Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 95: Biến cố

/107


Trở lại thành phố C, trên bàn trà nhỏ đặt những khung ảnh làm bằng thủy tinh, bên trong là ảnh cưới mới chụp, cô dâu chú rể ôm nhau rất thân mật, khuôn mặt Long Trạch hiện rõ nụ cười ấm áp. Tiết Đồng cẩn thận cầm lấy khung ảnh, đặt vào chiếc hộp, ở đó để sẵn quần áo của Long Trạch.

Những thứ không cần thiết cô đều ném hết vào thùng rác, Tiết Đồng đóng nắp hộp lại, sau đó vào phòng mình thu dọn.

Mẹ cô đi tới cửa phòng, dựa vào cánh cửa hỏi: “ Con muốn ở cùng nó?.”

Tiết Đồng dừng tay, ra sức khuyên mẹ: “ Mẹ, con đã nói qua rất nhiều lần, tuy rằng anh ấy và chúng ta có điểm bất đồng, chỉ trừ việc có phần đặc biệt hơn người khác, so với người thường không có gì khác biệt. Trước đây, không phải mẹ rất quý anh ấy sao?.”

Mẹ Tiết nhíu mày nói: “ Trước kia là chuyện trước kia, nhưng hắn dù sao cũng không phải người, con còn giúp nó gạt chúng ta.”

Tiết Đồng cắt đứt câu chuyện: “ Mẹ, con không muốn nói nữa.”

Tưởng rằng có được chàng rể rùa vàng, ai ngờ lại là người ‘ đặc biệt ‘, cha mẹ quá hoảng sợ, có lẽ phải mất một thời gian họ mới chấp nhận được Long Trạch. Tiết Đồng mở tủ quần áo thu xếp quần áo của mình, mẹ Tiết liền ngăn cô lại, mắng: “ Chúng ta vất vả mới sinh ra con, bây giờ con bị tên yêu quái đó làm cho mê mẩn, con thích tiền của nó đúng không? Ngay cả việc nó không phải là người? Con cần phải hiểu cho rõ, đây là chuyện cả đời, trên đời này còn có rất nhiều đàn ông, vì sao con lại chọn nó?.”

Tiết Đồng cầm quần áo trong tay ném lên giường, cảm thấy khó xử. Hai người dự định tháng sau sẽ kết hôn, tính rằng sau chuyến du lịch núi Hoàng Sơn trở về sẽ chuẩn bị hôn lễ, kết quả lại xảy ra chuyện này. Cô ngồi ở trên giường, cảm thấy rất mệt mỏi: “ Mẹ, mẹ không phải con, mẹ không thể hiểu được. Mẹ không biết quãng thời gian trước đây con đã phải trải qua như thế nào, mẹ cũng không biết Long Trạch vì con đã hy sinh thế nào. Con không phải thích tiền của anh ấy, con thích con người của anh ấy, thích bộ dáng của anh ấy, cho dù con phải trả giá thế nào.”

Đôi mắt Tiết Đồng ngấn nước, cô chậm rãi nói: “ Con người thì sao? Con cũng bị người khác đem bán, khi đó có ai coi con là người đâu? Người khác đều coi thường con, tra tấn con, đem con trở thành món hàng hóa, đồ chơi giải khuây, mẹ có biết con đã phải chịu đựng như thế nào không?

Cũng chỉ có Long Trạch che chở cho con, đối tốt với con, không để người khác coi thường con, không có anh ấy con đã không còn mạng trở về. Mẹ không biết, khi đó vì anh ấy vì cứu con, đã suýt chết hai lần! Anh ấy đưa con trở về, mỗi ngày đều nghĩ cách lấy lòng cha mẹ, mẹ có nghĩ tới cảm nhận của anh ấy không?.”

“ Cảm kích là cảm kích, không thể vì đối với nó có ơn nghĩa mà con không biết phải trái.” Chỉ cần nghĩ tới cái đuôi của Long Trạch, bà lại lạnh toát cả người, tận tình khuyên bảo cô: “ Mẹ cũng cảm kích nó vì cứu cha con, nhưng không phải vì thế mà chúng ta gả con cho nó.”

Tiết Đồng cúi thấp đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, giọng của cô không to nhưng rất khẳng định: “ Mẹ, con phân biệt rõ ràng, con rất thích anh ấy.”

Muốn mọi người chấp nhận Long Trạch khó khăn đến vậy sao?

Hai ngày qua Tiết Đồng đã nói hết lời, muốn cha mẹ chấp nhận Long Trạch nhưng đều không có kết quả. Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi bị kẹt ở giữa, điều Long Trạch kiêng kị nhất chính là người khác bài xích hắn, sau khi rời đi ở núi Hoàng Sơn hắn không có xuất hiện trước mặt cha mẹ Tiết Đồng, lại càng không giống trước ra sức lấy lòng cha mẹ cô, cả ngày khuôn mặt hắn đều tối tăm u ám.

Hắn nói: “ Tiết Đồng, chúng ta đi thôi, tháng sau sẽ không thể kết hôn.”

Long Trạch ở trong căn nhà mới sửa sang lại, khuôn mặt phủ lớp băng, trong lòng cảm thấy rối như tơ vò, giống như đứa nhỏ bị phạm lỗi im lặng chịu phạt. Hắn đã suy tính cho tương lai nên mới ngày ngày chịu khổ ở trong căn phòng chật chội, chờ cha mẹ cô ngủ say rồi mới dám lẻn sang phòng Tiết Đồng.

Cô biết hắn đã vì cô, vì cha mẹ cô mà bỏ ra rất nhiều. Nhìn ánh mắt của hắn, Tiết Đồng không nói lên lời.

Mẹ Tiết Đồng ngồi ở bên cạnh cô, bà cũng khóc, trên trán nếp nhăn hằn sâu hơn, dù sao Long Trạch cũng không phải người, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn nổi lên thú tính, bà thực sự không thể tưởng tượng được; tương lai ở chung với người ‘ đặc biệt ‘ đó sẽ ra sao. Giọng nói của bà nghẹn lại: “ Mẹ biết nó tốt, nhưng con đi theo nó sẽ không có tương lai, chẳng lẽ con muốn sinh ra một tiểu yêu quái?.”

Trẻ con gì chứ? Tiết Đồng còn chưa nghĩ tới, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy chưa từng dùng biện pháp phòng tránh, nhưng đều không có động tĩnh gì. Cả hai dù sao cũng không cùng chung chủng tộc, Tiết Đồng không biết họ có thể sinh em bé hay không, nhưng cô không muốn rời khỏi Long Trạch, cô bật khóc: “ Con đã quyết định ở cùng anh ấy, đời này con chỉ gả cho anh ấy. Mẹ, mẹ chúc phúc cho con đi.”

Sắc mặt mẹ cô có phần hoảng sợ, bà trầm mặc không nói lời nào. Thật lâu sau, bà đứng lên ra vẻ hết cách, nhẹ nhàng lắc đầu: “ Mẹ cũng không ngăn được con.”

Hình ảnh mái tóc bạc của mẹ Tiết như ẩn hiện trong mắt cô, bà không nói câu nào rời khỏi phòng Tiết Đồng, bóng dáng dần khuất sau cánh cửa.

Tiết Đồng ngồi trên giường như hóa đá, tiếng tin nhắn di động kêu lên, cô nhìn thoáng qua, là của Long Trạch, hỏi cô hôm nay có đến không. Cô không trả lời, bỏ di động vào túi xách sau đó thu dọn nốt đồ đạc của mình.

Cô xách chiếc túi cỡ vừa đi ra phòng khách, cha cô ngồi ở đó đang hút thuốc lá, gạt tàn đã đầy những mẩu thuốc, mẹ cô ở ngồi ở bên cạnh ông, sắc mặt vô cùng xấu.

Tiết Đồng để túi xách dưới đất, chậm rãi nói: “ Cha, mẹ con đi ra ngoài vài ngày, nếu có việc thì gọi điện cho con. Chỗ ở của con cha mẹ cũng biết địa chỉ, chìa khóa phòng con để trên bàn, cha mẹ có thể đến bất cứ lúc nào. Chúng con vẫn tiến hành hôn lễ, nếu cha mẹ không tham gia có lẽ chỉ có vài người tới.”

Mẹ cô hơi hơi nghiêng đầu nhưng không nhìn cô, cha cô nhả ra làn khói thuốc trắng mờ ảo: “ Đồng Đồng, chúng ta không có gan để gặp lại nó, con đường là do con chọn, chúng ta cũng đã khuyên can con, sau này con đừng hối hận.”

“ Con sẽ ở lại thành phố C, cũng sẽ thường xuyên trở về.” Giọng nói Tiết Đồng khàn khàn, cô cũng không muốn cha mẹ phải thất vọng nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Đợi khi cô cùng Long Trạch kết hôn, có lẽ qua một vài năm, cha mẹ có thể tiếp nhận Long Trạch.

Thấy hai người trầm mặc không nói lời nào, Tiết Đồng xách túi lên: “ Con đi đây.”

Cô chậm rãi bước ra cửa, vừa mở cửa thì nhìn thấy vài cảnh sát đứng sẵn ở đó, có người đang định bấm chuông, tay vẫn còn ở giữa không trung, Tiết Đồng ngạc nhiên: “ Các anh tìm ai?.”

“ Cô là Tiết Đồng sao?.” Đối phương hỏi, ánh mắt nhìn theo chiếc túi cô đang xách.

Tiết Đồng nghi hoặc: “ Là tôi, xin hỏi các anh tìm tôi có chuyện gì?.”

Một nhân viên cảnh sát đưa ra tờ lệnh bắt người, không chút khách khí nói: “ Vậy mời cô đi theo tôi.”

Tiết Đồng thấy bất an: “ Rốt cuộc là có chuyện gì? Vụ án mất tích của tôi đã hủy.”

Cha cô nghe thấy liền chạy nhanh ra cửa, người cảnh sát đứng ở giữa đưa lệnh bắt người, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “ Hiện tại, cô bị liệt vào tội tình nghi giết chết Trình Thiên, cô bỏ túi xuống, đi theo chúng tôi.”

Vừa dứt lời, hai cảnh sát vọt vào trong nhà, trực tiếp dùng tay khống chế Tiết Đồng, còng tay cô ra đằng sau.

Tin tức Long Trạch nhận được chậm hơn so với Tiết Đồng, vụ án của Trình Thiên đã thành lập chuyên án ở thành phố Y. Tiết Đồng bị giam giữ tại trại tạm giam của thành phố Y, cảnh sát đeo súng trên vai đạn lên sẵn, động tác rất thô bạo, áp tải cô như tội phạm nguy hiểm tới nhà ga.

Cha mẹ Tiết Đồng vô cùng hoảng loạn, Long Trạch ở trong nhà đợi mãi không thấy Tiết Đồng trả lời, gọi điện mới biết được tin dữ này, nghe xong giống như sét đánh ngang tai, hoảng sợ vô cùng, chiếc thuyền Lưu Ưng sớm đã chìm xuống biển sâu, mọi chuyện xử lí sạch sẽ, Tiết Đồng sao có thể bị tình nghi là hung thủ giết người.

Hắn chạy vội tới nhà ga, vẫn là chậm một bước, ở trong nhà tức giận vô cùng, lập tức gọi điện tìm luật sư, không dám chậm trễ liền kéo hai luật sư tới sân bay, đi thẳng về thành phố Y, so với Tiết Đồng thì hắn tới thành phố Y trước.

Tới nơi, luật sư bắt đầu làm việc, tính đến tình huống xấu nhất: “ Trong tay cảnh sát có một đoạn clip. Clip đó đã được chuyên gia kiểm nghiệm, xác định không phải là giả. Trong clip, quay từ phía sau lưng Tiết Đồng nổ súng bắn Trình Thiên. Có thể khẳng định Tiết Đồng là tội phạm tình nghi.”

“ Clip? Đoạn clip nào” Long Trạch không hiểu, như muốn làm loạn ở cục cảnh sát.

Luật sư khuyên hắn bình tĩnh, sau đó miêu tả kĩ về đoạn clip. Xác định rõ về độ chứng thực của đoạn clip này, không khí trở nên ngưng trệ, trước mặt hắn mọi thứ đều trở nên hỗn độn.

Góc độ quay rất chuẩn, trong hình ảnh còn có cảnh Long Trạch nằm dưới đất, khuôn mặt Tiết Đồng nhìn khá rõ, cô cầm khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào lưng Trình Thiên, cả hai vết thương đều chí mạng, sau đó, cô tiếp tục bắn hắn, Trình Thiện từ từ khuỵu xuống. Tiết Đồng chạy khỏi góc máy quay, hình ảnh trong đoạn clip chỉ có quay lại cảnh Trình Thiên nằm rạp xuống đất, liên tục ba bốn phút không cử động.

Không nói đến nguyên nhân, chỉ nhắc đến hậu quả, chính là việc Tiết Đồng là hung thủ giết chết Trình Thiên, hóa ra tại thuyền Lưu Ưng còn có kẻ khác.

Trình Thiên mất tích lâu như vậy, như thế hoàn toàn có đủ căn cứ để lập chuyên án điều tra về vụ mất tích của hắn.

Người trong cục cảnh sát tỏ ra không hề kiêng dè: “ Người bị hại là nhân vật quan trọng ở thành phố Y, cũng là nhân vật nổi danh trong nước, nếu tội giết người được thành lập, Tiết Đồng sẽ lãnh án tử hình.”

Long Trạch vừa nghe thấy hai chữ “ Tử hình” liền tức giận: “ Nhân vật nổi tiếng trong xã hội? Hắn chính là một tên lưu manh hai tay nhuốm đầy máu, làm ra những chuyện như thế sớm muộn hắn cũng chết.”

Luật sư khuyên hắn nên bình tĩnh, nhìn hắn mất bình tĩnh như vậy vội vàng kéo ra khỏi cục cảnh sát.

/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status