Chương 7
Tác giả: Điệp Cẩm
Edit: Zổ
Beta: Cầu beta reader
*hôm qua đọc được câu rất hay: đừng quá hy vọng vào người khác*
Tư Văn nhìn nhìn con mồi trên tay, nghĩ xem thú gọi trong miệng đối phương cuối cùng là con thỏ màu da cam hay là sinh vật ba chân kỳ quái, chần chờ một lúc, anh giơ giơ tay phải, nói: “Cậu muốn này?”
Mắt đối phương sáng rực lên, gật gật đầu, nói: “Tôi có thể dùng những trái cây này đổi với anh, đây đều là do tôi hái sáng nay, rất tươi.”
Túi da thú bị mở ra, lộ ra những trái cây màu sắc khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, quả nào cũng căng tròn, tản ra một hương vị trong veo, cho dù anh không biết đây là những loại trái cây nào thì cũng vẫn bị loại hương vị trong veo này làm cho nuốt nước miếng.
Vân nhìn Thú Nhân trước mắt vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm trái cây, không có ý muốn đổi, tưởng rằng đối phương đang tìm kiếm loại trái cây mình muốn, vì thế dứt khoát hạ thấp người, bới trái cây hỏi: “Anh muốn loại nào? Quả lê, quả hồng, quả trám hay loại khác?”
Tư Văn thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi có thể cho cậu một con thú gọi, cậu chỉ cần cho tôi ba quả trám là được.” Bỏ một con thú gọi, còn lại mấy con, thêm mấy quả trứng trên tay hoàn toàn đủ cho anh ăn. Mà chỉ cần ba quả trám là muốn tạo hảo cảm với đối phương, theo tình huống mà nói, người này hình như cũng không quen biết với nguyên chủ của thân thể, nếu như có người quen ở đây sẽ rất có lợi với việc anh tìm hiểu để dung nhập thế giới này, còn việc quả trám là loại quả gì, anh cũng không quá quan tâm, tính cảnh giác của Og rất cao, lại không giống người dễ dàng lừa dối, thật sự không phải đối tượng tốt.
Vân ngập ngừng, cũng không ngoài ý muốn với giá này, trong thế giới Thú Nhân, việc giống cái quý hiếm quyết định địa vị xã hội của họ tương đối cao, tất cả Thú Nhân đối với giống cái đều rất chiếu cố. Cậu gật gật đầu, cầm ra ba quả màu xanh to như quả bóng đá.
Tư Văn nhìn trái cây trên mặt đất, lúc này mới phát hiện anh chỉ có hai tay mà bây giờ đã bị con mồi và vài quả trứng nhét đầy, anh hơi hơi quẫn bách, nói: “Tôi nghĩ hiện tại tôi không có cách mang chúng về.”
Vân nhìn đôi tay đầy con mồi của anh, không nói gì, từ trong túi áo lấy ra một túi da thú nhỏ, đủ để nhét ba quả màu xanh kia. Tư Văn không biết, người trước mắt này tuy không có phản ứng gì trên mặt nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Thú Nhân này đi ra săn thú không mang túi da thú sao? Phải biết rằng thu hoạch của mỗi một thú nhân khi săn mồi cũng không chỉ có con mồi, còn rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ cùng trái cây vân vân, đó đều là những vật phẩm thiết yếu để lấy lòng giống cái.
Tư Văn đưa thú gọi cho đối phương, tiếp nhận túi da thú, nói: “Tôi tên là Tư Văn, ở phía trước, ngày mai tôi sẽ trả túi cho cậu.”
Vân kinh ngạc mở to hai mắt, người này thì ra là Thú Nhân không thể biến hóa của bộ lạc! Cậu từng ở bên trong bộ lạc xa xa nhìn thấy anh, cũng nghe được chuyện về thân thế anh cùng với nguyên nhân anh không thể biến hóa. Có lẽ bởi vì thân thế tương tự, cậu đối với Thú Nhân không thể biến hóa này có một loại cảm xúc đồng bệnh tương liên. Ba ngày trước, lúc Tư Văn biến hóa, Vân không ở trong bộ lạc, cậu đi tìm rau xanh, sau khi trở về nghe nói đối phương biến hóa, cậu vui vẻ rất lâu, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy đã gặp mặt.
Trên mặt Vân hiện lên một nụ cười chân thành, nói: “Chúc mừng anh có thể biến hóa, ngày mai tôi sẽ ở nhà đợi anh, cảm ơn anh đã đổi con mồi cho tôi.”
Hai người không nói gì thêm, thương lượng thời gian cụ thể của ngày mai xong, mỗi người một ngả, đi theo hướng về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, lúc anh chuẩn bị thu thập đồ vật, Tư Văn mới phát hiện, nếu muốn trả túi, như vậy anh nhất định phải tiến vào bộ lạc, gặp rất nhiều người nguyên chủ biết hoặc quen thuộc, đây không phải là một tin tức tốt. Thế nhưng giây tiếp theo, anh phát hiện thêm một sự thật càng bi kịch, nước bên trong vại đã gần tới đáy, nhưng anh không biết lấy nước ở đâu. Một lúc lâu sau, Tư Văn mới nhớ đến lúc Figo cùng anh đi qua khu an toàn, hình như anh nhìn thấy một con sông.
Vì thế anh quay lại khu an toàn, không bao lâu đã tìm được con sông giống như đã từng biết kia. Anh nhìn hướng sông chảy, đi lên thượng du, rất nhanh anh liền phát hiện phán đoán của mình là chính xác. Anh bây giờ đang ở bờ sông, sông này rất lớn, dòng nước chảy cũng khá xiết, anh dùng gậy thử, gần bờ nước sâu khoảng hơn một mét, gần giữa dòng sâu khoảng hai mét, chứng tỏ sông này khá sâu.
Con sông này cũng không xa nhà anh, đại khái khoảng năm sáu trăm mét, nhưng bởi vì ở phía sau, lại thêm bụi cây dày đặc không thể liếc mắt một cái là nhìn thấy, Tư Văn lại không chú ý xem xét địa hình xung quanh cho nên không phát hiện được là bình thường. Nhưng mà, thở dài nhìn nhìn thùng gỗ vừa làm trong tay, Tư Văn cảm thấy, tuy khoảng cách không xa nhưng cứ phải đi đi lại lại, trong thân thể dù có gen dã thú cũng mệt mỏi, quả nhiên có giếng nước mới là tuyệt mỹ.
Đổ đầy nước vào vại, mang con mồi tới bờ sông xử lý sạch sẽ, dựa theo phương pháp cũ, Tư Văn thuần thục nướng chín cơm trưa của mình. Sau khi ăn no nê, anh quyết định làm bàn ghế trước, luôn ngồi dưới đất làm anh cảm thấy có một loại cảm giác đản đau*. Bởi vì chưa từng làm qua, Tư Văn chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà thử xem, do không có đinh hay keo dán có thể đem mặt và chân bàn dính vào nhau, anh cũng không biết cách làm hoàn toàn bằng một khúc gỗ, cho nên anh chỉ có thể làm giống như cách làm ghế, ở bốn góc bàn làm bốn cái lỗ, gọt một đầu chân bàn cho bằng với kích thước của lỗ, sau đó đóng vào trong lỗ.
*đản đau: ;___; ai trong sáng không hiểu úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Tuy như thế bàn làm ra cũng không đẹp mắt, nhưng rất bền chắc, hơn nữa một khi làm ra cái đầu tiên thì cái thứ hai sẽ dễ dàng hơn. Rất nhanh bàn ghế đều làm xong, mà tủ bát và thùng anh tạm thời chưa làm, trước khi tìm được loại keo dính, Tư Văn cảm thấy loại gia cụ yêu cầu hàm lượng kỹ thuật khá cao này anh không làm được. Nghĩ nghĩ, Tư Văn lại dùng móng vuốt phối hợp với nghề mộc anh không quá thuần thục để làm vài cái bát không tròn lắm và mấy chiếc đũa cực kì hoàn mỹ, sau đó đem mấy thứ này đặt ở ngoài phòng, phơi khô để còn sử dụng
Gỗ còn lại một ít, Tư Văn chém thành những đoạn gỗ vừa phải, cao bằng nửa người, anh định làm hàng rào trước, dưới tình huống không có tường viện và cửa, đây là thứ duy nhất anh có thể làm xong lập tức.
Vào rừng bứt dây leo về, Tư Văn vòng những cây gậy gỗ kia quanh nhà mình một vòng, để lại một chỗ làm cửa, sau đó dùng dây leo buộc lại, một hàng rào giản dị liền hoàn thành. Đương nhiên, anh không quên cắm gậy gỗ xa phòng một chút, tiện cho việc xây dựng thêm hay gieo trồng sau này.
Hai gian nhà đá, sân vừa dùng hàng rào vây quanh, vài món gia cụ thô ráp, là những thứ duy nhất mà bây giờ anh có ở thế giới này.
Làm xong việc, anh lại dùng hai con thỏ bắt được bằng phương thức ban sáng làm cơm tối, sau đó nhớ tới quả trám bị quên đi một buổi chiều. Loại quả to gần bằng quả bóng đá này có da xanh bóng loáng, thịt quả bên trong cũng màu xanh, vị giống táo, độ ngọt rất thích hợp, hơn nữa còn có một chút chua, rất ngon miệng. Một lúc ăn hết luôn ba quả trám, bữa tối của Tư Văn coi như chấm dứt, trời cũng hoàn hoàn đen, anh nằm trên giường, nhìn gia cụ mới thêm trong phòng, vừa cảm thán sức ăn đáng sợ của mình, vừa suy nghĩ xem ngày mai đi trả túi như thế nào.
Sáng hôm sau, Og, sau khi Tư Văn rời giường làm xong việc vặt vãnh, đúng giờ đến, anh muốn dẫn Tư Văn đi săn.
Đối với quyết định này của anh, Tư Văn không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu. Nghĩ đến túi da thú hôm qua, Tư Văn mở miệng hỏi: “Og, anh có biết Vân không?”
Og hơi hơi kinh ngạc, anh không nghĩ tới tộc trưởng vừa mới nhắc Tư Văn cần một bạn lữ, cậu ta đã có mục tiêu nhiệm vụ, chẳng lẽ trước đây cậu ta đã thích đối phương? Muốn hỏi liền hỏi là thói quen tốt của Thú Nhân, vì thế, “Cậu muốn tìm cậu ấy làm bạn lữ của cậu?”
Tư Văn sợ ngây người, anh nói những lời này lúc nào, Og lại là như thế nào có thể từ lời nói vô cùng bình thường của anh mà đưa ra kết luận thần kỳ này?
Anh trầm mặc, bị Og coi như là ngầm chấp nhận, mà khiếp sợ trong mắt Tư Văn thì bị Og lý giải thành tâm ý của Tư Văn bị anh biết nên mới khiếp sợ, vì thế anh tốt bụng mở miệng nói: “Vân không tồi, tính cách cũng tốt, sẽ là một bạn lữ tốt, so với vài giống cái vừa hung dữ vừa yếu ớt trong bộ lạc thì tốt hơn nhiều, đương nhiên, tốt nhất vẫn là Sitter.”
Định mệnh! Ông thật sự không thích cậu ta! Ông là trai thẳng! Còn có câu cuối cùng kia là có ý gì, anh có biết trong lúc vô tình anh đã bại lộ anh là một thằng thê khống triệt triệt để để hay không!
Tác giả: Điệp Cẩm
Edit: Zổ
Beta: Cầu beta reader
*hôm qua đọc được câu rất hay: đừng quá hy vọng vào người khác*
Tư Văn nhìn nhìn con mồi trên tay, nghĩ xem thú gọi trong miệng đối phương cuối cùng là con thỏ màu da cam hay là sinh vật ba chân kỳ quái, chần chờ một lúc, anh giơ giơ tay phải, nói: “Cậu muốn này?”
Mắt đối phương sáng rực lên, gật gật đầu, nói: “Tôi có thể dùng những trái cây này đổi với anh, đây đều là do tôi hái sáng nay, rất tươi.”
Túi da thú bị mở ra, lộ ra những trái cây màu sắc khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, quả nào cũng căng tròn, tản ra một hương vị trong veo, cho dù anh không biết đây là những loại trái cây nào thì cũng vẫn bị loại hương vị trong veo này làm cho nuốt nước miếng.
Vân nhìn Thú Nhân trước mắt vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm trái cây, không có ý muốn đổi, tưởng rằng đối phương đang tìm kiếm loại trái cây mình muốn, vì thế dứt khoát hạ thấp người, bới trái cây hỏi: “Anh muốn loại nào? Quả lê, quả hồng, quả trám hay loại khác?”
Tư Văn thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi có thể cho cậu một con thú gọi, cậu chỉ cần cho tôi ba quả trám là được.” Bỏ một con thú gọi, còn lại mấy con, thêm mấy quả trứng trên tay hoàn toàn đủ cho anh ăn. Mà chỉ cần ba quả trám là muốn tạo hảo cảm với đối phương, theo tình huống mà nói, người này hình như cũng không quen biết với nguyên chủ của thân thể, nếu như có người quen ở đây sẽ rất có lợi với việc anh tìm hiểu để dung nhập thế giới này, còn việc quả trám là loại quả gì, anh cũng không quá quan tâm, tính cảnh giác của Og rất cao, lại không giống người dễ dàng lừa dối, thật sự không phải đối tượng tốt.
Vân ngập ngừng, cũng không ngoài ý muốn với giá này, trong thế giới Thú Nhân, việc giống cái quý hiếm quyết định địa vị xã hội của họ tương đối cao, tất cả Thú Nhân đối với giống cái đều rất chiếu cố. Cậu gật gật đầu, cầm ra ba quả màu xanh to như quả bóng đá.
Tư Văn nhìn trái cây trên mặt đất, lúc này mới phát hiện anh chỉ có hai tay mà bây giờ đã bị con mồi và vài quả trứng nhét đầy, anh hơi hơi quẫn bách, nói: “Tôi nghĩ hiện tại tôi không có cách mang chúng về.”
Vân nhìn đôi tay đầy con mồi của anh, không nói gì, từ trong túi áo lấy ra một túi da thú nhỏ, đủ để nhét ba quả màu xanh kia. Tư Văn không biết, người trước mắt này tuy không có phản ứng gì trên mặt nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Thú Nhân này đi ra săn thú không mang túi da thú sao? Phải biết rằng thu hoạch của mỗi một thú nhân khi săn mồi cũng không chỉ có con mồi, còn rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ cùng trái cây vân vân, đó đều là những vật phẩm thiết yếu để lấy lòng giống cái.
Tư Văn đưa thú gọi cho đối phương, tiếp nhận túi da thú, nói: “Tôi tên là Tư Văn, ở phía trước, ngày mai tôi sẽ trả túi cho cậu.”
Vân kinh ngạc mở to hai mắt, người này thì ra là Thú Nhân không thể biến hóa của bộ lạc! Cậu từng ở bên trong bộ lạc xa xa nhìn thấy anh, cũng nghe được chuyện về thân thế anh cùng với nguyên nhân anh không thể biến hóa. Có lẽ bởi vì thân thế tương tự, cậu đối với Thú Nhân không thể biến hóa này có một loại cảm xúc đồng bệnh tương liên. Ba ngày trước, lúc Tư Văn biến hóa, Vân không ở trong bộ lạc, cậu đi tìm rau xanh, sau khi trở về nghe nói đối phương biến hóa, cậu vui vẻ rất lâu, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy đã gặp mặt.
Trên mặt Vân hiện lên một nụ cười chân thành, nói: “Chúc mừng anh có thể biến hóa, ngày mai tôi sẽ ở nhà đợi anh, cảm ơn anh đã đổi con mồi cho tôi.”
Hai người không nói gì thêm, thương lượng thời gian cụ thể của ngày mai xong, mỗi người một ngả, đi theo hướng về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, lúc anh chuẩn bị thu thập đồ vật, Tư Văn mới phát hiện, nếu muốn trả túi, như vậy anh nhất định phải tiến vào bộ lạc, gặp rất nhiều người nguyên chủ biết hoặc quen thuộc, đây không phải là một tin tức tốt. Thế nhưng giây tiếp theo, anh phát hiện thêm một sự thật càng bi kịch, nước bên trong vại đã gần tới đáy, nhưng anh không biết lấy nước ở đâu. Một lúc lâu sau, Tư Văn mới nhớ đến lúc Figo cùng anh đi qua khu an toàn, hình như anh nhìn thấy một con sông.
Vì thế anh quay lại khu an toàn, không bao lâu đã tìm được con sông giống như đã từng biết kia. Anh nhìn hướng sông chảy, đi lên thượng du, rất nhanh anh liền phát hiện phán đoán của mình là chính xác. Anh bây giờ đang ở bờ sông, sông này rất lớn, dòng nước chảy cũng khá xiết, anh dùng gậy thử, gần bờ nước sâu khoảng hơn một mét, gần giữa dòng sâu khoảng hai mét, chứng tỏ sông này khá sâu.
Con sông này cũng không xa nhà anh, đại khái khoảng năm sáu trăm mét, nhưng bởi vì ở phía sau, lại thêm bụi cây dày đặc không thể liếc mắt một cái là nhìn thấy, Tư Văn lại không chú ý xem xét địa hình xung quanh cho nên không phát hiện được là bình thường. Nhưng mà, thở dài nhìn nhìn thùng gỗ vừa làm trong tay, Tư Văn cảm thấy, tuy khoảng cách không xa nhưng cứ phải đi đi lại lại, trong thân thể dù có gen dã thú cũng mệt mỏi, quả nhiên có giếng nước mới là tuyệt mỹ.
Đổ đầy nước vào vại, mang con mồi tới bờ sông xử lý sạch sẽ, dựa theo phương pháp cũ, Tư Văn thuần thục nướng chín cơm trưa của mình. Sau khi ăn no nê, anh quyết định làm bàn ghế trước, luôn ngồi dưới đất làm anh cảm thấy có một loại cảm giác đản đau*. Bởi vì chưa từng làm qua, Tư Văn chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà thử xem, do không có đinh hay keo dán có thể đem mặt và chân bàn dính vào nhau, anh cũng không biết cách làm hoàn toàn bằng một khúc gỗ, cho nên anh chỉ có thể làm giống như cách làm ghế, ở bốn góc bàn làm bốn cái lỗ, gọt một đầu chân bàn cho bằng với kích thước của lỗ, sau đó đóng vào trong lỗ.
*đản đau: ;___; ai trong sáng không hiểu úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Tuy như thế bàn làm ra cũng không đẹp mắt, nhưng rất bền chắc, hơn nữa một khi làm ra cái đầu tiên thì cái thứ hai sẽ dễ dàng hơn. Rất nhanh bàn ghế đều làm xong, mà tủ bát và thùng anh tạm thời chưa làm, trước khi tìm được loại keo dính, Tư Văn cảm thấy loại gia cụ yêu cầu hàm lượng kỹ thuật khá cao này anh không làm được. Nghĩ nghĩ, Tư Văn lại dùng móng vuốt phối hợp với nghề mộc anh không quá thuần thục để làm vài cái bát không tròn lắm và mấy chiếc đũa cực kì hoàn mỹ, sau đó đem mấy thứ này đặt ở ngoài phòng, phơi khô để còn sử dụng
Gỗ còn lại một ít, Tư Văn chém thành những đoạn gỗ vừa phải, cao bằng nửa người, anh định làm hàng rào trước, dưới tình huống không có tường viện và cửa, đây là thứ duy nhất anh có thể làm xong lập tức.
Vào rừng bứt dây leo về, Tư Văn vòng những cây gậy gỗ kia quanh nhà mình một vòng, để lại một chỗ làm cửa, sau đó dùng dây leo buộc lại, một hàng rào giản dị liền hoàn thành. Đương nhiên, anh không quên cắm gậy gỗ xa phòng một chút, tiện cho việc xây dựng thêm hay gieo trồng sau này.
Hai gian nhà đá, sân vừa dùng hàng rào vây quanh, vài món gia cụ thô ráp, là những thứ duy nhất mà bây giờ anh có ở thế giới này.
Làm xong việc, anh lại dùng hai con thỏ bắt được bằng phương thức ban sáng làm cơm tối, sau đó nhớ tới quả trám bị quên đi một buổi chiều. Loại quả to gần bằng quả bóng đá này có da xanh bóng loáng, thịt quả bên trong cũng màu xanh, vị giống táo, độ ngọt rất thích hợp, hơn nữa còn có một chút chua, rất ngon miệng. Một lúc ăn hết luôn ba quả trám, bữa tối của Tư Văn coi như chấm dứt, trời cũng hoàn hoàn đen, anh nằm trên giường, nhìn gia cụ mới thêm trong phòng, vừa cảm thán sức ăn đáng sợ của mình, vừa suy nghĩ xem ngày mai đi trả túi như thế nào.
Sáng hôm sau, Og, sau khi Tư Văn rời giường làm xong việc vặt vãnh, đúng giờ đến, anh muốn dẫn Tư Văn đi săn.
Đối với quyết định này của anh, Tư Văn không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu. Nghĩ đến túi da thú hôm qua, Tư Văn mở miệng hỏi: “Og, anh có biết Vân không?”
Og hơi hơi kinh ngạc, anh không nghĩ tới tộc trưởng vừa mới nhắc Tư Văn cần một bạn lữ, cậu ta đã có mục tiêu nhiệm vụ, chẳng lẽ trước đây cậu ta đã thích đối phương? Muốn hỏi liền hỏi là thói quen tốt của Thú Nhân, vì thế, “Cậu muốn tìm cậu ấy làm bạn lữ của cậu?”
Tư Văn sợ ngây người, anh nói những lời này lúc nào, Og lại là như thế nào có thể từ lời nói vô cùng bình thường của anh mà đưa ra kết luận thần kỳ này?
Anh trầm mặc, bị Og coi như là ngầm chấp nhận, mà khiếp sợ trong mắt Tư Văn thì bị Og lý giải thành tâm ý của Tư Văn bị anh biết nên mới khiếp sợ, vì thế anh tốt bụng mở miệng nói: “Vân không tồi, tính cách cũng tốt, sẽ là một bạn lữ tốt, so với vài giống cái vừa hung dữ vừa yếu ớt trong bộ lạc thì tốt hơn nhiều, đương nhiên, tốt nhất vẫn là Sitter.”
Định mệnh! Ông thật sự không thích cậu ta! Ông là trai thẳng! Còn có câu cuối cùng kia là có ý gì, anh có biết trong lúc vô tình anh đã bại lộ anh là một thằng thê khống triệt triệt để để hay không!
/74
|