Thứ Nữ Công Lược

Chương 256: Chuyện Bận Rộn ( hạ )

/755


Cửa lầu của ba gian ngũ chiếc , mặt trước sơn nước sơn vàng toàn bộ.

Thập Nhất Nương đem rèm xe ngựa nhẹ nhàng vén lên một góc, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.

Mậu quốc công phủ mở rộng cửa lớn, thưa thớt mấy cỗ xe ngựa đỉnh sơn đen ngừng trước cửa. Một lão giả đang chỉ huy mấy gã sai vặt áo xanh đang leo lên cái thang ở trước cửa để treo vải tang. Thấy có xe ngựa tới đây, hắn kiễng chân tới nhìn quanh mấy lần, sau đó vội vã chạy ra đón.

Lâm Ba tiến lên đưa thiệp.

Lão giả kia vừa nhìn, lập tức hướng Lâm Ba chắp tay thở dài, còn gọi là thêm hai gã sai vặt đang treo vải tang tới đây kéo cánh cửa lớn ra, Thập Nhất Nương cùng La đại phu nhân chờ bên trong xe ngựa đang tiến quân thần tốc vào ngoại viện, Từ Lệnh Nghi cùng đám người La Chấn Hưng, Tiễn Minh thì xuống xe ngựa. do lão giả kia nghênh vào chính sảnh.

Ngoại viện của Mậu quốc công phủ rất rộng rộng rãi. Có bảy, tám gã sai vặt đang ở đó dựng hiếu rạp, đa số người còn lại thì núp ở mái hiên hoặc là góc tường nói chuyện phiếm, lộ ra vẻ không tập trung, không trật tự.

Thi thể Vương lang là buổi trưa ngày hôm trước được mang trở lại , đến bây giờ mà đồ nên chuẩn bị cho tang sự cũng không có chuẩn bị xong.

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu, buông rèm xuống.

Cho dù Thập Nương có thể chưởng gia, nhưng muốn tự mình chống đỡ một mái nhà, chỉ sợ cũng khó.

Tới đón các nàng chính là Viên Bảo trụ gia.

Nàng mặc bộ hoa bối tử trắng cùng giày đen, mái tóc đen nhánh vén lên thành búi tóc tròn, ở cạnh thái dương cài đóa Hoa Ngọc Lan bằng lụa trắng, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, hết sức giỏi giang. Cung kính ở trên mặt đất trước cho mọi người hành lễ, nàng trước dẫn các nàng đến vấn an Vương lão phu nhân bị bệnh trên ở giường, đang vẻ mặt hoảng hốt, sau đó mang các nàng đi chỗ Thập Nương .

Tứ nương đoán chừng đối với chuyện Vương lang tương đối hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi Viên Bảo trụ gia đích: “Khương phu nhân đã khỏe chưa?”

Viên Bảo trụ gia đích lặng lẽ nói: “Phu nhân thương tâm quá độ, bị nhiễm phong hàn. Hôm nay đang ở chỗ Đại lão gia nghỉ ngơi, có Đại phu nhân chiếu cố, lại có thiếu gia cùng tiểu thư ở trước giường chăm sóc. Nghĩ chắc không có mấy ngày là có thể khỏi.”

Tứ nương nghe thở dài một hơi, cùng Thập Nhất Nương cảm khái: “Mấy ngày trước đây trời lạnh đến phải mặc áo da, hai ngày này mặt trời vừa ló ra, chỉ mặc được gắp áo, cũng không trách cảm mạo không khỏe.”

Trước lúc tới Vương gia, các nữ quyến La gia đã đi đến Từ gia thăm bệnh của Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương giữ mọi người ở lại ăn điểm tâm, lúc này mới cùng nhau chạy tới tế bái.

“May mắn Thập Nhất cô chúng ta trẻ tuổi, chịu đựng được, ” La tam phu nhân cười nói, “Uống súp gừng nghỉ ngơi, liền khỏe lại.”

Thập Nhất Nương khẽ cười, bất động thanh sắc, cước bộ từ từ chậm lại, để cho La đại phu nhân đi tuốt ở đàng trước, mình thì đi theo La tứ phu nhân ở phía sau để vào viện của Thập Nương.

Thập Nương, cùng Kim Liên Cùng Bình Bạc đều đổi lại áo nhỏ màu xanh nhạt, đội bạch hoa, Kim Liên Cùng Bình Bạc lại càng hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy, thần sắc cô đơn cho mọi người dâng trà.

La đại phu nhân nhìn thấy liền thở dài.

Hai người cũng là bị Vương lang thu phòng . Thập Nương còn có thể giữ đạo hiếu, mà các nàng thì vô danh vô phận, tương lai còn không biết ở nơi đâu.

Thập Nương khoanh chân ngồi ở gần cửa sổ trên giường gạch, ánh mắt si ngốc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý người khác.

Mọi người nói mấy câu nói, không có người đáp lời, dần dần cũng có chút lúng túng.

La tứ phu nhân đi ra ngoài giải vây: “Chuyện lớn như vậy, thập cô cũng mệt mỏi rồi. Chúng ta đến phòng khách ngồi một chút đi.”

Mọi người không có dị nghị, ở phòng khách ngồi xuống, nói đến nhàn thoại .

“. . . . . . Trước trước sau sau cùng gả ra cửa, Thất Nương nhà chúng ta bụng còn không có động tĩnh đây!” Hôm nay Ngũ nương chưa có tới, tam phu nhân nhớ tới Thất Nương lấy chồng ở xa đến Sơn Đông.

Ánh mắt của mọi người hoặc rơi vào trên người Thập Nhất Nương, hoặc rơi vào trên người Tứ thiếu phu nhân.

Thập Nhất Nương giả bộ không hiểu, tứ thiếu phu nhân thì mặt đỏ lên, nói quanh co chuyển dời đi đề tài: “Nghe nói Ngũ đệ muốn đính hôn rồi? Cầu hôn chính là cháu gái họ của nhà mẹ đẻ tam thẩm.”

Mấy ngày trước đây Tam thái thái Liễu thị viết thơ đem việc này nói cho Đại lão gia. Ngụ ý để cho Đại lão gia từ công trung mang ra chút ít bạc đi qua. Kể từ khi Đại lão gia không làm Quan sau này, tiền lời ở cửa hàng La gia thu vào không bằng trước kia. Hơn nữa đại thái thái bị bệnh, trong nhà cần chi đa số mời y hốt thuốc. Đại phu nhân thật vất vả mới gom được năm trăm lượng ngân phiếu làm cho người ta mang đi qua.

Chuyện này đám người Thập Nhất Nương vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Tứ nương y một tiếng, hướng La đại phu nhân chứng thực.

La đại phu nhân gật đầu: “Nói là trung tuần tháng tư trao đổi ngày sinh tháng đẻ.”

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Liễu gia kia cũng là nhà quan lại. Ngũ đệ coi như là có phúc khí .”

Chủ đề của mọi người rốt cục cũng lệch đi.

Tứ phu nhân thở ra một hơi thật dài, đã nhìn thấy Thập Nhất Nương đang hướng nàng cười.

Nàng có chút ngại ngùng cúi đầu.

Thì tiểu nha hoàn đi vào mới các nàng đến khách sãnh uống trà.

Thập Nhất Nương nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.

Mọi người giữ lại, thấy nàng đi ý đã định, cũng không tiện giữ lại. Thập Nhất Nương phái Lục Vân đi theo Từ lệnh nghi nói một tiếng, mang theo Hồng Tú, Nhạn Dung trở về phủ.

Thái phu nhân bên kia đang nói cười vui vẻ, Thập Nhất Nương hành lễ nạp thái cho Thái phu nhân, mấy hài tử cười nhẹ nhàng ở trên mặt đất đi về phía trước hành lễ.

Tuệ tỷ Nhi mặc áo nhỏ lụa hoa màu đỏ thẫm của hoa sơn trà, đeo vòng cổ vàng ròng hoa văn tây phiên (*), mặt vòng là ngọc lục bảo lớn cỡ trứng chim bồ câu, nàng duyên dáng lượn lờ đứng ở nơi đó, Như gốc cây hoa mẫu đơn tỏa mùi thơm ngào ngạt .

“Thẩm thẩm, nghe nói ngài đi tế bái Vương công tử của Mậu Quốc công phủ hả? Đang thương tâm không thấy được ngài, không nghĩ tới ngài đã trở về.” Nàng miệng mồm lanh lẹ.

“Tuệ tỷ Nhi thật là khách khí.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta còn không có cám ơn thịnh tình lần trước Tuệ tỷ Nhi chiêu đãi Trinh tỷ nhi của chúng ta đó.”

“Thẩm thẩm đừng khách khí như vậy.” Tuệ tỷ cười nói, “Chúng ta ở tại cách vách, vốn là hẳn là thường xuyên qua lại mới phải.” Nói chuyện hết sức khéo léo, cùng ấn tượng thường ngày không quá giống nhau. Hoặc là qua một năm, lại lớn lên chăng.

Thập Nhất Nương cười cùng nàng hàn huyên mấy câu, ở lại chỗ Thái phu nhân ăn cơm trưa, mang theo Tuệ tỷ Nhi, Trinh tỷ Nhi, Thập Nhị nương, Truân Ca cùng Từ Tự Giới trở về của mình sân —— Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Kiệm bởi vì tuổi lớn nên không ở tại trong đó.

Tuệ tỷ Nhi vừa vào nhà liền phát hiện kệ hoa nàng đặt ở trên kháng.

“Đây là. . . . . .” ánh mắt nàng lóe lên.

Thập Nhị nương đã bước đi tới: “Thập Nhất tỷ, đây chính là《 cốc phong 》ngươi thêu sao? Ta nghe Lục di nương nói, thời điểm ngươi còn ở nhà mẹ đẻ, còn từng thêu qua một bức tranh trăm thọ.”

Nàng mặc bộ hoa bối tử màu vàng và giày đỏ, quần dài màu xanh lá cây, không có ở trước mặt Lục di nương, nàng so sánh với bình thường càng lộ ra vẻ sảng lãng, rất làm cho người ta thích.

” Thời điểm không xuất giá thời gian nhiều, ” Thập Nhất Nương lập lờ nói, “Hiện tại không có nhiều thời gian như vậy.”

Trinh tỷ nhi nghe thấy cũng đi tới: “Nhưng mà chỉ mất mấy ngày thời gian, mẫu thân lại thêu một chữ.”

Nàng hôm nay mặc vật lăng áo màu xanh nhạt, chọn tuyến quần màu lam xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, nhã nhặn lịch sự như sen trắng.

“Có đôi khi thích thêu thì thêu một chút.” Thập Nhất Nương cười chào hỏi các nàng đến ngồi trên kháng, để cho tiểu nha hoàn mang nước trái cây chiêu đãi các nàng.

Thập Nhị nương cẩn thận nâng Bình váy điệp, Tuệ tỷ Nhi thì thờ ơ ngồi xuống, ôm gối vào trong ngực: “Thẩm thẩm thêu đã bao lâu?”

Thập Nhất Nương đem Từ Tự Giới nhỏ nhất ôm đến trên kháng: “Có hai ba tháng rồi!”

Nàng nghe che tay áo mà cười: “Ta nghĩ thời gian thẩm thẩm làm cái này, thì ta tình nguyện lấy bút viết《 đích tôn phú 》. Chỉ sợ càng đơn giản hơn chút ít!”

Đem 《 cốc phong 》 cùng 《 đích tôn phú 》 mà so sánh. . . . . . Tuệ tỷ nhi khẳng định cho là mình muốn mượn lần này nói cho nàng biết, nữ công trừ có thể may quần áo thêu thùa ra, còn là thủ đoạn có thể làm cho trượng phu yêu thích.

Thập Nhất Nương liền giật mình.

Nhưng ma, nàng nếu cho là như vậy, không bằng theo lời của nàng nói đi.

Thập Nhất Nương cười nói: “Cho nên người người đều khen Tô Huệ của 《 Tuyền Ki đồ》, Trần Dục lại chỉ để lại danh tiếng ghen tị.”

Cùng là biểu đạt tình yêu đối với trượng phu, một dùng canh cửi dệt vải ra, một dùng bút viết ra , nhưng hiệu quả lại không giống nhau.

Chuyện dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy, cũng phải nói dối một chút. Đối với hài tử thông minh như Tuệ tỷ Nhi thì có chút ít tự cho là đúng cũng là biện pháp tốt.

Nàng như có điều suy nghĩ, sau nói vô cùng chậm, lấy hai khối khăn trở về.

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm.

Xã hội này đối với nữ nhân hạn chế quá nhiều, muốn vượt qua cuộc sống tự do, chỉ dựa vào nhuệ khí là không đủ .

Đưa Tiểu khách nhân đi xong, Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi đi Ngũ phu nhân nơi đó.

Thạch ma ma rất uyển chuyển mà đem Thập Nhất Nương ngăn ở ngoài cửa: “. . . . . . Nói chịu không nổi gió rét. Mới vừa ngủ lại.”

Là sợ mình bệnh chưa khỏi, lây bệnh cho hài tử sao?

Thập Nhất Nương rất hiểu .

Nếu là mình, cũng sẽ nghĩ tới biện pháp đem người ngăn cản. Nhưng mà, nàng chỉ muốn hết lễ số thôi.

Thập Nhất Nương không có miễn cưỡng, ân cần hỏi chuyện hài tử.

Thạch ma ma cười nói: “Trắng trắng tròn tròn, ăn rồi lại ngủ, tỉnh ngủ thì ư ư hai tiếng. Hết sức biết điều, vừa nhìn chính là hài tử dễ nuôi.”

Thập Nhất Nương khen mấy câu thì đứng dậy cáo từ.

Thạch ma ma đem nàng đưa ra sân, xoay người trở lại nội thất.

Ngũ phu nhân gương mặt mày hồng hào nằm ở trên giường lau trán, thấy Thạch mụ mụ đi vào, bĩu môi: “Đi!”

“Đi!” Thạch ma macười, đi tới đánh giá đứa bé bên trên giường đang ngủ say.

“Biết mình bị bệnh còn không ở trong phòng nghỉ ngơi, ” Ngũ phu nhân xem thường nói, “Chẳng phải là để cho người khác khó xử sao?”

Thạch ma ma tự nhiên là không muốn làm mâu thuẫn giữa hai người sâu thêm, nên hàm hồ ứng phó mấy câu, bận rộn cười nói dời đi đề tài: “Thái phu nhân sai Ngụy Tử cầm năm lượng Huyết Yến tới. Ta đã để cho phòng bếp chưng lên. Chờ một lát có thể uống.” Tỏ vẻ Thái phu nhân đều quan tâm nàng giống nhau.

Lại nói, “Mới vừa rồi gã sai vặt bên cạnh Ngũ Gia tới đây, bảo hôm nay buổi tối ở chỗ người hầu, không trở lại. Hỏi tiểu thư hôm nay ăn ngon không? Ngủ ngon không? Có hay khóc không?” Nói cho nàng biết, mặc dù sinh nữ nhi, nhưng Từ lệnh khoan đều thích như nhau

Ngũ phu nhân mím môi nở nụ cười.

Chẳng qua là nụ cười trên mặt nàng còn không có rút đi, thì có tiểu nha hoàn quá sợ hãi vọt đi vào: “Phu nhân, không xong. . . . . . Hiểu Lan cô nương, Hiểu Lan cô nương. . . . . . Toàn thân là máu. . . . . .”

Ngũ phu nhân”Đằng” địa một chút ngồi thẳng người: “Ai làm ?” Ánh mắt thẳng tắp địa rơi vào trên người Thạch ma ma.

Thạch ma ma khuôn mặt khiếp sợ, hỏi cái tiểu nha hoàn kia: “Nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ : “Mới vừa rồi còn tốt . . . . . . Ăn một chén cháo gà xong. . . . . . Đột nhiên nói đau bụng. . . . . . Hiểu Mai tỷ tỷ nói nàng là ăn nhiều rồi, làm cho nàng đi lại đi lại, tiêu hóa. . . . . . Ai biết lời còn chưa nói hết. . . . . . Thì đã ra máu. . . . . .”

Ngũ phu nhân”Bộp “một chưởng tựu vỗ vào một bên kháng trên bàn: “Tra cho ta. Tra kỹ cho ta. Nhất định phải điều tra ra là ai làm?”

Thạch ma ma sắc mặt cũng tối xuống

Ngũ phu nhân vừa sinh đích trưởng nữ, thông phòng mang thai liền đẻ non. . . . . . Người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Không phải là các nàng sẽ trở thành hiềm nghi sao?

Nàng thần sắc ngưng trọng: “Phu nhân yên tâm, ta đây phải đi xem một chút!”


/755

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status