập sự quyến luyến nồng đậm và tình yêu.
Cô yêu anh, làm lòng anh ấm áp, tràn đầy tình cảm ngọt ngào, cô xóa đi cô đơn của anh, anh thích cảm giác được cô yêu, anh cũng rất yêu cô.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Mẹ...” Bé trai kháng nghị, chỉ gò má của mình. “Con cũng muốn như vậy, con muốn!” Quá không công bằng, hôn cha cậu ba lần, đều đã quên cậu, còn phải để cậu nhắc nhở!
Từ Lỵ Hoan cười, kéo con trai tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Lê Thượng Thần cũng hôn con trai, nụ hôn của anh tinh tế hơn, lại ở lại lâu hơn, hôn thật sâu lên khuôn mặt mềm mại của con trai.
Cậu nhóc hài lòng, nở ra một nụ cười thật tươi, thơm lên má của cha và bên má lúm đồng tiền của mẹ. Chợt, có gì đó rơi trên cửa kính xe, anh quay đầu nhìn.
“Trời mưa!”
Từng giọt nước đáp xuông vang tung tóe trên cửa sổ xe. Lê Thượng Thần khởi động xe, mặt đường đen thui phía trước, nhanh chóng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, ánh sáng đèn chiếu lên mặt đường, giống như nhứng ánh sao trên trời vui sướng nháy mắt, xa đến tận chân trời, giống như lòng anh giờ phút này tràn ngập hạnh phúc, không có điểm dừng.
Anh mỉm cười. “Đi thôi, về nhà.”
/29
|